Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 191: Ly Cơ
252@-
Trung Châu, trong nhà ăn của Tứ Quý Thư Viện.
"Cái này lấy hai phần, cái kia cũng lấy hai phần..." Xích Diễm Thiên khoanh tay gọi món, cuối cùng cảm thấy phiền phức bèn phất tay: "Thôi, đừng chọn nữa, món nào cũng lấy hai phần cho rồi"
"Ngươi ăn nổi chừng đó sao?" Ở Thư Viện đã được một thời gian, hắn cũng quen mặt với không ít người, có người cười hỏi: "Sắp sánh ngang với khẩu vị của Viện trưởng Văn rồi đó."
"Đâu phải ta ăn một mình" Xích Diễm Thiên lý lẽ hùng hồn quay đầu lại, "Trong Thư Hải Trận còn bốn cái miệng đó"
Mọi người cười ồ, cũng không ngăn cản, chỉ đứng nhìn hắn xách một đống đồ ăn rời khỏi nhà ăn.
Ở một nơi khác, bên ngoài Tứ Quý Thư Viện, Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt xếp đi trên phố. Không lâu sau, trong tay hắn lại nhiều thêm một túi đầy những món vặt lặt vặt.
Có người đi ngang qua chào hỏi, hỏi thăm gần đây thế nào, hắn lén liếc lên trời một cái, hạ giọng: "Aizz, khó nói lắm, chắc bị nhốt lâu trong Thư Hải Trận quá nên giờ dở chứng đó."
Hắn giơ túi đồ ăn vặt lên: "Diệp huynh chưa ra được, ta đây chẳng phải đang giúp một tay sao?"
"Cái gì? Hai người bọn họ tất nhiên là ân ái rồi, nhưng tiên lữ ân ái cũng phải cãi nhau chứ"
Tiêu Thư Sinh một bộ mặt nghiêm trang: "Huynh đài nhìn là biết chưa từng yêu đương, đôi lúc trêu chọc nhau cũng là một dạng tình thú mà... Ê, ta đâu có công kích huynh đâu"
Hắn khoát tay, thu ánh mắt lại, xách túi đồ về chỗ Thư Hải Trận, gặp lại Xích Diễm Thiên trong trận.
Trong Thư Hải Trận còn hai người, nhưng không phải hai người mà mọi người đoán, mà là Tử Vân và Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử nửa cười nửa không liếc nhìn Tiêu Thư Sinh: "Ngươi xem ra là có thể kế thừa y bát của Văn Thiên Hạ đấy, nói dối giỏi chẳng kém y."
Ông chỉ Xích Diễm Thiên: "Thằng nhóc này thì không được, nói dối là lộ ngay, đành phải nói thật."
Vừa nói vừa bỏ một miếng đồ ăn vặt vào miệng, cười khẽ: "May mà chỗ ta đúng là có bốn cái miệng thật."
Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Tiền bối biết hết rồi mà còn sai vãn bối làm chuyện này..."
"Không có cách nào." Thiên Cơ Tử cười híp mắt: "Người không biết nói dối mà nói ra, mới càng đáng tin."
Ông lại chỉ Tiêu Thư Sinh: "Tên này còn đang thêm gia vị vào diễn kịch cho hai người họ nữa."
Tiêu Thư Sinh cười khẽ: "Không biết hai người họ ở Quy Khư Hải giờ sao rồi."
"Không vội." Thiên Cơ Tử bộ dạng ung dung, "Còn phải đợi một lúc nữa... à, mai nhớ mang cho ta cái bánh bao mà viện trưởng của các ngươi thích ăn, ngon lắm."
Tiêu Thư Sinh cười đáp: "Được."
Cùng lúc đó, tại Nhạc Châu Quy Khư Hải.
Hắc long cõng hai người lao thẳng vào biển sâu, chẳng biết đã bơi bao lâu.
Giữa đường, Diệp Thần Diễm thử mở màng nước nhờ có ngọc tránh thủy nên hai người không bị nước biển xâm nhập, chỉ là bị Hắc long "nhiệt tình" chào hỏi mấy câu.
Lúc này hai người mới biết nó tên là Phi Nham, cũng biết hiện tại tộc trưởng của long tộc là một vị long nữ tên gọi Ly Cơ.
Nghe đến cái tên này, Diệp Thần Diễm đột nhiên ngồi thẳng lưng, cảnh giác nhìn về phía Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường còn đang nháy mắt ra hiệu với hắn: "Sao vậy, sắp gặp Ly Cơ rồi, khẩn trương hả?"
Diệp Thần Diễm: "......"
Hắn liếc nhìn cậu, đưa tay nhéo má: "Ngược lại thì có."
Dư Thanh Đường mặt mờ mịt: "Hả?"
Diệp Thần Diễm nhìn thẳng vào mắt cậu: "Không phải ta khẩn trương, mà là ngươi nên khẩn trương mới phải."
"Hửm?" Dư Thanh Đường cố gắng bắt kịp logic của hắn, chỉ vào mình: "Ta khẩn trương? Chẳng lẽ ngươi sợ ta bị người ta cướp mất sao?"
Diệp Thần Diễm hừ một tiếng, sâu xa nhìn cậu một cái.
Dư Thanh Đường thấy biểu cảm kia thật khó hiểu, Phi Nham chen miệng vào: "Hai người các ngươi thật biết tộc trưởng của bọn ta à? Một mình nàng gánh vác toàn bộ hải tộc không dễ dàng gì, hiện tại không ít người vẫn chỉ gọi nàng là công chúa, chẳng chịu gọi nàng là tộc trưởng, nhưng rõ ràng nàng đã gánh trên vai trọng trách rồi..."
Dư Thanh Đường gật đầu phụ họa: "Thật là không dễ dàng."
"Tộc trưởng phái ngươi tới đón bọn ta, chắc là vì rất tin tưởng ngươi, hẳn là tâm phúc..."
"Hả? Đó là vì ta bơi nhanh nhất." Phi Nham tiện miệng nói, lại đắc ý hừ hai tiếng, "Nhưng tộc trưởng chắc chắn tin ta đấy."
"Ta là người đầu tiên đổi miệng gọi nàng là tộc trưởng mà."
Dư Thanh Đường gật đầu, định hỏi thêm vài câu thì bị Diệp Thần Diễm kéo lại, nghiêng mắt liếc: "Hứng thú lắm à?"
"Ta chưa từng gặp long nữ." Dư Thanh Đường thành thật trả lời, trông rất mong chờ, "Trước đây ở Nam Châu có gặp Tiểu Long Vương, ngoài cái sừng trên đầu ra thì chẳng khác người bao nhiêu."
Cậu chỉ vào Hắc long Phi Nham: "Đây là lần đầu tiên ta thấy nguyên hình của rồng đấy"
Phi Nham vênh mặt: "Lợi hại chưa?"
"Rời khỏi Nhạc Châu rồi, mấy tu sĩ đất liền như các ngươi muốn thấy hải tộc đâu dễ, huống chi là vương tộc long tộc."
Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Tu sĩ đất liền? Các ngươi phân biệt vậy à, chẳng lẽ còn có tu sĩ dưới biển nữa?"
"Có vài tu sĩ linh căn thủy hệ trời sinh hợp với nước, sẽ tới biển tu luyện." Phi Nham "chậc" một tiếng, "Còn có người thích tu luyện cùng hải tộc nói là tu luyện cùng nhau, nhưng nhìn chẳng khác gì bắt về làm linh thú nuôi"
"Ta thì chẳng tham gia mấy chuyện đó, nhưng bọn nhân tộc các ngươi thì cứ nhăm nhe long tộc ta, thật là phiền phức."
Nó hừ một tiếng phun ra hai cột nước: "Còn có tu sĩ mơ mộng cưới được tộc trưởng nhà ta, bắt nàng phải gả đi, đúng là mặt dày vô sỉ"
Dư Thanh Đường lập tức gật đầu phụ họa: "Vô sỉ thật"
Cậu ghé sát vào tai Diệp Thần Diễm, hạ giọng: "Nghe thấy chưa, lát nữa có khi ngươi sẽ có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đó."
Diệp Thần Diễm lại chẳng mấy quan tâm, hơi nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: "Ngươi thích rồng lắm à?"
"Đương nhiên là thích rồi." Dư Thanh Đường mặt mày chính trực, "Cũng có chút tình cảm đặc biệt nữa."
Diệp Thần Diễm liếc mắt nhìn Phi Nham, nhếch cằm: "Ta cũng có thể biến hình."
Hắn ghé vào tai cậu, thì thầm: "Lần sau biến cho ngươi xem."
"Wow" Dư Thanh Đường mắt sáng lên, "Cái này cũng biến được hả? Vậy lúc ngươi giúp ta húc heo rừng có biến thành heo không..."
"Không." Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc từ chối thẳng.
"Ái chà" Dư Thanh Đường tiếc nuối vỗ đùi, "Không thú vị."
Diệp Thần Diễm: "......"
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Hắc long Phi Nham nhắc nhở: "Sắp tới rồi đó, đừng vào luôn, ta cho các ngươi nhìn phong cảnh long cung trước"
Nó quẫy mạnh đuôi, rẽ sóng lao vút về phía trước.
Hai người vì lực quán tính mà hơi ngửa người ra sau, Dư Thanh Đường mở to mắt đầy tò mò.
Phi Nham đưa bọn họ xuyên qua một vùng rạn san hô khổng lồ dưới đáy biển, trước mắt hai người bỗng sáng bừng, vốn dĩ dưới đáy biển không có ánh sáng, trước nay họ chỉ dựa vào quang mang xanh biếc từ ngọc tránh thủy để nhìn.
Giờ phút này, dường như lại như đang đứng dưới mặt trời, ánh sáng rực rỡ tựa ban ngày. Nhìn kỹ mới phát hiện, đó là do vô số dạ minh châu toả sáng trắng ngà, chiếu sáng toàn bộ đáy biển.
"Oa" Dư Thanh Đường kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhét tay mình vào tay Diệp Thần Diễm, nghiêm túc dặn dò: "Giữ ta chặt vào, không ta sợ không kiềm được mà nhảy xuống vớt mất."
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, siết tay cậu lại: "Nắm chặt rồi."
Ánh sáng từ dạ minh châu soi rõ cảnh vật xung quanh, bao quanh là những bụi san hô đỏ tươi um tùm trên các rạn đá biển, càng làm cung điện dưới biển thêm phần rực rỡ.
Kiến trúc cung điện cũng rất đặc biệt, được xây dựng dựa trên vài chiếc vỏ trai khổng lồ, màn lụa nhẹ nhàng lay động theo làn nước, khiến người ta có cảm giác linh động phiêu diêu.
Dư Thanh Đường tò mò duỗi tay chạm vào dải lụa mảnh lướt qua bên người, Phi Nham tự hào giới thiệu: "Đây là vải tơ giao nhân, may thành y phục thì có thể tránh nước, dù là người phàm mặc vào đi dưới mưa cũng chẳng ướt chút nào"
"Ha" Dư Thanh Đường gật đầu sâu sắc, "Vải chống nước."
"Hửm?" Phi Nham thấy lạ, "Còn có cách gọi đó sao?"
"Chắc là không có, ta thuận miệng nói bừa thôi." Dư Thanh Đường cười gượng, nhìn Phi Nham đưa họ đến trước một vỏ trai màu hồng lớn nhất ở chính giữa.
Cậu ngửa đầu, thì thầm: "Trong này đáng lẽ nhiều thịt trai lắm nhỉ..."
"Rất nhiều." Hắc long Phi Nham chép miệng, "Tươi lắm đó."
Dư Thanh Đường lộ ra biểu cảm thèm thuồng.
Diệp Thần Diễm từ từ quay đầu lại: "Hai người cũng thân thiết ghê."
"Khụ." Dư Thanh Đường thu hồi ánh nhìn, vẻ mặt nghiêm túc: "Chính sự, chính sự, ta chưa quên đâu."
Cậu ngó nghiêng tìm kiếm: "Tộc trưởng các ngươi đâu rồi?"
"Ở đây nè." Phi Nham chỉ vào một chiếc hộp nhỏ trên bàn.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt kinh hãi: "Hả? Có chuyện gì bất ngờ hả? Sao lại ở..."
Phi Nham mở hộp, một bóng dáng mờ mịt như sương khói lập tức hiện ra.
Diệp Thần Diễm nhanh tay bịt miệng Dư Thanh Đường, không cho cậu nói hết câu.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu suýt nữa tưởng cô nương Ly Cơ chui vào hộp ngủ rồi chứ
Cậu chớp mắt vô tội, nở nụ cười thật tươi với bóng ảnh mờ mờ kia.
"Hai vị, ta chờ đã lâu rồi." Giọng Ly Cơ trong vắt như tiếng suối chảy, "Nếu là thường ngày, có khách từ xa tới, tất phải chuẩn bị rượu ngon, món lạ, giai nhân múa hát tiếp đãi."
"Chỉ là hiện giờ tình thế khẩn cấp."
Diệp Thần Diễm thản nhiên: "Không cần những thứ đó đâu."
"Ừm ừm." Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, "Làm xong chuyện chính rồi xem múa cũng được mà."
Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu.
Dư Thanh Đường hơi trợn mắt: "Hải tộc múa đó, biết đâu có mỹ nhân ngư..."
Cậu ngừng một chút, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Diệp Thần Diễm: "Hoặc là ngươi cũng biến ra được không?"
Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Ta biến thành cá m*t người."
Hạ thấp giọng đe dọa: "Cá lớn nuốt cá bé"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu ngoan ngoãn quay đầu lại, vẻ mặt chính khí: "Không cần đâu đồng chí, chúng ta đến đây vì đại sự thiên hạ, mấy thứ này... chỉ làm bào mòn ý chí con người thôi"
Ly Cơ bật cười khẽ, như thấy cậu thú vị vô cùng: "Yên tâm."
"Chờ làm xong chính sự, ngươi đến Quỷ Khư Hải, ta nhất định tiếp đãi chu đáo."
Dưới ánh nhìn nóng rực của Diệp Thần Diễm, Dư Thanh Đường lúng túng quay đi, không dám đáp.
Diệp Thần Diễm vòng tay ôm vai cậu, kéo cậu vào lòng, ánh mắt nóng bỏng, mỉm cười hỏi: "Không từ chối à?"
"Hả?" Dư Thanh Đường len lén liếc hắn, chớp mắt cái vèo, "Không tiện đâu, người ta có lòng như vậy mà"
Cậu nhẹ nhàng huých hắn một cái, "Ta đâu nói ta đi một mình, dắt ngươi theo chứ bộ."
Diệp Thần Diễm thu ánh mắt lại, lầm bầm: "Ta không cần."
"Ồ." Dư Thanh Đường gật đầu tiếc nuối, "Vậy ta đi một mình."
Diệp Thần Diễm lập tức quay ngoắt lại: "Ngươi"
"Nè" Phi Nham mất kiên nhẫn cắt lời hai người, "Hai người có nghe tộc trưởng bọn ta đang nói gì không vậy?"
Dư Thanh Đường đưa tay bịt miệng Diệp Thần Diễm: "Đúng đúng, không được nói nữa, nghe người ta nói."
Diệp Thần Diễm: "..."
Ly Cơ bật cười khẽ: "Hai vị muốn lấy Giới Thạch, vốn chỉ cần đến gặp ta là được, nhưng giờ Long cung gặp chút trục trặc, không biết hai vị có thể..."
"Vốn dĩ chủ nhân cõi giới này cũng không phải ai muốn làm là làm." Phi Nham chen vào một cách tự nhiên, "Theo lý thì phải qua khảo nghiệm của Long cung ta, giờ có thể coi luôn đây là một phần khảo nghiệm"
Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Vậy nếu vượt qua, mấy khảo nghiệm sau có thể giảm nhẹ không?"
"Cái này thì..." Phi Nham gãi đầu, nhìn về phía bóng ảnh của Ly Cơ.
Ly Cơ nhẹ nhàng gật đầu: "Tất nhiên là được."
"Ta vốn cũng không tiện ra mặt, dù sao Tĩnh Thủy Tông và Long cung ta cũng có chút giao tình, mấy năm nay làm ăn cũng yên ổn."
Nàng khẽ thở dài, "Chỉ là không biết cái gã thiếu chủ kia đọc được ở đâu cái truyện Long nữ báo ân, cứ khăng khăng muốn lấy ta làm vợ."
"Ta chẳng có chút tình cảm gì với hắn, mấy lần từ chối rồi, cũng chỉ đành nói mình có trọng trách, tương lai chỉ yêu đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, người như giới chủ thì hắn mới hơi chịu yên phận chút."
"Chỉ là không hiểu gần đây hắn khai mở cái gì, tu vi tăng vùn vụt, đến cả ta cũng đánh không lại."
"Nếu hai người không tới kịp, hắn sẽ đi tìm tộc trưởng thỉnh cầu qua khảo nghiệm, tranh lấy Giới Thạch đó!"
Diệp Thần Diễm nheo mắt lại: "Giúp được thì giúp."
"Nhưng mà..."
Ly Cơ bật cười: "Yên tâm, dù ngươi có làm giới chủ cũng không nhất định phải cưới ta."
"Có điều, nếu ngươi nhất định muốn nhập trạch Long cung nhà ta, ta cũng có thể suy nghĩ một chút."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Diệp Thần Diễm: Thanh Đường Thanh Đường, có người muốn cướp ta.
Dư Thanh Đường: Thế phải làm sao giờ ? Muốn ta theo làm của hồi môn cho ngươi không? Có bao cơm không?
Diệp Thần Diễm: ...
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Trung Châu, trong nhà ăn của Tứ Quý Thư Viện.
"Cái này lấy hai phần, cái kia cũng lấy hai phần..." Xích Diễm Thiên khoanh tay gọi món, cuối cùng cảm thấy phiền phức bèn phất tay: "Thôi, đừng chọn nữa, món nào cũng lấy hai phần cho rồi"
"Ngươi ăn nổi chừng đó sao?" Ở Thư Viện đã được một thời gian, hắn cũng quen mặt với không ít người, có người cười hỏi: "Sắp sánh ngang với khẩu vị của Viện trưởng Văn rồi đó."
"Đâu phải ta ăn một mình" Xích Diễm Thiên lý lẽ hùng hồn quay đầu lại, "Trong Thư Hải Trận còn bốn cái miệng đó"
Mọi người cười ồ, cũng không ngăn cản, chỉ đứng nhìn hắn xách một đống đồ ăn rời khỏi nhà ăn.
Ở một nơi khác, bên ngoài Tứ Quý Thư Viện, Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt xếp đi trên phố. Không lâu sau, trong tay hắn lại nhiều thêm một túi đầy những món vặt lặt vặt.
Có người đi ngang qua chào hỏi, hỏi thăm gần đây thế nào, hắn lén liếc lên trời một cái, hạ giọng: "Aizz, khó nói lắm, chắc bị nhốt lâu trong Thư Hải Trận quá nên giờ dở chứng đó."
Hắn giơ túi đồ ăn vặt lên: "Diệp huynh chưa ra được, ta đây chẳng phải đang giúp một tay sao?"
"Cái gì? Hai người bọn họ tất nhiên là ân ái rồi, nhưng tiên lữ ân ái cũng phải cãi nhau chứ"
Tiêu Thư Sinh một bộ mặt nghiêm trang: "Huynh đài nhìn là biết chưa từng yêu đương, đôi lúc trêu chọc nhau cũng là một dạng tình thú mà... Ê, ta đâu có công kích huynh đâu"
Hắn khoát tay, thu ánh mắt lại, xách túi đồ về chỗ Thư Hải Trận, gặp lại Xích Diễm Thiên trong trận.
Trong Thư Hải Trận còn hai người, nhưng không phải hai người mà mọi người đoán, mà là Tử Vân và Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử nửa cười nửa không liếc nhìn Tiêu Thư Sinh: "Ngươi xem ra là có thể kế thừa y bát của Văn Thiên Hạ đấy, nói dối giỏi chẳng kém y."
Ông chỉ Xích Diễm Thiên: "Thằng nhóc này thì không được, nói dối là lộ ngay, đành phải nói thật."
Vừa nói vừa bỏ một miếng đồ ăn vặt vào miệng, cười khẽ: "May mà chỗ ta đúng là có bốn cái miệng thật."
Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Tiền bối biết hết rồi mà còn sai vãn bối làm chuyện này..."
"Không có cách nào." Thiên Cơ Tử cười híp mắt: "Người không biết nói dối mà nói ra, mới càng đáng tin."
Ông lại chỉ Tiêu Thư Sinh: "Tên này còn đang thêm gia vị vào diễn kịch cho hai người họ nữa."
Tiêu Thư Sinh cười khẽ: "Không biết hai người họ ở Quy Khư Hải giờ sao rồi."
"Không vội." Thiên Cơ Tử bộ dạng ung dung, "Còn phải đợi một lúc nữa... à, mai nhớ mang cho ta cái bánh bao mà viện trưởng của các ngươi thích ăn, ngon lắm."
Tiêu Thư Sinh cười đáp: "Được."
Cùng lúc đó, tại Nhạc Châu Quy Khư Hải.
Hắc long cõng hai người lao thẳng vào biển sâu, chẳng biết đã bơi bao lâu.
Giữa đường, Diệp Thần Diễm thử mở màng nước nhờ có ngọc tránh thủy nên hai người không bị nước biển xâm nhập, chỉ là bị Hắc long "nhiệt tình" chào hỏi mấy câu.
Lúc này hai người mới biết nó tên là Phi Nham, cũng biết hiện tại tộc trưởng của long tộc là một vị long nữ tên gọi Ly Cơ.
Nghe đến cái tên này, Diệp Thần Diễm đột nhiên ngồi thẳng lưng, cảnh giác nhìn về phía Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường còn đang nháy mắt ra hiệu với hắn: "Sao vậy, sắp gặp Ly Cơ rồi, khẩn trương hả?"
Diệp Thần Diễm: "......"
Hắn liếc nhìn cậu, đưa tay nhéo má: "Ngược lại thì có."
Dư Thanh Đường mặt mờ mịt: "Hả?"
Diệp Thần Diễm nhìn thẳng vào mắt cậu: "Không phải ta khẩn trương, mà là ngươi nên khẩn trương mới phải."
"Hửm?" Dư Thanh Đường cố gắng bắt kịp logic của hắn, chỉ vào mình: "Ta khẩn trương? Chẳng lẽ ngươi sợ ta bị người ta cướp mất sao?"
Diệp Thần Diễm hừ một tiếng, sâu xa nhìn cậu một cái.
Dư Thanh Đường thấy biểu cảm kia thật khó hiểu, Phi Nham chen miệng vào: "Hai người các ngươi thật biết tộc trưởng của bọn ta à? Một mình nàng gánh vác toàn bộ hải tộc không dễ dàng gì, hiện tại không ít người vẫn chỉ gọi nàng là công chúa, chẳng chịu gọi nàng là tộc trưởng, nhưng rõ ràng nàng đã gánh trên vai trọng trách rồi..."
Dư Thanh Đường gật đầu phụ họa: "Thật là không dễ dàng."
"Tộc trưởng phái ngươi tới đón bọn ta, chắc là vì rất tin tưởng ngươi, hẳn là tâm phúc..."
"Hả? Đó là vì ta bơi nhanh nhất." Phi Nham tiện miệng nói, lại đắc ý hừ hai tiếng, "Nhưng tộc trưởng chắc chắn tin ta đấy."
"Ta là người đầu tiên đổi miệng gọi nàng là tộc trưởng mà."
Dư Thanh Đường gật đầu, định hỏi thêm vài câu thì bị Diệp Thần Diễm kéo lại, nghiêng mắt liếc: "Hứng thú lắm à?"
"Ta chưa từng gặp long nữ." Dư Thanh Đường thành thật trả lời, trông rất mong chờ, "Trước đây ở Nam Châu có gặp Tiểu Long Vương, ngoài cái sừng trên đầu ra thì chẳng khác người bao nhiêu."
Cậu chỉ vào Hắc long Phi Nham: "Đây là lần đầu tiên ta thấy nguyên hình của rồng đấy"
Phi Nham vênh mặt: "Lợi hại chưa?"
"Rời khỏi Nhạc Châu rồi, mấy tu sĩ đất liền như các ngươi muốn thấy hải tộc đâu dễ, huống chi là vương tộc long tộc."
Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Tu sĩ đất liền? Các ngươi phân biệt vậy à, chẳng lẽ còn có tu sĩ dưới biển nữa?"
"Có vài tu sĩ linh căn thủy hệ trời sinh hợp với nước, sẽ tới biển tu luyện." Phi Nham "chậc" một tiếng, "Còn có người thích tu luyện cùng hải tộc nói là tu luyện cùng nhau, nhưng nhìn chẳng khác gì bắt về làm linh thú nuôi"
"Ta thì chẳng tham gia mấy chuyện đó, nhưng bọn nhân tộc các ngươi thì cứ nhăm nhe long tộc ta, thật là phiền phức."
Nó hừ một tiếng phun ra hai cột nước: "Còn có tu sĩ mơ mộng cưới được tộc trưởng nhà ta, bắt nàng phải gả đi, đúng là mặt dày vô sỉ"
Dư Thanh Đường lập tức gật đầu phụ họa: "Vô sỉ thật"
Cậu ghé sát vào tai Diệp Thần Diễm, hạ giọng: "Nghe thấy chưa, lát nữa có khi ngươi sẽ có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đó."
Diệp Thần Diễm lại chẳng mấy quan tâm, hơi nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: "Ngươi thích rồng lắm à?"
"Đương nhiên là thích rồi." Dư Thanh Đường mặt mày chính trực, "Cũng có chút tình cảm đặc biệt nữa."
Diệp Thần Diễm liếc mắt nhìn Phi Nham, nhếch cằm: "Ta cũng có thể biến hình."
Hắn ghé vào tai cậu, thì thầm: "Lần sau biến cho ngươi xem."
"Wow" Dư Thanh Đường mắt sáng lên, "Cái này cũng biến được hả? Vậy lúc ngươi giúp ta húc heo rừng có biến thành heo không..."
"Không." Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc từ chối thẳng.
"Ái chà" Dư Thanh Đường tiếc nuối vỗ đùi, "Không thú vị."
Diệp Thần Diễm: "......"
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Hắc long Phi Nham nhắc nhở: "Sắp tới rồi đó, đừng vào luôn, ta cho các ngươi nhìn phong cảnh long cung trước"
Nó quẫy mạnh đuôi, rẽ sóng lao vút về phía trước.
Hai người vì lực quán tính mà hơi ngửa người ra sau, Dư Thanh Đường mở to mắt đầy tò mò.
Phi Nham đưa bọn họ xuyên qua một vùng rạn san hô khổng lồ dưới đáy biển, trước mắt hai người bỗng sáng bừng, vốn dĩ dưới đáy biển không có ánh sáng, trước nay họ chỉ dựa vào quang mang xanh biếc từ ngọc tránh thủy để nhìn.
Giờ phút này, dường như lại như đang đứng dưới mặt trời, ánh sáng rực rỡ tựa ban ngày. Nhìn kỹ mới phát hiện, đó là do vô số dạ minh châu toả sáng trắng ngà, chiếu sáng toàn bộ đáy biển.
"Oa" Dư Thanh Đường kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhét tay mình vào tay Diệp Thần Diễm, nghiêm túc dặn dò: "Giữ ta chặt vào, không ta sợ không kiềm được mà nhảy xuống vớt mất."
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, siết tay cậu lại: "Nắm chặt rồi."
Ánh sáng từ dạ minh châu soi rõ cảnh vật xung quanh, bao quanh là những bụi san hô đỏ tươi um tùm trên các rạn đá biển, càng làm cung điện dưới biển thêm phần rực rỡ.
Kiến trúc cung điện cũng rất đặc biệt, được xây dựng dựa trên vài chiếc vỏ trai khổng lồ, màn lụa nhẹ nhàng lay động theo làn nước, khiến người ta có cảm giác linh động phiêu diêu.
Dư Thanh Đường tò mò duỗi tay chạm vào dải lụa mảnh lướt qua bên người, Phi Nham tự hào giới thiệu: "Đây là vải tơ giao nhân, may thành y phục thì có thể tránh nước, dù là người phàm mặc vào đi dưới mưa cũng chẳng ướt chút nào"
"Ha" Dư Thanh Đường gật đầu sâu sắc, "Vải chống nước."
"Hửm?" Phi Nham thấy lạ, "Còn có cách gọi đó sao?"
"Chắc là không có, ta thuận miệng nói bừa thôi." Dư Thanh Đường cười gượng, nhìn Phi Nham đưa họ đến trước một vỏ trai màu hồng lớn nhất ở chính giữa.
Cậu ngửa đầu, thì thầm: "Trong này đáng lẽ nhiều thịt trai lắm nhỉ..."
"Rất nhiều." Hắc long Phi Nham chép miệng, "Tươi lắm đó."
Dư Thanh Đường lộ ra biểu cảm thèm thuồng.
Diệp Thần Diễm từ từ quay đầu lại: "Hai người cũng thân thiết ghê."
"Khụ." Dư Thanh Đường thu hồi ánh nhìn, vẻ mặt nghiêm túc: "Chính sự, chính sự, ta chưa quên đâu."
Cậu ngó nghiêng tìm kiếm: "Tộc trưởng các ngươi đâu rồi?"
"Ở đây nè." Phi Nham chỉ vào một chiếc hộp nhỏ trên bàn.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt kinh hãi: "Hả? Có chuyện gì bất ngờ hả? Sao lại ở..."
Phi Nham mở hộp, một bóng dáng mờ mịt như sương khói lập tức hiện ra.
Diệp Thần Diễm nhanh tay bịt miệng Dư Thanh Đường, không cho cậu nói hết câu.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu suýt nữa tưởng cô nương Ly Cơ chui vào hộp ngủ rồi chứ
Cậu chớp mắt vô tội, nở nụ cười thật tươi với bóng ảnh mờ mờ kia.
"Hai vị, ta chờ đã lâu rồi." Giọng Ly Cơ trong vắt như tiếng suối chảy, "Nếu là thường ngày, có khách từ xa tới, tất phải chuẩn bị rượu ngon, món lạ, giai nhân múa hát tiếp đãi."
"Chỉ là hiện giờ tình thế khẩn cấp."
Diệp Thần Diễm thản nhiên: "Không cần những thứ đó đâu."
"Ừm ừm." Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, "Làm xong chuyện chính rồi xem múa cũng được mà."
Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu.
Dư Thanh Đường hơi trợn mắt: "Hải tộc múa đó, biết đâu có mỹ nhân ngư..."
Cậu ngừng một chút, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Diệp Thần Diễm: "Hoặc là ngươi cũng biến ra được không?"
Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Ta biến thành cá m*t người."
Hạ thấp giọng đe dọa: "Cá lớn nuốt cá bé"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu ngoan ngoãn quay đầu lại, vẻ mặt chính khí: "Không cần đâu đồng chí, chúng ta đến đây vì đại sự thiên hạ, mấy thứ này... chỉ làm bào mòn ý chí con người thôi"
Ly Cơ bật cười khẽ, như thấy cậu thú vị vô cùng: "Yên tâm."
"Chờ làm xong chính sự, ngươi đến Quỷ Khư Hải, ta nhất định tiếp đãi chu đáo."
Dưới ánh nhìn nóng rực của Diệp Thần Diễm, Dư Thanh Đường lúng túng quay đi, không dám đáp.
Diệp Thần Diễm vòng tay ôm vai cậu, kéo cậu vào lòng, ánh mắt nóng bỏng, mỉm cười hỏi: "Không từ chối à?"
"Hả?" Dư Thanh Đường len lén liếc hắn, chớp mắt cái vèo, "Không tiện đâu, người ta có lòng như vậy mà"
Cậu nhẹ nhàng huých hắn một cái, "Ta đâu nói ta đi một mình, dắt ngươi theo chứ bộ."
Diệp Thần Diễm thu ánh mắt lại, lầm bầm: "Ta không cần."
"Ồ." Dư Thanh Đường gật đầu tiếc nuối, "Vậy ta đi một mình."
Diệp Thần Diễm lập tức quay ngoắt lại: "Ngươi"
"Nè" Phi Nham mất kiên nhẫn cắt lời hai người, "Hai người có nghe tộc trưởng bọn ta đang nói gì không vậy?"
Dư Thanh Đường đưa tay bịt miệng Diệp Thần Diễm: "Đúng đúng, không được nói nữa, nghe người ta nói."
Diệp Thần Diễm: "..."
Ly Cơ bật cười khẽ: "Hai vị muốn lấy Giới Thạch, vốn chỉ cần đến gặp ta là được, nhưng giờ Long cung gặp chút trục trặc, không biết hai vị có thể..."
"Vốn dĩ chủ nhân cõi giới này cũng không phải ai muốn làm là làm." Phi Nham chen vào một cách tự nhiên, "Theo lý thì phải qua khảo nghiệm của Long cung ta, giờ có thể coi luôn đây là một phần khảo nghiệm"
Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Vậy nếu vượt qua, mấy khảo nghiệm sau có thể giảm nhẹ không?"
"Cái này thì..." Phi Nham gãi đầu, nhìn về phía bóng ảnh của Ly Cơ.
Ly Cơ nhẹ nhàng gật đầu: "Tất nhiên là được."
"Ta vốn cũng không tiện ra mặt, dù sao Tĩnh Thủy Tông và Long cung ta cũng có chút giao tình, mấy năm nay làm ăn cũng yên ổn."
Nàng khẽ thở dài, "Chỉ là không biết cái gã thiếu chủ kia đọc được ở đâu cái truyện Long nữ báo ân, cứ khăng khăng muốn lấy ta làm vợ."
"Ta chẳng có chút tình cảm gì với hắn, mấy lần từ chối rồi, cũng chỉ đành nói mình có trọng trách, tương lai chỉ yêu đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, người như giới chủ thì hắn mới hơi chịu yên phận chút."
"Chỉ là không hiểu gần đây hắn khai mở cái gì, tu vi tăng vùn vụt, đến cả ta cũng đánh không lại."
"Nếu hai người không tới kịp, hắn sẽ đi tìm tộc trưởng thỉnh cầu qua khảo nghiệm, tranh lấy Giới Thạch đó!"
Diệp Thần Diễm nheo mắt lại: "Giúp được thì giúp."
"Nhưng mà..."
Ly Cơ bật cười: "Yên tâm, dù ngươi có làm giới chủ cũng không nhất định phải cưới ta."
"Có điều, nếu ngươi nhất định muốn nhập trạch Long cung nhà ta, ta cũng có thể suy nghĩ một chút."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Diệp Thần Diễm: Thanh Đường Thanh Đường, có người muốn cướp ta.
Dư Thanh Đường: Thế phải làm sao giờ ? Muốn ta theo làm của hồi môn cho ngươi không? Có bao cơm không?
Diệp Thần Diễm: ...
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 191: Ly Cơ
10.0/10 từ 36 lượt.