Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 182: Luyện khí
216@-
Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường bốn mắt nhìn nhau.
Hắn đang cách nơi này một đoạn, lại còn dốc toàn lực đối kháng lôi kiếp, không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được tiếng hét ban nãy của Xích Diễm Thiên.
Hắn nhìn thấy Tiêu Thư Sinh chỉ thò nửa cái đầu ra ngoài, trốn trong Liên Hoa Cảnh của Dư Thanh Đường với tư thế kỳ quặc, nghi hoặc nghiêng đầu hai người này đang bày trò gì vậy?
"Lạ thật." Tiêu Thư Sinh tò mò nhìn một đạo thiên lôi lại vượt qua Diệp Thần Diễm, bổ thẳng về phía Liên Hoa Cảnh của Dư Thanh Đường. "Vừa rồi khi bọn ta chưa xuất hiện, ngươi thật sự không bị đánh trúng chút nào sao?"
"Lẽ ra, trong phạm vi độ kiếp, nếu có người tự tiện tiến vào, đều sẽ bị sét đánh mới đúng..."
Dư Thanh Đường chỉ về phía Văn Thiên Hạ và một đám đệ tử Tứ Quý Thư Viện đang hóng chuyện phía sau: "Thế bọn họ thì sao?"
"Dù gì sư phụ cũng là tu sĩ Đại Thừa." Tiêu Thư Sinh cười khẽ, "Tu sĩ Đại Thừa, lại thêm hộ trận là linh khí nhất phẩm gần như tiên khí..."
Ánh mắt hắn thoáng chuyển: "Bọn họ không phải tùy tiện mà ngồi đó, nhìn kỹ đi, linh lực dưới chân họ có vận hành khác thường, chắc hẳn là một loại trận pháp nào đó cách dùng này chắc là của tiền bối Thiên Cơ Tử."
Dư Thanh Đường kinh ngạc nhìn hắn: "Cái này ngươi cũng nhìn ra được à?"
"Haha." Tiêu Thư Sinh cười cong cả mắt. "Tới cảnh giới như họ, đạo của mỗi người đều hiện rõ trong thần thông."
Hắn hạ thấp giọng: "Dù thầy chưa từng nhắc tới, nhưng ta đoán, đạo của tiền bối Thiên Cơ Tử là giấu trời qua biển'."
"Giấu được linh khí và tu sĩ chẳng qua chỉ là tiểu xảo."
Hắn chỉ lên trời, cười nhẹ: "Giấu được thiên đạo, mới là thần thông của chân tiên."
"Hai vị đại năng cộng thêm linh khí nhất phẩm mới có thể xóa bỏ sự tồn tại của những người này khỏi phạm vi lôi kiếp, tránh bị sét đánh."
Dư Thanh Đường nghiêm nghị khâm phục: "Tuy ta không hiểu lắm, nhưng dù sao hai người đó rất lợi hại là ta biết rồi."
Tiêu Thư Sinh bật cười không thành tiếng: "Theo lý, ngươi cũng phải được che giấu mới đúng sao lại không tránh được?"
Dư Thanh Đường gãi đầu, chẳng lẽ có liên quan đến thân phận đặc biệt của cậu? Thiên lôi ở giới này không đánh người từ ngoài giới?
"Rầm" Một đạo lôi kiếp bổ xuống, Dư Thanh Đường theo phản xạ nhắm mắt, sau đó lén mở ra quan sát Liên Hoa Cảnh của mình.
Người ngoài chỉ thấy hoa sen ngày càng ngưng tụ, nhưng cậu có thể cảm nhận được không chỉ Liên Hoa Cảnh, mà ngay cả Kinh Phúc Duyên trong cơ thể cũng đang vận chuyển điên cuồng, hấp thu năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong lôi kiếp.
Chỉ là khoảnh khắc nó giáng xuống vẫn thật sự khiến người ta sợ run.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt Diệp Thần Diễm đang tranh thủ thở gấp, cười với cậu rồi dùng khẩu hình nói: "Đừng sợ."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu cũng cười khờ khạo, rồi cảnh giác quay sang nhìn Tiêu Thư Sinh.
Tiêu Thư Sinh giơ hai tay, còn cầm theo bút và sổ, cười rạng rỡ: "Đừng để ý ta, cứ tiếp tục trò chuyện đi."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu từ từ quay đầu, lại bắt gặp hàng loạt ánh mắt của đám học sinh Tứ Quý Thư Viện sau lưng.
"Hề hề."
Bọn họ cũng cười y chang Tiêu Thư Sinh.
Dư Thanh Đường cứng đờ quay lại, ôm đầu: "Thế gian này lại có nhiều Tiêu Thư Sinh như vậy, thật đáng sợ."
"Không không." Tiêu Thư Sinh lắc đầu nguầy nguậy, "Tuy Tứ Quý Thư Viện bọn ta rất ham học, nhưng mỗi người chú ý tới điểm khác nhau, góc nhìn cũng chẳng giống nhau, ta thì..."
Dư Thanh Đường chợt cảnh giác: "Xích huynh sắp ra rồi"
"Cúi đầu"
Tiêu Thư Sinh rất nghe lời, cùng cúi đầu với cậu, một luồng nhiệt lưu quét qua đỉnh đầu họ, một cái lò luyện khí khổng lồ bay vút qua, Xích Diễm Thiên từ trong Thư Hải Trận phóng ra, tay giơ cao đại chùy, hưng phấn chỉ lên trời: "Đến đây, Thiên lôi giúp ta một tay"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, chỉ thấy một đạo thiên lôi khổng lồ lao thẳng xuống, nhưng không đánh vào cái lò, mà nhắm thẳng vào người Xích Diễm Thiên.
"Cẩn thận"
Dư Thanh Đường giật mình, đang định kích phát Liên Hoa Cảnh để giúp thì Xích Diễm Thiên quát lớn: "Không cần"
Chỉ thấy hắn giơ cao đại chùy, sấm sét bổ xuống, hắn dùng sức ném mạnh chùy vào lò "RẦM" một tiếng, đại chùy mang theo sấm sét đập thẳng vào bên trong.
Lò luyện đỏ rực không chịu nổi sức mạnh của thiên lôi, nổ "oành" một tiếng, mảnh vụn bay tứ tung.
Văn Thiên Hạ lúc đầu chỉ khoanh tay đứng xem, thấy vậy liền vung tay lên, tất cả mảnh vỡ đều ngừng lại giữa không trung rồi bị thu vào tay áo, không gây thương tích gì.
Dư Thanh Đường duỗi cổ nhìn cái lò nổ tan tành của Xích Diễm Thiên: "Thất bại rồi?"
"Ha ha ha ha" Tuy cái lò nổ, cây chùy cũng gãy làm đôi, nhưng sau khi khói tan, vật hình trụ xuất hiện giữa sân nhấp nháy ánh bạc nó vẫn thành hình
"Thành công rồi" Xích Diễm Thiên mừng rỡ, bất chấp tay phải bị thương, lao tới nhặt vật kia lên, lúc này mọi người mới thấy hắn luyện ra thứ gì.
"Cái này là..." Dư Thanh Đường sửng sốt, lộ vẻ ngờ vực, "Cái... thùng?"
"Hắn luyện cái thùng á?"
Là người hiện đại, cậu đã thấy qua đủ loại vũ khí kỳ dị, nhưng đánh nhau mà cầm thùng thì đúng là lần đầu.
Dư Thanh Đường vẻ mặt mờ mịt: "Dùng thùng đánh người kiểu gì nhỉ? Xách lên quật à?"
"Không đúng." Tiêu Thư Sinh nheo mắt, "Không giống thùng, thấp hơn chút."
"Thùng lùn." Dư Thanh Đường bừng tỉnh, "Vậy là cái chậu à, chà, ta còn có cái tụ bảo bồn cũng là chậu mà..."
Xích Diễm Thiên nghiến răng quay đầu: "Là trống, chỉ là một mặt trống bị nổ thôi"
Dư Thanh Đường: "...À."
Cậu nhất thời không phản ứng kịp trong thế giới tu tiên, hóa ra trống cũng có thể nấu trong lò ra.
Tiêu Thư Sinh cực kỳ tò mò: "Chỉ còn một mặt trống, vậy cũng coi là thành công à? Dùng để làm gì?"
"Coi như thành." Ánh mắt Xích Diễm Thiên lấp lánh: "Nếu sau này ta bù được mặt trống còn lại, có khi thành linh khí nhất phẩm"
"Còn về công dụng..."
Hắn nở nụ cười, vỗ mạnh một cái lên mặt trống dù nó bị nổ, chẳng phát ra âm thanh, nhưng thiên lôi trên trời lập tức rền vang.
Xích Diễm Thiên cười ha hả: "Đương nhiên liên quan tới lôi kiếp, nếu gõ nó, có thể gọi lôi kiếp đến"
Dư Thanh Đường kinh ngạc trợn to mắt: "Hả?"
Diệp Thần Diễm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đám sấm sét tụ lại trên trời, gần như rực sáng như ban ngày rõ ràng còn khủng hơn mấy đạo trước.
Nụ cười của Xích Diễm Thiên cứng lại: "Xong rồi, không nên gõ bây giờ..."
Hắn biến sắc, định lao lên giúp thì Văn Thiên Hạ nheo mắt, túm cổ lôi hắn về: "Lùi."
Một đạo thiên lôi khổng lồ như cột sáng giáng thẳng xuống, nuốt trọn Diệp Thần Diễm.
Nếu không phải Tứ Quý Thư Viện đã sớm bày trận trên không, e rằng giờ cả Trung Châu dưới đất cũng bị đục thủng.
Dù vậy, mặt đất vẫn rung chuyển, ảnh hưởng không nhỏ.
"Diệp Thần Diễm" Dư Thanh Đường kinh hoảng kêu lên, định lao ra thì bị Tiêu Thư Sinh giữ chặt: "Bình tĩnh Dư huynh, sư phụ chưa ra tay, chứng tỏ hắn còn chịu được"
Khi ánh sét lóa mắt tan đi, Diệp Thần Diễm đã không còn thấy đâu.
Dư Thanh Đường lập tức lao lên tìm kiếm, lo lắng vòng quanh: "Người đâu rồi?"
"Khụ!" Diệp Thần Diễm phát ra âm thanh, khó khăn đẩy những viên gạch trên mặt đất, chật vật chui ra khỏi cái hố.
Mọi người lập tức lao đến, Dư Thanh Đường vội đỡ lấy hắn không ngoài dự đoán, bị điện còn sót lại làm cho hét ầm lên.
"Á á á" Dư Thanh Đường gần như nhảy lên nhảy xuống như múa điện giật, Xích Diễm Thiên vội vàng kéo cậu lại, hai người nắm tay suýt nữa cùng khiêu vũ giữa điện quang.
Tiêu Thư Sinh lặng lẽ lùi hai bước, lắc đầu cảm thán: "Có người hoảng loạn, có người run rẩy đúng là quan tâm hóa loạn."
"Không sao chứ, Diệp huynh?"
Diệp Thần Diễm dùng ma binh gạt hai người ra, lạnh lùng cười, chỉ vào Xích Diễm Thiên: "Ngươi giỏi lắm, Xích Diễm Thiên."
Ngay cả Văn Thiên Hạ cũng liếc mắt sang: "Ta còn thắc mắc sao Thiên Cơ Tử nói đây là kiếp nạn của ngươi, mà lôi kiếp này xem ra còn chưa đủ độ."
"Thì ra là còn có ngươi chờ ở đây."
Xích Diễm Thiên biết mình có lỗi, ngượng ngùng gãi đầu: "Ta cũng chỉ là nhất thời xúc động, không ngờ tới thôi..."
Hắn đưa nửa cái trống cho Diệp Thần Diễm, cực kỳ hào sảng: "Ta đưa cái trống này cho ngươi, đây là thứ tốt nhất ta luyện ra được đấy, đừng nói ta không nghĩa khí"
"Cầm lấy"
Diệp Thần Diễm trợn mắt: "Ta mà cầm, lại bị thiên lôi đánh tiếp thì sao?"
"Ngươi không cần à?" Xích Diễm Thiên "chậc" một tiếng, quay sang nhét trống vào tay Dư Thanh Đường, "Vậy ngươi giữ đi sau này hắn dám bắt nạt ngươi, gọi lôi kiếp đánh hắn"
Dư Thanh Đường ngơ ngác nhìn cái trống trong tay: "Hả? Không cần đến mức đó chứ..."
Diệp Thần Diễm mở to mắt, bật dậy: "Ngươi"
"Ngươi cố ý phải không, lúc trước là cái gì hạt châu rách nát kia, bây giờ lại đến cái trống này, ngươi..."
"Ngươi câm miệng, đánh một trận với ta"
"Đến thì đến" Xích Diễm Thiên phấn khích vung tay áo, "Đừng tưởng giờ ngươi tu vi cao hơn ta, ta liền sợ ngươi chắc?"
"Ta không dùng tu vi, chỉ dùng thân thể" Diệp Thần Diễm xách thương, vừa động một cái, lớp vỏ cháy đen trên người bị lôi kiếp đánh tróc ra từng mảng, lộ ra thân thể mới tinh lấp lánh.
Dư Thanh Đường thấy hắn bình yên vô sự, cũng nhẹ cả người, ngẩng đầu hóng chuyện đánh nhau, không nhịn được cảm khái: "Đúng là xem bao nhiêu lần cũng giống như nhìn gà nướng vậy."
Diệp Thần Diễm khí thế hừng hực xách thương, suýt nữa trượt chân.
Tiêu Thư Sinh cười đến cong cả mắt: "Cẩn thận, cẩn thận, luận bàn thì luận bàn, đừng đánh rồi phát hỏa thật."
"Các vị, tại hạ xin phép đột phá trước."
Hắn mỉm cười ngồi xếp bằng, Dư Thanh Đường ngồi dậy: "Có cần ta gảy cho một khúc không?"
"Chuyện này" Tiêu Thư Sinh quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm vung chân đá luôn Xích Diễm Thiên lại: "Ngươi nghe cũng không được nghe"
"Ta không nghe thì không nghe" Xích Diễm Thiên nghển cổ định cãi, nhưng hiếm thấy lại lóe lên chút thông minh: "Không đúng, sao ta lại không được nghe?"
Hắn quay đầu hỏi Dư Thanh Đường: "Chúng ta chẳng phải huynh đệ tốt sao? Ngươi có gảy cho ta không?"
"Gảy, gảy, gảy" Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, Diệp Thần Diễm hơi tức giận: "Thanh Đườn"
Dư Thanh Đường vẫy tay gọi hắn, Diệp Thần Diễm mặt mũi không cam lòng, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh cậu, trừng mắt nhìn Xích Diễm Thiên.
Dư Thanh Đường đưa tay véo má hắn: "Không được mắng người."
Diệp Thần Diễm bĩu môi: "Ta còn chưa mở miệng"
Dư Thanh Đường túm lấy khóe miệng hắn kéo lên, ép hắn nặn ra một nụ cười: "Dùng mặt mắng người cũng không được."
Diệp Thần Diễm níu cổ tay cậu: "Nhưng hắn gọi sấm đánh ta đó, ngươi cũng không giúp ta, lại còn gảy đàn cho hắn"
"Nếu là người khác, ta cũng nghĩ hắn cố ý đánh lén ngươi." Dư Thanh Đường vỗ vai hắn, chỉ vào Xích Diễm Thiên, "Nhưng ngươi nhìn cái bản mặt ngốc đó của Xích huynh đi, hắn có giống cố ý không? Hắn chỉ là đơn thuần đầu không qua não."
Xích Diễm Thiên mặt mày chính nghĩa: "Chính là vậy"
Diệp Thần Diễm: "Ngươi còn dám thừa nhận thật hả?"
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thần Diễm: Thôi bỏ đi, chấp nhặt với hắn chỉ tổ khiến ta trông ngốc.
Xích Diễm Thiên: Chính là thế!
Diệp Thần Diễm: ...
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường bốn mắt nhìn nhau.
Hắn đang cách nơi này một đoạn, lại còn dốc toàn lực đối kháng lôi kiếp, không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được tiếng hét ban nãy của Xích Diễm Thiên.
Hắn nhìn thấy Tiêu Thư Sinh chỉ thò nửa cái đầu ra ngoài, trốn trong Liên Hoa Cảnh của Dư Thanh Đường với tư thế kỳ quặc, nghi hoặc nghiêng đầu hai người này đang bày trò gì vậy?
"Lạ thật." Tiêu Thư Sinh tò mò nhìn một đạo thiên lôi lại vượt qua Diệp Thần Diễm, bổ thẳng về phía Liên Hoa Cảnh của Dư Thanh Đường. "Vừa rồi khi bọn ta chưa xuất hiện, ngươi thật sự không bị đánh trúng chút nào sao?"
"Lẽ ra, trong phạm vi độ kiếp, nếu có người tự tiện tiến vào, đều sẽ bị sét đánh mới đúng..."
Dư Thanh Đường chỉ về phía Văn Thiên Hạ và một đám đệ tử Tứ Quý Thư Viện đang hóng chuyện phía sau: "Thế bọn họ thì sao?"
"Dù gì sư phụ cũng là tu sĩ Đại Thừa." Tiêu Thư Sinh cười khẽ, "Tu sĩ Đại Thừa, lại thêm hộ trận là linh khí nhất phẩm gần như tiên khí..."
Ánh mắt hắn thoáng chuyển: "Bọn họ không phải tùy tiện mà ngồi đó, nhìn kỹ đi, linh lực dưới chân họ có vận hành khác thường, chắc hẳn là một loại trận pháp nào đó cách dùng này chắc là của tiền bối Thiên Cơ Tử."
Dư Thanh Đường kinh ngạc nhìn hắn: "Cái này ngươi cũng nhìn ra được à?"
"Haha." Tiêu Thư Sinh cười cong cả mắt. "Tới cảnh giới như họ, đạo của mỗi người đều hiện rõ trong thần thông."
Hắn hạ thấp giọng: "Dù thầy chưa từng nhắc tới, nhưng ta đoán, đạo của tiền bối Thiên Cơ Tử là giấu trời qua biển'."
"Giấu được linh khí và tu sĩ chẳng qua chỉ là tiểu xảo."
Hắn chỉ lên trời, cười nhẹ: "Giấu được thiên đạo, mới là thần thông của chân tiên."
"Hai vị đại năng cộng thêm linh khí nhất phẩm mới có thể xóa bỏ sự tồn tại của những người này khỏi phạm vi lôi kiếp, tránh bị sét đánh."
Dư Thanh Đường nghiêm nghị khâm phục: "Tuy ta không hiểu lắm, nhưng dù sao hai người đó rất lợi hại là ta biết rồi."
Tiêu Thư Sinh bật cười không thành tiếng: "Theo lý, ngươi cũng phải được che giấu mới đúng sao lại không tránh được?"
Dư Thanh Đường gãi đầu, chẳng lẽ có liên quan đến thân phận đặc biệt của cậu? Thiên lôi ở giới này không đánh người từ ngoài giới?
"Rầm" Một đạo lôi kiếp bổ xuống, Dư Thanh Đường theo phản xạ nhắm mắt, sau đó lén mở ra quan sát Liên Hoa Cảnh của mình.
Người ngoài chỉ thấy hoa sen ngày càng ngưng tụ, nhưng cậu có thể cảm nhận được không chỉ Liên Hoa Cảnh, mà ngay cả Kinh Phúc Duyên trong cơ thể cũng đang vận chuyển điên cuồng, hấp thu năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong lôi kiếp.
Chỉ là khoảnh khắc nó giáng xuống vẫn thật sự khiến người ta sợ run.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt Diệp Thần Diễm đang tranh thủ thở gấp, cười với cậu rồi dùng khẩu hình nói: "Đừng sợ."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu cũng cười khờ khạo, rồi cảnh giác quay sang nhìn Tiêu Thư Sinh.
Tiêu Thư Sinh giơ hai tay, còn cầm theo bút và sổ, cười rạng rỡ: "Đừng để ý ta, cứ tiếp tục trò chuyện đi."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu từ từ quay đầu, lại bắt gặp hàng loạt ánh mắt của đám học sinh Tứ Quý Thư Viện sau lưng.
"Hề hề."
Bọn họ cũng cười y chang Tiêu Thư Sinh.
Dư Thanh Đường cứng đờ quay lại, ôm đầu: "Thế gian này lại có nhiều Tiêu Thư Sinh như vậy, thật đáng sợ."
"Không không." Tiêu Thư Sinh lắc đầu nguầy nguậy, "Tuy Tứ Quý Thư Viện bọn ta rất ham học, nhưng mỗi người chú ý tới điểm khác nhau, góc nhìn cũng chẳng giống nhau, ta thì..."
Dư Thanh Đường chợt cảnh giác: "Xích huynh sắp ra rồi"
"Cúi đầu"
Tiêu Thư Sinh rất nghe lời, cùng cúi đầu với cậu, một luồng nhiệt lưu quét qua đỉnh đầu họ, một cái lò luyện khí khổng lồ bay vút qua, Xích Diễm Thiên từ trong Thư Hải Trận phóng ra, tay giơ cao đại chùy, hưng phấn chỉ lên trời: "Đến đây, Thiên lôi giúp ta một tay"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, chỉ thấy một đạo thiên lôi khổng lồ lao thẳng xuống, nhưng không đánh vào cái lò, mà nhắm thẳng vào người Xích Diễm Thiên.
"Cẩn thận"
Dư Thanh Đường giật mình, đang định kích phát Liên Hoa Cảnh để giúp thì Xích Diễm Thiên quát lớn: "Không cần"
Chỉ thấy hắn giơ cao đại chùy, sấm sét bổ xuống, hắn dùng sức ném mạnh chùy vào lò "RẦM" một tiếng, đại chùy mang theo sấm sét đập thẳng vào bên trong.
Lò luyện đỏ rực không chịu nổi sức mạnh của thiên lôi, nổ "oành" một tiếng, mảnh vụn bay tứ tung.
Văn Thiên Hạ lúc đầu chỉ khoanh tay đứng xem, thấy vậy liền vung tay lên, tất cả mảnh vỡ đều ngừng lại giữa không trung rồi bị thu vào tay áo, không gây thương tích gì.
Dư Thanh Đường duỗi cổ nhìn cái lò nổ tan tành của Xích Diễm Thiên: "Thất bại rồi?"
"Ha ha ha ha" Tuy cái lò nổ, cây chùy cũng gãy làm đôi, nhưng sau khi khói tan, vật hình trụ xuất hiện giữa sân nhấp nháy ánh bạc nó vẫn thành hình
"Thành công rồi" Xích Diễm Thiên mừng rỡ, bất chấp tay phải bị thương, lao tới nhặt vật kia lên, lúc này mọi người mới thấy hắn luyện ra thứ gì.
"Cái này là..." Dư Thanh Đường sửng sốt, lộ vẻ ngờ vực, "Cái... thùng?"
"Hắn luyện cái thùng á?"
Là người hiện đại, cậu đã thấy qua đủ loại vũ khí kỳ dị, nhưng đánh nhau mà cầm thùng thì đúng là lần đầu.
Dư Thanh Đường vẻ mặt mờ mịt: "Dùng thùng đánh người kiểu gì nhỉ? Xách lên quật à?"
"Không đúng." Tiêu Thư Sinh nheo mắt, "Không giống thùng, thấp hơn chút."
"Thùng lùn." Dư Thanh Đường bừng tỉnh, "Vậy là cái chậu à, chà, ta còn có cái tụ bảo bồn cũng là chậu mà..."
Xích Diễm Thiên nghiến răng quay đầu: "Là trống, chỉ là một mặt trống bị nổ thôi"
Dư Thanh Đường: "...À."
Cậu nhất thời không phản ứng kịp trong thế giới tu tiên, hóa ra trống cũng có thể nấu trong lò ra.
Tiêu Thư Sinh cực kỳ tò mò: "Chỉ còn một mặt trống, vậy cũng coi là thành công à? Dùng để làm gì?"
"Coi như thành." Ánh mắt Xích Diễm Thiên lấp lánh: "Nếu sau này ta bù được mặt trống còn lại, có khi thành linh khí nhất phẩm"
"Còn về công dụng..."
Hắn nở nụ cười, vỗ mạnh một cái lên mặt trống dù nó bị nổ, chẳng phát ra âm thanh, nhưng thiên lôi trên trời lập tức rền vang.
Xích Diễm Thiên cười ha hả: "Đương nhiên liên quan tới lôi kiếp, nếu gõ nó, có thể gọi lôi kiếp đến"
Dư Thanh Đường kinh ngạc trợn to mắt: "Hả?"
Diệp Thần Diễm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đám sấm sét tụ lại trên trời, gần như rực sáng như ban ngày rõ ràng còn khủng hơn mấy đạo trước.
Nụ cười của Xích Diễm Thiên cứng lại: "Xong rồi, không nên gõ bây giờ..."
Hắn biến sắc, định lao lên giúp thì Văn Thiên Hạ nheo mắt, túm cổ lôi hắn về: "Lùi."
Một đạo thiên lôi khổng lồ như cột sáng giáng thẳng xuống, nuốt trọn Diệp Thần Diễm.
Nếu không phải Tứ Quý Thư Viện đã sớm bày trận trên không, e rằng giờ cả Trung Châu dưới đất cũng bị đục thủng.
Dù vậy, mặt đất vẫn rung chuyển, ảnh hưởng không nhỏ.
"Diệp Thần Diễm" Dư Thanh Đường kinh hoảng kêu lên, định lao ra thì bị Tiêu Thư Sinh giữ chặt: "Bình tĩnh Dư huynh, sư phụ chưa ra tay, chứng tỏ hắn còn chịu được"
Khi ánh sét lóa mắt tan đi, Diệp Thần Diễm đã không còn thấy đâu.
Dư Thanh Đường lập tức lao lên tìm kiếm, lo lắng vòng quanh: "Người đâu rồi?"
"Khụ!" Diệp Thần Diễm phát ra âm thanh, khó khăn đẩy những viên gạch trên mặt đất, chật vật chui ra khỏi cái hố.
Mọi người lập tức lao đến, Dư Thanh Đường vội đỡ lấy hắn không ngoài dự đoán, bị điện còn sót lại làm cho hét ầm lên.
"Á á á" Dư Thanh Đường gần như nhảy lên nhảy xuống như múa điện giật, Xích Diễm Thiên vội vàng kéo cậu lại, hai người nắm tay suýt nữa cùng khiêu vũ giữa điện quang.
Tiêu Thư Sinh lặng lẽ lùi hai bước, lắc đầu cảm thán: "Có người hoảng loạn, có người run rẩy đúng là quan tâm hóa loạn."
"Không sao chứ, Diệp huynh?"
Diệp Thần Diễm dùng ma binh gạt hai người ra, lạnh lùng cười, chỉ vào Xích Diễm Thiên: "Ngươi giỏi lắm, Xích Diễm Thiên."
Ngay cả Văn Thiên Hạ cũng liếc mắt sang: "Ta còn thắc mắc sao Thiên Cơ Tử nói đây là kiếp nạn của ngươi, mà lôi kiếp này xem ra còn chưa đủ độ."
"Thì ra là còn có ngươi chờ ở đây."
Xích Diễm Thiên biết mình có lỗi, ngượng ngùng gãi đầu: "Ta cũng chỉ là nhất thời xúc động, không ngờ tới thôi..."
Hắn đưa nửa cái trống cho Diệp Thần Diễm, cực kỳ hào sảng: "Ta đưa cái trống này cho ngươi, đây là thứ tốt nhất ta luyện ra được đấy, đừng nói ta không nghĩa khí"
"Cầm lấy"
Diệp Thần Diễm trợn mắt: "Ta mà cầm, lại bị thiên lôi đánh tiếp thì sao?"
"Ngươi không cần à?" Xích Diễm Thiên "chậc" một tiếng, quay sang nhét trống vào tay Dư Thanh Đường, "Vậy ngươi giữ đi sau này hắn dám bắt nạt ngươi, gọi lôi kiếp đánh hắn"
Dư Thanh Đường ngơ ngác nhìn cái trống trong tay: "Hả? Không cần đến mức đó chứ..."
Diệp Thần Diễm mở to mắt, bật dậy: "Ngươi"
"Ngươi cố ý phải không, lúc trước là cái gì hạt châu rách nát kia, bây giờ lại đến cái trống này, ngươi..."
"Ngươi câm miệng, đánh một trận với ta"
"Đến thì đến" Xích Diễm Thiên phấn khích vung tay áo, "Đừng tưởng giờ ngươi tu vi cao hơn ta, ta liền sợ ngươi chắc?"
"Ta không dùng tu vi, chỉ dùng thân thể" Diệp Thần Diễm xách thương, vừa động một cái, lớp vỏ cháy đen trên người bị lôi kiếp đánh tróc ra từng mảng, lộ ra thân thể mới tinh lấp lánh.
Dư Thanh Đường thấy hắn bình yên vô sự, cũng nhẹ cả người, ngẩng đầu hóng chuyện đánh nhau, không nhịn được cảm khái: "Đúng là xem bao nhiêu lần cũng giống như nhìn gà nướng vậy."
Diệp Thần Diễm khí thế hừng hực xách thương, suýt nữa trượt chân.
Tiêu Thư Sinh cười đến cong cả mắt: "Cẩn thận, cẩn thận, luận bàn thì luận bàn, đừng đánh rồi phát hỏa thật."
"Các vị, tại hạ xin phép đột phá trước."
Hắn mỉm cười ngồi xếp bằng, Dư Thanh Đường ngồi dậy: "Có cần ta gảy cho một khúc không?"
"Chuyện này" Tiêu Thư Sinh quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm vung chân đá luôn Xích Diễm Thiên lại: "Ngươi nghe cũng không được nghe"
"Ta không nghe thì không nghe" Xích Diễm Thiên nghển cổ định cãi, nhưng hiếm thấy lại lóe lên chút thông minh: "Không đúng, sao ta lại không được nghe?"
Hắn quay đầu hỏi Dư Thanh Đường: "Chúng ta chẳng phải huynh đệ tốt sao? Ngươi có gảy cho ta không?"
"Gảy, gảy, gảy" Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, Diệp Thần Diễm hơi tức giận: "Thanh Đườn"
Dư Thanh Đường vẫy tay gọi hắn, Diệp Thần Diễm mặt mũi không cam lòng, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh cậu, trừng mắt nhìn Xích Diễm Thiên.
Dư Thanh Đường đưa tay véo má hắn: "Không được mắng người."
Diệp Thần Diễm bĩu môi: "Ta còn chưa mở miệng"
Dư Thanh Đường túm lấy khóe miệng hắn kéo lên, ép hắn nặn ra một nụ cười: "Dùng mặt mắng người cũng không được."
Diệp Thần Diễm níu cổ tay cậu: "Nhưng hắn gọi sấm đánh ta đó, ngươi cũng không giúp ta, lại còn gảy đàn cho hắn"
"Nếu là người khác, ta cũng nghĩ hắn cố ý đánh lén ngươi." Dư Thanh Đường vỗ vai hắn, chỉ vào Xích Diễm Thiên, "Nhưng ngươi nhìn cái bản mặt ngốc đó của Xích huynh đi, hắn có giống cố ý không? Hắn chỉ là đơn thuần đầu không qua não."
Xích Diễm Thiên mặt mày chính nghĩa: "Chính là vậy"
Diệp Thần Diễm: "Ngươi còn dám thừa nhận thật hả?"
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thần Diễm: Thôi bỏ đi, chấp nhặt với hắn chỉ tổ khiến ta trông ngốc.
Xích Diễm Thiên: Chính là thế!
Diệp Thần Diễm: ...
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 182: Luyện khí
10.0/10 từ 36 lượt.