Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 127: Bách Hoa Đan
228@-
Nhà họ Diệp gà bay chó sủa náo loạn suốt một hồi, cuối cùng vẫn phải nhờ Diệp phu nhân giở hết thần uy mới khổ sở khuyên giải được đám người kia rời đi.
Diệp Thần Diễm thì chẳng buồn để tâm sống chết của vị Diệp thiếu gia thật sự kia sau khi trở về, xách theo một con chim và một tượng thần Tài rồi quay về phòng.
Chẳng bao lâu, tiểu nha đầu lanh lợi đã đến báo cáo với hắn, nói lão gia cùng phu nhân đã thay mặt Diệp gia sang nhà Dư xin lỗi, nhưng thấy Diệp Thần Diễm sống chết không chịu buông bức tượng Thần Tài, lại dựa vào việc người ta cũng không thể thật sự xông thẳng vào nhà, bèn giữ luôn bức tượng ấy lại.
Ngoài ra, lần trước có quá nhiều dân chúng từng giúp Diệp Thần Diễm chặn người, không cách nào xác minh từng người một, Diệp gia dứt khoát chuẩn bị một túi phúc, coi như phát chút phúc khí cho toàn bộ thân hữu trong thành.
Diệp gia ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng xưa nay không keo kiệt, vì vậy danh tiếng trong Đan thành vẫn khá ổn.
Diệp Thần Diễm đáp một tiếng, tìm đại một cái cớ đuổi nha hoàn ra ngoài, rồi mới đóng cửa lại cùng mọi người bàn bạc.
Dư Thanh Đường sốt ruột mở miệng: "Cô nương nhà Dư gia trông thế nào? Thì ra nhà ta từng ở cũng họ Dư à? Này, ngươi đi xem mắt người ta rồi, người ta có vừa ý ngươi không?"
Diệp Thần Diễm: "Sao ngươi còn vui sướng trên nỗi đau người khác vậy?"
Hắn khoanh tay trước ngực: "Ngươi treo trên tường nhà Dư gia, ta vừa nghe họ Dư, lập tức hí hửng chạy đến, tưởng có thể gặp được ngươi. Kết quả lật tung cả thuyền người ta, đến cả gã lái đò cũng không tha, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu."
Dư Thanh Đường cười khờ khạo: "Không ngờ phải không, ta thành thần Tài rồi đó"
Diệp Thần Diễm khẽ hừ: "Còn đắc ý lắm à?"
Thanh Trúc đợi một lúc, thấy bọn họ mãi chẳng chịu vào chính đề, không nhịn được nhắc nhở: "Chứng ly hồn."
"Cần nghĩ cách gặp được Tôn đại phu và Trưởng thiên sư."
"Ừm." Diệp Thần Diễm thu lại nét cười, "Chứng ly hồn ở Đan thành này phổ biến đến vậy, e rằng là những người bước vào Luân Hồi Đan ban đầu quá hoảng loạn, để lộ sơ hở quá rõ rệt, bị người nhìn ra."
Với thân phận người xuyên thư, cậu rất hiểu điều này, cực kỳ muốn gật đầu tán đồng, nhưng khổ nỗi bây giờ cái đầu của cậu lại chẳng nhúc nhích được.
Xem ra lúc mới xuyên qua, cậu vẫn coi như vững vàng, không khiến sư phụ tưởng mình là đứa nhỏ điên dại.
Tuy rằng hồi ấy cậu còn đang quấn tã, có muốn điên cũng chẳng điên được đến đâu.
Vả lại dù sao cậu cũng biết trước ít nhiều tình tiết, so với những kẻ bước vào trong này mà chẳng biết gì vẫn đỡ hơn chút.
Nghĩ tới đây, cậu mở miệng: "Xem mọi người ở đây đều coi chứng ly hồn như chuyện thường, e rằng không ít người lơ mơ mà vào, không kịp ứng biến, nên bị nhìn ra điểm bất thường."
"Nhưng chẳng phải gian phòng của lão Đan Vương canh giữ rất nghiêm ngặt, người thường khó mà vào được sao? Những kẻ vào Luân Hồi Đan đều từ đâu tới?"
Thanh Trúc khẽ nhíu mày, ngẩng đầu: "Là hộp thức ăn biết kêu cứu mạng."
"Ngày nào cũng đưa đến, lại chẳng cần mang đi."
"Xem ra mọi người đều đã đoán được." Diệp Thần Diễm ngẩng mắt, "Nhưng chẳng có chứng cứ."
"Vẫn phải gặp cho được hai vị có thể chữa chứng ly hồn ấy."
"Chỉ là hôm nay sợ rằng không ra ngoài được."
Thanh Trúc liếc nhìn cửa sổ: "Trời vẫn còn sớm."
Đúng lúc ấy, lão gia nhà họ Diệp vừa mới ra ngoài dàn xếp mọi chuyện, chẳng biết có phải càng nghĩ càng tức, lại trở về trước cửa sổ của hắn quát mắng:
"Thằng nhãi con, lão tử sinh ra ngươi đúng là xui xẻo tám đời"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, bộ dạng sớm đoán được, chỉ tay ra sau: "Đấy."
"Giờ mà muốn chuồn ra ngoài, hơi khó đấy."
Bên ngoài lão gia Diệp mắng thêm hai câu, hình như vẫn chưa hả giận, còn định xông vào mắng trước mặt hắn, thì nha hoàn bỗng kêu thất thanh:
"Lão gia, không xong rồi, phu nhân thấy tức ngực, ngài mau qua xem đi"
"Cái gì" lão gia Diệp kinh hãi, "Nhân sâm tuyết lần trước mua đâu? Mau đưa phu nhân ngậm một lát"
Giọng y dần xa, chẳng biết trôi đến nơi nào.
Diệp Thần Diễm thở phào: "Tối nay đành ngoan ngoãn một đêm, mai lại đi, không gấp gáp gì."
Dư Thanh Đường không khỏi cảm thán: "Cảm xúc của lão gia Diệp hình như chẳng ổn định cho lắm..."
Cậu liếc sang Diệp Thần Diễm, thì thầm: "Có điều, đổi lại ta có đứa con như vậy chắc cũng chẳng ổn định nổi đâu."
"Ta làm sao?" Diệp Thần Diễm vô tội nhìn cậu, "Không phải ta gây chuyện đều để tìm ngươi sao?"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu mở miệng, lý lẽ không mấy vững vàng: "Để nghênh đón thần Tài thì ít nhiều cũng phải trả giá chứ."
"Dù sao họ cũng thương ngươi như vậy, ngươi ngoan ngoãn một đêm để họ yên tâm chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm đáp, "Dù gì ta cũng chẳng giúp được gì, chẳng lẽ còn thật sự giúp họ cưới dâu?"
Hắn chống cằm nhìn cậu: "Đến lúc đó ta ôm bức tượng thần Tài bái đường, e là họ tức chết mất."
Dư Thanh Đường: "Ngươi nói vậy."
"Ta có hơi muốn xem."
Diệp Thần Diễm lập tức ngồi bật dậy: "Vậy thì..."
"Ta chỉ nói vậy thôi" Dư Thanh Đường hoảng hồn, "Ngươi đừng làm thật đó"
"Đừng chỉ nghĩ đùa, nhớ chúng ta còn việc chính"
Cậu vội cầu cứu Thanh Trúc: "Tiền bối, Thiên Âm tông chẳng phải có quan hệ tốt với lão Đan Vương sao? Ngài có biết lão thích gì không, đại khái sẽ biến thành người thế nào?"
Thanh Trúc đáp gọn: "Không quen."
Hắn thoáng liếc hai người, bổ sung: "Lão Đan Vương với ta cũng coi như tiền bối, lão ta quen biết chưởng môn của ta, chứ chẳng thân với ta, sở thích cá nhân càng không thể biết."
"Có điều, đã có thiên tư xuất chúng trên con đường đan đạo, hẳn cũng rất yêu thích nó, biết đâu còn liên quan tới đan dược."
"Ngày mai gặp vị Tôn đại phu kia, có lẽ có thể mong đợi thêm."
Dư Thanh Đường rất muốn gật đầu, nhưng vẫn chẳng động đậy nổi.
"Còn nữa, nơi này thời gian trôi khác với bên ngoài." Thanh Trúc ngẩng lên: "Ta cảm nhận đại khái, ở đây ba ngày, bên ngoài mới qua một ngày."
Diệp Thần Diễm hơi gật đầu: "Ta cũng phát hiện."
"Cũng nhờ vậy mới yên tâm nghỉ lại ở đây, bằng không..."
Hắn nhướng mày: "Lão Đan Vương vào Luân Hồi Đan, thân thể vẫn ở bên ngoài, chúng ta e rằng cũng vậy."
"Á?" Dư Thanh Đường lúc này mới phản ứng: "Vậy chẳng phải ai vào đây, chúng ta đều bị phát hiện sao?"
Hơn nữa còn là trạng thái hôn mê không có sức hoàn thủ, có thể bị người ta túm trọn một mẻ.
"Đúng vậy." Diệp Thần Diễm gật đầu chắc nịch, "Cho nên trong ba ngày, dù không tìm được lão Đan Vương, cũng phải tìm ra cách rời khỏi đây."
Dư Thanh Đường hơi lo lắng: "Vậy hay chúng ta làm thẳng cho nhanh? Dán cáo thị khắp tường thành, nói Hỏa Đỉnh tông gặp chuyện, lão Đan Vương mà còn không tỉnh, Thiên Nguyên Đan Vương sẽ phá nát Hỏa Đỉnh tông mất"
Diệp Thần Diễm khẽ lắc đầu: "Quá mạo hiểm."
"Chúng ta đều đoán những người khác trong này là do Thiên Nguyên Đan Vương nhân danh đưa thuốc bổ mà đưa vào Luân Hồi Đan, nhưng bản thân hộp thức ăn vốn không có ý thức, đáng ra không được đưa vào."
Thanh Trúc nhẹ gật: "Có điểm kỳ lạ, ắt phải nghi ngờ."
"Hơn nữa hắn đã đưa người vào, tất nhiên có mục đích, nói không chừng đã sớm bố trí gì đó trong Đan thành này, nếu không phải tình thế bắt buộc, đừng để rắn động cỏ."
"Hộp thức ăn..." Dư Thanh Đường nhớ lại đoạn tình tiết từng đọc qua.
Lúc đó tình tiết chủ yếu miêu tả nghĩa khí giữa Diệp Thần Diễm và Đỗ Hành, cùng tình cảm thầy trò sâu nặng giữa vài đệ tử trọng tình của Hỏa Đỉnh tông và lão Đan Vương.
Thiên Nguyên Đan Vương và đệ tử hắn chỉ là cặp phản phái tầm thường bị đánh bại, những Đan thành trong Luân Hồi Đan, diệt sĩ biến mất, các loại Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan... đều là tuyến ẩn mà Cẩu Tiêu Sái chưa viết ra.
Hắn rõ ràng đã đào hố trước, nhưng chẳng buồn lấp, không biết là quên thật hay thấy đoạn này không đủ sáng sủa mà chém bỏ.
Nhưng bất kể thế nào, thế giới tự vận hành này vẫn cố gắng vá kín lại tình tiết.
Dư Thanh Đường nghĩ mình chắc hẳn biết nhiều hơn họ, cố gắng liên kết các manh mối, giúp được phần nào hay phần ấy.
"À" Dư Thanh Đường đột nhiên bật thốt, lóe lên linh cảm: "Tiên đan"
Một người một chim cùng nhìn sang.
Dư Thanh Đường nhắc Diệp Thần Diễm: "Ngươi còn nhớ lời Tam Thất nói không? Đệ tử Hỏa Đỉnh tông truy sát sư huynh Đỗ Hành là vì không tìm được đan phương luyện tiên đan trên người lão Đan Vương"
"Với tình trạng hiện tại của lão Đan Vương, nếu Thiên Nguyên Đan Vương thật sự muốn hại ông ấy, e là chẳng còn sức chống đỡ."
"Nhưng bọn họ không lấy mạng lão Đan Vương, lại liên tục đưa người vào Luân Hồi Đan, có lẽ là muốn từ đây xuống tay, ép ông ấy khai ra tung tích đan phương"
Dư Thanh Đường lẩm bẩm: "Chuyện này mà cũng bị ta đoán ra, chẳng lẽ ta là thiên tài sao!"
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Đúng, nhất định là vậy."
Thanh Trúc trầm ngâm: "Bọn họ truy sát Đỗ Hành, dù đan phương không ở trên người hắn, cũng có thể dùng để uy h**p lão Đan Vương, lợi đủ trăm đường."
"Giờ ta lại tò mò, sao lúc đó bọn họ chịu để Đỗ Hành toàn thây thoát thân."
"Dù sao lão Đan Vương đâu chỉ có một đệ tử thân truyền." Dư Thanh Đường lẩm bẩm, "Đuổi đi kẻ khó khống chế, giữ lại kẻ chịu phối hợp."
"Chỉ là bọn họ cũng không ngờ, khi đó Tam Thất sợ Đỗ Hành cướp địa vị của hắn trước mặt Thiên Nguyên Đan Vương, vội vàng đuổi hắn đi..."
Diệp Thần Diễm rũ mắt: "Vậy ta đoán Tôn đại phu và Trưởng thiên sư chắc đều là người Hỏa Đỉnh tông, nhưng là tai mắt của Thiên Nguyên Đan Vương."
"Lão Đan Vương đã bị người vây công, tất nhiên sẽ không tùy tiện lộ diện, hẳn đang ẩn mình sâu hơn."
"Có lý." Dư Thanh Đường hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta còn tìm hai người kia không?"
"Tìm." Diệp Thần Diễm ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Không chỉ tìm, ta còn muốn xem bọn họ chữa chứng ly hồn thế nào."
"Á?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Chữa cho ai cơ? Ba người chúng ta hi sinh ai đây? Ta giờ không có miệng, cũng chẳng tiện uống thuốc đâu."
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Chưa chắc cần uống thuốc, mai tùy cơ ứng biến."
Dư Thanh Đường nhỏ giọng nói thầm: "Ta bây giờ thế này, muốn tùy cơ ứng biến cũng khó, cùng lắm chỉ có thể tùy cơ giả chết."
Thanh Trúc ngoái đầu nhìn cậu, bỗng nhảy lên bàn, thử dùng móng cào nhẹ lên người cậu.
Dư Thanh Đường kinh hãi, nhưng không nhúc nhích được, chỉ có thể dè dặt mở miệng: "Tiền bối, sao vậy? Đột nhiên hoang tính trỗi dậy à?"
Hắn thành thật kết luận: "Hơi nặng."
Dư Thanh Đường: "Xin lỗi, chủ quán dùng nguyên liệu hơi thật."
...
Bên ngoài Luân Hồi Đan, trong Hỏa Đỉnh tông.
Đỗ Hành cúi đầu, dán mắt vào đôi giày thêu vân hỏa vân trước mặt, nhắm nghiền mắt để giữ bình tĩnh, rồi mới mang theo chút tham vọng và mong đợi ngẩng lên: "Thiên Nguyên Đan Vương, cuối cùng cũng gặp được ngài."
Lão giả hiền từ, mặt mày hòa ái, như không có chút giận dữ, mỉm cười với hắn: "Ngươi chính là kẻ muốn gặp ta?"
"Ta nghe nói, trong đám đệ tử năm nay, ngươi là thiên tư xuất chúng nhất."
Gã ta như một vị tiền bối tiếc tài, mỉm cười: "Nếu về sau không ai luyện ra đan dược vượt được Bách Hoa Đan của ngươi, ngươi sẽ là đệ tử thân truyền của ta."
"Đệ tử thân truyền của Hỏa Đỉnh tông đều lấy tên dược liệu đặt danh."
Gã ta vừa cười vừa quay người, đưa ra một quyển danh sách: "Ngươi chọn đi, tên nào chưa khoanh đều có thể dùng."
Đỗ Hành đã sớm tính sẵn, mỉm cười không đổi: "Chu Sa."
Thiên Nguyên Đan Vương cười hòa nhã: "Hà hà, xem ra ngươi quyết tâm lắm, cũng đã nghĩ kỹ rồi."
"Tùy ngươi, chọn cái mình thích là được."
Ánh mắt gã đảo qua Trúc cô nương đứng phía sau hắn, hơi nheo lại:
"Thị nữ này của ngươi, cũng đặc biệt đấy."
"Tất nhiên." Đỗ Hành đè nén cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm: "Bách Hoa Đan ta luyện cũng đặc biệt, Thiên Nguyên Đan Vương không hỏi sao?"
Thiên Nguyên Đan Vương khẽ cười, khẽ lắc đầu: "Ta nhìn ra rồi."
"Ngươi dùng máu."
Gã ta cười như không cười: "Dùng trăm hoa để che dấu khí tức, ngoài ta ra, e rằng chẳng ai nhận ra manh mối."
"Nhưng đây là điều đại nghịch bất đạo trong giới luyện đan, nếu bị người biết được..."
Gã nhắm mắt lại: "Đó là việc chỉ tà tu mới làm, hài tử, ngươi đã nhập ma rồi."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: Là hành tây đó! Ta đã cho thêm hành tây! (meme Thực Thần).
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Nhà họ Diệp gà bay chó sủa náo loạn suốt một hồi, cuối cùng vẫn phải nhờ Diệp phu nhân giở hết thần uy mới khổ sở khuyên giải được đám người kia rời đi.
Diệp Thần Diễm thì chẳng buồn để tâm sống chết của vị Diệp thiếu gia thật sự kia sau khi trở về, xách theo một con chim và một tượng thần Tài rồi quay về phòng.
Chẳng bao lâu, tiểu nha đầu lanh lợi đã đến báo cáo với hắn, nói lão gia cùng phu nhân đã thay mặt Diệp gia sang nhà Dư xin lỗi, nhưng thấy Diệp Thần Diễm sống chết không chịu buông bức tượng Thần Tài, lại dựa vào việc người ta cũng không thể thật sự xông thẳng vào nhà, bèn giữ luôn bức tượng ấy lại.
Ngoài ra, lần trước có quá nhiều dân chúng từng giúp Diệp Thần Diễm chặn người, không cách nào xác minh từng người một, Diệp gia dứt khoát chuẩn bị một túi phúc, coi như phát chút phúc khí cho toàn bộ thân hữu trong thành.
Diệp gia ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng xưa nay không keo kiệt, vì vậy danh tiếng trong Đan thành vẫn khá ổn.
Diệp Thần Diễm đáp một tiếng, tìm đại một cái cớ đuổi nha hoàn ra ngoài, rồi mới đóng cửa lại cùng mọi người bàn bạc.
Dư Thanh Đường sốt ruột mở miệng: "Cô nương nhà Dư gia trông thế nào? Thì ra nhà ta từng ở cũng họ Dư à? Này, ngươi đi xem mắt người ta rồi, người ta có vừa ý ngươi không?"
Diệp Thần Diễm: "Sao ngươi còn vui sướng trên nỗi đau người khác vậy?"
Hắn khoanh tay trước ngực: "Ngươi treo trên tường nhà Dư gia, ta vừa nghe họ Dư, lập tức hí hửng chạy đến, tưởng có thể gặp được ngươi. Kết quả lật tung cả thuyền người ta, đến cả gã lái đò cũng không tha, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu."
Dư Thanh Đường cười khờ khạo: "Không ngờ phải không, ta thành thần Tài rồi đó"
Diệp Thần Diễm khẽ hừ: "Còn đắc ý lắm à?"
Thanh Trúc đợi một lúc, thấy bọn họ mãi chẳng chịu vào chính đề, không nhịn được nhắc nhở: "Chứng ly hồn."
"Cần nghĩ cách gặp được Tôn đại phu và Trưởng thiên sư."
"Ừm." Diệp Thần Diễm thu lại nét cười, "Chứng ly hồn ở Đan thành này phổ biến đến vậy, e rằng là những người bước vào Luân Hồi Đan ban đầu quá hoảng loạn, để lộ sơ hở quá rõ rệt, bị người nhìn ra."
Với thân phận người xuyên thư, cậu rất hiểu điều này, cực kỳ muốn gật đầu tán đồng, nhưng khổ nỗi bây giờ cái đầu của cậu lại chẳng nhúc nhích được.
Xem ra lúc mới xuyên qua, cậu vẫn coi như vững vàng, không khiến sư phụ tưởng mình là đứa nhỏ điên dại.
Tuy rằng hồi ấy cậu còn đang quấn tã, có muốn điên cũng chẳng điên được đến đâu.
Vả lại dù sao cậu cũng biết trước ít nhiều tình tiết, so với những kẻ bước vào trong này mà chẳng biết gì vẫn đỡ hơn chút.
Nghĩ tới đây, cậu mở miệng: "Xem mọi người ở đây đều coi chứng ly hồn như chuyện thường, e rằng không ít người lơ mơ mà vào, không kịp ứng biến, nên bị nhìn ra điểm bất thường."
"Nhưng chẳng phải gian phòng của lão Đan Vương canh giữ rất nghiêm ngặt, người thường khó mà vào được sao? Những kẻ vào Luân Hồi Đan đều từ đâu tới?"
Thanh Trúc khẽ nhíu mày, ngẩng đầu: "Là hộp thức ăn biết kêu cứu mạng."
"Ngày nào cũng đưa đến, lại chẳng cần mang đi."
"Xem ra mọi người đều đã đoán được." Diệp Thần Diễm ngẩng mắt, "Nhưng chẳng có chứng cứ."
"Vẫn phải gặp cho được hai vị có thể chữa chứng ly hồn ấy."
"Chỉ là hôm nay sợ rằng không ra ngoài được."
Thanh Trúc liếc nhìn cửa sổ: "Trời vẫn còn sớm."
Đúng lúc ấy, lão gia nhà họ Diệp vừa mới ra ngoài dàn xếp mọi chuyện, chẳng biết có phải càng nghĩ càng tức, lại trở về trước cửa sổ của hắn quát mắng:
"Thằng nhãi con, lão tử sinh ra ngươi đúng là xui xẻo tám đời"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, bộ dạng sớm đoán được, chỉ tay ra sau: "Đấy."
"Giờ mà muốn chuồn ra ngoài, hơi khó đấy."
Bên ngoài lão gia Diệp mắng thêm hai câu, hình như vẫn chưa hả giận, còn định xông vào mắng trước mặt hắn, thì nha hoàn bỗng kêu thất thanh:
"Lão gia, không xong rồi, phu nhân thấy tức ngực, ngài mau qua xem đi"
"Cái gì" lão gia Diệp kinh hãi, "Nhân sâm tuyết lần trước mua đâu? Mau đưa phu nhân ngậm một lát"
Giọng y dần xa, chẳng biết trôi đến nơi nào.
Diệp Thần Diễm thở phào: "Tối nay đành ngoan ngoãn một đêm, mai lại đi, không gấp gáp gì."
Dư Thanh Đường không khỏi cảm thán: "Cảm xúc của lão gia Diệp hình như chẳng ổn định cho lắm..."
Cậu liếc sang Diệp Thần Diễm, thì thầm: "Có điều, đổi lại ta có đứa con như vậy chắc cũng chẳng ổn định nổi đâu."
"Ta làm sao?" Diệp Thần Diễm vô tội nhìn cậu, "Không phải ta gây chuyện đều để tìm ngươi sao?"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu mở miệng, lý lẽ không mấy vững vàng: "Để nghênh đón thần Tài thì ít nhiều cũng phải trả giá chứ."
"Dù sao họ cũng thương ngươi như vậy, ngươi ngoan ngoãn một đêm để họ yên tâm chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm đáp, "Dù gì ta cũng chẳng giúp được gì, chẳng lẽ còn thật sự giúp họ cưới dâu?"
Hắn chống cằm nhìn cậu: "Đến lúc đó ta ôm bức tượng thần Tài bái đường, e là họ tức chết mất."
Dư Thanh Đường: "Ngươi nói vậy."
"Ta có hơi muốn xem."
Diệp Thần Diễm lập tức ngồi bật dậy: "Vậy thì..."
"Ta chỉ nói vậy thôi" Dư Thanh Đường hoảng hồn, "Ngươi đừng làm thật đó"
"Đừng chỉ nghĩ đùa, nhớ chúng ta còn việc chính"
Cậu vội cầu cứu Thanh Trúc: "Tiền bối, Thiên Âm tông chẳng phải có quan hệ tốt với lão Đan Vương sao? Ngài có biết lão thích gì không, đại khái sẽ biến thành người thế nào?"
Thanh Trúc đáp gọn: "Không quen."
Hắn thoáng liếc hai người, bổ sung: "Lão Đan Vương với ta cũng coi như tiền bối, lão ta quen biết chưởng môn của ta, chứ chẳng thân với ta, sở thích cá nhân càng không thể biết."
"Có điều, đã có thiên tư xuất chúng trên con đường đan đạo, hẳn cũng rất yêu thích nó, biết đâu còn liên quan tới đan dược."
"Ngày mai gặp vị Tôn đại phu kia, có lẽ có thể mong đợi thêm."
Dư Thanh Đường rất muốn gật đầu, nhưng vẫn chẳng động đậy nổi.
"Còn nữa, nơi này thời gian trôi khác với bên ngoài." Thanh Trúc ngẩng lên: "Ta cảm nhận đại khái, ở đây ba ngày, bên ngoài mới qua một ngày."
Diệp Thần Diễm hơi gật đầu: "Ta cũng phát hiện."
"Cũng nhờ vậy mới yên tâm nghỉ lại ở đây, bằng không..."
Hắn nhướng mày: "Lão Đan Vương vào Luân Hồi Đan, thân thể vẫn ở bên ngoài, chúng ta e rằng cũng vậy."
"Á?" Dư Thanh Đường lúc này mới phản ứng: "Vậy chẳng phải ai vào đây, chúng ta đều bị phát hiện sao?"
Hơn nữa còn là trạng thái hôn mê không có sức hoàn thủ, có thể bị người ta túm trọn một mẻ.
"Đúng vậy." Diệp Thần Diễm gật đầu chắc nịch, "Cho nên trong ba ngày, dù không tìm được lão Đan Vương, cũng phải tìm ra cách rời khỏi đây."
Dư Thanh Đường hơi lo lắng: "Vậy hay chúng ta làm thẳng cho nhanh? Dán cáo thị khắp tường thành, nói Hỏa Đỉnh tông gặp chuyện, lão Đan Vương mà còn không tỉnh, Thiên Nguyên Đan Vương sẽ phá nát Hỏa Đỉnh tông mất"
Diệp Thần Diễm khẽ lắc đầu: "Quá mạo hiểm."
"Chúng ta đều đoán những người khác trong này là do Thiên Nguyên Đan Vương nhân danh đưa thuốc bổ mà đưa vào Luân Hồi Đan, nhưng bản thân hộp thức ăn vốn không có ý thức, đáng ra không được đưa vào."
Thanh Trúc nhẹ gật: "Có điểm kỳ lạ, ắt phải nghi ngờ."
"Hơn nữa hắn đã đưa người vào, tất nhiên có mục đích, nói không chừng đã sớm bố trí gì đó trong Đan thành này, nếu không phải tình thế bắt buộc, đừng để rắn động cỏ."
"Hộp thức ăn..." Dư Thanh Đường nhớ lại đoạn tình tiết từng đọc qua.
Lúc đó tình tiết chủ yếu miêu tả nghĩa khí giữa Diệp Thần Diễm và Đỗ Hành, cùng tình cảm thầy trò sâu nặng giữa vài đệ tử trọng tình của Hỏa Đỉnh tông và lão Đan Vương.
Thiên Nguyên Đan Vương và đệ tử hắn chỉ là cặp phản phái tầm thường bị đánh bại, những Đan thành trong Luân Hồi Đan, diệt sĩ biến mất, các loại Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan... đều là tuyến ẩn mà Cẩu Tiêu Sái chưa viết ra.
Hắn rõ ràng đã đào hố trước, nhưng chẳng buồn lấp, không biết là quên thật hay thấy đoạn này không đủ sáng sủa mà chém bỏ.
Nhưng bất kể thế nào, thế giới tự vận hành này vẫn cố gắng vá kín lại tình tiết.
Dư Thanh Đường nghĩ mình chắc hẳn biết nhiều hơn họ, cố gắng liên kết các manh mối, giúp được phần nào hay phần ấy.
"À" Dư Thanh Đường đột nhiên bật thốt, lóe lên linh cảm: "Tiên đan"
Một người một chim cùng nhìn sang.
Dư Thanh Đường nhắc Diệp Thần Diễm: "Ngươi còn nhớ lời Tam Thất nói không? Đệ tử Hỏa Đỉnh tông truy sát sư huynh Đỗ Hành là vì không tìm được đan phương luyện tiên đan trên người lão Đan Vương"
"Với tình trạng hiện tại của lão Đan Vương, nếu Thiên Nguyên Đan Vương thật sự muốn hại ông ấy, e là chẳng còn sức chống đỡ."
"Nhưng bọn họ không lấy mạng lão Đan Vương, lại liên tục đưa người vào Luân Hồi Đan, có lẽ là muốn từ đây xuống tay, ép ông ấy khai ra tung tích đan phương"
Dư Thanh Đường lẩm bẩm: "Chuyện này mà cũng bị ta đoán ra, chẳng lẽ ta là thiên tài sao!"
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Đúng, nhất định là vậy."
Thanh Trúc trầm ngâm: "Bọn họ truy sát Đỗ Hành, dù đan phương không ở trên người hắn, cũng có thể dùng để uy h**p lão Đan Vương, lợi đủ trăm đường."
"Giờ ta lại tò mò, sao lúc đó bọn họ chịu để Đỗ Hành toàn thây thoát thân."
"Dù sao lão Đan Vương đâu chỉ có một đệ tử thân truyền." Dư Thanh Đường lẩm bẩm, "Đuổi đi kẻ khó khống chế, giữ lại kẻ chịu phối hợp."
"Chỉ là bọn họ cũng không ngờ, khi đó Tam Thất sợ Đỗ Hành cướp địa vị của hắn trước mặt Thiên Nguyên Đan Vương, vội vàng đuổi hắn đi..."
Diệp Thần Diễm rũ mắt: "Vậy ta đoán Tôn đại phu và Trưởng thiên sư chắc đều là người Hỏa Đỉnh tông, nhưng là tai mắt của Thiên Nguyên Đan Vương."
"Lão Đan Vương đã bị người vây công, tất nhiên sẽ không tùy tiện lộ diện, hẳn đang ẩn mình sâu hơn."
"Có lý." Dư Thanh Đường hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta còn tìm hai người kia không?"
"Tìm." Diệp Thần Diễm ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Không chỉ tìm, ta còn muốn xem bọn họ chữa chứng ly hồn thế nào."
"Á?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Chữa cho ai cơ? Ba người chúng ta hi sinh ai đây? Ta giờ không có miệng, cũng chẳng tiện uống thuốc đâu."
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Chưa chắc cần uống thuốc, mai tùy cơ ứng biến."
Dư Thanh Đường nhỏ giọng nói thầm: "Ta bây giờ thế này, muốn tùy cơ ứng biến cũng khó, cùng lắm chỉ có thể tùy cơ giả chết."
Thanh Trúc ngoái đầu nhìn cậu, bỗng nhảy lên bàn, thử dùng móng cào nhẹ lên người cậu.
Dư Thanh Đường kinh hãi, nhưng không nhúc nhích được, chỉ có thể dè dặt mở miệng: "Tiền bối, sao vậy? Đột nhiên hoang tính trỗi dậy à?"
Hắn thành thật kết luận: "Hơi nặng."
Dư Thanh Đường: "Xin lỗi, chủ quán dùng nguyên liệu hơi thật."
...
Bên ngoài Luân Hồi Đan, trong Hỏa Đỉnh tông.
Đỗ Hành cúi đầu, dán mắt vào đôi giày thêu vân hỏa vân trước mặt, nhắm nghiền mắt để giữ bình tĩnh, rồi mới mang theo chút tham vọng và mong đợi ngẩng lên: "Thiên Nguyên Đan Vương, cuối cùng cũng gặp được ngài."
Lão giả hiền từ, mặt mày hòa ái, như không có chút giận dữ, mỉm cười với hắn: "Ngươi chính là kẻ muốn gặp ta?"
"Ta nghe nói, trong đám đệ tử năm nay, ngươi là thiên tư xuất chúng nhất."
Gã ta như một vị tiền bối tiếc tài, mỉm cười: "Nếu về sau không ai luyện ra đan dược vượt được Bách Hoa Đan của ngươi, ngươi sẽ là đệ tử thân truyền của ta."
"Đệ tử thân truyền của Hỏa Đỉnh tông đều lấy tên dược liệu đặt danh."
Gã ta vừa cười vừa quay người, đưa ra một quyển danh sách: "Ngươi chọn đi, tên nào chưa khoanh đều có thể dùng."
Đỗ Hành đã sớm tính sẵn, mỉm cười không đổi: "Chu Sa."
Thiên Nguyên Đan Vương cười hòa nhã: "Hà hà, xem ra ngươi quyết tâm lắm, cũng đã nghĩ kỹ rồi."
"Tùy ngươi, chọn cái mình thích là được."
Ánh mắt gã đảo qua Trúc cô nương đứng phía sau hắn, hơi nheo lại:
"Thị nữ này của ngươi, cũng đặc biệt đấy."
"Tất nhiên." Đỗ Hành đè nén cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm: "Bách Hoa Đan ta luyện cũng đặc biệt, Thiên Nguyên Đan Vương không hỏi sao?"
Thiên Nguyên Đan Vương khẽ cười, khẽ lắc đầu: "Ta nhìn ra rồi."
"Ngươi dùng máu."
Gã ta cười như không cười: "Dùng trăm hoa để che dấu khí tức, ngoài ta ra, e rằng chẳng ai nhận ra manh mối."
"Nhưng đây là điều đại nghịch bất đạo trong giới luyện đan, nếu bị người biết được..."
Gã nhắm mắt lại: "Đó là việc chỉ tà tu mới làm, hài tử, ngươi đã nhập ma rồi."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hành: Là hành tây đó! Ta đã cho thêm hành tây! (meme Thực Thần).
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 127: Bách Hoa Đan
10.0/10 từ 36 lượt.