Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 128: Sinh môn

220@-

Đỗ Hành vừa thầm bội phục diễn xuất của mình, vừa lạnh lùng cười trong lòng.


 


Hắn cố ý lên tiếng: "Chẳng qua là máu người, ta chưa từng lấy mạng ai"


 


"Viên Bách Hoa Đan này chỉ thiếu một vị phụ liệu ẩn chứa linh lực, nhưng ta đã dùng đủ loại dược liệu linh lực dồi dào mà hiệu quả vẫn chẳng như ý."


 


Đỗ Hành khép mắt: "Mãi đến một lần tình cờ, ta phát hiện trong huyết dịch của tu sĩ ẩn chứa linh lực sung mãn, chính là phụ liệu tốt nhất cho Bách Hoa Đan này."


 


Hắn bỗng mở mắt: "Ta biết đây là điều trong mắt người khác thuộc loại đại nghịch bất đạo, nhưng ta muốn biết ý của ngài. Nếu là ngài, chắc hẳn sẽ chẳng câu nệ điều ấy"


 


Thiên Nguyên Đan Vương nhìn hắn sâu xa, đột nhiên mỉm cười: "Ngươi thật sự nghĩ vậy?"


 


"Tất nhiên." Đỗ Hành thở ra một hơi, dằn cảm xúc, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, che giấu tâm tình thật sự, dùng vẻ cuồng nhiệt giả tạo mà nói:
"Ta là luyện đan sư, tất nhiên si mê đan đạo, hết thảy tận cùng, thiên hạ này không có thứ gì không thể trở thành dược liệu, cái gọi là tu sĩ, cũng thế thôi."


 


Hắn ánh mắt bừng sáng: "Thuở thượng cổ, Đan Thánh lật tay đất trời làm lò, nghĩ lại thì cái gọi là thiên tài, cũng chẳng qua là thiên tài địa bảo trong lò luyện đan mà thôi"


 


Thiên Nguyên Đan Vương thoáng biến sắc, nhìn xuống hắn:
"Là ngươi tự nghĩ ra, hay có người nói cho ngươi?"


 


Đỗ Hành không trả lời.


 


Thiên Nguyên Đan Vương quát khẽ: "Nói"


 


Tiếng quát mang theo linh lực, khiến người tâm thần chấn động, Đỗ Hành lùi một bước, suýt phun máu.


 


Trúc cô nương nhíu mày, vội đỡ lấy hắn.


 


Đỗ Hành khẽ ho khan, khóe môi rỉ máu, ngẩng đầu: "Là ta tình cờ nghe một tu sĩ Mật Tông nói qua."


 


Thiên Nguyên Đan Vương nheo mắt, thấp giọng nhắc lại: "Mật Tông..."


 


Đỗ Hành quan sát nét mặt hắn.


 


Thiên Nguyên Đan Vương bỗng hất tay áo, Đỗ Hành bị lực đẩy hất văng ra ngoài.


 


Sắc mặt Trúc cô nương thoáng biến, mày nhíu chặt.


 


Thiên Nguyên Đan Vương xoay người, lạnh giọng: "Ngươi đi đi, ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, Hỏa Đỉnh tông ta không thể dung chứa, ngươi không biết trời cao đất dày, điều ngươi nói chính là tà pháp luyện đan, ta không thể đồng tình..."


 


"Nhưng đạt được thành tựu hôm nay đã là không dễ, ta cũng chẳng nỡ phế bỏ toàn bộ tu vi của ngươi, may là ngươi chưa nhập môn, vậy coi như không có liên hệ gì với Hỏa Đỉnh tông nữa, đi đi"


 


"Tự lo mà tỉnh ngộ, nếu sau này gây ra họa, ta quyết không dung thứ"


 


Đỗ Hành chống tay, ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu, hừ lạnh: "Hóa ra Thiên Nguyên Đan Vương được đồn đãi cũng chẳng lợi hại như truyền thuyết, vẫn chỉ là một lão già cố chấp giống lão Đan Vương. Đã vậy, cả đời ngài cũng đừng hòng luyện ra được Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan chân chính"



 


Thiên Nguyên Đan Vương quay lưng không dao động.


 


Trúc cô nương cảnh giác nhìn hắn, Đỗ Hành chật vật đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi đại điện.


 


Hai người loạng choạng đi đến khu đệ tử cư trú, xác nhận xung quanh không có ai, Trúc cô nương mới thấp giọng: "Ngươi quá mạo hiểm."


 


Đỗ Hành nhét một viên đan dược vào miệng: "Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con."


 


Trúc cô nương thấy hắn khí huyết ổn định, không bị thương nặng, mới thu lại ánh mắt: "Hắn đang nói dối."


 


"Ta biết." Đỗ Hành thản nhiên đáp, "Ta chỉ muốn xác nhận hắn biết đến mức nào. Xem ra hắn có liên hệ với Mật Tông, it nhất hắn chẳng hề bất ngờ khi nghe đến tiên đan cần dùng thiên tài làm đan liệu."


 


Trúc cô nương nghiêng đầu nhìn hắn: "Hắn không định thu nhận ngươi, ngươi định đi sao?"


 


"Trước tiên tìm bọn họ đã." Đỗ Hành đi về nơi đệ tử ngoại môn ở không ít người còn nhớ hắn nổi bật trong Đại hội Đan Hỏa, chưa biết hắn đã bị Thiên Nguyên Đan Vương đuổi đi, vẫn cung kính hết mực, hỏi gì đáp nấy.


 


"Hôm nay chưa thấy họ sao?" Đỗ Hành chau mày, khách khí cảm ơn rồi lộ vẻ lo lắng.


 


Trúc cô nương quay sang: "Có lẽ họ đã có tiến triển."


 


"Cũng có khả năng đang bày trò hồ đồ." Đỗ Hành hiển nhiên chẳng yên tâm, "Không biết đã nhắn được tin gì chưa."


 


"Cô nương." Một giọng quen quen vang lên từ sau, âm điệu còn pha ý cười,
"Quả thật là mỹ nhân như tranh."


 


Đỗ Hành mặt không đổi sắc quay lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Thư Sinh đang cười hả hê.


 


Tên này đi cùng đội vận chuyển dược liệu, ngược lại thoát được một kiếp đồng cam cộng khổ.


 


Tiêu Thư Sinh không những chẳng giấu ý cười, còn ôm quyền: "Ta là Tiêu Thư Sinh của Tứ Quý Thư viện, vừa thấy cô nương khí độ bất phàm, sinh lòng ái mộ. Không biết có thể cho ta vẽ một bức, để đưa lên Bảng Mỹ Nhân Cửu Châu..."


 


Đỗ Hành: "...Được."


 


Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.


 


"nếu đã muốn vẽ, chúng ta tìm nơi thanh vắng." Tiêu Thư Sinh cong mắt cười, nhìn kiểu gì cũng thấy vẻ hả hê.


 


Chờ tìm được chỗ thích hợp, Tiêu Thư Sinh cười đến run cả vai: "Xin lỗi xin lỗi, Đỗ huynh, ta thật sự... ha ha ha"


 


"Ta sớm nên nghĩ, các ngươi đi cùng Dư huynh, nhất định đặc sắc vô cùng, ta dọc đường này bỏ lỡ thật đáng tiếc"


 


Hắn dùng quạt gõ tay, tiếc nuối đến mức chân thành.


 


Đỗ Hành nhìn hắn không cảm xúc: "Dư huynh thích đồng cam cộng khổ, ngươi sớm muộn cũng có ngày như vậy, chạy không thoát đâu."



 


Tiêu Thư Sinh lập tức thu nụ cười, khẽ ho: "Khụ, vừa nãy Tuyết Noãn có tới tìm ta, nói rằng Diệp huynh bọn họ có chút manh mối, đại khái nhất thời xúc động, trực tiếp đi gặp lão Đan Vương rồi."


 


Dù là Đỗ Hành nghe tin cũng suýt không giữ được nét mặt: "Gặp lão Đan Vương..."


 


"Các ngươi Tứ Quý Thư viện nỗ lực lâu như vậy còn chưa gặp được, bọn họ đã gặp rồi?"


 


"Thời thế vận mệnh." Tiêu Thư Sinh tiếc nuối lắc quạt, "Có lẽ chúng ta so với Dư huynh, Diệp huynh, chung quy vẫn kém một chút vận khí."


 


Mí mắt Đỗ Hành giật giật, vô thức nhìn sâu vào trong Hỏa Đỉnh tông.


 


"Ta cũng thử truyền tin qua truyền âm thạch cho họ." Tiêu Thư Sinh cười nhạt, "Nhưng hiện tại có vẻ tình cảnh đặc biệt, họ không nhận được."


 


Trúc cô nương khẽ thở dài: "Ta cũng cảm nhận không thấy khí tức của họ."


 


Nàng khó xử nhíu mày: "Kỳ lạ, lẽ ra không nên thế này."


 


"Không cần quá lo." Tiêu Thư Sinh có vẻ rất lạc quan, cười phe phẩy quạt:
"Họ chưa quay lại, chắc là có tiến triển, Hỏa Đỉnh tông chưa rối loạn tức là ở đây còn chưa ai phát hiện."


 


"Cũng không biết tình trạng này duy trì được bao lâu." Đỗ Hành cau mày,
"Chúng ta phải tìm cách tiếp cận phòng của lão Đan Vương, nếu xảy ra chuyện còn kịp tiếp ứng."


 


Hắn nhìn sang Trúc cô nương: "Trước đây ngươi đã đuổi theo họ, có cảm ứng được vị trí của họ không?"


 


Trúc cô nương gật đầu: "Nếu không nắm chắc, ta cũng chẳng để họ chạy trước. Nhưng hiện giờ... có điều quái lạ."


 


Tiêu Thư Sinh tò mò hỏi: "Cô nương có thể nói những khả năng nào không? Chúng ta cũng dễ suy đoán."


 


Trúc cô nương nhíu mày, suy tư: "Cao thủ vượt qua ta giấu họ đi, linh khí nhất phẩm giúp che giấu, hoặc tiến vào bí cảnh đặc thù, trong một đêm vượt qua một châu."


 


Tiêu Thư Sinh nhẹ phe phẩy quạt: "Một và ba."


 


Đỗ Hành cụp mắt, dường như nghĩ đến điều gì, chắc nịch nói: "Ba."


 


Tiêu Thư Sinh nhướng mày: "Ngươi nghĩ ra rồi?"


 


"Nhất phẩm linh đan, Luân Hồi Đan." Đỗ Hành ngẩng lên, "bên trong tự thành một tiểu thế giới, ra vào đều có pháp môn, nếu họ vô tình rơi vào, e là khó mà tự thoát thân."


 


"Quả nhiên vẫn phải đi tìm bọn họ."


 


"Xì" Tiêu Thư Sinh khó xử gõ quạt lên trán, "chuyện này không dễ làm đâu."


 


"Dù khó cũng phải làm." Đỗ Hành siết chặt tay, "thật sự không được thì..."


 


"Khoan đã." Tiêu Thư Sinh xua tay, "chưa đến mức không còn cách, cứ để ta tính kỹ lại."



 


"Địch đông ta ít, còn dùng đầu được thì đừng vội dùng tay."


 


...


 


Trong Luân Hồi Đan, Diệp Thần Diễm làm bộ ngoan ngoãn trước mặt Diệp lão gia và Diệp phu nhân, mới được cho phép ra ngoài.


 


Còn phải đi cửa sau để tránh gây động tĩnh lớn, khỏi bị người nhà Dư phủ nhìn thấy.


 


Dù mười pho tượng thần Tài kia đã được Diệp lão gia mang sang Dư phủ, nhưng biết đâu họ nhắm vào đúng pho tượng Diệp Thần Diễm đang ôm, vậy vẫn nên giữ kín đáo thì hơn.


 


Ban đầu Diệp lão gia muốn hắn để tượng thần Tài ở nhà, nhưng Diệp Thần Diễm nhất quyết không chịu, đi đâu cũng phải ôm theo.


 


Hôm nay ngoài mặt hắn nói đi xem cửa hàng nhà mình, thực chất vòng qua một ngõ, dắt theo con chim, ôm tượng thần Tài, ung dung đến hiệu thuốc tìm Tôn đại phu.


 


Diện mạo này vừa nhìn đã biết không phải người thường, tiểu đồng canh cửa thấy hắn liền sững ra, suýt vấp ngưỡng cửa, lắp bắp chạy vào mời Tôn đại phu.


 


Tôn đại phu mặt mũi cực kỳ đáng tin, chòm râu dê, mặt nhăn nheo, nhìn như chỉ dựa vào gương mặt thôi cũng đủ vào Thái Y Viện.


 


Gã ta nhìn Diệp Thần Diễm, Diệp Thần Diễm cũng đang quan sát gã.


 


Tôn đại phu dè dặt mở lời: "Ngươi xem bệnh?"


 


"Ừ." Diệp Thần Diễm gật đầu, cười nhạt, "ngươi xem ta mắc bệnh gì?"


 


"Cái này..." Tôn đại phu lộ vẻ khó xử, uyển chuyển đáp: "Vẫn nên bắt mạch mới biết được."


 


Diệp Thần Diễm thẳng thừng: "Được, nhưng nói trước, đầu óc ta không có vấn đề đâu."


 


Tôn đại phu cười gượng hai tiếng: "Ha ha, sao có thể chứ."


 


Gã ta dẫn Diệp Thần Diễm vào hậu đường, hai người ngồi xuống trước bàn. Diệp Thần Diễm lại chẳng đặt tay ra, mà mở miệng thẳng: "Ta muốn chữa chứng Ly Hồn."


 


Tôn đại phu nheo mắt, bỏ hẳn vẻ cười xòa, quan sát hắn từ đầu đến chân:
"Ngươi muốn trị bệnh cho mình, hay cho người khác? Bệnh này phải đích thân người bệnh tới trị mới được."


 


"Dĩ nhiên là ta tự tới." Diệp Thần Diễm không giấu việc mình biết không ít, "ta đoán, ta cũng chẳng cần uống thuốc."


 


Tôn đại phu cười nhạt, lộ ra kiểu ngạo mạn đặc trưng của người trong Hỏa Đỉnh tông: "Không sai, bao ngày qua rốt cuộc cũng gặp được kẻ thông minh, người thông minh không cần uống thuốc, chỉ cần một lời khuyên."


 


Diệp Thần Diễm lạnh nhạt nhìn thẳng: "Câu này có thể cứu mạng ta sao?"


 


Tôn đại phu hừ khẽ: "Ngươi muốn sống? Muốn sống là được, đi tìm một người, tìm được hắn ngươi sẽ sống."


 


Diệp Thần Diễm hỏi ngay: "Ai? Có đặc điểm gì? Vào thế giới này dung mạo ta thay đổi lớn, có vẽ chân dung cũng khó tìm."



 


"Ta biết, vậy mới phiền." Tôn đại phu hạ giọng: "Bạch Tô, Trúc Linh, ai trả lời được còn một vị dược liệu nữa là ai, thì chính là người ngươi cần tìm."


 


Diệp Thần Diễm truy vấn: "Nhưng ta không biết đáp án, sao xác định đúng người?"


 


"Đưa cho ta xác nhận." Tôn đại phu cũng không định tiết lộ lời giải.


 


"Được thôi." Diệp Thần Diễm thu ánh mắt, đột nhiên đổi đề tài: "Hay là hỏi Tưởng thiên sư?"


 


Tôn đại phu liếc hắn, cười lạnh: "Ngươi cứ thử xem."


 


"Vậy những kẻ mắc chứng ly hồn nặng mà không chịu phối hợp, đều bị xử lý thế nào?"


 


"Đã vậy thì ta hiểu rồi." Diệp Thần Diễm khẽ cười, "Ngươi là Sinh Môn, hắn là Tử Môn, ta muốn sống, dĩ nhiên chọn ngươi."


 


Tôn đại phu hài lòng gật đầu: "Thế mới phải."


 


Ông ta phẩy tay: "Đi mà tìm người đi, mạng ngươi nằm trong tay ngươi, bằng không thì đừng mong ra ngoài."


 


Mấy người rời khỏi hiệu thuốc, tìm chỗ vắng, Dư Thanh Đường mới mở lời: "Giờ đã rõ, chúng ta còn cần gặp Tưởng thiên sư không?"


 


Diệp Thần Diễm lắc đầu: "Không. Tưởng thiên sư chắc chuyên xử lý những ca chứng ly hồn không chịu hợp tác, giờ mà gặp hắn e quá nguy hiểm. Đối phương đã cho manh mối, chúng ta coi như gắng sức đi tìm, không tìm được..."


 


Diệp Thần Diễm cúi đầu nhìn Dư Thanh Đường. Dư Thanh Đường linh quang lóe lên, đoán được ý hắn, thử hỏi: "Chúng ta đoán bừa một đáp án mà thử?"


 


Diệp Thần Diễm nhếch môi cười: "Không sai."


 


Dư Thanh Đường tự tin ngẩng đầu: "Để ta đoán, ta luyện thêm mấy lần tâm pháp biết đâu vận may tốt"


 


Thanh Trúc nhàn nhạt chen vào: "Ngươi hiện giờ còn luyện tâm pháp được sao?"


 


Dư Thanh Đường khựng lại: "À đúng ha, ta giờ không thể luyện công."


 


Cậu có chút ủ rũ: "Vậy thôi để các ngươi đoán đi."


 


"Dù sao cũng là đoán mò." Diệp Thần Diễm vô thức chắn trước mặt Dư Thanh Đường, "Ngươi nghĩ xong rồi, cứ đoán trước."


 


Thanh Trúc liếc họ một cái: "Không thể nghĩ rằng hôm nay tìm ra hắn sao?"


 


.........................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Phúc duyên ơi, phúc duyên của ta còn đó không! Help me!


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 128: Sinh môn
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...