Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 72
128@-
Hôm sau, cả nhóm cứ như đang đi tour du lịch, theo lộ trình đã được Trịnh Kinh sắp xếp sẵn, đi tham quan các địa điểm nổi tiếng trong khu vực. Lê Hạ phụ trách chụp ảnh và thu thập tư liệu dọc đường.
"Nhớ chụp cho đẹp vào nhé, mấy cái này về phải ghép thành video đăng lên Weibo đấy."
Lục Viễn chỉnh tư thế tạo dáng, sợ rằng fan không nhìn thấy góc đẹp nhất của mình.
Lê Hạ cảm thấy yêu cầu của tên này đối với lao động miễn phí hơi bị cao:
"Nếu cậu không tin tôi, đưa máy đây, tự cậu chụp đi."
Tạ Dụ vội ngăn lại:
"Đừng! Chị Hạ nhà chúng ta là có học qua đấy. Nếu để Lục Viễn chụp thật, anh ấy có thể biến em – một người gầy thành béo ú luôn, fan em mà thấy chắc bỏ theo dõi hết."
Lục Viễn: "..."
"Em mà cũng gọi là gầy? Dù kỹ thuật chụp ảnh của anh có tệ đến mấy cũng không thể biến người gầy thành béo được, chẳng lẽ máy ảnh thành tinh rồi chắc?"
Chỉ một lúc sau, cả nhóm đã cười đùa ầm ĩ. Có lẽ do đoạn đường khá buồn tẻ, ai cũng thích kiếm cớ tranh cãi một chút để thêm vui, bầu không khí trong đội ngập tràn tiếng cười.
"Em có tư liệu sẵn đây nè, anh Viễn muốn chụp thế nào, em giúp anh chụp nhé."
Bách Mộc Thần – người mang theo máy quay, cũng trở thành lao động miễn phí. Với họ, đã mang máy quay thì ít nhiều cũng biết chút kỹ thuật chụp ảnh.
Việc ghi hình dọc đường là ý tưởng của Trịnh Kinh. Anh ấy vốn định làm một video về chuyến nghỉ mát của các tuyển thủ TAC, để fan thấy được cuộc sống phong phú, đa dạng của họ. Nhưng vì không mang theo người chụp ảnh, đành phải nhờ hai người biết chụp ảnh trong nhóm giúp.
"Vẫn là nhóc Thần hiểu anh nhất. Đợi chút anh tạo vài dáng thật ngầu, em nhớ chụp đẹp nha, về anh đăng lên Weibo."
Lục Viễn khoác vai Bách Mộc Thần:
"Anh thấy mấy khóm hoa bên kia nở đẹp lắm, qua đó chụp vài tấm đi."
Dù đã vào thu, nhưng thị trấn nhỏ này vẫn nắng chói chang như mùa hè. Nơi đây bốn mùa đều như hạ, cành lá xanh tươi hai bên đường tạo bóng râm mát mẻ, che chắn cho người qua lại.
Ngôn Bạch Xuyên tựa vào lan can bên cạnh, đưa tay vò tóc. Cậu hơi khát nước, vừa l**m nhẹ đôi môi khô thì liền thấy một chai nước, nắp đã được mở sẵn, xuất hiện ngay trước mắt.
Giang Tinh Dự cầm một tờ giấy lau mồ hôi bằng tay phải, tay trái thì đưa chai nước tới trước mặt Ngôn Bạch Xuyên. Cánh tay của anh có đường nét mạnh mẽ, gân xanh và mạch máu nổi rõ dưới làn da.
"Khát nước mà không biết uống sao?"
Giang Tinh Dự hơi cụp mắt xuống. Đôi mắt anh đặc biệt lạnh lùng, kết hợp với vẻ xa cách bẩm sinh, khiến người ta luôn có cảm giác khó mà lại gần được.
Chỉ có Ngôn Bạch Xuyên biết rõ, Giang Tinh Dự bề ngoài có vẻ hờ hững, nhưng tất cả sự dịu dàng hiếm hoi của anh đều dành riêng cho cậu.
Ngôn Bạch Xuyên bất giác nhớ lại con đường vinh quang của Giang Tinh Dự trước đây, liền cố ý hỏi:
"Hồi trước chắc là có nhiều người theo đuổi anh lắm nhỉ?"
Dù gì Giang Tinh Dự cũng thuộc kiểu nam thần lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là rất được săn đón. Nghĩ tới đây, Ngôn Bạch Xuyên lại bất ngờ nhận được câu trả lời phủ định.
Giang Tinh Dự đáp:
"Không có."
"Hả?"
Ngôn Bạch Xuyên tỏ vẻ khó tin.
Ngay sau đó, Giang Tinh Dự thản nhiên nói thêm:
"Đừng ngạc nhiên, vì anh chưa từng cho họ cơ hội."
Không cho cơ hội thì đúng là không tính là bị theo đuổi thật. Câu này của Giang Tinh Dự cũng chẳng sai.
"Vậy... có ai từng nói với anh rằng vẻ ngoài của anh trông rất lạnh lùng không? Lúc anh không biểu cảm, trông cứ như đang từ chối người ta từ xa cả ngàn dặm ấy."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn kỹ khuôn mặt bạn trai mình, thật lòng thắc mắc.
Giang Tinh Dự dường như suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp:
"Ừm."
"Hồi đó từng có người đột nhiên đến nhà anh, còn chưa nói được mấy câu đã giơ chứng minh thư định dán thẳng vào mặt anh. Khi đó, thái độ của anh đúng là không được tốt lắm. Có lẽ vì chuyện đó nên em ấy mới cảm thấy anh lạnh lùng."
Giang Tinh Dự nói với vẻ hết sức nghiêm túc, Ngôn Bạch Xuyên ban đầu còn chăm chú lắng nghe. Nhưng nghe một lúc, cậu dần cảm thấy có gì đó không đúng. Khung cảnh mà Giang Tinh Dự miêu tả trông quen đến lạ. Mãi đến câu cuối cùng, cậu mới chậm nửa nhịp, chợt nhận ra người mà Giang Tinh Dự đang nhắc tới chính là mình.
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Giang Tinh Dự cầm chai nước uống mấy ngụm. Có lẽ vì nước lạnh nên giọng nói của anh có chút lành lạnh:
"Em cảm thấy anh không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo với bạn trai mình, nên mới nghĩ anh lạnh lùng à?"
"Không phải."
Ngôn Bạch Xuyên vội giải thích, sợ rằng anh hiểu sai ý mình:
"Ý em là ngoại hình của anh đó, là vẻ ngoài thôi."
Cậu gập ngón tay lại, vẽ một vòng quanh mặt mình:
"Lông mày, mắt, bờ môi mỏng của anh... tất cả đều toát lên vẻ cao ngạo, lạnh lùng."
Khuôn mặt viết đầy chữ "người lạ cấm lại gần" – đó chính là ấn tượng đầu tiên của Ngôn Bạch Xuyên về Giang Tinh Dự, khi cả hai chưa chính thức hẹn hò.
Giang Tinh Dự bật cười, xoa nhẹ đầu cậu:
"Đó là với người khác thôi."
Giữa cái nóng oi bức, bầu trời hiếm khi có mây che phủ, từng đám mây lớn quây quanh mặt trời, làm dịu bớt đi một nửa cái oi ả của mùa hè.
Cả nhóm đi nghỉ lần này chủ yếu là để thư giãn sau giải đấu, thả lỏng tinh thần đã căng thẳng suốt một thời gian dài. Có như vậy, khi quay lại luyện tập để chuẩn bị cho giải đấu thế giới, mọi người mới giữ được trạng thái tốt nhất.
Mười ngày nghỉ dưỡng, ba ngày đầu cả nhóm ra ngoài tham quan, đi khắp các điểm nổi tiếng trong khu vực, chơi không sót một chỗ nào. Những ngày còn lại, ai cũng tận hưởng theo cách của mình.
Nằm dài trên ghế bãi biển, vừa uống nước trái cây vừa đón gió biển mát rượi; hay ngâm mình thư giãn trong hồ bơi ngoài trời của khách sạn; hoặc đơn giản là nằm ngủ nướng trong phòng, tỉnh dậy khi trời đã sáng hẳn, rồi thưởng thức những món ăn ngon nhất.
Cứ thả lỏng theo ý thích, miễn sao có được tâm trạng tốt là đủ. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của kỳ nghỉ.
Cứ như vậy, họ đã trải qua mười ngày nghỉ dưỡng đầy thư thái và vui vẻ. Đến ngày khởi hành trở về Hải Thành, Lục Viễn vẫn còn chưa chơi thỏa, liền túm lấy Trịnh Kinh than thở:
"Anh Trịnh, kiểu hoạt động nghỉ mát như này sau này phải tổ chức thêm nhiều lần nữa nha. Em vẫn chưa chơi đủ đâu!"
Trịnh Kinh rất dễ tính, chống nạnh cười nói:
"Được thôi, dễ mà. Đợi mấy đứa giành chức vô địch thế giới về, muốn đi nghỉ ở đâu cũng chiều, anh còn bao toàn bộ chi phí cho luôn."
"Nếu cậu muốn đi đến sa mạc Sahara, anh cũng thuê xe lạc đà kéo cậu qua đó!"
Lục Viễn: "..."
Không cần phải vậy đâu.
Nghe đến cụm từ "vô địch thế giới", ánh mắt mọi người đều sáng lên. Nhưng muốn giành được chức vô địch thế giới thì độ khó không hề nhỏ, khó gấp nhiều lần so với việc giành ngôi quán quân giải mùa hè.
Giải đấu thế giới là nơi quy tụ những tuyển thủ Esports tài năng nhất toàn cầu. Người chơi giỏi đều có mặt ở đó, muốn nổi bật giữa đám đông và giành được chức vô địch quả là điều không hề dễ dàng.
Lục Viễn nghĩ, thôi thì cứ đừng mơ xa quá thì hơn.
Trịnh Kinh cho họ hai tuần nghỉ phép, tính luôn ngày trở về thì tổng cộng được 15 ngày, đủ để làm được rất nhiều việc và cũng có thể xảy ra không ít chuyện.
Đầu óc Ngôn Bạch Xuyên nhanh chóng xoay chuyển. Cậu đội mũ và đeo khẩu trang khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, vừa ra đến bên ngoài liền bất ngờ rùng mình.
"Hắt xì, hắt xì!"
Cậu liền hắt hơi liền mấy cái.
"Ở bên kia lâu quá, giờ đột nhiên thấy Hải Thành lạnh thật."
Ngôn Bạch Xuyên nói một câu bâng quơ.
Hải Thành đã vào thu, lại thêm mấy ngày gần đây có mưa, thời tiết so với bình thường đúng là lạnh hơn nhiều.
Ngôn Bạch Xuyên vốn định mở ba lô lấy một chiếc áo khoác mặc vào, nhưng rồi mới chợt nhớ ra đồ của mình đều nhét trong vali của Giang Tinh Dự.
Cậu thấy phiền phức, nghĩ thầm thôi nhịn một chút cũng không sao. Đúng lúc đó, một chiếc áo khoác được nhẹ nhàng khoác lên vai cậu.
Giang Tinh Dự từ phía sau đi đến, trên người cũng khoác một chiếc áo, ánh mắt lướt qua người Ngôn Bạch Xuyên:
"Em coi thường thời tiết này đến mức nào vậy? Áo khoác cũng không thèm mặc, tưởng trời lạnh thế này không thể làm em cảm lạnh chắc?"
Rõ ràng là lời trách mắng, nhưng từ miệng Giang Tinh Dự nói ra lại có chút gai góc.
"Khụ khụ."
Ngôn Bạch Xuyên giả vờ ho hai tiếng, quay đầu nhìn Giang Tinh Dự, ánh mắt có chút tủi thân:
"Em đâu biết anh còn mang theo áo khoác..."
Áo khoác trên người cậu chính là của Giang Tinh Dự, tay áo và vạt áo đều dài hơn người cậu một đoạn, mặc lên trông lỏng lẻo, rộng hơn kích cỡ của cậu hẳn một size.
Nhưng điều quan trọng là... ấm áp.
Giang Tinh Dự đeo một chiếc balo trên vai, tay kéo theo hành lý. Điện thoại trong túi vang lên mấy lần liên tiếp nhưng anh đều tắt máy không nghe.
Ngôn Bạch Xuyên tưởng anh cầm quá nhiều đồ, không tiện nghe điện thoại nên liền đưa tay đón lấy balo, khoác lên người mình.
Chiếc xe bảo mẫu đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu. Sau khi rời sân bay, mọi người lần lượt lên xe. Về đến căn cứ TAC, ai nấy đều có cảm giác như đã rời xa nơi này từ rất lâu.
Phía chân trời phủ một màu xám mờ nhạt, tựa như một bức tranh thủy mặc chưa hoàn thiện mà thiên nhiên còn đang vẽ dở. Dưới tán cây cao lớn, một chiếc xe màu đen đỗ im lặng ở đó, bên cạnh xe là một bóng dáng có phần già nua, đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cổng lớn của căn cứ TAC.
Trước khi vào trong, Giang Tinh Dự nheo mắt, ánh nhìn dừng lại ở hướng đó trong giây lát. Sau đó anh thu lại ánh mắt, đưa vali cho Ngôn Bạch Xuyên:
"Anh có chút việc phải xử lý, em cầm hành lý vào trước đi."
"Chuyện gì vậy?"
Ngôn Bạch Xuyên đột ngột quay lại hỏi:
"Có gấp không?"
"Trên đường về tình cờ gặp người quen thôi."
Giang Tinh Dự thản nhiên nói, tay đút túi, đứng dựa vào cửa:
"Ngoan, anh xong việc rồi sẽ vào ngay."
Ngôn Bạch Xuyên khẽ gật đầu:
"Vậy anh đi đi."
Những người khác đều không để ý, ai nấy đều bận việc riêng. Giang Tinh Dự bước đi không nhanh không chậm, tiến gần đến chiếc xe màu đen. Người đàn ông đứng cạnh xe nhìn thấy anh thì nhếch môi cười đầy tự đắc:
"Tao biết ngay, chỉ cần tao đến đây, mày nhất định sẽ ra gặp tao mà."
Ông ta biết rõ nhất Giang Tinh Dự quan tâm điều gì và đâu là điểm yếu dễ bị nắm thóp. Vì vậy, chỉ cần đến thẳng căn cứ này, Giang Tinh Dự chắc chắn sẽ phải ra gặp ông ta.
Giang Tinh Dự khẽ cười lạnh, thậm chí lười nâng mí mắt lên:
Giọng điệu của anh như thể nói thêm một câu với đối phương cũng là sự lãng phí.
Gương mặt người đàn ông giật giật vài cái, nhưng vẫn tỏ ra như bậc trưởng bối lên tiếng răn dạy:
"Đây là cách mày nói chuyện với bố ruột mình đấy à?"
Giang Đại Dương không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, giọng đầy phẫn nộ:
"Nói thật cho tao biết, có phải chuyện công ty tao bị phá là do mày giở trò không? Mày định ép chết tao đúng không?"
Giang Tinh Dự thẳng thừng đáp lại, chẳng chút che giấu:
"Đâu đến mức đó. Chỉ là thấy con trai bảo bối của ông nhàn rỗi quá, nên tìm chút việc cho hắn làm thôi. Đỡ phiền phức."
Giang Dịch đang trốn trong xe nghe lén. Nghe đến câu "con trai bảo bối" kèm theo giọng điệu mỉa mai của Giang Tinh Dự, cơn tức bùng lên, hắn vội mở cửa xe bước xuống:
"Bố! Con chỉ muốn tìm anh ấy để làm hòa, dù sao cũng là người một nhà, cần gì phải căng thẳng như vậy. Con mới tìm anh ấy có hai lần thôi, lần đầu còn bị bạn trai anh ấy ném xuống đất, khiến con phải nằm liệt giường cả tuần!"
Giang Đại Dương lập tức nắm ngay trọng điểm, suýt chút nữa không thở nổi:
"Con vừa nói cái gì?"
Ông chỉ tay vào Giang Tinh Dự, ánh mắt tối sầm lại:
"Con nói nó có bạn trai?!"
Giang Dịch bấy giờ mới sực nhớ lại, dạo trước Giang Đại Dương sức khỏe không tốt, phải nằm viện điều trị, nên hắn không dám nói chuyện này sợ ông ta tức giận. Nhưng giờ có ông ta ở đây làm chỗ dựa, hắn chẳng còn gì phải sợ.
Hắn lập tức đổi giọng, tràn đầy tự tin:
"Đúng vậy! Anh ấy tìm một tên đàn ông làm bạn trai. Tên đó còn nhuộm cả đầu tóc màu hồng chóe, tính tình cực kỳ tệ hại. Lần trước cậu ta đánh con đến mức phải nằm viện cả tuần!"
Giang Đại Dương chỉ tay thẳng vào Giang Tinh Dự, giận đến mức mặt đỏ bừng:
"Đồ súc sinh! Đúng là không thể chấp nhận nổi! Mày tìm một thằng đàn ông là muốn cố ý chọc tao tức chết đúng không?! Đàn ông thì sinh con đẻ cái kiểu gì được cho mày hả?"
"Chửi tôi thì được, nhưng nếu cậu dám động đến em ấy, tôi khuyên cậu nên cẩn thận cái miệng."
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Tinh Dự lướt qua Giang Dịch, lời nói như một lời cảnh cáo rõ ràng.
Đồng thời, câu nói ấy cũng là một lời nhắc nhở dành cho Giang Đại Dương.
Giang Dịch bị ánh mắt đó quét qua, bản năng trỗi dậy khiến hắn chột dạ, vô thức lùi lại mấy bước.
Không khí xung quanh bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim người nghe.
"Bác à, câu nói vừa rồi của bác tôi có chút không hiểu nổi. Yêu một người nhất định phải vì việc sinh con đẻ cái sao? Lẽ nào lòng chung thủy với hôn nhân lại không quan trọng?"
"Bác là một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng có thể phản bội, thì lấy tư cách gì để lên án tình yêu của người khác?"
Ngôn Bạch Xuyên đứng đó, hai tay đút túi, cố gắng giữ bình tĩnh khi nói ra những lời này.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Hôm sau, cả nhóm cứ như đang đi tour du lịch, theo lộ trình đã được Trịnh Kinh sắp xếp sẵn, đi tham quan các địa điểm nổi tiếng trong khu vực. Lê Hạ phụ trách chụp ảnh và thu thập tư liệu dọc đường.
"Nhớ chụp cho đẹp vào nhé, mấy cái này về phải ghép thành video đăng lên Weibo đấy."
Lục Viễn chỉnh tư thế tạo dáng, sợ rằng fan không nhìn thấy góc đẹp nhất của mình.
Lê Hạ cảm thấy yêu cầu của tên này đối với lao động miễn phí hơi bị cao:
"Nếu cậu không tin tôi, đưa máy đây, tự cậu chụp đi."
Tạ Dụ vội ngăn lại:
"Đừng! Chị Hạ nhà chúng ta là có học qua đấy. Nếu để Lục Viễn chụp thật, anh ấy có thể biến em – một người gầy thành béo ú luôn, fan em mà thấy chắc bỏ theo dõi hết."
Lục Viễn: "..."
"Em mà cũng gọi là gầy? Dù kỹ thuật chụp ảnh của anh có tệ đến mấy cũng không thể biến người gầy thành béo được, chẳng lẽ máy ảnh thành tinh rồi chắc?"
Chỉ một lúc sau, cả nhóm đã cười đùa ầm ĩ. Có lẽ do đoạn đường khá buồn tẻ, ai cũng thích kiếm cớ tranh cãi một chút để thêm vui, bầu không khí trong đội ngập tràn tiếng cười.
"Em có tư liệu sẵn đây nè, anh Viễn muốn chụp thế nào, em giúp anh chụp nhé."
Bách Mộc Thần – người mang theo máy quay, cũng trở thành lao động miễn phí. Với họ, đã mang máy quay thì ít nhiều cũng biết chút kỹ thuật chụp ảnh.
Việc ghi hình dọc đường là ý tưởng của Trịnh Kinh. Anh ấy vốn định làm một video về chuyến nghỉ mát của các tuyển thủ TAC, để fan thấy được cuộc sống phong phú, đa dạng của họ. Nhưng vì không mang theo người chụp ảnh, đành phải nhờ hai người biết chụp ảnh trong nhóm giúp.
"Vẫn là nhóc Thần hiểu anh nhất. Đợi chút anh tạo vài dáng thật ngầu, em nhớ chụp đẹp nha, về anh đăng lên Weibo."
Lục Viễn khoác vai Bách Mộc Thần:
"Anh thấy mấy khóm hoa bên kia nở đẹp lắm, qua đó chụp vài tấm đi."
Dù đã vào thu, nhưng thị trấn nhỏ này vẫn nắng chói chang như mùa hè. Nơi đây bốn mùa đều như hạ, cành lá xanh tươi hai bên đường tạo bóng râm mát mẻ, che chắn cho người qua lại.
Ngôn Bạch Xuyên tựa vào lan can bên cạnh, đưa tay vò tóc. Cậu hơi khát nước, vừa l**m nhẹ đôi môi khô thì liền thấy một chai nước, nắp đã được mở sẵn, xuất hiện ngay trước mắt.
Giang Tinh Dự cầm một tờ giấy lau mồ hôi bằng tay phải, tay trái thì đưa chai nước tới trước mặt Ngôn Bạch Xuyên. Cánh tay của anh có đường nét mạnh mẽ, gân xanh và mạch máu nổi rõ dưới làn da.
"Khát nước mà không biết uống sao?"
Giang Tinh Dự hơi cụp mắt xuống. Đôi mắt anh đặc biệt lạnh lùng, kết hợp với vẻ xa cách bẩm sinh, khiến người ta luôn có cảm giác khó mà lại gần được.
Chỉ có Ngôn Bạch Xuyên biết rõ, Giang Tinh Dự bề ngoài có vẻ hờ hững, nhưng tất cả sự dịu dàng hiếm hoi của anh đều dành riêng cho cậu.
Ngôn Bạch Xuyên bất giác nhớ lại con đường vinh quang của Giang Tinh Dự trước đây, liền cố ý hỏi:
"Hồi trước chắc là có nhiều người theo đuổi anh lắm nhỉ?"
Dù gì Giang Tinh Dự cũng thuộc kiểu nam thần lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là rất được săn đón. Nghĩ tới đây, Ngôn Bạch Xuyên lại bất ngờ nhận được câu trả lời phủ định.
Giang Tinh Dự đáp:
"Không có."
"Hả?"
Ngôn Bạch Xuyên tỏ vẻ khó tin.
Ngay sau đó, Giang Tinh Dự thản nhiên nói thêm:
"Đừng ngạc nhiên, vì anh chưa từng cho họ cơ hội."
Không cho cơ hội thì đúng là không tính là bị theo đuổi thật. Câu này của Giang Tinh Dự cũng chẳng sai.
"Vậy... có ai từng nói với anh rằng vẻ ngoài của anh trông rất lạnh lùng không? Lúc anh không biểu cảm, trông cứ như đang từ chối người ta từ xa cả ngàn dặm ấy."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn kỹ khuôn mặt bạn trai mình, thật lòng thắc mắc.
Giang Tinh Dự dường như suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp:
"Ừm."
"Hồi đó từng có người đột nhiên đến nhà anh, còn chưa nói được mấy câu đã giơ chứng minh thư định dán thẳng vào mặt anh. Khi đó, thái độ của anh đúng là không được tốt lắm. Có lẽ vì chuyện đó nên em ấy mới cảm thấy anh lạnh lùng."
Giang Tinh Dự nói với vẻ hết sức nghiêm túc, Ngôn Bạch Xuyên ban đầu còn chăm chú lắng nghe. Nhưng nghe một lúc, cậu dần cảm thấy có gì đó không đúng. Khung cảnh mà Giang Tinh Dự miêu tả trông quen đến lạ. Mãi đến câu cuối cùng, cậu mới chậm nửa nhịp, chợt nhận ra người mà Giang Tinh Dự đang nhắc tới chính là mình.
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Giang Tinh Dự cầm chai nước uống mấy ngụm. Có lẽ vì nước lạnh nên giọng nói của anh có chút lành lạnh:
"Em cảm thấy anh không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo với bạn trai mình, nên mới nghĩ anh lạnh lùng à?"
"Không phải."
Ngôn Bạch Xuyên vội giải thích, sợ rằng anh hiểu sai ý mình:
"Ý em là ngoại hình của anh đó, là vẻ ngoài thôi."
Cậu gập ngón tay lại, vẽ một vòng quanh mặt mình:
"Lông mày, mắt, bờ môi mỏng của anh... tất cả đều toát lên vẻ cao ngạo, lạnh lùng."
Khuôn mặt viết đầy chữ "người lạ cấm lại gần" – đó chính là ấn tượng đầu tiên của Ngôn Bạch Xuyên về Giang Tinh Dự, khi cả hai chưa chính thức hẹn hò.
Giang Tinh Dự bật cười, xoa nhẹ đầu cậu:
"Đó là với người khác thôi."
Giữa cái nóng oi bức, bầu trời hiếm khi có mây che phủ, từng đám mây lớn quây quanh mặt trời, làm dịu bớt đi một nửa cái oi ả của mùa hè.
Cả nhóm đi nghỉ lần này chủ yếu là để thư giãn sau giải đấu, thả lỏng tinh thần đã căng thẳng suốt một thời gian dài. Có như vậy, khi quay lại luyện tập để chuẩn bị cho giải đấu thế giới, mọi người mới giữ được trạng thái tốt nhất.
Mười ngày nghỉ dưỡng, ba ngày đầu cả nhóm ra ngoài tham quan, đi khắp các điểm nổi tiếng trong khu vực, chơi không sót một chỗ nào. Những ngày còn lại, ai cũng tận hưởng theo cách của mình.
Nằm dài trên ghế bãi biển, vừa uống nước trái cây vừa đón gió biển mát rượi; hay ngâm mình thư giãn trong hồ bơi ngoài trời của khách sạn; hoặc đơn giản là nằm ngủ nướng trong phòng, tỉnh dậy khi trời đã sáng hẳn, rồi thưởng thức những món ăn ngon nhất.
Cứ thả lỏng theo ý thích, miễn sao có được tâm trạng tốt là đủ. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của kỳ nghỉ.
Cứ như vậy, họ đã trải qua mười ngày nghỉ dưỡng đầy thư thái và vui vẻ. Đến ngày khởi hành trở về Hải Thành, Lục Viễn vẫn còn chưa chơi thỏa, liền túm lấy Trịnh Kinh than thở:
"Anh Trịnh, kiểu hoạt động nghỉ mát như này sau này phải tổ chức thêm nhiều lần nữa nha. Em vẫn chưa chơi đủ đâu!"
Trịnh Kinh rất dễ tính, chống nạnh cười nói:
"Được thôi, dễ mà. Đợi mấy đứa giành chức vô địch thế giới về, muốn đi nghỉ ở đâu cũng chiều, anh còn bao toàn bộ chi phí cho luôn."
"Nếu cậu muốn đi đến sa mạc Sahara, anh cũng thuê xe lạc đà kéo cậu qua đó!"
Lục Viễn: "..."
Không cần phải vậy đâu.
Nghe đến cụm từ "vô địch thế giới", ánh mắt mọi người đều sáng lên. Nhưng muốn giành được chức vô địch thế giới thì độ khó không hề nhỏ, khó gấp nhiều lần so với việc giành ngôi quán quân giải mùa hè.
Giải đấu thế giới là nơi quy tụ những tuyển thủ Esports tài năng nhất toàn cầu. Người chơi giỏi đều có mặt ở đó, muốn nổi bật giữa đám đông và giành được chức vô địch quả là điều không hề dễ dàng.
Lục Viễn nghĩ, thôi thì cứ đừng mơ xa quá thì hơn.
Trịnh Kinh cho họ hai tuần nghỉ phép, tính luôn ngày trở về thì tổng cộng được 15 ngày, đủ để làm được rất nhiều việc và cũng có thể xảy ra không ít chuyện.
Đầu óc Ngôn Bạch Xuyên nhanh chóng xoay chuyển. Cậu đội mũ và đeo khẩu trang khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, vừa ra đến bên ngoài liền bất ngờ rùng mình.
"Hắt xì, hắt xì!"
Cậu liền hắt hơi liền mấy cái.
"Ở bên kia lâu quá, giờ đột nhiên thấy Hải Thành lạnh thật."
Ngôn Bạch Xuyên nói một câu bâng quơ.
Hải Thành đã vào thu, lại thêm mấy ngày gần đây có mưa, thời tiết so với bình thường đúng là lạnh hơn nhiều.
Ngôn Bạch Xuyên vốn định mở ba lô lấy một chiếc áo khoác mặc vào, nhưng rồi mới chợt nhớ ra đồ của mình đều nhét trong vali của Giang Tinh Dự.
Cậu thấy phiền phức, nghĩ thầm thôi nhịn một chút cũng không sao. Đúng lúc đó, một chiếc áo khoác được nhẹ nhàng khoác lên vai cậu.
Giang Tinh Dự từ phía sau đi đến, trên người cũng khoác một chiếc áo, ánh mắt lướt qua người Ngôn Bạch Xuyên:
"Em coi thường thời tiết này đến mức nào vậy? Áo khoác cũng không thèm mặc, tưởng trời lạnh thế này không thể làm em cảm lạnh chắc?"
Rõ ràng là lời trách mắng, nhưng từ miệng Giang Tinh Dự nói ra lại có chút gai góc.
"Khụ khụ."
Ngôn Bạch Xuyên giả vờ ho hai tiếng, quay đầu nhìn Giang Tinh Dự, ánh mắt có chút tủi thân:
"Em đâu biết anh còn mang theo áo khoác..."
Áo khoác trên người cậu chính là của Giang Tinh Dự, tay áo và vạt áo đều dài hơn người cậu một đoạn, mặc lên trông lỏng lẻo, rộng hơn kích cỡ của cậu hẳn một size.
Nhưng điều quan trọng là... ấm áp.
Giang Tinh Dự đeo một chiếc balo trên vai, tay kéo theo hành lý. Điện thoại trong túi vang lên mấy lần liên tiếp nhưng anh đều tắt máy không nghe.
Ngôn Bạch Xuyên tưởng anh cầm quá nhiều đồ, không tiện nghe điện thoại nên liền đưa tay đón lấy balo, khoác lên người mình.
Chiếc xe bảo mẫu đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu. Sau khi rời sân bay, mọi người lần lượt lên xe. Về đến căn cứ TAC, ai nấy đều có cảm giác như đã rời xa nơi này từ rất lâu.
Phía chân trời phủ một màu xám mờ nhạt, tựa như một bức tranh thủy mặc chưa hoàn thiện mà thiên nhiên còn đang vẽ dở. Dưới tán cây cao lớn, một chiếc xe màu đen đỗ im lặng ở đó, bên cạnh xe là một bóng dáng có phần già nua, đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cổng lớn của căn cứ TAC.
Trước khi vào trong, Giang Tinh Dự nheo mắt, ánh nhìn dừng lại ở hướng đó trong giây lát. Sau đó anh thu lại ánh mắt, đưa vali cho Ngôn Bạch Xuyên:
"Anh có chút việc phải xử lý, em cầm hành lý vào trước đi."
"Chuyện gì vậy?"
Ngôn Bạch Xuyên đột ngột quay lại hỏi:
"Có gấp không?"
"Trên đường về tình cờ gặp người quen thôi."
Giang Tinh Dự thản nhiên nói, tay đút túi, đứng dựa vào cửa:
"Ngoan, anh xong việc rồi sẽ vào ngay."
Ngôn Bạch Xuyên khẽ gật đầu:
"Vậy anh đi đi."
Những người khác đều không để ý, ai nấy đều bận việc riêng. Giang Tinh Dự bước đi không nhanh không chậm, tiến gần đến chiếc xe màu đen. Người đàn ông đứng cạnh xe nhìn thấy anh thì nhếch môi cười đầy tự đắc:
"Tao biết ngay, chỉ cần tao đến đây, mày nhất định sẽ ra gặp tao mà."
Ông ta biết rõ nhất Giang Tinh Dự quan tâm điều gì và đâu là điểm yếu dễ bị nắm thóp. Vì vậy, chỉ cần đến thẳng căn cứ này, Giang Tinh Dự chắc chắn sẽ phải ra gặp ông ta.
Giang Tinh Dự khẽ cười lạnh, thậm chí lười nâng mí mắt lên:
Giọng điệu của anh như thể nói thêm một câu với đối phương cũng là sự lãng phí.
Gương mặt người đàn ông giật giật vài cái, nhưng vẫn tỏ ra như bậc trưởng bối lên tiếng răn dạy:
"Đây là cách mày nói chuyện với bố ruột mình đấy à?"
Giang Đại Dương không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, giọng đầy phẫn nộ:
"Nói thật cho tao biết, có phải chuyện công ty tao bị phá là do mày giở trò không? Mày định ép chết tao đúng không?"
Giang Tinh Dự thẳng thừng đáp lại, chẳng chút che giấu:
"Đâu đến mức đó. Chỉ là thấy con trai bảo bối của ông nhàn rỗi quá, nên tìm chút việc cho hắn làm thôi. Đỡ phiền phức."
Giang Dịch đang trốn trong xe nghe lén. Nghe đến câu "con trai bảo bối" kèm theo giọng điệu mỉa mai của Giang Tinh Dự, cơn tức bùng lên, hắn vội mở cửa xe bước xuống:
"Bố! Con chỉ muốn tìm anh ấy để làm hòa, dù sao cũng là người một nhà, cần gì phải căng thẳng như vậy. Con mới tìm anh ấy có hai lần thôi, lần đầu còn bị bạn trai anh ấy ném xuống đất, khiến con phải nằm liệt giường cả tuần!"
Giang Đại Dương lập tức nắm ngay trọng điểm, suýt chút nữa không thở nổi:
"Con vừa nói cái gì?"
Ông chỉ tay vào Giang Tinh Dự, ánh mắt tối sầm lại:
"Con nói nó có bạn trai?!"
Giang Dịch bấy giờ mới sực nhớ lại, dạo trước Giang Đại Dương sức khỏe không tốt, phải nằm viện điều trị, nên hắn không dám nói chuyện này sợ ông ta tức giận. Nhưng giờ có ông ta ở đây làm chỗ dựa, hắn chẳng còn gì phải sợ.
Hắn lập tức đổi giọng, tràn đầy tự tin:
"Đúng vậy! Anh ấy tìm một tên đàn ông làm bạn trai. Tên đó còn nhuộm cả đầu tóc màu hồng chóe, tính tình cực kỳ tệ hại. Lần trước cậu ta đánh con đến mức phải nằm viện cả tuần!"
Giang Đại Dương chỉ tay thẳng vào Giang Tinh Dự, giận đến mức mặt đỏ bừng:
"Đồ súc sinh! Đúng là không thể chấp nhận nổi! Mày tìm một thằng đàn ông là muốn cố ý chọc tao tức chết đúng không?! Đàn ông thì sinh con đẻ cái kiểu gì được cho mày hả?"
"Chửi tôi thì được, nhưng nếu cậu dám động đến em ấy, tôi khuyên cậu nên cẩn thận cái miệng."
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Tinh Dự lướt qua Giang Dịch, lời nói như một lời cảnh cáo rõ ràng.
Đồng thời, câu nói ấy cũng là một lời nhắc nhở dành cho Giang Đại Dương.
Giang Dịch bị ánh mắt đó quét qua, bản năng trỗi dậy khiến hắn chột dạ, vô thức lùi lại mấy bước.
Không khí xung quanh bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim người nghe.
"Bác à, câu nói vừa rồi của bác tôi có chút không hiểu nổi. Yêu một người nhất định phải vì việc sinh con đẻ cái sao? Lẽ nào lòng chung thủy với hôn nhân lại không quan trọng?"
"Bác là một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng có thể phản bội, thì lấy tư cách gì để lên án tình yêu của người khác?"
Ngôn Bạch Xuyên đứng đó, hai tay đút túi, cố gắng giữ bình tĩnh khi nói ra những lời này.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Story
Chương 72
10.0/10 từ 25 lượt.