Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 208: Tề tựu
242@-
Đáp lại Dư Thanh Đường chỉ là một trận trầm mặc kéo dài.
Cuối cùng, Tiêu Thư Sinh chủ động phá vỡ yên lặng, y ha ha cười lớn, phe phẩy cây quạt trong tay, thân mật gõ nhẹ lên vai Dư Thanh Đường, giọng điệu đầy thâm ý: "Dư huynh, tình thế thế này mà ngươi còn có tâm tư nói giỡn sao?"
Hắn vừa cười vừa chỉ về phía Cơ Như Tuyết đang ngây ngốc: "Bất quá cũng hay, ngươi làm một màn như vậy, Thánh nữ ngược lại không còn căng thẳng nữa."
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nghiêm mặt: "Ta không nói giỡn."
"Là thật đấy."
Văn Thiên Hạ trầm ngâm chốc lát, chậm rãi lên tiếng: "...Ai lại đặt cái tên như vậy?"
Dư Thanh Đường nghĩ ngợi một lúc, dò xét đáp: "Nam nhân thích gây cười?"
Văn Thiên Hạ khép mắt lại, mở ra lần nữa: "Ban đầu ta còn tưởng không thể nào."
"Nhưng không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên một gương mặt..."
"Nếu là người như hắn... đặt cái tên như vậy, cũng không có gì lạ."
Tiêu Thư Sinh tò mò: "Là ai?"
Văn Thiên Hạ bình thản nói: "Thiên Cơ Tử."
Dư Thanh Đường nhíu mày: "Ngài cũng dát vàng lên mặt Cẩu Tiêu Sái rồi đó."
Tiêu Thư Sinh muốn nói lại thôi, hướng Dư Thanh Đường cuối cùng xác nhận lại: "Thật sự gọi vậy? Mật chú thật sự là thế?"
Hắn lẩm bẩm: "Nếu là thật mật tông giấu kín mật chú ngần ấy năm, tám phần là vì mất mặt."
"Tin ta đi" Dư Thanh Đường gần như muốn thề thốt, "Ta đâu phải loại người lúc sắp chết còn muốn pha trò"
Nói rồi, lại lúng túng quay mặt đi: "...Có khi ta thật là vậy."
Cậu biết, mình càng căng thẳng càng không khống chế được miệng.
Cơ Như Tuyết bị chấn động, ánh mắt cũng dao động theo: "Như Cẩu Tiêu Sái, thật sự là người toàn tri toàn năng?"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc vậy, nếu hắn không quên thiết lập."
Dù sao cũng là sách hắn viết ra, nhưng người đó thì ai cũng biết, hố đào thì nhiều, vá thì không chịu vá, thiết lập giữa chừng thì bỏ, toàn phải nhờ thiên đạo sửa lại.
Càng nghĩ cậu càng thấy lo, đến lúc then chốt ngươi đừng làm đứt gánh giữa đường đấy, Cẩu Tiêu Sái.
Tiêu Thư Sinh khổ não cười: "Nghe ra thì rất vô lý nhưng nếu Dư huynh nói vậy, ta liền tin một lần."
"Nếu thế thì Thánh nữ cũng đừng lo lắng gì nữa, cùng đi với chúng ta thôi."
"Tiếp theo, cần tìm...."
Văn Thiên Hạ gật đầu: "Vấn Thiên chi khí."
Ông nhìn về phía Cơ Như Tuyết: "Ngươi có biết ở đâu không?"
Cơ Như Tuyết vẫn còn chưa hoàn hồn, khẽ lắc đầu mơ màng.
Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt, phân tích:
"Nếu là ta, món trọng yếu như thế, đương nhiên sẽ giấu ở nơi an toàn nhất trong mật tông."
Văn Thiên Hạ nhắm mắt: "Nếu là ta mà là Bất Dạ Thiên, ta sẽ giấu trong lòng."
"Chân tiên duy nhất trên đời, nếu hắn không muốn giao ra, thì ai có thể lặng yên không dấu vết mà lấy được?"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "May mà người không phải hắn, nếu không..."
Vừa quay đầu lại, liền thấy Dư Thanh Đường sắc mặt cổ quái.
Tiêu Thư Sinh trừng lớn mắt: "Chẳng lẽ ngươi biết thật?"
Dư Thanh Đường chớp mắt: "Chính là giấu trong lòng hắn đấy"
Cơ Như Tuyết ngạc nhiên không hiểu: "Sao ngươi biết? Vấn Thiên chi khí đối với mật tông còn quan trọng hơn cả Bổ Thiên Lò, cùng với mật chú đều là cơ mật chỉ giáo chủ mới biết."
"Ngươi rốt cuộc là..."
"Chờ chút," Tiêu Thư Sinh sắc mặt bắt đầu cổ quái, nheo mắt nhìn Dư Thanh Đường:
"Dư huynh ngươi phúc vận thâm hậu, được thiên đạo ưu ái, ai ai cũng biết."
"Ừ." Dư Thanh Đường gật đầu, "Sao vậy?"
"Bất Dạ Thiên nắm giữ thiên đạo, có thể coi là nửa cái thiên đạo."
Tiêu Thư Sinh cười thâm ý: "Ngươi được thiên đạo ưu ái, chẳng phải là được Bất Dạ Thiên ưu ái sao?"
Dư Thanh Đường nghe thấy mà nổi da gà: "Sao càng nghe càng thấy sai sai?"
Tiêu Thư Sinh càng nói càng chắc chắn, đưa quạt chỉ vào cậu: "Ngươi còn biết cả mật chú không truyền ra ngoài của mật tông."
"Còn biết luôn cả đồ vật trong lòng giáo chủ."
Dư Thanh Đường nghẹn lời: "Ngươi nói chuyện càng lúc càng khó nghe rồi đấy."
"Dư huynh, không phải ta nói bừa đâu." Tiêu Thư Sinh ra vẻ nghiêm túc, gật đầu: "Chuyện này đúng là hơi mờ ám rồi."
Hắn bỗng tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách Diệp huynh nhất mực muốn sống mái với Bất Dạ Thiên, hắn tám phần cũng đã phát hiện ra"
"Phát hiện cái đầu ngươi ấy" Dư Thanh Đường gần như muốn đập đầu vào tường, "Đừng có nói bậy"
"Ngươi xem Thánh nữ đang nhìn ta bằng ánh mắt gì kìa"
"A?" Cơ Như Tuyết ánh mắt dao động nhìn giữa hai người: "Ta... ta chưa từng thấy Tiên Tôn đối xử đặc biệt với ai..."
"Ngươi xem đi" Dư Thanh Đường chỉ tay loạn xạ, "Có tiểu tử ngốc thế này mà ngươi còn nói vớ vẩn"
"Nó mà tin là toi thật đấy"
Cậu vừa nói vừa thò đầu ra cửa sổ ngoài kia đang đánh nhau dữ dội.
Ban đầu bên Diệp Thần Diễm tập kích bất ngờ, khiến đệ tử mật tông không kịp trở tay, thua liền mấy trận, nhưng nhanh chóng sứ giả thiên giới xuất hiện, mấy vị trưởng lão Hóa Thần, Hợp Thể kỳ của mật tông cũng ra tay, lập tức ổn định cục diện.
Quả nhiên là đại tông môn căn cơ thâm hậu, số lượng cao tu đâu phải một mình Tứ Quý Thư Viện sánh kịp.
Ngay khi khí thế sắp bị áp đảo lại, Diệp Thần Diễm tay cầm giới thạch, thế như chẻ tre xông vào trận địa, tiếp đó một bàn tay ngọc trắng khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Trên tầng mây cao hơn cả tầng mây, một pháp tướng khổng lồ của chân tiên che trời lộ diện, vị tiên kia rốt cuộc cũng hiện thân.
"Tiên Tôn" Đệ tử mật tông quỳ đầy đất, sợ hãi dập đầu:
"Là đệ tử vô năng"
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiên nhân như thần khổng lồ, tóc bạc rủ xuống, mi dài như tuyết, đôi mắt không bi không hỉ không tình, càng làm cho gương mặt tuyệt mỹ như tượng ngọc ấy thêm phần lạnh lùng.
Tay hắn chạm đất nhẹ nhàng nâng lên, tách lớp mây dày đặc.
Con ngươi Diệp Thần Diễm co lại thì ra mật tông không trôi giữa tầng mây mà là được Tiên Tôn đặt ngay trên đầu gối
Bất Dạ Thiên vẫn chưa đứng dậy, chỉ trong chốc lát, mây đã tụ lại, ngăn cách mọi ánh nhìn.
Sấm sét nổ vang, một đạo thiên lôi giáng xuống, Tử Vân tự tin xông lên đón lấy, há miệng "gầm" một tiếng cắn vào lôi quang.
Phong vân biến sắc, cuồng phong mưa bão kéo đến, khí thế thiên uy cuồn cuộn.
"Chậc, khí hậu mật tông các ngươi cũng chẳng ra gì nhỉ, mưa gió liên miên." Một giọng nữ vang lên, Xích Diễm Thiên sững lại, quay đầu mừng rỡ:
"Giáo chủ, ấy chà, Tiêu Tiêu sao ngươi cũng tới"
"Ta không thể tới chắc?" Đồ Tiêu Tiêu hất cằm:
"Đồng minh đồng sinh cộng tử"
Hồng Nghê vung tay, tấm lụa đỏ rực như châm lửa cả bầu trời, mưa còn chưa rơi đã bốc hơi thành khói xanh.
"Tất cả đều đã ra mặt." Thương Viêm cười sang sảng, búa lớn vác trên vai, chỉ trời: "Vậy cần gì che che giấu giấu nữa."
"Thế nhân nghi kỵ, chi bằng nói trắng ra một lần"
"Cảnh tượng thế này" Lâm Giang Tiên ôm cầm xuất hiện, sau lưng là nhóm đệ tử âm tu, khí thế trang nghiêm.
Hắn ngồi xuống, gảy nhẹ dây cầm: "Vậy thì đàn một khúc Định Phong Ba đi."
Âm luật vang vọng, hợp tấu nổi lên, cuồng phong tiêu tán trong nháy mắt.
Thương Viêm cười to: "Thế nào, Lâm Giang Tiên, các ngươi lại chậm một bước"
Lâm Giang Tiên đàn ngừng, ngẩng đầu, lạnh lùng: "Ồn ào."
Hắn quay đi, thở dài: "Phá cảnh."
Thanh Trúc không nhịn được "chậc" một tiếng: "Dù sao cũng là đại chiến, ngươi nói ngừng là ngừng hả?"
Lâm Giang Tiên thản nhiên: "Các ngươi cứ đàn."
Diệu Âm Tiên quan tâm hỏi: "Sư tôn thì sao?"
Lâm Giang Tiên thu ánh mắt về từ người Viện trưởng Mai, nhắm mắt lại, điềm đạm: "Ta... đang dưỡng khí."
Viện trưởng Mai theo bản năng quay đầu lại, khẽ cười: "Bằng không, đốt cho hắn một nén trầm hương nhé?"
"Không cần." Lâm Giang Tiên nhắm mắt, thần sắc không chút dao động, "Ta không còn thích hương liệu nữa."
Trúc cô nương nhướng mày, cây tiêu trúc trong tay xoay một vòng: "Chẳng phải ngươi nói hắn kén chọn sao."
Lâm Giang Tiên từ từ quay đầu nhìn y.
"Chuyện này cũng không được nói à?" Trúc cô nương tặc lưỡi, "Cái này không nói, cái kia không nói, thôi thì kiếp sau hai ngươi hãy nên đôi nhé"
Y bỏ lại một đám người của Thiên Âm Tông, một thân một mình xông vào trận: "Các ngươi cứ tấu tiếp đi"
Diệu Âm Tiên kinh hô: "Thanh Trúc sư thúc, vậy ngươi..."
Dư Thanh Đường lặng lẽ nhích tới cạnh họ: "Hắn cũng tấu đấy"
Diệu Âm Tiên mừng rỡ: "Dư..."
Nàng liếc nhìn y phục của Dư Thanh Đường.
"Chút nữa ta giải thích" Cậu mò đến đây, đương nhiên là vừa rồi trong màn hòa tấu, đã thấy vài bóng dáng quen thuộc đang tranh thủ lẩn vào.
Cậu dang hai tay lao đến: "Sư phụ, sư tỷ, sư huynh"
Nhàn Hạc đạo nhân cười hiền hậu: "Đồ nhi...."
Dư Thanh Đường khom lưng, kéo lấy vạt áo ông, tò mò thò đầu nhìn ra phía sau: "Cái lỗ sau đạo bào kia vá lại chưa?"
"Này cái tên nhóc này" Sắc mặt Nhàn Hạc đạo nhân biến đổi, vội vàng kéo vạt áo, lườm sang vị trưởng lão Thiên Âm Tông bên cạnh, hạ giọng nói, "Đừng làm mất mặt ta trước người ngoài"
Ông lầm bầm: "Chưa kịp vá"
"Không phải không có linh thạch, mà là việc gì cũng có trước sau, chẳng phải còn phải sửa nhạc khí cho Thập Nhị sư huynh ngươi, rồi đến Ngũ sư huynh ngươi sắp thành thân..."
Ông còn đang giơ tay đếm đếm, Đại sư tỷ chen lời: "Sư phụ, chính sự"
"À phải." Nhàn Hạc đạo nhân lấy tụ bảo bồn ra.
Dư Thanh Đường ngớ người: "Đây là..."
Nhàn Hạc đạo nhân hiếm khi nghiêm nghị ra vẻ dọa người: "Ngươi là muốn hỏi Thiên chi khí?"
Dư Thanh Đường đần ra gật đầu.
Nhàn Hạc đạo nhân mỉm cười: "Tốt, sư phụ lấy cho ngươi."
Ông cười dịu dàng, hệt như thường ngày ở tông môn, khi đệ tử nũng nịu đòi ăn kẹo, ông luôn nheo mắt, giấu tay vào tay áo, cười bảo được sư phụ đi mua cho.
Dư Thanh Đường lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy ông nhẹ nhàng lắc tụ bảo bồn trong tay, miệng niệm không phải câu chú cậu dạy, mà là...
"Thiên chi khí, vào bồn của ta."
"Choang" một tiếng, tụ bảo bồn chợt nặng trĩu.
Dư Thanh Đường há hốc mồm kinh ngạc, Nhàn Hạc đạo nhân thản nhiên thò tay vào trong bồn lấy ra một chiếc hộp vuông vắn nhỏ nhắn, đưa cho cậu: "Này, cầm lấy."
Dư Thanh Đường run run đưa tay đón, hoảng hốt dúi ngay cho Cơ Như Tuyết phía sau: "Sư phụ, ăn trộm thánh khí của tiên nhân, lần này ngài rước đại họa rồi"
Nhàn Hạc đạo nhân vẫn cười hòa nhã: "Chớ sợ, có sư phụ đây."
Đại sư tỷ ghé sát tai Dư Thanh Đường thì thầm: "Yên tâm đi, bọn ta đã có chuẩn bị, cả tông môn tháng này toàn làm việc thiện, từ cứu người chữa bệnh đến giúp bà bà xâu kim, chạy chân cho ông công..."
Nàng tự tin vỗ ngực: "Cả đống công đức trên người chúng ta bây giờ, đến tượng Phật trong chùa Đạt Ma còn chẳng sánh bằng"
Chưa dứt lời, nàng bị nước bọt sặc một cái, ho khù khụ suýt thì lăn quay ra.
Nàng vừa ho vừa cố gắng mở miệng: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, khụ khụ, tuyệt đối là ngoài ý muốn"
Dư Thanh Đường: "..."
Trông vậy thật chẳng khiến người ta yên tâm chút nào đâu, sư tỷ à.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đáp lại Dư Thanh Đường chỉ là một trận trầm mặc kéo dài.
Cuối cùng, Tiêu Thư Sinh chủ động phá vỡ yên lặng, y ha ha cười lớn, phe phẩy cây quạt trong tay, thân mật gõ nhẹ lên vai Dư Thanh Đường, giọng điệu đầy thâm ý: "Dư huynh, tình thế thế này mà ngươi còn có tâm tư nói giỡn sao?"
Hắn vừa cười vừa chỉ về phía Cơ Như Tuyết đang ngây ngốc: "Bất quá cũng hay, ngươi làm một màn như vậy, Thánh nữ ngược lại không còn căng thẳng nữa."
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nghiêm mặt: "Ta không nói giỡn."
"Là thật đấy."
Văn Thiên Hạ trầm ngâm chốc lát, chậm rãi lên tiếng: "...Ai lại đặt cái tên như vậy?"
Dư Thanh Đường nghĩ ngợi một lúc, dò xét đáp: "Nam nhân thích gây cười?"
Văn Thiên Hạ khép mắt lại, mở ra lần nữa: "Ban đầu ta còn tưởng không thể nào."
"Nhưng không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên một gương mặt..."
"Nếu là người như hắn... đặt cái tên như vậy, cũng không có gì lạ."
Tiêu Thư Sinh tò mò: "Là ai?"
Văn Thiên Hạ bình thản nói: "Thiên Cơ Tử."
Dư Thanh Đường nhíu mày: "Ngài cũng dát vàng lên mặt Cẩu Tiêu Sái rồi đó."
Tiêu Thư Sinh muốn nói lại thôi, hướng Dư Thanh Đường cuối cùng xác nhận lại: "Thật sự gọi vậy? Mật chú thật sự là thế?"
Hắn lẩm bẩm: "Nếu là thật mật tông giấu kín mật chú ngần ấy năm, tám phần là vì mất mặt."
"Tin ta đi" Dư Thanh Đường gần như muốn thề thốt, "Ta đâu phải loại người lúc sắp chết còn muốn pha trò"
Nói rồi, lại lúng túng quay mặt đi: "...Có khi ta thật là vậy."
Cậu biết, mình càng căng thẳng càng không khống chế được miệng.
Cơ Như Tuyết bị chấn động, ánh mắt cũng dao động theo: "Như Cẩu Tiêu Sái, thật sự là người toàn tri toàn năng?"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc vậy, nếu hắn không quên thiết lập."
Dù sao cũng là sách hắn viết ra, nhưng người đó thì ai cũng biết, hố đào thì nhiều, vá thì không chịu vá, thiết lập giữa chừng thì bỏ, toàn phải nhờ thiên đạo sửa lại.
Càng nghĩ cậu càng thấy lo, đến lúc then chốt ngươi đừng làm đứt gánh giữa đường đấy, Cẩu Tiêu Sái.
Tiêu Thư Sinh khổ não cười: "Nghe ra thì rất vô lý nhưng nếu Dư huynh nói vậy, ta liền tin một lần."
"Nếu thế thì Thánh nữ cũng đừng lo lắng gì nữa, cùng đi với chúng ta thôi."
"Tiếp theo, cần tìm...."
Văn Thiên Hạ gật đầu: "Vấn Thiên chi khí."
Ông nhìn về phía Cơ Như Tuyết: "Ngươi có biết ở đâu không?"
Cơ Như Tuyết vẫn còn chưa hoàn hồn, khẽ lắc đầu mơ màng.
Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt, phân tích:
"Nếu là ta, món trọng yếu như thế, đương nhiên sẽ giấu ở nơi an toàn nhất trong mật tông."
Văn Thiên Hạ nhắm mắt: "Nếu là ta mà là Bất Dạ Thiên, ta sẽ giấu trong lòng."
"Chân tiên duy nhất trên đời, nếu hắn không muốn giao ra, thì ai có thể lặng yên không dấu vết mà lấy được?"
Tiêu Thư Sinh bật cười: "May mà người không phải hắn, nếu không..."
Vừa quay đầu lại, liền thấy Dư Thanh Đường sắc mặt cổ quái.
Tiêu Thư Sinh trừng lớn mắt: "Chẳng lẽ ngươi biết thật?"
Dư Thanh Đường chớp mắt: "Chính là giấu trong lòng hắn đấy"
Cơ Như Tuyết ngạc nhiên không hiểu: "Sao ngươi biết? Vấn Thiên chi khí đối với mật tông còn quan trọng hơn cả Bổ Thiên Lò, cùng với mật chú đều là cơ mật chỉ giáo chủ mới biết."
"Ngươi rốt cuộc là..."
"Chờ chút," Tiêu Thư Sinh sắc mặt bắt đầu cổ quái, nheo mắt nhìn Dư Thanh Đường:
"Dư huynh ngươi phúc vận thâm hậu, được thiên đạo ưu ái, ai ai cũng biết."
"Ừ." Dư Thanh Đường gật đầu, "Sao vậy?"
"Bất Dạ Thiên nắm giữ thiên đạo, có thể coi là nửa cái thiên đạo."
Tiêu Thư Sinh cười thâm ý: "Ngươi được thiên đạo ưu ái, chẳng phải là được Bất Dạ Thiên ưu ái sao?"
Dư Thanh Đường nghe thấy mà nổi da gà: "Sao càng nghe càng thấy sai sai?"
Tiêu Thư Sinh càng nói càng chắc chắn, đưa quạt chỉ vào cậu: "Ngươi còn biết cả mật chú không truyền ra ngoài của mật tông."
"Còn biết luôn cả đồ vật trong lòng giáo chủ."
Dư Thanh Đường nghẹn lời: "Ngươi nói chuyện càng lúc càng khó nghe rồi đấy."
"Dư huynh, không phải ta nói bừa đâu." Tiêu Thư Sinh ra vẻ nghiêm túc, gật đầu: "Chuyện này đúng là hơi mờ ám rồi."
Hắn bỗng tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách Diệp huynh nhất mực muốn sống mái với Bất Dạ Thiên, hắn tám phần cũng đã phát hiện ra"
"Phát hiện cái đầu ngươi ấy" Dư Thanh Đường gần như muốn đập đầu vào tường, "Đừng có nói bậy"
"Ngươi xem Thánh nữ đang nhìn ta bằng ánh mắt gì kìa"
"A?" Cơ Như Tuyết ánh mắt dao động nhìn giữa hai người: "Ta... ta chưa từng thấy Tiên Tôn đối xử đặc biệt với ai..."
"Ngươi xem đi" Dư Thanh Đường chỉ tay loạn xạ, "Có tiểu tử ngốc thế này mà ngươi còn nói vớ vẩn"
"Nó mà tin là toi thật đấy"
Cậu vừa nói vừa thò đầu ra cửa sổ ngoài kia đang đánh nhau dữ dội.
Ban đầu bên Diệp Thần Diễm tập kích bất ngờ, khiến đệ tử mật tông không kịp trở tay, thua liền mấy trận, nhưng nhanh chóng sứ giả thiên giới xuất hiện, mấy vị trưởng lão Hóa Thần, Hợp Thể kỳ của mật tông cũng ra tay, lập tức ổn định cục diện.
Quả nhiên là đại tông môn căn cơ thâm hậu, số lượng cao tu đâu phải một mình Tứ Quý Thư Viện sánh kịp.
Ngay khi khí thế sắp bị áp đảo lại, Diệp Thần Diễm tay cầm giới thạch, thế như chẻ tre xông vào trận địa, tiếp đó một bàn tay ngọc trắng khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Trên tầng mây cao hơn cả tầng mây, một pháp tướng khổng lồ của chân tiên che trời lộ diện, vị tiên kia rốt cuộc cũng hiện thân.
"Tiên Tôn" Đệ tử mật tông quỳ đầy đất, sợ hãi dập đầu:
"Là đệ tử vô năng"
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiên nhân như thần khổng lồ, tóc bạc rủ xuống, mi dài như tuyết, đôi mắt không bi không hỉ không tình, càng làm cho gương mặt tuyệt mỹ như tượng ngọc ấy thêm phần lạnh lùng.
Tay hắn chạm đất nhẹ nhàng nâng lên, tách lớp mây dày đặc.
Con ngươi Diệp Thần Diễm co lại thì ra mật tông không trôi giữa tầng mây mà là được Tiên Tôn đặt ngay trên đầu gối
Bất Dạ Thiên vẫn chưa đứng dậy, chỉ trong chốc lát, mây đã tụ lại, ngăn cách mọi ánh nhìn.
Sấm sét nổ vang, một đạo thiên lôi giáng xuống, Tử Vân tự tin xông lên đón lấy, há miệng "gầm" một tiếng cắn vào lôi quang.
Phong vân biến sắc, cuồng phong mưa bão kéo đến, khí thế thiên uy cuồn cuộn.
"Chậc, khí hậu mật tông các ngươi cũng chẳng ra gì nhỉ, mưa gió liên miên." Một giọng nữ vang lên, Xích Diễm Thiên sững lại, quay đầu mừng rỡ:
"Giáo chủ, ấy chà, Tiêu Tiêu sao ngươi cũng tới"
"Ta không thể tới chắc?" Đồ Tiêu Tiêu hất cằm:
"Đồng minh đồng sinh cộng tử"
Hồng Nghê vung tay, tấm lụa đỏ rực như châm lửa cả bầu trời, mưa còn chưa rơi đã bốc hơi thành khói xanh.
"Tất cả đều đã ra mặt." Thương Viêm cười sang sảng, búa lớn vác trên vai, chỉ trời: "Vậy cần gì che che giấu giấu nữa."
"Thế nhân nghi kỵ, chi bằng nói trắng ra một lần"
"Cảnh tượng thế này" Lâm Giang Tiên ôm cầm xuất hiện, sau lưng là nhóm đệ tử âm tu, khí thế trang nghiêm.
Hắn ngồi xuống, gảy nhẹ dây cầm: "Vậy thì đàn một khúc Định Phong Ba đi."
Âm luật vang vọng, hợp tấu nổi lên, cuồng phong tiêu tán trong nháy mắt.
Thương Viêm cười to: "Thế nào, Lâm Giang Tiên, các ngươi lại chậm một bước"
Lâm Giang Tiên đàn ngừng, ngẩng đầu, lạnh lùng: "Ồn ào."
Hắn quay đi, thở dài: "Phá cảnh."
Thanh Trúc không nhịn được "chậc" một tiếng: "Dù sao cũng là đại chiến, ngươi nói ngừng là ngừng hả?"
Lâm Giang Tiên thản nhiên: "Các ngươi cứ đàn."
Diệu Âm Tiên quan tâm hỏi: "Sư tôn thì sao?"
Lâm Giang Tiên thu ánh mắt về từ người Viện trưởng Mai, nhắm mắt lại, điềm đạm: "Ta... đang dưỡng khí."
Viện trưởng Mai theo bản năng quay đầu lại, khẽ cười: "Bằng không, đốt cho hắn một nén trầm hương nhé?"
"Không cần." Lâm Giang Tiên nhắm mắt, thần sắc không chút dao động, "Ta không còn thích hương liệu nữa."
Trúc cô nương nhướng mày, cây tiêu trúc trong tay xoay một vòng: "Chẳng phải ngươi nói hắn kén chọn sao."
Lâm Giang Tiên từ từ quay đầu nhìn y.
"Chuyện này cũng không được nói à?" Trúc cô nương tặc lưỡi, "Cái này không nói, cái kia không nói, thôi thì kiếp sau hai ngươi hãy nên đôi nhé"
Y bỏ lại một đám người của Thiên Âm Tông, một thân một mình xông vào trận: "Các ngươi cứ tấu tiếp đi"
Diệu Âm Tiên kinh hô: "Thanh Trúc sư thúc, vậy ngươi..."
Dư Thanh Đường lặng lẽ nhích tới cạnh họ: "Hắn cũng tấu đấy"
Diệu Âm Tiên mừng rỡ: "Dư..."
Nàng liếc nhìn y phục của Dư Thanh Đường.
"Chút nữa ta giải thích" Cậu mò đến đây, đương nhiên là vừa rồi trong màn hòa tấu, đã thấy vài bóng dáng quen thuộc đang tranh thủ lẩn vào.
Cậu dang hai tay lao đến: "Sư phụ, sư tỷ, sư huynh"
Nhàn Hạc đạo nhân cười hiền hậu: "Đồ nhi...."
Dư Thanh Đường khom lưng, kéo lấy vạt áo ông, tò mò thò đầu nhìn ra phía sau: "Cái lỗ sau đạo bào kia vá lại chưa?"
"Này cái tên nhóc này" Sắc mặt Nhàn Hạc đạo nhân biến đổi, vội vàng kéo vạt áo, lườm sang vị trưởng lão Thiên Âm Tông bên cạnh, hạ giọng nói, "Đừng làm mất mặt ta trước người ngoài"
Ông lầm bầm: "Chưa kịp vá"
"Không phải không có linh thạch, mà là việc gì cũng có trước sau, chẳng phải còn phải sửa nhạc khí cho Thập Nhị sư huynh ngươi, rồi đến Ngũ sư huynh ngươi sắp thành thân..."
Ông còn đang giơ tay đếm đếm, Đại sư tỷ chen lời: "Sư phụ, chính sự"
"À phải." Nhàn Hạc đạo nhân lấy tụ bảo bồn ra.
Dư Thanh Đường ngớ người: "Đây là..."
Nhàn Hạc đạo nhân hiếm khi nghiêm nghị ra vẻ dọa người: "Ngươi là muốn hỏi Thiên chi khí?"
Dư Thanh Đường đần ra gật đầu.
Nhàn Hạc đạo nhân mỉm cười: "Tốt, sư phụ lấy cho ngươi."
Ông cười dịu dàng, hệt như thường ngày ở tông môn, khi đệ tử nũng nịu đòi ăn kẹo, ông luôn nheo mắt, giấu tay vào tay áo, cười bảo được sư phụ đi mua cho.
Dư Thanh Đường lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy ông nhẹ nhàng lắc tụ bảo bồn trong tay, miệng niệm không phải câu chú cậu dạy, mà là...
"Thiên chi khí, vào bồn của ta."
"Choang" một tiếng, tụ bảo bồn chợt nặng trĩu.
Dư Thanh Đường há hốc mồm kinh ngạc, Nhàn Hạc đạo nhân thản nhiên thò tay vào trong bồn lấy ra một chiếc hộp vuông vắn nhỏ nhắn, đưa cho cậu: "Này, cầm lấy."
Dư Thanh Đường run run đưa tay đón, hoảng hốt dúi ngay cho Cơ Như Tuyết phía sau: "Sư phụ, ăn trộm thánh khí của tiên nhân, lần này ngài rước đại họa rồi"
Nhàn Hạc đạo nhân vẫn cười hòa nhã: "Chớ sợ, có sư phụ đây."
Đại sư tỷ ghé sát tai Dư Thanh Đường thì thầm: "Yên tâm đi, bọn ta đã có chuẩn bị, cả tông môn tháng này toàn làm việc thiện, từ cứu người chữa bệnh đến giúp bà bà xâu kim, chạy chân cho ông công..."
Nàng tự tin vỗ ngực: "Cả đống công đức trên người chúng ta bây giờ, đến tượng Phật trong chùa Đạt Ma còn chẳng sánh bằng"
Chưa dứt lời, nàng bị nước bọt sặc một cái, ho khù khụ suýt thì lăn quay ra.
Nàng vừa ho vừa cố gắng mở miệng: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, khụ khụ, tuyệt đối là ngoài ý muốn"
Dư Thanh Đường: "..."
Trông vậy thật chẳng khiến người ta yên tâm chút nào đâu, sư tỷ à.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 208: Tề tựu
10.0/10 từ 36 lượt.