Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 59
Hot search cũ của Diêm Thầm vừa hạ nhiệt thì hot search mới lại trồi lên.
[Haha, Diêm đạo lại tự lọt hố CP của mình!]
[Muốn hỏi ‘Ăn đào thái thái’ bây giờ thế nào rồi?]
[Aaa! Diêm đạo xin anh đừng xen vào cuộc sống của fan nữa! Em còn muốn lên thuyền mà!]
[Má ơi! Giờ Diêm đạo hoạt động như tài khoản marketing vậy! Suýt nữa em quên mất trước đây anh là dân cư thường trú mất tích!]
[Chị em lầu trên nghĩ giống tôi quá! Trước đây tôi mong chờ Diêm đạo đăng Weibo đến mức hóa hòn vọng phu luôn, nửa năm đăng một lần nhưng lại là quảng cáo cmn!]
[Chứ sao nữa, làm fan của Diêm đạo chúng ta đã thành Phật rồi, dạo này ảnh đăng nhiều quá nên tôi hơi sợ!]
[Đừng sợ đừng sợ, có lý do hết đó! Lần nào hắn đăng Weibo cũng liên quan đến Lâm Chương mà! Bảo vệ bà xã.]
[Đẩy thuyền thành công rồi!! Chị em cứ nói nhiều vào!]
[Huhu, sao hai người không tham gia chương trình sớm chút! Cứ thế mà làm nhé Diêm đạo, đừng dừng lại!]
[Suỵt, đừng để hắn phát hiện siêu thoại Thuận Lý Thầm Chương, canh cửa kĩ vào nhé.]
“Siêu thoại?” Diêm Thầm chợt phát hiện rất nhiều từ ngữ mình không hiểu, hóa ra cư dân mạng nói hắn thông tin lạc hậu là thật.
Hắn ấn mở trang chủ Weibo của fan đó, tìm thấy siêu thoại kia, rồi cả đêm rong chơi trong đủ loại tiểu thuyết, video đồng nhân.
Sáng hôm sau Lâm Chương thức dậy, thì Diêm Thầm mới ngủ được một lúc.
Hôm nay hiếm khi Diêm Thầm không dậy làm bữa sáng cho anh, Lâm Chương thay quần áo nhìn thoáng qua khuôn mặt ngủ say của Diêm Thầm.
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, quầng thâm mắt của Diêm Thầm hình như hơi đậm?
Diêm Thầm ngủ đến chiều mới dậy, việc đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy là lấy điện thoại ra tiếp tục xem bài viết tối qua.
Vừa hay hôm nay tác giả cập nhật, Diêm Thầm liếc mắt nhìn khu bình luận.
[Aaaa! Tốc độ của thái thái quá nhanh! Tui muốn xỉu!]
[Quá thơm! Đội mũ vào nhá!]
[Có H hở! Ba ba Lâm trên giường quyến rũ quá đi, yêu chết tui.]
[Hận mình không phải là đàn ông! Tới thêm 100 chương H nữa cho tui!]
Diêm Thầm nhanh chóng xem xong chương vừa cập nhật, lúc này đã là buổi chiều nhưng hắn lại có phản ứng sinh lý sáng sớm.
Hóa ra còn có thể như vậy!
Mạch não của những cô gái nhỏ này đỉnh ghê, sao hắn lại không nghĩ ra được?
Nếu thực hành một chút…
Chỉ cần nghĩ đến thôi Diêm Thầm đã cảm thấy ngứa mũi, sợ là sắp chảy máu mũi.
Lâm Chương không biết Diêm Thầm ở nhà ôm giường cả ngày, anh vẫn đang xử lý công việc.
Thư ký Tiền cứ muốn nói lại thôi, đưa tài liệu cho Lâm Chương xong, do dự không rời đi.
Lâm Chương không ngẩng đầu, đọc lướt qua tài liệu rất nhanh: “Có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Rõ ràng đến vậy hả? Thư ký Tiền lộ vẻ kinh ngạc.
Siêt chặt nắm đấm, thư ký Tiền hít sâu một hơi, dũng cảm nói: “Lâm tổng, anh định tự lập nghiệp à?”
Lâm Chương đặt cây bút xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: “Đúng là có ý định này.”
Trong lòng thư ký Tiền vui mừng, định nói chuyện, thì nghe Lâm Chương tiếp tục nói: “Nhưng sẽ chưa làm ngay.”
Nụ cười trên khóe miệng thư ký Tiền cứng đờ lại, trông có vẻ hơi buồn cười, Lâm tổng không phải là người nghiện công việc sao? Rời khỏi Đỉnh Nghiệp chẳng phải là vì con đường phía sau đã chuẩn bị xong rồi hả? Anh ta còn tưởng rằng sau khi Lâm tổng nghỉ việc, một công ty mới khác sẽ lập tức mọc lên.
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
Thực ra Lâm Chương cũng đoán được suy nghĩ của thư ký Tiền, thời gian anh ta theo anh không ngắn, chắc là muốn đi theo anh.
“Tôi định nghỉ ngơi một thời gian.” Lâm Chương khẽ nói: “Ngoài ra còn có một việc quan trọng hơn đang chờ tôi.”
Thư ký Tiền không hiểu Lâm Chương nói là cái gì, nhưng thứ quan trọng nhất đối với Lâm tổng, chẳng phải là công việc sao?
Như nhìn được tâm sự của anh ta, khóe môi Lâm Chương lộ ra một nụ cười khổ, ngay cả cấp dưới mỗi ngày theo sát bên cạnh anh cũng cảm thấy trong mắt anh công việc là quan trọng nhất, huống chi là người khác.
Những năm này anh đã đã lạc mất mục tiêu ban đầu, đã nợ Diêm Thầm quá nhiều rồi.
“Đỉnh Nghiệp là một con tàu lớn, cậu và thư ký Triệu ở lại đây sẽ có sự phát triển tốt hơn, phía tôi sau này thế nào còn chưa biết, sợ sẽ làm chậm trễ hai người.” Lâm Chương nhẹ nhàng nhìn thư ký Tiền, vươn tay: “Tấm lòng của cậu tôi nhận, mấy năm nay vất vả rồi.”
Thư ký Tiền bỗng đỏ hoe vành mắt, nắm lấy tay Lâm Chương nói: “Lâm tổng, bất cứ lúc nào, chỉ cần công ty của anh cần tôi, tôi lập tức đến.”
Lâm Chương hiếm khi lộ ra nụ cười, còn rạng rỡ hơn cả hoa xuân: “Được, cảm ơn.”
Thư ký Tiền ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp Lý Dương, Lý Dương kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh Tiền, Lâm tổng mắng anh khóc sao?!”
“Không, bụi bay vào mắt ấy mà.” Thư ký Tiền phất phất tay nói.
Nhưng Lý Dương không tin lắm, tự nhiên hơi không dám vào gặp Lâm Chương.
Nhưng hết cách, cậu vẫn cố gắng gõ cửa: “Lâm tổng, có một vị Chu tiên sinh tìm anh, nói là anh họ của anh, anh có muốn gặp không?”
Lúc đầu Lâm Chương không phản ứng kịp Lý Dương nói là ai, suy nghĩ một giây mới nhận ra Lý Dương đang nói tới Chu Uân, anh rất ít đến nhà cũ, cũng hiếm khi lui tới với những người thân khác của Diêm gia, cái tên Chu Uân trong đầu anh gần như là người lạ.
Anh ta tìm mình làm gì?
Sau khi suy nghĩ, Lâm Chương nhớ đến chuyện bà cụ dặn dò anh tối hôm qua: “Dẫn anh ta lên đây.”
Không bao lâu, Chu Uân theo Lý Dương đi vào văn phòng Lâm Chương, Chu Uân năm nay 32 tuổi, mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ oai vệ, đi đường thu hút không ít người nhìn trộm, đoán xem anh ta là ai.
Trong Diêm gia, Chu Uân coi như là người có thái độ tốt nhất với Lâm Chương, ít nhất anh ta sẽ không nói xấu anh, cũng sẽ không nói bóng gió, anh ta thường hay im lặng không xen vào mọi chuyện.
Em gái và mẹ anh ta thì ngược lại, hai người họ ghét Lâm Chương ra mặt, ba anh ta thì nhìn lợi ích từ Lâm Chương để nói chuyện, nhưng lần nào cũng thất bại, có khi còn mất cả chì lẫn chài.
“Anh họ.” Lâm Chương đứng dậy đi ra khỏi sau bàn làm việc, thân hình cao thẳng cân đối, sắc mặt Chu Uân hơi ngưng lại, khẽ đáp: “Ừ.”
Lý Dương nhiệt tình hỏi Chu Uân muốn uống gì, Chu Uân lạnh nhạt nói: “Nước lọc là được.”
Tính tình người này nhạt nhẽo vô vị như một vũng nước chết không có chút gợn sóng nào.
Lý Dương đặt nước và bánh ngọt lên bàn, rồi yên lặng đóng cửa ra ngoài.
“Anh họ tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Chương thấy Chu Uân ngồi im không nói chuyện, chủ động mở lời.
“Ừ.” Chu Uân đáp lại, lông mi rũ xuống, như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
Lâm Chương yên lặng chờ anh ta lên tiếng, một lúc lâu sau, Chu Uân ngẩng đầu lên, nói: “Ông cụ muốn giao vị trí người thừa kế Diêm gia cho tôi.”
“Ừ.” Lâm Chương hơi gật đầu, chờ anh ta nói tiếp.
Thấy phản ứng bình thản của anh, Chu Uân cau mày: “Diêm Thầm không phải là người thừa kế nữa, cậu không quan tâm sao?”
“Diêm gia cũng không phải là do Diêm Thầm thành lập, ông nội muốn cho ai thì cho, tôi quan tâm làm gì.” Lâm Chương bình tĩnh trả lời.
Lời này làm cho lông mày Chu Uân cau lại càng sâu hơn: “Cậu và Diêm Thầm đều quá nóng nảy.”
Lâm Chương không nóng không lạnh nói: “Sao giờ anh họ lại hay quản chuyện bao đồng vậy? Đối với anh, chẳng phải đây là chuyện tốt à?”
Chu Uân siết chặt nắm đấm, trên mặt mơ hồ hiện lên vài phần tức giận: “Tôi họ Chu, cho dù muốn thừa kế gia nghiệp, cũng nên là thừa kế nhà Chu, ông cụ làm ầm lên muốn giao Diêm gia cho tôi, còn ép tôi đổi tên, gần đây ba mẹ tôi luôn cãi nhau vì chuyện này.”
Lời này quả thật làm Lâm Chương hơi bất ngờ, không ngờ Chu Uân lại cổ hủ như vậy, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến anh: “Cho nên mục đích anh tìm tôi là gì? Chắc không phải bảo tôi khuyên nhủ chứ?”
“Đương nhiên không.” Chu Uân rất rõ mẹ mình ghét Lâm Chương như thế nào: “Tôi hi vọng cậu bảo Diêm Thầm nhường ông cụ một chút, ông sẽ không thật sự trách cậu ấy.”
Hôm qua bà cụ gọi điện bảo anh khuyên Diêm Thầm nhận lỗi, hôm nay Chu Uân cũng đến, ai cũng cảm thấy là lỗi của Diêm Thầm.
Lâm Chương cười lạnh: “Anh biết gì mà bảo Diêm Thầm nhận lỗi.”
Chu Uân ngạc nhiên với phản ứng của Lâm Chương, anh ta tưởng rằng Lâm Chương sẽ gật đầu đồng ý, dù sao trước kia Lâm Chương luôn như vậy, dù bị người Diêm gia mắng chửi thế nào, Diêm Thầm tức giận thế nào, anh đều sẽ khuyên Diêm Thầm đừng tranh cãi.
Chu Uân hơi bực vì Lâm Chương không nghe theo, anh ta khâm phục đầu óc kinh doanh của Lâm Chương, tán thưởng anh, đáng tiếc vừa về Diêm gia anh lại thành người chịu đựng nhẫn nhục, ngoan ngoãn nghe lời, trong thương trường rõ ràng anh có thể cương quyết, lý trí đến đáng sợ, ai ngờ lại là người bị tình yêu làm cho mù quáng.
“Chủ yếu liên quan tới cậu, sao trước kia hắn chịu đựng được, bây giờ lại nhất định phải làm lớn chuyện với ông cụ và những người khác?”
Câu nói này vô hình đâm Lâm Chương một nhát, lý trí quay trở lại, đúng vậy, người làm ra chuyện này, là Diêm Thầm sau khi mất trí nhớ, là người đang yêu anh say đắm, chờ Diêm Thầm hoàn toàn khôi phục lại, có phải sẽ hối hận không?
Đến lúc đó nếu Chu Uân đổi tên, mọi chuyện sẽ kết thúc, phải chăng Diêm Thầm sẽ rất khó chịu?
Diêm gia là một thế lực hùng mạnh, dù hiện tại Lâm Chương giàu có, cũng không thể sánh bằng Diêm gia.
Thấy Lâm Chương ngẩn người, Chu Uân tưởng rằng đã thuyết phục được anh: “Dù sao, Diêm Thầm mới là cháu đích tôn của ông cụ, tôi chỉ là cháu ngoại của ông ấy, nên thừa kế Diêm gia là Diêm Thầm, đồ không thuộc về tôi, tôi sẽ không cần.”
Mấy ngày nay Chu gia vì chuyện này mà náo loạn, mẹ anh ta kiên quyết cho rằng Diêm gia là của Diêm Thầm, ai cũng đừng hòng động vào, con trai mình cũng không được.
Ba anh ta cho rằng mẹ anh ta bênh vực người ngoài, trong mắt bà ta con trai ruột của mình lại còn không bằng cháu trai, ông nội anh ta cho rằng tiền Diêm gia nhiều đến đâu, cũng không thể để cháu trai ruột của mình đổi họ, thế khác gì đang tát vào mặt lão già này, sắp xuống mồ đến nơi, ông ta không chịu nổi nhục nhã như vậy.
Họ hàng Chu gia vội vàng nịnh nọt anh ta, thúc giục anh ta mau đồng ý yêu cầu của ông cụ Diêm, một cái họ mà thôi, chẳng lẽ đổi họ Diêm thì không phải là con cháu Chu gia sao?
Chu Uân phiền muộn không chịu nổi, chỉ đành tìm Lâm Chương, anh ta biết tính tình Diêm Thầm nóng nảy, dù sao hắn có thể mù quáng vì tình yêu mà cắt đứt quan hệ với ông bà nội, vậy chắc chắn cũng sẽ nghe lời khuyên của Lâm Chương.
“Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, còn kết quả thế nào, tôi không đảm bảo.” Lâm Chương nói.
Nhận được câu trả lời này cũng đủ đối với Chu Uân rồi, anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chương, rồi lại thu hồi tầm mắt trước khi anh chú ý: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc nữa.”
Hôm nay Chu Dao đến công ty tìm anh trai nhưng không thấy, hỏi thư ký của Chu Uân mới biết, anh trai cô ta lại chạy đến Đỉnh Nghiệp tìm Lâm Chương!
Chu Dao lập tức xuống lầu, lái xe đến Đỉnh Nghiệp, đúng lúc nhìn thấy Lâm Chương tiễn anh trai cô ta ra cửa, cô ta nắm chặt vô lăng, trong mắt như muốn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm, Chương!”
Ngày hôm sau, Chu Dao nghe thấy Chu Uân từ chối đề nghị của ông cụ, cô ta khó cảm thấy khó tin.
Cô ta tức giận xông vào phòng Chu Uân: “Anh! Có phải là con hồ ly tinh Lâm Chương khiến anh từ bỏ không!”
“Chu Dao! Ai dạy em nói chuyện như vậy?” Sắc mặt Chu Uân đột nhiên trầm xuống.
Lục phủ ngũ tạng của Chu Dao như muốn nổ tung, đâu còn sợ anh trai cô ta nữa: “Hôm qua em nhìn thấy rồi, anh tới Đỉnh Nghiệp, con hồ ly tinh Lâm Chương còn tiễn anh về, anh ta thật hèn hạ, để bảo vệ vị trí người thừa kế của Diêm Thầm, chuyện gì cũng làm được.”
“Chu Dao!” Chu Uân quát lớn.
Cả người Chu Dao run lên, đỏ mắt nhìn anh ta: “Chẳng phải thế sao? Anh ta làm ra chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên! Đừng tưởng em không biết anh thích anh ta!”
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ