Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 30: Em cũng yêu anh
Đây là lần đầu tiên tổ chương trình gặp được nhóm khách mời còn nóng lòng ghi hình hơn cả bọn họ, cũng không biết hai người này quay về từ bao giờ.
Sau khi xem mặt trời mọc xong, Lâm Chương và Diêm Thầm mệt mỏi trở về phòng ngủ bù, ngủ đến tận trưa mới tỉnh, trợ lý Tiểu Ngô đã xử lý xong vấn đề bên phía bệnh viện.
“Còn chỗ nào khó chịu không?” Lâm Chương sờ trán Diêm Thầm, may là không bị sốt.
“Không sao.” Diêm Thầm nhân cơ hội cọ cọ lên lòng bàn tay anh, mái tóc trên trán rối tung theo từng động tác của hắn.
Lâm Chương bật cười, giúp hắn chỉnh lại tóc, “Vậy thì tốt, đứng lên đi.”
Không biết có phải ảo giác của Diêm Thầm hay không, Lâm Chương đối xử với hắn dịu dàng hơn rất nhiều, không cố tình tránh né nữa, hắn mờ mịt xoa gáy, đi theo Lâm Chương vào nhà tắm.
Sau giờ cơm trưa, chuông cửa bỗng vang lên, Ngu Đan Sầm và Thẩm Phi Nguyệt đứng bên ngoài, Diêm Thầm lịch sự mời hai người vào nhà, Phó Cẩm Minh và Tạ Du cũng tới ngay sau đó.
Lúc gặp Tạ Du, Diêm Thầm đột nhiên nhớ lại mấy hình ảnh nhìn thấy từ trong hư vô kia, trái tim loạn nhịp mất mấy giây.
“Diêm đạo, nghe nói hôm qua anh bị rơi xuống nước, không sao chứ?” Phó Cẩm Minh lo âu dò hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì thế? Làm bọn chị sợ hết hồn.” Ban đầu Ngu Đan Sầm định tới bệnh viện thăm Diêm Thầm, ai ngờ tổ chương trình lại thông báo với cô là Diêm Thầm đã trở về, nhưng mà vẫn chưa dậy, vì vậy đến tận bây giờ mới kéo nhau qua thăm.
Thấy ánh mắt lo âu của mọi người ở đây không giống giả bộ, Diêm Thầm bỗng nhiên ý thức được, có vẻ như mấy scandal linh tinh ở ngoại giới có ẩn tình khác, hắn lại hồi tưởng lại đoạn ký ức kia, chuyện giữa hắn và Tạ Du không hề như lời đồn, còn cả quan hệ của hắn và bọn họ hình như cũng khá tốt.
“Đứng đó làm gì vậy, vào trong đi.” Lâm Chương thấy một đám người chặn ở cửa, mở miệng nói.
Sau khi mọi người tiến vào, Diêm Thầm bị vây ở giữa, hắn lại đứng ngồi không yên, muốn đi giúp Lâm Chương một tay.
Tạ Du đột nhiên bật cười, “Diêm đạo, anh đúng là khoác lác.”
Ba người kia đều hiểu ý của Tạ Du, đồng thời nở nụ cười chế nhạo, Diêm Thầm mê man không hiểu, hắn khoác lác cái gì cơ?
Diêm súc sinh lại hại bố!
“Đúng vậy, chẳng phải cậu luôn nói mình là chủ gia đình, vợ cậu vô cùng hiền lành ư?” Ngu Đan Sầm cười hỏi.
Cả người Diêm Thầm cứng đờ, Diêm súc sinh còn dám mạnh miệng như vậy?! Hắn muốn tạo phản à? Đồ đàn ông dối trá! Nóc nhà nhà mình đương nhiên chỉ có thể là Lâm Chương, này mà còn cần phải nghĩ hả?
“Đúng là anh tôi rất hiền lành.” Diêm Thầm giả vờ trấn định.
“Đàn anh Lâm rất hiền, cũng rất có khí thế của chủ gia đình nhỉ.” Phó Cẩm Minh nín cười đáp lại.
“Đang nói gì về tôi thế?” Sau khi cầm mấy ly đồ uống tiến vào, Lâm Chương nghe thấy lời Phó Cẩm Minh vừa nói, bèn hỏi.
Diêm Thầm nhanh chóng đứng lên hỗ trợ, bốn người còn lại cười híp mắt nhìn hắn, Ngu Đan Sầm nhận đồ uống, “Cảm ơn nha, chúng tôi đang nói với nhau là Lâm tổng cậu rất có khí thế của chủ gia đình đó mà.”
“Vậy hả?” Lâm Chương liếc nhìn Diêm Thầm, Diêm Thầm gật đầu như giã tỏi, “Ừa, ca ca vốn là chủ gia đình mà.”
Diêm Thầm khép nép như vậy làm bọn họ rất bất ngờ, đặc biệt là Ngu Đan Sầm và Phó Cẩm Minh, bọn họ từng hợp tác với hắn rất nhiều lần, sau khi chụp ảnh thường bị Diêm Thầm chửi đến máu chó đầy đầu, lúc bình thường cũng chưa từng thấy Diêm Thầm đối xử ân cần với người nào như thế.
Tạ Du nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Diêm đạo, sao anh lại phải gọi đàn anh Lâm là anh?”
Diêm Thầm dừng một chút, nói: “Cậu cũng gọi Phó Cẩm Minh là anh mà?”
“Đó là bởi vì anh ấy nhiều tuổi hơn em! Đàn anh Lâm lớn hơn Diêm đạo hả? Không ngờ tới luôn, em còn tưởng rằng anh phải nhiều tuổi lắm rồi đó.” Tạ Du bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Diêm Thầm uống một hớp nước trái cây, ậm ờ trả lời: “Cứ coi như thế đi.”
Một lúc sau, Tỉnh Hành và Lộ Tri Hạ cũng tới, mọi người đều đến thăm Diêm Thầm, nhưng sau khi thấy Diêm Thầm khỏe như trâu bèn nhanh chóng đổi đề tài nói chuyện.
“À, ở chỗ em có ít than hoa này, hay là tối nay chúng ta mở tiệc nướng cạnh biển đi, chắc sẽ vui lắm đó.” Lộ Tri Hạ đề nghị.
Tạ Du là người đầu tiên tán thành, mấy người khác cũng không có ý kiến.
“Vì không giỏi nấu ăn nên tụi chị sẽ phụ trách cắt hoa quả và pha đồ uống nha.” Ngu Đan Sầm chủ động nhận việc.
Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh đều là người từng trải qua khổ cực, dù không giỏi nhưng ít ra vẫn biết làm, vì vậy bọn họ phụ trách đi mua sắm.
Hai đầu bếp trẻ Lộ Tri Hạ và Tạ Du lựa chọn đứng nướng.
Lâm Chương và Diêm Thầm phụ trách xử lý nguyên liệu nấu ăn, ướp thịt.
Sau khi phân công xong thì ai làm việc đó. Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mua xong đồ, không những vậy còn tự giác mua thêm ít rượu.
“Anh à, em muốn uống coca, anh đã mua cho em chưa?” Tạ Du làm nũng, chạy tới ôm eo Phó Cẩm Minh.
Hai tay Phó Cẩm Minh đều đang cầm đồ, y chỉ đành bất lực trả lời, “Là ai bảo muốn giảm béo hả?”
Tạ Du dụi dụi đầu vào cổ y, “Mai giảm cũng được mà. Nhóm tụi em tan rã rồi, không cần phải ép cân như trước nữa.”
Năm ngoái, nhóm nhạc nam của Tạ Du hết hạn hợp đồng, các thành viên còn đang u sầu thì cậu lại háo hức kéo Phó Cẩm Minh đi kết hôn, chọc cho mấy người anh em trong nhóm tức tới nỗi muốn đánh người.
“Buồn, đừng dụi nữa, anh đang để trong túi rồi đây.” Phó Cẩm Minh vội vàng đầu hàng.
Tạ Du vui vẻ hôn lên mặt hắn một cái, “Yêu anh, ông xã.”
Vành tai Phó Cẩm Minh chợt đỏ ửng.
“Ôi chao —— người trẻ tuổi.” Ngu Đan Sầm xách túi hoa quả trong tay, nhanh nhẹn hôn một cái lên môi Thẩm Phi Nguyệt, “Trên mặt có phấn, hôn môi nha.”
Thẩm Phi Nguyệt bật cười, “Trên môi có son.”
“Hai chúng ta đều có, lấy độc trị độc.” Ngu Đan Sầm lơ đễnh nói.
Lộ Tri Hạ bước nhanh tới, nhận lấy túi nguyên liệu nấu ăn từ trong tay Tỉnh Hành, Tỉnh Hành cúi đầu cụng một cái vào trán cậu, “Cảm ơn em.”
Diêm Thầm thấy thế bèn quay sang Lâm Chương, không thèm để ý tới những việc bên ngoài mà chỉ chăm chú nhìn anh, dùng cùi chỏ đụng anh một cái, “Ca ca, tôi cũng muốn.”
“Muốn cái gì?” Lâm Chương ngẩng đầu lên hỏi.
Vừa dứt lời, trên môi chợt âm ấm, một đôi đồng tử đen láy xông thẳng vào tầm mắt anh, lộ rõ vẻ vui mừng, xán lạn cực kỳ, tim Lâm Chương bỗng đập nhanh hơn, kịch liệt chấn động màng nhĩ.
Mọi người bắt tay hợp tác, cuối cùng cũng bày xong tiệc nướng trước khi màn đêm buông xuống.
Lâm Chương đứng sóng vai bên cạnh Phó Cẩm Minh, Phó Cẩm Minh kinh ngạc nhìn động tác thuần thục của anh, “Đàn anh, anh hay làm đồ nướng lắm hả?”
“Đâu có, trước đây anh từng làm thêm ở quán BBQ.” Lâm Chương nhớ lại thời cấp ba, bởi vì năm đó muốn mua cho Diêm Thầm một chiếc máy ảnh vào dịp sinh nhật nên anh đã bớt ăn bớt mặc, liên tục kiếm việc làm thêm, khiến cho thành tích thi hàng tháng của anh tụt hẳn mấy hạng. Giáo viên chủ nhiệm tưởng anh yêu sớm, thế là mấy hôm sau bèn gọi anh tới văn phòng để nói chuyện.
Chiếc máy ảnh kia không đắt, nhưng vào thời điểm đó thì số tiền ấy đối với anh không hề nhỏ, cơ mà đó là lần đầu tiên Diêm Thầm nói với anh về ước mơ của hắn, lặng lẽ, trân trọng, chia sẻ nó với anh. Vì vậy, Lâm Chương vội vã muốn làm chút gì đó cho Diêm Thầm, dù chỉ là việc nhỏ nhất.
Phó Cẩm Minh nghe vậy thì hơi bất ngờ, y vẫn cho rằng xuất thân của Lâm Chương cũng gần giống với Diêm Thầm, bởi vì dù là trang phục hay khí chất của anh đều không giống với đứa trẻ được sinh từ gia đình nghèo khó, huống hồ quan hệ của Lâm Chương và Diêm Thầm còn rất tốt, sau này lại tiến tới hôn nhân, đáng lẽ với xuất thân của Diêm Thầm thì cần phải chú ý tới môn đăng hộ đối mới đúng.
“Vậy à, em mới chỉ từng làm thêm ở quán mì thôi, mỗi lần đến giờ cơm là tay muốn rụng luôn.” Phó Cẩm Minh nhớ lại chuyện xưa mà tưởng như đã trải qua cả một kiếp, y nhẹ mỉm cười, không hề cảm thấy khổ sở.
“Ừm, anh cũng vậy, tan làm về chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ thôi.” Lâm Chương đồng cảm, bởi vì lúc đó làm thêm nhiều quá nên anh và Diêm Thầm còn chiến tranh lạnh một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ là từ một phía của Diêm Thầm thôi, hắn không thể hiểu được tại sao anh phải khổ cực như vậy, có chút xíu tiền, đâu phải Diêm Sĩ Huyên không cho Lâm Chương tiền tiêu vặt đâu.
Khi Diêm Sĩ Huyên cho Diêm Thầm tiền tiêu vặt thì cũng cho cả Lâm Chương nữa, dù từ chối thế nào đi chăng nữa, hàng tháng ông vẫn đưa đủ tiền cho anh, Lâm Chương luôn cất giữ không động tới một xu, ý tốt của người khác anh nhận, nhưng anh không thể nào thoải mái tiêu xài số tiền đó được.
“Hai người bọn họ nói gì vậy?” Diêm Thầm là bệnh nhân nên bị ép ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn thấy Lâm Chương và Phó Cẩm Minh vừa nói vừa cười, dáng vẻ hòa thuận, đáy lòng hắn cũng chua theo.
Tạ Du bê đĩa trái cây, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Diêm đạo, nhìn gì vậy? Nãy giờ anh cứ nhìn đàn anh Lâm suốt, đàn ông quá dính người không hấp dẫn đâu nha.”
Diêm Thầm cứng đờ cả người, hắn nhìn Tạ Du đầy hoài nghi, “Cậu không tò mò xem hai bọn họ đang nói gì hả?”
Tạ Du quá vô tư, cậu lắc đầu, “Không hề.”
Diêm Thầm quan sát cậu một lúc, “Hai người kết hôn bao lâu rồi?”
Tạ Du bỏ một quả nho vào miệng, liếc mắt nhìn hắn rồi trả lời, “Một năm á.”
Diêm Thầm bày tỏ sự thương hại, “Mới một năm mà đã hết yêu rồi.”
“Khụ khụ khụ…” Thiếu chút nữa Tạ Du bị nước nho trong miệng sặc chết, cậu vội nuốt xuống rồi vỗ vỗ lồng ngực của mình, “Diêm đạo này, anh bị gì vậy hả? Em và anh của em hết yêu làm sao được, bọn em tình củm lắm, tối hôm qua mới…”
Tạ Du che mic lại, tiến đến thì thầm bên tai Diêm Thầm: “Làm ba nháy.”
Diêm Thầm ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần thì thiếu chút nhảy dựng lên, mắc cỡ đỏ cả mặt.
Duma! Hâm mộ ghê!
Xuyên qua đám đông, tầm mắt Diêm Thầm rơi trên người Phó Cẩm Minh, với thân hình một mét tám mấy của cậu ta mà có thể làm ba lần một đêm mặc cho camera ở khắp phòng? Vậy nếu mình mà không giữ kẽ thì phải năm lần nhỉ? Nhưng dù có che camera, có lẽ Lâm Chương cũng sẽ không đồng ý làm trò bậy dưới tình huống như vậy.
Tạ Du không ngờ là mình chỉ nói có một câu thôi mà cũng chọc cho Diêm Thầm đỏ mặt, “Không thể nào, Diêm đạo, anh ngây thơ vậy á?”
“Trước đây anh là tay đua lão làng* cơ mà?”
*Tay đua lão làng: ý chỉ giỏi trong việc đó đó.
Không nói cái khác, chỉ riêng việc viết kịch bản, mấy cảnh tượng ướt át, thực sự là vừa s*c t*nh vừa chân thực, làm cho lòng người cũng ngứa ngáy.
“Tay đua gì?” Lộ Tri Hạ đi ngang qua hai người bọn họ, tò mò tham gia.
“Diêm đạo, tay đua lão làng đó, đến giờ em vẫn nhớ rõ cảnh giường chiếu của anh và anh Tỉnh Hành.” Tạ Du giơ ngón cái về phía Lộ Tri Hạ, “Tuyệt.”
Lộ Tri Hạ và Tỉnh Hành đóng chung trong Đi đường – một bộ phim điện ảnh về đề tài đồng tính của Diêm Thầm, sau khi công chiếu, cả hai người cùng một bước lên mây, nhờ vào tác phẩm này mà Tỉnh Hành lấy được giải thưởng ảnh đế Kim Hoàng, Lộ Tri Hạ thì được đề cử trong danh sách diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng đáng tiếc là cuối cùng giải này đã bị một vị tiền bối lấy mất, trong bộ phim này có rất nhiều cảnh đáng xem, cảnh giường chiếu kia được rất nhiều người khen, đồng thời cũng trở thành tư liệu sống thiết yếu dành cho các cao thủ cắt ghép MV đồng nhân.
“Cảnh nào nhỉ? Anh ấn tượng nhất là cảnh trên bàn mạt chược kia cơ, quay xong lưng anh cũng muốn xanh lét luôn, trên người còn hằn cả vết từ mấy quân bài nữa chứ, ha ha ha ha…” Lộ Tri Hạ thoải mái đào lại mấy chuyện thú vị lúc quay phim, không một chút ngại ngùng.
“Đúng đúng đúng, cảnh kia tuyệt thật sự, còn cả cảnh trong tủ quần áo nữa, phương pháp quay phim rất khéo léo, vừa hấp dẫn vừa căng thẳng, làm cho em suýt khóc luôn.” Tạ Du kích động.
Nghe cậu nói vậy, Lộ Tri Hạ cũng nhớ tới, “Cảnh quay kia quả thật rất ngột ngạt, tình yêu và d*c v*ng đồng thời bị kìm nén ở nơi chật hẹp ấy, sau khi quay xong cảnh đó, anh và anh Hành vừa nhìn thấy đối phương là tim liền khó chịu, cho nên sau khi Đi đường sát thanh, mặc dù cả hai bọn anh đều rất thống khổ nhưng vẫn phải nghe theo lời Diêm đạo, một thời gian dài không liên hệ, chậm rãi tách ra.”
Hai người Lộ Tri Hạ say sưa bàn luận chuyện phim ảnh, nhưng Diêm Thầm ngồi bên cạnh nghe được thì tinh thần hoảng hốt, bàn mạt chược là cái quỷ gì? Còn tủ treo quần áo cái qq gì nữa?
Một nam sinh đơn thuần như hắn, cuối cùng vẫn trở thành tên đàn ông dơ bẩn, trong lúc lơ đãng lại va phải tầm mắt của Lâm Chương, máu từ bàn chân chạy thẳng lên não, linh cảm từ cảnh giường chiếu trong mấy bộ phim của hắn sẽ không phải đều lấy từ Lâm Chương đó chứ?
“Hả?” Lâm Chương và Diêm Thầm bốn mắt nhìn nhau, Diêm Thầm bỗng giật mình quay đi, hình như Lộ Tri Hạ và Tạ Du đang nói với hắn cái gì đó làm hắn đỏ bừng cả mặt.
Về mặt lý trí, rõ ràng anh hiểu được là đang quay chương trình, nhiều người ở đây như vậy, Diêm Thầm không thể nào có cái gì với bọn họ. Về mặt tình cảm, suy cho cùng thì Lâm Chương đã đánh giá mình quá cao, anh không phải là một người rộng lượng. Trước đây tỏ vẻ không thèm để ý, kỳ thực bởi vì những tin đồn đó đều là lời truyền miệng vô căn cứ, anh không thấy tận mắt, với lại anh cũng tình nguyện tin tưởng hắn, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Chương đã đánh mất phần tự tin ấy rồi.
Cứ như ngậm phải một quả trái cây chua loét, cực kỳ khó chịu, Lâm Chương cúi đầu nhìn vỉ nướng, không tiếp tục quan sát Diêm Thầm nữa, Phó Cẩm Minh đứng bên cạnh rũ mi, tầm mắt rơi xuống trên người Lâm Chương, chủ động mở miệng: “Không biết Diêm đạo có từng nhắc tới bọn em với đàn anh không, bọn em thường hay nghe hắn nhắc tới anh.”
Lâm Chương cũng từng nghe Lộ Tri Hạ nói qua mấy lời này, cánh tay cầm vỉ nướng của anh hơi dừng lại, bình tĩnh trả lời: “Vậy à? Trước đó Tri Hạ cũng nói như vậy.”
Phó Cẩm Minh không hiểu thâm ý trong lời nói của Lâm Chương, khẽ gật đầu, “Diêm đạo xem như là ông mai của em và Tạ Du, hai bọn em quen nhau từ nhóm chơi của hắn.”
Lâm Chương rất ít khi can thiệp vào vòng bạn bè của Diêm Thầm, anh bận rộn công việc, Diêm Thầm thì thường hẹn bạn ra ngoài chơi, trước đây Lâm Chương cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ anh rất tò mò cái nhóm chơi của Diêm Thầm, rốt cuộc là chơi cái gì, dù sao cũng là người trưởng thành, đương nhiên anh sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ là mấy anh em ăn cơm, uống rượu đơn thuần.
Vào mấy năm đầu công tác, vì đàm phán hợp đồng nên Lâm Chương cũng phải đi tới mấy nơi đó, party đứng đắn ít đến thảm thương, mặc dù hồi đó có một ít người để ý tới anh, nhưng dù sao anh cũng là đối tượng kết hôn của Diêm Thầm, không ai dám ép buộc anh cho Diêm Thầm đội nón xanh, mấy năm nay chức vị ngày càng cao, anh cũng không cần phải đến mấy nơi đó nữa.
Thấy Lâm Chương im lặng, Phó Cẩm Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói tiếp: “Diêm đạo chơi mạt chược rất giỏi, nhờ phúc của hắn, mấy người bọn em đều sắp thành Tước thần[1] rồi.”
[1] Tước thần: Bậc thầy chơi mạt chược với những kỹ năng tuyệt đỉnh.
“Chơi mạt chược?” Lâm Chương tưởng mình nghe nhầm, anh ngạc nhiên nhìn Phó Cẩm Minh.
“Ừm.” Phó Cẩm Minh đặt đồ đã chín vào trong mâm, sau đó tiếp tục nướng cái khác, Ngu Đan Sầm đi ngang qua chỗ bọn họ, lấy một ít đồ ăn đi rồi hạ thấp giọng căn dặn Phó Cẩm Minh: “Đừng có nhắc tới chơi mạt chược trước mặt Diêm Thầm, lần trước chị thua sạch tiền mặt trên người rồi mà cậu ta vẫn không chịu buông tha, còn bắt chị chuyển khoản đấy.”
Phó Cẩm Minh nhịn cười gật đầu, “Được, yên tâm. Chị Đan Sầm, trứng chim cút này chín rồi, chị và Thẩm tổng nếm thử xem.”
Lâm Chương chậm chạp nhớ lại, tết hàng năm về nhà cũ, lúc mấy người Diêm Sĩ Huyên chơi mạt chược, hình như Diêm Thầm đứng bên cạnh nhìn rất hăng say, chắc hắn cũng muốn chơi lắm nhưng ngại bậc cha chú nên không dám tham gia chăng.
Ở bên nhau bao lâu rồi, lúc này Lâm Chương mới biết chồng trước của mình có h*m m**n đánh mạt chược mãnh liệt như vậy.
“Nhóm chơi của Diêm Thầm là đánh mạt chược?” Lâm Chương hoài nghi tâm tư mình quá bẩn.
Phó Cẩm Minh tự nhiên gật đầu, ngượng ngùng nói: “Ừm, ban đầu em không chơi đâu, đều nhờ Diêm đạo chỉ dạy đó, lúc Diêm đạo dẫn Tạ Du tới thì em ấy cũng không biết chơi, vậy nên hắn đã để em dạy thay.”
“Các anh đang nói gì đó?” Tạ Du vui vẻ đi tới, mơ hồ nghe thấy Phó Cẩm Minh nhắc tới tên của cậu.
“Đang nói về việc anh dạy em đánh bài.” Phó Cẩm Minh tiện tay đút cho Tạ Du một miếng thịt bò.
Sau khi nuốt xuống, Tạ Du bèn giơ ngón cái với Phó Cẩm Minh, “Ăn ngon.”
“Đàn anh Lâm, em nói cho anh nghe, Diêm đạo thật sự rất quá đáng, lần đầu tiên em chơi mà ảnh cũng nỡ rút cạn tiền trong túi của em, may mà em thông minh bái sư, thuận tiện giải quyết chuyện nhân sinh đại sự.” Tạ Du kiêu ngạo ưỡn ngực.
Khóe môi Lâm Chương mang theo ý cười rõ ràng, “Trở về tôi sẽ bảo hắn.”
“Ha ha ha, Đàn anh Lâm thật tốt, thảo nào Diêm đạo toàn khen anh trước mặt bọn em.” Tạ Du nhìn Lâm Chương mà sửng sốt, rõ ràng bọn họ đều là nghệ sĩ nhưng lại cảm thấy một người bình thường như anh chói mắt tới vậy.
“Khen tôi? Chắc không phải nói xấu tôi đó chứ?” Lâm Chương nghi ngờ hỏi lại.
Không biết Ngu Đan Sầm tới gần đây từ khi nào, cô trả lời thay: “Sao cậu ta có thể nói xấu cậu được, cả ngày leo lẻo khen cậu đẹp ra sao, dịu dàng thế nào, lại còn suất sắc tới đâu, cứ có cơ hội là lại phổng mũi khoe khoang cậu tốt với cậu ta lắm nữa cơ.”
“Đúng đúng đúng, bọn em muốn xem hình của anh mà ảnh cũng ki bo, che che giấu giấu siêu kín.” Tạ Du gia nhập hội bóc phốt cùng Ngu Đan Sầm.
Phó Cẩm Minh cũng cười nói: “Vậy chắc tôi là người thảm nhất, vừa lên đại học đã quen biết Diêm đạo, lúc đó hắn và đàn anh đang yêu đương nồng nhiệt, tôi ăn không ít thức ăn cho chó đâu.”
Tỉnh Hành cầm bình rượu trong tay đi tới, nhớ lại hồi ức cũ: “Lúc bọn tôi quay Đi đường , có một cảnh mà tôi gọi điện thoại cho Tri Hạ, bị Diêm đạo chửi đến máu chó đầy đầu, hắn nói rằng trong ánh mắt của tôi không có yêu.”
“Tôi đã diễn xuất từ nhỏ nên khá tự tin với năng lực chuyên môn của mình, vì vậy tôi tưởng hắn đang kiếm chuyện, mãi tới lúc hắn làm mẫu cho tôi xem trạng thái khi gọi điện thoại cho người mình thích ra làm sao, lúc đó tôi mới biết được hắn nói rất đúng.”
Nghe Tỉnh Hành nói vậy, Lâm Chương chợt nhớ tới cái ngày mà Diêm Thầm bắt đầu quay bộ phim Đi đường , hai người bọn họ mới vừa cãi nhau xong không lâu, lúc ấy scandal của Diêm Thầm và Lộ Tri Hạ bay đầy trời, hai người bọn họ gần như không có thời gian để mà bình tĩnh nói chuyện, hơn nữa Diêm Thầm còn phải bận rộn bù đầu để quay phim, cú điện thoại kia, là cuộc gọi đầu tiên sau khi Diêm Thầm rời đi.
Rõ ràng qua hai năm rồi, nếu không nhắc lại chắc Lâm Chương còn không nhớ tới, nhưng một khi nhắc lại rồi, Lâm Chương có thể nhớ như in giọng nói khàn khàn của Diêm Thầm từ cuộc gọi ngày hôm đó.
Diêm Thầm chỉ nói ngắn gọn vài câu, bình thường không đặc sắc, hơi chút thờ ơ, hắn không nói thẳng ra là anh nhớ em, mà chỉ nói với Lâm Chương rằng dầu gội đầu mang từ nhà đi đã dùng hết rồi, không phải thói quen, chỉ là luôn nghĩ tới trong mộng.
Bây giờ nhớ lại, mỗi một câu nói đều lộ vẻ ngầm chịu đựng, khi đó Lâm Chương cho rằng đấy là tín hiệu Diêm Thầm đang lấy lòng anh, lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra Diêm Thầm hi vọng anh có thể đi tham ban, nhưng anh lại chưa từng đến dù chỉ một lần.
“Mấy người vây quanh anh của tôi làm chi?” Vốn Diêm Thầm ngồi cách đó không xa, nhìn thấy đám người kia từ từ vây quanh Lâm Chương, hình như còn đang nói xấu hắn, Diêm Thầm đứng ngồi không yên, nhanh chóng vọt tới bên người anh.
“Chậc chậc, đàn ông mà hẹp hòi quá là dễ bị ghét lắm nhá.” Ngu Đan Sầm chế nhạo.
Diêm Thầm đứng chắn trước mặt Lâm Chương, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, thấy bộ dạng gà mẹ che chở gà con của Diêm Thầm, ai cũng cười phá lên.
“Mau tới đốt pháo hoa!”
Sau khi ăn gần xong, Lộ Tri Hạ bèn chia đồ cho mọi người, gió biển thổi qua, từng đóa pháo hoa ánh lên tia lửa chiếu sáng khuôn mặt của mỗi người, ai ai cũng rực rỡ tỏa sáng.
“Anh Hành, mau nhìn.” Lộ Tri Hạ dùng cây pháo bông cầm tay, nhanh chóng vẽ lên không trung một hình trái tim.
Tỉnh Hành cầm điện thoại di động, chụp cho cậu một kiểu ảnh.
Mọi người thấy thế thì răm rắp làm theo, ai cũng cầm pháo bông viết chữ vẽ vời.
“Xèo ~ bùm chíu!”
Từng đóa pháo hoa bắn lên, sáng rực cả bầu trời đêm.
Lâm Chương ngước nhìn chân trời, tiếng pháo nổ xông thẳng vào màng nhĩ, đang định giơ tay che lại thì một đôi tay ấm áp khác đã áp lên tai anh, Lâm Chương thuận thế ngẩng đầu, từ ánh lửa trên bầu trời, anh nhìn thấy được hình dáng của Diêm Thầm.
Lâm Chương xoay người đối mặt với Diêm Thầm, giơ tay che hai tai của hắn, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy đôi môi Diêm Thầm khép mở, tuy rằng không nghe rõ, nhưng anh biết Diêm Thầm đang nói rằng: “Tôi yêu em.”
Anh bình tĩnh đáp lại: “Em cũng yêu anh.”
Diêm Thầm mở to hai mắt, cuối cùng nghi hoặc nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai anh lớn tiếng hỏi: “Ca, em mới vừa nói gì vậy?”
Lâm Chương mím môi lắc đầu, “Không có gì.”
Diêm Thầm cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ gì đó, nhưng tia sáng quá mờ, âm thanh pháo hoa quá lớn, hắn thực sự nhìn không rõ, không nghe thấy Lâm Chương nói gì cả.
Giữa lúc pháo hoa chiếu sáng bầu trời, Tạ Du chủ động xung phong biểu diễn, cậu là người phụ trách vũ đạo trong nhóm, nhảy cực đẹp trai cực tỏa sáng, khiến cho những người có mặt ở đây thét chói tai, Lộ Tri Hạ ôm chiếc đàn guitar mang từ nhà tới, hát một bài tình ca, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với Tỉnh Hành, mỗi khung hình đều như một bộ phim điện ảnh về tình cảm thuần khiết.
Diêm Thầm cầm máy ảnh chụp cho mọi người, cuối cùng khi xem lại thì cả thư viện ảnh toàn là hình của một mình Lâm Chương, hình của bọn họ đều nhờ thuận tiện mới có.
“Nhan sắc của đàn anh Lâm đúng kiểu gương mặt của nam chính phim điện ảnh, thật sự quá tuyệt vời.” Lộ Tri Hạ thở dài nói.
Tạ Du cũng ngó vào nhìn một chút, “Oa, đẹp quá, pháo hoa cùng mỹ nam, Diêm đạo chụp đỉnh ghê.”
Ngu Đan Sầm vô cùng đau đớn nói: “Nếu cậu có thể lấy một phần mười sự chuyên nghiệp như khi chụp vợ mình để chụp chị, vậy chị chính là tiên nữ rồi.”
Mọi người cùng cười ầm lên, Thẩm Phi Nguyệt an ủi cô: “Em vốn là tiên nữ mà.”
Ngu Đan Sầm nhanh chóng chui vào trong ngực Thẩm Phi Nguyệt, “Bà xã nói đúng lắm.”
Phó Cẩm Minh chăm chú nhìn bức ảnh của Lâm Chương rồi nói: “Chẳng trách trước kia Diêm đạo nói rằng, vĩnh viễn không thể quay được bộ phim này một cách hoàn hảo nhất, bởi vì vai nam chính của hắn không ở đây.”
“Oa —— Diêm đạo lãng mạn vậy á?” Tạ Du và Lộ Tri Hạ đồng thời cảm khái nói.
Lâm Chương kinh ngạc nhìn về phía Diêm Thầm, Diêm Thầm cũng quay sang nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
Thì ra Diêm Thầm từng nói như vậy ư? Lâm Chương không thể không động lòng, nhưng Diêm Thầm lại chẳng hề nhớ rõ.
Tiệc nướng được tổ chức tới tận khuya, lúc này mọi người mới vẫy tay chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy, dưới ánh trăng sáng mờ, Lâm Chương cùng Diêm Thầm sóng vai trở về.
Đoạn đường này Lâm Chương vô cùng im lặng, Diêm Thầm lén nhìn bộ dáng đầy tâm sự của anh, đáy lòng không ngừng chua xót.
Hắn vươn tay dắt Lâm Chương, may mà Lâm Chương không né tránh, “Ca ca, ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Lâm Chương chợt tỉnh táo lại sau khi tự đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình, vẻ mặt của Diêm Thầm sâu sắc mà dịu dàng, khi nhìn sang, ánh trăng đêm nay tựa như từng mảnh vỡ, xông thẳng vào tầm mắt anh, khiến cho nhịp đập trái tim Lâm Chương trở nên rối loạn.
Ngón tay Lâm Chương gập lại, chậm rãi nắm chắc bàn tay của Diêm Thầm.
Rửa mặt xong thì cũng sắp hừng đông, Lâm Chương nằm trên giường mà không tài nào ngủ được, khi Diêm Thầm tiến lại gần anh, đệm giường hơi lún xuống, theo sau đó là một lồng ngực nóng rực dán sát vào lưng Lâm Chương.
“Ca ca, ngủ ngon.” Giọng nói như mơ ngủ nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.
Cơ thể Lâm Chương hơi cứng lại, sau đó mới chầm chậm thả lỏng, với tay tắt đèn, “Ngủ ngon.”
Trong đầu anh hiện giờ có muôn vàn tâm tư, không hề chú ý tới Diêm Thầm nằm phía sau cũng đang rất tỉnh táo.
Nửa tiếng sau, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên âm thanh trầm thấp của Diêm Thầm, “Không ngủ được à?”
“Sao anh còn chưa ngủ?” Lâm Chương bất ngờ quay đầu lại, trở mình nằm đối mặt với Diêm Thầm.
Diêm Thầm mân mê sợi tóc trên đầu Lâm Chương, nhẹ nhàng v**t v*, nhờ vào ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn anh, “Lúc đuối nước, trong đầu tôi hiện lên khung cảnh chúng ta đang cãi nhau .”
Lâm Chương lập tức ngồi dậy, “Anh nhớ lại rồi?”
Diêm Thầm kéo anh nằm xuống, “Chỉ một ít hình ảnh rời rạc thôi.”
Tim Lâm Chương bỗng đập nhanh hơn, “Anh nhớ tới cái gì?”
Diêm Thầm cảm thấy phản ứng của Lâm Chương quá dữ dội, hắn mò vào trong chăn, nắm chặt bàn tay của anh, kể lại toàn bộ những gì hắn nhớ được cho Lâm Chương.
“Ừm.” Lâm Chương sợ sẽ k*ch th*ch đến Diêm Thầm nên giả vờ thoải mái nói: “Cãi nhau là việc rất bình thường, anh xem tình cảm của ba mẹ tốt như vậy mà vẫn cãi nhau đó thôi.”
Diêm Thầm cũng nghĩ rằng cãi nhau chẳng có gì bất thường, hắn cảm thấy bất thường nhất chính là phản ứng hiện tại của Lâm Chương, hình như Lâm Chương không muốn cho hắn biết chuyện cãi nhau của hai người bọn họ.
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ