Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 73
Lâm Chương đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Diêm Thầm cầm một cốc nước, trong lòng bàn tay có mấy viên thuốc.
“Đang uống thuốc gì vậy? Anh bị ốm à?”
“Hết bận rồi?”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
Diêm Thầm nuốt viên thuốc, uống một ngụm nước, sau đó cầm lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường lắc lắc: “Thuốc vitamin, gần đây thường thức khuya viết kịch bản, em có muốn uống không?”
Lâm Chương từ trước đến giờ không hứng thú với những thứ này, anh cảm thấy chúng không có tác dụng gì mấy: “Không cần, anh vẫn phải chú ý nghỉ ngơi và vận động.”
Diêm Thầm khẽ mỉm cười, nắm tay anh đặt lên bụng mình: “Cơ bụng của chồng em vẫn còn đủ khỏe đây.”
Lâm Chương bị hắn làm cho có chút ngứa ngáy trong lòng, hai người đã lâu không tiến hành hòa hợp cơ thể, nhưng nghĩ đến công tác còn chưa hoàn thành bên trong thư phòng, chỉ có thể nhẫn tâm từ chối.
Anh khẽ khom lưng hôn Diêm Thầm một cái: “Em vào lấy chút đồ, anh đi ngủ trước đi.”
Diêm Thầm nắn nắn tay anh, dưới ánh đèn cam ấm áp, mặt mày dịu dàng: “Được, em cũng đừng làm việc quá muộn.”
Đợi sau khi Lâm Chương rời đi, Diêm Thầm thở dài một hơi, cầm lọ vitamin trên tay, lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt đờ đẫn.
…
“Lâm Chương, con mẹ nó anh tệ quá rồi đấy!”
Cổ áo bị kéo lên, giọng nói tức giận của Vu Thân Dương kéo Lâm Chương ra khỏi dòng ký ức, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Vu Thân Dương.
Lâm Chương chậm chạp phản ứng lại, những thứ này căn bản không phải vitamin, Diêm Thầm đã lừa gạt anh. Lúc đó, Diêm Thầm quá mức bình tĩnh, không có nửa điểm hoảng loạn, thậm chí còn hỏi anh có muốn uống hay không, Lâm Chương sẽ không hoài nghi tính chân thực trong lời nói của hắn.
Đến cùng là thuốc gì mà khiến Diêm Thầm phải cố ý đổi nó thành một lọ vitamin, thậm chí còn đặt trên tủ đầu giường một cách quang minh chính đại?
“Hắn…hắn bị làm sao vậy? Báo cáo khám sức khỏe của hắn không có bất cứ vấn đề gì.” Sau một hồi hoảng loạn, Lâm Chương rơi vào trạng thái mơ hồ.
Vu Thân Dương thật sự muốn đấm anh một cái, nhưng y lại nhịn xuống, buông cổ áo của Lâm Chương ra, mạnh mẽ đẩy anh lên ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là người bên gối của hắn, anh thậm chí còn không nhận ra hắn bị mất ngủ, nghiêm trọng đến mức phải uống thuốc, Lâm Chương, anh thực sự đã khiến cho tôi được mở mang tầm mắt.”
Trong chớp mắt, Lâm Chương nhớ lại đoạn thời gian anh và Diêm Thầm náo loạn ly hôn, đêm hôm đó khi anh thức dậy đi vệ sinh vô tình gặp Diêm Thầm ngồi một mình trên ban công hút thuốc, anh cho rằng ở bên anh là một loại dằn vặt đối với Diêm Thầm, cho nên anh lựa chọn buông tay.
Thì ra khi đó Diêm Thầm bị bệnh, đó chỉ là một trong nhiều đêm mất ngủ mà anh gặp phải, anh không những không nhận ra sự bất thường của hắn mà còn cho rằng Diêm Thầm đang muộn phiền dây dưa không rõ, chết không buông tay.
Vu Thân Dương dường như không thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Lâm Chương, cơn tức giận mà y kìm nén nhiều năm đã triệt để bùng phát vào lúc này, y không ngừng lên án Lâm Chương: “Những năm qua, anh đã làm được gì cho hắn? Mỗi ngày ngoại trừ công việc vẫn là công việc, chẳng trách người khác hiểu lầm anh kết hôn với Diêm Thầm là vì trèo lên cao, trước đây hắn vốn là người phóng khoáng như vậy, nhưng vì anh, trở nên trầm mặc ít nói, cẩn thận chặt chẽ.”
“Anh bận rộn công việc, hắn thông cảm anh thông cảm đến nỗi công việc chỉ làm nửa năm, nghỉ ngơi nửa năm, chính là hy vọng hắn có thể ở cùng anh bất cứ khi nào anh rảnh rỗi, nhưng anh thì sao? Khi hắn ốm anh đang làm việc, thời điểm hắn gặp khó khăn anh làm việc, lúc hắn giành giải thưởng muốn chia sẻ niềm vui với anh thì anh vẫn đang làm việc, anh với tư cách là một người chồng thậm chí còn không dành nhiều thời gian cho hắn bằng một người bạn như tôi. Nếu tôi là song tính luyến, anh sớm đã không còn liên quan nữa rồi.”
Tim Lâm Chương đột nhiên ngừng đập, toàn thân giống như bị rút hết máu, không chỉ không có máu, mà nhiệt độ cơ thể cũng không còn.
Vu Thân Dương hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có kẻ ngốc như Diêm Thầm mới một lòng trung trinh với anh như vậy, nếu là người khác, sớm đã ngoại tình tám trăm lần rồi, dù sao anh cũng bận rộn công việc, căn bản không phát hiện ra.”
Những lời này vô cùng chói tai, nhưng Lâm Chương không thể phản bác một chữ nào, những ký ức đã lãng quên từ lâu ùa về trong đầu.
Lúc đầu anh bận rộn với công việc, mỗi lần có hẹn với Diêm Thầm không đến muộn thì cũng cho hắn leo cây, anh đều cảm thấy hổ thẹn rất lâu. Ngược lại, Diêm Thầm sẽ an ủi anh, nhưng dần dần, anh không biết bắt đầu từ khi nào, việc lỡ hẹn đã trở thành chuyện như cơm bữa, việc bị gọi đi giữa chừng buổi hẹn cũng là chuyện thường tình, những gì anh để lại cho Diêm Thầm chỉ là một lời xin lỗi vội vàng.
Sau đó, Diêm Thầm nói rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ gây bất lợi cho tình cảm của họ, vì vậy đề nghị mỗi năm họ sẽ dành ra vài ngày để ở bên nhau, hoặc là đi du lịch hoặc là ở nhà không làm gì cả, nói chung là muốn trải qua thế giới hai người.
Lâm Chương đồng ý, nhưng việc này chỉ kiên trì hai năm rồi sống chết mặc bay. Anh được thăng chức rất nhanh, Diêm Sĩ Huyên rất coi trọng anh, gần như xem anh là người thừa kế mà bồi dưỡng, anh dành nhiều thời gian ở công ty và khách sạn còn hơn là ở nhà.
Mấy năm trước, khi Diêm Thầm không đóng phim thì đều ở nhà xem phim, viết kịch bản, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ăn tối, đi chơi với bạn bè. Trên căn bản, mỗi lần về nhà, Lâm Chương đều có thể gặp hắn. Cho đến hai năm trở lại đây, Lâm Chương ngày càng ít về nhà, khi về nhà, có lẽ Diêm Thầm cũng không có ở đó. Hai người bọn họ giống như đang tìm vận may, nếu may mắn có thể ở cùng nơi, nếu không may, ai cũng không gặp được ai.
Mỗi lần Lâm Chương gọi điện cho Diêm Thầm, Diêm Thầm không phải đang uống rượu ở quán bar thì là đang ở các buổi tiệc khác nhau, cộng thêm lời đồn đại từ bên ngoài, Lâm Chương đã từng nghĩ rằng mình đã cho Diêm Thầm quá nhiều tự do.
Một nỗi bi thương to lớn bao trùm lấy Lâm Chương, anh phát hiện mình khó chịu đến mức muốn khóc cũng khóc không được, tất cả cảm xúc tích tụ trong lồng ngực, như thể chúng sắp xé toạc lồng ngực anh ra.
Anh đã biến Diêm Thầm thành một người trầm mặc mẫn cảm giống anh mà không hay biết.
Nhìn thấy bộ dạng muốn chết không muốn sống của Lâm Chương, Vu Thân Dương lạnh lùng chế giễu: “Làm cũng đã làm rồi? Bây giờ còn giả vờ tình thâm nghĩa trọng.”
“Lâm Chương, anh cũng là ỷ lại vào tình yêu của hắn dành cho anh mà thôi.” Vu Thân Dương châm một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ khuôn mặt y, rũ tàn thuốc, y nhìn về phía Lâm Chương nói: “Hãy dùng quãng đời còn lại để đền bù cho những thứ anh đã nợ hắn đi.”
Lâm Chương như một cỗ máy già nua, cứng ngắc chẩm chạp ngẩng đầu lên.
“Anh cho rằng tôi nói những lời này là muốn anh cút xa một chút sao?” Vu Thân Dương kéo kéo khóe miệng, cười nhạo nói: “Nếu như Diêm Thầm muốn anh cút, tôi là người đầu tiên vỗ tay khen hay, nhưng ai bảo hắn ngốc như vậy, ngay cả mất trí nhớ cũng không muốn quên anh, ngược lại, hoàn toàn quên sạch những chuyện anh đã làm.”
Dừng một chút, Vu Thân Dương nhìn thẳng vào Lâm Chương: “Anh phải làm cho hắn vui vẻ.”
Linh hồn Lâm Chương dường như rung động khi nghe câu nói này, anh nắm chặt nắm đấm, trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Vu Thân Dương rít một hơi thuốc lá: “Quả nhiên tôi vẫn không thích anh.”
Mới vừa phát giác rằng con người Lâm Chương cũng khá tốt, nhưng tất cả chỉ là ảo giác.
“Tôi cũng không thích anh, ít đưa Diêm Thầm đến mấy nơi ăn chơi trác táng kia đi.” Lâm Chương phản kích nói.
Vu Thân Dương kinh ngạc mở to hai mắt, Lâm Chương lại phản bác y, y còn tưởng rằng Lâm Chương lúc này đang vô cùng áy náy, không có tâm tư nói xấu y.
Lâm Chương nhấp một ngụm trà, thấm ướt đôi môi khô khốc: “Tại sao Diêm Thầm lại mất ngủ?”
Dừng lại nửa giây, lông mày Lâm Chương nhíu lại thành một gò núi nhỏ, một lớp sương mù che khuất đôi mắt anh: “Là do tôi sao?”
Vu Thân Dương dùng ngón tay nghịch bật lửa, gõ nhẹ trên bàn: “Không hẳn.”
Nghe câu trả lời này, Lâm Chương ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.
“Tôi chỉ thuật lại sự thật thôi, tôi không có ý định nhân cơ hội này thêm mắm dặm muối để mắng anh đâu, mặc dù tôi thực sự muốn làm vậy.” Vu Thân Dương thẳng thắn nói: “Anh đã xem bộ phim gần đây nhất của Diêm Thầm chưa?”
“Xem một phần, nhưng không xem hết.” Lâm Chương xem một số phần trên mạng, nhưng luôn bị ngắt quãng bởi một số chuyện, anh nghĩ về sau mình sẽ xem tiếp, nhưng khi thực sự có thời gian thì anh lại không nhớ đến chuyện này.
Vu Thân Dương thở ra một vòng khói, v**t v* bật lửa nói: “Anh có thể xem một chút, bộ phim này rất ngột ngạt. Lúc viết kịch bản, tâm trạng hắn không tốt. Sau khi quay xong, diễn viên chính không thể thoát khỏi vai diễn, thiếu chút nữa tự sát, may là được trợ lý phát hiện kịp thời. Chuyện này không có nhiều người biết, diễn viên chính là một diễn viên rất giỏi trong công ty tôi, tình trạng hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ tâm lý của anh ta nói rằng cuối năm là có thể làm việc bình thường.”
“Mặc dù không có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng quả thực bởi vậy mà anh ta đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, nếu theo quy trình bình thường, anh ta hẳn đã nổi tiếng rồi, tác phẩm nối tiếp nhau.”
Vu Thân Dương bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, chút ánh lửa cuối cùng cũng tắt hẳn: “Diêm Thầm rất tự trách, hắn cảm thấy nếu không phải mình quá nghiêm khắc, kiên trì để diễn viên chính đạt được hiệu quả tối đa thì sẽ không thành ra thế này.”
“Đây căn bản không phải lỗi của hắn!” Lâm Chương lo lắng nói.
“Xác thực không phải lỗi của hắn, không có ai trách hắn, kể cả vị diễn viên chính kia. Anh ta nói với Diêm Thầm rằng anh ta muốn giành giải thưởng, anh ta có thể làm tốt hơn nữa, không thể thoát khỏi vai diễn là vấn đề của anh ta, anh ta đã sử dụng một số phương thức cực đoan để khiến bản thân cảm nhận được cảm xúc của nhân vật, cho dù đổi thành tác phẩm khác thì anh ta cũng sẽ làm như vậy, điều đó không liên quan đến việc đạo diễn là ai. Nhưng anh cũng biết, Diêm Thầm tốt bụng, không thể không tự trách.” Vu Thân Dương nhìn chằm chằm vào những lá trà đang nổi lên, thở dài.
“Hơn nữa trong phim còn có một cảnh về cuộc hôn nhân của một đôi kim đồng ngọc nữ, từ người yêu trở thành kẻ thù, hận không thể ăn thịt uống máu đối phương, hắn rất sợ sẽ kết thúc như vậy với anh.”
“Cho nên hắn dự định ly hôn với tôi đúng không?” Đôi mắt đen láy của Lâm Chương nhìn y không chớp.
Hô hấp của Vu Thân Dương ngưng lại, do dự không biết có nên nói cho Lâm Chương biết hay không, Diêm Thầm quả thực đã nói với y là muốn ly hôn.
Lâm Chương siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch: “Anh không cần lo lắng tôi nghe xong sẽ khó chịu.”
“Tôi và Diêm Thầm đã ly hôn rồi.”
Câu nói nhẹ nhàng này như nặng ngàn cân, đè ép Vu Thân Dương đến mức không thở được, hồi lâu cũng không nói được một chữ.
“Anh…anh không nói đùa chứ?” Vu Thân Dương không tin, chẳng lẽ sự quấn quýt của Lâm Chương và Diêm Thầm trong tiệc sinh nhật của y là giả sao?
Lâm Chương trầm mặc không nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn y chăm chú, Vu Thân Dương ngả người ra sau, lau mặt một cái, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi, tôi không biết, anh cứ coi như không nghe thấy những lời tôi vừa nói với anh đi.”
Yêu cầu chồng trước của Diêm Thầm dùng phần đời còn lại để đền bù cho Diêm Thầm, mấu chốt là Lâm Chương không từ chối, buồn cười đến mức Vu Thân Dương không nói nên lời.
“Tôi định sau khi Diêm Thầm khôi phục trí nhớ sẽ đoạt hắn về.” Lâm Chương nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi thật tâm thực lòng hứa với anh.”
Vu Thân Dương uống một cốc nước, thầm nghĩ anh cần gì phải theo đuổi, đến lúc đó hai người cứ trực tiếp tái hôn còn được.
Sau khi Lâm Chương nói chuyện với Vu Thân Dương xong, anh không quay về căn nhà anh và Diêm Thầm hiện tại đang ở mà quay về căn nhà trước đó.
Rõ ràng rời đi không lâu, nhưng ngoài ý muốn cảm thấy có chút xa lạ. Lâm Chương đẩy cửa phòng ngủ ra, có người thường xuyên đến dọn dẹp cho nên nơi này không có bụi bặm. Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có hai lọ thuốc, trên đó ghi chữ “vitamin”. Một lọ đặt bên ngoài, trên viên thuốc có chữ rất nhỏ, quả thực đúng là vitamin. Một lọ khác đặt bên trong, trên viên thuốc không có chữ nào.
Lâm Chương liếc nhìn thời gian, bỏ viên thuốc vào miệng, cuộn cổ họng rồi nuốt xuống.
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ