Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
206@-
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu luôn biết mình chẳng phải người ý chí kiên định gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đứng trước sắc đẹp, ý chí của cậu lại yếu ớt đến vậy.
Cậu nhắm mắt lại đầy thống khổ, nhưng hiểu rõ, cái gật đầu vừa rồi cũng như gáo nước đã hắt đi, chẳng thể thu lại được nữa.
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi: "Bao giờ chuồn đây? Tốt nhất ngươi làm trước khi ta đổi ý..."
"Thôi kệ." Cậu như buông xuôi, chìm hẳn xuống nước, "Lỡ lúc đó ta đổi ý, ngươi cứ vác ta chạy cũng được, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi."
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Vậy chúng ta khởi hành sớm thôi."
"Yên tâm, ta cũng không định hấp tấp đưa ngươi đi, sẽ tìm thêm người hỗ trợ."
Dư Thanh Đường tò mò: "Tìm ai?"
"Muốn rời Nam Châu, tất nhiên phải nhờ Thủ Tinh Các. Muốn giấu được sư tỷ Thiên Tâm đâu dễ, nếu nàng chịu giúp, thì còn gì bằng."
"Hơn nữa... còn lão Hồ Vương."
Dư Thanh Đường nghi hoặc: "Lão Hồ Vương?"
"Hắn thích gây chuyện, hẳn sẽ chịu góp vui. Nhưng tìm hắn giúp chuyện gì?"
Diệp Thần Diễm bật cười: "Ngươi quên rồi à? Hôm nay chúng ta gặp Tuyết Dao phu nhân, nàng ấy có làm ăn với Hỏa Đỉnh Tông."
"Nàng sắp chuyển dược liệu cho Hỏa Đỉnh Tông. Nếu thuận lợi, chúng ta có thể trà trộn trong đoàn của họ để đi cùng."
Dư Thanh Đường sáng mắt: "Ồ, có lý đó"
"Để ta xâu chuỗi lại đã."
Cậu nhắm mắt, bắt đầu rà soát lại mạch truyện gốc Diệp Thần Diễm muốn đột phá xuất khiếu kỳ, dẫu thế nào cũng cần viên đan dược của Lão Đan Vương.
Trong nguyên tác, sau khi vượt qua khảo nghiệm Ma tộc ở Nam Châu, hắn tiến vào Đại Hoang Sơn, thách đấu yêu tộc để rèn luyện bản thân. Dù không khởi đầu từ hội đấu giá, nhưng cũng đã khuấy đảo nơi này long trời lở đất. một phen.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, hắn mới lần đầu gặp sư huynh Đỗ Hành, hai người cùng tiêu diệt mấy tà tu, cảm thấy hợp tính nên đã đồng hành một thời gian.
Đỗ Hành tự xưng là luyện đan sư lưu lạc, thực chất đi theo một đệ tử nội môn Hỏa Đỉnh Tông vốn là môn hạ của Lão Đan Vương. Đỗ Hành vô cùng tín nhiệm người đó, nào ngờ sau khi Lão Đan Vương bế quan, kẻ ấy lại dần thân cận với quyền chưởng môn đương nhiệm Thiên Nguyên Đan Vương, cuối cùng phản bội, vu oan Đỗ Hành ức h**p đồng môn, khiến y bị đuổi khỏi Hỏa Đỉnh Tông.
Đỗ Hành theo Diệp Thần Diễm tới Nam Châu, một là muốn dò tin từ hắn, hai là để báo thù. Tiện thể, Hỏa Đỉnh Tông chẳng bao lâu nữa sẽ mở lễ thu đồ đệ, Đỗ Hành định giả dạng người mới để trà trộn quay lại, nên ở Nam Châu tìm dược liệu hiếm để luyện đan, tránh bị nhận ra.
Dư Thanh Đường cảm thấy đặc trưng nhất của vị sư huynh này chắc là cái mùi ớt không sao khử được.
Đỗ Hành giỏi dịch dung. Khi ấy Diệp Thần Diễm cũng đang muốn rời Nam Châu, nhưng bị Ma tộc giữ chân. Hắn chưa biết muốn đột phá xuất khiếu kỳ phải dùng một loại đan dược, không hiểu vì sao bị cấm xuất cảnh, không cam chịu bị giam, nên cùng Đỗ Hành dịch dung, lén rời Nam Châu tới Vân Châu Hỏa Đỉnh Tông, giúp y cứu sư phụ.
Đó là nguyên tác, còn bây giờ mọi thứ đã chạy xa mười vạn tám nghìn dặm.
Họ đã gặp Đỗ Hành sớm, thậm chí gặp tới hai lần. Diệp Thần Diễm cũng sớm hoàn thành khảo nghiệm, tiến vào Đại Hoang Sơn sớm hơn, nên mới va phải tang lễ Hám Sơn Tinh Vương mà truyện gốc chẳng nhắc tới.
Sư huynh Đỗ Hành ấy...
Có thể đã ở Nam Châu, cũng có thể đang quanh quẩn Đại Hoang Sơn, thậm chí có khi còn chưa tới.
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, đầy tâm trạng Thiên đạo, ngươi đang cố gắng chứ? Dù Diệp Thần Diễm đã sớm hoàn thành khảo nghiệm, chắc ngươi vẫn tìm cách cho Đỗ Hành sư huynh gấp rút chạy tới Nam Châu chứ?
Diệp Thần Diễm đợi một lúc mới hỏi: "Xâu chuỗi xong chưa?"
Dư Thanh Đường lưỡng lự: "Đại khái."
"Nhắc tới Hỏa Đỉnh Tông, ngươi có nhớ ai không?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Thiên Nguyên Đan Vương."
"Thương Thuật."
Dư Thanh Đường nhắc: "Cái kẻ mặt mũi kỳ dị đó."
Diệp Thần Diễm à một tiếng: "À, cái người mùi ớt đó"
Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là hắn"
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Cái kẻ nửa đêm từng lẻn vào phòng ngươi ấy."
Dư Thanh Đường: " Ừm?"
Diệp Thần Diễm nhếch môi: "Lần trước gặp ở Thanh Châu, giờ chẳng biết hắn ở đâu."
"Nếu gặp hắn ở Vân Châu thì vừa hay, nhưng..."
"Không ngoài dự đoán." Dư Thanh Đường thành thật gật đầu, "Hẳn hắn đang ở Nam Châu, chi bằng chúng ta cho người tìm thử?"
Diệp Thần Diễm biết cậu từng đọc cuốn sách ấy, hiểu nhiều điều hắn không biết, cũng biết thiên đạo có cân bằng, có những thứ cậu dù muốn cũng không thể nói thẳng.
Hắn không hỏi thêm, chỉ gật đầu: "Được, nhờ Khoái Hoạt Môn dán cáo thị, cũng để Thủ Tinh Các giúp sức."
"Nhưng hắn thường dịch dung, e là gặp rồi cũng chẳng nhận ra."
"Chuẩn rồi." Dư Thanh Đường cười gian, "Phải để hắn tự tìm đến chúng ta. Ngươi cứ viết: 'Tìm một luyện đan sư luyện đan vị nào cũng thành mùi ớt. Từ biệt Thanh Châu, nhớ nhung khôn nguôi.'"
"Nếu hắn không ngu, chắc sẽ hiểu là tìm mình."
"Được." Diệp Thần Diễm gật đầu, "Lát nữa ta truyền tin cho Chúc Cửu Âm."
"Ta lên làm môn chủ Khoái Hoạt Môn lâu vậy mà chưa nhờ họ làm gì, tiện thể sai bảo một phen."
Hắn bất ngờ đưa tay chọc má Dư Thanh Đường: "Ngươi tắm lâu quá nên mặt đỏ rồi."
Dư Thanh Đường sờ mặt: "Ừm? Có đâu."
"Lần trước đâu có ngâm lâu thế..."
Cậu lưu luyến ngâm mình thêm chút: "Nhưng sắp đi rồi, ta muốn hưởng thụ thêm tí nữa."
Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu: "Không nỡ à?"
"Không đến mức không nỡ." Dư Thanh Đường chớp mắt, "Nhưng cứ nghĩ sắp đi, vẫn có chút luyến tiếc."
Cậu quay sang: "Để ta gặm thêm hai con bọ cạp nữa đã."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Ngươi thích đến vậy?"
"Ừm." Dư Thanh Đường ngậm bọ cạp, mặt mày chính khí.
Diệp Thần Diễm khẽ thở dài: "Vậy ta ra ngoài trước, ngươi cũng đừng ngâm lâu, đồ ăn có thể mang vào ăn mà."
"Ừ ừ." Dư Thanh Đường gật lấy lệ, Diệp Thần Diễm bỗng chỉ tay sang một bên: "Nhìn bên kia kìa."
Dư Thanh Đường vô thức quay đầu, liền bị hôn một cái lên má.
"Ưm" Dư Thanh Đường đang ngậm bọ cạp, tròn xoe mắt, lúng búng:
"Ngươi..."
Cậu lại bị chiêu điệu hổ ly sơn giản đơn này lừa.
Diệp Thần Diễm búng nhẹ con bọ cạp trong miệng cậu, thở dài: "Không chỉ lòng ngươi bận, miệng ngươi cũng bận thật."
Dư Thanh Đường: "......"
Cảm ơn bọ cạp.
Nếu không có nó, chắc không phải má mà đã là môi, thế thì quá đà thật rồi.
Sáng hôm sau, Tiêu Thư Sinh tinh thần phơi phới, đang tán chuyện với Nhân Bất Lý ở cửa. Thấy hai người họ bước ra, mắt hắn sáng rỡ: "Chào buổi sáng, nhị vị"
"Chào" Dư Thanh Đường vươn vai, đang định kể chuyện bọn họ sắp rời Nam Châu, Tiêu Thư Sinh đã mở miệng trước: "Ta vừa nhận truyền âm của Xích huynh, nói trong long tộc bảo khố thu hoạch được không ít."
Hắn cười đầy chân tình: "Xích huynh còn nhớ đã hứa rèn cho ta một bàn cờ, lại bảo huynh đệ với nhau, không thể thiên vị, định luyện bảo vật cho cả hai vị nữa."
Dư Thanh Đường sững sờ: "Bọn ta cũng có? Là thứ gì?"
"Chưa nghĩ ra." Tiêu Thư Sinh cười hí hí, phe phẩy quạt, "Hắn bảo một công một thủ..."
Dư Thanh Đường giật mình: "Cái gì công thủ, đừng có ăn nói bậy bạ"
"Hử?" Tiêu Thư Sinh ngẩn người, tò mò hỏi: "Xích huynh nói, Diệp huynh theo đuổi cực hạn công kích, thương pháp vô song, Dư huynh cảnh giới Liên Hoa phòng ngự đệ nhất lẽ nào có hàm ý gì đặc biệt?"
Dư Thanh Đường: "......"
Không có, là ta tự nghĩ lệch.
Cậu ho khan, quay đầu đi: "Không... không có gì."
"Vậy à." Tiêu Thư Sinh thấy cậu không muốn nói, tiếc nuối thở dài: "Nói chung, Xích huynh hình như định mở động phủ trong Đại Hoang Sơn, bế quan luyện khí, không biết bao giờ mới ra."
"Chỉ bảo chúng ta tự do vui chơi, đợi hắn xuất quan sẽ tự liên lạc."
"Chúng ta định rời Nam Châu." Diệp Thần Diễm cũng không giấu, "Đi Vân Châu Hỏa Đỉnh Tông."
"Ồ?" Tiêu Thư Sinh ngẩn ra, mắt bỗng sáng rực: "Nhị vị cũng hứng thú với vụ điều tra tu sĩ và phàm nhân mất tích, muốn truy cho ra nhỉ?"
"Quả nhiên anh hùng sở kiến lược đồng, ta nghĩ tới lui, luyện đan sư bí ẩn mua người kia, muốn làm ăn với Đại Hoang Sơn, phản ứng đầu tiên là tìm tộc Thái Âm Ngọc Thố, khả năng cao dính líu tới Hỏa Đỉnh Tông, đáng để dò xét"
"Hả?" Dư Thanh Đường chớp mắt ngơ ngác: "Còn có khả năng này? Nhưng bọn ta chỉ đi tìm Lão Đan Vương."
"Lão Đan Vương?" Tiêu Thư Sinh càng kinh ngạc, "Ông ấy bế quan hơn mười năm rồi, đạt đến cảnh giới ấy, bế cả trăm năm cũng chẳng lạ."
"Hơn nữa, Hỏa Đỉnh Tông kín như bưng, dù các ngươi đến, chưa chắc gặp được."
Hắn hạ giọng, lấy quạt che nửa mặt, tiết lộ bí mật: "Lão Đan Vương không vào động phủ, mà bế quan ngay tại tẩm thất, nói là một hôm tỉnh dậy linh cảm thông suốt, liền ngồi xếp bằng và không mở mắt nữa. Nếu không vì khí tức ổn định, e rằng người ta đã nghi ông ấy thăng tiên rồi."
"Nghe đồn, ông ấy Đại Thừa đã lâu, dường như lờ mờ chạm tới tiên môn."
Mắt hắn lóe sáng: "Nếu là thật, chẳng phải ông ấy sẽ là tiên nhân đầu tiên từ thời thượng cổ đến nay?"
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm liếc nhau, Diệp Thần Diễm trầm giọng: "E là không đơn giản vậy."
Nếu thật là chuyện tốt thành tiên, hôm đó khi hắn nhắn nhủ Thiên Cơ Tử hộ Đỗ Hành, cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt lo lắng đến thế.
Dư Thanh Đường hỏi: "Ngươi biết rõ vậy sao?"
Tiêu Thư Sinh ngượng ngùng cười: "Khụ, thật ra việc lớn thế này, Tứ Quý Thư Viện chúng ta dĩ nhiên không bỏ qua, từng cố điều tra tận gốc, chỉ là..."
Hắn cười gượng: "Người ta đều bảo Hỏa Đỉnh Tông như thùng sắt, căn bản không vào nổi."
"Ta có sư tỷ từng khổ học luyện đan để trà trộn, suýt thành đệ tử thân truyền của Thiên Nguyên Đan Vương, cuối cùng vẫn không gặp được Lão Đan Vương, tiếc thật."
"Nhưng nàng lại ngộ được đạo khác, nay cũng là luyện đan sư có chút danh tiếng."
"Chỉ tiếc, bí ẩn chưa giải vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng."
Tiêu Thư Sinh vẻ mặt nghiêm trọng: "Đến nay tình trạng Lão Đan Vương ra sao, không ai hay biết."
"Ngươi biết rồi đấy, cái gì thiên hạ không biết, chính là điều Tứ Quý Thư Viện ta muốn biết nhất. Không ít học viên liều mạng trà trộn vào Hỏa Đỉnh Tông, đến mức nhiều người học cả nhập môn luyện đan thuật..."
Hắn nuối tiếc vỗ tay: "Chỉ tiếc linh căn ta không cho phép, nếu không chắc ta cũng thử."
Dư Thanh Đường: "......"
Các ngươi Tứ Quý Thư Viện đúng làhóng hớt quá mức.
.......................................
Tác giả có lời muốn nói
Tiêu Thư Sinh: "Tại hạ biệt hiệu STEVE."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu luôn biết mình chẳng phải người ý chí kiên định gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đứng trước sắc đẹp, ý chí của cậu lại yếu ớt đến vậy.
Cậu nhắm mắt lại đầy thống khổ, nhưng hiểu rõ, cái gật đầu vừa rồi cũng như gáo nước đã hắt đi, chẳng thể thu lại được nữa.
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi: "Bao giờ chuồn đây? Tốt nhất ngươi làm trước khi ta đổi ý..."
"Thôi kệ." Cậu như buông xuôi, chìm hẳn xuống nước, "Lỡ lúc đó ta đổi ý, ngươi cứ vác ta chạy cũng được, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi."
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Vậy chúng ta khởi hành sớm thôi."
"Yên tâm, ta cũng không định hấp tấp đưa ngươi đi, sẽ tìm thêm người hỗ trợ."
Dư Thanh Đường tò mò: "Tìm ai?"
"Muốn rời Nam Châu, tất nhiên phải nhờ Thủ Tinh Các. Muốn giấu được sư tỷ Thiên Tâm đâu dễ, nếu nàng chịu giúp, thì còn gì bằng."
"Hơn nữa... còn lão Hồ Vương."
Dư Thanh Đường nghi hoặc: "Lão Hồ Vương?"
"Hắn thích gây chuyện, hẳn sẽ chịu góp vui. Nhưng tìm hắn giúp chuyện gì?"
Diệp Thần Diễm bật cười: "Ngươi quên rồi à? Hôm nay chúng ta gặp Tuyết Dao phu nhân, nàng ấy có làm ăn với Hỏa Đỉnh Tông."
"Nàng sắp chuyển dược liệu cho Hỏa Đỉnh Tông. Nếu thuận lợi, chúng ta có thể trà trộn trong đoàn của họ để đi cùng."
Dư Thanh Đường sáng mắt: "Ồ, có lý đó"
"Để ta xâu chuỗi lại đã."
Cậu nhắm mắt, bắt đầu rà soát lại mạch truyện gốc Diệp Thần Diễm muốn đột phá xuất khiếu kỳ, dẫu thế nào cũng cần viên đan dược của Lão Đan Vương.
Trong nguyên tác, sau khi vượt qua khảo nghiệm Ma tộc ở Nam Châu, hắn tiến vào Đại Hoang Sơn, thách đấu yêu tộc để rèn luyện bản thân. Dù không khởi đầu từ hội đấu giá, nhưng cũng đã khuấy đảo nơi này long trời lở đất. một phen.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, hắn mới lần đầu gặp sư huynh Đỗ Hành, hai người cùng tiêu diệt mấy tà tu, cảm thấy hợp tính nên đã đồng hành một thời gian.
Đỗ Hành tự xưng là luyện đan sư lưu lạc, thực chất đi theo một đệ tử nội môn Hỏa Đỉnh Tông vốn là môn hạ của Lão Đan Vương. Đỗ Hành vô cùng tín nhiệm người đó, nào ngờ sau khi Lão Đan Vương bế quan, kẻ ấy lại dần thân cận với quyền chưởng môn đương nhiệm Thiên Nguyên Đan Vương, cuối cùng phản bội, vu oan Đỗ Hành ức h**p đồng môn, khiến y bị đuổi khỏi Hỏa Đỉnh Tông.
Đỗ Hành theo Diệp Thần Diễm tới Nam Châu, một là muốn dò tin từ hắn, hai là để báo thù. Tiện thể, Hỏa Đỉnh Tông chẳng bao lâu nữa sẽ mở lễ thu đồ đệ, Đỗ Hành định giả dạng người mới để trà trộn quay lại, nên ở Nam Châu tìm dược liệu hiếm để luyện đan, tránh bị nhận ra.
Dư Thanh Đường cảm thấy đặc trưng nhất của vị sư huynh này chắc là cái mùi ớt không sao khử được.
Đỗ Hành giỏi dịch dung. Khi ấy Diệp Thần Diễm cũng đang muốn rời Nam Châu, nhưng bị Ma tộc giữ chân. Hắn chưa biết muốn đột phá xuất khiếu kỳ phải dùng một loại đan dược, không hiểu vì sao bị cấm xuất cảnh, không cam chịu bị giam, nên cùng Đỗ Hành dịch dung, lén rời Nam Châu tới Vân Châu Hỏa Đỉnh Tông, giúp y cứu sư phụ.
Đó là nguyên tác, còn bây giờ mọi thứ đã chạy xa mười vạn tám nghìn dặm.
Họ đã gặp Đỗ Hành sớm, thậm chí gặp tới hai lần. Diệp Thần Diễm cũng sớm hoàn thành khảo nghiệm, tiến vào Đại Hoang Sơn sớm hơn, nên mới va phải tang lễ Hám Sơn Tinh Vương mà truyện gốc chẳng nhắc tới.
Sư huynh Đỗ Hành ấy...
Có thể đã ở Nam Châu, cũng có thể đang quanh quẩn Đại Hoang Sơn, thậm chí có khi còn chưa tới.
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, đầy tâm trạng Thiên đạo, ngươi đang cố gắng chứ? Dù Diệp Thần Diễm đã sớm hoàn thành khảo nghiệm, chắc ngươi vẫn tìm cách cho Đỗ Hành sư huynh gấp rút chạy tới Nam Châu chứ?
Diệp Thần Diễm đợi một lúc mới hỏi: "Xâu chuỗi xong chưa?"
Dư Thanh Đường lưỡng lự: "Đại khái."
"Nhắc tới Hỏa Đỉnh Tông, ngươi có nhớ ai không?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Thiên Nguyên Đan Vương."
"Thương Thuật."
Dư Thanh Đường nhắc: "Cái kẻ mặt mũi kỳ dị đó."
Diệp Thần Diễm à một tiếng: "À, cái người mùi ớt đó"
Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là hắn"
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Cái kẻ nửa đêm từng lẻn vào phòng ngươi ấy."
Dư Thanh Đường: " Ừm?"
Diệp Thần Diễm nhếch môi: "Lần trước gặp ở Thanh Châu, giờ chẳng biết hắn ở đâu."
"Nếu gặp hắn ở Vân Châu thì vừa hay, nhưng..."
"Không ngoài dự đoán." Dư Thanh Đường thành thật gật đầu, "Hẳn hắn đang ở Nam Châu, chi bằng chúng ta cho người tìm thử?"
Diệp Thần Diễm biết cậu từng đọc cuốn sách ấy, hiểu nhiều điều hắn không biết, cũng biết thiên đạo có cân bằng, có những thứ cậu dù muốn cũng không thể nói thẳng.
Hắn không hỏi thêm, chỉ gật đầu: "Được, nhờ Khoái Hoạt Môn dán cáo thị, cũng để Thủ Tinh Các giúp sức."
"Nhưng hắn thường dịch dung, e là gặp rồi cũng chẳng nhận ra."
"Chuẩn rồi." Dư Thanh Đường cười gian, "Phải để hắn tự tìm đến chúng ta. Ngươi cứ viết: 'Tìm một luyện đan sư luyện đan vị nào cũng thành mùi ớt. Từ biệt Thanh Châu, nhớ nhung khôn nguôi.'"
"Nếu hắn không ngu, chắc sẽ hiểu là tìm mình."
"Được." Diệp Thần Diễm gật đầu, "Lát nữa ta truyền tin cho Chúc Cửu Âm."
"Ta lên làm môn chủ Khoái Hoạt Môn lâu vậy mà chưa nhờ họ làm gì, tiện thể sai bảo một phen."
Hắn bất ngờ đưa tay chọc má Dư Thanh Đường: "Ngươi tắm lâu quá nên mặt đỏ rồi."
Dư Thanh Đường sờ mặt: "Ừm? Có đâu."
"Lần trước đâu có ngâm lâu thế..."
Cậu lưu luyến ngâm mình thêm chút: "Nhưng sắp đi rồi, ta muốn hưởng thụ thêm tí nữa."
Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu: "Không nỡ à?"
"Không đến mức không nỡ." Dư Thanh Đường chớp mắt, "Nhưng cứ nghĩ sắp đi, vẫn có chút luyến tiếc."
Cậu quay sang: "Để ta gặm thêm hai con bọ cạp nữa đã."
Diệp Thần Diễm bật cười: "Ngươi thích đến vậy?"
"Ừm." Dư Thanh Đường ngậm bọ cạp, mặt mày chính khí.
Diệp Thần Diễm khẽ thở dài: "Vậy ta ra ngoài trước, ngươi cũng đừng ngâm lâu, đồ ăn có thể mang vào ăn mà."
"Ừ ừ." Dư Thanh Đường gật lấy lệ, Diệp Thần Diễm bỗng chỉ tay sang một bên: "Nhìn bên kia kìa."
Dư Thanh Đường vô thức quay đầu, liền bị hôn một cái lên má.
"Ưm" Dư Thanh Đường đang ngậm bọ cạp, tròn xoe mắt, lúng búng:
"Ngươi..."
Cậu lại bị chiêu điệu hổ ly sơn giản đơn này lừa.
Diệp Thần Diễm búng nhẹ con bọ cạp trong miệng cậu, thở dài: "Không chỉ lòng ngươi bận, miệng ngươi cũng bận thật."
Dư Thanh Đường: "......"
Cảm ơn bọ cạp.
Nếu không có nó, chắc không phải má mà đã là môi, thế thì quá đà thật rồi.
Sáng hôm sau, Tiêu Thư Sinh tinh thần phơi phới, đang tán chuyện với Nhân Bất Lý ở cửa. Thấy hai người họ bước ra, mắt hắn sáng rỡ: "Chào buổi sáng, nhị vị"
"Chào" Dư Thanh Đường vươn vai, đang định kể chuyện bọn họ sắp rời Nam Châu, Tiêu Thư Sinh đã mở miệng trước: "Ta vừa nhận truyền âm của Xích huynh, nói trong long tộc bảo khố thu hoạch được không ít."
Hắn cười đầy chân tình: "Xích huynh còn nhớ đã hứa rèn cho ta một bàn cờ, lại bảo huynh đệ với nhau, không thể thiên vị, định luyện bảo vật cho cả hai vị nữa."
Dư Thanh Đường sững sờ: "Bọn ta cũng có? Là thứ gì?"
"Chưa nghĩ ra." Tiêu Thư Sinh cười hí hí, phe phẩy quạt, "Hắn bảo một công một thủ..."
Dư Thanh Đường giật mình: "Cái gì công thủ, đừng có ăn nói bậy bạ"
"Hử?" Tiêu Thư Sinh ngẩn người, tò mò hỏi: "Xích huynh nói, Diệp huynh theo đuổi cực hạn công kích, thương pháp vô song, Dư huynh cảnh giới Liên Hoa phòng ngự đệ nhất lẽ nào có hàm ý gì đặc biệt?"
Dư Thanh Đường: "......"
Không có, là ta tự nghĩ lệch.
Cậu ho khan, quay đầu đi: "Không... không có gì."
"Vậy à." Tiêu Thư Sinh thấy cậu không muốn nói, tiếc nuối thở dài: "Nói chung, Xích huynh hình như định mở động phủ trong Đại Hoang Sơn, bế quan luyện khí, không biết bao giờ mới ra."
"Chỉ bảo chúng ta tự do vui chơi, đợi hắn xuất quan sẽ tự liên lạc."
"Chúng ta định rời Nam Châu." Diệp Thần Diễm cũng không giấu, "Đi Vân Châu Hỏa Đỉnh Tông."
"Ồ?" Tiêu Thư Sinh ngẩn ra, mắt bỗng sáng rực: "Nhị vị cũng hứng thú với vụ điều tra tu sĩ và phàm nhân mất tích, muốn truy cho ra nhỉ?"
"Quả nhiên anh hùng sở kiến lược đồng, ta nghĩ tới lui, luyện đan sư bí ẩn mua người kia, muốn làm ăn với Đại Hoang Sơn, phản ứng đầu tiên là tìm tộc Thái Âm Ngọc Thố, khả năng cao dính líu tới Hỏa Đỉnh Tông, đáng để dò xét"
"Hả?" Dư Thanh Đường chớp mắt ngơ ngác: "Còn có khả năng này? Nhưng bọn ta chỉ đi tìm Lão Đan Vương."
"Lão Đan Vương?" Tiêu Thư Sinh càng kinh ngạc, "Ông ấy bế quan hơn mười năm rồi, đạt đến cảnh giới ấy, bế cả trăm năm cũng chẳng lạ."
"Hơn nữa, Hỏa Đỉnh Tông kín như bưng, dù các ngươi đến, chưa chắc gặp được."
Hắn hạ giọng, lấy quạt che nửa mặt, tiết lộ bí mật: "Lão Đan Vương không vào động phủ, mà bế quan ngay tại tẩm thất, nói là một hôm tỉnh dậy linh cảm thông suốt, liền ngồi xếp bằng và không mở mắt nữa. Nếu không vì khí tức ổn định, e rằng người ta đã nghi ông ấy thăng tiên rồi."
"Nghe đồn, ông ấy Đại Thừa đã lâu, dường như lờ mờ chạm tới tiên môn."
Mắt hắn lóe sáng: "Nếu là thật, chẳng phải ông ấy sẽ là tiên nhân đầu tiên từ thời thượng cổ đến nay?"
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm liếc nhau, Diệp Thần Diễm trầm giọng: "E là không đơn giản vậy."
Nếu thật là chuyện tốt thành tiên, hôm đó khi hắn nhắn nhủ Thiên Cơ Tử hộ Đỗ Hành, cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt lo lắng đến thế.
Dư Thanh Đường hỏi: "Ngươi biết rõ vậy sao?"
Tiêu Thư Sinh ngượng ngùng cười: "Khụ, thật ra việc lớn thế này, Tứ Quý Thư Viện chúng ta dĩ nhiên không bỏ qua, từng cố điều tra tận gốc, chỉ là..."
Hắn cười gượng: "Người ta đều bảo Hỏa Đỉnh Tông như thùng sắt, căn bản không vào nổi."
"Ta có sư tỷ từng khổ học luyện đan để trà trộn, suýt thành đệ tử thân truyền của Thiên Nguyên Đan Vương, cuối cùng vẫn không gặp được Lão Đan Vương, tiếc thật."
"Nhưng nàng lại ngộ được đạo khác, nay cũng là luyện đan sư có chút danh tiếng."
"Chỉ tiếc, bí ẩn chưa giải vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng."
Tiêu Thư Sinh vẻ mặt nghiêm trọng: "Đến nay tình trạng Lão Đan Vương ra sao, không ai hay biết."
"Ngươi biết rồi đấy, cái gì thiên hạ không biết, chính là điều Tứ Quý Thư Viện ta muốn biết nhất. Không ít học viên liều mạng trà trộn vào Hỏa Đỉnh Tông, đến mức nhiều người học cả nhập môn luyện đan thuật..."
Hắn nuối tiếc vỗ tay: "Chỉ tiếc linh căn ta không cho phép, nếu không chắc ta cũng thử."
Dư Thanh Đường: "......"
Các ngươi Tứ Quý Thư Viện đúng làhóng hớt quá mức.
.......................................
Tác giả có lời muốn nói
Tiêu Thư Sinh: "Tại hạ biệt hiệu STEVE."
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
10.0/10 từ 36 lượt.