Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Chương 3
Nhà họ Từ.
Còn một chút nữa buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, nhưng đã có khá nhiều khách tới.
Từ Chính Thanh đang ngồi cùng mấy người bạn trong sân chuyện trò.
"Dạo này Hạ Trì có liên lạc với anh không, Từ ca?" – không biết ai là người mở lời trước.
Vừa nghe nhắc đến cái tên đó, sắc mặt cả nhóm lập tức thay đổi, họ liếc nhau một cái rồi kín đáo quan sát phản ứng của Từ Chính Thanh.
Ai cũng biết, cách đây ít lâu Hạ Trì đã cãi nhau với Từ Chính Thanh vì chuyện Cố Sâm.
Từ Chính Thanh khẽ cười tự giễu:
"Giờ người ta đang quấn lấy Cố Sâm, đâu có rảnh quan tâm tới mấy nhân vật nhỏ như bọn tôi. Sao, cậu tìm cậu ta có việc à?"
Không rõ là cố ý hay thật sự không biết, đối phương lại buột miệng:
"Không thể nào, Từ ca, hai người đâu phải anh em chí cốt sao? Sinh nhật cụ ông mà cậu ta không tới à?"
Từ Chính Thanh không trả lời, chỉ cụp mắt xuống, ngón tay bấm chiếc bật lửa "tách tách", ngọn lửa lúc sáng lúc tắt.
Đám bạn toàn là dân tinh ý, nghe đến mức này mà còn giả vờ không hiểu thì đúng là diễn hơi sâu.
Lâm Lạc vốn đang nhắn tin với bạn, nghe vậy thì cất điện thoại, liếc về phía người vừa hỏi.
Lúc này mới phát hiện, người mở lời là con trai út nhà họ Tang – Tang Tử.
Không khí bỗng lặng như tờ.
Tang Tử thấy không ai đáp, nụ cười trên môi cứng lại. Vốn dĩ cậu ta muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Từ Chính Thanh, ai ngờ đối phương chẳng nể mặt chút nào.
Thấy vậy, Lâm Lạc lên tiếng đỡ lời:
"Kệ cậu ta, muốn đến hay không thì tùy."
Nói rồi, anh nhìn ra chiếc xe vừa dừng ở cổng, chuyển chủ đề:
"Từ ca, xe ở cổng kia là của ai? Mẫu giới hạn, đặt riêng năm nay đó, toàn thế giới chỉ có năm mươi chiếc."
Từ Chính Thanh "tách" một tiếng đóng nắp bật lửa, dập tắt ngọn lửa.
Anh nhướng mày nhìn ra cổng.
Quả thật là xe xịn. Nước sơn đen dưới ánh đèn đêm ánh lên nét óng mượt, những đường cong thân xe càng trở nên trau chuốt.
Kính xe hạ xuống một chút, từ góc nhìn của Từ Chính Thanh có thể thấy nửa gương mặt người ngồi bên trong.
Mái tóc được buộc nửa, vài sợi rơi lòa xòa trước trán, tạo cảm giác vừa tùy ý vừa phóng khoáng.
Không biết có phải đối phương cảm nhận được ánh nhìn hay không, đôi mày khẽ nhướn, đuôi mắt hơi cong mang theo ý cười, ánh mắt lướt qua như chẳng mấy bận tâm nhưng lại khiến tim người ta chấn động.
Chỉ một nửa gương mặt cũng đủ để hút mọi ánh nhìn.
Từ Chính Thanh lập tức nhận ra, tim như thắt lại.
"Hạ Trì..."
Ngoài cổng, Hạ Trì vẫn chưa hay mình đã bị để ý. Cậu xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên đón khách.
Người kia hiển nhiên nhận ra Hạ Trì, ánh mắt thoáng chút lạ lẫm. Trước đây, khi chưa cắt đứt với Từ Chính Thanh, cậu thường xuyên đến nhà họ Từ. Nhưng từ lúc hai người bất hòa, Hạ Trì chưa từng quay lại.
Giờ lại xuất hiện, chẳng lẽ là tới gây chuyện?
Hạ Trì không để ý tới ánh mắt đó, chỉ chăm chăm tìm Tưởng Phương. Cậu thậm chí bỏ cả Hạ Khải Quốc ở phía sau, đi trước một bước để "bắt" người.
Cậu thật sự lo, sợ Tưởng Phương làm bừa.
Chưa kịp đi được mấy bước đã bị chặn lại.
Từ Chính Thanh đứng trước mặt, giọng không mấy thân thiện:
"Cậu tới đây làm gì? Ở đây không có Cố Sâm đâu."
Nghe vậy, Hạ Trì cau mày. Đối phương cao hơn cậu một chút, tóc cắt ngắn, ngũ quan sắc nét, giọng trầm khàn.
Ánh sáng phía sau lưng anh ta khiến vẻ mặt ẩn trong bóng tối, khí thế càng trở nên áp lực.
Hình ảnh này khiến Hạ Trì lập tức nhận ra: Từ Chính Thanh.
Một trong những người bạn hiếm hoi thật lòng với nguyên chủ.
Dù đã cãi nhau, sau khi nguyên chủ bị đuổi khỏi hào môn, Từ Chính Thanh vẫn không bỏ rơi, thậm chí còn chìa tay giúp đỡ.
Đáng tiếc, nguyên chủ chẳng những từ chối mà còn làm tổn thương anh ta, để anh hoàn toàn mất niềm tin.
Không còn chỗ dựa, kết cục của nguyên chủ cũng vì thế mà bi thảm.
Biết Từ Chính Thanh là người nghĩa khí, Hạ Trì vốn có thiện cảm, nên không để bụng trước giọng điệu kia.
Cậu bình tĩnh đáp:
"Tôi đến tìm Giang Phương."
Mặt Từ Chính Thanh sa sầm, mắt hơi nheo lại, dán chặt vào gương mặt nổi bật của Hạ Trì. Không tìm Cố Sâm, cũng chẳng tìm anh, lại đi tìm một người tên Giang Phương?
"Hạ Trì, cậu có tim hay không vậy?" Từ Chính Thanh tiến lên một bước, hạ giọng chất vấn.
"Tôi đã xin lỗi cậu rồi. Cậu không trả lời WeChat, không nghe điện thoại, gặp mặt câu đầu tiên lại là vì một người ngoài?"
Ghen!
Từ Chính Thanh: "Vậy ai mới là người ngoài?"
Hạ Trì: "..."
Sao cậu lại nghe ra chút... oán trách trong giọng kia?
"Sinh nhật thọ của ông Từ, tôi đương nhiên sẽ tới. Giang Phương là em họ tôi, vừa từ nước ngoài về, còn lạ nước lạ cái. Tôi sợ cậu ấy gặp rắc rối."
Cậu không nói dối. Tưởng Phương đúng là vừa về nước... chỉ là cậu không lo bị bắt nạt, mà lo cái đứa này gây chuyện thì đúng hơn!
Không rõ câu nói nào đã chạm đúng tâm tư của Từ Chính Thanh, gương mặt đang căng cứng bỗng chốc dịu xuống.
"Ồ."
"Vậy vào đi, tôi dẫn cậu đi tìm cậu ấy."
Sự thay đổi thái độ này nhanh chẳng khác gì màn biến mặt trong kịch Tứ Xuyên. Hạ Trì cũng không khách sáo — thêm một người thì thêm một phần sức.
...
Tang Tử nhìn Từ Chính Thanh vừa nãy còn lạnh nhạt với mình, giờ lại trò chuyện thân thiết với một người lạ, trong lòng thoáng dấy lên chút ghen tức.
"Người vừa nói chuyện với Từ ca là ai vậy?" – hắn hỏi người bên cạnh.
"Đừng nói là cậu không biết Hạ Trì nhé? Thế sao vừa nãy còn nhắc tên cậu ấy với Từ ca?"
"Cậu nói ai cơ, Hạ Trì?!" – Tang Tử kinh ngạc – "Không thể nào! Không phải bảo Hạ Trì tính khí tệ, lại méo mó sao? Sao cậu ấy lại đẹp trai thế này..."
Người bên cạnh lườm hắn: "Có ai từng nói Hạ Trì xấu đâu?"
Nói xong, những người khác chủ động giữ khoảng cách với hắn. Từ đầu đến giờ hắn toàn nói những câu gây chia rẽ, ai nhìn cũng biết là chẳng có ý tốt.
Họ tuy không nghe được Từ Chính Thanh và Hạ Trì nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện thì không giống đang giận nhau chút nào.
"Này, Lâm Lạc, họ thực sự cắt đứt à? Sao tôi thấy không giống. Từ ca còn đứng sát Hạ Trì thế kia, lại còn cười ngây ra nữa." – có người không nhịn được hỏi Lâm Lạc.
Trong nhóm này, nếu nói ai thân với Từ Chính Thanh ngoài Hạ Trì thì chỉ có Lâm Lạc.
Nhìn gương mặt cười tươi không tiếc của Từ Chính Thanh, Lâm Lạc liền hiểu — anh ta đã hoàn toàn bị Hạ Trì nắm thóp.
Anh khẽ thở dài, lắc đầu: "Ban đầu đúng là bất hòa... Còn bây giờ thì... không chắc."
Đúng là đồ si tình.
Mấy người khác cũng "chậc chậc" lắc đầu: "Xem ra Từ ca đổ thật rồi. Mà cũng đúng, Hạ Trì đẹp thật. Thôi, họ vào rồi, mình cũng vào thôi."
Tang Tử nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt âm u.
Nếu không phải anh trai ép đến tham dự cái buổi tiệc chán chết này, hắn đã chẳng thèm tới! Một lũ khốn kiếp! Lại còn dám giở mặt với hắn!
Hắn rút điện thoại nhắn tin cho anh trai, kể lể đủ điều, cuối cùng nói mình muốn về.
Ai ngờ đối phương chỉ trả lời đúng một câu: Nếu không xử lý được Từ Chính Thanh hoặc Hạ Trì, thì khỏi cần quay về.
Đọc tin nhắn, gương mặt Tang Tử méo mó trong thoáng chốc, cơn giận như muốn bùng nổ. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống — vì hiện tại quyền lực nhà họ Tang nằm hết trong tay anh trai hắn.
Lúc này, trong sảnh tiệc, khách khứa tụm năm tụm ba chuyện trò. Ở những buổi tiệc như của nhà họ Từ, khách mời đều là nhân vật máu mặt ở thành phố A.
Đây chính là cơ hội vàng để mở rộng các mối quan hệ.
Hạ Trì theo Từ Chính Thanh bước vào, lập tức có nhiều ánh mắt hướng về phía họ. Có người khinh miệt, có kẻ khó chịu, cũng có kẻ như đang xem trò vui.
Tóm lại, phần lớn là không mấy thiện cảm — bởi nguyên chủ trước đây vốn kiêu ngạo, đắc tội không ít người.
Từ Chính Thanh hơi nghiêng người, chắn bớt những ánh nhìn đó, dẫn Hạ Trì thẳng về phòng nghỉ phía sau.
"Nếu cậu không giận tôi, sao lại không trả lời tin nhắn?" – Từ Chính Thanh hỏi.
Vừa mới dỗ được người này, Hạ Trì nào dám nói thật rằng mình chưa hề nhận được tin, khả năng cao là nguyên chủ đã chặn hoặc ẩn tin nhắn.
Cậu chỉ đưa tay chạm nhẹ vành tai: "Mấy hôm nay tôi bận."
"Bận gì? Bận chạy theo Cố Sâm à?" – giọng Từ Chính Thanh chua chát.
Hạ Trì: ...
Câu này khó nghe quá, đáng lẽ nên mời anh ta ra ngoài cho ăn roi mới phải.
"Tôi và Cố Sâm chấm dứt rồi." – Hạ Trì thấy không cần giải thích thêm.
"Chấm... chấm dứt?" – Từ Chính Thanh hơi sững lại – "Cậu không lừa tôi chứ?"
Nhưng rồi anh lại nhớ, Hạ Trì xưa nay chưa từng nói dối về chuyện này, đặc biệt là liên quan đến Cố Sâm.
"Không." – Hạ Trì liếc anh.
Từ Chính Thanh đáp "Ờ" một tiếng hờ hững... nhưng trong lòng lại mừng thầm. Cuối cùng Hạ Trì cũng bỏ được tên khốn kia.
Rẽ qua một góc hành lang, họ tới phòng nghỉ mà nhà họ Từ chuẩn bị.
Đó là một căn phòng dạng suite. Vừa bước vào, Hạ Trì đã nghe thấy tiếng Tưởng Phương từ phòng trong:
"Còn cậu thì..."
"Còn gì nữa?"
Chưa kịp nghe hết câu, Hạ Trì đã đẩy cửa bước vào. Bên trong, ngoài Tưởng Phương, còn có sáu bảy thanh niên tầm tuổi cậu ta.
"Anh họ?" – Tưởng Phương thấy Hạ Trì thì lập tức đứng thẳng – "Anh tới sớm vậy."
Vừa nói, cậu ta vừa ra hiệu cho đám bạn mau rời đi.
Những người vốn theo sau Từ Chính Thanh và Hạ Trì chưa kịp vào thì đã bị nhóm thanh niên ùa ra chặn ngoài cửa.
Khi quay lại định mở cửa thì bên trong đã bị khóa trái.
Lâm Lạc "tch" một tiếng, ngoắc bạn: "Họ có chuyện muốn nói, mình đi chơi trước."
...
Trước cổng biệt thự nhà họ Từ, Trần Phi dừng xe, bước xuống mở cửa cho Lục Cận.
Hai người vừa vào, chưa kịp phản ứng thì có người tiến lại gần.
Chỉ cách nửa mét, ly rượu vang trong tay hắn đã hất thẳng vào người Lục Cận.
Những giọt rượu văng lên bộ vest, loang thành mảng đỏ thẫm.
Tiếp đó là màn xin lỗi lắp bắp: "Ôi, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý..."
Trần Phi: ...
Diễn xuất kém đến mức không dám nhìn.
Lục Cận đưa tay gạt phắt tờ giấy ăn mà đối phương định áp vào người mình: "Không sao."
"Thưa anh, thật ngại quá, vừa nãy tôi không giữ chắc tay. Để tôi đưa anh vào phòng nghỉ xử lý."
Nói rồi, hắn dẫn đường vào trong.
Nếu tới đây mà còn không nhận ra ý đồ, thì bao năm qua Trần Phi đúng là phí công.
Anh liếc Lục Cận, dò hỏi ý.
Lục Cận hơi nheo mắt, che giấu ánh nhìn phức tạp. Sau một thoáng trầm ngâm, anh nói: "Đi thôi."
Trần Phi cau mày, hôm nay Lục Cận thật sự khác lạ.
Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Story
Chương 3
10.0/10 từ 49 lượt.
