Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 109: Luyện đan sư

226@-

Hai người bàn bạc với Tiêu Thư Sinh, quyết định chia ra hai đường hành động.


 


Tiêu Thư Sinh đi báo cáo với sư tỷ Thiên Tâm trước, rồi lại nhờ lão Hồ Vương giúp đỡ.


 


Diệp Thần Diễm tối qua đã nhắn cho Khoái Hoạt Môn, đến giờ cũng nhận được hồi đáp, nói là có vài luyện đan sư từ ngoài Nam Châu đến ứng tuyển, bảo bọn họ về xem thử.


 


Trong Khoái Hoạt Môn, Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường gặp mấy vị luyện đan sư tới ứng tuyển không ai là Đỗ Hành.


 


Nhưng cũng không để người ta chạy suông, bọn họ mua mấy loại đan cơ bản mùi ớt cay, để lại cho Xích Diễm Thiên, dù sao hắn thích, kiểu gì cũng dùng tới.


 


Dư Thanh Đường hơi thất vọng, hỏi Chúc Cửu Âm: "Chỉ bấy nhiêu thôi? Không còn ai khác à?"


 


Diệp Thần Diễm an ủi: "Tối qua mới dán cáo thị, chưa chắc đã được nhìn thấy."


 


Chúc Cửu Âm suy tư: "Vậy các ngươi không cần đan, chỉ muốn tìm người... còn một người, bị A Tiếu mang đi rồi."


 


"Hử?" Dư Thanh Đường tò mò: "Sao lại bị Tiếu Hồ Điệp dẫn đi? Nàng cần luyện đan sư làm gì?"


 


"Không biết." Chúc Cửu Âm thản nhiên đáp.


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Con gái ngươi mà ngươi cũng không hỏi?"


 


"Không phải nó trúng độc." Chúc Cửu Âm dáng vẻ chẳng bận tâm: "Vậy thì không sao."


 


Diệp Thần Diễm: "Vậy nàng đưa người đi đâu? Chắc ngươi cũng không biết?"


 


"Ta biết nàng ở đâu." Chúc Cửu Âm nhìn họ, "Muốn đi tìm không?"


 


Diệp Thần Diễm gật đầu, hắn liền đưa tay thả ra một con rắn nhỏ xanh biếc: "Theo nó."


 


Hai người vội vàng đuổi theo.


 


Con rắn xanh biếc này họ từng thấy loại tương tự trên người Tiếu Hồ Điệp, chắc nhà nàng ai cũng có một con.


 


Rắn dẫn đường một mạch vào Nam Châu thành, rồi chui vào một tửu lâu, Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn, hơi ngạc nhiên: "Thiên Hương Lâu?"


 


Nhìn quen mắt ghê, ở Thanh Châu cũng có một tiệm, còn có chuông kêu leng keng.


 


Hai người chưa kịp nghĩ nhiều, vừa bước tới cửa, một luồng hương thơm ập vào mặt, một con hồ ly lông vàng đuôi xù bước loạng choạng tới: "Ai nha, khách mới đây mà"


 


Nàng ngoái đầu cười: "Các tỷ muội, mau nhìn xem, hôm nay tới hai vị tuấn tú này"


 


Dư Thanh Đường giật mình mở to mắt, cảnh giác lùi lại một bước: "Khoan, các ngươi với Thiên Hương Lâu ở Thanh Châu là cùng một hệ à?"


 



"Thiên hạ trừ tửu lâu của thiếu chủ bọn ta, ai còn dám gọi Thiên Hương Lâu?" Hồ ly vàng tiến tới, ánh mắt đưa tình, "Thanh Châu nơi ấy chính thiếu chủ bọn ta tọa trấn, nhị vị chẳng lẽ từng gặp qua thiếu chủ?"


 


Dư Thanh Đường vỗ tay: "À, chính vị tuấn mỹ xuất chúng kia..."


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm ho nhẹ, mỉm cười quay sang cậu: "Ngươi gặp rồi?"


 


"Gặp rồi." Dư Thanh Đường gật đầu thật thà, "Nhưng chắc ngươi chưa, vì lúc ấy ngươi xỉu."


 


Diệp Thần Diễm kéo dài giọng: "Ồ..."


 


Hắn nửa cười nửa không: "Ta xỉu vì sao?"


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Cậu chột dạ né ánh mắt hắn: "Chắc... chắc do trời nóng quá thôi."


 


Diệp Thần Diễm: "Hừ."


 


Hồ ly vàng đảo mắt đánh giá hai người, cười hí hửng: "Nhị vị là cùng nhau, hay tìm người?"


 


Dư Thanh Đường hoàn hồn: "À, bọn ta tìm người, chắc là..."


 


Hồ ly vàng tươi cười: "Thích kiểu nào? Có lông hay không, có vảy hay không?"


 


Dư Thanh Đường trợn mắt: "Hả?"


 


Cậu chợt hiểu ra, hít một hơi khí lạnh, lập tức nhảy ra cửa: "Khoan, đây là tửu lâu kiểu gì vậy, có chính quy không đấy, ta... ta gọi người của Thủ Tinh Các đó nha"


 


"Tất nhiên là chính quy rồi." Hồ ly vàng vui vẻ vịn cửa gọi với theo, "Vội gì, chúng ta đây toàn yêu tu, tha hồ chọn, có thể cùng nhau song tu."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Thế mà gọi là chính quy?"


 


"Chỉ là song tu thôi mà." Hồ ly vàng thản nhiên, "Nhiều người tu thần thông mang tên yêu tộc, thích tới tìm bọn ta diễn luyện. Ngươi biết đấy, yêu tộc chúng ta có huyết mạch thượng cổ, nhỡ đâu lại ngộ ra điều gì."


 


"Còn mấy thứ khác trong đầu ngươi..." Nàng cười mập mờ, "Không phải không được, xem bản lĩnh của ngươi thôi, mặt có xinh, có biết dỗ yêu vui không..."


 


Dư Thanh Đường nghiêm nghị: "Ta thấy đây không tính chính quy."


 


"Ôi, chỗ nào không chính quy?" Hồ ly vàng dựa khung cửa, "Là nhân tu các ngươi quá cứng nhắc thôi."


 


"Tội nghiệp Thiên Hương Lâu bọn ta, ra khỏi Nam Châu không được làm ăn song tu, chỉ được làm tửu lâu bình thường..."


 


Dư Thanh Đường: "Vậy còn ai tới chỉ ăn cơm thôi?"


 


"Không có." Hồ ly vàng ngạc nhiên, "Ai tới đây chỉ ăn cơm chứ? Đồ ăn nhà ta cũng chẳng ngon, tất nhiên là tới song tu rồi."



 


Dư Thanh Đường: "......"


 


Thừa hỏi.


 


"Khụ." Diệp Thần Diễm mỉm cười, "Bọn ta tìm Tiếu Hồ Điệp của Khoái Hoạt Môn."


 


Hồ ly vàng hơi kinh ngạc, mỉm cười né tầm mắt: "Đã bảo rồi, nơi này chỉ có yêu tộc, người của Khoái Hoạt Môn không ở đây"


 


Diệp Thần Diễm bèn lấy lệnh bài môn chủ Khoái Hoạt Môn ra.


 


Lệnh bài này chắc đã lâu không xuất hiện ở Nam Châu, nhưng dù không biết đây là lệnh bài môn chủ, cũng nhận ra người của Khoái Hoạt Môn.


 


Hồ ly vàng lập tức thở phào, vẫy tay: "Ôi chao, hóa ra người Khoái Hoạt Môn, làm yêu ta sợ muốn chết."


 


"Nào, theo ta." Nàng quay người dẫn đường, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Con nhóc đó chuyên gây rắc rối, hôm nay vác theo một tiểu hòa thượng hôn mê xông vào, hốt hoảng làm ta giật hết cả mình."


 


"Không lâu sau lại lao ra, xách thêm một luyện đan sư, hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều gấp gáp, cũng không nói cho ta chuyện gì."


 


"Ta còn tưởng hai vị tới kiếm chuyện với nàng..." Nàng gõ cửa, "Đây, vào đi."


 


Bên trong, giọng Tiếu Hồ Điệp mang vài phần bực bội: "Đã bảo ta ăn không nổi, đừng làm ồn, A Hồ"


 


"Phi" Hồ ly vàng một cước đá văng cửa: "Bà đây mới chẳng đem đồ ăn cho ngươi, người Khoái Hoạt Môn tới rồi, mau cút về, chiếm phòng ta chi cho chật, ta còn phải đón khách"


 


Tiếu Hồ Điệp ngẩng đầu, thấy bọn họ ngẩn người: "Là các ngươi..."


 


Dư Thanh Đường tò mò ló đầu nhìn, chỉ thấy sau bình phong có hai bóng người: "Bảo Sơn làm sao thế?"


 


Ở Nam Châu mà được Tiếu Hồ Điệp vác đi, e chỉ có tiểu hòa thượng Bảo Sơn.


 


Tiếu Hồ Điệp mím môi, lúc này Dư Thanh Đường mới thấy viền mắt nàng đỏ hoe cô nương này vốn hay làm dáng, hiếm khi có bộ dạng này.


 


Dư Thanh Đường giật mình ngồi xổm nhìn nàng: "Sao thế? Khóc à?"


 


Cậu kéo kéo tay áo Diệp Thần Diễm, Diệp Thần Diễm chậm nhịp, cũng ngồi xổm xuống nhìn nàng, vẻ mặt khó đoán: "Đánh ai thua à?"


 


Tiếu Hồ Điệp trừng họ, bĩu môi, "Oa" một tiếng òa khóc.


 


"Ai cha tổ tông nhỏ của ta ơi" Hồ ly vàng ôm đầu sắp xỉu, kéo cả đám sang phòng bên: "Bệnh nhân với luyện đan sư còn đang bận, các ngươi qua đây đi."


 


Tiếu Hồ Điệp dùng vạt áo của hồ ly vàng lau nước mắt, lẩm bẩm oán giận: "Không phải ngươi còn trách ta chiếm phòng sao? Giờ chiếm hẳn hai phòng rồi đó."


 


"Không trách, không trách." Hồ ly vàng bất đắc dĩ, "Tiểu tổ tông, rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nói đi?"


 



Tiếu Hồ Điệp cúi đầu: "Gần đây ta chẳng phải đang giúp các ngươi xử cái tên ngu Mật Tông đó sao? Cứ chặn hắn, không cho hắn tới gây sự với các ngươi."


 


"Ừm." Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, "Đúng đúng, dạo này hắn không thấy xuất hiện, ngươi làm tốt lắm"


 


Cậu thúc thúc Diệp Thần Diễm: "Môn chủ, mau khen nàng đi."


 


"Hả?" Diệp Thần Diễm hơi mở mắt, mấp máy môi, khô khốc lặp lại lời Dư Thanh Đường: "Ngươi làm tốt lắm."


 


Sắc mặt Tiếu Hồ Điệp đỡ giận hơn chút, khí thế hầm hầm chỉ sang phòng bên: "Nhưng cái tên hòa thượng ngốc đó, hắn bảo ta vô cớ sinh sự, cứ cản ta"


 


"Ta nhét bọ cạp, độc trùng vào phòng hắn, tên ngốc kia lại cứ đi nhắc nhở người ta mấy thứ đó cùng lắm chỉ dọa người ta giật mình, sao hại được tu sĩ Nguyên Anh"


 


Tiếu Hồ Điệp bĩu môi, chỉ sang Dư Thanh Đường: "Hôm nay ta nghe thấy, tên Mật Tông đó không chịu bỏ cuộc, còn nói với người của Thủ Tinh Các, nhất định phải đưa hắn về"


 


"Nên ta định dạy cho hắn bài học nặng tay hơn."


 


Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Dạy hay lắm."


 


"Phải không" Tiếu Hồ Điệp chống nạnh, "Ta trộm của bà bà Vu Y một viên độc đan, lén nhét vào bánh ngọt của tên ngu Mật Tông đó"


 


Dư Thanh Đường từ từ mở to mắt, chỉ sang tiểu hòa thượng Bảo Sơn bên phòng: "Vậy sao hắn lại gục?"


 


"Không phải tại hắn nhiều chuyện sao" Tiếu Hồ Điệp giận đập chân,
"Hắn tự ý tới xin lỗi thay ta, rồi ăn nhầm cái bánh đó"


 


Nghĩ tới cảnh mình nhảy vào cửa sổ, Bảo Sơn ôm miệng ngã trên đất, run run tay chỉ nàng, ánh mắt đầy thất vọng: "Ngươi lại hại người..."


 


Tiếu Hồ Điệp đỏ hoe mắt: "Đồ hòa thượng ngu, không phân tốt xấu trắng đen, đầu chỉ để bày, mắt chỉ để trang trí, kiếp sau làm hòn đá đè hố xí đi cho rồi"


 


"Được rồi được rồi." Dư Thanh Đường thuận theo lời nàng, hỏi: "Vậy độc đan của bà bà Vu Y, ngươi tìm bà bà chưa?"


 


Ánh mắt Tiếu Hồ Điệp lóe lên: "Ta... ta từng theo bà bà học qua độc y."


 


Nàng lí nhí: "Ta chọn trong một dãy, toàn là độc đan bà bà lấy từ các bí cảnh về, chưa chế giải dược."


 


"Nếu đã chế ra giải dược, bà bà sẽ đổi chỗ ngay."


 


Dư Thanh Đường: "......"


 


"Không lấy mạng đâu." Tiếu Hồ Điệp bắt gặp ánh mắt cậu, bĩu môi giải thích,
"Đồ lấy mạng bà bà sẽ không để ở chỗ ta mò được."


 


Dư Thanh Đường nét mặt phức tạp: "Bà bà cũng khổ nhỉ."


 


Tiếu Hồ Điệp cảnh giác nhìn cậu: "Sao các ngươi tìm được ta? Bà bà phát hiện rồi à?"


 


"Không phải." Dư Thanh Đường chỉ sang phòng bên, "Ngươi chẳng mang đi một luyện đan sư sao? Chúng ta tìm hắn."



 


"Hắn?" Tiếu Hồ Điệp nhíu mày, "Ta để lại cho các ngươi không ít, cứ phải hắn à?"


 


"Nhưng gã này y thuật chẳng ra gì, chẳng khám ra được cái gì, ta quẳng hắn sang phòng bên."


 


Hồ ly vàng nghe vậy đã chạy đi dẫn người: "Người này?"


 


Một nam nhân trung niên râu dê bước vào, thấy họ thì thấp thỏm: "Các vị..."


 


Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm cúi xuống nhìn kỹ, Dư Thanh Đường bỗng vươn tay giật giật bộ râu dê, luyện đan sư "ái da" một tiếng, cậu lập tức rụt tay về: "Hình như là thật."


 


"Vậy chắc không phải hắn."


 


Diệp Thần Diễm nhướn mày: "Khoan, hắn ở đây, vậy ai đang chữa bệnh trong kia?"


 


"À, hắn à." Tiếu Hồ Điệp chỉ sang phòng bên, "Gã này vô dụng, ta đang định đi tìm người khác, vừa hay thấy hắn định gỡ cáo thị của Khoái Hoạt Môn, liền bắt về."


 


"Hắn nói chữa được, còn hỏi ta sao tìm kiểu luyện đan sư thế này..."


 


Lời còn chưa dứt, cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc", một giọng nam trầm tới mức hơi bất thường truyền tới: "Cô nương, có cách rồi."


 


Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm liếc nhau, đồng thời đưa tay mở cửa.


 


Ngoài cửa đứng một đại hán vai u thịt bắp.


 


Diệp Thần Diễm nhướn mày, Dư Thanh Đường thử gọi: "Đỗ Hành sư huynh?"


 


"Hử?" Đại hán sững lại, đưa tay chỉ họ, nhưng Tiếu Hồ Điệp đã nôn nóng chen tới hỏi: "Chữa được không?"


 


"Được." Đỗ Hành gật đầu, "Dễ thôi."


 


Tiếu Hồ Điệp sáng mắt: "Có cần mở lò luyện đan không? Cần dược liệu gì, nói ta đi tì!"


 


"Không cần." Đỗ Hành móc từ túi ra một lọ đan dược: "Cái này cho hắn uống."


 


Hắn ngừng một nhịp, đảo mắt nhìn hai người, cười: "Đan mùi ớt các ngươi cần đây."


 


Tiếu Hồ Điệp đổ một viên ra ngửi, nét mặt lập tức quái lạ: "Không phải thuốc xổ sao?"


 


"Đúng thế." Đỗ Hành thong thả uống trà, "Thải độc ra là ổn thôi."


 


.......................................


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Dư Thanh Đường: Chúc Bảo Sơn, mông bình an.


Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên Story Chương 109: Luyện đan sư
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...