Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 74
“Anh Diêm! Anh đã xem hot search trên Weibo chưa?” Giọng nói hoảng loạn của Tiểu Ngô vang lên từ đầu dây bên kia, sắc bén chói tai.
“Hot search gì?” Vừa nãy Diêm Thầm đang viết bản thảo kịch bản, nếu không phải ra ngoài uống nước, cũng sẽ không trả lời điện thoại của Tiểu Ngô.
“Anh nhanh lên xem thử, có người đăng video anh đánh phụ nữ lên mạng!” Tiểu Ngô vô cùng sốt ruột, vừa dứt lời, cậu ta lại hú lên quái dị: “Có người tung tin đồn Lâm tổng là học sinh nghèo lớn lên ở một vùng hẻo lánh, cố ý thiết lập hình tượng quý công tử nhưng lại bị lật xe, bây giờ trên mạng ai cũng mắng Lâm tổng là đồ tâm cơ!”
Nếu như khi nghe được tin tức đầu tiên, Diêm Thầm còn bình tĩnh, thì khi nghe được tin tức thứ hai, hắn gần như bóp nát chiếc cốc trong tay.
“Em ấy chưa bao giờ thiết lập hình tượng quý công tử.” Diêm Thầm hạ thấp giọng, trong mắt nổi lên bão tố: “Trước tiên phải kéo hot search về Lâm Chương xuống, sau đó sắp xếp người khống chế.”
“Được, vậy còn tin tức anh đánh người thì sao?” Tiểu Ngô hỏi.
“Tạm thời không cần phải để ý đến, trước tiên hãy xử lý việc của Lâm Chương đã.” Diêm Thầm bàn giao.
Tiểu Ngô muốn nói gì đó, nhưng chỉ do dự hai giây, Diêm Thầm bên kia đã cúp điện thoại.
Diêm Thầm lên mạng xem, quả nhiên là đoạn video hắn đánh Chu Dao đã bị cắt bỏ đầu đuôi, chỉ để lại đoạn hắn đánh người.
[Mẹ, thế mà lại đánh phụ nữ, đã sớm nói Diêm Thầm là đồ cặn bã, trước kia có nhiều người bênh vực hắn như vậy, bây giờ bị tát vào mặt rồi đúng không?]
[Trời ạ, cái tát đó trông đau quá, đau lòng cho chị gái nhỏ quá.]
[Bại hoại, cặn bã, cút khỏi ngành giải trí đi!]
[Ha ha, hai người này liên tiếp lật xe, đã sớm không ưa hai tên ngu ngốc này suốt ngày diễn trò rồi, quả nhiên là kỹ nữ xứng với chó bên nhau mãi mãi.]
[Tôi không tin Diêm đạo lại là người như vậy! Rõ ràng là hắn rất tốt bụng, mọi người đã quên rằng hắn đã liều mạng để cứu một đứa trẻ sắp chết đuối sao?]
[Chỗ nào cũng đều có fan não tàn, rõ ràng là thao tác của tổ chương trình để lấy tỉ lệ lượt xem chứ làm sao có thể trùng hợp như vậy. Thời điểm đoàn làm phim quay chụp, chắc chắn sẽ dọn sạch khu vực đó, đứa trẻ đó từ đâu ra vậy, tất nhiên là sắp xếp của tổ chương trình.]
[Người anh em ở lầu trên nói đúng, hai người này thật buồn nôn, đúng là nồi thối úp vung thối, một người là tên cặn bã, một người là kẻ lừa gạt.]
[ĐM! Thiệt thòi tôi thực lòng hâm mộ Lâm Chương lâu như vậy, nhưng hóa ra là một con kỹ nữ lắm mưu mô, giả vờ đến mức cao thượng, dịu dàng như hoa cúc, nhưng thực chất lại một bụng đầy toan tính. Đồ nhà quê này còn mẹ kiếp thiết lập quý công tử, đáng đời bị lật xe, buồn nôn chết tôi rồi!]
[Chẳng trách hồi cấp ba lại đen như vậy, hóa ra là từ vùng hẻo lánh tới, nghiền ngẫm cũng thấy sợ! Một tên nhà quê mới hai mươi tám tuổi đã có thể ngồi trên vị trí tổng giám đốc của Đỉnh Nghiệp, kết hợp với thân phận thái tử gia của Diêm Thầm, đm! Đây chẳng phải là gả vào hào môn, bay lên đầu cành cây trở thành phượng HSo?]
[Chậc chậc chậc, Lâm Chương thật là lợi hại, biết cách tìm chồng, nếu không có người đào sâu tìm hiểu, ai biết hắn là người nhà quê? Trước kia không phải toàn mạng đều gọi hắn là ba ba Lâm sao, sau khi thân phận của Diêm Thầm bị bại lộ, mọi người đều hâm mộ tình yêu như trong truyện cổ tích của hai người bọn họ. Tôi thấy tình yêu không bao nhiêu, ngược lại tính toán thì vô số.]
[Nếu Lâm Chương xuất bản một cuốn sách có tựa đềDạy bạn từng bước quyến rũ thiếu gia hào môn, tôi nhất định sẽ mua!]
[Tôi phát điên mất thôi! Mấy người có biết không? Diêm đổng là người giúp đỡ Lâm Chương, không chỉ tài trợ cho Lâm Chương đi học, còn đưa Lâm Chương từ vùng hẻo lánh đến sống tại nhà mình, bằng không mấy người cho rằng Lâm Chương làm sao có thể cua được Diêm Thầm? Đúng là người ở gần nước sẽ được hưởng mặt trăng!]
[Nhà Diêm đổng người ta chỉ có một người con trai là Diêm Thầm, Lâm Chương báo đáp một nhà Diêm đổng như vậy sao? Vì tham vọng của bản thân, lôi kéo dụ dỗ con trai duy nhất của người ta ở bên mình, hắn leo lên nhanh như vậy, có lẽ muốn thay thế Diêm đổng! Thật là một người đàn ông đáng sợ!]
[Tài trợ cho đi học thì sao? Cho nhà ông đoạn tử tuyệt tôn.]
Độ thảo luận của cư dân mạng ngày càng cao, sau đó đột nhiên tất cả bài đăng liên quan đến thân thế của Lâm Chương đều biến mất không còn tăm hơi.
[ĐM? Tư bản ra tay rồi?]
[Vậy tại sao bài viết Diêm Thầm đánh người vẫn đứng đầu trong top hot search?]
[Vậy ai là người đã rút hot search? Chỉ rút của Lâm Chương, còn Diêm Thầm thì không.]
[Nếu là Diêm Thầm cho người rút, tôi mẹ nó làm sao lại có chút muốn chèo thuyền như vậy?]
[Ơ??? Bài Diêm Thầm đánh người cũng không thấy rồi!]
Sau đó, Lâm Chương đã đăng một video đầy đủ hơn lên Weibo, kèm theo một lá thư của luật sư.
Video cắt bỏ đoạn tranh chấp của Diêm Thầm và Diêm Tương Bình, cắt cả lý do Chu Dao ăn vạ Lâm Chương cùng câu chửi Lâm Chương không được chết tử tế của cô ta.
[ĐM! Lật xe nhanh quá! Tôi sai rồi, tôi không nên đứng thành hàng nhanh như vậy!]
[Cô gái này thật là ghê tởm! Rõ ràng là cô ta đã va vào Lâm Chương, cố tình đổ rượu vào người hắn, nhưng lại trả đũa nói Lâm Chương đẩy cô ta!]
[Thật là một đóa bạch liên hoa lớn, cả thế giới chỉ có cô ta là vô tội nhất, thật buồn nôn! Hình như là em họ của Diêm Thầm?]
[Mẹ, Diêm Thầm đánh hay quá! Khi nghe cô ta nguyền rủa Lâm Chương, tôi thực sự hận mình không có mặt ở đó xé rách miệng cô ta ra!]
[Ha ha, tại sao những người nói Diêm đạo cặn bã lại im lặng thế?]
[Chèo được rồi! Chèo được rồi! Cuối cùng Diêm đạo ở trong lòng tôi đã có chút A rồi!]
[Tôi tôi, Chương Thầm có chút đứng không yên!]
[Ship đường, nhưng đừng quên, việc thiết lập tính cách của Lâm Chưng sụp đổ, ngược lại khiến tôi không chèo nổi thuyền nữa, ngẫm lại lại thấy ngược, đau lòng cho Diêm đạo ngốc bạch ngọt, có thể nhìn ra hắn thực sự yêu Lâm Chương.]
[Xin nhờ, Lâm Chương chưa từng thiết lập tính cách quý công tử nào cả, được không? Những nhãn mác này không phải là do mấy người tự gán vào sao? Hắn không có lựa chọn về nơi mình sinh ra, nhưng tôi rất bội phục hắn, hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều gian khổ để có được vị trí như ngày hôm nay.]
[Đúng vậy, Lâm tổng chưa từng nói mình xuất thân từ hào môn, cái gì mà môn đăng hộ đối đều là do cư dân mạng tự mình não bổ ra, các người chỉ yên thích một Lâm Chương mà các người tưởng tượng ra, chỉ cần hắn có một chút không phù hợp với tưởng tượng của các người, các người liền mắng hắn là tên lừa đảo.]
[Tôi có phải là người duy nhất cảm thấy càng ngày càng thú vị hơn không? Ba Diêm đích thân tìm cho con trai mình một con dâu nuôi từ bé!]
[Vãi! Chị em, để tôi đưa chị một cây bút!]
“Rầm rầm!” Chu Dao tức giận đem đồ vật trên tủ ném xuống đất, tóc tai cô ta bù xù, mắt đỏ ngầu, liên tục ném đồ vật trong phòng.
Đám người làm ở bên ngoài lo lắng nhưng không dám đi vào kiểm tra, sợ Chu Dao sẽ giận chó đánh mèo bọn họ.
“Không phải anh nói đã xóa hết video rồi sao? Tại sao bọn họ lại có?!” Đôi mắt Chu Dao như muốn nứt ra, nắm chặt điện thoại, giọng nói sắc bén của cô ta truyền đến đầu dây bên kia, làm đối phương đau cả màng nhĩ.
“Tôi, tôi…tôi thật sự đã xóa rồi. Tôi làm sao dám lừa cô?” Người đàn ông kia là bảo vệ nhà Vu Thân Dương, Chu Dao đưa cho anh ta một khoản tiền lớn, bảo anh ta sao chép một bản video giám sát cho cô ta sau đó xóa sạch sẽ video ở đó. Anh ta làm việc cho Vu gia ba năm, mặc dù có tình cảm, nhưng chung quy vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của số tiền lớn, không chút do dự đồng ý.
Chu Dao tức giận, làm sao cũng không nghĩ ra nếu không phải bảo vệ lừa cô ta, vậy thì Lâm Chương lấy video ở đâu ra.
Cô ta vừa định cúp điện thoại, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó cô ta nghe thấy giọng nói của Vu Thân Dương: “Chu tiểu thư, tính toán giỏi đấy.”
Chu Dao sợ đến mức lập tức cúp điện thoại, toàn thân cô ta run rẩy, ôm chặt lấy mình đi đi lại lại tại chỗ: “Không, không sao cả, tôi chính là em họ của Diêm Thầm.”
Cô ta tự an ủi mình, tơ máu trong đôi mắt đỏ ngày càng nhiều, như thể là một con bạc bị ép vào tình thế tuyệt vọng.
“Được nha, làm sao anh đoán được cô ta sẽ làm như vậy? Lại nhờ người sao chép một đoạn video giám sát và giữ lại vào đêm tiệc sinh nhật của tôi.” Vu Thân Dương gọi người đưa bảo vệ đi rồi gọi điện thoại cho Lâm Chương.
Giọng nói của Lâm Chương không biết vì sao có chút khàn khàn: “Tôi không đoán được, chỉ là phòng bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi.”
“Chậc chậc chậc, thằng nhóc ngốc Diêm Thầm kia không thể nào chơi lại được anh đâu.” Vu Thân Dương cảm khái nói.
…
Lúc Lâm Chương rời khỏi căn phòng cũ thì sắc trời đã tối, anh vẫn còn hơi choáng váng, anh gọi điện cho Lý Dương bảo cậu đến đón mình, lúc này anh không có sức để tự lái xe.
Viên thuốc đó khiến anh ngủ từ trưa đến tối, sau khi tỉnh dậy thì khắp nơi đều là tin tức về việc Diêm Thầm đánh người, may mắn là anh đã chuẩn bị trước và đưa video cho thư ký của mình từ lâu, lúc này mới có thể kịp thời làm sáng tỏ sự việc đúng lúc.
“Ca ca, tốc độ của em bên kia cũng nhanh quá đi, tôi còn tưởng người hãm hại tôi đã xóa video từ lâu rồi.” Nghe thấy tiếng mở cửa, Diêm Thầm lập tức xông tới, ôm chặt lấy Lâm Chương, nói với giọng vui vẻ.
Lâm Chương tưởng rằng mình đã bình tĩnh lại sau một thời gian dài như vậy, nhưng khi nhìn thấy Diêm Thầm, nước mắt anh đột nhiên trào ra.
Càng muốn bình tĩnh lại, càng không muốn làm cho Diêm Thầm lo lắng, anh lại càng không thể khống chế được nước mắt.
Anh run rẩy trong lồng ngực của Diêm Thầm, nước mắt thấm ướt cả quần áo của hắn.
Chuyện gì xảy ra?
Tại sao Lâm Chương lại khóc?
Vô số nghi vấn xoay quanh trong đầu Diêm Thầm, hắn hoảng sợ ôm chặt lấy Lâm Chương, hắn chưa từng thấy Lâm Chương khóc như vậy, giống như đang phát tiết mọi uất ức trong hai mươi tám năm qua.
Lâm Chương không còn sức lực, cả người treo trên người Diêm Thầm, lặng im không tiếng động òa khóc, khóc đến mức sống lưng co giật, cuống họng khàn khàn, nói không ra lời.
Diêm Thầm duỗi tay sờ mặt anh, ướt đẫm cả tay.
Trái tim như bị kim nhọn đâm qua đâm lại, lồng ngực của Diêm Thầm cảm thấy ngột ngạt nặng nề. Hắn ôm Lâm Chương đi tới ghế sofa ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt tấm lưng gầy gò của anh, viền mắt càng ngày càng đỏ, sự chua xót từ khoang ngực đến chóp mũi càng lúc càng đậm.
Khi Lâm Chương khóc luôn khóc rất yên tĩnh không hề có một tiếng động, lặng lẽ rơi nước mắt, như thể càng ít người chú ý thì càng tốt, không giống như Lâm Viêm nhất định phải khóc thật to để thu hút sự chú ý và thương tiếc của người lớn.
Tay Lâm Chương từ trên cổ của Diêm Thầm lướt xuống, chậm rãi nắm lấy quần áo của hắn, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Anh liên tục xin lỗi Diêm Thầm, nhưng anh biết rõ rằng dù có xin lỗi bao nhiêu cũng không có tác dụng. Anh đã khiến cho Diêm Thần tổn thương, sao anh có thể ghê tởm như vậy, ngay cả người bên cạnh mình đã bị bệnh từ lâu như vậy cũng không biết?
Diêm Thầm ôm chặt lấy anh, hắn không biết tại sao Lâm Chương lại xin lỗi, nhưng hắn biết hắn không muốn nghe Lâm Chương nói xin lỗi với hắn. Trong nháy mắt hắn đã nghĩ, nếu như hắn có tất cả những ký ức thuộc về bọn họ thì hắn đã có thể an ủi Lâm Chương, thay vì chỉ biết ôm Lâm Chương như một kẻ ngốc, cái gì cũng không rõ ràng.
Một đoạn ký ức đột nhiên hiện lên trong tâm trí của Diêm Thầm.
Diêm Thầm nhắm mắt lại ấp ủ cơn buồn ngủ, chợt nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt, hắn trở mình bật đèn bàn.
“Lâm Chương, em làm sao vậy?”
Lâm Chương đưa lưng về phía hắn không hé răng, sống lưng cứng nhắc căng thẳng, sau một lúc lâu mới nói bằng giọng khàn khàn: “Không sao đâu, anh tắt đèn đi.”
Làm sao mà Diêm Thầm có thể yên tâm được, hắn tắt đèn bàn, mò mẫm trong bóng tối sờ khuôn mặt của Lâm Chương, quả nhiên tay ướt lạnh, hắn đau lòng ôm chặt người vào lòng: “Làm sao vậy?”
Khi vuốt sống lưng Lâm Chương, Diêm Thầm mò tới chỗ xương nhô ra, trong lòng càng chua xót hơn, thương tiếc hôn má Lâm Chương: “Bé cưng, sao lại gầy đi nhiều thế?”
Nghe vậy, Lâm Chương đột nhiên vùi đầu vào trong ngực hắn, giọng run run: “Em làm mất nhẫn cưới của chúng ta rồi.”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ