Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
366@-
Cơ Như Tuyết mơ mơ hồ hồ mà theo bọn họ chạy thoát, lại tiếp tục mơ mơ hồ hồ mà bị người ta nhét vào tay một chiếc hộp vuông vức khắc vàng bằng gỗ mun.
Nàng vô thức nhận lấy, cúi đầu nhìn: "Cái này là...?"
Dư Thanh Đường đang nói chuyện với sư môn, quay đầu lại chen một câu: "Vấn Thiên chi khí đấy, mau hỏi đi"
Cơ Như Tuyết tròn xoe mắt trong nháy mắt.
Nàng hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía tầng mây, liền chạm phải ánh mắt dò xét của tiên nhân, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Văn Thiên Hạ bước lên một bước, chắn trước người nàng, khẽ mỉm cười: "Thú vị thật, lại có thể chơi hắn một vố thế này..."
Thiên Cơ Tử từ đằng trước bay qua, đắc ý ngoái đầu lại: "Lợi hại chứ? Trận pháp đó là do ta bày đấy."
Văn Thiên Hạ thu lại ý cười, nét mặt ngay tức khắc trở nên vô cảm.
Nhàn Hạc đạo nhân lẩm bẩm một câu: "Cái lão già này, giỏi tranh công thật."
Trên tầng mây, tiên nhân cúi mắt nhìn xuống, vươn tay định bắt lấy Cơ Như Tuyết, chiếc hộp Vấn Thiên trong tay nàng run nhẹ, như bị một sức mạnh dẫn dắt, sắp bay lên trời.
Cơ Như Tuyết hoảng hốt nhưng vẫn cố siết chặt thánh khí trong tay, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của tiên nhân nơi Bất Dạ Thiên, giọng run rẩy: "Tiên tôn..."
Bàn tay kia không hề do dự, như che trời lấp đất, khiến người ta bất giác kinh hãi.
Ứng Vô Quyết giương cung bắn tới, nhưng mũi tên ngưng tụ từ linh lực vừa chạm vào tay kia liền tan biến, thậm chí chẳng b*n r* nổi chút tia lửa nào.
Một tiếng thở dài vang lên giữa không trung.
Lão Đan Vương ung dung bước tới, tay giơ đan lô lên nuốt trọn Dư Thanh Đường, Cơ Như Tuyết và Tiêu Thư Sinh vào trong, bàn tay đang hạ xuống của Bất Dạ Thiên liền chụp vào khoảng không.
"Là ngươi." Bất Dạ Thiên rốt cuộc mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, "Ngươi đã Đại Thừa nhiều năm, vẫn không bước qua được ranh giới đó, ta vốn tưởng ngươi biết điều."
"Vốn dĩ ta cũng không có dã tâm lớn đến vậy." Lão Đan Vương mỉm cười ôn hoà, ngay cả lúc này vẫn chẳng lộ chút nóng nảy nào.
"Nhưng thiên hạ đều xông lên phía trước, ta sao có thể đứng ngoài cuộc."
Sau lưng ông, người Nam Châu cũng vừa vặn chạy tới.
Bên phía Ma tộc của Khoái Hoạt Môn thì vừa gọi "Môn chủ", "Ma tôn", vừa ùa tới chỗ Diệp Thần Diễm, vừa chạy vừa la, y phục thì loè loẹt chẳng theo quy củ nào, náo nhiệt đến mức hỗn loạn.
Tiếu Hồ Điệp đảo mắt nhìn quanh, tròn mắt hoảng hốt: "Nè nè nè, sao chỉ thấy họ Diệp, còn Tiểu Dư đâu?"
Lão Đan Vương chỉ chỉ vào đan lô của mình: "Ở trong này."
Tiểu Hồ Điệp hồ nghi nhìn ông: "Ngươi phe ta thật không đấy? Không phải vụng trộm bắt cậu ấy đi luyện đan đó chứ?"
Lão Đan Vương bật cười, khoát tay hiền hòa: "Yên tâm, ta và mấy tiểu hữu ấy cũng có duyên phận"
"Đan lô này của ta có không gian riêng, bọn họ có thể yên tâm sử dụng thánh khí bên trong, không bị người ngoài quấy rầy."
"Thánh khí?" Tiểu Hồ Điệp lập tức hứng thú, chu miệng lẩm bẩm, "A, chắc tụi nó lại tìm được thứ hay ho gì rồi, bảo sao không nhớ quay về Nam Châu chơi với ta."
"Nhưng mà hôm nay ta cũng học được một chiêu mới."
Nàng xoay người nhìn về phía Chúc Cửu Âm, cười hì hì: "A phụ thân, sau này gặp rắc rối, phụ thân cứ giấu ta vào trong miệng là được"
Chúc Cửu Âm lặng lẽ nhìn nàng, mấp máy lưỡi, day day má rồi gật đầu: "Cũng được"
Trưởng lão Thanh Xà cười đến nghiêng ngả: "Ngốc tử, ngươi còn tưởng thật à?"
Nàng cười quyến rũ: "Đi thôi, đến chào hỏi mấy kẻ danh môn chính phái của Mật Tông, quân tử gì đó"
Con rối khổng lồ kéo xe lăn của Thiên Tâm từng bước tiến tới, đệ tử Thủ Tinh Các xếp thành hàng sau lưng, y phục đồng bộ, hoàn toàn đối lập với đám người của Khoái Hoạt Môn đang vô tổ chức, đủ màu lòe loẹt.
Nhàn Hạc đạo nhân không nhịn được nhìn thêm mấy lần, thì thầm với Đại sư tỷ: "Ngươi xem, mặc giống nhau vẫn có khí thế hơn."
"Phải không?" Đại sư tỷ cũng đồng tình lắm, quay đầu vỗ vỗ vai ông, "Nhưng mà tốn tiền."
Nhàn Hạc đạo nhân nghẹn lời, lặng lẽ dời mắt đi.
Tình thế càng lúc càng hỗn loạn, dù Mật Tông có căn cơ thâm hậu, hiện tại cũng dần không chống đỡ nổi thế công.
Văn Thiên Hạ nhân lúc rảnh tay, liếc nhìn đan lô, rồi lại nhìn Lão Đan Vương.
Lão Đan Vương chẳng hiểu gì, chỉ yên lặng nhìn lại.
Thiên Cơ Tử trôi ngang qua, cười nhạo: "Sao? Còn tò mò cái Vấn Thiên chi khí à? Ngươi cũng là tông chủ rồi, lúc này mà còn muốn chui vào lò xem náo nhiệt sao"
Ông tiện miệng trấn an: "Chỉ là cái hộp gỗ thôi, có gì hay đâu."
"Không phải." Văn Thiên Hạ khẽ lắc đầu, "Ta không tò mò Vấn Thiên chi khí, ta tò mò..."
Hắn xoay đầu nhìn Thiên Cơ Tử, "Cái kẻ sống tiêu dao như cẩu ấy."
Thiên Cơ Tử mơ hồ: "Hả?"
Văn Thiên Hạ cong môi cười nhạt, khẽ cười: "Thôi bỏ đi, Tiêu Thư Sinh cũng ở trong đó, không hỏi hắn cũng sẽ kể."
Hắn xoay người, lại quay vào trận nghênh địch, chỉ để lại Thiên Cơ Tử ngơ ngác: "Hả? Con cẩu nào cơ?"
Trong đan lô.
Dư Thanh Đường vừa lăn một vòng đã dang tay ra định đỡ lấy hai người phía sau: "Tiêu huynh, Cơ cô nương"
Tiêu Thư Sinh cảm động vô cùng, nhưng lại lướt qua tay cậu mà đáp đất an toàn.
Hắn vỗ vỗ vai Dư Thanh Đường: "Dư huynh, tâm ý rất tốt, chỉ là... chuẩn xác hơi kém"
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn lên, kéo Tiêu Thư Sinh qua một bên, Tiêu Thư Sinh chưa hiểu ra sao, thì đã bị Cơ Như Tuyết rơi từ trên cao đập trúng.
"Khụ"
"A"
Cơ Như Tuyết luống cuống đứng dậy: "Xin lỗi hai vị, ta nhất thời thất thần, không kịp..."
Tiêu Thư Sinh khoát tay: "Không sao."
Hắn quay sang nhìn Dư Thanh Đường: "Dư huynh à, ngươi..."
Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội: "Không thể để nàng ngã, nhưng ta cũng không thể ôm nàng được, bên ngoài có một vại dấm chua lại thêm cái mũi cẩu, biết đâu ta mà ôm một cái là hắn ngửi ra ngay."
Cậu vỗ vai Tiêu Thư Sinh: "Ngươi độc thân, Tiêu huynh, chịu khó một chút."
Tiêu Thư Sinh nhắm mắt: "...Chuyện chính đi."
"À đúng." Dư Thanh Đường ngẩng đầu lên, "Ngươi mau hỏi đi"
Cơ Như Tuyết nhìn hộp Vấn Thiên trong tay, vẻ mặt do dự trong thoáng chốc, nhưng nàng biết không thể trì hoãn, bèn nghiêm mặt gật đầu.
Tiêu Thư Sinh tò mò nhìn sang: "Dư huynh, ngươi cũng biết mật chú mà, sao không hỏi?"
"Ta không được, phải có thiên đạo thai mới hỏi được." Dư Thanh Đường chắp tay sau lưng, lắc đầu cảm thán, "Thiết kế đặc biệt đó."
Năm xưa chính miệng Cẩu Tiêu Sái thừa nhận, hắn thiết kế như vậy chỉ để mỹ nhân tuyệt sắc ngưỡng mộ gọi tên mình.
Đúng là không biết xấu hổ.
Cơ Như Tuyết hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, vận chuyển tâm pháp Mật Tông, nét mặt lạnh lùng dần trở lại giống hệt lúc mới gặp, cao cao tại thượng, là một thánh nữ vô tình đạo.
Nàng kiên định mở Vấn Thiên chi khí, trầm giọng niệm: "...Sống tiêu sái như cẩu."
"Phụt." Dư Thanh Đường không nhịn được cười, vội đưa tay che miệng.
Nhưng đã muộn, Cơ Như Tuyết đỏ bừng cả mặt, hận không thể đào cái lỗ chui khỏi đan lô.
"Không sao, nghĩ thoáng chút." Dư Thanh Đường vội nghiêm mặt, "Ít ra cũng chỉ có ba người chúng ta nghe được, nếu ở ngoài kia, không biết bao nhiêu người nghe rồi."
"Vẫn là trong này tốt."
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh chăm chú lắng nghe, "Hình như có âm thanh rồi."
Dư Thanh Đường ghé tai lại gần Vấn Thiên chi khí phát ra âm thanh điện xẹt xẹt quen thuộc, khiến cậu bất giác thấy quen thuộc và nhớ nhung.
"Má ơi" Một giọng nam bình thường vang lên trong chiếc hộp, tiếp đó là tiếng đập bàn, giọng lẩm bẩm: "Aiya, đừng hỏng lúc này chứ"
Cơ Như Tuyết mắt sáng rỡ, vội hỏi: "Hỏi được rồi sao?"
"Cái gì thế này" Bên kia ngạc nhiên kêu lên, ghế lăn lạch cạch kéo dài, chắc là hắn lùi ra xa, "Quảng cáo bật lên à? Gì vậy trời?"
"Nghe cũng hay phết..."
Dư Thanh Đường thử gọi: "Cẩu Tiêu Sái?"
"Má ơi ai vậy?!7" Giọng nam hoảng loạn, càng khiến người ta chắc chắn đó chính là hắn, giọng lúc gần lúc xa, chắc đang kiểm tra máy tính, "Ngươi phát ra tiếng từ đâu? Ngươi hack máy ta à? Không đúng, sao ngươi biết ta là..."
Hắn im lặng một lát, rồi khẽ khụ một tiếng, đổi sang giọng trầm: "Huynh đệ, ngươi... chẳng lẽ... là fan của ta?"
"Vị mỹ nhân vừa nói cũng là fan hả?"
Dư Thanh Đường: "..."
Không hổ là ngươi, Cẩu Tiêu Sái.
"Đừng quan tâm mấy chuyện kia đã." Dư Thanh Đường nhịn không được muốn cà khịa, nhưng vẫn đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi còn nhớ thiết lập trong quyển Thiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn không?"
"Ồ, ngươi thích quyển đó à" Giọng Cẩu Tiêu Sái trở nên phấn khích, âm thanh nghe còn như muốn nổi bong bóng, hắn hắng giọng, làm bộ trịnh trọng: "Đương nhiên là nhớ rồi, mỗi một câu chuyện ta viết đều chứa đựng tâm huyết của ta, ta..."
Dư Thanh Đường ngắt lời hắn đang chuẩn bị lên giọng chính thống, truy hỏi: "Ta hỏi này, sau khi Diệp Thần Diễm lấy được Giới Thạch, ngươi cho hắn đối phó tà ma ngoại vực kiểu gì?"
"Hả?" Cẩu Tiêu Sái hơi mờ mịt, "Thì cứ đánh vậy thôi, xông thẳng ra giết hết là xong"
"Thiếu niên thần vương, một niệm tiên ma, một người một thương, chém xuyên thương khung...."
Cơ Như Tuyết sững lại: "Chỉ vậy thôi á?"
Cẩu Tiêu Sái im bặt.
Dư Thanh Đường nhịn không được thúc giục: "Đang hỏi ngươi đấy"
"Khụ." Cẩu Tiêu Sái hắng giọng: "Không phải, ta... ta là thấy bên kia có con gái đẹp nên hơi khó mở lời."
"Ê, huynh đệ, ta nói thật với ngươi nhé, ngươi đừng coi thường mấy tình tiết đơn giản như thế, nhưng mọi người thích đọc lắm"
"Bị Thiên Đạo, tiên nhân, tà ma ngoại vực đè đầu cưỡi cổ mãi, đương nhiên phải có một người đơn thương độc mã, vung tay hất tung tất cả"
"Nhưng, nhưng chỉ một mình hắn, làm sao mà đánh nổi đám tà ma ngoại vực đó chứ" Cơ Như Tuyết hơi gấp, "Năm xưa Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn đều đã là tiên nhân, vậy mà còn không đánh ra được..."
Cẩu Tiêu Sái lại câm nín.
Dư Thanh Đường giận không chỗ phát tiết: "Ngươi viết trong truyện mở hậu cung tưng bừng, thế mà ngoài đời không dám nói chuyện với con gái hả"
"Đây là nữ chính ta viết ra đấy, Cơ Như Tuyết"
Cẩu Tiêu Sái im lặng một hồi rồi nói: "Huynh đệ ta làm nghề lừa đảo à? Có nhớ nhà không?"
Hắn còn có vẻ cảm khái: "Ta nói thật, tuy ta là một thằng otaku chính hiệu, nhưng cũng không đến nỗi ngươi kéo một cô gái giọng hay đến bảo là nữ chính ta viết, mà ta liền tin rồi chuyển tiền cho ngươi đâu nhé."
"Ta đâu có ngu."
"Này, các ngươi thật sự hack được máy ta hả? Ta nói trước là ta cũng chẳng có tiền đâu, muốn lừa thì đi tìm mấy ông sếp lớn ấy"
"Tôi..." Dư Thanh Đường thở dài, "Thôi được rồi, ngươi cứ coi như bị lừa, trả lời câu hỏi lúc nãy là được"
"Câu nào? Thiết kế sức mạnh của ta không có vấn đề gì đâu mà." Cẩu Tiêu Sái đầy tự tin: "Xét lý thuyết, Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn sức mạnh trên giấy tờ là đủ rồi, nhưng họ không có Giới Thạch, thực lực bị giảm khi ra ngoài thế giới."
"Nhưng Diệp Thần Diễm thì khác, hắn là tiên ma hợp thể mạnh mẽ, lại còn có Giới Thạch, có thể tùy ý sử dụng sức mạnh tiên ma bên ngoài, đối phó đám tà ma ngoại vực chỉ là chuyện nhỏ"
Dư Thanh Đường ngẫm nghĩ một lát, hỏi: "Vậy, nếu Diệp Thần Diễm chưa thành tiên thì sao?"
"Hả?" Cẩu Tiêu Sái cảnh giác: "Gì cơ? Không phải sau khi đánh xong Bất Dạ Thiên, không ai quản Thiên Đạo nữa, nên hắn thành tiên một cách tự nhiên à? Làm sao mà không thành tiên được?"
"Ngươi chắc chắn không phải đọc bản lậu đấy chứ? Đọc lậu rồi đến đòi hậu mãi thì đen đủi lắm"
Hắn có vẻ bắt đầu nổi đóa, như đang tìm cách tắt hết thứ gì đó.
Dư Thanh Đường mở miệng: "Ta... thôi để tôi giải thích đơn giản cho ngươi vậy."
"Là ta xuyên vào truyện ngươi viết, rồi có thể là ta đã làm thay đổi mạch truyện, tóm lại là hiện tại, tình huống và diễn biến đều đã tới chỗ đó, Diệp Thần Diễm cũng đã có Giới Thạch, Bất Dạ Thiên cũng đang đánh, nhưng hắn vẫn chưa thành tiên, hiện tại mới chỉ hợp thể kỳ thôi, còn chưa đến đại thừa."
"Ngươi tin hay không thì tùy, giờ chỉ cần ngươi giúp nghĩ cách, theo thiết kế của ngươi, trong tình trạng này thì đánh thế nào?"
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, đến mức Dư Thanh Đường tưởng Cẩu Tiêu Sái chạy mất rồi, thì hắn lại lên tiếng:
"Huynh đệ..." Giọng Cẩu Tiêu Sái hơi run: "Ta bắt đầu tin rồi đó."
"Không, nguoi đúng là có bản lĩnh đấy, ta rút cả dây nguồn máy bàn mà ngươi vẫn nói chuyện được với ta"
"Không khoa học nổi nữa, chỉ có thể dùng huyền học để giải thích."
"Để ta nghĩ xem... mà này, ngươi xuyên thành ai vậy?"
Giọng hắn bỗng trở nên hào hứng: "Không lẽ ngươi chính là Diệp Thần Diễm?"
"Không phải." Dư Thanh Đường nhanh chóng phủ nhận.
"Ồ..." Cẩu Tiêu Sái cười hề hề, "Không phải cũng được, thế ngươi biết cốt truyện, đã đi giành bạn gái của Diệp Thần Diễm chưa?"
Tiêu Thư Sinh và Cơ Như Tuyết đồng loạt quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, trong ánh mắt của họ, Dư Thanh Đường hiểu rõ một điều người toàn trí toàn năng mà chỉ đến mức này à?
"Khụ." Không hiểu vì sao, Dư Thanh Đường thấy xấu hổ thay cho chính mình, đưa tay gãi gãi cằm: "Chưa."
"Haizz" Cẩu Tiêu Sái đập đùi: "Không có chí khí"
Hắn lại thở dài tiếc nuối: "Nhưng cũng bình thường thôi, mấy kiểu otaku như tụi mình, dù có xuyên sách thì cũng không thể lập tức từ mắc chứng sợ xã hội biến thành tay chơi đâu..."
"Ừm..." Dư Thanh Đường ngẩng đầu có chút chột dạ: "Nhưng mà ta bị hắn giành rồi."
"Hả?" Cẩu Tiêu Sái hiểu sai hoàn toàn: "Bạn gái ngươi bị hắn cướp rồi? Thật quá đáng"
"Không phải vậy." Dư Thanh Đường mở miệng, nhưng lại không biết nói sao, chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ: "Ngươi nghĩ ra chưa? Đừng hỏi mấy thứ linh tinh nữa, bên ngoài đang đánh nhau đấy, mọi người đang đợi ngươi đấy"
"Đang nghĩ, ta đang tìm tài liệu" Cẩu Tiêu Sái rối rít, "Ta nhớ bản thiết lập đầu tiên đúng là lúc hắn đánh ra thì chưa thành tiên..."
"Ồ?" Dư Thanh Đường sáng mắt: "Ngươi còn giữ bản thiết lập đầu à?"
"Có chứ, ta từng gửi cho biên tập xem nhưng bị trả về." Cẩu Tiêu Sái buồn bã: "Hồi đó ta còn sĩ diện, không cho mở hậu cung, hắn cô độc tới tận kết truyện, sau đó bị biên tập nghi ngờ là không có... ấy..."
"Khụ khụ khụ" Dư Thanh Đường vội cắt lời hắn, an ủi hai câu: "Vậy ra mấy phần hậu cung kia là vì mưu sinh mới thêm vào à? Ngươi cũng khổ nhỉ."
"Cũng không hẳn." Cẩu Tiêu Sái thành thật: "Ta viết cũng thấy sướng."
"Nếu biên tập không nói, ta còn thấy ngại ngại ấy chứ."
Dư Thanh Đường: "..."
"Ý ngươi là gì?" Cẩu Tiêu Sái vừa lật tài liệu vừa nghi ngờ: "Tình tiết được quần chúng yêu thích như thế, ngươi không thích chắc?"
Dư Thanh Đường mặt mũi đầy chính khí: "Ta không thích xem."
Cẩu Tiêu Sái cười lạnh một tiếng: "Giả vờ, không thì ngươi là cong đó"
Dư Thanh Đường nghẹn lời: "Ta ta chỉ là chiến thần thuần khiết"
"Thôi đi" Cẩu Tiêu Sái trợn mắt, "Bao nhiêu loại mỹ nữ như thế, một người ngươi cũng không thích? Ngươi chắc chắn là gay rồi"
Dư Thanh Đường siết chặt nắm đấm, Tiêu Thư Sinh vội kéo cậu lại: "Dư huynh, Dư huynh, nhẫn nhịn"
"À đúng rồi, ngươi còn chưa nói, rốt cuộc ngươi xuyên thành nhân vật nào?" Cẩu Tiêu Sái không kiêng dè gì cả, "Ta nghe ngươi nói chuyện cũng không ra dáng đàn ông, là Tiêu Thư Sinh hả?"
Tiêu Thư Sinh: "..."
Dư Thanh Đường vội đè tay Tiêu Thư Sinh lại: "Tiêu huynh, nhẫn, nhẫn"
Cậu quay đầu trả lời: "Dư Thanh Đường, ngươi còn nhớ không?"
Cẩu Tiêu Sái im lặng một lúc, nghi hoặc mở miệng: "Ta từng viết người này à?"
"Hừ." Dư Thanh Đường cười lạnh, "Ta đoán ngươi cũng không nhớ đâu, nhân vật quần chúng, không quan trọng."
"À." Cẩu Tiêu Sái đáp, giọng còn mang theo chút đồng cảm, "Ngươi nói xem xuyên thư một lần mà lại thành nhân vật chả có đất diễn..."
Dư Thanh Đường cắt ngang: "Ngươi tìm thấy chưa?"
"Rồi rồi" Cẩu Tiêu Sái đáp nhanh, "Chắc là ở chương này, để tôi xem kỹ lại cái đã."
"Ngươi biết dùng tìm kiếm không?" Dư Thanh Đường tức muốn học máu, "Ctrl với F kìa"
"Aiya, một lúc ta không biết tìm từ khóa nào... À rồi rồi, nhớ ra rồi, thiết kế ban đầu của Giới Thạch là có thể dựng một võ đài bên ngoài thế giới này, cưỡng chế kéo đám tà ma ngoại vực vào đánh tay đôi"
"Trong không gian do Giới Thạch mở ra, tà ma ngoại vực bắt buộc phải ngưng tụ thành thể xác, không thể ký sinh, còn tu sĩ trong giới thì có thể vào mà không bị giảm tu vi"
Cẩu Tiêu Sái bắt đầu đắc ý: "Sao hả? Thiết kế đỉnh chứ? Chỉ là sau thấy đánh hội đồng thì mất phong cách Long Ngạo Thiên nên ta mới sửa lại thành một người một thương xông ra ngoài..."
"Chính là cái này" Dư Thanh Đường mắt sáng rực, "Có cách rồi, đi đi đi"
"Ê ê ê, ngươi đừng vội đi thế" Cẩu Tiêu Sái quýnh lên, "Ngươi, ngươi kể ta nghe đi, thế giới đó... giống cái ta viết không? Có đáng tin không? Tu tiên cảm giác thế nào?"
Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, ra hiệu cho hai người kia truyền tin trước, còn mình thì ở lại trò chuyện với đồng hương một chút.
"Khá giống, chỉ là nó tự động lấp hết mấy hố ngươi đào." Dư Thanh Đường nghĩ một chút, quyết định khen vài câu, "Ngoài việc rất thích mở hậu cung ra, thì những chỗ khác cũng khá..."
"Mở hậu cung thì sao" Cẩu Tiêu Sái phản bác, "Ngươi đừng lên mặt dạy đời với ta nhé, muốn vậy thì ta đi viết văn học kinh điển rồi"
"Đây không phải thế giới thực tế, ta viết chút mấy thứ mà mọi người thích thì sao, ai cũng viết cả, đồng nam mở hậu cung nữ, đồng nữ mở hậu cung nam, thế giới ảo là phải impact"
Dư Thanh Đường: "..."
May mà vừa rồi để hai người kia đi trước rồi, không thì thật mất mặt.
Mà cũng không sao, chắc bọn họ nghe không hiểu.
Cẩu Tiêu Sái vẫn không cam lòng: "Không phải chứ, thế giới tu chân, dù là vai phụ lướt qua thì nhan sắc cũng đâu có tệ? Ngươi mà cũng không có nổi mối tình nào à?"
Dư Thanh Đường ngập ngừng, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng: "Thật ra thì, vẫn có."
Cẩu Tiêu Sái thở phào đầy vui sướng: "Với ai thế? Không sao đâu, dù là vai phụ ta cũng có thể tìm ra được trong toàn văn."
Dư Thanh Đường ánh mắt lảng tránh, lấm lét nói: "Ta kể ngươi nghe một chuyện nhé."
Cẩu Tiêu Sái: "Ừ?"
Dư Thanh Đường ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng mở lời: "Nam chính của ngươi đó, Diệp Thần Diễm."
Cẩu Tiêu Sái: "Ừ? Con trai ta, sao vậy?"
Dư Thanh Đường nghiêm túc: "Anh ta cong rồi."
Ngừng một nhịp, cậu bổ sung: "Là ta bẻ."
Bên kia im lặng một hồi, sau đó Cẩu Tiêu Sái gầm lên giận dữ: "Ta biết ngay ngươi là cong mà, vậy còn đám vợ của nó thì sao, ta liều mạng với ngươi"
Dư Thanh Đường hoảng loạn bấm loạn trên Vấn Thiên chi khí: "Cái này tắt kiểu gì vậy?"
"Đừng chạy, trả lời ta, con trai ta ở trên đúng không? Ít ra nó là top chứ?"
"Nói đi, trả lời ta, đồ nghiệt chủng"
"Phải phải phải" Dư Thanh Đường đáp vội, "Cạch" một tiếng, không biết ấn trúng đâu, cuối cùng tiếng điện dừng lại, giọng Cẩu Tiêu Sái cũng tắt luôn.
Dư Thanh Đường lau mồ hôi lạnh trên trán cuối cùng cũng yên rồi.
Cậu lẩm bẩm: "Cái này không thể trách ta..."
"Rõ ràng là con trai ngươi có xu hướng hơn mà..."
Cậu lắc đầu, cầm Vấn Thiên chi khí, chui ra khỏi đan lô.
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa đêm, Cẩu Tiêu Sái nhắm mắt: Con trai ngươi cong rồi.
Cẩu Tiêu Sái trợn mắt: Khốn nạn!!!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Cơ Như Tuyết mơ mơ hồ hồ mà theo bọn họ chạy thoát, lại tiếp tục mơ mơ hồ hồ mà bị người ta nhét vào tay một chiếc hộp vuông vức khắc vàng bằng gỗ mun.
Nàng vô thức nhận lấy, cúi đầu nhìn: "Cái này là...?"
Dư Thanh Đường đang nói chuyện với sư môn, quay đầu lại chen một câu: "Vấn Thiên chi khí đấy, mau hỏi đi"
Cơ Như Tuyết tròn xoe mắt trong nháy mắt.
Nàng hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía tầng mây, liền chạm phải ánh mắt dò xét của tiên nhân, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Văn Thiên Hạ bước lên một bước, chắn trước người nàng, khẽ mỉm cười: "Thú vị thật, lại có thể chơi hắn một vố thế này..."
Thiên Cơ Tử từ đằng trước bay qua, đắc ý ngoái đầu lại: "Lợi hại chứ? Trận pháp đó là do ta bày đấy."
Văn Thiên Hạ thu lại ý cười, nét mặt ngay tức khắc trở nên vô cảm.
Nhàn Hạc đạo nhân lẩm bẩm một câu: "Cái lão già này, giỏi tranh công thật."
Trên tầng mây, tiên nhân cúi mắt nhìn xuống, vươn tay định bắt lấy Cơ Như Tuyết, chiếc hộp Vấn Thiên trong tay nàng run nhẹ, như bị một sức mạnh dẫn dắt, sắp bay lên trời.
Cơ Như Tuyết hoảng hốt nhưng vẫn cố siết chặt thánh khí trong tay, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của tiên nhân nơi Bất Dạ Thiên, giọng run rẩy: "Tiên tôn..."
Bàn tay kia không hề do dự, như che trời lấp đất, khiến người ta bất giác kinh hãi.
Ứng Vô Quyết giương cung bắn tới, nhưng mũi tên ngưng tụ từ linh lực vừa chạm vào tay kia liền tan biến, thậm chí chẳng b*n r* nổi chút tia lửa nào.
Một tiếng thở dài vang lên giữa không trung.
Lão Đan Vương ung dung bước tới, tay giơ đan lô lên nuốt trọn Dư Thanh Đường, Cơ Như Tuyết và Tiêu Thư Sinh vào trong, bàn tay đang hạ xuống của Bất Dạ Thiên liền chụp vào khoảng không.
"Là ngươi." Bất Dạ Thiên rốt cuộc mở miệng, giọng điệu lạnh như băng, "Ngươi đã Đại Thừa nhiều năm, vẫn không bước qua được ranh giới đó, ta vốn tưởng ngươi biết điều."
"Vốn dĩ ta cũng không có dã tâm lớn đến vậy." Lão Đan Vương mỉm cười ôn hoà, ngay cả lúc này vẫn chẳng lộ chút nóng nảy nào.
"Nhưng thiên hạ đều xông lên phía trước, ta sao có thể đứng ngoài cuộc."
Sau lưng ông, người Nam Châu cũng vừa vặn chạy tới.
Bên phía Ma tộc của Khoái Hoạt Môn thì vừa gọi "Môn chủ", "Ma tôn", vừa ùa tới chỗ Diệp Thần Diễm, vừa chạy vừa la, y phục thì loè loẹt chẳng theo quy củ nào, náo nhiệt đến mức hỗn loạn.
Tiếu Hồ Điệp đảo mắt nhìn quanh, tròn mắt hoảng hốt: "Nè nè nè, sao chỉ thấy họ Diệp, còn Tiểu Dư đâu?"
Lão Đan Vương chỉ chỉ vào đan lô của mình: "Ở trong này."
Tiểu Hồ Điệp hồ nghi nhìn ông: "Ngươi phe ta thật không đấy? Không phải vụng trộm bắt cậu ấy đi luyện đan đó chứ?"
Lão Đan Vương bật cười, khoát tay hiền hòa: "Yên tâm, ta và mấy tiểu hữu ấy cũng có duyên phận"
"Đan lô này của ta có không gian riêng, bọn họ có thể yên tâm sử dụng thánh khí bên trong, không bị người ngoài quấy rầy."
"Thánh khí?" Tiểu Hồ Điệp lập tức hứng thú, chu miệng lẩm bẩm, "A, chắc tụi nó lại tìm được thứ hay ho gì rồi, bảo sao không nhớ quay về Nam Châu chơi với ta."
"Nhưng mà hôm nay ta cũng học được một chiêu mới."
Nàng xoay người nhìn về phía Chúc Cửu Âm, cười hì hì: "A phụ thân, sau này gặp rắc rối, phụ thân cứ giấu ta vào trong miệng là được"
Chúc Cửu Âm lặng lẽ nhìn nàng, mấp máy lưỡi, day day má rồi gật đầu: "Cũng được"
Trưởng lão Thanh Xà cười đến nghiêng ngả: "Ngốc tử, ngươi còn tưởng thật à?"
Nàng cười quyến rũ: "Đi thôi, đến chào hỏi mấy kẻ danh môn chính phái của Mật Tông, quân tử gì đó"
Con rối khổng lồ kéo xe lăn của Thiên Tâm từng bước tiến tới, đệ tử Thủ Tinh Các xếp thành hàng sau lưng, y phục đồng bộ, hoàn toàn đối lập với đám người của Khoái Hoạt Môn đang vô tổ chức, đủ màu lòe loẹt.
Nhàn Hạc đạo nhân không nhịn được nhìn thêm mấy lần, thì thầm với Đại sư tỷ: "Ngươi xem, mặc giống nhau vẫn có khí thế hơn."
"Phải không?" Đại sư tỷ cũng đồng tình lắm, quay đầu vỗ vỗ vai ông, "Nhưng mà tốn tiền."
Nhàn Hạc đạo nhân nghẹn lời, lặng lẽ dời mắt đi.
Tình thế càng lúc càng hỗn loạn, dù Mật Tông có căn cơ thâm hậu, hiện tại cũng dần không chống đỡ nổi thế công.
Văn Thiên Hạ nhân lúc rảnh tay, liếc nhìn đan lô, rồi lại nhìn Lão Đan Vương.
Lão Đan Vương chẳng hiểu gì, chỉ yên lặng nhìn lại.
Thiên Cơ Tử trôi ngang qua, cười nhạo: "Sao? Còn tò mò cái Vấn Thiên chi khí à? Ngươi cũng là tông chủ rồi, lúc này mà còn muốn chui vào lò xem náo nhiệt sao"
Ông tiện miệng trấn an: "Chỉ là cái hộp gỗ thôi, có gì hay đâu."
"Không phải." Văn Thiên Hạ khẽ lắc đầu, "Ta không tò mò Vấn Thiên chi khí, ta tò mò..."
Hắn xoay đầu nhìn Thiên Cơ Tử, "Cái kẻ sống tiêu dao như cẩu ấy."
Thiên Cơ Tử mơ hồ: "Hả?"
Văn Thiên Hạ cong môi cười nhạt, khẽ cười: "Thôi bỏ đi, Tiêu Thư Sinh cũng ở trong đó, không hỏi hắn cũng sẽ kể."
Hắn xoay người, lại quay vào trận nghênh địch, chỉ để lại Thiên Cơ Tử ngơ ngác: "Hả? Con cẩu nào cơ?"
Trong đan lô.
Dư Thanh Đường vừa lăn một vòng đã dang tay ra định đỡ lấy hai người phía sau: "Tiêu huynh, Cơ cô nương"
Tiêu Thư Sinh cảm động vô cùng, nhưng lại lướt qua tay cậu mà đáp đất an toàn.
Hắn vỗ vỗ vai Dư Thanh Đường: "Dư huynh, tâm ý rất tốt, chỉ là... chuẩn xác hơi kém"
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn lên, kéo Tiêu Thư Sinh qua một bên, Tiêu Thư Sinh chưa hiểu ra sao, thì đã bị Cơ Như Tuyết rơi từ trên cao đập trúng.
"Khụ"
"A"
Cơ Như Tuyết luống cuống đứng dậy: "Xin lỗi hai vị, ta nhất thời thất thần, không kịp..."
Tiêu Thư Sinh khoát tay: "Không sao."
Hắn quay sang nhìn Dư Thanh Đường: "Dư huynh à, ngươi..."
Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội: "Không thể để nàng ngã, nhưng ta cũng không thể ôm nàng được, bên ngoài có một vại dấm chua lại thêm cái mũi cẩu, biết đâu ta mà ôm một cái là hắn ngửi ra ngay."
Cậu vỗ vai Tiêu Thư Sinh: "Ngươi độc thân, Tiêu huynh, chịu khó một chút."
Tiêu Thư Sinh nhắm mắt: "...Chuyện chính đi."
"À đúng." Dư Thanh Đường ngẩng đầu lên, "Ngươi mau hỏi đi"
Cơ Như Tuyết nhìn hộp Vấn Thiên trong tay, vẻ mặt do dự trong thoáng chốc, nhưng nàng biết không thể trì hoãn, bèn nghiêm mặt gật đầu.
Tiêu Thư Sinh tò mò nhìn sang: "Dư huynh, ngươi cũng biết mật chú mà, sao không hỏi?"
"Ta không được, phải có thiên đạo thai mới hỏi được." Dư Thanh Đường chắp tay sau lưng, lắc đầu cảm thán, "Thiết kế đặc biệt đó."
Năm xưa chính miệng Cẩu Tiêu Sái thừa nhận, hắn thiết kế như vậy chỉ để mỹ nhân tuyệt sắc ngưỡng mộ gọi tên mình.
Đúng là không biết xấu hổ.
Cơ Như Tuyết hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, vận chuyển tâm pháp Mật Tông, nét mặt lạnh lùng dần trở lại giống hệt lúc mới gặp, cao cao tại thượng, là một thánh nữ vô tình đạo.
Nàng kiên định mở Vấn Thiên chi khí, trầm giọng niệm: "...Sống tiêu sái như cẩu."
"Phụt." Dư Thanh Đường không nhịn được cười, vội đưa tay che miệng.
Nhưng đã muộn, Cơ Như Tuyết đỏ bừng cả mặt, hận không thể đào cái lỗ chui khỏi đan lô.
"Không sao, nghĩ thoáng chút." Dư Thanh Đường vội nghiêm mặt, "Ít ra cũng chỉ có ba người chúng ta nghe được, nếu ở ngoài kia, không biết bao nhiêu người nghe rồi."
"Vẫn là trong này tốt."
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh chăm chú lắng nghe, "Hình như có âm thanh rồi."
Dư Thanh Đường ghé tai lại gần Vấn Thiên chi khí phát ra âm thanh điện xẹt xẹt quen thuộc, khiến cậu bất giác thấy quen thuộc và nhớ nhung.
"Má ơi" Một giọng nam bình thường vang lên trong chiếc hộp, tiếp đó là tiếng đập bàn, giọng lẩm bẩm: "Aiya, đừng hỏng lúc này chứ"
Cơ Như Tuyết mắt sáng rỡ, vội hỏi: "Hỏi được rồi sao?"
"Cái gì thế này" Bên kia ngạc nhiên kêu lên, ghế lăn lạch cạch kéo dài, chắc là hắn lùi ra xa, "Quảng cáo bật lên à? Gì vậy trời?"
"Nghe cũng hay phết..."
Dư Thanh Đường thử gọi: "Cẩu Tiêu Sái?"
"Má ơi ai vậy?!7" Giọng nam hoảng loạn, càng khiến người ta chắc chắn đó chính là hắn, giọng lúc gần lúc xa, chắc đang kiểm tra máy tính, "Ngươi phát ra tiếng từ đâu? Ngươi hack máy ta à? Không đúng, sao ngươi biết ta là..."
Hắn im lặng một lát, rồi khẽ khụ một tiếng, đổi sang giọng trầm: "Huynh đệ, ngươi... chẳng lẽ... là fan của ta?"
"Vị mỹ nhân vừa nói cũng là fan hả?"
Dư Thanh Đường: "..."
Không hổ là ngươi, Cẩu Tiêu Sái.
"Đừng quan tâm mấy chuyện kia đã." Dư Thanh Đường nhịn không được muốn cà khịa, nhưng vẫn đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi còn nhớ thiết lập trong quyển Thiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn không?"
"Ồ, ngươi thích quyển đó à" Giọng Cẩu Tiêu Sái trở nên phấn khích, âm thanh nghe còn như muốn nổi bong bóng, hắn hắng giọng, làm bộ trịnh trọng: "Đương nhiên là nhớ rồi, mỗi một câu chuyện ta viết đều chứa đựng tâm huyết của ta, ta..."
Dư Thanh Đường ngắt lời hắn đang chuẩn bị lên giọng chính thống, truy hỏi: "Ta hỏi này, sau khi Diệp Thần Diễm lấy được Giới Thạch, ngươi cho hắn đối phó tà ma ngoại vực kiểu gì?"
"Hả?" Cẩu Tiêu Sái hơi mờ mịt, "Thì cứ đánh vậy thôi, xông thẳng ra giết hết là xong"
"Thiếu niên thần vương, một niệm tiên ma, một người một thương, chém xuyên thương khung...."
Cơ Như Tuyết sững lại: "Chỉ vậy thôi á?"
Cẩu Tiêu Sái im bặt.
Dư Thanh Đường nhịn không được thúc giục: "Đang hỏi ngươi đấy"
"Khụ." Cẩu Tiêu Sái hắng giọng: "Không phải, ta... ta là thấy bên kia có con gái đẹp nên hơi khó mở lời."
"Ê, huynh đệ, ta nói thật với ngươi nhé, ngươi đừng coi thường mấy tình tiết đơn giản như thế, nhưng mọi người thích đọc lắm"
"Bị Thiên Đạo, tiên nhân, tà ma ngoại vực đè đầu cưỡi cổ mãi, đương nhiên phải có một người đơn thương độc mã, vung tay hất tung tất cả"
"Nhưng, nhưng chỉ một mình hắn, làm sao mà đánh nổi đám tà ma ngoại vực đó chứ" Cơ Như Tuyết hơi gấp, "Năm xưa Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn đều đã là tiên nhân, vậy mà còn không đánh ra được..."
Cẩu Tiêu Sái lại câm nín.
Dư Thanh Đường giận không chỗ phát tiết: "Ngươi viết trong truyện mở hậu cung tưng bừng, thế mà ngoài đời không dám nói chuyện với con gái hả"
"Đây là nữ chính ta viết ra đấy, Cơ Như Tuyết"
Cẩu Tiêu Sái im lặng một hồi rồi nói: "Huynh đệ ta làm nghề lừa đảo à? Có nhớ nhà không?"
Hắn còn có vẻ cảm khái: "Ta nói thật, tuy ta là một thằng otaku chính hiệu, nhưng cũng không đến nỗi ngươi kéo một cô gái giọng hay đến bảo là nữ chính ta viết, mà ta liền tin rồi chuyển tiền cho ngươi đâu nhé."
"Ta đâu có ngu."
"Này, các ngươi thật sự hack được máy ta hả? Ta nói trước là ta cũng chẳng có tiền đâu, muốn lừa thì đi tìm mấy ông sếp lớn ấy"
"Tôi..." Dư Thanh Đường thở dài, "Thôi được rồi, ngươi cứ coi như bị lừa, trả lời câu hỏi lúc nãy là được"
"Câu nào? Thiết kế sức mạnh của ta không có vấn đề gì đâu mà." Cẩu Tiêu Sái đầy tự tin: "Xét lý thuyết, Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn sức mạnh trên giấy tờ là đủ rồi, nhưng họ không có Giới Thạch, thực lực bị giảm khi ra ngoài thế giới."
"Nhưng Diệp Thần Diễm thì khác, hắn là tiên ma hợp thể mạnh mẽ, lại còn có Giới Thạch, có thể tùy ý sử dụng sức mạnh tiên ma bên ngoài, đối phó đám tà ma ngoại vực chỉ là chuyện nhỏ"
Dư Thanh Đường ngẫm nghĩ một lát, hỏi: "Vậy, nếu Diệp Thần Diễm chưa thành tiên thì sao?"
"Hả?" Cẩu Tiêu Sái cảnh giác: "Gì cơ? Không phải sau khi đánh xong Bất Dạ Thiên, không ai quản Thiên Đạo nữa, nên hắn thành tiên một cách tự nhiên à? Làm sao mà không thành tiên được?"
"Ngươi chắc chắn không phải đọc bản lậu đấy chứ? Đọc lậu rồi đến đòi hậu mãi thì đen đủi lắm"
Hắn có vẻ bắt đầu nổi đóa, như đang tìm cách tắt hết thứ gì đó.
Dư Thanh Đường mở miệng: "Ta... thôi để tôi giải thích đơn giản cho ngươi vậy."
"Là ta xuyên vào truyện ngươi viết, rồi có thể là ta đã làm thay đổi mạch truyện, tóm lại là hiện tại, tình huống và diễn biến đều đã tới chỗ đó, Diệp Thần Diễm cũng đã có Giới Thạch, Bất Dạ Thiên cũng đang đánh, nhưng hắn vẫn chưa thành tiên, hiện tại mới chỉ hợp thể kỳ thôi, còn chưa đến đại thừa."
"Ngươi tin hay không thì tùy, giờ chỉ cần ngươi giúp nghĩ cách, theo thiết kế của ngươi, trong tình trạng này thì đánh thế nào?"
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, đến mức Dư Thanh Đường tưởng Cẩu Tiêu Sái chạy mất rồi, thì hắn lại lên tiếng:
"Huynh đệ..." Giọng Cẩu Tiêu Sái hơi run: "Ta bắt đầu tin rồi đó."
"Không, nguoi đúng là có bản lĩnh đấy, ta rút cả dây nguồn máy bàn mà ngươi vẫn nói chuyện được với ta"
"Không khoa học nổi nữa, chỉ có thể dùng huyền học để giải thích."
"Để ta nghĩ xem... mà này, ngươi xuyên thành ai vậy?"
Giọng hắn bỗng trở nên hào hứng: "Không lẽ ngươi chính là Diệp Thần Diễm?"
"Không phải." Dư Thanh Đường nhanh chóng phủ nhận.
"Ồ..." Cẩu Tiêu Sái cười hề hề, "Không phải cũng được, thế ngươi biết cốt truyện, đã đi giành bạn gái của Diệp Thần Diễm chưa?"
Tiêu Thư Sinh và Cơ Như Tuyết đồng loạt quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, trong ánh mắt của họ, Dư Thanh Đường hiểu rõ một điều người toàn trí toàn năng mà chỉ đến mức này à?
"Khụ." Không hiểu vì sao, Dư Thanh Đường thấy xấu hổ thay cho chính mình, đưa tay gãi gãi cằm: "Chưa."
"Haizz" Cẩu Tiêu Sái đập đùi: "Không có chí khí"
Hắn lại thở dài tiếc nuối: "Nhưng cũng bình thường thôi, mấy kiểu otaku như tụi mình, dù có xuyên sách thì cũng không thể lập tức từ mắc chứng sợ xã hội biến thành tay chơi đâu..."
"Ừm..." Dư Thanh Đường ngẩng đầu có chút chột dạ: "Nhưng mà ta bị hắn giành rồi."
"Hả?" Cẩu Tiêu Sái hiểu sai hoàn toàn: "Bạn gái ngươi bị hắn cướp rồi? Thật quá đáng"
"Không phải vậy." Dư Thanh Đường mở miệng, nhưng lại không biết nói sao, chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ: "Ngươi nghĩ ra chưa? Đừng hỏi mấy thứ linh tinh nữa, bên ngoài đang đánh nhau đấy, mọi người đang đợi ngươi đấy"
"Đang nghĩ, ta đang tìm tài liệu" Cẩu Tiêu Sái rối rít, "Ta nhớ bản thiết lập đầu tiên đúng là lúc hắn đánh ra thì chưa thành tiên..."
"Ồ?" Dư Thanh Đường sáng mắt: "Ngươi còn giữ bản thiết lập đầu à?"
"Có chứ, ta từng gửi cho biên tập xem nhưng bị trả về." Cẩu Tiêu Sái buồn bã: "Hồi đó ta còn sĩ diện, không cho mở hậu cung, hắn cô độc tới tận kết truyện, sau đó bị biên tập nghi ngờ là không có... ấy..."
"Khụ khụ khụ" Dư Thanh Đường vội cắt lời hắn, an ủi hai câu: "Vậy ra mấy phần hậu cung kia là vì mưu sinh mới thêm vào à? Ngươi cũng khổ nhỉ."
"Cũng không hẳn." Cẩu Tiêu Sái thành thật: "Ta viết cũng thấy sướng."
"Nếu biên tập không nói, ta còn thấy ngại ngại ấy chứ."
Dư Thanh Đường: "..."
"Ý ngươi là gì?" Cẩu Tiêu Sái vừa lật tài liệu vừa nghi ngờ: "Tình tiết được quần chúng yêu thích như thế, ngươi không thích chắc?"
Dư Thanh Đường mặt mũi đầy chính khí: "Ta không thích xem."
Cẩu Tiêu Sái cười lạnh một tiếng: "Giả vờ, không thì ngươi là cong đó"
Dư Thanh Đường nghẹn lời: "Ta ta chỉ là chiến thần thuần khiết"
"Thôi đi" Cẩu Tiêu Sái trợn mắt, "Bao nhiêu loại mỹ nữ như thế, một người ngươi cũng không thích? Ngươi chắc chắn là gay rồi"
Dư Thanh Đường siết chặt nắm đấm, Tiêu Thư Sinh vội kéo cậu lại: "Dư huynh, Dư huynh, nhẫn nhịn"
"À đúng rồi, ngươi còn chưa nói, rốt cuộc ngươi xuyên thành nhân vật nào?" Cẩu Tiêu Sái không kiêng dè gì cả, "Ta nghe ngươi nói chuyện cũng không ra dáng đàn ông, là Tiêu Thư Sinh hả?"
Tiêu Thư Sinh: "..."
Dư Thanh Đường vội đè tay Tiêu Thư Sinh lại: "Tiêu huynh, nhẫn, nhẫn"
Cậu quay đầu trả lời: "Dư Thanh Đường, ngươi còn nhớ không?"
Cẩu Tiêu Sái im lặng một lúc, nghi hoặc mở miệng: "Ta từng viết người này à?"
"Hừ." Dư Thanh Đường cười lạnh, "Ta đoán ngươi cũng không nhớ đâu, nhân vật quần chúng, không quan trọng."
"À." Cẩu Tiêu Sái đáp, giọng còn mang theo chút đồng cảm, "Ngươi nói xem xuyên thư một lần mà lại thành nhân vật chả có đất diễn..."
Dư Thanh Đường cắt ngang: "Ngươi tìm thấy chưa?"
"Rồi rồi" Cẩu Tiêu Sái đáp nhanh, "Chắc là ở chương này, để tôi xem kỹ lại cái đã."
"Ngươi biết dùng tìm kiếm không?" Dư Thanh Đường tức muốn học máu, "Ctrl với F kìa"
"Aiya, một lúc ta không biết tìm từ khóa nào... À rồi rồi, nhớ ra rồi, thiết kế ban đầu của Giới Thạch là có thể dựng một võ đài bên ngoài thế giới này, cưỡng chế kéo đám tà ma ngoại vực vào đánh tay đôi"
"Trong không gian do Giới Thạch mở ra, tà ma ngoại vực bắt buộc phải ngưng tụ thành thể xác, không thể ký sinh, còn tu sĩ trong giới thì có thể vào mà không bị giảm tu vi"
Cẩu Tiêu Sái bắt đầu đắc ý: "Sao hả? Thiết kế đỉnh chứ? Chỉ là sau thấy đánh hội đồng thì mất phong cách Long Ngạo Thiên nên ta mới sửa lại thành một người một thương xông ra ngoài..."
"Chính là cái này" Dư Thanh Đường mắt sáng rực, "Có cách rồi, đi đi đi"
"Ê ê ê, ngươi đừng vội đi thế" Cẩu Tiêu Sái quýnh lên, "Ngươi, ngươi kể ta nghe đi, thế giới đó... giống cái ta viết không? Có đáng tin không? Tu tiên cảm giác thế nào?"
Dư Thanh Đường nghĩ nghĩ, ra hiệu cho hai người kia truyền tin trước, còn mình thì ở lại trò chuyện với đồng hương một chút.
"Khá giống, chỉ là nó tự động lấp hết mấy hố ngươi đào." Dư Thanh Đường nghĩ một chút, quyết định khen vài câu, "Ngoài việc rất thích mở hậu cung ra, thì những chỗ khác cũng khá..."
"Mở hậu cung thì sao" Cẩu Tiêu Sái phản bác, "Ngươi đừng lên mặt dạy đời với ta nhé, muốn vậy thì ta đi viết văn học kinh điển rồi"
"Đây không phải thế giới thực tế, ta viết chút mấy thứ mà mọi người thích thì sao, ai cũng viết cả, đồng nam mở hậu cung nữ, đồng nữ mở hậu cung nam, thế giới ảo là phải impact"
Dư Thanh Đường: "..."
May mà vừa rồi để hai người kia đi trước rồi, không thì thật mất mặt.
Mà cũng không sao, chắc bọn họ nghe không hiểu.
Cẩu Tiêu Sái vẫn không cam lòng: "Không phải chứ, thế giới tu chân, dù là vai phụ lướt qua thì nhan sắc cũng đâu có tệ? Ngươi mà cũng không có nổi mối tình nào à?"
Dư Thanh Đường ngập ngừng, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng: "Thật ra thì, vẫn có."
Cẩu Tiêu Sái thở phào đầy vui sướng: "Với ai thế? Không sao đâu, dù là vai phụ ta cũng có thể tìm ra được trong toàn văn."
Dư Thanh Đường ánh mắt lảng tránh, lấm lét nói: "Ta kể ngươi nghe một chuyện nhé."
Cẩu Tiêu Sái: "Ừ?"
Dư Thanh Đường ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng mở lời: "Nam chính của ngươi đó, Diệp Thần Diễm."
Cẩu Tiêu Sái: "Ừ? Con trai ta, sao vậy?"
Dư Thanh Đường nghiêm túc: "Anh ta cong rồi."
Ngừng một nhịp, cậu bổ sung: "Là ta bẻ."
Bên kia im lặng một hồi, sau đó Cẩu Tiêu Sái gầm lên giận dữ: "Ta biết ngay ngươi là cong mà, vậy còn đám vợ của nó thì sao, ta liều mạng với ngươi"
Dư Thanh Đường hoảng loạn bấm loạn trên Vấn Thiên chi khí: "Cái này tắt kiểu gì vậy?"
"Đừng chạy, trả lời ta, con trai ta ở trên đúng không? Ít ra nó là top chứ?"
"Nói đi, trả lời ta, đồ nghiệt chủng"
"Phải phải phải" Dư Thanh Đường đáp vội, "Cạch" một tiếng, không biết ấn trúng đâu, cuối cùng tiếng điện dừng lại, giọng Cẩu Tiêu Sái cũng tắt luôn.
Dư Thanh Đường lau mồ hôi lạnh trên trán cuối cùng cũng yên rồi.
Cậu lẩm bẩm: "Cái này không thể trách ta..."
"Rõ ràng là con trai ngươi có xu hướng hơn mà..."
Cậu lắc đầu, cầm Vấn Thiên chi khí, chui ra khỏi đan lô.
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa đêm, Cẩu Tiêu Sái nhắm mắt: Con trai ngươi cong rồi.
Cẩu Tiêu Sái trợn mắt: Khốn nạn!!!
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
10.0/10 từ 36 lượt.