Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 80
118@-
Khi nói câu này, ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên đầy kiên định, tràn ngập ý chí chiến đấu. Vô địch thế giới có giành được hay không thì chưa biết, nhưng chí khí thì nhất định phải có.
Các fan và người xem trong phòng livestream đều bị lời nói của hai người truyền cảm hứng, thi nhau để lại bình luận, cổ vũ cho TAC.
[Tin tưởng các cậu! Thực lực của tóc hồng và Giang Thần bọn tôi công nhận, cố lên!!]
[Cố gắng ở giải thế giới nhé! Đến lúc đó chúng tôi sẽ ra nước ngoài xem các cậu thi đấu, còn làm cả băng rôn cổ vũ nữa!]
[May quá không bỏ lỡ buổi livestream này, đang ăn được hai miếng thì phát hiện tóc hồngg lên sóng, vội vàng mở xem vừa ăn vừa coi.]
[Nếu trước giải thế giới không thể livestream, thì lần tới chắc phải chờ tận một tháng sau mới có lại, huhu QAQ.]
[Giang Thần! Giang Thần! Giang Thần!]
[Tóc hồng! Tóc hồng! Tóc hồng!]
Bình luận trên màn hình tràn ngập những câu cổ vũ cho TAC và những lời động viên. Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy thật hiếm khi họ như vậy. Trước đây, người xem trong khu bình luận của cậu toàn làm trái ý cậu, thậm chí là cà khịa không ngừng.
Nhưng mỗi khi cậu bị anti-fan công kích, fan lại quay sang bảo vệ cậu, đứng cùng chiến tuyến với cậu.
"Những lời động viên đã nhận được hết rồi, cảm ơn mọi người."
Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng, vừa đọc bình luận vừa mở game:
"Bây giờ tôi sẽ đánh vài trận song đấu với Giang Thần của các cậu. Không kéo dài quá lâu đâu."
Đã hết giờ huấn luyện, Lão Kỷ luôn đảm bảo rằng họ không thức khuya để giữ sức cho buổi tập luyện hôm sau. Chỉ cần thấy trễ là anh ấy sẽ lập tức giục họ về phòng nghỉ ngơi.
Mỗi lần tập luyện xong, Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên đều không dám làm gì quá mức. Nhưng thanh xuân rực lửa, khó tránh khỏi lúc súng cướp cò, đạn đã lên nòng...
Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên đang chơi chế độ giải trí "đập gà", thi xem ai hạ gục nhiều kẻ địch hơn. Trong cuộc ganh đua giữa hai người, cả đội đối thủ bị giết đến mức nghi ngờ cuộc đời.
[??? Báo cáo! Ở đây có người tàn sát gà non!!]
[Đội bên kia bị giết đến sụp đổ tâm lý luôn rồi. Nếu tôi ở bên đó, chắc tôi cũng mất hết hứng thú và chọn bỏ cuộc.]
[Tôi vừa thấy Giang Thần nhường mạng cho tóc hồng, ngầu quá đi. Giang Thần đúng là cưng chiều tóc hồng hết mực!]
[Nghe nói giai đoạn yêu cuồng nhiệt của các cặp đôi chỉ kéo dài ba đến bốn tháng, qua thời gian đó sẽ mất dần hứng thú với nhau. Không biết Giang Thần và tóc hồng có vậy không nhỉ?]
Ngôn Bạch Xuyên vừa về thành, vừa xoa xoa cổ tay, tình cờ nhìn thấy dòng bình luận này:
"Cậu nghĩ bọn tôi sẽ vậy à? Giang Thần thích tôi đến thế, ngày nào bọn tôi chẳng như đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt."
Thật ra, ngày nào Ngôn Bạch Xuyên cũng muốn "đè" Giang Tinh Dự. Kể từ sau lần mất mặt hôm trước, cậu đã hạ quyết tâm phải chăm chỉ rèn luyện thể lực.
Có lần Ngôn Bạch Xuyên đến phòng gym để chạy bộ, đúng lúc Giang Tinh Dự cũng có mặt. Hai người mỗi người đứng một máy chạy bộ. Giang Tinh Dự liếc nhìn cậu đầy nghi ngờ:
"Em mà cũng chạy bộ á?"
Ngôn Bạch Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Khi Giang Tinh Dự hỏi, cậu gật đầu nghiêm túc:
"Em nghĩ thể lực mình hơi yếu, cần tập luyện nhiều hơn. Nếu không, em sợ theo không nổi cái sức bền của anh."
Giang Tinh Dự: "..."
"Em vẫn còn để ý chuyện đó à?"
Lần đó là lần đầu tiên của họ, cả hai đều còn ngây ngô, lóng ngóng và dè dặt, cẩn thận từng chút một vì sợ làm đau đối phương.
Ngôn Bạch Xuyên thật sự đã kiệt sức đến mức thiếp đi ngay sau đó. Trong khi Giang Tinh Dự thì chăm chỉ luyện tập, sức bền vượt trội, như thể chẳng bao giờ cạn năng lượng.
Sau lần đó, Ngôn Bạch Xuyên còn bối rối, ấp úng hỏi anh:
"Anh... anh có thấy thoải mái không?"
Giang Tinh Dự: "..."
Anh biết Ngôn Bạch Xuyên đang ám chỉ chuyện gì. Yết hầu khẽ nhấp nhô, hồi lâu mới ho nhẹ một tiếng:
"Cũng... tạm được."
Ngôn Bạch Xuyên xoa xoa sau gáy, cúi đầu tiếp tục chạy bộ. Một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
"Em cũng... tạm được."
Kỹ thuật của Giang Tinh Dự không thể gọi là xuất sắc, nhưng vì là lần đầu nên tạm chấp nhận được.
Ngôn Bạch Xuyên nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn quá mức. Hai người càng nói, Giang Tinh Dự càng không biết phải trả lời thế nào, đến mức tai anh đỏ bừng. Da anh vốn trắng, nên tai đỏ thế nào chỉ cần liếc một cái là thấy ngay.
Ngôn Bạch Xuyên cười trêu:
"Không ngờ Giang Thần cũng biết ngại à. Tai anh đỏ hơn cả tai em luôn đấy. Hay là sờ thử xem có nóng không?"
Giang Tinh Dự im lặng tiếp tục chạy, để mặc cậu chọc ghẹo. Giữa đôi mày lạnh lùng, hiếm hoi hiện lên chút dịu dàng.
Chính khoảnh khắc ấy, Ngôn Bạch Xuyên mới nhận ra rằng, dù bình thường có lạnh lùng kiêu ngạo đến đâu, thì khi yêu, ai rồi cũng sẽ đỏ mặt.
Trong mối tình ngây ngô này, sự bối rối của một thiếu niên lại ngọt ngào hơn bất cứ lời tỏ tình nào.
Hai người chỉ đánh ba trận rồi dừng. Trước khi kết thúc buổi livestream, Ngôn Bạch Xuyên nói với fan:
"Gần đây bận tập luyện nên tôi sẽ không livestream nữa. Đợi đến khi bọn tôi ra nước ngoài thi đấu, tôi sẽ tranh thủ làm một buổi livestream ngoài trời cho mọi người."
"Được rồi, đừng nhớ tôi quá. Tạm biệt nhé."
Phía Giang Tinh Dự, anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ nói một câu "Tạm biệt" rồi gỡ tai nghe xuống, đặt lên bàn. Sau đó, anh đưa tay chọc chọc chú rùa nhỏ trên bàn.
Ngôn Bạch Xuyên ngáp dài một cái. Giang Tinh Dự đứng dậy:
"Về ngủ thôi."
Nhưng Ngôn Bạch Xuyên không về phòng mình, mà theo Giang Tinh Dự về phòng anh. Dạo gần đây, ai cũng biết hai người thường ngủ chung, nhưng chẳng ai lên tiếng nói gì, cứ giả vờ không biết.
Ngôn Bạch Xuyên nằm trên giường, ôm một cái gối, nhìn Giang Tinh Dự vẫn đang chăm chú xem gì đó trên laptop.
Giang Tinh Dự rê chuột, liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên:
"Em ngủ trước đi. Trần Tinh vừa gửi cho anh mấy thứ, anh xem xong đã."
"Hai người họ gặp nhau rồi?"
Ngôn Bạch Xuyên bật dậy như cá chép, bước đến bên cạnh Giang Tinh Dự, nhìn màn hình laptop:
"Hành động nhanh đấy nhỉ. Ông ta bắt đầu điều tra luôn rồi à?"
"Ông bố anh luôn như thế, nghi ngờ rất nặng. Chỉ cần có chút hoài nghi là nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Giang Tinh Dự thản nhiên nói:
"Với tốc độ của ông ta, chắc không mất bao lâu đâu."
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Tinh gọi đến. Giang Tinh Dự bấm nút nhận cuộc gọi, giọng Trần Tinh vang lên từ đầu bên kia:
[Anh, cuối cùng hai người cũng kết thúc livestream.]
Thật ra Trần Tinh đã định gọi từ sớm, nhưng thấy họ đang livestream nên nghĩ chắc chắn không tiện nghe máy, đành chờ họ xong mới gọi.
[Để em kể cho anh nghe, em tốn không ít công sức mới sắp xếp được cho Hứa Đại Tài gặp ông già đó. Không ngờ vừa gặp đã sinh nghi. Người phụ nữ kia có lẽ bị dọa sợ thật rồi, mấy ngày nay không dám ra ngoài.]
Sắc mặt Giang Tinh Dự vẫn điềm tĩnh, chẳng mấy quan tâm, chỉ nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện công ty ông ta thâm hụt tiền, điều tra rõ chưa?"
Trần Tinh đáp:
[Phía em thì khó tra được, nhưng đúng lúc ông ta đã sinh nghi. Khi bù khoản thiếu hụt, em cố tình nhắc vài câu, cộng thêm vụ Hứa Đại Tài, chắc chắn ông ta sẽ để ý. Để ông ta tự điều tra còn nhanh hơn em nhiều.]
[Em có cho người theo dõi, nghe nói hôm nay ông ta đã đến bệnh viện tốt nhất ở trung tâm thành phố. Em đoán là đi làm xét nghiệm DNA. Hai người kia sống chung với nhau, ông ta lén làm xét nghiệm chắc chắn dễ dàng hơn chúng ta.]
Giang Tinh Dự không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, chỉ đáp vài câu qua loa.
Trần Tinh tiếp tục:
[Nếu Giang Dịch thực sự không phải con ruột ông ta, thì e rằng khi sự thật sáng tỏ, Giang Đại Dương sẽ quay lại tìm anh. Dù sao thì...]
Dù sao thì đến lúc đó, Giang Tinh Dự sẽ là đứa con ruột duy nhất còn lại của ông ta. Với sự hiểu biết của Trần Tinh về Giang Đại Dương, ông ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách để níu kéo, hòng sửa chữa sai lầm.
Vậy thì chuyện Giang Đại Dương quay lại gây rắc rối cho Giang Tinh Dự là điều khó tránh khỏi.
Đôi mắt sâu thẳm của Giang Tinh Dự không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ngón tay anh khẽ gõ từng nhịp nhẹ trên mặt bàn. Khóe môi cong lên, anh cười lạnh:
"Ông ta nghĩ anh là thứ muốn vứt thì vứt, muốn lấy lại thì lấy à? Anh không phải món đồ của ông ta."
"Anh đã cho ông ta cơ hội rồi."
Lựa chọn là của Giang Đại Dương.
Từ rất sớm, dù mẹ anh qua đời, Giang Tinh Dự vẫn nể tình cha con mà cho ông ta một cơ hội. Anh từng thẳng thắn yêu cầu ông ta chọn giữa mình và người phụ nữ kia cùng con trai bà ta. Nhưng Giang Đại Dương không hề do dự, lập tức chọn họ.
Nực cười thật. Rõ ràng anh biết ông ta chẳng phải người bố tốt, vậy mà vẫn trao cho ông ta quyền được lựa chọn.
Kể từ khoảnh khắc Giang Đại Dương quyết định, Giang Tinh Dự đã hiểu rằng tình cha con giữa họ đã chấm dứt. Ông ta có gia đình mới, có vợ con, còn anh chẳng là gì cả.
Khi Giang Tinh Dự còn đang chật vật vì nỗi đau mất mẹ, thì người kia đã sớm tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc. Đó là lý do khiến anh không bao giờ tha thứ cho ông ta.
Đã cắt đứt thì phải dứt khoát.
Trần Tinh nghe ra sự bất thường trong giọng nói của anh mình, liền gọi qua điện thoại:
[Bạch Xuyên, Bạch Xuyên, cậu có ở bên cạnh anh tôi không? Anh ấy tâm trạng không tốt, nhớ khuyên anh ấy giúp tôi...]
Tut—
Trần Tinh chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đã bị Giang Tinh Dự lạnh lùng ngắt. Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người, có chút bối rối.
"Nếu không vui thì đừng giữ trong lòng, sẽ khó chịu lắm đấy. Để em nói chuyện với anh một lát, được không?"
Ngôn Bạch Xuyên từ phía sau ôm lấy đầu anh, không kìm được mà cúi xuống hôn nhẹ.
Giang Tinh Dự nhìn bạn trai với kiểu an ủi có phần ngốc nghếch, khẽ cười trầm thấp:
"Đây là cái mà em gọi là nói chuyện sao?"
Ngôn Bạch Xuyên lại hôn thêm vài cái, rồi mím môi:
"Không biết nói gì, hôn vài cái trước rồi tính, biết đâu hôn xong anh sẽ vui lên."
"Có muốn nghe chuyện của em không?"
Ngôn Bạch Xuyên nhẹ nhàng nâng mặt Giang Tinh Dự lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt anh:
"Anh có hứng thú nghe không?"
Giang Tinh Dự ngẩn người. Ngôn Bạch Xuyên rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình. Dù Trần Tinh có từng điều tra, nhưng cũng chỉ biết một chút bề nổi. Đây là lần đầu tiên cả hai ngồi xuống tâm sự nghiêm túc như vậy.
"Nằm trên giường nói đi, đứng lâu mệt lắm."
Hải Thành đã vào thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn. Ngoài cửa sổ, những chiếc lá khô bị gió cuốn đi, báo hiệu mùa đông sắp đến.
Trong phòng, máy sưởi tỏa hơi ấm dễ chịu. Giang Tinh Dự ngồi khoanh chân trên giường, tay đặt lên đầu gối, chăm chú lắng nghe.
"Thật ra, em cũng không có nhiều tình cảm với bố mình. Ông ấy rất thích cờ bạc và uống rượu, nợ nần chồng chất rồi bắt mẹ và em gánh. Khi còn nhỏ, em thường xuyên phải chứng kiến ông ấy đánh và chửi mẹ em. Ông bà nội cũng chẳng mấy thân thiết, vì ghét bố em nên cũng không thích luôn cả mẹ và em. Có em hay không, với họ chẳng khác gì nhau. Họ chưa bao giờ công nhận sự tồn tại của mẹ và em."
"Có một đêm, ông ấy uống say rồi gặp tai nạn. Khi cảnh sát gọi điện báo tin, em không hề cảm thấy buồn. Thậm chí, trong lòng còn có chút nhẹ nhõm không thể diễn tả. Ngày ông ấy được chôn cất, em không rơi một giọt nước mắt nào. Họ hàng thân thích còn nói em là thằng con hoang vô ơn."
"Về sau, em nghĩ làm con hoang cũng chẳng sao, miễn là không còn dính dáng gì đến họ."
Đôi mắt Giang Tinh Dự khẽ lay động. Anh vươn tay nắm lấy tay Ngôn Bạch Xuyên, nhẹ nhàng xoa dịu trong lòng bàn tay mình.
Ngôn Bạch Xuyên cười khẽ, rồi tiếp tục:
"Lúc đầu, em đã quyết định cắt đứt quan hệ với họ, nhưng sau đó mẹ em lâm bệnh. Khi ấy, em vừa mới tốt nghiệp cấp ba, trong tay không có lấy một xu. Đường cùng rồi, em buộc phải quay về cầu xin họ cho mượn tiền. Nhưng chẳng ai đồng ý cả. Cuối cùng, em quỳ trên nền tuyết lạnh, hứa sẽ trả gấp đôi số tiền vay thì họ mới miễn cưỡng giúp."
"Trên đời này làm gì có sự giúp đỡ nào không điều kiện. Chẳng qua là họ thấy có lợi nên mới ra tay thôi."
Giang Tinh Dự siết nhẹ tay cậu, ánh mắt trở nên trầm hơn:
"Nhưng em đã vượt qua tất cả rồi. Em mạnh mẽ hơn bất kỳ ai."
"Ừm."
Ngôn Bạch Xuyên nở một nụ cười nhạt, cúi đầu hôn lên tay Giang Tinh Dự:
"Nhưng cũng may có anh ở đây."
Giang Tinh Dự xoa nhẹ tay anh, cảm xúc vừa rồi đã tan biến, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nặng nề:
"Sau đó em gia nhập TAC à?"
"Ừm."
Ngôn Bạch Xuyên gật đầu:
"Trước đây em từng làm một số công việc đánh thuê trên nền tảng game, rồi vào đội huấn luyện trẻ của TAC một thời gian, sau đó chính thức trở thành thành viên chính."
Những chuyện sau đó, Giang Tinh Dự đều biết rõ.
Dù đã nghe qua từ người khác, nhưng cảm giác khi chính Ngôn Bạch Xuyên kể lại thì hoàn toàn khác biệt.
Khi nghe từ miệng người khác, anh không thấy gì quá đặc biệt, nhưng khi chính Ngôn Bạch Xuyên kể, trái tim anh bỗng nhói lên, đau âm ỉ.
Ngôn Bạch Xuyên kể xong, khẽ bóp nhẹ tay anh, đôi mắt nhìn thẳng vào Giang Tinh Dự, khẽ cười:
"Bạn trai, nghe xong chuyện của em rồi, tâm trạng anh khá hơn chưa?"
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Khi nói câu này, ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên đầy kiên định, tràn ngập ý chí chiến đấu. Vô địch thế giới có giành được hay không thì chưa biết, nhưng chí khí thì nhất định phải có.
Các fan và người xem trong phòng livestream đều bị lời nói của hai người truyền cảm hứng, thi nhau để lại bình luận, cổ vũ cho TAC.
[Tin tưởng các cậu! Thực lực của tóc hồng và Giang Thần bọn tôi công nhận, cố lên!!]
[Cố gắng ở giải thế giới nhé! Đến lúc đó chúng tôi sẽ ra nước ngoài xem các cậu thi đấu, còn làm cả băng rôn cổ vũ nữa!]
[May quá không bỏ lỡ buổi livestream này, đang ăn được hai miếng thì phát hiện tóc hồngg lên sóng, vội vàng mở xem vừa ăn vừa coi.]
[Nếu trước giải thế giới không thể livestream, thì lần tới chắc phải chờ tận một tháng sau mới có lại, huhu QAQ.]
[Giang Thần! Giang Thần! Giang Thần!]
[Tóc hồng! Tóc hồng! Tóc hồng!]
Bình luận trên màn hình tràn ngập những câu cổ vũ cho TAC và những lời động viên. Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy thật hiếm khi họ như vậy. Trước đây, người xem trong khu bình luận của cậu toàn làm trái ý cậu, thậm chí là cà khịa không ngừng.
Nhưng mỗi khi cậu bị anti-fan công kích, fan lại quay sang bảo vệ cậu, đứng cùng chiến tuyến với cậu.
"Những lời động viên đã nhận được hết rồi, cảm ơn mọi người."
Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng, vừa đọc bình luận vừa mở game:
"Bây giờ tôi sẽ đánh vài trận song đấu với Giang Thần của các cậu. Không kéo dài quá lâu đâu."
Đã hết giờ huấn luyện, Lão Kỷ luôn đảm bảo rằng họ không thức khuya để giữ sức cho buổi tập luyện hôm sau. Chỉ cần thấy trễ là anh ấy sẽ lập tức giục họ về phòng nghỉ ngơi.
Mỗi lần tập luyện xong, Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên đều không dám làm gì quá mức. Nhưng thanh xuân rực lửa, khó tránh khỏi lúc súng cướp cò, đạn đã lên nòng...
Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên đang chơi chế độ giải trí "đập gà", thi xem ai hạ gục nhiều kẻ địch hơn. Trong cuộc ganh đua giữa hai người, cả đội đối thủ bị giết đến mức nghi ngờ cuộc đời.
[??? Báo cáo! Ở đây có người tàn sát gà non!!]
[Đội bên kia bị giết đến sụp đổ tâm lý luôn rồi. Nếu tôi ở bên đó, chắc tôi cũng mất hết hứng thú và chọn bỏ cuộc.]
[Tôi vừa thấy Giang Thần nhường mạng cho tóc hồng, ngầu quá đi. Giang Thần đúng là cưng chiều tóc hồng hết mực!]
[Nghe nói giai đoạn yêu cuồng nhiệt của các cặp đôi chỉ kéo dài ba đến bốn tháng, qua thời gian đó sẽ mất dần hứng thú với nhau. Không biết Giang Thần và tóc hồng có vậy không nhỉ?]
Ngôn Bạch Xuyên vừa về thành, vừa xoa xoa cổ tay, tình cờ nhìn thấy dòng bình luận này:
"Cậu nghĩ bọn tôi sẽ vậy à? Giang Thần thích tôi đến thế, ngày nào bọn tôi chẳng như đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt."
Thật ra, ngày nào Ngôn Bạch Xuyên cũng muốn "đè" Giang Tinh Dự. Kể từ sau lần mất mặt hôm trước, cậu đã hạ quyết tâm phải chăm chỉ rèn luyện thể lực.
Có lần Ngôn Bạch Xuyên đến phòng gym để chạy bộ, đúng lúc Giang Tinh Dự cũng có mặt. Hai người mỗi người đứng một máy chạy bộ. Giang Tinh Dự liếc nhìn cậu đầy nghi ngờ:
"Em mà cũng chạy bộ á?"
Ngôn Bạch Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Khi Giang Tinh Dự hỏi, cậu gật đầu nghiêm túc:
"Em nghĩ thể lực mình hơi yếu, cần tập luyện nhiều hơn. Nếu không, em sợ theo không nổi cái sức bền của anh."
Giang Tinh Dự: "..."
"Em vẫn còn để ý chuyện đó à?"
Lần đó là lần đầu tiên của họ, cả hai đều còn ngây ngô, lóng ngóng và dè dặt, cẩn thận từng chút một vì sợ làm đau đối phương.
Ngôn Bạch Xuyên thật sự đã kiệt sức đến mức thiếp đi ngay sau đó. Trong khi Giang Tinh Dự thì chăm chỉ luyện tập, sức bền vượt trội, như thể chẳng bao giờ cạn năng lượng.
Sau lần đó, Ngôn Bạch Xuyên còn bối rối, ấp úng hỏi anh:
"Anh... anh có thấy thoải mái không?"
Giang Tinh Dự: "..."
Anh biết Ngôn Bạch Xuyên đang ám chỉ chuyện gì. Yết hầu khẽ nhấp nhô, hồi lâu mới ho nhẹ một tiếng:
"Cũng... tạm được."
Ngôn Bạch Xuyên xoa xoa sau gáy, cúi đầu tiếp tục chạy bộ. Một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
"Em cũng... tạm được."
Kỹ thuật của Giang Tinh Dự không thể gọi là xuất sắc, nhưng vì là lần đầu nên tạm chấp nhận được.
Ngôn Bạch Xuyên nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn quá mức. Hai người càng nói, Giang Tinh Dự càng không biết phải trả lời thế nào, đến mức tai anh đỏ bừng. Da anh vốn trắng, nên tai đỏ thế nào chỉ cần liếc một cái là thấy ngay.
Ngôn Bạch Xuyên cười trêu:
"Không ngờ Giang Thần cũng biết ngại à. Tai anh đỏ hơn cả tai em luôn đấy. Hay là sờ thử xem có nóng không?"
Giang Tinh Dự im lặng tiếp tục chạy, để mặc cậu chọc ghẹo. Giữa đôi mày lạnh lùng, hiếm hoi hiện lên chút dịu dàng.
Chính khoảnh khắc ấy, Ngôn Bạch Xuyên mới nhận ra rằng, dù bình thường có lạnh lùng kiêu ngạo đến đâu, thì khi yêu, ai rồi cũng sẽ đỏ mặt.
Trong mối tình ngây ngô này, sự bối rối của một thiếu niên lại ngọt ngào hơn bất cứ lời tỏ tình nào.
Hai người chỉ đánh ba trận rồi dừng. Trước khi kết thúc buổi livestream, Ngôn Bạch Xuyên nói với fan:
"Gần đây bận tập luyện nên tôi sẽ không livestream nữa. Đợi đến khi bọn tôi ra nước ngoài thi đấu, tôi sẽ tranh thủ làm một buổi livestream ngoài trời cho mọi người."
"Được rồi, đừng nhớ tôi quá. Tạm biệt nhé."
Phía Giang Tinh Dự, anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ nói một câu "Tạm biệt" rồi gỡ tai nghe xuống, đặt lên bàn. Sau đó, anh đưa tay chọc chọc chú rùa nhỏ trên bàn.
Ngôn Bạch Xuyên ngáp dài một cái. Giang Tinh Dự đứng dậy:
"Về ngủ thôi."
Nhưng Ngôn Bạch Xuyên không về phòng mình, mà theo Giang Tinh Dự về phòng anh. Dạo gần đây, ai cũng biết hai người thường ngủ chung, nhưng chẳng ai lên tiếng nói gì, cứ giả vờ không biết.
Ngôn Bạch Xuyên nằm trên giường, ôm một cái gối, nhìn Giang Tinh Dự vẫn đang chăm chú xem gì đó trên laptop.
Giang Tinh Dự rê chuột, liếc nhìn Ngôn Bạch Xuyên:
"Em ngủ trước đi. Trần Tinh vừa gửi cho anh mấy thứ, anh xem xong đã."
"Hai người họ gặp nhau rồi?"
Ngôn Bạch Xuyên bật dậy như cá chép, bước đến bên cạnh Giang Tinh Dự, nhìn màn hình laptop:
"Hành động nhanh đấy nhỉ. Ông ta bắt đầu điều tra luôn rồi à?"
"Ông bố anh luôn như thế, nghi ngờ rất nặng. Chỉ cần có chút hoài nghi là nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Giang Tinh Dự thản nhiên nói:
"Với tốc độ của ông ta, chắc không mất bao lâu đâu."
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Tinh gọi đến. Giang Tinh Dự bấm nút nhận cuộc gọi, giọng Trần Tinh vang lên từ đầu bên kia:
[Anh, cuối cùng hai người cũng kết thúc livestream.]
Thật ra Trần Tinh đã định gọi từ sớm, nhưng thấy họ đang livestream nên nghĩ chắc chắn không tiện nghe máy, đành chờ họ xong mới gọi.
[Để em kể cho anh nghe, em tốn không ít công sức mới sắp xếp được cho Hứa Đại Tài gặp ông già đó. Không ngờ vừa gặp đã sinh nghi. Người phụ nữ kia có lẽ bị dọa sợ thật rồi, mấy ngày nay không dám ra ngoài.]
Sắc mặt Giang Tinh Dự vẫn điềm tĩnh, chẳng mấy quan tâm, chỉ nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện công ty ông ta thâm hụt tiền, điều tra rõ chưa?"
Trần Tinh đáp:
[Phía em thì khó tra được, nhưng đúng lúc ông ta đã sinh nghi. Khi bù khoản thiếu hụt, em cố tình nhắc vài câu, cộng thêm vụ Hứa Đại Tài, chắc chắn ông ta sẽ để ý. Để ông ta tự điều tra còn nhanh hơn em nhiều.]
[Em có cho người theo dõi, nghe nói hôm nay ông ta đã đến bệnh viện tốt nhất ở trung tâm thành phố. Em đoán là đi làm xét nghiệm DNA. Hai người kia sống chung với nhau, ông ta lén làm xét nghiệm chắc chắn dễ dàng hơn chúng ta.]
Giang Tinh Dự không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, chỉ đáp vài câu qua loa.
Trần Tinh tiếp tục:
[Nếu Giang Dịch thực sự không phải con ruột ông ta, thì e rằng khi sự thật sáng tỏ, Giang Đại Dương sẽ quay lại tìm anh. Dù sao thì...]
Dù sao thì đến lúc đó, Giang Tinh Dự sẽ là đứa con ruột duy nhất còn lại của ông ta. Với sự hiểu biết của Trần Tinh về Giang Đại Dương, ông ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách để níu kéo, hòng sửa chữa sai lầm.
Vậy thì chuyện Giang Đại Dương quay lại gây rắc rối cho Giang Tinh Dự là điều khó tránh khỏi.
Đôi mắt sâu thẳm của Giang Tinh Dự không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ngón tay anh khẽ gõ từng nhịp nhẹ trên mặt bàn. Khóe môi cong lên, anh cười lạnh:
"Ông ta nghĩ anh là thứ muốn vứt thì vứt, muốn lấy lại thì lấy à? Anh không phải món đồ của ông ta."
"Anh đã cho ông ta cơ hội rồi."
Lựa chọn là của Giang Đại Dương.
Từ rất sớm, dù mẹ anh qua đời, Giang Tinh Dự vẫn nể tình cha con mà cho ông ta một cơ hội. Anh từng thẳng thắn yêu cầu ông ta chọn giữa mình và người phụ nữ kia cùng con trai bà ta. Nhưng Giang Đại Dương không hề do dự, lập tức chọn họ.
Nực cười thật. Rõ ràng anh biết ông ta chẳng phải người bố tốt, vậy mà vẫn trao cho ông ta quyền được lựa chọn.
Kể từ khoảnh khắc Giang Đại Dương quyết định, Giang Tinh Dự đã hiểu rằng tình cha con giữa họ đã chấm dứt. Ông ta có gia đình mới, có vợ con, còn anh chẳng là gì cả.
Khi Giang Tinh Dự còn đang chật vật vì nỗi đau mất mẹ, thì người kia đã sớm tận hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc. Đó là lý do khiến anh không bao giờ tha thứ cho ông ta.
Đã cắt đứt thì phải dứt khoát.
Trần Tinh nghe ra sự bất thường trong giọng nói của anh mình, liền gọi qua điện thoại:
[Bạch Xuyên, Bạch Xuyên, cậu có ở bên cạnh anh tôi không? Anh ấy tâm trạng không tốt, nhớ khuyên anh ấy giúp tôi...]
Tut—
Trần Tinh chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đã bị Giang Tinh Dự lạnh lùng ngắt. Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người, có chút bối rối.
"Nếu không vui thì đừng giữ trong lòng, sẽ khó chịu lắm đấy. Để em nói chuyện với anh một lát, được không?"
Ngôn Bạch Xuyên từ phía sau ôm lấy đầu anh, không kìm được mà cúi xuống hôn nhẹ.
Giang Tinh Dự nhìn bạn trai với kiểu an ủi có phần ngốc nghếch, khẽ cười trầm thấp:
"Đây là cái mà em gọi là nói chuyện sao?"
Ngôn Bạch Xuyên lại hôn thêm vài cái, rồi mím môi:
"Không biết nói gì, hôn vài cái trước rồi tính, biết đâu hôn xong anh sẽ vui lên."
"Có muốn nghe chuyện của em không?"
Ngôn Bạch Xuyên nhẹ nhàng nâng mặt Giang Tinh Dự lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt anh:
"Anh có hứng thú nghe không?"
Giang Tinh Dự ngẩn người. Ngôn Bạch Xuyên rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình. Dù Trần Tinh có từng điều tra, nhưng cũng chỉ biết một chút bề nổi. Đây là lần đầu tiên cả hai ngồi xuống tâm sự nghiêm túc như vậy.
"Nằm trên giường nói đi, đứng lâu mệt lắm."
Hải Thành đã vào thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn. Ngoài cửa sổ, những chiếc lá khô bị gió cuốn đi, báo hiệu mùa đông sắp đến.
Trong phòng, máy sưởi tỏa hơi ấm dễ chịu. Giang Tinh Dự ngồi khoanh chân trên giường, tay đặt lên đầu gối, chăm chú lắng nghe.
"Thật ra, em cũng không có nhiều tình cảm với bố mình. Ông ấy rất thích cờ bạc và uống rượu, nợ nần chồng chất rồi bắt mẹ và em gánh. Khi còn nhỏ, em thường xuyên phải chứng kiến ông ấy đánh và chửi mẹ em. Ông bà nội cũng chẳng mấy thân thiết, vì ghét bố em nên cũng không thích luôn cả mẹ và em. Có em hay không, với họ chẳng khác gì nhau. Họ chưa bao giờ công nhận sự tồn tại của mẹ và em."
"Có một đêm, ông ấy uống say rồi gặp tai nạn. Khi cảnh sát gọi điện báo tin, em không hề cảm thấy buồn. Thậm chí, trong lòng còn có chút nhẹ nhõm không thể diễn tả. Ngày ông ấy được chôn cất, em không rơi một giọt nước mắt nào. Họ hàng thân thích còn nói em là thằng con hoang vô ơn."
"Về sau, em nghĩ làm con hoang cũng chẳng sao, miễn là không còn dính dáng gì đến họ."
Đôi mắt Giang Tinh Dự khẽ lay động. Anh vươn tay nắm lấy tay Ngôn Bạch Xuyên, nhẹ nhàng xoa dịu trong lòng bàn tay mình.
Ngôn Bạch Xuyên cười khẽ, rồi tiếp tục:
"Lúc đầu, em đã quyết định cắt đứt quan hệ với họ, nhưng sau đó mẹ em lâm bệnh. Khi ấy, em vừa mới tốt nghiệp cấp ba, trong tay không có lấy một xu. Đường cùng rồi, em buộc phải quay về cầu xin họ cho mượn tiền. Nhưng chẳng ai đồng ý cả. Cuối cùng, em quỳ trên nền tuyết lạnh, hứa sẽ trả gấp đôi số tiền vay thì họ mới miễn cưỡng giúp."
"Trên đời này làm gì có sự giúp đỡ nào không điều kiện. Chẳng qua là họ thấy có lợi nên mới ra tay thôi."
Giang Tinh Dự siết nhẹ tay cậu, ánh mắt trở nên trầm hơn:
"Nhưng em đã vượt qua tất cả rồi. Em mạnh mẽ hơn bất kỳ ai."
"Ừm."
Ngôn Bạch Xuyên nở một nụ cười nhạt, cúi đầu hôn lên tay Giang Tinh Dự:
"Nhưng cũng may có anh ở đây."
Giang Tinh Dự xoa nhẹ tay anh, cảm xúc vừa rồi đã tan biến, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nặng nề:
"Sau đó em gia nhập TAC à?"
"Ừm."
Ngôn Bạch Xuyên gật đầu:
"Trước đây em từng làm một số công việc đánh thuê trên nền tảng game, rồi vào đội huấn luyện trẻ của TAC một thời gian, sau đó chính thức trở thành thành viên chính."
Những chuyện sau đó, Giang Tinh Dự đều biết rõ.
Dù đã nghe qua từ người khác, nhưng cảm giác khi chính Ngôn Bạch Xuyên kể lại thì hoàn toàn khác biệt.
Khi nghe từ miệng người khác, anh không thấy gì quá đặc biệt, nhưng khi chính Ngôn Bạch Xuyên kể, trái tim anh bỗng nhói lên, đau âm ỉ.
Ngôn Bạch Xuyên kể xong, khẽ bóp nhẹ tay anh, đôi mắt nhìn thẳng vào Giang Tinh Dự, khẽ cười:
"Bạn trai, nghe xong chuyện của em rồi, tâm trạng anh khá hơn chưa?"
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Story
Chương 80
10.0/10 từ 25 lượt.