Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 60
Đồng tử Chu Uân run lên, anh ta lập tức phủ nhận: “Chu Dao, đừng có nói lung tung.”
“Em nói lung tung?” Chu Dao hừ lạnh một tiếng: “Nếu em nói lung tung, vậy tại sao anh lại giữ cây bút máy hồ ly tinh Lâm Chương cho anh mượn?”
“Đã thế còn rất trân trọng, lâu lâu lại lấy ra xem, những chuyện này anh tưởng em không biết sao? Em không muốn vạch trần anh mà thôi.”
Chu Dao tình cờ phát hiện Chu Uân nhìn chằm chằm vào một cây bút máy cũng không suy nghĩ nhiều, cho đến sau khi cô ta nhìn thấy cây bút máy cùng loại trong tay Lâm Chương mới nhớ ra, cây bút máy kia là Lâm Chương cho Chu Uân mượn, lúc đó người Diêm gia đều có mặt, ai mà biết Lâm Chương lại bí mật dùng một cây bút máy để quyến rũ Chu Uân chứ.
Khuôn mặt Chu Uân tái nhợt, không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, hạ thấp giọng cảnh cáo: “Chu Dao, đừng làm những chuyện thừa thãi nữa, Lâm Chương không quyến rũ anh, anh cũng sẽ không có gì với cậu ấy.”
Nghe thấy lời này, Chu Dao không những không kiêng dè, ngược lại càng nổi nóng, tại sao bọn họ đều mù quáng bảo vệ Lâm Chương, Diêm Thầm đã vậy, anh trai cô ta cũng thế, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra Lâm Chương có ý đồ xấu sao?
…
Lâm Chương trở về nhà, trong phòng tối om, anh bật đèn hành lang, thay dép.
“Diêm Thầm?” Anh gọi một tiếng, chẳng lẽ không ở nhà?
Cởi áo khoác đi vào trong, Lâm Chương đang định gọi điện thoại cho Diêm Thầm hỏi xem sao muộn rồi mà hắn chưa về, không ngờ đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy trong bóng tối có một chùm ánh sáng trắng chiếu vào khuôn mặt Diêm Thầm đang cười như con trai ngốc nhà địa chủ.
Cánh tay anh nhanh chóng nổi da gà, giơ tay bật đèn: “Anh đang làm gì vậy? Sao không bật đèn.”
Diêm Thầm đột ngột tắt màn hình điện thoại, trông như có tật giật mình, Lâm Chương vốn không nghĩ nhiều, nhưng hành động của Diêm Thầm khiến anh bỗng nhớ lại không lâu trước đây bắt được Diêm Thầm giấu đồng phục học sinh, nheo mắt lại, Lâm Chương đi tới, lấy điện thoại của Diêm Thầm ấn vài cái là nhìn thấy nội dung trong đó.
Lông mày Lâm Chương càng nhíu càng chặt, giọng điệu đều đều: “Lâm Chương mềm mại ngã vào lòng Diêm Thầm, đôi mắt ướt át giống như con thỏ nhỏ nhìn hắn, cầu xin: ‘Làm ơn đánh dấu em hoàn toàn đi, để em mang thai con của anh.'”
“Aaaa!” Da đầu Diêm Thầm tê dại, lập tức giật lấy điện thoại: “Sao em mở khóa được?!”
“Khó lắm hả?” Lâm Chương nhướng mày, từ khi đi học đã thích dùng ngày sinh của anh làm mật mã, nhiều năm nay cũng không thay đổi, quả thật quá dễ đoán.
“Anh trốn trong chăn xem cái gì vậy?” Mỗi một chữ Lâm Chương đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì không hiểu.
“Không có gì…” Diêm Thầm hoảng hốt, nắm chặt điện thoại, ánh mắt lay động nói: “Chỉ là fan viết văn về hai chúng ta.”
“Đánh dấu là sao? Mang thai là có ý gì? Bọn họ viết em thành phụ nữ à?” Lâm Chương luôn cảm thấy Diêm Thầm giấu giếm điều gì đó.
“Không phải, chỉ là một loại thiết lập, đàn ông cũng có thể mang thai.” Giọng Diêm Thầm càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng đã không dám nhìn vào mắt Lâm Chương nữa.
Trí tưởng tượng của fan ghê gớm thật, Lâm Chương vẫy tay: “Điện thoại, đưa đây.”
Diêm Thầm giấu điện thoại, nhưng vừa chạm mắt với Lâm Chương, lại lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn giao ra.
Lâm Chương chưa bao giờ có thói quen xem trộm điện thoại của Diêm Thầm, mặc dù mật mã điện thoại của hai người đều công khai cho nhau, nhưng hầu như không dùng, bao gồm cả trước kia Diêm Thầm đi xem mắt về, đối tượng xem mắt gửi tin nhắn cho hắn, Lâm Chương chỉ thấy nội dung trên thông báo tin nhắn, không ấn vào xem kỹ.
Đột nhiên nhớ lại chuyện này, Lâm Chương nghẹn lại trong lòng.
Anh quét mắt nhìn lịch sử trình duyệt của Diêm Thầm, từ đêm qua đến bây giờ, Diêm Thầm mở mắt ra là xem, cũng không biết rốt cuộc hay đến cỡ nào, lại khiến hắn mê mẩn như vậy.
Lâm Chương tùy tiện mở một chương cũng khiến anh giật mình, tuy rằng chỉ mới lướt qua, nhưng cũng đủ để tim anh đập nhanh, quy mô lớn như vậy, còn có thể đăng lên mạng.
Quan trọng là Diêm Thầm thêm vào mục yêu thích, xem ra hắn rất thích bài viết này, Lâm Chương cười lạnh một tiếng, trả điện thoại lại cho Diêm Thầm: “Chưa vào việc đã nghĩ đến khoe kỹ năng, thanh niên đừng có ôm mộng quá lớn.”
Một câu nói khiến Diêm Thầm đỏ mặt, hắn tức giận đắp chăn lên đầu: “Tôi giận rồi! Rõ ràng em nói tôi làm tốt hơn Diêm sói già!”
Hành động ngây thơ như vậy, khiến Lâm Chương nhịn cười nói: “Diêm Tiểu Thầm, bây giờ tính tình của anh đúng là càng lúc càng lớn rồi.”
“Tôi không quan tâm, trừ phi em hôn tôi một cái, nếu không tôi sẽ không ra.” Giọng Diêm Thầm truyền ra từ trong chăn, hơi khó nghe.
Lâm Chương bật cười: “Vậy thì anh cứ ở trong đó đi, em đi tắm đây.”
Ngay sau đó Diêm Thầm nghe thấy tiếng bước chân rời đi, hắn hoảng hốt một trận, không ngờ Lâm Chương lại tuyệt tình như vậy, vén chăn lên định đi tìm người, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt chứa đầy ý cười, rồi một nụ hôn rơi xuống môi hắn: “Dỗ dành xong rồi? Có thể tha thứ cho em rồi chứ?”
Tim đập thình thịch, Diêm Thầm cảm thấy máu từ chân dâng lên mặt, hắn ôm chặt Lâm Chương, đè người xuống chiếc giường mềm mại, chôn đầu vào lòng anh, tai đỏ đến mức chảy máu, nóng kinh người: “Ca, tim tôi đập nhanh đến mức sắp nổ tung rồi.”
Sao Lâm Chương có thể dễ dàng k*ch th*ch dây thần kinh của hắn như vậy, khiến hắn say mê, có lẽ Lâm Chương đối với hắn giống như nam châm, có sức hút tự nhiên.
“Em sờ xem nào.” Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào lồng ngực nóng bỏng, Diêm Thầm hít một hơi lạnh, giữ tay anh: “Ca, tay em lạnh quá.”
“Sao? Vậy thì anh sưởi ấm cho em đi.” Lâm Chương chậm rãi nói, ngón tay từ lòng bàn tay Diêm Thầm rút ra, di chuyển.
Thân thể Diêm Thầm đột nhiên căng cứng, khàn giọng nói: “Ca…”
Hắn gọi Lâm Chương, hôn Lâm Chương, bầu không khí rất tốt.
“Ọt ọt…”
“Ọt…”
Diêm Thầm mặt đỏ tai hồng, thật sự muốn đào một cái hố chui xuống, hắn và Lâm Chương nhìn nhau, Lâm Chương sững sờ vài giây sau cong khóe mắt: “Chưa ăn cơm tối?”
“Ừ.” Diêm Thầm xấu hổ cúi đầu, giống như một con đà điểu chôn đầu vào cát, hắn xem quá mê mẩn, chỉ ăn cơm trưa.
Lâm Chương xoa xoa tóc hắn: “Lớn tướng rồi mà cứ như thiếu niên nghiện mạng thế.”
“Ca…” Tai Diêm Thầm đỏ ửng, nhưng Lâm Chương lại cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu, v**t v* tai hắn, nói: “Đi rửa mặt đi, em đi làm chút đồ ăn cho anh.”
“Ừ.” Diêm Thầm gật đầu, nâng mặt Lâm Chương, hôn một cái, cười tươi rói: “Cảm ơn ca ca, em tốt quá.”
Lâm Chương chợt cảm nhận được niềm vui khi nuôi dạy con cái, tuy rằng nghịch ngợm muốn đánh hắn, nhưng đáng yêu thì lại cảm thấy cả trái tim đều là hắn.
Lúc này đã gần mười một giờ, Lâm Chương không làm những món ăn quá phức tạp, đồ ăn cũng không nhiều, tránh Diêm Thầm ăn quá đà không ngủ được.
Trong lúc Diêm Thầm ăn cơm, Lâm Chương đi tắm, anh tắm xong, sấy khô tóc, đúng lúc Diêm Thầm rửa xong bát đi vào phòng.
“Ca, em thơm quá.” Diêm Thầm ôm lấy anh từ phía sau, ngửi ngửi cần cổ trắng sứ của anh, nhẹ nhàng chụt một cái.
Cổ Lâm Chương trong nháy mắt nổi lên màu hồng nhạt, giống như quả đào chín tỏa ra hương thơm.
“Đi đánh răng đi, muộn rồi.” Lâm Chương hôn một cái ở khóe môi hắn, dặn dò.
Diêm Thầm mới lưu luyến không rời đi đánh răng, Lâm Chương vén chăn nằm xuống, bật đèn bàn suy nghĩ xem nên nói chuyện với Diêm Thầm thế nào, anh biết Diêm Thầm và ông cụ Diêm cãi nhau đều là vì anh, cho nên anh cần đứng về phía Diêm Thầm vô điều kiện mới đúng, nếu không Diêm Thầm làm ra tất cả những chuyện này chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao.
Nhưng Lâm Chương lại thật sự không muốn nhìn thấy Diêm Thầm và ông cụ Diêm đoạn tuyệt quan hệ, không liên quan đến tài sản, chỉ đơn giản là vì anh rất rõ nỗi đau khi mất đi người thân, cho nên anh không muốn sau này Diêm Thầm phải nếm trải vị đắng của sự hối hận, huống chi Diêm Thầm khôi phục ký ức rồi, phải đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào, hai người họ đã ly hôn, hành động này căn bản không cần thiết.
Tuy rằng Lâm Chương đã hạ quyết tâm, chờ Diêm Thầm khôi phục ký ức rồi cố gắng theo đuổi lại hắn, được hay không anh cũng không chắc.
“Đang nghĩ gì vậy? Tập trung thế.” Diêm Thầm đã nằm xuống bên cạnh Lâm Chương nhưng anh không chú ý, thậm chí hắn còn quơ tay trước mặt anh cũng không phản ứng.
“Có chút chuyện.” Lâm Chương tỉnh táo lại: “Em tắt đèn nhé.”
“Được.” Diêm Thầm nằm xuống, kéo chăn lên, nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ rất vừa phải, xung quanh chìm vào bóng tối, hắn ôm Lâm Chương vào lòng, trước kia hắn còn vì Lâm Chương dễ dàng chui vào lòng mình mà ghen, bây giờ đã bắt đầu hưởng thụ rồi.
“Diêm Thầm.” Sau một hồi im lặng, Lâm Chương lên lên tiếng.
“Hửm?” Thực ra Diêm Thầm còn chưa buồn ngủ lắm, có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, trong đầu vẫn luôn phát lại những nội dung truyện vừa xem.
Hắn ấn tượng sâu sắc nhất là một bộ ABO, rất thú vị, phải nói hắn đúng là đạo diễn, khả năng tiếp thu những điều mới mẻ rất mạnh, sau đó còn nghiện luôn.
Trong bộ truyện đó, Lâm Chương không những mang thai con của hắn, mà còn ôm con bỏ trốn, sau đó bị bắt lại, hai người họ còn chơi rất high trong thai kỳ, Diêm Thầm ngượng chín cả mặt, chỉ có thể cảm thán đứa nhỏ thật mạnh mẽ.
Hắn nghĩ đến ngây người, không tự chủ được nói ra tâm sự trong lòng: “Hay là chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, cũng đừng làm cái đó trong thai kỳ, tàn nhẫn quá, tôi hơi khó chấp nhận.”
Lâm Chương: “…”
“Ngày mai xóa hết những bộ truyện anh yêu thích đó đi.”
Cả người Diêm Thầm run lên, không thể tin được: “Tôi nói ra miệng rồi?!”
“Anh nói xem?” Lâm Chương lạnh giọng.
“Chết tiệt!” Diêm Thầm che mặt, thầm mắng sao mình lại ngốc như vậy.
Lâm Chương hơi đau đầu, anh đang suy tư việc quan trọng, Diêm Thầm bên kia thì toàn nghĩ linh tinh.
“Ca ca, tôi sai rồi.” Diêm Thầm như một con chó lớn dùng đầu cọ cổ Lâm Chương.
Lâm Chương véo mặt hắn: “Ngày mai xóa sạch sẽ.”
Mặt Diêm Thầm bị véo, nói không rõ ràng: “Ừm… được.”
Tên này quả thật là điển hình anh sai rồi, lần sau còn dám, Lâm Chương đến Diêm gia không lâu thì cảm nhận được điểm này, may mắn là theo tuổi tác tăng lên, mấy năm gần đây ít khi phạm lỗi nữa, bây giờ thì một giấc ngủ quay trở lại thời giải phóng.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng kêu của côn trùng, Lâm Chương mấp máy môi, nói: “Diêm Thầm, ngày khác em đi cùng anh về nhà cũ nhé.”
Lâm Chương vừa dứt lời, rõ ràng cảm nhận được thân thể Diêm Thầm cứng đờ.
“Về làm gì? Nghe bọn họ mắng em sao?” Giọng Diêm Thầm lạnh xuống, hiển nhiên rất kháng cự chủ đề này.
Lâm Chương nắm lấy tay hắn, mượn ánh trăng mờ nhạt nhìn hắn: “Nhưng bọn họ là người thân của anh mà, anh nguyện ý vì em cãi nhau với bọn họ, em cũng nguyện ý nhẫn nại vì anh.”
“Anh biết em sớm đã không còn người thân, có vô số lần em hối hận lúc họ còn sống không thể dành nhiều thời gian ở cùng nhau, em đã nếm trải loại đau đớn đó, em không muốn anh cũng thế.”
Một nụ hôn nóng bỏng đột nhiên rơi xuống môi Lâm Chương, ngăn cản lời nói sau đó của anh: “Sẽ không hối hận.”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ