Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 31: Linh Dịch

244@-

"Khụ." Diệp Thần Diễm khẽ ho một tiếng, ánh mắt lướt qua nét cười, ghé sát tai Dư Thanh Đường thì thầm: "Nàng..."


 


Dư Thanh Đường vẻ mặt chính khí lùi về sau một bước: "Ta không đi đâu."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày, có chút bất ngờ: "Không đi?"


 


"Không tắm nữa." Dư Thanh Đường mặt mũi như đã buông bỏ hồng trần, "Ta... cái đó... ta mắc bệnh sạch sẽ, không thể tắm chung với người khác."


 


Diệp Thần Diễm cố ý hỏi: "Dù là tiên tử?"


 


"Đúng." Dư Thanh Đường ánh mắt kiên định, "Cái đó cũng là một phần đạo tâm của ta"


 


Dù sao cũng là thế giới tu tiên, đạo tâm thứ này có thể so với cơ học lượng tử, có thể dùng cho mọi tình huống.


 


Còn đột phá hay không, cậu thật sự cũng không quá quan tâm. Lỡ đâu vận số tới, kết anh trong Cảnh Cổ Học Phủ, rồi còn phải đối mặt với việc khai thật với Long Ngạo Thiên, lại bị bắt lên đài luận võ thì phiền phức.


 


"Chậc." Diệp Thần Diễm làm bộ tiếc nuối thở dài, "Nếu vậy, không thể miễn cưỡng."


 


Hắn bất ngờ kéo lấy tay Dư Thanh Đường, cười khẽ một tiếng: "Yên tâm, chờ ta."


 


Dư Thanh Đường nghi hoặc quay đầu: "Hả?"


 


"Không có gì." Diệp Thần Diễm cười ranh mãnh, "Ta nói là không được lén nhìn."


 


Dư Thanh Đường giật mình: "Cái gì"


 


Phong cách Tùy Tiện Phong các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ


 


Diệp Thần Diễm vừa cười vừa bước vào màn sương mù bên trái.


 


Dư Thanh Đường một mình bước lên đại đạo giữa Hóa Long Trì, nhàm chán khoanh chân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bảng Phi Tiên trên trời.


 


Thật ra không tắm cũng có cái hay.


 


Mọi người đều tắm, chỉ mình cậu không tắm, vậy thì sau này cậu xếp hạng cuối cũng là điều vô cùng hợp lý.


 


Dư Thanh Đường nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, ngồi đó đợi xem một màn xuất thủy đồ long náo nhiệt.


 


Bên trong màn sương mù mờ ảo, Hóa Long Trì quả nhiên khác biệt.


 


Nơi này không phải một cái hồ nước lớn đơn thuần, mà là từng tầng bậc nước như đài phun càng lên cao, linh dịch càng nồng đậm, uy áp càng mạnh, lợi ích cũng càng lớn.


 


Gặp kẻ thiếu đạo đức còn có thể bị ép phải tắm lại nước người ta đã dùng rồi.


 


Tiêu Thư Sinh dùng quạt che mặt, mặt mày ủ ê: "Không ngờ lại nhanh đến mức phải cùng chư vị huynh đài tương kiến như thế này..."


 


Lời còn chưa dứt, trước mắt đã bắn lên một cột nước khổng lồ. Thánh tử Xích Diễm Thiên của Thiên Hỏa Giáo với mái tóc đỏ rực, tr*n tr** nhảy vào nước, khoe cơ bắp, liếc hắn khinh thường: "Lề mề."



 


Tiêu Thư Sinh nhắm mắt: "Huynh đài cái mông của huynh đài... làm ơn mặc quần đi được không"


 


Kim Dương Tử hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn c** đ*, phi thân lên tầng hai, rõ ràng không muốn dính nước tầng dưới chút nào.


 


Xích Diễm Thiên thấy vậy cũng không chịu kém, hô lớn: "Kim Dương Tử ngươi trông còn nữ tính hơn cả nữ nhân, mau lên đi Tiêu Thư Sinh"


 


Kim Dương Tử hừ một tiếng, phóng ra một vòng sáng kim sắc, suýt nữa cắt vào đầu Xích Diễm Thiên.


 


Xích Diễm Thiên hứng thú: "Muốn đánh nhau à?"


 


Kim Dương Tử mắt nhắm nghiền, mặt mày âm trầm. Hắn vốn có tướng mạo nam nữ khó phân, nhất là điểm chu sa giữa mày, tựa như hóa thân Quan Âm.


 


Nhưng Quan Âm trời sinh, hiển nhiên chẳng từ bi chút nào, cũng không thích bị nói giống nữ nhân.


 


Diệp Thần Diễm thong dong lướt qua sau lưng hai người, mỉm cười: "Các ngươi cứ đánh tiếp nhé, ta đi trước một bước... Ây! Đánh ta làm gì"


 


Hắn ngửa người tránh kim luân Kim Dương Tử vừa ném tới, cười giễu: "Ồ, suýt quên, là người Kim Quang Môn à, vậy thì không lạ."


 


Quy Nhất Tông với Kim Quang Môn vốn không ưa gì nhau, chẳng phải ngày một ngày hai.


 


"Ái chà" Tiêu Thư Sinh bối rối cởi giày tất đuổi theo, "Đừng đánh nữa, mau lên tầng trên, người phía sau vào đông lắm rồi, lát nữa chật như nồi lẩu"


 


Dư Thanh Đường chống cằm, mắt mờ mịt nhìn dòng người tấp nập, một đám tu sĩ rầm rộ chen chúc vào trong màn sương mù.


 


Bên trái thì náo nhiệt đến mức có dấu hiệu gây chuyện, bên phải thì tiếng cười đùa thẹn thùng, thi thoảng còn vọng lại mấy tiếng "á nha" đầy ẩn ý.


 


Dư Thanh Đường ngồi xếp bằng giữa đại đạo, giữa chốn bụi trần huyên náo, một mình theo đuổi sự yên tĩnh.


 


Một tu sĩ, hai chân, hai mắt, một cái miệng, "bùm" một tiếng nhảy xuống nước.


 


Cậu nhắm mắt lại cũng thường thôi.


 


Bỗng nhiên bên trái lóe lên ánh kim rực rỡ, hiệu ứng các loại xuyên qua lớp sương, một trận ầm ĩ rồi một tu sĩ mông trần rú thảm bị b*n r* ngoài.


 


Dư Thanh Đường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc, lõa nam dữ thủy hoa tề phi.


 


(nước mùa thu và bầu trời cùng một màu, người đàn ông tr*n tr**ng và mặt nước hòa làm một).


 


Giới tu tiên đúng là cũng biết chơi lớn.


 


Xem được nửa chừng, cậu mới nhớ ra giờ mình là nữ tử, liền lấy tay che mắt theo nghi thức, thốt lên một tiếng "á nha" đầy e thẹn.


 


Nhưng náo nhiệt của Hóa Long Trì mới chỉ bắt đầu.


 


Bên trái bỗng vang lên tiếng nổ ầm trời, có người cười lớn:


 


"Thành rồi, lôi văn Kim Đan"



"Tránh ra, của ta là Cửu Liên Kim Đan, ha ha ha"


 


"Kiếm ý sắc bén quá, là đệ tử Quy Nhất Tông đấy, có phải chuyển kiếm ý thành đan văn rồi không?"


 


Dư Thanh Đường rướn cổ cố ngó xem náo nhiệt, nhưng chỉ thấy một màn mây mù dày đặc, mãi đến khi một người phá không bay lên, kiếm ý vô song rít gào giữa trời, linh lực cuồn cuộn bao phủ bầu trời, khiến phần lớn kim đan tu sĩ đều sững người.


 


"Thành rồi" Lý Linh Nhi vừa chui ra khỏi Hóa Long Trì bên cạnh, mắt sáng rỡ chỉ tay lên trời, đầy tự hào, "Thấy chưa, đại sư huynh nhà ta giờ đã là Kim Đan đại viên mãn rồi"


 


Dư Thanh Đường vỗ tay: "Lợi hại lợi hại, tích lũy dày nên phát lực mạnh."


 


Ôn Như Băng đã thu lại uy áp, rơi xuống cạnh các đệ tử Quy Nhất Tông.


 


"Đúng đó, thấy chưa, trên Phi Tiên Bảng, sư huynh xếp nhất rồi đấy" Lý Linh Nhi còn chưa kịp đắc ý được lâu, trên đỉnh Hóa Long Trì lại bất ngờ xuất hiện một vầng mặt trời, Kim Dương Tử ngồi xếp bằng giữa tầng mây, sau đầu là một vòng kim nhật chói lọi, thần sắc nghiêm trang như La Hán.


 


Kim Quang Môn cũng không hề thua kém, Lý Linh Nhi có chút yếu thế: "Cũng... cũng chẳng sao, trên Phi Tiên Bảng sư huynh vẫn đứng nhất mà!"


 


Đám thiên kiêu hiện tại chưa ai giao đấu, thứ tự trên bảng đều dựa vào cảnh giới tu vi, mà Ôn Như Băng với tu vi Kim Đan đại viên mãn, hiện là người xứng đáng nhất cho vị trí đầu bảng.


 


Không rõ Kim Dương Tử có nghe thấy lời Lý Linh Nhi không, khẽ nghiêng đầu liếc qua, khiến cô nàng sợ hãi chui tọt ra sau lưng Dư Thanh Đường: "Hắn trừng ta"


 


"Không có." Dư Thanh Đường an ủi cô, "Hắn còn chưa mở mắt mà."


 


Người này tu luyện một loại đồng thuật đặc biệt, trước khi đại thành không thể tùy tiện mở mắt, bình thường đều nhắm lại.


 


"Nhắm mắt thì không thể trừng người được chắc?" Lý Linh Nhi thò đầu, thì thào nhỏ tiếng, "Sư huynh Diệp sao vẫn chưa ra? Lề mề quá vậy."


 


"Đừng lo." Dư Thanh Đường hiểu rõ quy luật, Long Ngạo Thiên bao giờ chẳng lên sân khấu sau cùng, cậu an ủi cô nàng, "Chắc hắn đang nhịn đại chiêu."


 


Lúc này, phần lớn tu sĩ đã từ trong Hóa Long Trì ra ngoài, những người nóng ruột đã chia nhóm 3:3 đi tìm cơ duyên.


 


Lý Linh Nhi nhìn trái nhìn phải, nhẹ kéo tay áo Dư Thanh Đường, nói nhỏ: "Này, hay là nhân lúc này, ngươi vào ngâm thử đi?"


 


Dư Thanh Đường sững người: "Hả?"


 


Lý Linh Nhi có vẻ hơi áy náy, chỉ sang phía bên phải hồ: "Bên đó không còn ai nữa."


 


Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt tròn xoe của cô nàng, Lý Linh Nhi bỗng cao giọng để che giấu: "Ta... ta chỉ là nghĩ, ngươi đến từ xó xỉnh Kim Châu, chưa từng được thấy linh dịch thần kỳ thế nào, không biết giờ đang bỏ lỡ điều gì đâu, đến lúc đừng bảo bọn ta không nhắc nhở nhé!"


 


Cô còn gượng gạo thêm câu: "Ta không có... có ý gì khác đâu đấy..."


 


Ầm!


 


Hóa Long Trì bỗng rung lên một cái.


 


Dư Thanh Đường rùng mình, thầm nghĩ động tĩnh này, tám phần là tới lượt Diệp Thần Diễm rồi.


 


Quả nhiên, theo một tiếng long ngâm vang vọng trời đất, một con Kim Long năm móng xé mây phá trời lao thẳng lên cao.


 



 


Lý Linh Nhi kinh hô một tiếng, hưng phấn kéo tay Dư Thanh Đường: "Long văn Kim Đan, ngươi thấy chưa hả"


 


"Thấy rồi thấy rồi" Dư Thanh Đường há hốc miệng, Diệp Thần Diễm cưỡi rồng mà lên, tay cầm ngân thương, khí thế bừng bừng, soái như thần tượng thời thơ ấu của cậu Na Tra


 


Không biết có phải hoa mắt hay không, cậu hình như thấy Diệp Thần Diễm giữa không trung còn ngoảnh lại nở một nụ cười không mấy tốt lành.


 


Dư Thanh Đường lập tức có một dự cảm chẳng lành.


 


Con Kim Long kia chính là khí tức long đan hóa ra từ Kim Đan của Diệp Thần Diễm, không ngờ lại còn chưa tan, bị hắn khéo léo dẫn đường bằng một cú vung thương, xông thẳng về phía đầu rồng đang phun linh dịch.


 


"Ầm!"


 


Tượng rồng bị đâm tan thành mây khói, linh dịch như suối phun trào bắn tung tóe bốn phía.


 


Dư Thanh Đường trừng lớn hai mắt, hoảng sợ lùi lại một bước: "Hắn hắn hắn..."


 


Diệp Thần Diễm phản ứng cực nhanh, vung tay ném ra một cái hồ lô, linh dịch khắp nơi như bị hút ngược, toàn bộ đều bị hút vào trong.


 


Đồng thời, cả Hóa Long Trì rung chuyển, linh dịch sôi trào hóa thành từng con Thủy Long hung mãnh, gào rống lao ra.


 


Ôn Như Băng sắc mặt đại biến: "Không ổn, có kẻ trộm linh dịch, kích hoạt sát trận, mau rút lui"


 


Chúng tu sĩ hoảng hốt bỏ chạy, may thay đám Thủy Long chỉ nhằm vào một kẻ chính là hung thủ chẳng hề để ý người khác.


 


Dư Thanh Đường còn đang bò dậy, chưa kịp đứng vững đã bị Diệp Thần Diễm tóm lên linh thuyền.


 


Diệp Thần Diễm nhàn nhã vung cây thương rũ nước, hô lớn: "Chạy gì mà chạy, tranh thủ cướp đồ đi chứ"


 


Mọi người của Quy Nhất Tông sửng sốt, nhìn nhau, ai nấy sắc mặt phức tạp, vô thức quay sang nhìn đại sư huynh Ôn Như Băng.


 


Ôn Như Băng im lặng giãy giụa trong nội tâm, cuối cùng cắn răng một cái: "Vừa cướp vừa rút"


 


Vậy là chúng đệ tử như được khai mở huyết mạch, người người phát huy tuyệt kỹ, đem nồi niêu xoong chảo các loại ra hứng linh dịch, mặt ai nấy đều ánh lên nét vui mừng vừa trộm được của.


 


Diệp Thần Diễm lúc này mới quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, khoé mắt còn đọng nước, cười ngông nghênh, dúi hồ lô đầy linh dịch vào lòng cậu: "Nàng chạy trước đi, ta sẽ đến sau"


 


Hắn đạp một cái, linh thuyền lao đi, hắn thì xoay người đối mặt Thủy Long đang lao đến như cuồng phong bão tố.


 


Dư Thanh Đường ôm hồ lô trong lòng, lảo đảo bò dậy, quay đầu lại hét lớn: "Ngươi cẩn thận đó..."


 


Một con Thủy Long lao tới, sát chiêu như thiên la địa võng phủ kín trời đất, Diệp Thần Diễm hét lớn một tiếng, một thương đâm xuyên tâm trận, hàng loạt Thủy Long nổ tung hoá thành vô vàn giọt nước lấp lánh.


 


Mưa nước bay như sợi chỉ rơi khắp không trung, đánh vào thân hắn không tạo ra chút thương tổn nào.


 


Phía ngoài Cảnh Cổ Học Phủ , người người nhốn nháo.


 


"Ha ha ha ha" Thiên Cơ Tử cười ngả nghiêng, ngồi trên đám mây lăn một vòng rồi lại bò dậy, cười đến nỗi mây bay dưới mông suýt tan ra: "Tên nhóc này.., ha ha ha ha"



Xung quanh xôn xao bàn tán, có kẻ không phục: "Láo xược, tên nhóc này thật quá láo xược"


 


"Dám có chủ ý với linh dịch của Hóa Long Trì, chuyện này... chuyện này..."


 


"Chẳng phải nói, bảo vật trong Cổ Học Phủ đều là vật vô chủ sao? Cái gì cũng có thể lấy, tại sao linh dịch thì không? Chỉ là người khác không có bản lĩnh lấy thôi."


 


Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Quy Nhất Tông, trưởng lão Liệt Dương của Kim Quang Môn lạnh lùng cười: "Hừ, đúng là đồ đệ Quy Nhất Tông dạy ra."


 


Tôn giả Nhất Kiếm mặt không cảm xúc: "Yên lặng."


 


Lời vừa ra, cả hội trường lập tức nín bặt.


 


Thiên Cơ Tử thì chẳng ra dáng trưởng bối, cười tới mức ngồi xiêu vẹo: "Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy si tình lang à? Có bản lĩnh thì các ngươi cũng vì hồng nhan mà cướp linh dịch đi"


 


Tôn giả Nhất Kiếm nhướng mày, rút vỏ kiếm gõ lên mặt hắn một cái, đe doạ: "Ngươi cũng im."


 


Thiên Cơ Tử lúc này mới chịu ngậm miệng, nhưng vẫn nhướng mày nháy mắt, làm mặt quỷ, trông vẫn đáng ghét như cũ.


 


Trong Cổ Học Phủ, Dư Thanh Đường vẫn chưa biết bên ngoài đã nổ tung trời.


 


Diệp Thần Diễm quỳ xuống trước mặt cậu, chọt nhẹ vào má, cười nói: "Ta bảo nàng chạy trước mà, sao nàng không đi?"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Xét trên một góc độ nào đó, bám theo Long Ngạo Thiên chắc còn an toàn hơn chạy bậy chỗ khác.


 


Nhưng đây chỉ là lý do cậu mới nghĩ ra. Thật ra thì là do cậu chưa kịp chạy.


 


Dư Thanh Đường run rẩy giơ ngón cái lên: "Ngầu thật."


 


Chỉ là, đại ca, sau này ngươi muốn bày trò gì ngoài kịch bản nguyên tác, có thể nào báo trước một tiếng được không?


 


Cậu sống hai đời rồi cũng chưa từng làm việc gì kinh tâm động phách đến vậy


 


Đệ tử khác của Quy Nhất Tông vẫn chưa đi xa, tiểu sư muội ôm bình ngọc đựng linh dịch, tức đến muốn phát điên, chỉ vào Diệp Thần Diễm nghiến răng: "Hắn điên rồi à, hắn còn khoe khoang cái gì nữa chứ"


 


Diệp Thần Diễm dựa ra sau linh thuyền, quay đầu cười: "Lợi rồi thì thôi đi, giả bộ gì nữa? Cẩn thận ta cướp của ngươi đó."


 


Lý Linh Nhi sợ hắn nói thật, lập tức trốn sau lưng Ôn Như Băng: "Đại sư huynh, huynh nói hắn đi"


 


"Ái chà" Diệp Thần Diễm đỡ lấy Dư Thanh Đường, mặt đầy quan tâm, "Dư cô nương, bị dọa rồi à, mau tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi"


 


"Đại sư huynh, ta đi trước một bước"


 


.........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: "Ngươi thật biết lãng mà..." (quỳ nhẹ nhàng)


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 31: Linh Dịch
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...