Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 183: Trừng Phạt

230@-

Diệp Thần Diễm chống cằm nhìn Dư Thanh Đường gảy đàn hộ pháp cho bọn họ. Bề ngoài thì tỏ vẻ khinh khỉnh, ánh mắt lãnh đạm, nhưng thực ra lại đang ngoan ngoãn bảo vệ cho họ tu luyện.


 


Đợi đến khi Tiêu Thư Sinh và Xích Diễm Thiên đều đột phá lên Xuất Khiếu kỳ, Văn Thiên Hạ mới hơi gật đầu, quay đầu nhìn các đệ tử Tứ Quý Thư Viện, hỏi: "Có thu hoạch gì không?"


 


Các đệ tử Tứ Quý Thư Viện tinh thần phấn chấn, đồng thanh đáp: "Có ạ"


 


"Tốt." Văn Thiên Hạ thu ánh mắt lại đầy hài lòng, "Mỗi người nộp một bài văn, góc độ không giới hạn."


 


Dư Thanh Đường khiếp sợ quay sang, hạ thấp giọng nói với Diệp Thần Diễm: "Bảo nộp bài tập mà sao chẳng ai kêu ca vậy?"


 


Diệp Thần Diễm ghé sát đầu vào đầu cậu, thì thầm đáp: "Đệ tử Tứ Quý Thư Viện quả nhiên khác người thường."


 


"Không phải đâu." Tiêu Thư Sinh vừa đột phá xong cũng len lén ghé lại bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu than thở, Viện trưởng Văn sẽ bắt ngươi viết nhiều hơn."


 


Dư Thanh Đường nhẹ nhàng thở ra: "Tốt quá rồi, trên đời này người bình thường vẫn chiếm đa số."


 


Sau khi giao xong bài tập, Văn Thiên Hạ quay đầu nhìn mấy người bọn họ: "Các ngươi còn ngồi đây làm gì?"


 


"Hử?" Dư Thanh Đường ngẩn người, nhìn Diệp Thần Diễm một cái rồi nghiêm nghị đáp: "Bọn ta đột phá rồi mà."


 


"Chỉ là Hóa Thần kỳ." Văn Thiên Hạ liếc sang Dư Thanh Đường, "Ngươi mới chỉ Xuất Khiếu kỳ thôi."


 


Dư Thanh Đường giật nảy mình, ngửa người ra sau: "Ý ngài là sao? Đừng nói là còn muốn bọn ta tiếp tục tu luyện?"


 


Cậu chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Hắn mà tu luyện nữa là lên Hợp Thể kỳ rồi đó, Hợp Thể kỳ thì có thể về làm chưởng môn rồi còn gì"


 


"Các ngài cứ thế mà ép cây non mọc cao à?"


 


"Với thiên phú của hắn, tu luyện đến Đại Thừa kỳ cũng vẫn dư dả, từ nay về sau chỉ cần cảm ngộ cơ duyên là được." Văn Thiên Hạ nói thản nhiên, "Còn các ngươi, ít nhất cũng phải tu luyện đến Hóa Thần."


 


Diệp Thần Diễm hơi nhíu mày, cứ cảm thấy cách sắp xếp này có gì đó không bình thường.


 


Hắn thăm dò hỏi: "Cứ đóng cửa luyện thế này, không tìm người luận bàn, e là không ổn lắm?"


 


Văn Thiên Hạ chỉ vào Dư Thanh Đường: "Hắn chẳng phải ở đây sao?"


 


"Bảo hắn mở Liên Hoa Cảnh ra, ngươi cứ tha hồ mà đánh."


 


"Hả?" Dư Thanh Đường ngạc nhiên chỉ vào mình, "Ta đấu với hắn á? Ta xứng chắc?"


 


"Không phải vấn đề có xứng hay không." Tiêu Thư Sinh cười đến cong cả mắt, "Là hắn đâu nỡ đánh.... Á"


 


Chưa nói dứt câu, Văn Thiên Hạ đã không khách khí đạp hắn trở lại vào trong trận Thư Hải.


 


Văn Thiên Hạ nhìn ba người còn lại: "Các ngươi muốn tự vào, hay là chờ ta cho một cước?"



 


Dư Thanh Đường vội ôm mông: "Tự vào tự vào"


 


Cậu kéo Diệp Thần Diễm một cái, rất biết điều mà chui đầu trở lại Thư Hải Trận.


 


Xích Diễm Thiên còn hơi ngơ ngác, quay đầu nhìn Văn Thiên Hạ, rồi lại nhìn trận pháp, gãi đầu rồi cũng đi vào theo.


 


Thấy bọn họ ngoan ngoãn quay lại, Văn Thiên Hạ mới dặn đệ tử Tứ Quý Thư Viện: "Giải tán đi."


 


Tan cuộc rồi, Trúc cô nương vẫn lặng lẽ đứng sau lưng ông, nhìn chằm chằm vào cửa vào trận pháp, không nói lời nào.


 


Văn Thiên Hạ cũng không đuổi nàng đi, chỉ hỏi Thánh Nhân Thư: "Bọn họ bắt đầu chưa?"


 


"Ừm." Thánh Nhân Thư đáp một tiếng, "Mật Tông đã sai sứ giả thiên giới xuống núi, tìm Thiên Mệnh giả, đã bắt đầu rồi."


 


Trúc cô nương vẫn nhìn trận pháp chằm chằm, thấp giọng nói: "Ngươi muốn giấu bọn họ đi."


 


"Ừ." Văn Thiên Hạ gật đầu nhẹ, "Cái gọi là giấu trời qua biển, chính là như thế."


 


"Không giấu được bao lâu đâu." Trúc cô nương khẽ nhíu mày, "Mật Tông sao có thể không biết bọn họ ở đây."


 


"Chính là muốn họ biết." Văn Thiên Hạ khẽ cười, "Bọn họ đột phá nhanh như vậy, Mật Tông càng vui mừng nhìn thấy."


 


"Không bằng nói..." Ông nheo mắt, nhìn về bầu trời u ám, "Bọn họ vốn lấy việc này làm căn cứ hành động."


 


Trúc cô nương lộ vẻ lo lắng: "Kịp không?"


 


"Nếu mọi việc suôn sẻ, thì vừa kịp." Văn Thiên Hạ chắp tay sau lưng, "Chỉ cần nhanh hơn kỳ vọng của Mật Tông, thì sẽ kịp."


 


Ông bật cười khẽ một tiếng, "Cái đó gọi là, tranh mệnh với trời."


 


Trúc cô nương trầm ngâm chốc lát: "Ta có thể làm gì?"


 


Văn Thiên Hạ nghĩ một chút, rồi chỉ về cửa trận Thư Hải: "Trông chừng bọn họ, đừng để lén trốn ra."


 


Trúc cô nương nhíu mày: "Không phải đã có Thánh Nhân Thư rồi sao?"


 


Văn Thiên Hạ tiện miệng đáp: "Nó không có mắt, chưa chắc thấy được."


 


Trúc Trung Nữ: "..."


 


"Nếu ta không giúp gì được, ngươi cứ nói thẳng là được."


 


"Ờ." Văn Thiên Hạ gật đầu, "Không giúp được."


 


Trúc cô nương im lặng, ôm hai con linh miêu nhỏ, mang theo đốm lửa quay người đi xuống Linh Thú Phường.



 


...


 


Lúc này, trong trận pháp.


 


Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng, nhưng chống cằm vẻ trầm tư, hỏi Dư Thanh Đường: "Ngươi có cảm thấy..."


 


"Có" Dư Thanh Đường lập tức gật đầu, "Chắc chắn bọn họ có vấn đề"


 


"Phải không" Diệp Thần Diễm mắt sáng lên, "Ngươi cũng nhìn ra rồi?"


 


Dư Thanh Đường đầy lo âu: "Viện trưởng Văn bảo đệ tử Tứ Quý Thư Viện đến xem quá trình đột phá, nhưng cuối cùng lại bảo nộp bài tập mà còn nói là góc độ không giới hạn."


 


"Đột phá thì có góc độ gì chứ? Không lẽ họ muốn viết mấy bài báo lá cải kỳ quái sao?"


 


Diệp Thần Diễm: "Ai nói chuyện đó."


 


"Hử?" Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn hắn, đầy nghi hoặc, "Chẳng phải ngươi thấy chuyện đó kỳ quặc sao? Vậy là chuyện gì?"


 


"Hắn nhốt chúng ta lại, bắt luyện cấp tốc, là rất đáng ngờ." Diệp Thần Diễm nhíu mày, "Còn muốn ta luyện thẳng đến Đại Thừa..."


 


"Ừm" Dư Thanh Đường cũng nhăn mặt.


 


Trong nguyên tác, Long Ngạo Thiên không tu luyện kiểu này.


 


Từ sau khi gặp nhau ở Vinh Châu, hắn liền dụ dỗ Cơ Như Tuyết rời khỏi Mật Tông, vừa bị truy sát vừa bồi dưỡng tình cảm với nữ chính chính thống.


 


Năm đó tại hậu sơn Vạn Tiên Các, chỉ một lần gặp thoáng qua, Long Ngạo Thiên đã để lại dấu ấn khó phai trong lòng Cơ Như Tuyết, khiến đạo tâm vô tình của nàng bắt đầu dao động.


 


Hai người đồng hành, trải qua đủ thể loại như anh hùng cứu mỹ nhân, đánh bại pháo hôi không biết điều ven đường, lật đổ thế gia tu tiên địa phương, kết giao tán tu, tình cờ gặp báu vật trời rơi, từng bước mới tu luyện đến Hóa Thần kỳ.


 


Dư Thanh Đường chống cằm nhìn Diệp Thần Diễm, sắc mặt hơi phức tạp.


 


Long Ngạo Thiên có thể mở hậu cung, đương nhiên tuân theo nguyên tắc gặp tiện nghi mà không chiếm là đồ ngốc, mấy chuyện ôm ôm ấp ấp, tim đập mặt đỏ là không thể thiếu.


 


Nhưng bây giờ thì...


 


Dư Thanh Đường nhìn Diệp Thần Diễm trước mặt, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lẩm bẩm: "Sao cảm thấy ngươi trông chẳng thông minh lắm nhỉ."


 


"Hử?" Diệp Thần Diễm ngẩn người, mở to mắt vô tội, "Ta chỗ nào trông không thông minh?"


 


Dư Thanh Đường nhìn hắn một lúc, rồi nghiêm túc quay đầu: "Dù sao cũng không phải lỗi của ta."


 


"Chưa nghe nói nhân vật chính có thể bị ngoại lực ảnh hưởng đến IQ."


 


Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng huých cậu: "Nghĩ gì vậy?"



 


"Nghĩ đến trải nghiệm của Hoa Thời Miểu." Dư Thanh Đường có phần lo lắng, "Tuy nói, ngươi chắc chắn có thể đột phá ở đâu cũng được, nhưng bị nhốt trong này, dọc đường nhất định sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ duyên và bảo vật..."


 


"Bảo vật thì không sao, chỉ là ta cảm thấy bọn họ chắc chắn có mờ ám." Diệp Thần Diễm nhướng mày, đặt tay lên vai Dư Thanh Đường, "Hay là chúng ta lén chuồn ra ngoài?"


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Nghe quen quá, hình như hồi đó ở Nam Châu, cậu cũng bị Diệp Thần Diễm dụ ra kiểu này.


 


Dư Thanh Đường có hơi cảm khái, rồi quay đầu nhìn hắn: "Thật muốn trốn à?"


 


"Nhưng Viện trưởng Văn và tiền bối Thiên Cơ Tử chắc chắn không hại ngươi đâu..."


 


"Ta chỉ muốn xem xem bọn họ giấu gì trong hồ lô thôi." Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm về phía lối ra, "Thần thần bí bí."


 


Dư Thanh Đường do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, dù sao ta cũng đã lên thuyền giặc, chắc chắn sẽ theo ngươi."


 


"Nhưng mà bọn họ có bày sẵn gì ở cửa không?"


 


"Chắc chắn có." Diệp Thần Diễm nhấc Ma binh lên, cười gian xảo, "Lấy truyền âm thạch, bảo Tiêu Thư Sinh và Xích Diễm Thiên đi dò mìn trước."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Tiểu tử ngươi.


 


Diệp Thần Diễm móc ra truyền âm thạch, đường hoàng bảo hai người kia ra cửa thăm dò bẫy trước, vậy mà bọn họ thật sự đồng ý.


 


Dư Thanh Đường chống cằm, vẻ mặt phức tạp.


 


Chốc lát sau, truyền âm của Tiêu Thư Sinh vang lên, giọng có chút nghi hoặc: "Diệp huynh, Dư huynh, ta ra ngoài vô cùng thuận lợi, không hề gặp cản trở gì."


 


"Ta còn hỏi Thánh Nhân Thư, nó nói nếu bọn ta không muốn tu luyện nữa thì cũng không giữ lại, chuyện này... chẳng lẽ là bọn ta nghĩ nhiều?"


 


Xích Diễm Thiên ở ngay bên cạnh hắn, dùng chung một khối truyền âm thạch, giọng oang oang vang tới: "Này, lo gì lắm thế, tụi ta không sao các ngươi cũng mau ra đi"


 


"Đều đột phá rồi, ít nhất cũng phải ra ngoài ăn một bữa chứ, đi ta mời, phải ăn đồ ngon mới được"


 


Dư Thanh Đường mừng rỡ đáp ngay: "Đi đi đi"


 


Diệp Thần Diễm thì sắc mặt càng lúc càng kỳ quái, càng cảm thấy có mùi âm mưu.


 


Hắn đưa tay giữ Dư Thanh Đường lại, nói với Tiêu Thư Sinh: "Ngươi hỏi lại Thánh Nhân Thư xem, là chỉ các ngươi được tự do ra vào, hay cả bọn ta cũng được?"


 


"Chuyện này..." Tiêu Thư Sinh có hơi ngạc nhiên, "Không đến mức cố ý cản hai người đi ra chứ? Ta hỏi lại."


 


Một lát sau, tiếng gào to của Xích Diễm Thiên lại vang lên: "Hỏng rồi, hai ngươi thật sự không ra được, nó nói, nếu các ngươi muốn ra, phải trải qua khảo nghiệm không qua được còn phải chịu phạt"



 


Dư Thanh Đường tái mặt: "Gì cơ, lại phải thi nữa hả"


 


Tiêu Thư Sinh đầy lo lắng: "Lần này không giống lần trước đâu, trước còn có giới hạn phạm vi, còn được cộng điểm nữa, lần này phải thi đủ năm mươi điểm thật đấy."


 


Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Có quỷ."


 


Hắn đứng dậy: "Đi, đi thử xem."


 


"Hả?" Dư Thanh Đường kinh hãi nhìn hắn, "Ngươi biết rõ có quỷ mà vẫn muốn đi thi sao?"


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Bọn họ đã cất công bày ra trừng phạt, ta không thử một lần chẳng phải uổng phí công sức người ta? Ta muốn xem, bọn họ bày trò gì."


 


Dư Thanh Đường: "..."


 


Cậu thật sự không hiểu nổi cái tâm lý kiểu Long Ngạo Thiên thích lao đầu vào chỗ hiểm của mấy người này.


 


Cậu lặng lẽ dịch mông sang bên cạnh một chút: "Hay là... ngươi đi thử đi, ta ở lại đây..."


 


Diệp Thần Diễm khoác vai cậu, cười tươi rói: "Không được chạy, không phải nói rồi sao, đồng cam cộng khổ mà?"


 


Dư Thanh Đường ngửa mặt lên, ánh mắt u sầu: "Lúc nói đồng cam cộng khổ, ta đâu có biết trong khổ có cả đi thi chung chứ..."


 


Hai người cùng nhau ra thi, kết quả không ngoài dự đoán-cả hai đều trượt.


 


Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn Thánh Nhân Thư, vẻ ngoài thản nhiên, thực tế thì đã âm thầm siết chặt ma binh: "Không qua được, thì phạt gì?"


 


Thánh Nhân Thư lật lật mấy trang, đột nhiên gửi một tờ giấy vào tay Dư Thanh Đường.


 


"Hử?" Dư Thanh Đường ngạc nhiên cúi đầu nhìn, "Cái gì đây?"


 


Thánh Nhân Thư: "Đệ tử của đỉnh Tùy Tiện Phong, Quy Nhất Tông, một bức họa hồi nhỏ của Diệp Thần Diễm."


 


Dư Thanh Đường mở tờ giấy ra, nghiêng đầu nghi hoặc: "Đây là... đen thui thùi lùi thế này là gì vậy?"


 


Diệp Thần Diễm biến sắc, định giật lấy bức họa, tai lập tức đỏ ửng, lắp bắp:
"Bóng, ta vẽ cái bóng"


 


Thánh Nhân Thư lạnh lùng vạch trần: "Hắn vẽ ngươi."


 


.........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Ta hồi nhỏ đen dữ vậy sao? Không có mà, đúng không?


 


Diệp Thần Diễm: ......


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 183: Trừng Phạt
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...