Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 71
149@-
Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên sóng vai bước trên con đường nhỏ, ánh hoàng hôn kéo dài bóng của hai người thật xa.
"Chúng ta ra bãi biển đi dạo nhé?"
Không biết từ lúc nào họ đã đi tới ven biển, Ngôn Bạch Xuyên muốn đi xem thử.
Từ nhỏ Ngôn Bạch Xuyên lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình gia nhập một đội tuyển và trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, càng không ngờ rằng mình còn có bạn trai.
Bạn trai rất đẹp trai, lại rất tốt với cậu, như vậy với Ngôn Bạch Xuyên đã là đủ lắm rồi.
Vì sợ giày bị nước biển làm ướt, mang vào sẽ khó chịu, Ngôn Bạch Xuyên dứt khoát cởi giày, xách trong tay. Cậu bước trên nền cát ẩm và làn nước biển mát lạnh, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ vào cổ chân, mang theo chút lạnh se sắt.
"Anh mau qua đây đi, cởi giày ra luôn!"
Ngôn Bạch Xuyên liếc nhìn Giang Tinh Dự vẫn đứng ở xa xa, giục:
"Vừa đi dạo vừa ngắm mặt trời lặn trên biển, lãng mạn biết bao."
Xung quanh có không ít khách du lịch, người thì ngắm hoàng hôn, người thì dùng điện thoại chụp ảnh. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ríu rít vang lên.
Trên bãi cát, chẳng biết đứa trẻ nào đã đắp một lâu đài nhỏ bằng cát, bình dị mà chất chứa cả những giấc mơ thuở bé.
"Anh tới đây."
Giang Tinh Dự bước tới từ phía sau, cầm lấy đôi giày trong tay Ngôn Bạch Xuyên:
"Anh cầm giúp em."
Hai tay Giang Tinh Dự mỗi bên đều xách một đôi giày, anh xắn ống quần lên vài vòng đến ngang bắp chân, bước chân trần vào làn nước biển. Cơn gió biển thổi qua, dường như có thể ngửi thấy vị mặn của nước biển trong không khí.
Dọc bãi biển, từng dấu chân in trên cát, nhưng ngay khi sóng ập đến đã nhanh chóng biến mất.
Bất chợt Ngôn Bạch Xuyên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại từ túi ra rồi gọi Giang Tinh Dự:
"Qua đây chụp vài tấm làm kỷ niệm đi."
Tóc Ngôn Bạch Xuyên bị gió biển thổi rối tung. Cậu giơ điện thoại lên, đổi đủ mọi góc độ mà vẫn không vừa ý, cuối cùng chuyển sang chế độ quay video, định quay clip rồi từ từ chọn ra những khoảnh khắc mình thích.
Đây là cách mà Lê Hạ từng dạy cậu. Khi ấy cô ấy nói:
"Nếu sau này chụp ảnh không đẹp thì đổi sang quay video, cứ quay tùy ý, chạy hay đi cũng được. Quay xong thì tua lại xem, thích khung hình nào thì chụp lại màn hình rồi lưu."
Bình thường Ngôn Bạch Xuyên không có thói quen chụp ảnh. Lúc nghe Lê Hạ nói, cậu chưa thử bao giờ, giờ thì đúng dịp để thử nghiệm.
Cậu muốn ghi lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ bên Giang Tinh Dự, ngoài ra cũng để sau này có cái đăng lên Weibo, khỏi lo thiếu nội dung.
Vì vậy, sau khi quay xong, Ngôn Bạch Xuyên chọn vài tấm rồi trực tiếp đăng lên Weibo. Có ảnh của cậu, của Giang Tinh Dự, và cả ảnh chụp chung của hai người — nói chung là tranh thủ "khoe ân ái" một chút.
Xem sau này còn ai dám mơ tưởng tới bạn trai của cậu nữa không.
Weibo vừa đăng, nhóm fan đã chờ suốt mấy ngày mong livestream của Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự lập tức ùa vào. Bọn họ biết cả đội TAC đang đi nghỉ dưỡng, còn tưởng cậu sẽ chỉ chia sẻ một bài quảng cáo như mọi khi, ai ngờ lần này lại thật sự đăng bài mới.
Fan xúc động đến rơi nước mắt, mừng rỡ không thôi.
[Chúng tôi chờ lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được bài đăng này! Trước đó đã bảo là cứ coi Weibo như vòng bạn bè mà đăng, giờ mới chịu làm, kích động quá đi mất!!]
[Nhìn bối cảnh và thời gian thì có vẻ cậu ấy vừa chụp xong liền đăng ngay nhỉ? Cặp đôi nhỏ vẫn còn đang dạo biển hóng gió đây này.]
[Con trai tôi giỏi ghê, còn dám nhờ Giang Thần xách giày giúp nữa! Có bạn trai đúng là khác hẳn mà.]
[Tôi là fan của Giang Thần, biết chắc vào Weibo của Pink kiểu gì cũng thấy được ảnh của anh ấy. Từ sau khi hai người hẹn hò, Giang Thần ít cập nhật hẳn. Chỉ có thể theo dõi anh ấy qua Weibo của Pink thôi.]
[Đúng rồi đó! Sau này cứ muốn đăng gì thì cứ đăng, đừng ngại ngần gì cả. Hai người yêu nhau chúng tôi đều đồng ý hết. Thực sự quá đẹp đôi!]
Ngôn Bạch Xuyên đăng xong loạt ảnh cũng không buồn xem bình luận, chỉ nhét điện thoại lại vào túi.
...
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ đội tuyển Dã Mã...
An Thần vừa kết thúc buổi huấn luyện, mệt mỏi rã rời. Vừa mở Weibo định xem tin tức mới trong giới Esports, anh ta liền thấy loạt ảnh cặp đôi nhỏ đi nghỉ dưỡng.
An Thần lướt xem từng tấm một, mặt lạnh tanh hỏi huấn luyện viên của mình:
"Đội TAC đều đi nghỉ hết rồi à?"
Huấn luyện viên khó hiểu, gật đầu đáp:
"Đúng vậy, tôi cũng xem video mới biết Pink hé lộ chuyện này. Giờ chắc họ tới khu nghỉ dưỡng rồi."
An Thần thầm nghĩ:
"Không chỉ vậy đâu, còn rải cẩu lương nữa kìa."
Anh ta đập tay xuống bàn:
"Người ta nghỉ là đi du lịch, còn chúng ta nghỉ lại ở căn cứ cắm đầu tập luyện. Không được, chúng ta cũng phải đặt vé máy bay đi du lịch!"
Đám đồng đội nghe thế liền phấn khởi hẳn:
"Thật hả? Đi đâu du lịch vậy?"
"Đi chỗ nào đẹp hơn chỗ bọn họ đang ở."
An Thần đáp chắc nịch.
...
Trời dần ngả tối, Ngôn Bạch Xuyên đi tới một tảng đá lớn bên bờ biển và ngồi xuống. Cậu nhích vào bên trong, chừa lại chỗ bên cạnh cho Giang Tinh Dự.
Giang Tinh Dự ngồi xuống bên cạnh cậu:
"Em có thích không?"
"Thích gì cơ?"
Ngôn Bạch Xuyên không rõ ý anh, bèn tự mình nói:
"Em thích biển, thích hoàng hôn, và cũng thích anh."
Ngón tay Giang Tinh Dự khẽ co lại, ánh mắt anh hướng về phía đại dương xa xăm trước mặt.
"Anh cũng vậy."
"Chúng ta về thôi."
Ngôn Bạch Xuyên cầm lấy đôi giày, vừa định mang vào thì mắt cá chân đã bị Giang Tinh Dự giữ lại. Sau đó cậu thấy anh cầm một tờ khăn giấy trong tay.
"Chân em còn dính cát, mang giày vào sẽ khó chịu lắm."
Ngôn Bạch Xuyên thoáng chút ngại ngùng, muốn cầm lấy khăn giấy:
"Để anh."
Giang Tinh Dự nắm lấy cổ chân cậu, nâng lên, giúp cậu lau sạch cát dính trên chân. Đôi chân của Ngôn Bạch Xuyên rất trắng, mu bàn chân thon dài, từng đường nét đều tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
"Mang giày vào đi."
Giang Tinh Dự nói:
"Vừa rồi anh Trịnh nhắn mấy tin hỏi chúng ta khi nào về, hình như muốn biết tối nay sẽ ăn ở nhà hàng nào."
"Sao em không thấy tin nhắn nhỉ?"
Ngôn Bạch Xuyên vừa đi giày vừa đứng lên, liếc nhìn điện thoại:
"À, em để chế độ im lặng, còn có hai cuộc gọi nhỡ nữa."
Khi họ quay lại, trời đã tối hẳn. Trịnh Kinh thấy hai người về liền nói:
"Hai người làm anh hết hồn! Nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy, anh suýt nữa báo cảnh sát rồi đấy."
"Nhưng ngay lúc thấy Bạch Xuyên đăng Weibo là anh lập tức bỏ ngay ý định báo cảnh sát."
Lê Hạ bổ sung.
"Cần gì anh phải lo lắng thế?"
Lão Kỷ nói:
"Bọn họ đều hơn 20 tuổi rồi, đâu phải trẻ con nữa mà đi lạc được."
"Tôi cũng chỉ là lo thôi mà."
Trịnh Kinh lầm bầm:
"Họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp quý giá của tôi. Nhỡ đâu có ai vấp ngã hay bị thương thì làm sao?"
Lão Kỷ không biết nói sao cho phải.
"Giờ mọi người đã về đủ, đi ăn thôi!"
Tạ Dụ đã nhịn đói lâu lắm rồi.
"Ăn xong nghỉ ngơi một đêm, rồi chơi ở đây vài ngày theo lịch trình anh đã lên sẵn, tiện mua ít đặc sản mang về Hải Thành."
Trịnh Kinh là mẫu người đàn ông tinh anh, làm việc gì cũng phải có kế hoạch chi tiết.
Lịch trình của anh ấy tỉ mỉ đến mức không sót bất cứ điều gì, từ thời gian, địa điểm đến các hoạt động đều được sắp xếp rõ ràng.
Lục Viễn đọc xong, không nhịn được mà giơ ngón cái khen ngợi:
"Anh giỏi thật đó."
Mọi người cùng nhau đến nhà hàng nổi tiếng gần đó ăn tối, rồi dạo quanh các địa điểm du lịch gần khách sạn trước khi quay về.
Ngôn Bạch Xuyên vừa về đến khách sạn đã cảm thấy cả người đầy mùi mồ hôi, dính dính rất khó chịu. Giang Tinh Dự lấy quần áo sạch đưa cho cậu:
"Em đi tắm trước đi."
Giang Tinh Dự không có gì làm, bèn mở máy tính bảng xem lại video ghi hình các trận đấu. Với những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ, khi rảnh rỗi đều sẽ chọn cách xem lại vài trận đấu rồi áp dụng thực chiến trong game.
Ngôn Bạch Xuyên tắm rất nhanh. Khi chuẩn bị mặc đồ, cậu bỗng nhíu mày:
"Hình như mình để quên q**n l*t bên ngoài rồi."
Giữa việc mặc quần áo rồi ra ngoài lấy hay gọi Giang Tinh Dự lấy hộ, cậu quyết định chọn cách thứ hai.
"Giang Tinh Dự, hình như q**n l*t của em rơi ở ngoài. Anh giúp em xem thử có không, lấy hộ em với."
Ngôn Bạch Xuyên đỏ cả vành tai, hé cửa ra một khe nhỏ, gọi ra bên ngoài.
Giang Tinh Dự tạm dừng video, đi dọc hành lang nhỏ đến phòng tắm, liếc mắt liền thấy chiếc q**n l*t màu xám nằm trên sàn. Anh cúi xuống nhặt nó lên, nhìn qua khe cửa.
"Đúng là rơi ở ngoài."
"Vậy anh đưa em với."
Ngôn Bạch Xuyên thò một cánh tay ra ngoài vẫy vẫy. Trên cánh tay dài còn vương vài giọt nước chưa khô hẳn.
Giang Tinh Dự mỉm cười:
"Đây."
Anh đặt q**n l*t vào tay cậu, cố nhịn không trêu chọc thêm:
"Mặc đồ nhanh lên, cẩn thận kẻo bị cảm."
Ngôn Bạch Xuyên nhanh chóng mặc đồ rồi bước ra. Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, mái tóc hồng nhạt của cậu ướt sũng, những giọt nước chảy dọc theo lọn tóc nhỏ tí tách rơi xuống.
"Đi sấy khô tóc đi."
Giang Tinh Dự nói:
"Máy sấy để trên giường rồi."
Ngôn Bạch Xuyên sấy khô tóc xong, vẫn tò mò xem trong ngăn kéo tủ có gì thú vị không. Cậu mở ngăn kéo và thấy bên trong có một nắp máy sấy tóc — hóa ra Giang Tinh Dự vừa lấy máy sấy từ đây.
Cậu định đẩy ngăn kéo lại thì ánh mắt đột nhiên dừng lại. Bên trong còn có vài món đồ hình vuông được bọc trong lớp nhựa mỏng. Ngôn Bạch Xuyên tò mò chạm thử, cuối cùng lấy một cái ra xem.
Ngay khi nhận ra thứ mình vừa cầm là gì, cậu như bị sét đánh trúng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Thì ra phòng dành cho các cặp đôi đều chuẩn bị đầy đủ cả những thứ này? Chẳng lẽ Giang Tinh Dự biết trước, nên mới lấy máy sấy ra giúp cậu sao?
Mặt Ngôn Bạch Xuyên lập tức đỏ bừng. Cậu nhanh chóng ném lại thứ đó vào ngăn kéo rồi đóng sầm ngăn lại.
Giang Tinh Dự bước ra từ phòng tắm, thấy sắc mặt Ngôn Bạch Xuyên có gì đó không ổn liền hỏi:
"Sao thế?"
"Không, không có gì... chỉ là hơi nóng thôi."
Ngôn Bạch Xuyên bối rối đáp bừa.
"Nóng à?"
Giang Tinh Dự chỉ về phía bàn nhỏ bên cạnh cậu:
Ngôn Bạch Xuyên nghe vậy liền vớ lấy điều khiển, chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất.
Giang Tinh Dự nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc:
"Em vừa xem video trận đấu à?"
Ngôn Bạch Xuyên cầm máy tính bảng lên, chuyển chủ đề:
"Cùng xem đi. Em cũng muốn phân tích trận này, tiện thể học hỏi thêm."
Giang Tinh Dự thoáng nhìn cậu, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý.
"Được thôi."
Hai người ngồi tựa vào đầu giường, cùng nhau xem video đến tận khuya. Ngôn Bạch Xuyên khẽ ngáp một cái, Giang Tinh Dự cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa lên mức vừa phải:
"Buồn ngủ rồi thì ngủ trước đi."
Ngôn Bạch Xuyên không nói gì, vòng tay qua eo Giang Tinh Dự, ngẩng đầu lên hôn anh. Đầu lưỡi cậu vụng về quấn lấy anh, hơi thở gấp gáp mang theo chút ngây ngô lẫn cố chấp.
Giang Tinh Dự bị nụ hôn bất ngờ làm cho sửng sốt.
Giang Tinh Dự đẩy Ngôn Bạch Xuyên dựa vào đầu giường, giọng trầm khàn:
"Em có chuyện gì muốn nói không?"
Ngôn Bạch Xuyên khẽ l**m môi, nhỏ giọng đáp:
"Em nhìn thấy thứ đó trong ngăn kéo rồi."
"Thứ đó à?"
Giang Tinh Dự nhịn không được bật cười:
"Em nghĩ anh muốn dùng nó sao?"
Ngôn Bạch Xuyên gật đầu, rồi lại lắc đầu, ánh mắt lấp lửng đầy bối rối.
"Đồ trong khách sạn mà em cũng dám tùy tiện dùng à?"
Giang Tinh Dự gập ngón tay, nhẹ nhàng búng lên trán cậu:
"Ngày mai còn phải ra ngoài chơi, em muốn vì chuyện này mà nằm lì trong khách sạn à?"
Ngôn Bạch Xuyên chớp mắt, ngẫm nghĩ một chút rồi thản nhiên đáp:
"Thì cũng không phải là không được."
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Giang Tinh Dự thở dài, cuối cùng cũng không nỡ giấu cậu:
"Muốn thì muốn thật, nhưng em nghĩ xem, với kích cỡ này... có dùng nổi không?"
Ngôn Bạch Xuyên như thể vừa nhớ lại kích thước của Giang Tinh Dự, đôi tai lập tức đỏ bừng, như sắp nhỏ máu xuống.
"Cho dù có gấp cũng không thể làm bừa ở đây được. Cùng lắm thì chúng ta về lại căn cứ sớm hơn vài ngày, có gì về đó rồi tính."
Ngôn Bạch Xuyên nghe xong, đôi mắt sáng rỡ, gật đầu không chút do dự:
"Nghe anh hết!"
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên sóng vai bước trên con đường nhỏ, ánh hoàng hôn kéo dài bóng của hai người thật xa.
"Chúng ta ra bãi biển đi dạo nhé?"
Không biết từ lúc nào họ đã đi tới ven biển, Ngôn Bạch Xuyên muốn đi xem thử.
Từ nhỏ Ngôn Bạch Xuyên lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình gia nhập một đội tuyển và trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, càng không ngờ rằng mình còn có bạn trai.
Bạn trai rất đẹp trai, lại rất tốt với cậu, như vậy với Ngôn Bạch Xuyên đã là đủ lắm rồi.
Vì sợ giày bị nước biển làm ướt, mang vào sẽ khó chịu, Ngôn Bạch Xuyên dứt khoát cởi giày, xách trong tay. Cậu bước trên nền cát ẩm và làn nước biển mát lạnh, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ vào cổ chân, mang theo chút lạnh se sắt.
"Anh mau qua đây đi, cởi giày ra luôn!"
Ngôn Bạch Xuyên liếc nhìn Giang Tinh Dự vẫn đứng ở xa xa, giục:
"Vừa đi dạo vừa ngắm mặt trời lặn trên biển, lãng mạn biết bao."
Xung quanh có không ít khách du lịch, người thì ngắm hoàng hôn, người thì dùng điện thoại chụp ảnh. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ríu rít vang lên.
Trên bãi cát, chẳng biết đứa trẻ nào đã đắp một lâu đài nhỏ bằng cát, bình dị mà chất chứa cả những giấc mơ thuở bé.
"Anh tới đây."
Giang Tinh Dự bước tới từ phía sau, cầm lấy đôi giày trong tay Ngôn Bạch Xuyên:
"Anh cầm giúp em."
Hai tay Giang Tinh Dự mỗi bên đều xách một đôi giày, anh xắn ống quần lên vài vòng đến ngang bắp chân, bước chân trần vào làn nước biển. Cơn gió biển thổi qua, dường như có thể ngửi thấy vị mặn của nước biển trong không khí.
Dọc bãi biển, từng dấu chân in trên cát, nhưng ngay khi sóng ập đến đã nhanh chóng biến mất.
Bất chợt Ngôn Bạch Xuyên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại từ túi ra rồi gọi Giang Tinh Dự:
"Qua đây chụp vài tấm làm kỷ niệm đi."
Tóc Ngôn Bạch Xuyên bị gió biển thổi rối tung. Cậu giơ điện thoại lên, đổi đủ mọi góc độ mà vẫn không vừa ý, cuối cùng chuyển sang chế độ quay video, định quay clip rồi từ từ chọn ra những khoảnh khắc mình thích.
Đây là cách mà Lê Hạ từng dạy cậu. Khi ấy cô ấy nói:
"Nếu sau này chụp ảnh không đẹp thì đổi sang quay video, cứ quay tùy ý, chạy hay đi cũng được. Quay xong thì tua lại xem, thích khung hình nào thì chụp lại màn hình rồi lưu."
Bình thường Ngôn Bạch Xuyên không có thói quen chụp ảnh. Lúc nghe Lê Hạ nói, cậu chưa thử bao giờ, giờ thì đúng dịp để thử nghiệm.
Cậu muốn ghi lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ bên Giang Tinh Dự, ngoài ra cũng để sau này có cái đăng lên Weibo, khỏi lo thiếu nội dung.
Vì vậy, sau khi quay xong, Ngôn Bạch Xuyên chọn vài tấm rồi trực tiếp đăng lên Weibo. Có ảnh của cậu, của Giang Tinh Dự, và cả ảnh chụp chung của hai người — nói chung là tranh thủ "khoe ân ái" một chút.
Xem sau này còn ai dám mơ tưởng tới bạn trai của cậu nữa không.
Weibo vừa đăng, nhóm fan đã chờ suốt mấy ngày mong livestream của Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự lập tức ùa vào. Bọn họ biết cả đội TAC đang đi nghỉ dưỡng, còn tưởng cậu sẽ chỉ chia sẻ một bài quảng cáo như mọi khi, ai ngờ lần này lại thật sự đăng bài mới.
Fan xúc động đến rơi nước mắt, mừng rỡ không thôi.
[Chúng tôi chờ lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được bài đăng này! Trước đó đã bảo là cứ coi Weibo như vòng bạn bè mà đăng, giờ mới chịu làm, kích động quá đi mất!!]
[Nhìn bối cảnh và thời gian thì có vẻ cậu ấy vừa chụp xong liền đăng ngay nhỉ? Cặp đôi nhỏ vẫn còn đang dạo biển hóng gió đây này.]
[Con trai tôi giỏi ghê, còn dám nhờ Giang Thần xách giày giúp nữa! Có bạn trai đúng là khác hẳn mà.]
[Tôi là fan của Giang Thần, biết chắc vào Weibo của Pink kiểu gì cũng thấy được ảnh của anh ấy. Từ sau khi hai người hẹn hò, Giang Thần ít cập nhật hẳn. Chỉ có thể theo dõi anh ấy qua Weibo của Pink thôi.]
[Đúng rồi đó! Sau này cứ muốn đăng gì thì cứ đăng, đừng ngại ngần gì cả. Hai người yêu nhau chúng tôi đều đồng ý hết. Thực sự quá đẹp đôi!]
Ngôn Bạch Xuyên đăng xong loạt ảnh cũng không buồn xem bình luận, chỉ nhét điện thoại lại vào túi.
...
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ đội tuyển Dã Mã...
An Thần vừa kết thúc buổi huấn luyện, mệt mỏi rã rời. Vừa mở Weibo định xem tin tức mới trong giới Esports, anh ta liền thấy loạt ảnh cặp đôi nhỏ đi nghỉ dưỡng.
An Thần lướt xem từng tấm một, mặt lạnh tanh hỏi huấn luyện viên của mình:
"Đội TAC đều đi nghỉ hết rồi à?"
Huấn luyện viên khó hiểu, gật đầu đáp:
"Đúng vậy, tôi cũng xem video mới biết Pink hé lộ chuyện này. Giờ chắc họ tới khu nghỉ dưỡng rồi."
An Thần thầm nghĩ:
"Không chỉ vậy đâu, còn rải cẩu lương nữa kìa."
Anh ta đập tay xuống bàn:
"Người ta nghỉ là đi du lịch, còn chúng ta nghỉ lại ở căn cứ cắm đầu tập luyện. Không được, chúng ta cũng phải đặt vé máy bay đi du lịch!"
Đám đồng đội nghe thế liền phấn khởi hẳn:
"Thật hả? Đi đâu du lịch vậy?"
"Đi chỗ nào đẹp hơn chỗ bọn họ đang ở."
An Thần đáp chắc nịch.
...
Trời dần ngả tối, Ngôn Bạch Xuyên đi tới một tảng đá lớn bên bờ biển và ngồi xuống. Cậu nhích vào bên trong, chừa lại chỗ bên cạnh cho Giang Tinh Dự.
Giang Tinh Dự ngồi xuống bên cạnh cậu:
"Em có thích không?"
"Thích gì cơ?"
Ngôn Bạch Xuyên không rõ ý anh, bèn tự mình nói:
"Em thích biển, thích hoàng hôn, và cũng thích anh."
Ngón tay Giang Tinh Dự khẽ co lại, ánh mắt anh hướng về phía đại dương xa xăm trước mặt.
"Anh cũng vậy."
"Chúng ta về thôi."
Ngôn Bạch Xuyên cầm lấy đôi giày, vừa định mang vào thì mắt cá chân đã bị Giang Tinh Dự giữ lại. Sau đó cậu thấy anh cầm một tờ khăn giấy trong tay.
"Chân em còn dính cát, mang giày vào sẽ khó chịu lắm."
Ngôn Bạch Xuyên thoáng chút ngại ngùng, muốn cầm lấy khăn giấy:
"Để anh."
Giang Tinh Dự nắm lấy cổ chân cậu, nâng lên, giúp cậu lau sạch cát dính trên chân. Đôi chân của Ngôn Bạch Xuyên rất trắng, mu bàn chân thon dài, từng đường nét đều tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
"Mang giày vào đi."
Giang Tinh Dự nói:
"Vừa rồi anh Trịnh nhắn mấy tin hỏi chúng ta khi nào về, hình như muốn biết tối nay sẽ ăn ở nhà hàng nào."
"Sao em không thấy tin nhắn nhỉ?"
Ngôn Bạch Xuyên vừa đi giày vừa đứng lên, liếc nhìn điện thoại:
"À, em để chế độ im lặng, còn có hai cuộc gọi nhỡ nữa."
Khi họ quay lại, trời đã tối hẳn. Trịnh Kinh thấy hai người về liền nói:
"Hai người làm anh hết hồn! Nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy, anh suýt nữa báo cảnh sát rồi đấy."
"Nhưng ngay lúc thấy Bạch Xuyên đăng Weibo là anh lập tức bỏ ngay ý định báo cảnh sát."
Lê Hạ bổ sung.
"Cần gì anh phải lo lắng thế?"
Lão Kỷ nói:
"Bọn họ đều hơn 20 tuổi rồi, đâu phải trẻ con nữa mà đi lạc được."
"Tôi cũng chỉ là lo thôi mà."
Trịnh Kinh lầm bầm:
"Họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp quý giá của tôi. Nhỡ đâu có ai vấp ngã hay bị thương thì làm sao?"
Lão Kỷ không biết nói sao cho phải.
"Giờ mọi người đã về đủ, đi ăn thôi!"
Tạ Dụ đã nhịn đói lâu lắm rồi.
"Ăn xong nghỉ ngơi một đêm, rồi chơi ở đây vài ngày theo lịch trình anh đã lên sẵn, tiện mua ít đặc sản mang về Hải Thành."
Trịnh Kinh là mẫu người đàn ông tinh anh, làm việc gì cũng phải có kế hoạch chi tiết.
Lịch trình của anh ấy tỉ mỉ đến mức không sót bất cứ điều gì, từ thời gian, địa điểm đến các hoạt động đều được sắp xếp rõ ràng.
Lục Viễn đọc xong, không nhịn được mà giơ ngón cái khen ngợi:
"Anh giỏi thật đó."
Mọi người cùng nhau đến nhà hàng nổi tiếng gần đó ăn tối, rồi dạo quanh các địa điểm du lịch gần khách sạn trước khi quay về.
Ngôn Bạch Xuyên vừa về đến khách sạn đã cảm thấy cả người đầy mùi mồ hôi, dính dính rất khó chịu. Giang Tinh Dự lấy quần áo sạch đưa cho cậu:
"Em đi tắm trước đi."
Giang Tinh Dự không có gì làm, bèn mở máy tính bảng xem lại video ghi hình các trận đấu. Với những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ, khi rảnh rỗi đều sẽ chọn cách xem lại vài trận đấu rồi áp dụng thực chiến trong game.
Ngôn Bạch Xuyên tắm rất nhanh. Khi chuẩn bị mặc đồ, cậu bỗng nhíu mày:
"Hình như mình để quên q**n l*t bên ngoài rồi."
Giữa việc mặc quần áo rồi ra ngoài lấy hay gọi Giang Tinh Dự lấy hộ, cậu quyết định chọn cách thứ hai.
"Giang Tinh Dự, hình như q**n l*t của em rơi ở ngoài. Anh giúp em xem thử có không, lấy hộ em với."
Ngôn Bạch Xuyên đỏ cả vành tai, hé cửa ra một khe nhỏ, gọi ra bên ngoài.
Giang Tinh Dự tạm dừng video, đi dọc hành lang nhỏ đến phòng tắm, liếc mắt liền thấy chiếc q**n l*t màu xám nằm trên sàn. Anh cúi xuống nhặt nó lên, nhìn qua khe cửa.
"Đúng là rơi ở ngoài."
"Vậy anh đưa em với."
Ngôn Bạch Xuyên thò một cánh tay ra ngoài vẫy vẫy. Trên cánh tay dài còn vương vài giọt nước chưa khô hẳn.
Giang Tinh Dự mỉm cười:
"Đây."
Anh đặt q**n l*t vào tay cậu, cố nhịn không trêu chọc thêm:
"Mặc đồ nhanh lên, cẩn thận kẻo bị cảm."
Ngôn Bạch Xuyên nhanh chóng mặc đồ rồi bước ra. Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, mái tóc hồng nhạt của cậu ướt sũng, những giọt nước chảy dọc theo lọn tóc nhỏ tí tách rơi xuống.
"Đi sấy khô tóc đi."
Giang Tinh Dự nói:
"Máy sấy để trên giường rồi."
Ngôn Bạch Xuyên sấy khô tóc xong, vẫn tò mò xem trong ngăn kéo tủ có gì thú vị không. Cậu mở ngăn kéo và thấy bên trong có một nắp máy sấy tóc — hóa ra Giang Tinh Dự vừa lấy máy sấy từ đây.
Cậu định đẩy ngăn kéo lại thì ánh mắt đột nhiên dừng lại. Bên trong còn có vài món đồ hình vuông được bọc trong lớp nhựa mỏng. Ngôn Bạch Xuyên tò mò chạm thử, cuối cùng lấy một cái ra xem.
Ngay khi nhận ra thứ mình vừa cầm là gì, cậu như bị sét đánh trúng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Thì ra phòng dành cho các cặp đôi đều chuẩn bị đầy đủ cả những thứ này? Chẳng lẽ Giang Tinh Dự biết trước, nên mới lấy máy sấy ra giúp cậu sao?
Mặt Ngôn Bạch Xuyên lập tức đỏ bừng. Cậu nhanh chóng ném lại thứ đó vào ngăn kéo rồi đóng sầm ngăn lại.
Giang Tinh Dự bước ra từ phòng tắm, thấy sắc mặt Ngôn Bạch Xuyên có gì đó không ổn liền hỏi:
"Sao thế?"
"Không, không có gì... chỉ là hơi nóng thôi."
Ngôn Bạch Xuyên bối rối đáp bừa.
"Nóng à?"
Giang Tinh Dự chỉ về phía bàn nhỏ bên cạnh cậu:
Ngôn Bạch Xuyên nghe vậy liền vớ lấy điều khiển, chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất.
Giang Tinh Dự nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc:
"Em vừa xem video trận đấu à?"
Ngôn Bạch Xuyên cầm máy tính bảng lên, chuyển chủ đề:
"Cùng xem đi. Em cũng muốn phân tích trận này, tiện thể học hỏi thêm."
Giang Tinh Dự thoáng nhìn cậu, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý.
"Được thôi."
Hai người ngồi tựa vào đầu giường, cùng nhau xem video đến tận khuya. Ngôn Bạch Xuyên khẽ ngáp một cái, Giang Tinh Dự cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa lên mức vừa phải:
"Buồn ngủ rồi thì ngủ trước đi."
Ngôn Bạch Xuyên không nói gì, vòng tay qua eo Giang Tinh Dự, ngẩng đầu lên hôn anh. Đầu lưỡi cậu vụng về quấn lấy anh, hơi thở gấp gáp mang theo chút ngây ngô lẫn cố chấp.
Giang Tinh Dự bị nụ hôn bất ngờ làm cho sửng sốt.
Giang Tinh Dự đẩy Ngôn Bạch Xuyên dựa vào đầu giường, giọng trầm khàn:
"Em có chuyện gì muốn nói không?"
Ngôn Bạch Xuyên khẽ l**m môi, nhỏ giọng đáp:
"Em nhìn thấy thứ đó trong ngăn kéo rồi."
"Thứ đó à?"
Giang Tinh Dự nhịn không được bật cười:
"Em nghĩ anh muốn dùng nó sao?"
Ngôn Bạch Xuyên gật đầu, rồi lại lắc đầu, ánh mắt lấp lửng đầy bối rối.
"Đồ trong khách sạn mà em cũng dám tùy tiện dùng à?"
Giang Tinh Dự gập ngón tay, nhẹ nhàng búng lên trán cậu:
"Ngày mai còn phải ra ngoài chơi, em muốn vì chuyện này mà nằm lì trong khách sạn à?"
Ngôn Bạch Xuyên chớp mắt, ngẫm nghĩ một chút rồi thản nhiên đáp:
"Thì cũng không phải là không được."
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Giang Tinh Dự thở dài, cuối cùng cũng không nỡ giấu cậu:
"Muốn thì muốn thật, nhưng em nghĩ xem, với kích cỡ này... có dùng nổi không?"
Ngôn Bạch Xuyên như thể vừa nhớ lại kích thước của Giang Tinh Dự, đôi tai lập tức đỏ bừng, như sắp nhỏ máu xuống.
"Cho dù có gấp cũng không thể làm bừa ở đây được. Cùng lắm thì chúng ta về lại căn cứ sớm hơn vài ngày, có gì về đó rồi tính."
Ngôn Bạch Xuyên nghe xong, đôi mắt sáng rỡ, gật đầu không chút do dự:
"Nghe anh hết!"
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Story
Chương 71
10.0/10 từ 25 lượt.