Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 192: Tĩnh Thủy Tông

218@-

Diệp Thần Diễm dứt khoát từ chối: "Ta mới không thèm."


 


Ly Cơ khẽ bật cười, lại quay sang hỏi Dư Thanh Đường: "Vậy vị này thì sao?"


 


Dư Thanh Đường đang nháy mắt làm mặt quỷ với Diệp Thần Diễm, không ngờ lại đột ngột bị hỏi đến, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc: "Ta, ta, hỏi ta à?"


 


"Chiêu mời rể về làm phò mã ấy mà, dù hắn có bản lĩnh kinh thiên động địa, nhưng không biết cách dỗ người thì vẫn thiếu vài phần." Ly Cơ như cố tình, cười cười: "So với hắn, ngươi trông lại có vẻ..."


 


Diệp Thần Diễm lập tức kéo cậu về sau lưng: "Đừng có nhắm vào hắn"


 


Ly Cơ khẽ che miệng cười, chẳng hề hoảng loạn: "Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi? Không nhìn ra trước mắt lại là một đôi hữu tình, suýt nữa chia rẽ tiên lữ rồi?"


 


"Ơ?" Phi Nham nghe vậy cũng sững người, thò cái đầu rồng to tướng qua nhìn hai người bọn họ chăm chú, "Ta cũng nhìn nhầm rồi? Hai đứa không phải đều là nam sao?"


 


Ly Cơ thì không lấy gì làm lạ: "Tu sĩ nhân tộc mà, có người thích yêu quái núi rừng, có người thích giao nhân long nữ, cũng có người thích nam tử, chẳng phải rất bình thường sao?"


 


"Cũng đúng." Phi Nham rụt đầu lại, "Đám tiểu tử này đúng là rắc rối."


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Phi Nham giọng như chuông đồng: "Nói chung là vậy đi, hai ngươi đánh bại tên thiếu tông chủ Tĩnh Thủy Tông kia, ta sẽ đưa các ngươi đi gặp tộc trưởng, tiếp nhận khảo nghiệm."


 


"Chuyện nhỏ thôi." Dư Thanh Đường gật đầu đồng ý, cậu còn nhớ chút ấn tượng về vị kia hắn giỏi thủy chiến, trong nguyên tác là người đầu tiên đấu với Long Ngạo Thiên dưới đáy biển, ban đầu bị áp chế, nhưng vừa đánh vừa học, thích ứng nhanh đến bất ngờ, cuối cùng dĩ nhiên bị đánh cho một trận ra trò, sau đó ôm mỹ nhân về tay.


 


Chỉ là bây giờ tình tiết chẳng khớp gì với mốc thời gian cả, không lẽ Diệp Thần Diễm tăng tu vi ào ào thì hắn cũng tăng theo chắc?


 


Để chắc ăn, Dư Thanh Đường len lén ghé lại bên đầu Phi Nham hỏi nhỏ: "Thiếu tông chủ Tĩnh Thủy Tông bây giờ tu vi thế nào?"


 


Phi Nham thản nhiên đáp: "Hắn à, Đại viên mãn Xuất Khiếu, mà dưới đáy biển thì thực lực tương đương Hóa Thần."


 


"Thôi xong rồi." Dư Thanh Đường lẩm bẩm, len lén liếc sang Diệp Thần Diễm.


 


Diệp Thần Diễm không hiểu ra sao, quay lại nhìn, Phi Nham cũng thấy lạ: "Sao? Hai ngươi thực lực dư sức áp hắn, còn sợ gì?"


 


Dư Thanh Đường nhìn Diệp Thần Diễm, đầy lo lắng: "Hắn mới Xuất Khiếu, ngươi ra tay nổi à?"


 


Diệp Thần Diễm vẻ mặt ngơ ngác: "Ra tay chứ."


 


"Hả?" Dư Thanh Đường mở to mắt kinh ngạc, "Nhưng hắn yếu hơn ngươi nhiều mà."


 


"Thì sao?" Diệp Thần Diễm nói tỉnh bơ, "Đánh vẫn đánh thôi."


 



Dư Thanh Đường lẩm bẩm: "Không hợp lý..."


 


Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Chỗ nào không hợp lý? Chẳng lẽ sau này ta thành thiên hạ đệ nhất rồi, mấy người thiên hạ đến gây sự mà ta lại không được đánh trả?"


 


Dư Thanh Đường chớp chớp mắt: "Nói cũng đúng."


 


Cậu lúc này mới thảng thốt hít vào một hơi lạnh: "Nghĩ lại, hồi trước ta thực sự rất nguy hiểm đấy."


 


Diệp Thần Diễm bật cười, kéo cậu đi: "Đi thôi, mau xử lý tiểu tử đó, còn phải tìm giới thạch nữa."


 


...


 


Người của Tĩnh Thủy Tông đang chặn ngay gần cửa Long Cung.


 


Phi Nham nấp sau một rạn san hô lớn dưới đáy biển, dẫn cả hai cùng ngó ra: "Thấy chưa? Tảng đá to đùng kia mới là chính môn Long Cung, bọn họ chặn ở đó, lúc trước ta dẫn các ngươi đi cửa bên."


 


Dư Thanh Đường há miệng, cúi đầu nhìn thân thể khổng lồ của hắc long, lại nhìn rạn đá trước mặt nhỏ hơn rõ ràng, nhỏ giọng nhắc: "Có khi nào họ thấy ngươi rồi không?"


 


"Không thể nào" Phi Nham quả quyết phủ nhận, "Lần trước ta nấp ở đây còn không bị phát hiện mà"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Lần trước là khi nào?"


 


Phi Nham lầm bầm: "Một... một trăm năm trước?"


 


Dư Thanh Đường: "Một trăm năm nay ngươi không ít cơm nhỉ."


 


"Không thể nào" Phi Nham trợn to mắt, "Ta không mập đâu, chắc là rạn đá này bị nhỏ lại."


 


"Phi Nham huynh."


 


Có người gọi hắn, Phi Nham rụt cổ lại, không tình nguyện thò đầu ra: "Lại chắn cửa Long Cung nhà ta à"


 


Dư Thanh Đường cũng nhìn theo


 


Người Tĩnh Thủy Tông ai nấy cưỡi một con yêu thú dưới biển, tay áo dài tung bay trong làn nước, nhìn từ xa như một đám bướm biển, thật sự khá đẹp mắt.


 


Dẫn đầu là một công tử áo lam, thoạt nhìn văn nhã ôn hòa, dáng người gầy yếu, da trắng như ngọc, đuôi mắt hơi rũ, còn có một nốt ruồi lệ nhỏ nơi khóe mắt, thoạt trông khiến người ta thấy mềm lòng.


 


Hắn nghe tiếng Phi Nham, nở nụ cười: "Phi Nham huynh, ta đâu có cấm ngươi ra vào, sao lại gọi là chắn cửa được?"


 


"Chỉ là Ly Cơ không muốn gặp ta, ta cũng phải nghĩ cách nói chuyện với nàng mà thôi."


 


Phi Nham hậm hực: "Tộc trưởng còn việc quan trọng, không có thời gian để ý ngươi"



"Ta biết, nàng gánh vác trọng trách." Công tử áo lam cười không đổi, "Nàng cần một anh hùng cái thế, vì nàng, ta nguyện làm người đó."


 


"Ta biết để được nàng chọn, phải vượt qua tầng tầng khảo nghiệm, Phi Nham huynh, ta chỉ cầu một cơ hội."


 


Dư Thanh Đường len lén quan sát, khẽ vỗ vỗ Phi Nham: "Hắn khá lễ phép đấy."


 


Ít nhất cũng không cùng loại với mấy tên lưu manh mà họ gặp suốt dọc đường.


 


"Ngươi phe nào?" Phi Nham tức đến thổi râu trợn mắt, "Ta không ưa loại lễ phép này"


 


Dư Thanh Đường nhỏ giọng: "Nhưng người ta đâu phải theo đuổi ngươi, hỏi thử xem tộc trưởng các ngươi có thích người lễ phép không?"


 


Cậu đang nói chuyện thì công tử áo lam cũng đang đánh giá cậu, khẽ nheo mắt lại: "Vị này là..."


 


Còn chưa kịp trả lời, Phi Nham đã chen ngang: "Hắn còn không biết ngươi là ai, ngươi báo tên trước đi"


 


Công tử áo lam mỉm cười ôm quyền: "Tại hạ là thiếu tông chủ Tĩnh Thủy Tông, Nhâm Giang Lưu, các hạ không giống người Nhạc Châu, lặn lội đến đây, chẳng lẽ là..."


 


Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Dư Thanh Đường đầy dò xét.


 


"Đúng là không phải người Nhạc Châu, phong cảnh ở đây quả thực rất lạ mắt." Dư Thanh Đường cười ha ha, tránh né câu hỏi, "Tại hạ Kim Châu, Biệt Hạc Môn, Dư Thanh Đường."


 


Biệt Hạc Môn chắc là môn phái vô danh, Nhâm Giang Lưu hình như chưa nghe qua, nhưng không hề tỏ vẻ khinh thường, ngược lại càng thêm thân thiện: "Dư công tử."


 


Dư Thanh Đường chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Vị này là"


 


Nhâm Giang Lưu mỉm cười, đưa tay ngăn lại: "Không cần đâu."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Tại sao?"


 


Nhâm Giang Lưu mỉm cười, dáng vẻ rất yên tâm: "Ly Cơ không thích kiểu người như hắn."


 


Diệp Thần Diễm: "......"


 


Dư Thanh Đường chầm chậm quay đầu: "Hả? Ặc"


 


Nghĩ kỹ lại, đúng là trong nguyên tác, Ly Cơ là người duy nhất trong hậu cung không đi theo Long Ngạo Thiên. Hai người họ xuân tiêu một đêm tại Long Cung, sau đó nàng nói bản thân còn trách nhiệm phải gánh vác, không thể rời đi, nên ở lại trấn thủ giới môn.


 


Còn tặng cho hắn một chiếc ốc biển nhỏ có thể nghe được tiếng nhau làm tín vật đính ước.


 


Dư Thanh Đường nhìn chằm chằm Diệp Thần Diễm, sắc mặt hơi cổ quái.


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Sao vậy?"



 


Dư Thanh Đường khẽ cong khóe môi, muốn cười mà không dám cười.


 


Diệp Thần Diễm lập tức có dự cảm chẳng lành, nắm chặt tay cậu truy hỏi:
"Ngươi cười gì vậy?"


 


"Không có gì." Dư Thanh Đường ho nhẹ một tiếng, vỗ vai hắn như an ủi:
"Không cười ngươi, ta cười cái tên... Hoa Thời Miểu kia thôi."


 


Diệp Thần Diễm càng nghi ngờ: "Chẳng phải ngươi vẫn luôn đổ hết chuyện của hắn lên đầu ta sao?"


 


"Đó là trước kia." Dư Thanh Đường nghiêm mặt: "Giờ thì khác rồi."


 


Cậu đưa tay vẽ vẽ giữa không trung: "Hắn là hắn, ngươi là ngươi, ta phân biệt rõ ràng, dĩ nhiên, nếu ngươi nhất quyết muốn tự mình gánh tội thay hắn thì ta cũng..."


 


"Ta không muốn" Diệp Thần Diễm cắt ngang ngay, nhìn cậu thật sâu, xác nhận lần nữa: "Chỉ cười hắn, không cười ta?"


 


"Ừ ừ." Dư Thanh Đường gật đầu chắc nịch: "Dĩ nhiên rồi."


 


Lúc này, Nhậm Giang Lưu đang cưỡi một con quái ngư giống cá đuối, vừa suy tư vừa nhìn hai người trò chuyện. Đệ tử Tĩnh Thủy Tông phía sau hắn nhịn không được hét lên: "Các ngươi đang nói nhăng cuội gì thế, thiếu tông chủ nhà ta đang nói chuyện với các ngươi đấy"


 


"Ài." Nhậm Giang Lưu xua tay, vẫn cười hòa nhã: "Không sao."


 


Ánh mắt hắn lóe lên ý vị sâu xa, mỉm cười đầy ẩn ý: "Ta thấy hai vị vô cùng ăn ý, chẳng hay... chẳng lẽ hai người là..."


 


Diệp Thần Diễm lập tức nhướng mày đáp, còn có chút kiêu ngạo: "Không sai."


 


"Vậy thì tốt." Nhậm Giang Lưu nhẹ nhàng thở phào, nụ cười chân thành:
"Hai vị thật sự rất xứng đôi."


 


"Nếu vậy, hẳn là sẽ không cản trở ta nữa, chút nữa mời hai vị đến Tĩnh Thủy Tông chơi, còn giờ thì..."


 


"Vậy thì không được rồi." Dư Thanh Đường cười cười áy náy: "Chúng ta bị người khác ủy thác, đành phải cản ngươi một chút."


 


Diệp Thần Diễm nâng ma binh, vẻ mặt ngạo nghễ: "Ngươi tự lăn về, hay để ta ném ngươi ra ngoài?"


 


"Vì sao" Nhậm Giang Lưu kinh ngạc: "Rõ ràng hai người đã...."


 


Hắn chợt ngừng lại, như hiểu ra điều gì, ánh mắt giận dữ: "Ngươi... ngươi chẳng lẽ còn cả nam lẫn nữ đều ăn?"


 


"Hử?" Dư Thanh Đường trừng mắt sửng sốt: "Ta? Ngươi đừng nói bậy, ta là chiến thần thuần ái đấy"


 


"Vậy ngươi đã có hắn, sao còn nhớ thương Ly Cơ của ta" Nhậm Giang Lưu tức tối, "Dù ngươi là Hóa Thần kỳ ta cũng không sợ, ra đây, quyết chiến với ta một trận"


 


"Ta không đánh đâu" Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, chui tọt ra sau Diệp Thần Diễm, còn vỗ vai hắn: "Ngươi lên đi."


 



 


Dư Thanh Đường ló đầu ra từ sau lưng hắn, giơ tay chỉ chỉ đối phương:
"Ngươi nói năng cẩn thận chút"


 


"Sao đầu óc ngươi toàn nghĩ mấy chuyện này thế"


 


"Ta với Ly Cơ..."


 


Cậu ngừng lại, trong thoáng chốc không nghĩ ra được lời nào hay ho.


 


"Thấy chưa" Nhậm Giang Lưu như bắt được nhược điểm, lớn tiếng:
"Hắn chột dạ rồi, hắn lắp bắp rồi, hắn không nói được gì nữa rồi"


 


Dư Thanh Đường: "Ta là muốn nói tình hữu nghị thuần khiết, nhưng nghĩ lại hai ta mới gặp nhau lần đầu, gọi là hữu nghị cũng không đúng."


 


Lũ đầu óc toàn yêu đương như các ngươi, ta không nói nổi nữa


 


Cậu tức giận quay đầu, chạm phải ánh mắt của Diệp Thần Diễm, lập tức mở to mắt: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi không lẽ tin mấy lời ma quỷ đó thật à?"


 


"Không." Diệp Thần Diễm dứt khoát phủ nhận, đầu mũi thương xoay qua chĩa vào Nhậm Giang Lưu: "Ta lên."


 


Chỉ lát sau, Nhậm Giang Lưu cùng linh thú của hắn con cá đuối đồng loạt lật bụng, trôi lềnh bềnh dưới đáy biển.


 


Hắn nhìn Diệp Thần Diễm bằng ánh mắt thâm trầm, dài giọng thở than:
"Ngươi... vì hắn mà làm đến mức này..."


 


"Ây dà, đúng là kẻ si tình."


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Huynh đài, có thể đừng thêm cho ta mấy cái thiết lập kỳ quái được không?


 


Cậu len lén chọc chọc bụng cá đuối, vẻ mặt nghiêm túc quay sang Nhậm Giang Lưu: "Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng."


 


"Muốn theo đuổi người ta, phải biết lấy lòng đúng chỗ, chân thành bày tỏ, chứ chặn cửa thì không được."


 


Nhậm Giang Lưu lập tức bật dậy: "Ngươi có cách?"


 


"Không có." Dư Thanh Đường đáp ngay, vô cùng thành thật: "Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi."


 


Nhậm Giang Lưu lại lăn ra nằm.


 


.........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Ta dạy ngươi có dám học không?


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...