Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan

240@-

Diệp Thần Diễm vẻ mặt nghiêm túc, nói nói hươu nói vượn: "Biệt Hạc Môn có bí pháp độc môn, có thể câu hồn đoạt phách, khiến người ta nói gì cũng được, tin gì cũng tin."


 


Dư Thanh Đường há miệng, nghĩ bụng nếu hắn còn bịa nữa, chỉ e sư phụ nhà cậu đang yên đang lành ở nhà cũng sắp bị đội lên cái mũ Giáo chủ Ma giáo từ trên trời rơi xuống.


 


"Phải không?" Diệp Thần Diễm thế mà còn quay đầu cười tủm tỉm hỏi cậu.


 


Dư Thanh Đường mặt mày phức tạp, phối hợp gật đầu, thuận tay thêm mắm dặm muối: "Phải, không sai, còn có thể biến người ta thành ngốc. Ngươi cẩn thận một chút."


 


Lý Linh Nhi: "..."


 


Hai kẻ này đúng là đang lừa người ngốc


 


Thương Thuật dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, hắn hiển nhiên chẳng tin Dư Thanh Đường có thể tra tấn gì ghê gớm.


 


Nhưng cậu lại tin lời Lý Linh Nhi. Dù không nói, Quy Nhất Tông cũng sẽ đánh hắn tới khi hắn chịu khai mới thôi.


 


Cậu gượng cười mấy tiếng, cố giữ chút phong thái: "Đại hội Kim Đan, thiên kiêu các nhà đều hiện thần thông, xung đột hay hợp tác, đều là chuyện ở tình lý."


 


"Ừ ừ." Diệp Thần Diễm qua loa gật đầu, trường thương xoay một vòng, đá vụn bên má Thương Thuật bay tán loạn, nổ tung mở ra một cái hố.


 


Thương Thuật bị dọa đến nghẹn họng, lập tức nói nhanh một hơi: "Kim Dương Tử nói biết trong Cổ Học Phủ có một chỗ truyền thừa, lưu lại phương thuốc Bồ Đề Đan"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Bồ Đề Đan? Nghe giống đồ của Phật môn."


 


"Chư vị hẳn đều biết, Đạt Ma viện từng có một vị thiên kiêu, mất tích trong Cổ Học Phủ." Thương Thuật không dám giấu nữa, mở miệng nói, "Người ấy mang theo truyền thừa của Đạt Ma viện cảnh giới Liên Hoa. Bí pháp ấy cực kỳ đặc biệt, cần đời đời truyền thừa."


 


"Từ sau khi vị thiên kiêu kia mất tích, Đạt Ma viện không còn ai luyện được Liên Hoa cảnh nữa. Họ năm nào cũng đến đây tìm truyền thừa, nghe nói ai tìm được thì thuộc về người ấy."


 


Diệp Thần Diễm nheo mắt, tỏ ra hứng thú: "Liên Hoa cảnh, lợi hại không?"


 


Dư Thanh Đường liếc hắn một cái: "Ngươi học không nổi."


 


"Hử?" Diệp Thần Diễm xoay đầu, hơi không phục, "Phải có liên quan Phật gia mới học được à?"


 


"Không hẳn." Dư Thanh Đường lắc đầu, "Nhưng phải giữ giới."


 


Cậu giơ ngón tay đếm: "Không được sát sinh, không được nói dối, không được ăn mặn... còn phải là xử... khụ, thân đồng tử."


 


Dư Thanh Đường nhìn hắn một cách sâu xa: "Ngươi luyện không nổi đâu."


 


"Ta" Diệp Thần Diễm nghẹn một chút, vội vã nói, "Ta thì làm sao"


 


Dư Thanh Đường chớp mắt: "Ngươi ăn mặn mà."


 


Diệp Thần Diễm khựng lại: "Ồ, nàng nói giới đó à, thì đúng là vậy thật."


 


Hắn lúng túng dời mắt, hắng giọng: "Ta còn tưởng là..."



 


"Huynh còn lừa người." Lý Linh Nhi chỉ vào Diệp Thần Diễm, "Vừa rồi còn dỗ người ta nữa."


 


Diệp Thần Diễm khựng lại, ghét bỏ phẩy tay: "Trẻ con đừng nhiều lời."


 


Dư Thanh Đường xoa cằm suy nghĩ: "Chẳng trách Thương Thuật vừa nãy không ra tay, hóa ra là giữ giới không được sát sinh."


 


"Hừ." Diệp Thần Diễm cười lạnh, "Cũng chứng tỏ hắn kiêu căng, nghĩ chỉ cần ra tay là có thể giết bọn ta."


 


Hắn lại nhìn về phía Thương Thuật.


 


Thương Thuật cười khổ, chủ động mở miệng: "Vị thiên kiêu kia còn mang theo Bồ Đề Đan, đan dược ấy có thể giúp người khai ngộ, đúng là vô giá."


 


"Nếu đan vẫn còn trên người hắn, chỉ cần lấy được một viên, mang về sư môn, chắc chắn có thể nghiên cứu ra phương thuốc."


 


"Ta và Kim Dương Tử đã thương lượng, tìm được bao nhiêu Bồ Đề Đan thì ta mang hết về Hỏa Đỉnh Tông, sau này ta luyện ra đan, phải chia cho hắn năm viên."


 


Diệp Thần Diễm đánh giá hắn từ đầu đến chân, giọng ghét bỏ: "Ngươi? Luyện Bồ Đề Đan?"


 


Thương Thuật cười nịnh: "Là sư phụ ta luyện, nhưng ta là đệ tử, tất nhiên được thấy phương thuốc."


 


"Chư vị..."


 


"Nhưng hiện tại giao dịch giữa ngươi và hắn đã đổ vỡ rồi." Diệp Thần Diễm chẳng hề lay động, ánh mắt xoay chuyển, bắt đầu tính chuyện xấu, "Vậy chi bằng chúng ta đi tìm người Đạt Ma viện, phá rối hắn một trận? Không thể để hắn không công đoạt được truyền thừa."


 


"Ừm" Dư Thanh Đường xoa cằm, "Không chắc hữu dụng."


 


"Đạt Ma viện tâm hướng Phật, chủ trương phổ độ chúng sinh, còn từng nói gì mà thiên hạ Phật môn là một nhà"


 


Mà trong nguyên tác, người kia thực sự học được chiêu ấy.


 


"À đúng rồi" Lý Linh Nhi vừa nghe tám chuyện là có thể chen lời, "Ta nghe nói Đạt Ma viện muốn độ người có Phật cốt vào Phật môn, lần trước đến Kim Quang Môn đoạt người, không đoạt được, không những không tức giận, còn tặng một đống lễ vật."


 


"Tin tức về Liên Hoa cảnh này, nói không chừng cũng là họ tiết lộ cho Kim Dương Tử"


 


"Lũ hòa thượng này ngốc thật." Diệp Thần Diễm bĩu môi, "Vậy thì chỉ còn cách để chúng ta tự mình đi phá rối."


 


Hắn thu thương về, Thương Thuật thở phào nhẹ nhõm.


 


Dư Thanh Đường tiến đến trước mặt hắn, chìa tay ra.


 


Thương Thuật nhìn tay cậu, nhất thời không hiểu.


 


"Không hiểu à?" Diệp Thần Diễm cầm thương đứng sau lưng Dư Thanh Đường, cười tủm tỉm nói, "Cướp đây, giao hết đan dược và pháp bảo trên người ra."


 


Thương Thuật: "..."


 


"Ngươi là người Hỏa Đỉnh Tông." Dư Thanh Đường nhìn hắn như nhìn một con dê béo, hai ngón tay xoa xoa, "Trên người chắc có không ít thứ đáng tiền nhỉ?"



 


Thương Thuật: "..."


 


Hắn run run tháo nhẫn trữ vật, lôi ra đủ loại bình bình lọ lọ.


 


"Cái này là gì?" Dư Thanh Đường ghi chú công dụng từng bình đan, phòng ngừa tình huống bi kịch ăn nhầm thuốc thường thấy trong truyện tiên hiệp.


 


"Khụ." Thương Thuật lộ ra ánh mắt ngầm hiểu, "Hàng tốt."


 


Diệp Thần Diễm lập tức hiểu ý, giật lấy từ tay Dư Thanh Đường: "Cái này không thể để nàng giữ."


 


Quả nhiên có cái loại này


 


Dư Thanh Đường lại giật về, cảnh giác ôm vào lòng: "Ngươi giữ làm gì, cái này cũng không đưa cho ngươi"


 


"Ta" Diệp Thần Diễm nghẹn một câu, vành tai đỏ lên, "Ai... ai muốn giữ, ta chỉ muốn tìm cách xử lý..."


 


Đúng lúc này, Ôn Như Băng đã dẹp xong đám tu sĩ ngoan cố, cưỡi kiếm hạ xuống bên họ: "Dư cô nương, Diệp sư đệ."


 


"Xích Diễm Thiên của Thiên Hỏa Giáo nói đã thử xong thương, không lưu lại nữa."


 


"Tiêu thư sinh của Tứ Quý Thư Viện đuổi theo hắn, bảo nếu hai người có tư liệu liên quan đến sở luyện khí thì truyền tin cho hắn, còn để lại một viên truyền âm thạch."


 


Hắn ôn hòa truyền lời, còn đưa viên truyền âm thạch qua.


 


Diệp Thần Diễm đưa tay nhận lấy: "Đưa ta giữ, đỡ phải bị làm phiền."


 


Dư Thanh Đường mắt sáng rực, chỗ cất giữ an toàn đây rồi


 


Dư Thanh Đường vui vẻ gọi to: "Đại sư huynh"


 


Ôn Như Băng mỉm cười cảm kích: "Vừa rồi..."


 


Dư Thanh Đường chưa chờ hắn nói hết, trực tiếp nhét cái bình khả nghi vào ngực hắn, nghiêm mặt: "Vật này, giao cho huynh trông giữ"


 


Ôn Như Băng ngẩn người: "Đây là đan dược? Có vẻ không giống đan thường rốt cuộc là..."


 


Dư Thanh Đường ra hiệu bảo hắn lại gần nói nhỏ, chưa kịp tới gần thì đã bị Diệp Thần Diễm bịt miệng kéo ra sau.


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm nở nụ cười lịch sự, bước lên một bước, ghé sát tai sư huynh thì thầm: "Xuân dược."


 


Ôn Như Băng sắc mặt đại biến, sợ hãi quăng đan dược lên trời rồi cuống cuồng bắt lại, cả gương mặt đỏ rực, không dám nhìn Dư Thanh Đường: "Dư... Dư cô nương có ý gì đây"


 


"Khụ khụ" Diệp Thần Diễm chen vào giữa hai người, cười nói, "Đương nhiên là thấy vật này không thể rơi vào tay kẻ xấu. Đại sư huynh phẩm hạnh đoan chính, chắc chắn có thể trông giữ vật này..."


 


Hắn chỉ vào cái bình nhỏ, "Tà môn ngoại đạo."


 


Lại bổ sung, "Ngoài ra tuyệt nhiên không có ý gì khác."



 


Ôn Như Băng hít sâu một hơi, gắng giữ bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu: "Sư đệ yên tâm, ta tuyệt không để kẻ có ý đồ bất chính tới gần"


 


Lý Linh Nhi trợn mắt há mồm, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là thuốc gì vậy? Các huynh thần thần bí bí làm gì?"


 


Từ bé tới giờ nàng chưa từng thấy đại sư huynh hoảng loạn đến thế.


 


Dư Thanh Đường mặt đầy yêu thương: "Ngoan, ngươi còn nhỏ, đừng hỏi."


 


"Ta lớn rồi" Lý Linh Nhi hết sức bất mãn, "Nói cho ta biết đi"


 


Dư Thanh Đường bất đắc dĩ, ra hiệu cho nàng ghé tai, Lý Linh Nhi hí hửng lại gần, thì nghe được một câu: "Về nhà hỏi phụ thân ngươi đi."


 


Ngoài Cổ Học Phủ, sắc mặt Thiên Nhất Kiếm Tôn hiếm khi xuất hiện biến động.


 


Hắn dường như đã có thể hình dung ra cảnh tượng Lý Linh Nhi sau khi về nhà sẽ đuổi theo hắn hỏi cho ra ngọn ngành.


 


Thiên Cơ Tử bên cạnh vừa vỗ đùi vừa hả hê, nhưng lại không dám cười thành tiếng.


 


Mà lúc này trong Cổ Học Phủ, Thương Thuật nhíu mày nhìn quét mấy người bọn họ, rồi bỗng nhiên như chợt tỉnh ngộ: "A... thì ra các ngươi muốn thứ đó?"


 


Hắn cười hề hề, ánh mắt lộ vẻ thấu hiểu: "Thứ đó ta cũng có, nhưng không phải loại này. Cái này là bảo vật mà có linh thạch cũng chưa chắc mua được."


 


"Không biết chư vị từng nghe qua Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan chưa?"


 


Ôn Như Băng khựng lại, vô thức nhìn sang Diệp Thần Diễm: "Không phải xuân... khụ khụ!"


 


Diệp Thần Diễm mặt đầy nghi ngờ: "Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan là thứ gì?"


 


"Chư vị còn trẻ, tất nhiên chưa cần dùng tới bảo đan này." Thương Thuật cười đầy hàm ý, "Nhưng nếu là những đại năng thọ nguyên sắp tận, viên đan này có thể khiến thần nữ hiện thân, giúp người ta hồi xuân trong chớp mắt, lập tức khôi phục linh lực đỉnh phong"


 


Dư Thanh Đường hơi cau mày: "Tên đan này nghe có chút quen tai."


 


Nhưng cảm giác quen thuộc ấy không giống đến từ nội dung cốt truyện, có lẽ không phải đạo cụ quan trọng trong kịch bản, mà giống như cậu từng nghe ở đâu rồi.


 


"Nhớ ra không?" Diệp Thần Diễm tò mò hỏi.


 


Dư Thanh Đường xoa cằm, bắt đầu dựa vào ký ức sau khi tu tiên để truy ngược.


 


Đan tu, luyện đan, Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan...


 


Cậu suốt quãng đường này chỉ từng gặp vài tu sĩ liên quan đến đan đạo, ngoài Đỗ Hành thì chỉ còn...


 


Mắt cậu bỗng trợn to, "vèo" một tiếng nép ra sau lưng Diệp Thần Diễm, giơ tay chỉ thẳng vào Thương Thuật hét lên: "Là tên tà tu kia, là kẻ đã bắt nữ tu Kim Đan ở Kim Châu để luyện đan, hắn từng nói muốn dùng bọn ta để luyện cái gì mà Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan"


 


"Hắn là đồng bọn của tên đó"


 


Sắc mặt Thương Thuật lập tức đại biến, còn chưa kịp phản ứng, mũi kiếm và đầu thương đã gác lên cổ hắn.



 


Ôn Như Băng mặt lạnh như sương: "Ngươi dám đem tà vật như thế ra ngoài"


 


"Không, không phải" Thương Thuật mặt mày tái mét, lắc đầu như cái trống bỏi, "Không thể nào, Đan này là sư phụ ta luyện, sao có thể có liên quan đến tà tu gì đó, cô vu khống"


 


Hắn giương giọng, ép bản thân mạnh miệng: "Ngươi vu oan cho Chưởng môn Hỏa Đỉnh Tông Thiên Nguyên Đan Vương, ngươi biết hậu quả là gì không"


 


"Khí thế lắm." Diệp Thần Diễm đứng cao nhìn xuống, giọng lãnh đạm, "Dù là Đan Vương hay Vương gì đi nữa, có nghi ngờ thì phải tra."


 


"Không sai." Ôn Như Băng mặt không đổi sắc, "Kẻ này không thể để ở lại Cổ Học Phủ. Ta sẽ trói hắn lại, đưa ra ngoài giao cho các tiền bối phán quyết."


 


Dư Thanh Đường thò đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút suy tư: "Có khi hắn thật sự không biết."


 


"Nếu biết, chắc cũng không ngu đến mức móc viên đan này ra ngay trước mặt bao nhiêu người."


 


"Cũng chưa chắc." Lý Linh Nhi cố gắng tỏ ra đang suy nghĩ sâu sắc, "Ta thấy hắn trông cũng chẳng thông minh gì."


 


Ngoài Cổ Học Phủ, Thiên Cơ Tử vừa mở mắt ra đã nửa thật nửa đùa hỏi: "Thiên Nguyên lão nhi, ngươi thật sự đang nghiên cứu mấy cái tà môn ngoại đạo đó à?"


 


Trong Hỏa Đỉnh Tông, một lão nhân râu tóc bạc trắng, dung mạo từ ái, mỉm cười hiền hậu: "Đương nhiên là không."


 


"Nhưng, viên Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan này danh tiếng quá lớn, cũng xuất hiện không ít đan tu giả danh danh nghĩa ta để lừa gạt khắp nơi. Trong số đó có kẻ dốc lòng nghiên cứu phương thuốc, nghĩ mãi không thông, cuối cùng đi vào đường tà... haizz."


 


Tại Thanh Châu, trong Thiên Âm Tông, một nam tử áo xanh chậm rãi mở mắt. Bên hông hắn treo một cây tiêu ngọc màu lục, khí chất xuất trần, thanh âm trong trẻo như gió thoảng: "Vài ngày trước tại Thanh Châu, quả thực có đạo tặc to gan lớn mật, bắt cóc không ít nữ tu Kim Đan."


 


Ánh mắt hắn hướng về phía Cổ Học Phủ: "May mà gặp được Diệp Thần Diễm của Quy Nhất Tông và Dư Thanh Đường của Biệt Hạc Môn, mới thoát khỏi kiếp nạn."


 


"Nay viên đan này lại trùng tên với tà đan kia, nghĩ rằng Thiên Nguyên Đan Vương chắc cũng không phản đối việc chúng ta tra xét một phen."


 


Thiên Nguyên Đan Vương mỉm cười không đổi: "Tự nhiên."


 


"Đã nói đến chuyện điều tra, vậy ta cũng có chút tò mò." Trưởng lão Liệt Dương của Kim Quang Môn nheo mắt, "Tiểu nha đầu vừa rồi gảy đàn, hình như là khúc bí truyền của Thiên Âm Tông các ngươi nhỉ?"


 


Thanh phong đạo nhân nhẹ nhàng cụp mắt, cười nói: "Tất nhiên là vì bọn họ đã trừ họa lớn cho Thanh Châu, Thiên Âm Tông ban tặng làm lễ vật."


 


Lời này cũng không tính là nói dối. Vấn Tâm Khúc là do Diệu Âm Tiên ban tặng, xét cho cùng, cũng xem như là lễ vật của Thiên Âm Tông.


 


Trưởng lão Liệt Dương rõ ràng không tin: "Bí truyền tông môn mà nói cho là cho, hào phóng thật đấy"


 


"Âm tu chúng ta coi trọng tri kỷ cao sơn lưu thủy." Thanh phong đạo nhân mặt không đổi sắc, "Nếu không hợp ý, tự nhiên sẽ..."


 


Hắn liếc mắt nhìn đối phương, lập tức quay đầu, không nói thêm nửa câu.


 


........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Hai đứa con ngoan ngoãn của ta, làm ơn dạy người ta điều hay lẽ phải một chút, đừng kéo Đại sư huynh nhà người ta hư theo.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...