Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chương 68: Ngoại truyện 9: Nghe theo em
94@-
Phòng khách yên tĩnh, Vưu Thần ngồi ngoan ngoãn trên sofa, trong tay cẩn thận bưng ly trà nóng, động tác hơi có phần gò bó.
Ánh mắt cậu ta lướt quanh căn hộ rộng rãi, yên tĩnh đến mức hơi lạnh lẽo, nhưng từng chi tiết lại toát lên cảm giác ấm áp, chiếc chăn lông nhỏ có hoạ tiết chó con vắt trên ghế, gối ôm lông mịn ở góc sofa, hộp khăn giấy trên bàn trà bọc ren, nhưng sao chẳng ăn nhập với hình ảnh Nhan Yểu trong trí nhớ cậu ta, càng không giống phong cách của người đàn ông trước mặt.
Giang Nghiên đặt giỏ đồ ăn xuống, chậm rãi bước lại gần. Khuôn mặt anh bình thản, nhưng từng bước chân lại như ẩn chứa sát khí khiến Vưu Thần bất giác rụt cổ.
Ở ngoài cửa ban nãy, cậu ta chưa nhận ra điều gì lạ, còn ngốc nghếch theo vào nhà. Giờ chỉ còn hai người trong căn hộ, cảm giác bất an mới ào đến, sống lưng cậu ta bắt đầu lạnh toát.
"Khụ, vẫn chưa hỏi quý danh của anh." Vưu Thần mở lời.
Giang Nghiên thong thả ngồi xuống ghế đối diện, dáng người thon dài tỏa ra áp lực đè nén, như đang âm thầm tuyên bố lãnh địa của chính thất.
"Họ Giang."
"Anh Giang, anh và cô Nhan là...?" Vưu Thần hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán ra, ba chữ "bạn trai" vừa lên đến môi thì người đàn ông đối diện đã ung dung đưa tay trái ra, cẩn thận gỡ khuy tay áo, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Vưu Thần trợn mắt, lưng thẳng đơ, cuối cùng hiểu lý do cho áp lực đè nặng ban nãy. Cậu ta vội vàng xua tay: "Anh Giang! Thì ra anh là chồng của cô Nhan! Thất lễ, thất lễ. Hôm nay tôi tới tìm cô ấy, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý gì với cô ấy!"
Động tác tháo khuy của Giang Nghiên khựng lại, nhướng mày, ánh mắt cũng bớt lạnh hơn: "Tôi không hiểu lầm, dù sao mắt nhìn người của cô ấy cũng không tệ."
"...??" Vưu Thần cứng mặt. Sao cậu ta lại thấy mình vừa bị châm chọc nhỉ?
"Thật ra hôm nay tôi đến là..."
Cậu ta còn chưa nói hết, đã thấy Giang Nghiên hơi ngừng lại, ánh mắt liếc xuống ly trà trong tay cậu ta, rồi chậm rãi mở miệng: "Đừng vội, uống trà trước đã. Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện."
Giọng nói nhàn nhạt như câu bâng quơ, nhưng lại khiến người ta vô thức muốn nghe theo.
Vưu Thần lập tức nhấp một ngụm trà, nuốt khan, ngồi thẳng, căng thẳng nhìn người đối diện.
"Nhan Yểu ở trong giới của cậu chắc rất xuất sắc?" Giang Nghiên hỏi, đuôi mày khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh một chút kiêu ngạo.
Vưu Thần gật đầu như giã tỏi.
Đương nhiên là xuất sắc! Đến cả "lão cán bộ" Tiêu Sùng còn được cô chụp ra bộ ảnh đầy hơi thở gợi cảm.
"Khách hàng thường ngày của cô ấy đều giống cậu?" Ánh mắt Giang Nghiên đảo một vòng trên người cậu ta.
"Không chỉ vậy đâu, nhiều người mẫu lớn, ca sĩ, thậm chí cả ngôi sao hạng A cũng mời cô Nhan chụp ảnh. Vừa rồi cô ấy còn sang Paris chụp cho Tiêu Sùng nữa mà."
Nghe vậy, Giang Nghiên thu mắt lại, khẽ cúi đầu, nét mặt vẫn như không đổi.
Anh vốn ít khi hỏi về công việc của vợ, vì đó là lĩnh vực anh hoàn toàn xa lạ. Những ngôi sao nổi tiếng với anh chỉ như cái tên. Không phải anh không tò mò, mà là sợ hỏi nhiều quá sẽ bị cho là kiểm soát, nên vẫn luôn kìm lại.
Nhưng không hỏi, không có nghĩa là anh không để tâm.
Và hôm nay, lại tự nhiên xuất hiện một "nguồn tin", mà còn là một người rõ ràng không giỏi giữ mồm giữ miệng.
"Tôi luôn ủng hộ sự nghiệp của cô ấy." Giang Nghiên vừa nói, vừa đan mười ngón tay vào nhau, tư thế của người nắm quyền.
Vưu Thần chẳng hiểu vì sao càng lúc càng thấy căng thẳng. Người đàn ông này, rốt cuộc là ai mà khí thế còn mạnh hơn sếp công ty cậu ta vậy chứ?
Giang Nghiên dường như thấy được sự lúng túng của đối phương, khóe môi nhếch nhẹ, tiếp lời như trò chuyện vu vơ: "Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn biết về môi trường làm việc của cô ấy thôi, ví dụ tỉ lệ khách hàng nam và nữ, có ai từng mời cô ấy làm nhiếp ảnh cố định không, nếu có thì là nam hay nữ, rồi..."
Vưu Thần nghe hết cả đoạn, gương mặt từ căng thẳng chuyển sang co giật, trong đầu bay qua một đàn quạ: ...
Ủa? Chẳng phải đang dò xem có "tình địch" không à?!
Nỗi sợ ban đầu tan biến hơn nửa, ánh mắt cậu ta nhìn Giang Nghiên giờ toàn là vẻ "à thì ra là thế".
Giang Nghiên nói được nửa chừng thì khựng lại, ánh mắt và giọng điệu bỗng nghiêm trang hơn: "Cậu Vưu, tôi cần nói rõ một điều. Nhan Yểu là người rất có chính kiến, ít ai nói được cô ấy, còn tôi là chồng cô ấy. Hôm nay cậu đến đây hẳn là có việc muốn nhờ. Lợi và hại trong chuyện này, tôi tin một người trưởng thành như cậu sẽ biết cân nhắc."
Vưu Thần: ...
Cậu ta tuy đầu óc có phần thẳng tuột, nhưng cũng hiểu ý này là: "Nhan Yểu là vợ tôi, tôi nói cô ấy sẽ nghe. Cậu mà ngoan ngoãn, tôi không ngại nói giúp vài câu."
Không mất tới một giây suy nghĩ, Vưu Thần liền tươi cười: "Anh Giang, vậy anh hỏi đúng người rồi! Tôi tìm cô ấy giúp việc này cũng chuẩn bị kỹ lắm! Chuyện anh muốn biết, tôi đảm bảo kể hết!"
...
Vưu Thần kể say sưa, Giang Nghiên thì cười nhạt lắng nghe, nhưng nhiệt độ trong phòng khách lại dần dần tụt xuống.
Nhan Yểu vừa mở cửa bước vào, liền thấy cảnh hai người đàn ông ngồi kề, một nói một nghe rất chăm chú.
Vưu Thần hình như đã khô cả họng, đang tu liền mấy ngụm trà, vừa thấy cô liền phụt hết ra ngoài.
"Vưu Thần? Cậu tới đây làm gì?" Giọng Nhan Yểu lạnh xuống, mày khẽ nhíu lại, rồi nhìn sang Giang Nghiên. "Anh cho cậu ta vào à?"
Nghe vậy, Giang Nghiên lập tức thẳng lưng, bật dậy khỏi sofa, cảm giác chẳng khác gì học sinh ngoan bị cô chủ nhiệm bắt quả tang làm chuyện xấu.
"Em về rồi."
Vưu Thần nhìn phản ứng đó mà suýt cắn lưỡi.
Trời ơi! Anh Giang này sao vậy? Ban nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà! Sao cô Nhan vừa về là y như mèo gặp hổ, uy nghi đâu mất hết?!
"Vưu Thần, studio của cậu cũng giỏi thật, mò được tới tận nhà tôi cơ đấy?" Cô đổi dép, từng bước thong thả tiến lại gần, mà bước chân như dẫm thẳng lên tim Vưu Thần.
Gặp phải ánh mắt lạnh lẽo kia, cậu ta theo bản năng muốn quỳ xuống luôn cho xong.
Gọi ba đi.
"Không! Là tôi tự bỏ tiền ra thuê người điều tra!" Vưu Thần cuống quýt giải thích.
"Có tìm đến tận cửa cũng vô ích, mau cút đi." Nhan Yểu không chút nể tình, chậm rãi bước về phía Giang Nghiên.
Sắc mặt Vưu Thần trắng bệch, môi mím chặt, nhưng vẫn mang vài phần quật cường: "Tôi chỉ muốn hỏi, vì sao lại không cho tôi cơ hội này. Nếu là vì thái độ của đội ngũ công ty tôi lúc đầu, tôi có thể thay họ xin lỗi, cũng có thể cho cô thấy thành ý nhận lỗi của tôi! Nếu là vì vấn đề lên hình, tôi nghĩ mình sẽ không kém Tiêu Sùng đâu..."
Nhan Yểu nhướng mày, thản nhiên cắt ngang lời cậu ta: "Vưu Thần, phiền cậu mở to mắt ra mà nhìn khuôn mặt đối diện mình trước đã."
Vừa dứt câu, Nhan Yểu bất ngờ đưa tay bóp cằm Giang Nghiên. Anh dường như cũng không kịp phản ứng, trên mặt thoáng hiện nét ngây người, rồi ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày. Chỉ là lúc này, khuôn mặt bị bóp lại còn hơi cúi xuống phối hợp với Nhan Yểu, nên cho dù cố tỏ ra ngầu đến đâu thì cũng vương vài phần buồn cười.
"Chồng tôi đẹp trai hơn cậu nhiều, cậu lấy đâu ra tự tin mà khoe nhan sắc trước mặt chúng tôi thế?"
Vưu Thần: "..."
Trong thoáng chốc, Vưu Thần cảm thấy lòng hơi chùng xuống, không biết nên tức vì bị khinh hay vì bị nhồi một đống "cẩu lương".
Suy cho cùng, Vưu Thần cũng mới hai mươi tuổi, bị từ chối và hạ thấp hết lần này đến lần khác, tự tôn của một cậu trai trẻ đã lung lay, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Khi mười tám tuổi mới vào nghề, cậu ta từng gặp Tiêu Sùng một lần ở phim trường. Khi đó đối phương tới thăm đoàn, đúng lúc bắt gặp cảnh cậu ta đang diễn. Vưu Thần từng lấy Tiêu Sùng làm mục tiêu phấn đấu, nhưng khi đạo diễn bảo anh ấy nhận xét, cậu ta chỉ nghe được một câu: "Quá hời hợt, khó thành đại khí."
Từ đó về sau, có lẽ hai người đã kết oán.
Vưu Thần thật ra cũng biết mình không thể so với Tiêu Sùng, nhưng khi công ty đem Tiêu Sùng ra để dìm, cậu ta lại không hiểu sao lại mặc kệ cho việc đó diễn ra.
Cậu ta vẫn không hiểu, vì sao mình thức trắng đêm nghiền ngẫm kịch bản, trau dồi diễn xuất, mà chỉ một câu nói đó lại có thể phủ nhận hết mọi nỗ lực.
Vốn là người không cam chịu thua kém, bao năm nay cậu ta liều mạng học hỏi, danh tiếng cũng vượt xa trước kia, vậy mà không ngờ hôm nay lại vấp ngã.
Ban lãnh đạo công ty vốn chỉ biết lợi nhuận, thời gian này vì chuyện này mà cậu ta mất không ít tài nguyên, cấp trên hình như cũng muốn thay người khác để nâng đỡ.
Nghĩ đến người cha vẫn còn đang nằm trong ICU, hốc mắt Vưu Thần lại đỏ thêm vài phần.
"Vậy cô muốn thế nào mới chịu giúp tôi?" Cậu ta lại mở miệng, giọng nói đã hoàn toàn khác với vẻ ồn ào khi nãy.
Nét mặt cậu ta quả thật rất thất vọng, nhưng đáng tiếc, Nhan Yểu vốn không phải người mềm lòng. Dù biết rõ phía sau cậu ta còn bao nhiêu mối lợi ràng buộc, cô cũng không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp.
Lời từ chối vừa ra đến môi, bàn tay đang nắm cằm Giang Nghiên của cô bỗng siết chặt hơn. Ngay sau đó, giọng nam trầm ổn liền vang lên bên tai: "Nhan Yểu, qua đây một chút."
Rồi cô bị Giang Nghiên kéo thẳng vào bếp, chưa kịp phản ứng đã bị dồn áp lên cánh cửa tủ lạnh.
"Tôn Vũ, Triệu Bác Văn, Mã Khiêm Dục là ai?"
"..."
Nhan Yểu lập tức nghẹn lời. Một tràng tên tuôn ra như mưa khiến đầu cô đứng hình vài giây, trong đầu chợt hiện lên mấy gương mặt điển trai, nét mặt bỗng cứng lại.
Ánh mắt anh nóng rực, giọng nói mang ý chất vấn, còn thấp thoáng cái khí thế bắt gian.
Có lẽ vì bầu không khí, dù bản thân chẳng làm gì, Nhan Yểu vẫn thấy hơi chột dạ, theo bản năng lên tiếng: "Anh nghe em giải thích..."
Ồ, thật sự có chuyện cần giải thích à?
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh lập tức bùng lửa, xen lẫn cả hai phần ấm ức.
Nhan Yểu: Xong, trúng bẫy rồi.
"Ai nói với anh mấy chuyện vớ vẩn này?" Nhan Yểu khẽ cười, giọng bất lực nhưng lại pha chút nuông chiều: "Vưu Thần mách lẻo à?"
Nghe vậy, Giang Nghiên thản nhiên thu ánh mắt lại, quang minh chính đại đáp: "Anh chỉ đang thực hiện quyền lợi hợp lý của một người chồng."
"Chính thất kiểm tra đột xuất?" Nhan Yểu nhướng mày.
Anh cúi người xuống, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi cô, hàng mi cụp xuống, che giấu ánh tối nơi đáy mắt.
"Đúng. Ai bảo tiền án của em phong phú quá, anh không canh chừng thì không yên tâm."
Ánh mắt Nhan Yểu nóng lên, trước sự cố ý quyến rũ của anh, cô cũng rất nể tình mà phối hợp.
Cằm hơi nâng, môi vừa định chạm vào bờ môi mỏng ấy thì lại thấy anh đột ngột rút lui một chút.
"Anh vừa mới đồng ý sẽ giúp cậu nhóc kia nói vài lời."
Động tác của Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt nhìn anh đầy ý cười trêu chọc: "Giáo sư Giang hư hỏng rồi, đây là đang dùng sắc dụ em à?"
Vẻ mặt anh không thay đổi, hồi lâu mới khẽ hừ một tiếng: "Ừ."
"Có điều e là anh vẫn chưa đủ." Nhan Yểu mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo hai người sát lại hơn, môi khẽ lướt qua môi anh.
Cổ họng anh khẽ trượt, đáy mắt cuộn sóng ngầm. Trong căn bếp yên tĩnh, giọng nói trầm khàn vang lên: "Giúp anh một lần, tối nay... tất cả đều nghe em."
...
Tác giả có lời muốn nói
Vở kịch nhỏ:
Sau đó, giáo sư Giang đi ra với xương quai xanh đầy dấu hôn, lạnh giọng nói với Vưu Thần: "Chuyện này, tôi đã lo xong cho cậu rồi."
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Phòng khách yên tĩnh, Vưu Thần ngồi ngoan ngoãn trên sofa, trong tay cẩn thận bưng ly trà nóng, động tác hơi có phần gò bó.
Ánh mắt cậu ta lướt quanh căn hộ rộng rãi, yên tĩnh đến mức hơi lạnh lẽo, nhưng từng chi tiết lại toát lên cảm giác ấm áp, chiếc chăn lông nhỏ có hoạ tiết chó con vắt trên ghế, gối ôm lông mịn ở góc sofa, hộp khăn giấy trên bàn trà bọc ren, nhưng sao chẳng ăn nhập với hình ảnh Nhan Yểu trong trí nhớ cậu ta, càng không giống phong cách của người đàn ông trước mặt.
Giang Nghiên đặt giỏ đồ ăn xuống, chậm rãi bước lại gần. Khuôn mặt anh bình thản, nhưng từng bước chân lại như ẩn chứa sát khí khiến Vưu Thần bất giác rụt cổ.
Ở ngoài cửa ban nãy, cậu ta chưa nhận ra điều gì lạ, còn ngốc nghếch theo vào nhà. Giờ chỉ còn hai người trong căn hộ, cảm giác bất an mới ào đến, sống lưng cậu ta bắt đầu lạnh toát.
"Khụ, vẫn chưa hỏi quý danh của anh." Vưu Thần mở lời.
Giang Nghiên thong thả ngồi xuống ghế đối diện, dáng người thon dài tỏa ra áp lực đè nén, như đang âm thầm tuyên bố lãnh địa của chính thất.
"Họ Giang."
"Anh Giang, anh và cô Nhan là...?" Vưu Thần hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán ra, ba chữ "bạn trai" vừa lên đến môi thì người đàn ông đối diện đã ung dung đưa tay trái ra, cẩn thận gỡ khuy tay áo, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Vưu Thần trợn mắt, lưng thẳng đơ, cuối cùng hiểu lý do cho áp lực đè nặng ban nãy. Cậu ta vội vàng xua tay: "Anh Giang! Thì ra anh là chồng của cô Nhan! Thất lễ, thất lễ. Hôm nay tôi tới tìm cô ấy, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý gì với cô ấy!"
Động tác tháo khuy của Giang Nghiên khựng lại, nhướng mày, ánh mắt cũng bớt lạnh hơn: "Tôi không hiểu lầm, dù sao mắt nhìn người của cô ấy cũng không tệ."
"...??" Vưu Thần cứng mặt. Sao cậu ta lại thấy mình vừa bị châm chọc nhỉ?
"Thật ra hôm nay tôi đến là..."
Cậu ta còn chưa nói hết, đã thấy Giang Nghiên hơi ngừng lại, ánh mắt liếc xuống ly trà trong tay cậu ta, rồi chậm rãi mở miệng: "Đừng vội, uống trà trước đã. Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện."
Giọng nói nhàn nhạt như câu bâng quơ, nhưng lại khiến người ta vô thức muốn nghe theo.
Vưu Thần lập tức nhấp một ngụm trà, nuốt khan, ngồi thẳng, căng thẳng nhìn người đối diện.
"Nhan Yểu ở trong giới của cậu chắc rất xuất sắc?" Giang Nghiên hỏi, đuôi mày khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh một chút kiêu ngạo.
Vưu Thần gật đầu như giã tỏi.
Đương nhiên là xuất sắc! Đến cả "lão cán bộ" Tiêu Sùng còn được cô chụp ra bộ ảnh đầy hơi thở gợi cảm.
"Khách hàng thường ngày của cô ấy đều giống cậu?" Ánh mắt Giang Nghiên đảo một vòng trên người cậu ta.
"Không chỉ vậy đâu, nhiều người mẫu lớn, ca sĩ, thậm chí cả ngôi sao hạng A cũng mời cô Nhan chụp ảnh. Vừa rồi cô ấy còn sang Paris chụp cho Tiêu Sùng nữa mà."
Nghe vậy, Giang Nghiên thu mắt lại, khẽ cúi đầu, nét mặt vẫn như không đổi.
Anh vốn ít khi hỏi về công việc của vợ, vì đó là lĩnh vực anh hoàn toàn xa lạ. Những ngôi sao nổi tiếng với anh chỉ như cái tên. Không phải anh không tò mò, mà là sợ hỏi nhiều quá sẽ bị cho là kiểm soát, nên vẫn luôn kìm lại.
Nhưng không hỏi, không có nghĩa là anh không để tâm.
Và hôm nay, lại tự nhiên xuất hiện một "nguồn tin", mà còn là một người rõ ràng không giỏi giữ mồm giữ miệng.
"Tôi luôn ủng hộ sự nghiệp của cô ấy." Giang Nghiên vừa nói, vừa đan mười ngón tay vào nhau, tư thế của người nắm quyền.
Vưu Thần chẳng hiểu vì sao càng lúc càng thấy căng thẳng. Người đàn ông này, rốt cuộc là ai mà khí thế còn mạnh hơn sếp công ty cậu ta vậy chứ?
Giang Nghiên dường như thấy được sự lúng túng của đối phương, khóe môi nhếch nhẹ, tiếp lời như trò chuyện vu vơ: "Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn biết về môi trường làm việc của cô ấy thôi, ví dụ tỉ lệ khách hàng nam và nữ, có ai từng mời cô ấy làm nhiếp ảnh cố định không, nếu có thì là nam hay nữ, rồi..."
Vưu Thần nghe hết cả đoạn, gương mặt từ căng thẳng chuyển sang co giật, trong đầu bay qua một đàn quạ: ...
Ủa? Chẳng phải đang dò xem có "tình địch" không à?!
Nỗi sợ ban đầu tan biến hơn nửa, ánh mắt cậu ta nhìn Giang Nghiên giờ toàn là vẻ "à thì ra là thế".
Giang Nghiên nói được nửa chừng thì khựng lại, ánh mắt và giọng điệu bỗng nghiêm trang hơn: "Cậu Vưu, tôi cần nói rõ một điều. Nhan Yểu là người rất có chính kiến, ít ai nói được cô ấy, còn tôi là chồng cô ấy. Hôm nay cậu đến đây hẳn là có việc muốn nhờ. Lợi và hại trong chuyện này, tôi tin một người trưởng thành như cậu sẽ biết cân nhắc."
Vưu Thần: ...
Cậu ta tuy đầu óc có phần thẳng tuột, nhưng cũng hiểu ý này là: "Nhan Yểu là vợ tôi, tôi nói cô ấy sẽ nghe. Cậu mà ngoan ngoãn, tôi không ngại nói giúp vài câu."
Không mất tới một giây suy nghĩ, Vưu Thần liền tươi cười: "Anh Giang, vậy anh hỏi đúng người rồi! Tôi tìm cô ấy giúp việc này cũng chuẩn bị kỹ lắm! Chuyện anh muốn biết, tôi đảm bảo kể hết!"
...
Vưu Thần kể say sưa, Giang Nghiên thì cười nhạt lắng nghe, nhưng nhiệt độ trong phòng khách lại dần dần tụt xuống.
Nhan Yểu vừa mở cửa bước vào, liền thấy cảnh hai người đàn ông ngồi kề, một nói một nghe rất chăm chú.
Vưu Thần hình như đã khô cả họng, đang tu liền mấy ngụm trà, vừa thấy cô liền phụt hết ra ngoài.
"Vưu Thần? Cậu tới đây làm gì?" Giọng Nhan Yểu lạnh xuống, mày khẽ nhíu lại, rồi nhìn sang Giang Nghiên. "Anh cho cậu ta vào à?"
Nghe vậy, Giang Nghiên lập tức thẳng lưng, bật dậy khỏi sofa, cảm giác chẳng khác gì học sinh ngoan bị cô chủ nhiệm bắt quả tang làm chuyện xấu.
"Em về rồi."
Vưu Thần nhìn phản ứng đó mà suýt cắn lưỡi.
Trời ơi! Anh Giang này sao vậy? Ban nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà! Sao cô Nhan vừa về là y như mèo gặp hổ, uy nghi đâu mất hết?!
"Vưu Thần, studio của cậu cũng giỏi thật, mò được tới tận nhà tôi cơ đấy?" Cô đổi dép, từng bước thong thả tiến lại gần, mà bước chân như dẫm thẳng lên tim Vưu Thần.
Gặp phải ánh mắt lạnh lẽo kia, cậu ta theo bản năng muốn quỳ xuống luôn cho xong.
Gọi ba đi.
"Không! Là tôi tự bỏ tiền ra thuê người điều tra!" Vưu Thần cuống quýt giải thích.
"Có tìm đến tận cửa cũng vô ích, mau cút đi." Nhan Yểu không chút nể tình, chậm rãi bước về phía Giang Nghiên.
Sắc mặt Vưu Thần trắng bệch, môi mím chặt, nhưng vẫn mang vài phần quật cường: "Tôi chỉ muốn hỏi, vì sao lại không cho tôi cơ hội này. Nếu là vì thái độ của đội ngũ công ty tôi lúc đầu, tôi có thể thay họ xin lỗi, cũng có thể cho cô thấy thành ý nhận lỗi của tôi! Nếu là vì vấn đề lên hình, tôi nghĩ mình sẽ không kém Tiêu Sùng đâu..."
Nhan Yểu nhướng mày, thản nhiên cắt ngang lời cậu ta: "Vưu Thần, phiền cậu mở to mắt ra mà nhìn khuôn mặt đối diện mình trước đã."
Vừa dứt câu, Nhan Yểu bất ngờ đưa tay bóp cằm Giang Nghiên. Anh dường như cũng không kịp phản ứng, trên mặt thoáng hiện nét ngây người, rồi ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày. Chỉ là lúc này, khuôn mặt bị bóp lại còn hơi cúi xuống phối hợp với Nhan Yểu, nên cho dù cố tỏ ra ngầu đến đâu thì cũng vương vài phần buồn cười.
"Chồng tôi đẹp trai hơn cậu nhiều, cậu lấy đâu ra tự tin mà khoe nhan sắc trước mặt chúng tôi thế?"
Vưu Thần: "..."
Trong thoáng chốc, Vưu Thần cảm thấy lòng hơi chùng xuống, không biết nên tức vì bị khinh hay vì bị nhồi một đống "cẩu lương".
Suy cho cùng, Vưu Thần cũng mới hai mươi tuổi, bị từ chối và hạ thấp hết lần này đến lần khác, tự tôn của một cậu trai trẻ đã lung lay, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Khi mười tám tuổi mới vào nghề, cậu ta từng gặp Tiêu Sùng một lần ở phim trường. Khi đó đối phương tới thăm đoàn, đúng lúc bắt gặp cảnh cậu ta đang diễn. Vưu Thần từng lấy Tiêu Sùng làm mục tiêu phấn đấu, nhưng khi đạo diễn bảo anh ấy nhận xét, cậu ta chỉ nghe được một câu: "Quá hời hợt, khó thành đại khí."
Từ đó về sau, có lẽ hai người đã kết oán.
Vưu Thần thật ra cũng biết mình không thể so với Tiêu Sùng, nhưng khi công ty đem Tiêu Sùng ra để dìm, cậu ta lại không hiểu sao lại mặc kệ cho việc đó diễn ra.
Cậu ta vẫn không hiểu, vì sao mình thức trắng đêm nghiền ngẫm kịch bản, trau dồi diễn xuất, mà chỉ một câu nói đó lại có thể phủ nhận hết mọi nỗ lực.
Vốn là người không cam chịu thua kém, bao năm nay cậu ta liều mạng học hỏi, danh tiếng cũng vượt xa trước kia, vậy mà không ngờ hôm nay lại vấp ngã.
Ban lãnh đạo công ty vốn chỉ biết lợi nhuận, thời gian này vì chuyện này mà cậu ta mất không ít tài nguyên, cấp trên hình như cũng muốn thay người khác để nâng đỡ.
Nghĩ đến người cha vẫn còn đang nằm trong ICU, hốc mắt Vưu Thần lại đỏ thêm vài phần.
"Vậy cô muốn thế nào mới chịu giúp tôi?" Cậu ta lại mở miệng, giọng nói đã hoàn toàn khác với vẻ ồn ào khi nãy.
Nét mặt cậu ta quả thật rất thất vọng, nhưng đáng tiếc, Nhan Yểu vốn không phải người mềm lòng. Dù biết rõ phía sau cậu ta còn bao nhiêu mối lợi ràng buộc, cô cũng không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp.
Lời từ chối vừa ra đến môi, bàn tay đang nắm cằm Giang Nghiên của cô bỗng siết chặt hơn. Ngay sau đó, giọng nam trầm ổn liền vang lên bên tai: "Nhan Yểu, qua đây một chút."
Rồi cô bị Giang Nghiên kéo thẳng vào bếp, chưa kịp phản ứng đã bị dồn áp lên cánh cửa tủ lạnh.
"Tôn Vũ, Triệu Bác Văn, Mã Khiêm Dục là ai?"
"..."
Nhan Yểu lập tức nghẹn lời. Một tràng tên tuôn ra như mưa khiến đầu cô đứng hình vài giây, trong đầu chợt hiện lên mấy gương mặt điển trai, nét mặt bỗng cứng lại.
Ánh mắt anh nóng rực, giọng nói mang ý chất vấn, còn thấp thoáng cái khí thế bắt gian.
Có lẽ vì bầu không khí, dù bản thân chẳng làm gì, Nhan Yểu vẫn thấy hơi chột dạ, theo bản năng lên tiếng: "Anh nghe em giải thích..."
Ồ, thật sự có chuyện cần giải thích à?
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh lập tức bùng lửa, xen lẫn cả hai phần ấm ức.
Nhan Yểu: Xong, trúng bẫy rồi.
"Ai nói với anh mấy chuyện vớ vẩn này?" Nhan Yểu khẽ cười, giọng bất lực nhưng lại pha chút nuông chiều: "Vưu Thần mách lẻo à?"
Nghe vậy, Giang Nghiên thản nhiên thu ánh mắt lại, quang minh chính đại đáp: "Anh chỉ đang thực hiện quyền lợi hợp lý của một người chồng."
"Chính thất kiểm tra đột xuất?" Nhan Yểu nhướng mày.
Anh cúi người xuống, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi cô, hàng mi cụp xuống, che giấu ánh tối nơi đáy mắt.
"Đúng. Ai bảo tiền án của em phong phú quá, anh không canh chừng thì không yên tâm."
Ánh mắt Nhan Yểu nóng lên, trước sự cố ý quyến rũ của anh, cô cũng rất nể tình mà phối hợp.
Cằm hơi nâng, môi vừa định chạm vào bờ môi mỏng ấy thì lại thấy anh đột ngột rút lui một chút.
"Anh vừa mới đồng ý sẽ giúp cậu nhóc kia nói vài lời."
Động tác của Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt nhìn anh đầy ý cười trêu chọc: "Giáo sư Giang hư hỏng rồi, đây là đang dùng sắc dụ em à?"
Vẻ mặt anh không thay đổi, hồi lâu mới khẽ hừ một tiếng: "Ừ."
"Có điều e là anh vẫn chưa đủ." Nhan Yểu mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo hai người sát lại hơn, môi khẽ lướt qua môi anh.
Cổ họng anh khẽ trượt, đáy mắt cuộn sóng ngầm. Trong căn bếp yên tĩnh, giọng nói trầm khàn vang lên: "Giúp anh một lần, tối nay... tất cả đều nghe em."
...
Tác giả có lời muốn nói
Vở kịch nhỏ:
Sau đó, giáo sư Giang đi ra với xương quai xanh đầy dấu hôn, lạnh giọng nói với Vưu Thần: "Chuyện này, tôi đã lo xong cho cậu rồi."
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 68: Ngoại truyện 9: Nghe theo em
10.0/10 từ 25 lượt.