Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 29: Hồi tưởng

1@-

Một cụ già ở bên bờ phía Tây đang thảm thiết gọi tên đứa nhỏ, hôm nay ông lão dẫn theo cháu trai ra biển nhặt vỏ sò chơi, nào ngờ vừa quay đầu thì cháu ông đã bị sóng cuốn đi.

Trong tầm mắt mờ mịt, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực lửa kia, ông lão chợt trông thấy một chấm đen nhỏ đang mau chóng bơi lại gần cháu mình, sau đó hai cái chấm đen đó bắt đầu bơi về phía bờ, “Kiển Kiển!”

Bởi vì sợ hãi mà đứa nhỏ vô thức ôm chặt lấy Diêm Thầm, sau đó giãy dụa không ngừng, suýt thì liên lụy tới hắn, hắn vỗ nhẹ lưng đứa bé, an ủi nó: “Đừng sợ, anh sẽ đưa em vào bờ an toàn.”

Chắc là lời an ủi có hiệu quả nên đứa nhỏ không còn cứng nhắc quấn lấy hắn như trước nữa, Diêm Thầm vội vàng bơi về phía bờ cách bọn họ gần nhất, mặc dù vậy thì vẫn còn rất xa, có mấy lần hắn suýt thì thoát lực, nhưng rồi lại cắn răng tiếp tục bơi.

Sóng biển ngày càng mãnh liệt, đến lúc hắn đang chuẩn bị lên bờ thì một cơn sóng lớn đánh tới cuốn hai người đi, đáy lòng Diêm Thầm chợt lạnh lẽo, hắn tự nói với mình rằng đừng hoảng loạn.

“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên hắn sặc một ngụm nước biển, cơn ho dữ dội từ sâu trong phế quản trào ra.

Mặt trời đã lặn về phía Tây, dòng nước ấm thì bắt đầu chuyển lạnh, kể cả tay chân Diêm Thầm cũng dần hạ nhiệt độ, đứa nhỏ trong lồng ngực hắn đã hôn mê, đôi môi của nó bị đông cứng đến tím bầm, trên bờ biển mênh mông vô bờ ấy như ẩn giấu một con cự thú cực nguy hiểm, trái tim Diêm Thầm đập nhanh hơn, tiếng th* d*c nặng nề của hắn lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, sau đó lập tức biến mất.

   

Nên làm gì đây?

Diêm Thầm trôi nổi giữa đại dương bao la, hắn không ngừng giãy dụa suy nghĩ muốn bơi lên bờ, nhưng rồi một giây sau lại bị bọt nước vô tình cuốn đi, cảm giác sợ hãi cùng vô lực bao phủ lấy hắn, hắn sặc nước hết lần này đến lần khác, cứ chìm rồi lại nổi không biết bao nhiêu lần, hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

Ngay khi ý thức bắt đầu mơ hồ, trong đầu hắn chợt hiện lên mấy hình ảnh tựa như hư ảo, hắn nhìn thấy mình đang cãi nhau với Lâm Chương, lúc này Lâm Chương nhìn non nớt hơn hiện tại rất nhiều, anh đang mặc âu phục đeo giày da, toát lên dáng vẻ của một tinh anh ngoài xã hội, có lẽ đã bắt đầu đi làm.

Nguyên nhân cãi nhau hình như là do có người nói chuyện bố láo với Lâm Chương nên bị Diêm Thầm đánh cho một trận, nhưng người này lại là đối tác đang trao đổi công việc với anh, đáng lẽ bọn họ còn định nói thêm chút nữa, cuối cùng Diêm Thầm vừa ra tay, hợp tác trực tiếp thất bại.

“Gã nhục nhã em như vậy, nếu anh mà nhịn nữa thì anh còn là đàn ông à?!” Trán Diêm Thầm nổi đầy gân xanh, hiển nhiên không cho rằng mình sai.

Lâm Chương nghiêm mặt, nói: “Mấy câu nói không đau không ngứa mà thôi, anh cần gì phải làm quá như vậy.”

Nghe anh nói như thế, Diêm Thầm tỏ vẻ không thể tin nổi, hắn áp sát Lâm Chương: “Anh làm quá? Là do em không coi trọng bản thân mình thì có, một hợp đồng mà thôi, chẳng lẽ Đỉnh Nghiệp không có gã thì không thể sao? Lâm Chương, Đỉnh Nghiệp là công ty nhà chúng ta, một khi gã không tôn trọng em, em nên bảo gã cút đi.”

   

Lâm Chương cáu kỉnh xoa xoa tóc, nếu thật sự nhẹ nhàng như Diêm Thầm nói thì tốt rồi, “Địa vị của Đỉnh Nghiệp không thấp nhưng cũng chẳng phải vua một cõi, bàn chuyện hợp tác mà anh nói hủy là hủy, anh cho rằng chúng ta đang diễn phim à? Diêm Thầm, anh đã hai mươi bốn rồi, có thể trưởng thành một chút không?”

Câu nói cuối cùng của Lâm Chương như đánh thẳng vào mặt Diêm Thầm, sao hắn lại không trưởng thành? Hắn nghĩ cho Lâm Chương, bảo vệ Lâm Chương, giúp anh hả giận, lẽ nào như vậy là trẻ con là chưa trưởng thành sao? Trong lòng Diêm Thầm tràn đầy uất ức, nhưng đứng trước mặt Lâm Chương hắn lại không có cách nào trút ra được.

Ùng ục ùng ục, bọt khí không ngừng bốc lên, trong từng cái bọt khí là vô số hình ảnh đang chuyển động, trong đó có cái phản chiếu lại khung cảnh Diêm Thầm đang tham gia một bữa tiệc.

Bạn từ thuở bé của hắn là Vu Thân Dương đang ngồi bên cạnh, những người khác thì uống rượu đến mức đỏ bừng cả mặt, còn hắn vẫn đang lơ đãng ngẩn người.

“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Diêm Thầm vỗ vai Vu Thân Dương rồi đứng dậy rời đi.

“Nhóc Thầm, đừng chạy chứ, lát nữa còn có hoạt động đó.” Vu Thân Dương gọi hắn lại mà líu cả lưỡi.

Uống tới vậy rồi còn muốn hoạt động gì nữa, Diêm Thầm lơ đễnh đóng cửa lại rồi đưa tay tìm tòi bao thuốc lá, vừa đi vừa lấy bật lửa ra, đột nhiên có người từ đâu lao tới va mạnh một phát vào người hắn.

 

Diêm Thầm bắt lấy cánh tay đối phương định giúp đỡ.

“Em… em xin lỗi…” Đây là một cậu thanh niên tầm 18, 19 tuổi có vẻ ngoài rất xinh đẹp, trang phục hot trend đang mặc trên người hơi ngổn ngang, trong đáy mắt không thể che giấu nổi sự hoảng loạn.

“Đứng lại!” Một đám đàn ông bặm trợn xông tới định lôi người đi, “Đánh ông chủ bọn tao mà còn dám chạy, thằng nhóc thối gan to tày trời này!”

“Xì! Lão già háo sắc đó đáng đánh, bố mày chưa đánh lão đoạn tử tuyệt tôn là đã nương tay lắm rồi!” Thanh niên không chút yếu thế mà mắng lại như chú mèo bị nhổ lông.

“Tạ Du! Đừng có mà cho thể diện còn không cần, giả bộ ngây thơ cái gì, chỉ cần theo tôi, cậu còn thiếu tài nguyên à, nghĩ cho kĩ đi, nếu hôm nay cậu dám đi, ngày mai tôi lập tức phong sát đoàn đội các người, tuổi cậu còn nhỏ, nhưng mấy anh em kia của cậu thì không còn thời gian để phí phạm đâu.” Một người đàn ông trung niên ưỡn cái bụng mỡ to bự đi tới, lời nói vừa uy h**p vừa dụ dỗ dọa Tạ Du run rẩy.

Diêm Thầm không ngờ rằng cái loại chuyện bẩn thỉu trong giới giải trí này lại bị mình đụng phải, cậu thanh niên trẻ đẹp ấy dựng thẳng sống lưng, mặc dù thân thể run rẩy nhưng vẫn không chịu hạ mình, nhìn cậu như vậy khiến hắn cảm giác như đang thấy Lâm Chương, liệu có phải ở bên ngoài Lâm Chương cũng bị bắt nạt như vậy?

“Đứng trước mặt tôi bắt nạt một đứa nhỏ, có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?” Sau khi lên tiếng, Diêm Thầm chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, lúc này người đàn ông trung niên mới nhận ra hắn.

   

“Diêm… Diêm đạo…” Ông ta nhanh chóng lấy danh thiếp ra, nịnh nọt giới thiệu chính mình.

Diêm Thầm thản nhiên nhận danh thiếp, trịch thượng nói: “Người này tôi dẫn đi, không vấn đề gì chứ?”

Trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên một tia kinh ngạc, “Mời ngài, mời ngài, Tạ Du, được đi theo Diêm đạo là phúc của cậu, nhớ hầu hạ Diêm đạo cho tốt.”

“Diêm Thầm! Diêm Thầm!” Lâm Chương vỗ vỗ mặt Diêm Thầm, sau đó hô hấp nhân tạo cho hắn.

“Khụ khụ khụ…” Diêm Thầm nghiêng đầu phun một ngụm nước, từ từ mở mắt.

Khi du thuyền vừa cập bờ, các bác sĩ vội vàng chạy tới, cũng may là tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn, nếu không sợ rằng Diêm Thầm đã lành ít dữ nhiều.

Đứa nhỏ kia cũng tỉnh lại, nó bọc chăn run lẩy bẩy, ông lão thì nghiêng ngả chạy tới ôm lấy cháu mình.

“Kiển Kiển! Kiển Kiển! Dọa chết ông rồi.”

“Ông ơi ——” Thằng nhỏ ôm lấy ông nó òa khóc.

Tay Lâm Chương vẫn còn đang run, chỉ cần chậm vài giây nữa thôi là anh đã không thể gặp được Diêm Thầm nữa.

Những ký ức bấy lâu nay hỗn loạn ập tới, lông mày Lâm Chương nhíu chặt lại, ngay cả hô hấp cũng khẽ run rẩy.

   

Nhân viên công tác đưa khăn tắm cho Lâm Chương, cả người anh ướt sũng, làn mi bị nước thấm ướt, đôi mắt đen kịt như bầu trời giữa màn đêm.

Anh siết chặt khăn tắm trên người, gắt gao nhìn chằm chằm Diêm Thầm, ý thức Diêm Thầm mông lung, theo bản năng mà kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Chương, thấp giọng nỉ non: “Quai Quai, đừng sợ…”

Trái tim Lâm Chương run lên, cứng ngắc nắm ngược lại bàn tay của Diêm Thầm.

May là Diêm Thầm không có gì nguy hiểm, hai ông cháu kia cảm kích dập đầu lạy Diêm Thầm, làm hắn sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cuối cùng Lâm Chương đành đỡ bọn họ dậy, anh cúi xuống sờ đầu đứa nhỏ, ánh mắt sâu xa, như đang xuyên qua nó để nhìn một người khác, “Sau này phải chú ý an toàn, đừng có chạy lung tung, không được để cho ông em lo lắng, biết chưa?”

Đứa nhỏ mù mờ gật đầu, “Vâng, em nhớ rồi ạ.”

Diêm Thầm ngủ một giấc trên đường đi, chờ khi tỉnh lại thì hắn đã ở bệnh viện, Lâm Chương đang ngồi bên cạnh, nắm chặt tay hắn không nhúc nhích, sắc mặt rất tệ.

“Lâm Chương, tôi không sao.” Diêm Thầm đau lòng dỗ dành.

Nghe thấy giọng của hắn, Lâm Chương mới chợt bừng tỉnh, mi mắt nửa khép, bình tĩnh nói, “Tôi cho rằng… cho rằng ngay cả anh cũng biến mất.”

“Bọn họ luôn nói tôi là đồ sao chổi, nói rằng người có quan hệ với tôi đều sẽ không được chết tử tế…”

   

Diêm Thầm bất ngờ ngồi dậy, mạnh mẽ hôn lên môi Lâm Chương, ánh mắt hắn có chút dữ tợn, sau khi hôn xong hắn còn cắn anh một cái, “Không được nói lung tung, tôi giận đó.”

Lâm Chương nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn, sắc mặt Diêm Thầm tái nhợt, lông mày nhíu chặt lại, môi trắng bệch, vẻ mặt lúc hắn tức giận rất sinh động, không giống thần sắc âm u đầy tử khí như khi vừa được vớt lên, khiến Lâm Chương sợ muốn chết lặng.

Diêm Thầm ôm chặt lấy Lâm Chương, áp mặt vào gò má anh, hôn nhẹ lên cổ, lên lỗ tai, còn cả nốt ruồi son phía sau tai, trái tim đang căng cứng của Lâm Chương được đôi môi nóng bỏng của Diêm Thầm ủ ấm, băng tuyết tan rã.

“Ba mẹ và bà nội mà nghe em nói như vậy, nhất định sẽ giận đấy, Quai Quai, bọn tôi đều rất yêu em, em cũng phải yêu quý chính mình.” Diêm Thầm ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh thủ thỉ.

Hai mắt Lâm Chương run lên, anh vùi đầu vào hõm vai Diêm Thầm, “Ừm.”

Lâm Chương tự nói với mình, hai tháng cuối cùng ở bên Diêm Thầm, anh sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, thứ Diêm Thầm muốn, cũng là thứ anh muốn, vậy thì phóng túng thêm một lần cuối này nữa thôi.

24h đêm, Diêm Thầm nhìn chằm chằm trần nhà, phiền muộn nói: “Đã hẹn nhau đi xem mặt trời mọc, cuối cùng lại thành ra thế này.”

“Anh muốn xem không?” Lâm Chương dừng động tác kéo khóa.

“Muốn chứ, tôi còn dự định tối nay sẽ cùng em đốt pháo nữa đó.” Diêm Thầm đã chuẩn bị xong hết rồi, rất lãng mạn, đáng tiếc không thể dùng tới.

   

Lâm Chương bỗng duỗi tay về phía hắn, “Vậy đi thôi.”

“Hả?”

“Bây giờ mà về, vẫn sẽ kịp giờ mặt trời mọc.” Hiếm khi nào Lâm Chương lại tùy hứng như này, bình thường anh làm việc luôn có kế hoạch và trật tự. Mọi thứ phải được lên lịch trình theo từng thời gian cố định, không được phép sai lệch.

Hiện tại, khi nhìn vào ánh mắt Lâm Chương, nhịp tim Diêm Thầm bỗng tăng tốc, hắn dứt khoát nắm lấy tay anh, “Đi!”

Vì vậy đêm hôm khuya khoắt, hai người đàn ông lớn tướng lén trốn khỏi bệnh viện, chờ khi ngồi lên xe taxi, bọn họ mới quay sang nhìn nhau nở nụ cười.

Diêm Thầm nói thầm bên tai anh: “Hai chúng ta giống như đang chạy trốn ấy.”

Trái tim Lâm Chương loạn nhịp, không kìm được mà nhớ lại một ít chuyện cũ, “Trước khi come out, anh từng nói với tôi, nếu ba mẹ không đồng ý, anh sẽ dẫn tôi chạy trốn.”

“Trốn đi đâu?” Diêm Thầm hỏi, bởi vì trong trí nhớ mới hai mươi tuổi của hắn, bản thân vừa mới xác định quan hệ với Lâm Chương, cho nên không hề nghĩ tới vấn đề xa xôi như vậy, nhưng khi nghe anh nói thế, quả thật giống với tính cách của hắn.

Gió đêm thổi tung mái tóc đen của Lâm Chương, trong mắt anh hiện lên ý cười, “Chân trời góc biển.”

Diêm Thầm ngơ ngác, chua loét đáp lại: “Nơi tốt ha.”

 

Lâm Chương cười mà không nói, Diêm Thầm dựa đầu lên bả vai anh, hắn vẫn còn hơi khó chịu, nhưng khi ngửi được mùi hương trên người Lâm Chương, tâm trạng bỗng thoải mái hơn hẳn, Lâm Chương nhẹ nhàng xoa tóc của hắn, Diêm Thầm kéo tay anh đặt trên môi, tinh tế v**t v*.

Bệnh viện cách địa điểm quay phim một đoạn, sau khi đến nơi, cả hai đều đã mệt rã rời.

Lâm Chương không rõ mình đã ngủ hay chưa, lúc nào cũng như đang nằm mơ, kỳ lạ là sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ gì cả, chỉ cảm thấy cả người uể oải.

“Mau lên, sắp tới giờ rồi!” Diêm Thầm kéo Lâm Chương chạy ra bên ngoài, trời vẫn còn tối mịt, gió biển lạnh lẽo thổi phần phật trước mặt, Diêm Thầm trải đệm trên bờ cát, dùng thảm len quấn chặt lấy hắn cùng Lâm Chương.

Lâm Chương dựa lên bả vai Diêm Thầm, phóng tầm mắt tới một mảnh đen đặc ngoài khơi, Diêm Thầm nắm tay anh thật chặt, “Lạnh không?”

“Có chút.” Thật ra Lâm Chương không lạnh, nhưng anh không muốn nói như vậy với Diêm Thầm.

Diêm Thầm thay đổi vị trí, ôm lấy anh từ phía sau, bao trọn Lâm Chương bên trong lồng ngực chính mình, dùng thân thể ủ ấm anh.

Trong mũi tràn ngập mùi của Diêm Thầm, khóe môi Lâm Chương hơi nhếch lên, nhưng ngay sau đó anh lại không cười nổi nữa.

Có thứ gì đó đâm vào thắt lưng anh khiến anh không thể xem nhẹ, thân thể Lâm Chương đột nhiên cứng đờ, Diêm Thầm ngồi phía sau cũng cứng ngắc, mặt đỏ tận mang tai.

 

“Diêm Thầm…” Lâm Chương vừa mở miệng thì bị Diêm Thầm chặn lại, “Tôi tôi tôi… Tôi không cố ý, đó là phản ứng sáng sớm bình thường thôi…”

Hắn không biết mình đang giải thích cái gì nữa, cuối cùng chỉ đành cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Lâm Chương định nói gì đó, bỗng một vệt ánh sáng nhạt hiện lên, rọi sáng chân trời ngoài khơi, ở phía Đông, sắc vàng chiếu sáng cả không gian, “Mặt trời mọc rồi.”


Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ Story Chương 29: Hồi tưởng
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...