Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 6: Lên đường

220@-

Dư Thanh Đường rõ ràng là chẳng muốn đi chút nào. Nhưng cậu lại nhớ đến một chuyện. Những cô gái từ chối Long Ngạo Thiên, chưa ai có kết cục tốt cả.


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Lẽ nào nhân sinh chỉ có hai lựa chọn: Làm người phụ nữ của Long Ngạo Thiên, hoặc làm người phụ nữ từng từ chối Long Ngạo Thiên.


 


Ánh mắt Diệp Thần Diễm đầy chân thành: "Chỉ cần xong đại hội Kim Đan, ta nhất định đưa tiên tử bình an trở về Biệt Hạc Môn."


 


Dư Thanh Đường chột dạ, mắt láo liên: "Ta..."


 


"Tiên tử nếu thật sự không muốn đi..." Diệp Thần Diễm khoanh tay, giọng hơi hờn dỗi "Vậy thì ta cũng không đi."


 


"...Hả?" Dư Thanh Đường đứng hình. "Ngươi không đi á?"


 


Đại hội Kim Đan đó, phải mất mấy chục vạn chữ mới kết xong! Một đoạn lớn nội dung chính truyện đó mà!? Hắn nói không đi là không đi thật?


 


"Ừ." Diệp Thần Diễm gật đầu rất đỗi tự nhiên "Không đi nữa."


 


Dư Thanh Đường chớp mắt liên tục, cố khuyên nhủ hắn: "Không ngươi là Kỳ Lân Tử của Quỳ Nhất Tông đấy! Ở tận Kim Châu ta cũng từng nghe danh ngươi rồi. Bao nhiêu kỳ vọng đặt trên vai ngươi, bao nhiêu ánh mắt chờ ngươi toả sáng rực rỡ ở đại hội lần này"


 


"Nhưng có gì hay đâu?" Diệp Thần Diễm bĩu môi.


 


Dư Thanh Đường trợn tròn mắt.


 


Cái gì? Hắn này là kiểu não bị tình yêu chi phối rồi sao!?


 


Cốt truyện rẽ cua bất ngờ đến mức cậu suýt trẹo cổ. "Không đi đại hội Kim Đan, vậy ngươi định làm gì?"


 


Cậu đột nhiên có cảm giác như đang làm giáo viên chủ nhiệm đang cố kéo một học sinh cá biệt quay về chính đạo.


 


"Ta ở lại Kim Châu chứ sao." - Diệp Thần Diễm nở nụ cười thư thái, cố tình quay đầu ngắm cảnh, "Ta thấy phong cảnh Kim Châu đẹp hơn Thanh Châu nhiều, ở đây tu tâm dưỡng tính chẳng phải tốt hơn sao?"


 


"Tranh đấu mãi cũng mệt, chi bằng về với thiên nhiên, tôi luyện tâm cảnh."


 


Hắn chống cằm, ánh mắt cong cong như đang thật sự mơ mộng: "Tiên tử, phiền người dắt ta đi dạo quanh Kim Châu nhé."


 


Dư Thanh Đường: "Ngươi luyện tập trong bao lâu?"


 


"Tùy tâm cảnh." Diệp Thần Diễm cười ranh mãnh, đầu nghiêng nghiêng,
"Ít thì một năm rưỡi, nhiều thì... năm mười năm? Tu sĩ mà, sống thọ hơn người phàm, thời gian đâu có thiếu."


 


Dư Thanh Đường suýt nữa quỳ xuống tại chỗ.


 


Diệp Thần Diễm thấy cậu có vẻ lung lay, nhân cơ hội tiến thêm một bước: "Từ đây đến Thanh Châu chỉ mất khoảng mười ngày, đại hội cũng chỉ kéo dài nửa tháng tính cả đi về, nhiều lắm cũng chỉ hơn một tháng."



 


Dư Thanh Đường không tự chủ được bị hắt nắm mũi: "Nghe cũng... có lý..."


 


Tiểu đồng bên cạnh vội kéo áo cậu nhắc nhở: "Sư tỷ, người đừng quên...ưm!"
(Bị Diệp Thần Diễm bịt miệng.)


 


"Tiên tử, quyết định rồi chứ?" Diệp Thần Diễm mỉm cười hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh.


 


Dư Thanh Đường giật mình hoàn hồn, cố giãy giụa lần cuối: "À! Trên đường tới đây, công tử có gặp ai đặc biệt không?"


 


Ý là nữ tu xinh đẹp, biết đánh đàn chẳng hạn.


 


Diệp Thần Diễm chớp mắt đầy bối rối: "Người nào đặc biệt?"


 


Coi bộ là chưa gặp. Sao có thể chứ?


 


Theo truyện gốc, Long Ngạo Thiên phải gặp diễn viên nữ chính biết gảy đàn, sau đó sẽ là một chuỗi kỳ ngộ hoành tráng, thu phục yêu thú, cứu tiền bối nhập ma, cảm hóa tâm ma, đoạt được bảo vật.


 


Khoan đã chẳng lẽ tất cả giờ trút lên đầu mình?


 


Tình tiết chỉnh sửa lại, giờ nữ tu biết đàn biến thành Dư Thanh Đường cậu? Quan trọng không phải là ai bên cạnh hắn quan trọng là bên cạnh phải có một người phù hợp với cốt truyện.


 


Dư Thanh Đường đổ mồ hôi lạnh. Thế này có lẽ cậu không đi cũng không được rồi.


 


Cậu liếc nhìn Diệp Thần Diễm, lòng chột dạ. Nếu nói trước kia cốt truyện như một đường thẳng, thì bây giờ đã thành một chuỗi xoắn ốc, cứ quấn quít quanh tuyến chính. Những sự kiện nhất định sẽ xảy ra, nhưng chi tiết thì xoắn tít như mì gói. Ai mà ngờ được, mọi chuyện bắt đầu chỉ vì sư tỷ muốn rủ cậu đánh bài một ván.


 


Long Ngạo Thiên lẽ ra phải gặp nữ chính đánh đàn, bây giờ thành gặp cậu hậu cung tương lai liệu còn sót được mấy người?


 


Nghĩ đến đây, cậu lại thấy tội nghiệp hắn thật.


 


Không đúng! Dư Thanh Đường sực tỉnh. Một người chỉ nên có một bạn đời! Tại sao hắn là Long Ngạo Thiên lại được lập hậu cung đầy nhà?


 


Chiến thần thuần khiết không cho phép điều đó.


 


Phải rồi tất cả sai lệch là do chiến thần thuần khiết xuống tay trừng phạt đó! Tự thuyết phục bản thân xong, Dư Thanh Đường đá bay chút tội lỗi còn sót lại, lấy lại phong độ: "Có duyên tự nhiên sẽ gặp."


 


Diệp Thần Diễm nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên: "Ta thấy chính là nàng rồi đấy."


 


"Không phải đâu!" Dư Thanh Đường lập tức lùi lại, phủ nhận nhanh như gió. "Công tử nhất định sẽ gặp đúng người, còn ta không phải người đó."


 


Cậu nói đầy chân thành: "Đến lúc ấy, công tử sẽ hiểu, người ngươi chờ đợi không phải ta."


 


Diệp Thần Diễm bất ngờ hỏi lại: "Tiên tử cũng biết xem bói à?"


 


Dư Thanh Đường gật đại: "Có chút hiểu biết thôi."



 


"Ta thì không tin lắm." Diệp Thần Diễm cười nhẹ, "Bởi vì ta biết, chính là tiên tử."


 


Nụ cười của Dư Thanh Đường đóng băng trên mặt.


 


Diệp Thần Diễm quay người: "Vậy đi thôi."


 


"Khoan đã! Ta... ta phải về chuẩn bị hành lý chứ" Dư Thanh Đường cuống lên.


 


"Không cần đâu." Diệp Thần Diễm cười đến đắc ý, "Ta chuẩn bị hết rồi, tiên tử chỉ cần đi theo ta là được."


 


"À, còn món nướng mà tiên tử thích, tới trấn kế tiếp, ta đưa nàng đi ăn."


 


Dư Thanh Đường trừng mắt: "Chờ đã! Cũng đâu cần gấp vậy ta có chạy trốn đâu mà"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, nhìn cậu đầy nghi ngờ: "Thật sự không trốn?"


 


Dư Thanh Đường mắt nhìn tứ phía, cố gắng nghiêm mặt: "Không.....trốn"


 


Diệp Thần Diễm cười tít mắt, tiến lại gần: "Vậy thì thề đi."


 


Dư Thanh Đường giơ ba ngón tay: "Ta thề."


 


Diệp Thần Diễm vẫn cười: "Nếu nàng dám lừa ta, thì nàng phải gả cho ta."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


"Biết ngay mà." Diệp Thần Diễm thu lại nụ cười, giọng nghiêm túc, "Tiên tử cứ yên tâm, trên đường đi cần gì, ta đều chuẩn bị sẵn. Nàng chỉ cần đi theo ta là được."


 


Nói rồi, hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc linh chu nhỏ nhắn, lịch sự mời: "Mời tiên tử lên thuyền."


 


Dư Thanh Đường bất đắc dĩ bước lên một bước, rồi nhắc nhở hắn: "Hình như ngươi quên gì đó?"


 


Diệp Thần Diễm ngẩn người, hai mắt tròn xoe nhìn cô một lúc, như sực nhớ ra điều gì, gãi đầu ngượng ngùng chìa tay ra: "Ta... ta đỡ nàng lên nhé?"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Long Ngạo Thiên càng nói càng đỏ mặt: "Ta không có ý gì khác đâu, chỉ là... chỉ là muốn giúp đỡ thôi."


 


Dư Thanh Đường giật nhẹ khóe môi: "Ta bảo là, ngươi quên nhìn cái lông ngớ ngẩn trên đầu con khỉ kia kìa."


 


Diệp Thần Diễm ngớ người: "Hả?"


 


"Khụ." Dư Thanh Đường lập tức chỉnh giọng lại, "Ta muốn nói là, đầu con Thanh Sát Hầu kia hình như phát sáng nhìn không giống thứ bình thường."



 


Diệp Thần Diễm cúi người nhìn kỹ, hơi nhướn mày: "Thật là hiếm thấy chỉ là một con yêu thú cấp bảy, vậy mà lông trên đầu lại có dấu hiệu thành pháp bảo."


 


Hắn ngẩng đầu cười: "Chắc là nghe tiên tử đánh đàn mà linh quang khai mở."


 


Dư Thanh Đường: "Haha."


 


Nghĩ hay thật đấy.


 


Khi cậu chuẩn bị bước lên thuyền, thì váy bị tiểu đồng phía sau níu lại. Cậu bé mặt mày hoảng loạn: "Tiểu sư tỷ!"


 


Dư Thanh Đường quay lại nhìn đầy nghiêm túc, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Có một câu, đệ hãy thay ta nhắn với mọi người."


 


Tiểu đồng vội vàng gật đầu.


 


Dư Thanh Đường cúi xuống, thì thầm vào tai cậu: "Bảo các sư tỷ tới cứu ta nhanh lên ta không biết tự chải đầu!"


 


Tiểu đồng: "..."


 


Mắt trống rỗng nhìn theo Dư Thanh đường rời đi, một giây sau như bừng tỉnh, quay người chạy thục mạng lên núi, vừa chạy vừa hét:


 


"Không xong rồi! Tiểu sư huynh bị Diệp Thần Diễm bắt cóc rồi!!!"


 


Sau khi rời khỏi Bế Hạc Môn, hai người hướng về một trấn nhỏ nhộn nhịp.


 


Chiếc thuyền dùng linh lực của Diệp Thần Diễm, Dư Thanh Đường không phải vận lực gì, không thì với cái kiểu ba ngày tu, hai ngày nghỉ như ở môn phái, chắc giờ cậu nằm bẹp trên thuyền khô queo như cá khô rồi.


 


Dư Thanh Đường lén lút liếc nhìn Diệp Thần Diễm hắn không chỉ không mệt, còn đứng vững như núi, gió thổi áo bay phần phật, thần thái ung dung. Cùng là Kim Đan sơ kỳ mà nhìn chán đời ghê. Người ta như thần tiên, còn mình thì như sinh viên đại học bị gọi đi tập thể dục lúc 5h sáng.


 


Đúng lúc ấy, Diệp Thần Diễm quay lại nhìn cậu, đôi mắt sáng rỡ: "Tiên tử."


 


Hắn chỉ vào cây đàn sau lưng cậu, cười tươi như hoa: "Có thể tấu một khúc cho ta nghe không?"


 


Dư Thanh Đường đang muốn ngồi nghỉ, thấy thế cũng thuận tay đặt đàn lên đầu gối, nghiêm túc hỏi: "Diệp công tử muốn nghe khúc gì?"


 


Diệp Thần Diễm chống cằm cười: "Khúc nàng thích là được."


 


Dư Thanh Đường: "Vậy Ánh trăng trên ao sen."


 


Long Ngạo Thiên không nghi ngờ gì: "Được!"


 


Dư Thanh Đường cười khan: "Haha... thôi, vẫn là Thanh Tâm Khúc đi."


 


Cậu vừa đặt tay lên dây đàn thì thuyền bỗng rung lắc dữ dội, khiến cậu nghiêng người suýt ngã, may mà Diệp Thần Diễm nhanh tay đỡ lấy.



 


Hắn cau mày: "Có kết giới."


 


Giữa không trung bỗng nổi lên gợn sóng như có một bức tường vô hình. Vài tu sĩ áo trắng xuất hiện chắn trước mặt họ: "Thiên Âm Tông tra xét! Khu vực này cấm phi hành!"


 


Diệp Thần Diễm nhếch môi cười lạnh, cây thương bạc đã vào tay: "Bá đạo thật. Nhưng nếu ta cứ muốn bay thì sao?"


 


Dư Thanh Đường kéo nhẹ tay áo hắn.


 


Diệp Thần Diễm: "..."


 


Hắn bĩu môi, ôm thương lui về sau một bước: "Thôi được rồi. Dù gì cũng còn nhiều thời gian, đi bộ một đoạn cũng không sao."


 


Dư Thanh Đường liếc nhìn đai lưng mấy người kia, phát hiện đúng là thẻ bài của Thiên Âm Tông, liền chủ động hỏi: "Xin hỏi chư vị tiền bối, xảy ra chuyện gì sao?"


 


Cậu thầm phấn khích chẳng lẽ đang tìm Diệu Âm Tiên? Vòng vòng thế nào, vẫn là có cơ hội gặp!


 


Mấy người bên kia liếc cậu một cái, nhỏ giọng trao đổi:


 


"Là nữ tu đánh đàn xinh đẹp, chẳng lẽ là..."


 


Một người khác khẽ lắc đầu: "Ta từng thấy từ xa, nhưng người này cao quá."


 


Cả đám quay sang nhìn cậu. Dư Thanh Đường lúng túng co co đầu gối.


 


Gì chứ! Con trai cao 1m78 cũng là tội à?!


 


"Dù sao cũng nên kiểm tra một lượt." Một người lớn tuổi nhất lên tiếng.


 


Ông lấy ra một tấm gương, nghiêng cằm với cậu: "Ngươi, lên đây."


 


"Đây là chiếu vật kính, có thể soi ra có dùng pháp thuật hóa hình hay không. Có phải người chúng ta đang tìm, nhìn một cái là rõ."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Cảm ơn đã giải thích tận tình, nhưng ta thật sự... không lên nổi đâu.


 


"Ha." Diệp Thần Diễm bước lên chắn trước mặt cậu, mắt lạnh lùng: "Ngươi bảo nàng lên là nàng phải lên sao?"



 


-----------------------------------


 


Tác giả có điều muốn nói:


 


Du Khánh Đường: Tôi hình như bị lừa rồi. Tôi sẽ chờ xem có chắc chắn không.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 6: Lên đường
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...