Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 7: Ở Trọ
Hai bên gươm tuốt khỏi vỏ, sát khí bừng bừng, chỉ chực lao vào nhau bất cứ lúc nào.
Dư Thanh Đường tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến cảnh này, nhưng đọc tiểu thuyết thì đã quá quen thằng nhóc này (Diệp Thần Diễm) mỗi khi không vướng bận chuyện yêu đương, đúng là kiểu nhân vật ngạo mạn khiến ai gặp cũng muốn vả.
Trong khoảnh khắc đó, Dư Thanh Đường không biết mình có nên can ngăn không nữa.
Khuyên ư? Khuyên thì hắn vẫn phải soi cái gương kia.
Mà không khuyên, lỡ đánh nhau thật thì... Đối phương toàn là đồng môn của Diệu Âm Tiên, nếu Dư Thanh Đường nhớ không lầm thì cái ông đang cầm gương kia hình như còn là chú của nàng ấy.
Chưa gặp nữ chính đã đánh chú người ta, chuyện này...
Tu sĩ trung niên cầm kính soi mặt hừ lạnh: "Đây là địa bàn Kim Châu, nàng ta được Thiên Âm Tông chúng ta mời đến, thì bắt buộc phải đến! Nhìn cái bộ dạng quê mùa ti tiện đó, chắc chắn chẳng phải người chúng ta đang tìm, chẳng qua mặt mũi hơi giống một chút thôi, cũng đã là vận may trời ban cho nàng ta rồi!"
Bàn tay đang định vươn ra của Dư Thanh Đường lập tức rút về, giấu ra sau lưng.
Đột nhiên không muốn khuyên nữa.
Cái tính nết này của hắn mà sống ở thế giới tu tiên, không bị Diệp Thần Diễm đập thì sớm muộn cũng bị người khác đánh, tính đi tính lại, bị Long Ngạo Thiên đánh có khi còn nở mày nở mặt hơn.
Diệp Thần Diễm cười khẩy, nghiêng đầu, thái độ càng thêm ngông nghênh:
"Ngươi cũng xứng?"
"Vô tri!" Trung niên tu sĩ buông ra một câu thoại kinh điển trước khi ăn đòn, định động thủ thì. Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Khoan đã"
Tay của Dư Thanh Đường còn nhanh hơn não, theo phản xạ lại kéo Diệp Thần Diễm một phát.
Phía sau, đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên của Biệt Hạc Môn lật đật chạy đến, một đường vượt qua hai người họ, lao đến trước mặt tu sĩ trung niên Thiên Âm Tông, cười tươi rói: "Trương thúc"
Tu sĩ trung niên sững người, lùi ra sau hai bước đầy cảnh giác: "Ngươi là ai?"
"Là con nè! Đại đệ tử của Biệt Hạc Môn!" Đại sư tỷ hồ hởi giới thiệu, "Sư phụ con nói Biệt Hạc Môn với Thiên Âm Tông ta tám trăm năm trước là người một nhà, tổ sư gia nhà thúc còn từng bồng ẵm sư phụ con nữa kìa."
Tu sĩ trung niên hơi đờ ra một lát, sau đó lộ vẻ khinh bỉ:
"Chuyện 800 năm trước, đừng lôi ra khoe nữa."
Nhưng mà, khinh bỉ thì khinh bỉ, ông ta cũng không phủ nhận.
Dư Thanh Đường hơi kinh ngạc, Ơ? Thật sự từng là người một nhà à, cái này truyện gốc không có viết nha, không biết là thế giới tự bổ sung thiết lập, hay do tác giả từng định viết mà chưa kịp.
"Thôi, cũng thế cả mà." Đại sư tỷ nháy mắt đầy ẩn ý, ngoắc ngoắc tay gọi tu sĩ kia ra nói chuyện riêng, rồi chỉ Dư Thanh Đường, hạ giọng, "Đây là tiểu sư muội của ta, người của Biệt Hạc Môn."
Cô ta nói nhỏ, nhưng với tai thính của Dư Thanh Đường một người tu âm thì nghe rõ mồn một. Chỉ không biết Diệp Thần Diễm có nghe không thôi.
Sau đó, Nhạc Hoa Niên lại chỉ Diệp Thần Diễm: "Còn đây là người trong lòng của tiểu sư muội nhà ta."
Dư Thanh Đường: "!"
Hắn hoảng hồn nhìn sang Diệp Thần Diễm. Gã kia mặt đen thui, hình như chưa nghe thấy.
Nhạc Hoa Niên vẫn đang thao thao bất tuyệt, cực kỳ tự nhiên vỗ nhẹ lên cái kính soi: "Gương này, không soi được đâu."
Tu sĩ trung niên biết nàng là người của Biệt Hạc Môn, có chút tin rồi, nhưng vẫn gượng gạo: "Nếu đã không thẹn với lương tâm thì cớ gì không dám soi?"
"Ái chà, thúc không hiểu đâu." Đại sư tỷ nháy nháy mắt, "Nữ tu trẻ tuổi, hẹn hò với người trong lòng, không làm mặt chút sao được? Chỉ ảo hóa tí tẹo thôi hà!"
Nàng ta còn vỗ cằm, đầy ẩn ý:
"Thật sự chỉ có một chút."
Tu sĩ trung niên cuối cùng cũng nhận ra, ánh mắt bắt đầu dò xét gương mặt Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường: "..."
Chết lặng rồi.
Đại sư tỷ giơ hai ngón tay lên:
"Thiệt, chỉ chút xíu xiu."
Tu sĩ kia hừ lạnh:
"Tôi nói rồi mà, Biệt Hạc Môn sao có thể nuôi ra một mỹ nhân thế này, thì ra là"
"Ây ây ây!" Đại sư tỷ vội chen lời, "Cho chút mặt mũi!"
Tu sĩ trung niên hất tay đầy khó chịu: "Đi đi! Sau này đừng có nói chúng ta là người một nhà gì nữa."
"Dạ dạ~" Đại sư tỷ quay lại cười tươi roi rói, nháy mắt với Dư Thanh Đường, ra hiệu mau theo.
Diệp Thần Diễm mặt vẫn đen, rõ ràng rất không vui, nhưng nhìn Dư Thanh Đường một cái rồi thôi, cũng im lặng mà đi theo. Mới đi được vài bước, gã nhẹ nhàng húc vào vai cậu: "Yên tâm, hắn sẽ bị trừng trị."
"Hả?" Dư Thanh Đường giật mình, hoảng hốt quay đầu, "Ngươi lại làm gì đó?!"
Quay đầu lại vừa khéo thấy tu sĩ trung niên kia đang gãi gãi sau lưng, gãi cái nữa... rồi lại tiếp tục.
Diệp Thần Diễm cười hí hửng, còn nhướng mày với hắn một cái.
Dư Thanh Đường nhớ lại những món đồ chơi kỳ lạ trong tay Diệp Thần Diễm ở phần đầu truyện, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn kéo tay gã và sư tỷ, lập tức lao xuống trấn dưới như chạy nạn.
Diệp Thần Diễm bị kéo đến suýt trượt chân: "Ấy? Sao tự nhiên chạy?"
"Gây chuyện xong không chạy thì chờ người ta bắt chắc?!" Dư Thanh Đường quýnh quáng, "Chậm chút nữa là ổng biết do mình làm rồi!"
Diệp Thần Diễm vừa tiếp đất, vẫn chưa phục: "Sợ gì? Ta đánh không lại ông ta chắc?"
Nhạc Hoa Niên nãy giờ còn chưa hiểu mô tê gì: "Ủa? Sao lại gây chuyện với Trương thúc nhà ta?"
Dư Thanh Đường tóm tắt cực ngắn gọn:
"Ông ta mắng muội."
Nhạc Hoa Niên lập tức đổi sắc mặt:
"Mắng thì đáng bị đánh!"
Diệp Thần Diễm lúc này mới để ý đến nàng, gật đầu chào: "Vị cô nương này là?"
Dư Thanh Đường lúc này mới nhớ
À ha, trong truyện gốc hai người họ chưa từng gặp, giờ mới lần đầu đụng mặt.
Nhạc Hoa Niên như cũng vừa nhớ ra nên giả vờ đoan trang dịu dàng, mím môi cười: "Tại hạ là đại đệ tử Biệt Hạc Môn, Nhạc Hoa Niên."
"Thanh Đường đi gấp quá, chẳng đem theo mấy bộ đồ, ta lên trấn mang cho muội ấy cái tay nải."
Vừa nói, nàng vừa khoác lấy tay Dư Thanh Đường, dúi cho hắn cái gói nhỏ.
Dư Thanh Đường căng thẳng nhìn phản ứng của Diệp Thần Diễm, thằng này đừng nói cũng trúng tiếng sét ái tình với đại sư tỷ của mình nha!
Nhưng ánh mắt Diệp Thần Diễm không rơi trên mặt đại sư tỷ, mà rơi đúng vào tay cô đang khoác tay hắn. Cụ thể là tay đang khoác tay hắn ấy.
"Không cần phiền đến đại sư tỷ," Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng dịch sát lại Dư Thanh Đường, "Nếu Dư cô nương thiếu gì, ta sẽ mua hết cho nàng."
"Haha." Nhạc Hoa Niên cười kiểu đầy hàm ý, "Thanh Đường nhà ta quen sống thanh đạm, không chịu nổi kiểu tiểu thư ăn sung mặc sướng đâu, mấy trò nhà giàu của cậu ấy à, không ăn thua."
Dư Thanh Đường nghe mà tim đập chân run, sợ đại sư tỷ chọc giận người ta thật, vội huých cùi chỏ nhắc khéo nàng thu liễm lại một chút.
Ai dè Diệp Thần Diễm chẳng những không tức, ngược lại còn hí hửng ghé sát lưng cậu, mắt sáng rực như cún con: "Vậy kiểu nào mới được?"
Đại sư tỷ nghẹn họng, nhất thời cạn lời, rõ ràng là không kịp bịa tiếp.
"Khụ." Dư Thanh Đường ho khan, gấp rút chuyển chủ đề: "Mọi người có đói không? Giờ cũng tới trấn rồi, trời cũng sắp tối, hay là tìm chỗ nghỉ chân trước?"
"Được." Diệp Thần Diễm gật đầu ngay, "Ta đang ở một khách đ**m khá ổn, để ta dẫn đường."
Đến khi đứng trước cửa khách đ**m trông còn long lanh hơn đại điện tông môn nhà mình, đại sư tỷ và Dư Thanh Đường cùng ngẩng đầu nhìn biển hiệu, đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
"Trời ơi, Thiên Thượng Cư à." Nhạc Hoa Niên co quắp mà ghé tai Dư Thanh Đường thì thầm, "Năm đó ta đột phá Nguyên Anh, sư phụ mới đến đây gói mang về một cái giò heo."
Dư Thanh Đường trợn mắt: "Sao ta không nhớ nhỉ?"
"Lúc đó đệ còn chưa nhập môn." Nhạc Hoa Niên nhìn xa xăm, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, "Sau đó tu vi của ta cứ thế mà không nhúc nhích nữa."
Nói rồi còn tặc lưỡi vài cái, như thể đang hồi tưởng lại mùi vị năm nào.
Dư Thanh Đường nuốt nước bọt: "Giò heo đó ngon không?"
"Ngon chứ." Nhạc Hoa Niên giơ hai ngón tay, "Hai trăm linh thạch hạ phẩm một cái."
Bên kia Diệp Thần Diễm đã đặt phòng xong, quay đầu gọi: "Nhị vị tiên tử, muốn ăn gì trước không?"
Dư Thanh Đường không suy nghĩ, theo bản năng đáp: "Giò heo Nguyên Anh."
Nhạc Hoa Niên giật mình, lập tức đưa tay bịt miệng cậu.
"Hử?" Diệp Thần Diễm hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi ông chủ: "Có món đó không?"
Ông chủ cũng sửng sốt: "Giò thì có, giò heo Nguyên Anh thì..."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Vậy chắc là không rồi. Hôm nay ăn giò thường vậy, được chứ?"
Dư Thanh Đường chuẩn bị gật đầu, liền bị sư tỷ huých một cái: "Gật gì mà gật! Còn tính cách lạnh lùng đâu chứ!"
Dư Thanh Đường: " Ta không thích ăn thịt."
Nói dối mà đau tận tim gan.
Diệp Thần Diễm hơi nhướng mày, quay sang Nhạc Hoa Niên: "Vậy đại sư tỷ?"
Nhạc Hoa Niên lập tức cảnh giác: "Ai là đại sư tỷ của ngươi?"
Diệp Thần Diễm vẫn cười tươi như gió xuân: "Ăn giò không? Còn có món cá chép sốt chua ngọt, gà nướng lá sen..."
Nhạc Hoa Niên xấu hổ nuốt nước bọt cái ực.
Dư Thanh Đường: "... Hừ."
Bữa cơm đó, để giữ hình tượng tiểu tiên tử thanh cao, Dư Thanh Đường cắn răng chịu đựng sự dụ dỗ của món giò heo Nguyên Anh, chỉ ăn rau dưa thanh đạm.
Sau bữa ăn, Nhạc Hoa Niên viện cớ đuổi khéo Diệp Thần Diễm, rồi cùng Dư Thanh Đường về phòng, đóng cửa cái rầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Hoa Niên nhìn quanh phòng một vòng, không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ: "Quy Nhất Tông đúng là nhiều tiền thật. Ta chỉ đến đưa đồ thôi mà hắn cũng đặt cho hẳn một phòng."
Dư Thanh Đường đã mở gói đồ ra:
"Tỷ mang gì cho đệ vậy?"
Cậu lôi ra một chiếc váy dài màu vàng nhạt, rồi một chiếc váy ngắn màu lam công, lại thêm một áo choàng trắng mỏng như sương...
Dư Thanh Đường ngước mắt nhìn:
"Không phải toàn là quần áo đấy chứ?"
"Còn có vài món trang sức nữa, đều là mấy tỷ muội không dùng... À không, là cực khổ lắm mới gom được cho đệ đấy." Nhạc Hoa Niên nhanh chóng sán lại gần, "Nào nào, ta dạy đệ phối đồ."
Dư Thanh Đường lật tung gói đồ, mặt không cảm xúc dùng hai ngón tay gắp ra một cái yếm đỏ đôi uyên ương.
Cậu im lặng nhìn đại sư tỷ. Không nói lời nào, nhưng trong mắt đã nói hết.
Nhạc Hoa Niên ho khan: "Cái này tất nhiên không phải của tụi tỷ. Là đặc biệt chuẩn bị cho đệ."
Dư Thanh Đường không tin nổi: "Đặc biệt?"
"Tỷ dạy đệ cách dùng." Nhạc Hoa Niên chỉ ra cửa, "Gặp tình huống cấp bách, không kịp trốn mà cũng không tránh được, đệ ném cái này vô mặt hắn ít nhất câu thêm ba năm nhịp thở."
Dư Thanh Đường: "..."
Ánh mắt cậu trống rỗng pha chút mệt mỏi: "Tỷ, rốt cuộc tỷ là kiểu quân sư gì vậy?"
Nhạc Hoa Niên siết tay cậu đầy cảm xúc: "Thanh Đường à... thể diện là gì đâu, tỷ chỉ mong đệ được bình an vô sự..."
cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Diệp Thần Diễm truyền vào: "Dư cô nương."
"Chết!"
Nhạc Hoa Niên như phản xạ tự nhiên, nhặt đồ phóng qua cửa sổ. Dư Thanh Đường cũng phản xạ thần tốc, lăn một vòng chui tọt vào chăn, giả bộ ngủ. Cả hai phối hợp trơn tru y như bị sư phụ bắt quả tang trốn ăn khuya hàng chục lần.
Đến khi Dư Thanh Đường nhắm mắt nằm im, mới chợt nhận ra thật ra không cần phải làm thế! Nhưng cậu vừa định mở mắt ra thì Diệp Thần Diễm đã đẩy cửa bước vào. Cậu giật bắn, lập tức nhắm tịt mắt lại.
Không đợi con gái trả lời mà tự tiện vào phòng, bảo sao suốt ngày đụng phải mấy cảnh người ta tắm, thay đồ, lộ dấu vết gì gì đó!
"Dư cô nương, lông con Thanh Sát Hầu này có chút kỳ quái, nếu ta đem cái gương..." Diệp Thần Diễm vừa bước vào, tay cầm kính soi soi, đang nói thì chợt dừng.
Hắn nhìn phòng sáng trưng, cửa sổ mở toang, và thiếu nữ đang nằm ngay ngắn trên giường, lặng lẽ tiến lại gần, cúi đầu gọi khẽ: "Dư cô nương?"
Hắn cúi xuống nhìn chiếc gương trong tay, lông mày hơi nhướng lên.
.................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Ta giả vờ làm gì chứ?
Nhạc Hoa Niên: Ta trốn chi vậy trời?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên