Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 37: Hỗn chiến

196@-

"Giờ thì hay rồi." Diệp Thần Diễm đá bay một tên tu sĩ Hỏa Đỉnh Tông không biết điều, rồi ngoắc tay khiêu khích mấy kẻ cầm đầu đối diện, cười đến cuồng ngạo: "Đại sư huynh viên mãn kết anh, Quy Nhất Tông có tu sĩ kết anh tọa trấn, lần tỉ thí Kim Đan này, chúng ta ngang ngược mà đi thôi."


 


Hoàng Thiên Đạo mặt đen như đáy nồi, thấy tình thế bất lợi cũng không ham chiến, lóe người chen vào giữa chiến trường của Kim Dương Tử, Tiêu Thư Sinh và Xích Diễm Thiên, tách họ ra khỏi Kim Dương Tử.


 


Tiêu Thư Sinh vốn chẳng ra sức mấy, liền thuận nước đẩy thuyền nhường sang một bên, vừa phe phẩy quạt vừa lắc đầu thở dài: "Ây, hà tất, hà tất phải vậy."


 


Xích Diễm Thiên thì nổi nóng thật, nhưng vừa luyện khí xong, tiêu hao không ít, lúc này trạng thái cũng không ở đỉnh cao. Kim Dương Tử đối chiến với hắn cũng chẳng hiểu sao, chỉ dùng kim luân đánh xa, không hề ra tay thật, như có ý đồ khác.


 


Ba người đánh nhau như diễn trò.


 


Thế nhưng bên này, Ôn Như Băng vừa kết anh thành công, không hề có chút yếu ớt, sau lưng là nguyên anh hư ảnh ôm kiếm đứng sừng sững, thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện dị tượng Nguyên anh dị tượng cũng như đan văn Kim Đan, giúp tu sĩ vượt xa đồng cấp, là cơ duyên hiếm thấy.


 


Kim Dương Tử nhìn về phía Ôn Như Băng, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc xen lẫn kiêng dè.


 


Ôn Như Băng năm xưa tự phong tu vi, đoạn tuyệt đường tu, lại liên tục tăng ba cảnh giới đầy bất ổn, lúc đột phá còn bị người quấy rối khiến tâm cảnh rối loạn. Dựa vào đâu mà lại xuất hiện nguyên anh dị tượng.


 


Chẳng lẽ là do cái tên cầm tu kia?


 


Lúc này, Dư Thanh Đường đã hoàn toàn nằm bẹp, để tránh bị vạ lây, cậu dứt khoát lật úp luôn linh thuyền lên đầu, như cái mai rùa chụp lại dù sao Diệp Thần Diễm cũng từng nói, linh thuyền có thể phòng ngự, ít ra còn chắc hơn cậu.


 


Cậu ôm cái "mai rùa", chỉ hé ra một chút, len lén quan sát xung quanh.


 


Kim Dương Tử chậm rãi quay đầu, thế nào nhìn cũng không giống một nhân vật lợi hại gì cho cam


 


Xích Diễm Thiên còn đang cười ha hả khiêu khích: "Một chiêu Dời Núi mà dời rồi đập vào chân mình, đẹp lắm"


 


Kim Dương Tử ngón tay phát ra tiếng "răng rắc", sát ý trỗi dậy, điểm đỏ giữa trán càng thêm đỏ như máu.


 


Hoàng Thiên Đạo vội vàng khuyên can: "Chớ vì nhỏ mà mất lớn"


 


Hắn hạ giọng nói gì đó, Dư Thanh Đường nhướng tai nghe lén, nhờ năng lực âm tu vượt trội mà nghe được mấy chữ "gì gì đó sắp đến, không thể sát sinh", mặt mày có chút kỳ quái.


 


Kim Quang Môn là một môn phái khá rắc rối, vừa Phật vừa Đạo, nghe đồn tổ sư từng gặp chân tiên và sống Phật luận đạo, một niệm ngộ đạo rồi sáng lập ra Kim Quang Môn.


 


Nhưng đây chỉ là lời đồn trong dân gian, nghe cho vui là được.


 


"Hừ." Kim Dương Tử gằn giọng, gắng kìm nén lửa giận, ép sát ý xuống, "Một lũ phế vật."


 



Hắn phất tay áo định rời đi, nhưng uy áp của Ôn Như Băng đã bao trùm khắp nơi.


 


Ôn Như Băng ánh mắt như đuốc: "Xin dừng bước"


 


Trường kiếm rời tay, ngự khí truy đuổi. Kim Dương Tử hừ lạnh, giữa trán có một chiếc gương cổ bằng đồng hiện ra, khắc hoa văn mặt trời, vừa xuất hiện liền phát sáng rực rỡ, đến mức cả mặt trời trên trời cũng phải lu mờ.


 


Dư Thanh Đường ôm linh thuyền vừa hồi phục linh lực vừa đoán, chắc cái gương kia chính là Kim Quang Kính mà Lý Linh Nhi từng tám chuyện, là loại linh khí nhất phẩm có linh tính.


 


Cậu nhớ đến cây đàn của mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác linh khí nhà người ta, đành lắc đầu thở dài.


 


Cái gương đối diện vừa ra trận liền lộ khí thế đại nhân vật, có thể giúp Kim Dương Tử Kim Đan trung kỳ cứng rắn chống đỡ đòn công của tu sĩ Nguyên Anh.


 


Cũng là linh khí nhất phẩm, sao lại chênh lệch dữ vậy?


 


Dư Thanh Đường chống cằm suy nghĩ, không lẽ cây đàn trong tay cậu đem hết linh tính ra mê trai rồi?


 


Dù gì trong nguyên tác, cây đàn này sau khi lọt vào tay Diệu Âm Tiên cũng chẳng dùng bao nhiêu lần, có thể đếm trên đầu ngón tay, lần ấn tượng nhất là khi nàng đánh Vấn Tâm khúc giúp Diệp Thần Diễm kết anh.


 


Sau đó, Diệu Âm Tiên biến mất khỏi tuyến truyện, cây đàn này cũng chẳng còn đất dụng võ.


 


Thúc động linh khí nhất phẩm tiêu hao cực lớn, Kim Dương Tử vốn mặt trắng trẻo giờ thêm tái nhợt bệnh tật, cả người toát ra vài phần hung ác.


 


Nhưng hắn chỉ muốn chạy, Ôn Như Băng cũng khó lòng giữ lại.


 


"Bọn họ tính chuồn thật à?" Thương Thuật lồm cồm bò dậy, nhìn thấy đám đệ tử Quy Nhất Tông đang xông lên thì sắc mặt đại biến: "Chúng ta cũng rút đi"


 


"Giờ mới muốn đi?" Đám đệ tử Quy Nhất Tông đang nghẹn một bụng lửa, lập tức cưỡi kiếm vọt lên, kiếm quang tung hoành, chẳng màng chênh lệch quân số, trực tiếp đè đầu đánh tới.


 


Trên đỉnh núi bị dời đi để lộ tàn tích Cửu Nhạc, Dư Thanh Đường có vinh hạnh được xem một trận loạn chiến tu chân hoành tráng.


 


Cậu ôm mai rùa, tự thấy mình đã cố gắng hết sức rồi, giờ có thể yên tâm xem kịch.


 


Nhưng liếc mắt một cái, cậu phát hiện Thương Thuật không dám bay lên, lén lút trốn vào khe núi, nấp sau tảng đá giả chết.


 


Tên này đúng là khôn, biết dùng cách ngược lại.


 


Dư Thanh Đường nheo mắt, kéo linh thuyền nhích từng bước đến gần, giả vờ mình chỉ là một linh thuyền nhỏ có thể tự động bò.


 


Chờ đến khoảng cách vừa đủ, Dư Thanh Đường hít một hơi, lật úp linh thuyền, rút cây Long Hạc Cầm ra, dồn sức quật mạnh xuống.



 


"Đang" Một tiếng vang lên, Long Hạc Cầm lóe sáng, như phát ra tiếng gào thảm thiết, Thương Thuật không kịp phòng bị bị đập thẳng vào vách đá.


 


"Hửm" Dư Thanh Đường ngây người, cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt khó tin cậu mạnh dữ vậy, chẳng lẽ cậu đi sai đường tu rồi, lẽ ra phải đi theo con đường thể tu


 


Lý Linh Nhi cũng nghe thấy động tĩnh bên này, quay sang thì ngẩn cả người: "Ngươi, ngươi..."


 


Nàng vốn định nói gì đó, nhưng nhớ ra lúc nãy cậu vừa giúp Đại sư huynh, đành nghẹn đỏ mặt, gắng gượng nói ra một câu: "Ai, ai dạy ngươi dùng đàn kiểu vậy hả!"


 


Lúc này Dư Thanh Đường mới phản ứng lại đàn


 


Lần trước Diệp Thần Diễm sờ cây đàn này, nó cũng gào thảm, còn hút linh lực hắn, lần này...


 


Cậu nhìn về phía Thương Thuật đang bị dính chặt vào vách đá không gỡ ra nổi, bỗng nhiên tỉnh ngộ đây là Long Hạc Cầm không muốn đụng vào nam tu, tự nó ra sức


 


Vậy thì...


 


Chẳng lẽ cây đàn này, còn là khắc tinh của nam tu?


 


Cậu đang đờ đẫn, Lý Linh Nhi đã hô lên một tiếng, rút kiếm đỡ hộ công kích cho cậu, luống cuống tay chân: "Đánh nhau mà còn ngẩn ra làm gì"


 


Dư Thanh Đường lập tức lại úp linh thuyền lên đầu: "Ta rất yếu, cho ta ngồi xíu."


 


Cậu chỉ chỉ Thương Thuật: "Tên này đừng đánh chết, bắt sống đi."


 


Hắn còn có tình tiết sau này.


 


Lý Linh Nhi trợn tròn mắt, nhìn linh chu sau lưng cậu: "Lại ai dạy ngươi dùng linh thuyền như vậy hả?"


 


"Diệp sư huynh ngươi." Dư Thanh Đường không chớp mắt mà bịa: "Hắn nói linh thuyền có thể phòng ngự."


 


Có người gõ gõ lên vỏ linh thuyền, cúi người xuống nhìn vào cười: "A, ở đây có một con rùa con thành tinh này."


 


"Sao ngươi mắng người ta vậy?" Dư Thanh Đường trừng hắn, Diệp Thần Diễm cười hì hì ngồi xuống, chắp tay xin lỗi: "Phải, phải, là ta thất lễ."


 


"Tiểu cô nương Dư đây là tiên tử thiện lương nhất thiên hạ, tuyệt không phải tiểu vương bát."


 


Lý Linh Nhi chịu không nổi, đứng phắt dậy: "Í, ngươi có đuổi kịp Kim Dương Tử không đấy?"


 



"Không." Diệp Thần Diễm bĩu môi, "Hắn có linh khí nhất phẩm trong tay, chỉ muốn chuồn, chẳng muốn đánh, ai giữ nổi?"


 


Lý Linh Nhi tức đến giậm chân: "Vậy để hắn chạy à?"


 


"Gấp gì." Diệp Thần Diễm chống cằm, "Chỉ cần hắn còn trong Cổ Học Phủ, đến lúc khảo hạch mở ra, hắn sẽ phải xuất hiện thôi."


 


Hắn nheo mắt lại: "Ta nhất định bắt hắn trả giá. Kỳ khảo hạch học phủ năm nay, bảng vàng sẽ không có lấy một cái tên Kim Quang Môn."


 


Lý Linh Nhi vẫn không hả giận, ngồi xổm xuống, hậm hực: "Lợi cho bọn hắn rồi"


 


Nàng lẩm bẩm: "Chúng ta với Kim Quang Môn vốn bất hòa đã lâu, mấy trăm năm nay kẻ tám lạng người nửa cân, coi như kỳ phùng địch thủ."


 


"Từ khi Kim Dương Tử xuất thế, bọn họ càng ngày càng quá đáng, lần này còn giở thủ đoạn hèn hạ như thế..."


 


Nàng hạ giọng, lén nhìn Diệp Thần Diễm hỏi: "Sư huynh, ngươi nói mấy lời đồn kia có phải là thật không?"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Lời đồn gì?"


 


"Chuyện thiên hạ sắp loạn, quần hùng xuất thế." Lý Linh Nhi nói nhỏ, "Thiên Cơ Tử sư thúc không phải cũng nói ngươi là Trời Sinh Chí Tôn sao? Hình như Kim Dương Tử cũng có mệnh cách dị tượng, có người nói hắn là Phật cốt, lúc trước Viện Đạt Ma còn muốn sang Kim Quang Môn cướp người..."


 


"Bọn họ biết hắn có Phật cốt trời sinh, nghĩ sau này nhất định đè đầu cưỡi cổ chúng ta, mới dám lộng hành thế."


 


Diệp Thần Diễm hừ mũi: "Hắn có chỗ nào giống người tu Phật chứ?"


 


"Tin hắn thành Phật, chẳng bằng tin sư huynh ngươi có thể thống nhất tiên môn."


 


Dư Thanh Đường: "Khụ khụ khụ!"


 


Diệp Thần Diễm liếc nhìn cậu, nhướng mày.


 


Lý Linh Nhi không để ý mấy lời vớ vẩn đó, lẩm nhẩm đếm ngón tay: "Nhưng huynh nghĩ đi, mới mấy năm thôi mà nào là Chí Tôn, Phật cốt, rồi cả Thánh nữ Mật Tông với Đạo thai trời sinh, mấy thiên tài mấy trăm năm khó gặp đều xuất thế một lượt."


 


Nàng âu lo: "Ai ai cũng nói loạn thế xuất anh hùng, chẳng lẽ đại kiếp thật sự sắp đến..."


 


Diệp Thần Diễm nhìn nàng thật sâu, chậm rãi vẫy tay gọi Dư Thanh Đường: "Nàng nhìn muội ấy xem, đầu bắt đầu bốc khói rồi."


 


"Hử?" Lý Linh Nhi vô thức sờ đầu mình.


 


Dư Thanh Đường không chút lưu tình bán đứng: "Không có đâu, hắn gạt ngươi đấy."



 


Lý Linh Nhi giận dữ: "Huynh có ý gì hả"


 


"Ý ta là, ngươi nên học theo nàng ấy nhiều vào." Diệp Thần Diễm dịu dàng xoa đầu Dư Thanh Đường, như đang xoa một con thú bông, "Đừng lo nghĩ những chuyện không có đáp án."


 


"Nếu trời thật sự sập xuống..." Hắn ngửa đầu cười một tiếng, "Thì chỉ còn cách, ai nấy trổ tài, gắng mà đỡ lấy."


 


Dư Thanh Đường gật gù, cũng vỗ vai Diệp Thần Diễm, giơ ngón cái: "Không sao, trời sập thì để sư huynh ngươi chống."


 


Diệp Thần Diễm hơi sững lại, sau đó phá lên cười: "Được, một lời đã định, ta chống."


 


Hắn quay sang nhìn Thương Thuật vẫn không dám động đậy: "Đúng rồi, ngươi muốn giữ hắn lại làm gì?"


 


"Cũng không có gì, ta chỉ thấy tò mò sao Hỏa Đỉnh Tông lại dính líu tới Kim Quang Môn thôi." Dư Thanh Đường hạ giọng, ghé tai hắn thì thầm, "Biết đâu có liên quan đến chuyện biến động nội bộ mà Đỗ Hành nhắc đến."


 


Diệp Thần Diễm như có điều suy nghĩ, kéo dài giọng: "Ồ... vì sư huynh Đỗ Hành của nàng à."


 


Dư Thanh Đường: "?"


 


Sao tự dưng lại mỉa mai giọng quái lạ vậy?


 


"Ngươi" Diệp Thần Diễm đứng dậy, cây trường thương phóng thẳng, cắm cạnh mặt Thương Thuật vào vách núi, nhướng mày hỏi: "Kim Quang Môn cho ngươi lợi lộc gì mà khiến ngươi cam tâm làm chó săn cho họ vậy?"


 


Sắc mặt Thương Thuật thay đổi liên tục, cố cười gượng: "Diệp huynh, đan đạo của Hỏa Đỉnh Tông ta vang danh thiên hạ..."


 


"Đừng nói mấy lời vô dụng đó." Diệp Thần Diễm vẫn cười tươi rói, "Quy Nhất Tông ta nổi tiếng với cực hình thiên biến vạn hóa, ngươi có muốn thử không?"


 


"Này" Lý Linh Nhi ngẩng đầu nhìn bảng Phi Tiên, vội vã xua tay: "Ngươi đừng có nói xằng nói bậy, Quy Nhất Tông chúng ta làm gì có trò đó"


 


"Chúng ta vẫn luôn đánh thẳng nói thật, làm gì có cực hình gì chứ"


 


"Ồ." Diệp Thần Diễm tiện tay chỉ sang Dư Thanh Đường, "Vậy thì để Biệt Hạc Môn của bọn họ nổi tiếng với cực hình đi."


 


Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "Hử?!"


 


............................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Tổ hợp ba người đánh nhau rồi trốn học (không phải đâu nhé~).


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 37: Hỗn chiến
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...