Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 30: Hóa Long Trì
218@-
Dư Thanh Đường vừa buộc xong sợi dây đỏ, trên không trung liền có người hô lớn: "Cửa mở rồi!"
Cậu ngẩng đầu theo đám đông, quả nhiên thấy giữa trời mây mù cuồn cuộn, kim quang rực rỡ, cửa chính của học phủ như mang theo khí tức ngàn năm, chầm chậm hé mở trước mặt mọi người.
Các môn phái treo lơ lửng giữa không trung đều rúng động, âm thầm đánh giá lẫn nhau, không khí có chút kỳ quái nhưng lại vi diệu. Nhìn kỹ mới thấy, vị trí đứng của bọn họ cũng ẩn chứa huyền cơ.
Mật Tông ở chính giữa, Tứ Quý Thư Viện được đồn là một nhánh truyền thừa của Văn Thánh Học Phủ thời Thái Cổ, nên cùng tông chủ Đông đạo là Quy Nhất Tông đứng hai bên Mật Tông.
Sau đó mới đến các môn phái lớn khắp Cửu Châu lần lượt đứng thành hàng, mỗi phái tự quan sát nhau, thi lễ chào hỏi.
Thánh nữ Mật Tông nói gì đó với lão nhân bên cạnh, chỉ thấy ông ta mỉm cười gật đầu, bước lên một bước. Giọng nói tuy không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai từng người một:
"Ngàn năm trước, Văn Thánh Học Phủ bỗng một đêm rời khỏi Thanh Châu bay lên trời cao, từ đó học phủ và bao nhiêu đại năng, thiên kiêu trong phủ đều mất tích."
"Mỗi lần tròn một Giáp Tý, học phủ sẽ hé lộ một góc, chỉ cho phép tu sĩ dưới trăm tuổi, tu vi Kim Đan trở xuống tiến vào, tự tìm cơ duyên."
"Chư vị tiền bối Văn Thánh Học Phủ thấy thiếu niên anh kiệt thiên hạ tụ hội nơi đây, ắt hẳn cũng sẽ an lòng."
Dư Thanh Đường ngẩng cổ nhìn, trong khoảnh khắc bỗng ảo giác như đang nghe lãnh đạo phát biểu trước giờ khai mạc đại hội thể thao. Cậu lặng lẽ quay đầu, nhắc nhở Diệp Thần Diễm:
"Ngươi nhìn thánh nữ Mật Tông kia đi."
Diệp Thần Diễm liếc mắt: "Nhìn rồi, sao?"
Dư Thanh Đường ẩn ý: "Ngươi có cảm thấy hơi quen mắt không?"
Diệp Thần Diễm biểu cảm kỳ quái: "Nàng ấy che kín như vậy, nàng nhìn kiểu gì mà thấy quen?"
Dư Thanh Đường trừng to mắt trong nguyên tác chẳng phải ngươi liếc một cái đã nhận ra sao. Dù cốt truyện có đổi, mắt ngươi cũng đâu thể mù chứ!
Cậu nắm lấy vai Diệp Thần Diễm, giọng thâm trầm: "Ngươi thử nhìn kỹ lại đi."
"Ngẫm lại đi, năm đó ở hậu sơn Vạn Tiên Các, ngoài ta ra, ngươi còn gặp ai nữa không?"
"À" Diệp Thần Diễm cuối cùng cũng lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Sau khi nàng rời đi, có một nữ tu mang Thiểm Điện trả cho ta."
Dư Thanh Đường hít sâu một ngụm khí lạnh: "Một nữ tu? Ngươi..."
Ngươi gọi nữ chính là "một nữ tu" đó hả!?
Tuy cậu nhìn không vừa mắt cái kiểu Long Ngạo Thiên mở hậu cung tứ phía, nhưng cũng đâu có định để hắn độc thân đến chết, vẫn còn đang muốn tác hợp hắn với CP chính thánh nữ Mật Tông kia cơ mà!
Nhưng tình tiết này...
Dư Thanh Đường nhìn Diệp Thần Diễm bằng ánh mắt phức tạp. Cậu bắt đầu hoài nghi cái thiên thạch rơi trúng gây ra hậu quả lớn nhất chính là đập bể hết tuyến tình cảm của hắn.
"Sau đó ta còn gặp mấy nữ tu nữa." Diệp Thần Diễm nháy mắt với cậu, "Suýt nữa bị coi là kẻ háo sắc rồi bị bắt, may mà các vị tiên tử đều có lòng từ bi, nhìn ta không giống người xấu"
Dư Thanh Đường: "..."
Không phải nói rồi sao, nếu còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì sẽ cho ngươi què chân thứ ba. Các vị tiên tử, đừng có mà tiêu chuẩn kép như vậy chứ.
"Ta vốn định hỏi họ về thân thế của nàng." Diệp Thần Diễm xoay người lại, "Nhưng lại nghĩ, nếu để họ biết nàng gặp ta mà không nói, e là sẽ làm khó nàng, nên ta không hé lời nào."
Hắn ghé sát, mỉm cười: "May mà cuối cùng vẫn tìm được rồi."
Dư Thanh Đường đưa tay che ngực.
Diệp Thần Diễm lo lắng: "Nàng sao thế?"
Dư Thanh Đường: "Không sao."
Chỉ là lương tâm đang đau thôi.
Trên không, lão giả kia rốt cuộc cũng vào đề chính: "Trong Văn Thánh Học Phủ, có một môn bí thuật tên là Bổ Thiên Thuật. Hừm, thuật này người thường không luyện được, chỉ có Đạo Thai trời sinh mới tu luyện nổi."
"Nếu ai tìm được bí thuật này, Mật Tông hứa sẽ mở Tàng Kinh Các cho người đó suốt mười ngày."
Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao.
Ngay cả Ngũ Sư Huynh cũng không nhịn được gãi đầu: "Nghe nói Tàng Kinh Các Mật Tông ghi chép vô số bí pháp từ Thái Cổ đến nay, kể cả không ít tuyệt học mà các đại tông môn giấu như trân bảo cũng có ghi lại"
Dư Thanh Đường len lén liếc Diệp Thần Diễm, ai ngờ lại bị bắt tại trận.
Diệp Thần Diễm cười: "Muốn vào à?"
Dư Thanh Đường chớp mắt, nhỏ giọng đáp: "Ngươi nhìn ta tu luyện tích cực thế nào thì cũng đoán ra là ta chẳng có chí hướng cao xa gì đâu."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Cũng đúng."
Đột nhiên trong đám đông vang lên tiếng cười: "Nhưng nếu ta không thích bí thuật, chỉ thích mỹ nhân thì sao?"
Mọi người nhìn theo, người nói chuyện nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, rõ ràng là nam tử, nhưng lại phong tình vạn chủng lạ thường.
Không ít người trông thấy đôi tai hồ ly lông mịn trên đầu hắn thì đồng loạt biến sắc.
Dư Thanh Đường nghe có người khẽ nói: "Là Hồ Vương Thanh Khâu, yêu tộc mà cũng dám đến đại hội nhân tộc"
Thế nhưng ánh mắt hồ ly kia quét qua một vòng, không ai dám hó hé thêm lời nào.
"Nếu yêu tộc Đại Hoang Sơn ta tìm được Bổ Thiên Thuật," Hồ Vương Thanh Khâu cười cong cả mắt, "ta chẳng thèm xem mấy thứ sách vở kia đâu..."
"Ta chỉ muốn nhìn xem gương mặt sau tấm mạng che của tiểu mỹ nhân đó thế nào."
Dư Thanh Đường lại len lén nhìn Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Lại sao nữa?"
Dư Thanh Đường suy nghĩ, quyết định thêm chút ám chỉ: "Hắn vô lễ thế, ngươi không định mắng hắn mấy câu à?"
Diệp Thần Diễm chỉ tay lên trời: "Nàng biết lão kia tu vi thế nào không? Một tu sĩ Hợp Thể Kỳ còn đứng trước cô ta, ta ra mặt thì có ích gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Xong rồi, Long Ngạo Thiên biết suy nghĩ rồi.
Cậu giật mình thu ánh mắt lại không chỉ nữ tu trong nguyên tác hết bị tình yêu làm mờ mắt, giờ đến Long Ngạo Thiên cũng tỉnh luôn rồi!?
Trên đầu, lão giả uy áp trấn áp Hồ Vương, đạo trưởng Kim Quang Môn bên cạnh hùa theo, bị Thiên Cơ Tử châm chọc hai câu đã sầm mặt cãi lại, trưởng lão âm si của Thiên Âm Tông đứng ra giảng hòa, một lời qua lại náo nhiệt vô cùng.
Thấy mấy vị đại nhân vật vẫn còn mải tấu hài, Ngũ Sư Huynh vừa hóng chuyện vừa quay lại dặn dò Dư Thanh Đường: "Tiểu sư muội, tuyệt đối không được liều lĩnh, nếu gặp nguy hiểm..."
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu: "Gặp nguy hiểm ta sẽ lập tức dâng nhẫn trữ vật lên, tuyệt không ham luyến vật ngoài thân."
"Ừm." Ngũ Sư Huynh gật gù hài lòng, "Không được thì còn có tuyệt chiêu của chúng ta"
"Yên tâm." Dư Thanh Đường ngẩng đầu tự tin, "Tuyệt chiêu ấy ta luyện thuộc lắm rồi."
"Khụ." Diệp Thần Diễm bật cười, bất ngờ kéo cậu lại: "Chuẩn bị đi."
"Ờ?" Dư Thanh Đường ngẩn ra, "Mấy người kia còn chưa cãi xong mà?"
"Có người không nhịn được nữa rồi." Diệp Thần Diễm hào hứng chỉ về phía Thiên Hỏa Giáo, Dư Thanh Đường vừa nhìn liền thấy Thánh Tử Thiên Hỏa Giáo Xích Diễm Thiên.
Tóc đỏ rực, chớp mắt đã đổi mấy tư thế như ngồi trên lửa.
Quả nhiên, chưa được mấy hơi, hắn đột ngột đập lên tọa kỵ, cao giọng quát: "Cãi cái gì mà cãi! Học phủ mở ra rồi còn lãng phí thời gian, Vinh Châu Thiên Hỏa Giáo Xích Diễm Thiên, đi trước một bước!"
Chỉ thấy hỏa Tê Ngưu dưới chân hắn đạp lửa xông thẳng về phía học phủ.
Dư Thanh Đường còn chưa nhìn rõ đường đi, thân thể đã nhẹ bẫng, bị kéo lên chiến thuyền của Diệp Thần Diễm.
Cậu hốt hoảng nhìn quanh các đại môn phái đều có người bay lên, rõ ràng ai cũng muốn giành vận may đầu tiên.
Một thư sinh áo xanh đeo bọc hành lý bước trên không mà đuổi theo: "Trung Châu Tứ Quý Thư Viện Tiêu Thư Sinh, xin chỉ giáo"
Kim Quang Môn hiệu ứng ánh sáng chói nhất, từ xa bay tới cứ như một mặt trời không thấy rõ người: "Hừ, Minh Châu Kim Quang Môn Kim Dương Tử, tránh đường"
"Ôi trời, hung dữ vậy sao, Nam Châu Khoái Hoạt Môn, Tiểu Điệp Nhi tới đây~" Hương thơm lan tỏa, một thiếu nữ vóc dáng yểu điệu chân trần giữa không trung, bươm bướm vờn quanh.
Dư Thanh Đường bám chặt vào mép linh chu, phía trước Diệp Thần Diễm đứng vững tay cầm trường thương, khí thế hào hùng: "Thanh Châu Quy Nhất Tông Diệp Thần Diễm."
Hắn nghiêng đầu cười: "Kim Châu Biệt Hạc... Ụm!"
Dư Thanh Đường nhào tới bịt miệng hắn, suýt quỳ xuống: "Đừng hô, xin ngươi đừng hô tên ta mà"
Loại cấp bậc gì mà cũng đòi hô tên giữa nơi này!? Biệt Hạc Môn của bọn họ là cấp bậc gì mà dám so vai cùng các đại tông môn!?
Diệp Thần Diễm bị cậu bịt miệng, chỉ còn đôi mắt cong cong cười, linh chu dưới chân không hề chậm lại, gần như cùng lúc với các thiên kiêu khác lao vào cửa học phủ.
Giữa đám đông, người quen của hai người họ sắc mặt mỗi người một kiểu.
Bên phía Thiên Hỏa Giáo, Đồ Tiêu Tiêu bĩu môi: "Dính dính dớp dớp, không chịu nổi, đệ tử Thiên Hỏa Giáo theo ta lên"
Bên Thiên Âm Tông, Diệu Âm Tiên mắt lóe sáng, khẽ cười: "Là bọn họ."
Ngũ Sư Huynh lau mồ hôi trán, nhìn hai người cứ thế kéo kéo đẩy đẩy mà vào cổ học phủ.
"Thẩm Liệt Thạch, Tiểu Thẩm, Ngũ Sư Huynh"
Có tiếng gọi sau lưng, Ngũ Sư Huynh quay đầu, thấy Thiên Cơ Tử cưỡi mây lướt tới phía trên đầu, vui vẻ ngoắc tay: "Lên đây, Đừng chen lấn bên đó nữa"
Ngũ Sư Huynh lắp bắp: "Không... không dám, tiền bối ta..."
"Khách sáo gì." Thiên Cơ Tử cười híp mắt vung phất trần, túm y bay lên luôn, "Biết đâu sau này còn là thông gia đấy."
Ngũ Sư Huynh sợ đến không dám hé răng.
Tôn giả Thiên Nhất Kiếm từ từ quay đầu, sâu sắc nhìn Thiên Cơ Tử một cái.
Thiên Cơ Tử không những không thấy xấu hổ, còn đắc ý: "Thấy chưa, đồ đệ ta có phải rất nổi bật không, Tiểu Ôn nhà huynh thì cái gì cũng tốt, chỉ là nghĩ ngợi hơi nhiều."
Lý Linh Nhi nghiến răng: "Nổi bật cái gì chứ, rõ ràng là mất mặt chết đi được, thiếu điều lăn vào luôn rồi"
"Giữa chốn đông người còn kéo qua kéo lại"
"Ghen tỵ kìa, nha đầu này đang ghen đấy." Thiên Cơ Tử cố ý chọc tức nàng, chỉ vào Bảng Phi Tiên của Tứ Quý Thư Viện đang mở ra trên trời: "Thấy không, tên hai người bọn họ viết cạnh nhau, có phải xứng đôi không?"
"Ngươi" Lý Linh Nhi giận đến phát cáu, "Ngươi cứ đợi đấy mà xem kịch vui"
Nàng tinh mắt thấy đệ tử Kim Quang Môn kết trận bay vào, liền giục: "Đại sư huynh, chúng ta cũng đi thôi"
Ôn Như Băng gật nhẹ đầu, chân điểm hư không, đệ tử Quy Nhất Tông xếp hàng theo sau, dẫm trên một thanh phi kiếm khổng lồ.
Tất cả đệ tử đồng loạt chắp tay, hô vang: "Thanh Châu Quy Nhất Tông"
Ngũ Sư Huynh lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: "Bình an, bình an..."
Lúc này bên trong học phủ, Dư Thanh Đường và các thiên kiêu vừa tiến vào đang dừng trước Hóa Long Trì trong truyền thuyết.
Cậu mải hóng chuyện, suýt nữa quên mất màn này.
Học phủ chết tiệt này, vừa vào đã phải tắm rửa tất nhiên không phải tắm thường, mà là tắm linh dịch. Nhiều tu sĩ Kim Đan nhịn đột phá chỉ để chờ ngâm mình trong Hóa Long Trì này.
Ngâm một cái, đan dược ngưng thực, có thể luyện ra tiên đan.
Kim Đan hạng xịn, một viên hơn hẳn sáu viên, ai dùng cũng phải khen.
Trước mặt Dư Thanh Đường, bên trái là đầu rồng, bên phải là đầu phượng, cùng tuôn linh dịch vào hồ.
"Ối chà." Tiểu Điệp Nhi nũng nịu với đám nam tu, "Đừng có lén nhìn đấy, coi chừng mắt rơi ra."
Nàng bước vào màn sương che chắn, còn cố ý ném ra áo ngoài phảng phất hương hoa, khiến Tiêu Thư Sinh vội giương quạt che mặt, miệng lẩm bẩm: "Phi lễ chớ nhìn."
Kim Dương Tử hừ lạnh, phất tay áo đi về bên trái.
Dư Thanh Đường đứng im tại chỗ, kiên định như pho tượng.
Nam trái nữ phải, ta đứng giữa
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Không có phòng tắm riêng sao? Ta là người miền Nam có được không?" (mắt trống rỗng)
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Dư Thanh Đường vừa buộc xong sợi dây đỏ, trên không trung liền có người hô lớn: "Cửa mở rồi!"
Cậu ngẩng đầu theo đám đông, quả nhiên thấy giữa trời mây mù cuồn cuộn, kim quang rực rỡ, cửa chính của học phủ như mang theo khí tức ngàn năm, chầm chậm hé mở trước mặt mọi người.
Các môn phái treo lơ lửng giữa không trung đều rúng động, âm thầm đánh giá lẫn nhau, không khí có chút kỳ quái nhưng lại vi diệu. Nhìn kỹ mới thấy, vị trí đứng của bọn họ cũng ẩn chứa huyền cơ.
Mật Tông ở chính giữa, Tứ Quý Thư Viện được đồn là một nhánh truyền thừa của Văn Thánh Học Phủ thời Thái Cổ, nên cùng tông chủ Đông đạo là Quy Nhất Tông đứng hai bên Mật Tông.
Sau đó mới đến các môn phái lớn khắp Cửu Châu lần lượt đứng thành hàng, mỗi phái tự quan sát nhau, thi lễ chào hỏi.
Thánh nữ Mật Tông nói gì đó với lão nhân bên cạnh, chỉ thấy ông ta mỉm cười gật đầu, bước lên một bước. Giọng nói tuy không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai từng người một:
"Ngàn năm trước, Văn Thánh Học Phủ bỗng một đêm rời khỏi Thanh Châu bay lên trời cao, từ đó học phủ và bao nhiêu đại năng, thiên kiêu trong phủ đều mất tích."
"Mỗi lần tròn một Giáp Tý, học phủ sẽ hé lộ một góc, chỉ cho phép tu sĩ dưới trăm tuổi, tu vi Kim Đan trở xuống tiến vào, tự tìm cơ duyên."
"Chư vị tiền bối Văn Thánh Học Phủ thấy thiếu niên anh kiệt thiên hạ tụ hội nơi đây, ắt hẳn cũng sẽ an lòng."
Dư Thanh Đường ngẩng cổ nhìn, trong khoảnh khắc bỗng ảo giác như đang nghe lãnh đạo phát biểu trước giờ khai mạc đại hội thể thao. Cậu lặng lẽ quay đầu, nhắc nhở Diệp Thần Diễm:
"Ngươi nhìn thánh nữ Mật Tông kia đi."
Diệp Thần Diễm liếc mắt: "Nhìn rồi, sao?"
Dư Thanh Đường ẩn ý: "Ngươi có cảm thấy hơi quen mắt không?"
Diệp Thần Diễm biểu cảm kỳ quái: "Nàng ấy che kín như vậy, nàng nhìn kiểu gì mà thấy quen?"
Dư Thanh Đường trừng to mắt trong nguyên tác chẳng phải ngươi liếc một cái đã nhận ra sao. Dù cốt truyện có đổi, mắt ngươi cũng đâu thể mù chứ!
Cậu nắm lấy vai Diệp Thần Diễm, giọng thâm trầm: "Ngươi thử nhìn kỹ lại đi."
"Ngẫm lại đi, năm đó ở hậu sơn Vạn Tiên Các, ngoài ta ra, ngươi còn gặp ai nữa không?"
"À" Diệp Thần Diễm cuối cùng cũng lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Sau khi nàng rời đi, có một nữ tu mang Thiểm Điện trả cho ta."
Dư Thanh Đường hít sâu một ngụm khí lạnh: "Một nữ tu? Ngươi..."
Ngươi gọi nữ chính là "một nữ tu" đó hả!?
Tuy cậu nhìn không vừa mắt cái kiểu Long Ngạo Thiên mở hậu cung tứ phía, nhưng cũng đâu có định để hắn độc thân đến chết, vẫn còn đang muốn tác hợp hắn với CP chính thánh nữ Mật Tông kia cơ mà!
Nhưng tình tiết này...
Dư Thanh Đường nhìn Diệp Thần Diễm bằng ánh mắt phức tạp. Cậu bắt đầu hoài nghi cái thiên thạch rơi trúng gây ra hậu quả lớn nhất chính là đập bể hết tuyến tình cảm của hắn.
"Sau đó ta còn gặp mấy nữ tu nữa." Diệp Thần Diễm nháy mắt với cậu, "Suýt nữa bị coi là kẻ háo sắc rồi bị bắt, may mà các vị tiên tử đều có lòng từ bi, nhìn ta không giống người xấu"
Dư Thanh Đường: "..."
Không phải nói rồi sao, nếu còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì sẽ cho ngươi què chân thứ ba. Các vị tiên tử, đừng có mà tiêu chuẩn kép như vậy chứ.
"Ta vốn định hỏi họ về thân thế của nàng." Diệp Thần Diễm xoay người lại, "Nhưng lại nghĩ, nếu để họ biết nàng gặp ta mà không nói, e là sẽ làm khó nàng, nên ta không hé lời nào."
Hắn ghé sát, mỉm cười: "May mà cuối cùng vẫn tìm được rồi."
Dư Thanh Đường đưa tay che ngực.
Diệp Thần Diễm lo lắng: "Nàng sao thế?"
Dư Thanh Đường: "Không sao."
Chỉ là lương tâm đang đau thôi.
Trên không, lão giả kia rốt cuộc cũng vào đề chính: "Trong Văn Thánh Học Phủ, có một môn bí thuật tên là Bổ Thiên Thuật. Hừm, thuật này người thường không luyện được, chỉ có Đạo Thai trời sinh mới tu luyện nổi."
"Nếu ai tìm được bí thuật này, Mật Tông hứa sẽ mở Tàng Kinh Các cho người đó suốt mười ngày."
Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao.
Ngay cả Ngũ Sư Huynh cũng không nhịn được gãi đầu: "Nghe nói Tàng Kinh Các Mật Tông ghi chép vô số bí pháp từ Thái Cổ đến nay, kể cả không ít tuyệt học mà các đại tông môn giấu như trân bảo cũng có ghi lại"
Dư Thanh Đường len lén liếc Diệp Thần Diễm, ai ngờ lại bị bắt tại trận.
Diệp Thần Diễm cười: "Muốn vào à?"
Dư Thanh Đường chớp mắt, nhỏ giọng đáp: "Ngươi nhìn ta tu luyện tích cực thế nào thì cũng đoán ra là ta chẳng có chí hướng cao xa gì đâu."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Cũng đúng."
Đột nhiên trong đám đông vang lên tiếng cười: "Nhưng nếu ta không thích bí thuật, chỉ thích mỹ nhân thì sao?"
Mọi người nhìn theo, người nói chuyện nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, rõ ràng là nam tử, nhưng lại phong tình vạn chủng lạ thường.
Không ít người trông thấy đôi tai hồ ly lông mịn trên đầu hắn thì đồng loạt biến sắc.
Dư Thanh Đường nghe có người khẽ nói: "Là Hồ Vương Thanh Khâu, yêu tộc mà cũng dám đến đại hội nhân tộc"
Thế nhưng ánh mắt hồ ly kia quét qua một vòng, không ai dám hó hé thêm lời nào.
"Nếu yêu tộc Đại Hoang Sơn ta tìm được Bổ Thiên Thuật," Hồ Vương Thanh Khâu cười cong cả mắt, "ta chẳng thèm xem mấy thứ sách vở kia đâu..."
"Ta chỉ muốn nhìn xem gương mặt sau tấm mạng che của tiểu mỹ nhân đó thế nào."
Dư Thanh Đường lại len lén nhìn Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Lại sao nữa?"
Dư Thanh Đường suy nghĩ, quyết định thêm chút ám chỉ: "Hắn vô lễ thế, ngươi không định mắng hắn mấy câu à?"
Diệp Thần Diễm chỉ tay lên trời: "Nàng biết lão kia tu vi thế nào không? Một tu sĩ Hợp Thể Kỳ còn đứng trước cô ta, ta ra mặt thì có ích gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Xong rồi, Long Ngạo Thiên biết suy nghĩ rồi.
Cậu giật mình thu ánh mắt lại không chỉ nữ tu trong nguyên tác hết bị tình yêu làm mờ mắt, giờ đến Long Ngạo Thiên cũng tỉnh luôn rồi!?
Trên đầu, lão giả uy áp trấn áp Hồ Vương, đạo trưởng Kim Quang Môn bên cạnh hùa theo, bị Thiên Cơ Tử châm chọc hai câu đã sầm mặt cãi lại, trưởng lão âm si của Thiên Âm Tông đứng ra giảng hòa, một lời qua lại náo nhiệt vô cùng.
Thấy mấy vị đại nhân vật vẫn còn mải tấu hài, Ngũ Sư Huynh vừa hóng chuyện vừa quay lại dặn dò Dư Thanh Đường: "Tiểu sư muội, tuyệt đối không được liều lĩnh, nếu gặp nguy hiểm..."
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu: "Gặp nguy hiểm ta sẽ lập tức dâng nhẫn trữ vật lên, tuyệt không ham luyến vật ngoài thân."
"Ừm." Ngũ Sư Huynh gật gù hài lòng, "Không được thì còn có tuyệt chiêu của chúng ta"
"Yên tâm." Dư Thanh Đường ngẩng đầu tự tin, "Tuyệt chiêu ấy ta luyện thuộc lắm rồi."
"Khụ." Diệp Thần Diễm bật cười, bất ngờ kéo cậu lại: "Chuẩn bị đi."
"Ờ?" Dư Thanh Đường ngẩn ra, "Mấy người kia còn chưa cãi xong mà?"
"Có người không nhịn được nữa rồi." Diệp Thần Diễm hào hứng chỉ về phía Thiên Hỏa Giáo, Dư Thanh Đường vừa nhìn liền thấy Thánh Tử Thiên Hỏa Giáo Xích Diễm Thiên.
Tóc đỏ rực, chớp mắt đã đổi mấy tư thế như ngồi trên lửa.
Quả nhiên, chưa được mấy hơi, hắn đột ngột đập lên tọa kỵ, cao giọng quát: "Cãi cái gì mà cãi! Học phủ mở ra rồi còn lãng phí thời gian, Vinh Châu Thiên Hỏa Giáo Xích Diễm Thiên, đi trước một bước!"
Chỉ thấy hỏa Tê Ngưu dưới chân hắn đạp lửa xông thẳng về phía học phủ.
Dư Thanh Đường còn chưa nhìn rõ đường đi, thân thể đã nhẹ bẫng, bị kéo lên chiến thuyền của Diệp Thần Diễm.
Cậu hốt hoảng nhìn quanh các đại môn phái đều có người bay lên, rõ ràng ai cũng muốn giành vận may đầu tiên.
Một thư sinh áo xanh đeo bọc hành lý bước trên không mà đuổi theo: "Trung Châu Tứ Quý Thư Viện Tiêu Thư Sinh, xin chỉ giáo"
Kim Quang Môn hiệu ứng ánh sáng chói nhất, từ xa bay tới cứ như một mặt trời không thấy rõ người: "Hừ, Minh Châu Kim Quang Môn Kim Dương Tử, tránh đường"
"Ôi trời, hung dữ vậy sao, Nam Châu Khoái Hoạt Môn, Tiểu Điệp Nhi tới đây~" Hương thơm lan tỏa, một thiếu nữ vóc dáng yểu điệu chân trần giữa không trung, bươm bướm vờn quanh.
Dư Thanh Đường bám chặt vào mép linh chu, phía trước Diệp Thần Diễm đứng vững tay cầm trường thương, khí thế hào hùng: "Thanh Châu Quy Nhất Tông Diệp Thần Diễm."
Hắn nghiêng đầu cười: "Kim Châu Biệt Hạc... Ụm!"
Dư Thanh Đường nhào tới bịt miệng hắn, suýt quỳ xuống: "Đừng hô, xin ngươi đừng hô tên ta mà"
Loại cấp bậc gì mà cũng đòi hô tên giữa nơi này!? Biệt Hạc Môn của bọn họ là cấp bậc gì mà dám so vai cùng các đại tông môn!?
Diệp Thần Diễm bị cậu bịt miệng, chỉ còn đôi mắt cong cong cười, linh chu dưới chân không hề chậm lại, gần như cùng lúc với các thiên kiêu khác lao vào cửa học phủ.
Giữa đám đông, người quen của hai người họ sắc mặt mỗi người một kiểu.
Bên phía Thiên Hỏa Giáo, Đồ Tiêu Tiêu bĩu môi: "Dính dính dớp dớp, không chịu nổi, đệ tử Thiên Hỏa Giáo theo ta lên"
Bên Thiên Âm Tông, Diệu Âm Tiên mắt lóe sáng, khẽ cười: "Là bọn họ."
Ngũ Sư Huynh lau mồ hôi trán, nhìn hai người cứ thế kéo kéo đẩy đẩy mà vào cổ học phủ.
"Thẩm Liệt Thạch, Tiểu Thẩm, Ngũ Sư Huynh"
Có tiếng gọi sau lưng, Ngũ Sư Huynh quay đầu, thấy Thiên Cơ Tử cưỡi mây lướt tới phía trên đầu, vui vẻ ngoắc tay: "Lên đây, Đừng chen lấn bên đó nữa"
Ngũ Sư Huynh lắp bắp: "Không... không dám, tiền bối ta..."
"Khách sáo gì." Thiên Cơ Tử cười híp mắt vung phất trần, túm y bay lên luôn, "Biết đâu sau này còn là thông gia đấy."
Ngũ Sư Huynh sợ đến không dám hé răng.
Tôn giả Thiên Nhất Kiếm từ từ quay đầu, sâu sắc nhìn Thiên Cơ Tử một cái.
Thiên Cơ Tử không những không thấy xấu hổ, còn đắc ý: "Thấy chưa, đồ đệ ta có phải rất nổi bật không, Tiểu Ôn nhà huynh thì cái gì cũng tốt, chỉ là nghĩ ngợi hơi nhiều."
Lý Linh Nhi nghiến răng: "Nổi bật cái gì chứ, rõ ràng là mất mặt chết đi được, thiếu điều lăn vào luôn rồi"
"Giữa chốn đông người còn kéo qua kéo lại"
"Ghen tỵ kìa, nha đầu này đang ghen đấy." Thiên Cơ Tử cố ý chọc tức nàng, chỉ vào Bảng Phi Tiên của Tứ Quý Thư Viện đang mở ra trên trời: "Thấy không, tên hai người bọn họ viết cạnh nhau, có phải xứng đôi không?"
"Ngươi" Lý Linh Nhi giận đến phát cáu, "Ngươi cứ đợi đấy mà xem kịch vui"
Nàng tinh mắt thấy đệ tử Kim Quang Môn kết trận bay vào, liền giục: "Đại sư huynh, chúng ta cũng đi thôi"
Ôn Như Băng gật nhẹ đầu, chân điểm hư không, đệ tử Quy Nhất Tông xếp hàng theo sau, dẫm trên một thanh phi kiếm khổng lồ.
Tất cả đệ tử đồng loạt chắp tay, hô vang: "Thanh Châu Quy Nhất Tông"
Ngũ Sư Huynh lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: "Bình an, bình an..."
Lúc này bên trong học phủ, Dư Thanh Đường và các thiên kiêu vừa tiến vào đang dừng trước Hóa Long Trì trong truyền thuyết.
Cậu mải hóng chuyện, suýt nữa quên mất màn này.
Học phủ chết tiệt này, vừa vào đã phải tắm rửa tất nhiên không phải tắm thường, mà là tắm linh dịch. Nhiều tu sĩ Kim Đan nhịn đột phá chỉ để chờ ngâm mình trong Hóa Long Trì này.
Ngâm một cái, đan dược ngưng thực, có thể luyện ra tiên đan.
Kim Đan hạng xịn, một viên hơn hẳn sáu viên, ai dùng cũng phải khen.
Trước mặt Dư Thanh Đường, bên trái là đầu rồng, bên phải là đầu phượng, cùng tuôn linh dịch vào hồ.
"Ối chà." Tiểu Điệp Nhi nũng nịu với đám nam tu, "Đừng có lén nhìn đấy, coi chừng mắt rơi ra."
Nàng bước vào màn sương che chắn, còn cố ý ném ra áo ngoài phảng phất hương hoa, khiến Tiêu Thư Sinh vội giương quạt che mặt, miệng lẩm bẩm: "Phi lễ chớ nhìn."
Kim Dương Tử hừ lạnh, phất tay áo đi về bên trái.
Dư Thanh Đường đứng im tại chỗ, kiên định như pho tượng.
Nam trái nữ phải, ta đứng giữa
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Không có phòng tắm riêng sao? Ta là người miền Nam có được không?" (mắt trống rỗng)
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 30: Hóa Long Trì
10.0/10 từ 36 lượt.