Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại

Chương 2


Bên kia, văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Hạ thị.


Trần Phi nhìn tin nhắn, hơi khó hiểu quay sang ông chủ đang chăm chú xem tài liệu.


"Dự án Phát triển Tân Thành thực sự không theo nữa sao?"


Phát triển Tân Thành có thể nói là một trong những dự án nóng nhất hai năm gần đây, ai cũng nói là chắc thắng không lỗ. Giờ trong giới ai cũng dõi theo, các doanh nghiệp tham gia đấu thầu đều thuộc hàng top.


Mà thực sự có thể sánh ngang Hạ thị thì chỉ có nhà họ Cố.


Trần Phi thật sự không hiểu vì sao Lục Cận lại muốn bỏ qua một dự án gần như chắc chắn vào tay mình.


Chỉ còn hai ngày nữa là tới buổi đấu thầu, cả đội đã chuẩn bị suốt thời gian dài, giờ nói bỏ thì quá đáng tiếc.


"Ừ." Lục Cận vẫn phê duyệt văn bản, chỉ đáp gọn một câu.


"Rủi ro của dự án Tân Thành quá cao, không đáng để mạo hiểm."


Trần Phi không mấy tin vào lời này.


Trước khi Lục Cận trở về Hạ gia, anh ta đã theo Lục Cận khởi nghiệp. Có thể nói, chẳng ai hiểu rõ thói quen trên thương trường của Lục Cận hơn Trần Phi.


"Giao dự án cho người khác dễ vậy à? Không giống tác phong của cậu. Những vụ mạo hiểm hơn thế này cậu cũng từng nhận." Trần Phi đùa.


Lục Cận không trả lời.


Trần Phi cũng không để tâm, Lục Cận vốn ít nói. Dù tiếc cho dự án, nhưng anh vẫn tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của đối phương.



Bấy nhiêu năm qua, Lục Cận chưa từng sai lầm.


Anh đổi chủ đề: "Vừa rồi Chủ tịch Hạ gọi điện, nói tối nay nhà họ Từ tổ chức tiệc thọ..."


"Không đi." Lục Cận lạnh giọng, từ chối thẳng thừng.


Nhưng ngay giây sau, trong đầu anh lại chợt thoáng qua đôi mắt đã mất đi sự âm u của Hạ Trì.


Bàn tay cầm bút khựng lại. Lục Cận gập hợp đồng, ngẩng đầu nhìn Trần Phi, giọng điệu bình thản như thường:


"Lát nữa hủy hết lịch tiếp khách tối nay, chuẩn bị một món quà mừng, gọi điện về biệt thự báo rằng tôi sẽ dự tiệc thọ nhà họ Từ."


Trần Phi ngạc nhiên: "Trước giờ bao nhiêu tiệc mời cậu còn chẳng thèm để ý, sao tiệc nhà họ Từ cậu lại đồng ý? Có quen ai bên đó à?"


"Cậu rảnh lắm sao?" Lục Cận chậm rãi nói: "Công ty con vẫn đang thiếu người quản lý..."


"Ha ha ha, tự dưng tôi nhớ ra văn phòng thư ký còn họp, tôi đi trước." Trần Phi vừa nói vừa lui nhanh ra ngoài.


Đùa à, công ty con ở tận châu Phi, còn khủng khiếp hơn bị đày ra biên ải.


Nhìn thấy thái độ của Hạ Trì đột nhiên thay đổi, Hạ Khải Quốc hoàn toàn không tin.


Trước đó, cậu còn sống chết đòi ở bên đối phương, thậm chí không ngại nói ra lời đoạn tuyệt quan hệ cha con. Giờ lại dễ dàng nghe lời như vậy sao?


Ông nắm lấy cây gậy bên cạnh, chống người đứng dậy, tiến lại gần Hạ Trì.


Ông muốn tận mắt chứng kiến thì mới tin rằng Hạ Trì thật sự định chia tay với tên kia.


Hạ Trì mở khóa màn hình, vừa định vào danh bạ thì bất ngờ nhận được mấy tin nhắn.



Cố Sâm: Chờ anh lấy được dự án Phát triển Tân Thành, anh sẽ thu xếp để em gặp bố mẹ anh.


Cố Sâm: Nhưng Tiểu Trì à, anh nghe nói Lục Cận vẫn còn vài dự án khác... Anh thật sự lo, đến lúc Lục Cận hoàn toàn nắm quyền tập đoàn thì em phải làm sao đây?


Hạ Trì: "..."


Đọc xong mấy dòng đó, Hạ Trì toát mồ hôi lạnh, nhất là khi liếc sang thấy gương mặt Hạ Khải Quốc đã sầm xuống.


Vu khống! Đây rõ ràng là vu khống!


Hạ Trì lập tức thể hiện thái độ, vừa kéo tên đó vào danh sách chặn, vừa nói:
"Cái này là trắng trợn vu oan. Con không biết vì sao Lục Cận lại bỏ dự án Tân Thành, nhưng chắc chắn không liên quan gì tới con."


Dự án Tân Thành vốn là cái hố, ai nhận là xui xẻo, cậu từng nghĩ đến chuyện ngăn Lục Cận tham gia, nhưng còn chưa kịp ra tay.


"Lại còn muốn ly gián tình cảm giữa con và anh Lục, không thể tha thứ."


Nói xong, Hạ Trì không chỉ chặn số mà còn chuyển tiếp toàn bộ nội dung tin nhắn cho Lục Cận.


Chuyện của hai người, hai người tự giải quyết, đừng lôi tôi vào, cảm ơn!


Lục Cận đang họp thì nhận được tin nhắn của Hạ Trì. Sắc mặt anh không đổi, chỉ là ánh mắt dừng ở khung đối thoại khá lâu.


Cả phòng họp im phăng phắc.


Một lúc sau, Lục Cận cất điện thoại, khẽ nói:
"Tiếp tục."


Hạ Khải Quốc nhìn màn thao tác gọn gàng của Hạ Trì, trong mắt thoáng hiện nét tán thưởng.


Hạ Trì thậm chí còn cảm nhận được chút niềm vui "con mình cuối cùng cũng trưởng thành".



Nhưng Hạ Khải Quốc nhanh chóng thu lại vẻ hài lòng, hừ lạnh một tiếng:
"Thằng đó thường xuyên nói chuyện kiểu này với con à? Quả nhiên nhà họ Cố chẳng ai ra gì. Chúng nó tưởng nhà họ Hạ cũng loạn lạc như nhà chúng sao?"


Nói xong, ông phất tay đưa cho Hạ Trì một chiếc thẻ phụ.


Cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, Hạ Khải Quốc gọi:
"Đi cùng chú Trương xuống gara, chọn chiếc nào con thích."


Hạ Trì: "!"


Chỉ cần động tay chặn số là có ngay thẻ không giới hạn và xe sang? Cậu hình như... chẳng làm gì nhiều mà?


Nhưng trong lòng Hạ Khải Quốc lại nghĩ: Mình nuôi lớn thế này, mười vạn đã muốn mua chuộc? Nằm mơ!


Ban đầu Hạ Trì còn định nằm ghế nghỉ thêm một giấc, ai ngờ lại mơ màng đi theo chú Trương xuống gara.


Trên mặt chú Trương cũng là nụ cười đầy hài lòng, khiến Hạ Trì suýt nghĩ sẽ nghe câu "Thiếu gia trưởng thành rồi".


May là câu đó không được thốt ra.


"Cậu Hạ, cậu thích xe nào, tôi sẽ bảo người làm thủ tục."


Trong gara toàn là siêu xe, nhiều chiếc thuộc hàng giới hạn, hiếm thấy trên thị trường.


Hạ Trì khẽ "tsk" một tiếng.


Chú Trương hơi căng thẳng: "Không có chiếc nào hợp ý sao?"


Hạ Trì lắc đầu, thở dài: "Chú Trương..."


"Tôi có bằng lái không?"



Là công dân gương mẫu, tất nhiên phải có bằng lái mới chạy xe. May mà nguyên chủ có bằng.


Thế là Hạ Trì chọn luôn một mẫu độc nhất vô nhị, hàng đặt riêng.


Chọn xe xong, cậu mệt rã rời, quay lại chỗ cũ, không do dự mà ngả lưng vào chiếc ghế mây.


Hạ Khải Quốc chẳng biết đi đâu, giờ chỉ còn mình Hạ Trì.


Quả thật, ngồi nhâm nhi trà, ngắm cá, nhiệt độ vừa phải, ghế lại đu đưa nhẹ... đúng là mọi thứ đều hoàn hảo.


Cậu ngủ một mạch từ trưa đến tận chiều, bỏ luôn bữa trưa. Tỉnh dậy không còn buồn ngủ nhưng bụng thì réo.


Đang định xuống bếp tìm đồ ăn thì giữa đường bị chú Trương chặn lại.


"Cậu Hạ, cuối cùng cũng tìm được cậu."


"Hả?"


Chưa kịp phản ứng, Hạ Trì đã bị kéo đi làm thủ tục.


Nhìn thấy stylist đẩy giá treo đồ ra, Hạ Trì mới sực nhớ đến buổi tiệc tối.


Chết rồi, quên mất vụ này!


Cậu vội rút điện thoại, thấy Tưởng Phương đã trả lời tin nhắn liền mở ra đọc.


Tưởng Phương: Anh họ, mọi thứ đã chuẩn bị xong!


Hạ Trì: Kinh hoàng.jpg


Không! Đừng làm chuyện dại dột chứ!


Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại Truyện Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại Story Chương 2
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...