Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 92

333@-
Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Khi thiết bị kết nối bị ném vào trong dữ liệu, ma pháp của Leigh lập tức kết hợp với những dữ liệu này, tạo ra những biến hóa quái dị, khung cảnh của thế giới mới dần dần được tạo ra.

Nhìn lượng lớn dữ liệu đang được tái tạo, thân hình Tương Lai khựng lại, nhưng cuối cùng cũng không có hành động gì. Thế giới giả lập trước đó đã sụp đổ, nếu như có thể dùng phương thức đồng dạng ổn định tình trạng của Kỷ Ninh, nó tự nhiên sẽ không ngăn cản.

Hết thảy đều lấy Kỷ Ninh làm ưu tiên hàng đầu, nó sẽ theo dõi những thứ cùng chung ý thức này để đảm bảo rằng không có tai nạn ngoài ý muốn nào trước khi ca phẫu thuật kết thúc. Còn việc những ý thức đã tách ra này có thể lấy lại được hay không, nó chẳng thèm quan tâm.

“Trò chơi của ngươi nhất định phải kết thúc càng sớm càng tốt.” Tương Lai nói với Leigh, lúc này bóng dáng Leigh đang dần biến mất trong ánh sáng trắng chói lọi: “Nếu không, Kỷ Ninh sẽ gánh chịu hậu quả rất nặng.”

“Tôi biết, tôi cũng không định để cho nó kéo dài quá lâu.”

Leigh cười, đôi mắt xanh thẫm nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục mở miệng.

“Như tôi vừa nói lúc nãy, trong ‘Thế giới mới’ này chúng ta đều chỉ là người bình thường, sẽ được cấp cho thân phận ngẫu nhiên, mà ký ức của thầy cũng sẽ theo đó mà đổi mới.”

“Ký ức của thầy sẽ từ từ quay lại, khi anh ấy hoàn toàn nhớ lại tất cả mọi chuyện, trò chơi sẽ kết thúc.”

“Chỉ cần thầy lựa chọn một người trong số chúng ta, trò chơi sẽ kết thúc sớm, nhưng nếu đến cuối cùng mà thầy vẫn không chọn ai…”

Hắn kéo dài giọng ý vị sâu xa, không nói tiếp nữa, những người khác cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không ai lên tiếng. Leigh cười một tiếng, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.

“Và sẽ có ai muốn bỏ cuộc đây?”

Thế giới cuối cùng cũng hình thành, tất cả bóng dáng của mọi người đều chìm trong ánh sáng chói lóa. Lông mi Kỷ Ninh khẽ run, sau đó cậu mở hai mắt ra.

( •̀ ω •́)

Chuông điện thoại reo lên, Kỷ Ninh nằm trên giường mơ màng sờ lên điện thoại đặt bên gối, tắt chuông báo thức, nằm thêm một chút nữa rồi mới ngồi dậy với đầu tóc bù xù.

Bây giờ đã là bảy giờ ba mươi sáng, hai người bạn cùng phòng là Tần Như Vọng với Ứng Thiên Thu đã ra ngoài từ sớm, một người chạy bộ sáng sớm, một người đi cho mèo hoang ăn, người còn lại…

Kỷ Ninh ngồi thả chân ở bên mép giường, phòng ngủ của bọn họ là mẫu giường tầng kèm bàn học, giữa hai giường cạnh nhau sẽ có ba bậc để lên xuống. Hai chân trần của cậu bước lên bậc thềm, nghiêng người vào bên trong giường bên cạnh, vỗ chăn của người bạn cùng phòng thứ ba, nói: “Hoắc Vô Linh, dậy đi, đến giờ dậy rồi, lát nữa còn có tiết đấy.”

“Đừng ồn, Ninh Ninh…”

Hoắc Vô Linh đang ngủ trong giường ồm ồm khẽ đáp, giọng cực kỳ buồn ngủ, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ. Hắn có tật bám giường cực kỳ nghiêm trọng đến nỗi mỗi ngày Kỷ Ninh đều phải dùng tình cảm giữa bạn cùng phòng để kêu hắn thức dậy, mà mỗi lần đều như trận đại chiến.

“Mau dậy đi, tối hôm qua là ai đã hứa với tôi là tiết hôm nay sẽ không đi muộn nữa?”

Dùng cách bình thường tuyệt đối không thể gọi Hoắc Vô Linh dậy nổi, Kỷ Ninh cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi bên giường Hoắc Vô Linh, vén chăn lên, duỗi tay nhéo bắp đùi hắn một cái.

Nhiệt độ thay đổi cùng cảm giác đau đớn từ đùi truyền tới cuối cùng cũng khiến Hoắc Vô Linh ngồi dậy, bộ đồ ngủ vốn được vén qua eo cũng từ từ trượt xuống, che đi làn da tái nhợt lộ ra.

Hắn còn như chưa tỉnh, ngồi trên giường nhìn chằm chằm Kỷ Ninh mấy giây, đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, kéo Kỷ Ninh lên giường mình trước sự bất ngờ hoang mang của cậu, giống như bạch tuộc quấn chặt lấy Kỷ Ninh, chân cũng gác ngang qua, lần nữa nhắm mắt mơ màng ồm ồm bảo: “Lại ngủ với tôi thêm chút đi…”

“Hoắc Vô Linh…”

Kỷ Ninh bất đắc dĩ gọi tên đối phương, lúc này hai người đang nằm quay vào nhau, gương mặt xinh đẹp nào đó đập vào trong mắt cậu, dù ở khoảng cách gần như vậy, Kỷ Ninh không thể không thừa nhận rằng dung mạo của Hoắc Vô Linh thật sự là hoàn mỹ không chỗ nào chê.

Đôi khi Kỷ Ninh tự hỏi có phải ký túc xá của cậu phân chia theo vẻ ngoài hay không. Rõ ràng bốn người đến từ ba khoa, nhưng lại được sắp xếp đến cùng một phòng, bao gồm cả chính cậu cũng cực kỳ đẹp trai. Đến nỗi các phòng ký túc xá khác đều trêu ghẹo tất cả trai đẹp của nguyên khu ký túc xá đều bị phòng bọn họ chiếm hết.

Mắt thấy Hoắc Vô Linh lại muốn ngủ tiếp, Kỷ Ninh có mơ mới sa vào cùng hắn. Nhìn gương mặt này gần hai năm, dù thỉnh thoảng sẽ có ngạc nhiên, nhưng lúc ra tay Kỷ Ninh lại chẳng hề đau xót, vì vậy cậu liền tàn nhẫn duỗi hai tay ra, bóp lấy hai bên má Hoắc Vô Linh, hung hăng kéo sang hai bên——

“Ninh Ninh, ông ra tay ác độc quá.”

Sau khi rửa mặt Hoắc Vô Linh xoa xoa mặt mình, đi ra khỏi phòng tắm trong phòng ký túc, trên mặt vẫn còn vết đỏ chưa phai: “Bộ ông không yêu tôi nữa hả?”

Vẻ mặt hắn có chút tủi thân, nhưng Kỷ Ninh hiểu hắn quá rõ, không cần nghĩ cũng biết hắn giả vờ, lập tức bình tĩnh nói: “Chưa bao giờ yêu ông.”

“Vậy thì không được.” Hoắc Vô Linh đi tới, đi từ phía sau đặt hai tay lên vai Kỷ Ninh, dán người vào lưng cậu, ghé bên tai nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định phải khiến ông yêu tôi.”


Kỷ Ninh đẩy tay hắn ra, đang định nói thì cửa phòng mở ra, là Ứng Thiên Thu và Tần Như Vọng trùng hợp cùng nhau trở về, Tần Như Vọng còn thuận tay mang bữa sáng cho Kỷ Ninh.

“Cảm ơn.” Kỷ Ninh nhận lấy: “Một lát nữa tôi chuyển tiền cho cậu, tổng cộng bao nhiêu vậy?”

Tần Như Vọng lắc đầu, nở một nụ cười nhạt. Hoắc Vô Linh tùy ý liếc qua, thấy trên tay Tần Như Vọng trống không, nên liền nói: “Không mua cho tôi à?”

“Tự cậu đi mua đi.” Tần Như Vọng không thèm ngẩng đầu đáp.

Hoắc Vô Linh nheo mắt, thò tay đoạt bánh hạt vừng* trong tay Kỷ Ninh, cắn một cái vào chỗ Kỷ Ninh đã cắn qua, sau đó mới cười nói: “Mùi vị không tệ.”

*Bánh hạt vừng (Sesame Seed Cake) là một món ăn nhẹ truyền thống phổ biến trên khắp Trung Quốc, và nó là một loại mì ống nướng phổ biến. Bánh cũng có nhiều phiên bản với các loại nhân ngọt, mặn với thịt hun khói, tiêu Tứ Xuyên…

pad 1upATime

Mặt Tần Như Vọng lập tức sa sầm, Kỷ Ninh thấy vậy tim giật thót, không biết vì sao cảm thấy bầu không khí này vô cùng quen thuộc, rõ ràng cậu nhớ quan hệ ký túc xá của bọn họ rất hòa thuận, nhưng không biết sao đột nhiên lại cảm thấy quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng này dường như không tốt như cậu nghĩ.

“Vậy cho ông ăn đó, cảm ơn cậu nha Như Vọng, cậu còn có lòng mang bữa sáng cho tôi, ngày mai tôi mua lại cho cậu, phần này coi như là mời Hoắc Vô Linh đi.”

Kỷ Ninh vội vàng lên tiếng giảng hòa, Tần Như Vọng hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy còn cậu?”

“Tôi đi căn tin ăn cơm.” Kỷ Ninh nói: “Hai người các cậu ăn chưa?”

“Vẫn chưa.”

Ứng Thiên Thu khẽ lắc đầu, đem túi thức ăn cho mèo cất lại vào trong tủ. Tần Như Vọng nói mình đã ăn rồi, nhưng mà hắn vẫn có thể cùng Kỷ Ninh đi ăn một lần nữa.

“Vậy thì không cần đâu, tốn thời gian của cậu, tôi đi với Thiên Thu được rồi.” Kỷ Ninh nói: “Vừa hay ăn xong tôi với cậu ấy lên lớp luôn, dù sao chúng ta cũng không học chung khoa.”

“Tôi cũng muốn đến căn tin ăn.” Hoắc Vô Linh nghe vậy buông bữa sáng xuống, cười tít mắt nói: “Tôi không thích đồ ăn cậu ta mua.”

“Không cho phép ông lãng phí, phải ăn cho hết, nếu không tôi giận đó.”

Kỷ Ninh không cảm xúc nhìn hắn một cái, Hoắc Vô Linh bĩu môi, chẳng thể làm hơn là ăn hết. Kỷ Ninh thu dọn sách vở rồi cùng Ứng Thiên Thu ra ngoài, bốn người bọn họ đến từ ba khoa, chỉ có cậu và Ứng Thiên Thu chung khoa.

Sau khi đến căn tin ăn sáng xong, Kỷ Ninh và Ứng Thiên Thu từ trong căn tin đi ra, thỉnh thoảng sẽ có người quay lại nhìn bọn họ.

Kỷ Ninh biết có lẽ những người này bị mái tóc bạch kim của Ứng Thiên Thu hấp dẫn. Thật ra ban đầu Kỷ Ninh cũng rất ngạc nhiên, Ứng Thiên Thu nhìn lạnh lùng trầm tĩnh và là học sinh ngoan tiêu chuẩn, nhưng không ngờ lại nhuộm một đầu bạch kim, đương nhiên rất hợp với hắn, dù sao trai đẹp nhuộm màu gì cũng đẹp.

Trên đường đến tòa nhà dạy học có một vài con mèo nằm lăn lộn trên đường, không ít nữ sinh trêu chọc chúng, chúng cũng không từ chối, nhưng khi nhìn thấy Ứng Thiên Thu, lũ mèo lập tức hưng phấn chạy tới, dụi dụi cạ cạ ống quần hắn lăn vòng làm nũng. Ứng Thiên Thu liền dừng bước, ngồi xổm xuống gãi cằm bọn chúng.

Kỷ Ninh biết Ứng Thiên Thu nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng thực ra lại là người mềm lòng, thích động vật nhất, có lúc cậu sẽ cùng Ứng Thiên Thu đi cho mèo ăn, mà cậu quen nhất một con mèo màu trắng tên Vân Đóa. Bây giờ Vân Đóa cũng có mặt, vừa thấy Kỷ Ninh liền vui mừng lăn xăn chạy tới, ôm tay cậu cọ tới cọ lui, không ngừng làm nũng với cậu.

“Ngoan nè ngoan nè.”

Kỷ Ninh sờ lông Vân Đóa, ôm nó vào trong lòng. Vân Đóa giơ chân nhỏ bé tròn trịa vỗ lên mặt cậu một cái, cạ cằm chơi với cậu, chọc cho Kỷ Ninh không nhịn được bật cười.

“Mặt bẩn rồi.”

Ứng Thiên Thu đứng một bên nhìn Kỷ Ninh, lộ ra chút ý cười, duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau trên mặt Kỷ Ninh. Ngón tay hơi lạnh chạm phải mặt Kỷ Ninh làm cho cậu không khỏi có chút sững sờ.

“Cảm ơn.” Kỷ Ninh chớp mắt, bị Ứng Thiên Thu chạm vào như vậy lại khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút, hơn nữa còn có cảm giác quen thuộc khó hiểu, tựa hồ chuyện này trước đây thường xuyên xảy ra, thậm chí, thậm chí còn thân mật hơn so với bây giờ.

Thật kỳ quái…

Đây đã là lần thứ hai xuất hiện cảm giác kỳ quái vừa rồi, trong lòng cậu chợt lóe qua cảm giác khó hiểu, rồi rất nhanh lắc đầu xua đi những suy nghĩ chợt nảy ra kia. Thấy thời gian vào lớp càng lúc càng gần, cậu rốt cuộc cũng bỏ Vân Đóa xuống, cùng Ứng Thiên Thu vào phòng học.

Khi đến phòng học đã có rất nhiều người ngồi, đây vốn là môn học tự chọn trong khoa, nhưng bởi vì quá được chào đón nên miễn cưỡng biến thành lớp học chung.

Phần lớn đến nghe giảng đều là con gái, bởi vì các cô đều rất thích giảng viên Vân Uyên của lớp này. Vân Uyên là giảng viên trẻ nhất trong trường, trình độ học thuật vô cùng xuất sắc, bề ngoài đẹp trai và còn độc thân, tuy rằng đối với học sinh hắn rất nghiêm khắc, cũng chẳng phải là tuýp người dễ gần bình dị, nhưng vẫn được toàn bộ con gái trong trường tôn lên làm nam thần, thà mạo hiểm nguy cơ thi trượt cũng phải đến tham gia lớp học của hắn.

Bản thân Kỷ Ninh chọn lớp học này bởi vì khoa của bọn họ yêu cầu học sinh viết tiểu luận học phần*, mà cố vấn tiểu luận cậu tìm được chính là Vân Uyên, giờ của người hướng dẫn tất nhiên phải tới nghe, nếu không sẽ không giống một sinh viên nữa.

* (niên học luận văn): theo tui đọc định nghĩa thì tui thấy nó đồng nghĩa với từ này

Cậu và Ứng Thiên Thu tìm hai ghế gần nhau ngồi xuống, trước mặt bọn họ có hai cô gái đang cầm điện thoại nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Bởi vì khoảng cách quá gần, Kỷ Ninh không muốn nghe lén nhưng vẫn nghe được mấy cô đang nói gì.



Nghe thấy tên Cố Sâm, Kỷ Ninh theo bản năng liếc về phía trước một cái, hai cô gái đang cầm điện thoại, trên màn hình là tin tức đạt giải của Cố Sâm, chữ nhìn không rõ, nhưng góc nghiêng mỉm cười dịu dàng của Cố Sâm dưới ánh đèn sân khấu lại lọt thật sâu vào trong mắt Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nghe mấy cô đang điên cuồng tán dương Cố Sâm, trong lòng Kỷ Ninh cũng cảm thấy vinh dự, bởi vì thời cấp hai cậu đã từng học cùng trường với Cố Sâm.

Cố Sâm lớn hơn Kỷ Ninh vài tuổi, khi còn cấp ba đã rất nổi tiếng, hắn giống như mặt trời, bất luận hắn đi đến đâu đều sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Kỷ Ninh chỉ mới học cấp hai mà cậu vẫn có thể nghe mấy cô gái thảo luận về Cố Sâm mỗi ngày. Lúc ấy Cố Sâm ở trong trường giống như người yêu trong lòng quần chúng, hầu như mọi cô gái đều hướng tới, hơn nữa khi đó Cố Sâm đã tham gia một số hoạt động điện ảnh, trên người hắn càng thêm sáng lấp lánh.

Kỷ Ninh cũng từng nói chuyện với Cố Sâm, từ cấp hai lên đến đại học cậu đều là thành viên câu lạc bộ kịch, khi đó câu lạc bộ thời cấp hai còn từng mời Cố Sâm đến hướng dẫn hữu nghị, Kỷ Ninh cũng được Cố Sâm chỉ bảo.

Ấn tượng của cậu dành cho Cố Sâm chính là vô cùng lịch sự dịu dàng, mà hình tượng tao nhã lịch lãm trên màn ảnh hiện giờ tuyệt đối không phải giả, mà bản thân hắn chính là người như vậy.

Cũng vì thế Kỷ Ninh vẫn luôn có cảm tình với Cố Sâm, là fan qua đường của hắn, bây giờ nghe người khác khen hắn cậu đương nhiên rất vui vẻ.

Mấy cô gái hàng trước lại tiếp tục nói chuyện, rồi sau đó đột nhiên im bặt, ngoan ngoãn đặt điện thoại sang một bên, bởi vì giáo sư Vân Uyên sẽ dạy bọn họ đã dẫn theo trợ giảng, Phó Khinh Hàn, học trò của mình đi vào phòng học.

“Vẫn là quy định như vậy, ở trong lớp của tôi không được phép dùng điện thoại, không được về sớm, không được nói chuyện riêng.”

Vân Uyên cầm giáo án đi lên bệ giảng, cụp mắt xuống sửa sang lại tài liệu, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, thờ ơ nói: “Khinh Hàn, phát tài liệu hôm nay cần dùng cho mọi người.”

“Dạ thưa thầy.”

Phó Khinh Hàn gật đầu, lấy tài liệu ra. Kỷ Ninh thấy vậy vô cùng tự giác đi đến giúp Phó Khinh Hàn.

“Chào sư huynh.”

Kỷ Ninh chào hỏi Phó Khinh Hàn, Phó Khinh Hàn là nghiên cứu sinh Vân Uyên dẫn dắt, cũng là học sinh đáng tự hào của Vân Uyên, tuy rằng Kỷ Ninh chỉ được Vân Uyên hướng dẫn trong khóa luận, bọn họ chưa được tính là huynh đệ đồng môn, nhưng dường như Phó Khinh Hàn rất thích được cậu gọi như vậy, ít nhất hắn không có ý kiến gì.

“Chào buổi sáng.”

Thấy cậu đi tới, gương mặt Phó Khinh Hàn giãn ra, trong mắt toát ra ý cười. Kỷ Ninh cũng cười với hắn, lúc cầm tài liệu đi ngang qua Vân Uyên cậu khom người, nhỏ giọng nói: “Chào thầy Vân ạ.”

Vân Uyên nhìn cậu một cái, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, hỏi: “Hết tiết cậu còn học lớp nào không?”

“Không có lớp ạ.” Kỷ Ninh đáp.

Vân Uyên khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì đừng đi vội, tôi muốn nói chuyện với cậu về luận văn.”

“Dạ được, thưa thầy Vân.”

Kỷ Ninh nghe vậy có chút thấp thỏm, không biết có phải luận văn của mình có vấn đề gì chăng, phát tài liệu xong cậu lo sợ đi về chỗ ngồi, trong tiết tập trung 200% công lực, điên cuồng ghi chép, rất sợ Vân Uyên nhân tiện lúc đang giảng bài sẽ kiểm tra cậu.

Vất vả cũng qua được một tiết, sau khi tan lớp Kỷ Ninh bảo Ứng Thiên Thu đi trước, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Vân Uyên đến văn phòng của hắn. Phó Khinh Hàn đi song song với Kỷ Ninh, nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cậu mà không kiềm được sờ đầu cậu một cái, cười nói.

“Đừng lo lắng, anh đã xem qua bài luận văn kia của em rồi, viết rất khá, thầy sẽ không làm khó em đâu.”

“Cảm ơn sư huynh…”

Kỷ Ninh nhỏ giọng cảm ơn, nhưng không xem lời nói của Phó Khinh Hàn là thật. Thân là học trò xuất sắc của Vân Uyên, trình độ học vấn của Phó Khinh Hàn có thể nói là rất cao, gần như ngang ngửa với các giáo viên trẻ tuổi, một sinh viên năm hai đại học nhỏ bé như cậu chẳng là cái gì trong mắt người ta.

Kỷ Ninh theo Vân Uyên vào văn phòng, Vân Uyên ngồi vào bàn làm việc, kêu Kỷ Ninh đi tới, nói về những vấn đề trong luận văn của cậu trước màn hình vi tính.

Trong số sinh viên cùng tuổi, trình độ của Kỷ Ninh đã coi là rất cao, nếu không cậu cũng chẳng dám đến tìm Vân Uyên làm thầy hướng dẫn. Nhưng dù vậy Vân Uyên vẫn chỉ ra không ít lỗi làm Kỷ Ninh xấu hổ không thôi, mãi đến khi gần đến giờ ăn trưa mới kết thúc.

“Mau về sửa lại, sau đó cầm luận văn đã sửa đến tìm tôi.”

Vân Uyên tổng kết một câu, Kỷ Ninh gật như gà mổ thóc. Cậu thật sự không nghĩ tới Vân Uyên sẽ xem bài luận của cậu cẩn thận như thế, hiển nhiên với độ bận rộn của Vân Uyên, cho dù không đọc luận văn của cậu cũng là điều bình thường, nhưng nào ngờ Vân Uyên lại để tâm luận văn của cậu đến vậy.

Kỷ Ninh ỉu xìu rời văn phòng của Vân Uyên, lúc này đã đến giờ cơm, Phó Khinh Hàn hỏi cậu có muốn đi ăn cơm trưa chung không, Kỷ Ninh gật đầu đồng ý. Hai người cùng nhau đến căn tin, đến lúc này Kỷ Ninh mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

“Em không ăn cơm trước sao?”

Phó Khinh Hàn nhìn Kỷ Ninh vẫn cắm đầu trả lời tin nhắn mà không động đũa, vô cùng quan tâm nói: “Ăn đồ nguội không tốt cho sức khỏe.”

“Cảm ơn sư huynh quan tâm, nhưng mà em phải trả lời vài tin nhắn trước đã.”


Kỷ Ninh ngẩng đầu cười với hắn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, thoăn thoắt đánh chữ.

“Tôi: Cuối tuần không có về, em còn dạy phụ đao.”

“Anh hai: Được. Anh đến trường thăm em.”

“Tôi: Liệu có phiền anh quá không?”

“Anh: Không. Còn em có thời gian rảnh không?”

“Tôi: Đương nhiên có! Trừ chiều thứ bảy ra thì đều rảnh.”

“Anh: Ok, thứ sáu anh sẽ liên lạc với em.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Kỷ Ninh nhìn đối thoại giữa cậu và đối phương cười cười. Anh trai của cậu tên Auzers, cơ mà không phải là anh trai ruột, mà là con nuôi nhà họ.

Auzers khi còn nhỏ bị tật ở chân cho nên bị người nhà vứt bỏ, chính gia đình Kỷ Ninh đã nhận nuôi và chữa khỏi đôi chân cho hắn.

Hai người họ từ nhỏ đã không hợp nhau nên thường xuyên đánh nhau, nhưng dần lớn lên thì mối quan hệ giữa hai người lại càng ngày càng tốt đẹp.

Còn việc dạy phụ đạo cuối tuần, tuy rằng điều kiện gia đình Kỷ Ninh khá giả, nhưng cậu vẫn muốn tự mình kiếm tiền, nhưng bỏi vì gần đây mãi mê viết luận văn vừa phải sắp xếp tập kịch, thời gian tương đối eo hẹp nên hiện tại cậu chỉ nhận một học sinh tên là Leigh, giờ học cố định là thứ bảy hàng tuần.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Kỷ Ninh liền chạy đến phòng thể chất, cậu là thành viên câu lạc bộ kịch từ hồi cấp hai, hiện tại là hội phó câu lạc bộ kịch. Gần đây câu lạc bộ đang chuẩn bị một vở kịch mới, thời gian khá cấp bách, hễ có thời gian là đều chạy đến nhà thể chất luyện tập, cậu thân là đạo diễn thì phải đích thân đến giám sát.

“Kỷ Ninh?”

Chợt sau lưng vang lên một tiếng gọi, Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn, là giáo viên tâm lý của trường, Herinos. Herinos mặc áo blu trắng, đeo một gọng kính màu vàng đi về phía cậu, cười hỏi: “Em đang đi đâu vậy?”

“Chào thầy.” Kỷ Ninh cũng cười cười: “Em đang định đến nhà thể chất, câu lạc bộ kịch bọn em đang tập luyện kịch mới.”

“Ồ thế hả?” Herinos nở nụ cười: “Sau khi kịch bản công chiếu, không biết tôi có vinh hạnh được em mời đi xem kịch không nhỉ?”

“Là vinh hạnh của em khi có thể mời thầy đến xem mới đúng chứ.” Kỷ Ninh cười nói.

“Được, tôi rất chờ mong.” Herinos nói: “Đừng quên, em còn phải đến chỗ tôi tư vấn, bình thường tôi đều rảnh, em có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Dạ.”

Kỷ Ninh gật đầu, sở dĩ cậu nói chuyện với Herinos thoải mái hơn là bởi vì cậu thường xuyên đến chỗ Herinos để tư vấn tâm lý, hai người cũng quen thuộc với nhau, nhưng mà——

Cậu nhìn bóng lưng đi xa dần của Herinos, bỗng nhiên giật mình.

Nhưng mà… Tại sao cậu phải đi tư vấn tâm lý? Cậu chẳng thể nhớ nổi nguyên nhân.

Đứng bần thần hồi lâu, Kỷ Ninh thực sự không nhớ nổi, tuy rằng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng thời gian diễn tập theo lịch trình sắp bắt đầu, cậu liền không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng chạy tới phòng tập nhảy.

“Nhích tới một chút nữa.”

Cậu vừa đi vào phòng tập, hội trưởng câu lạc bộ kịch Foggy liền cười cười đến đón, quả đầu đỏ chóe vẫn bắt mắt như cũ.

“Xin lỗi, trên đường đến gặp phải thầy nên nói chuyện vài câu.”

Kỷ Ninh cười, lấy kịch bản từ trong balo, chào hỏi từng thành viên câu lạc bộ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người đàn em khóa dưới đóng vai nam chính Arques, cậu sửng sốt một chút, sau đó cười bảo: “Bộ trang phục thiên sứ này rất hợp với cậu.”

“Cảm ơn anh, học trưởng.”

Arques v,uốt ve đôi cánh trắng muốt đeo sau lưng, quần áo mặc trên người cũng trắng tinh như tuyết, càng làm tôn gương mặt thanh thuần sạch sẽ, hắn có chút xấu hổ nở nụ cười với Kỷ Ninh.

“Thật sự rất hợp.”

Kỷ Ninh lặp lại một lần, hôm nay là lần đầu tiên thử trang phục, cũng là lần đầu cậu nhìn thấy Arques mặc bộ quần áo thiên sứ, hiệu quả làm người ta kinh ngạc, tựa như hắn được sinh ra với đôi cánh ấy và cách ăn mặc như vậy.

Lại nữa… Cái cảm giác vừa rồi… Kỷ Ninh lắc đầu, cảm thấy trạng thái hôm nay của mình thực sự có chút kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ không ngon? Nhưng rõ ràng là không có mà…

“Có đạo cụ và trang phục lộng lẫy như vậy, tất cả đều nhờ ngài Chu Lẫm tài trợ cho câu lạc bộ kịch chúng ta đó nha.”

Foggy cảm khái, nói: “Có tiền thật tốt, tui cũng muốn trở thành một người người có tiền. Đúng rồi, ngài Chu Lẫm muốn ăn một bữa với tất cả thành viên CLB chúng ta, dù sao anh ta cũng từng là thành viên câu lạc bộ, nếu không tại sao phải tài trợ cho chúng ta. Cậu là hội phó, chắc chắn sẽ tham gia nhỉ?”

“Tất nhiên.” Kỷ Ninh nói: “Khi nào vậy?”

“Chưa có xác định thời gian cụ thể, người ta là CEO bận rộn, cũng phải xem lịch trình của mình mới xếp, cơ mà chắc trong hai ngày tới.” Foggy nói.

“Tôi thì chắc không sao.” Kỷ Ninh nghĩ nghĩ, dù cậu còn phải sửa luận văn và còn nhiều chuyện khác, nhưng cảm ơn Chu Lẫm tài trợ vẫn là chuyện vô cùng quan trọng, những chuyện khác phải sắp xếp dời lại cho thỏa đáng.

“Ok, vậy cứ chốt như vậy đi, đến lúc đó sẽ báo với em.”

Foggy cũng là một người dứt khoát, nghe vậy không nói nữa, vỗ vỗ tay, tổ chức các thành viên bắt đầu luyện tập.

Kịch bọn họ mới ra tên là Shuliman , được chuyển thể từ thần thoại.

“Shuliman” chính là tên của nữ chính, nàng là một thiếu nữ chăn cừu ngây thơ không rành sự đời, có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, luôn sống một cuộc sống vô lo bình yên. Nhưng bỗng đến một ngày nọ, vẻ đẹp của nàng bị quốc vương phát hiện, lúc đó vương quốc của nàng thua trận, quốc vương hiến tặng nàng như lễ vật cho quân chủ địch quốc.

Quân chủ địch quốc đối với thiếu nữ vừa gặp đã yêu, đối xử với nàng vô cùng tốt, cho nàng một cuộc sống giàu sang phú quý, mà còn bằng lòng tôn trọng ý nguyện của nàng, không động đến nàng. Thiếu nữ vô cùng cảm kích Quân chủ, nhưng nàng vẫn khát khao cuộc sống tự do tự tại, sống ở nơi thâm cung khiến nàng cực kỳ đau khổ, vì vậy nàng ngày đêm dùng nước mắt rửa mặt, hy vọng được tự do trở lại.

Nước mắt của nàng thậm chí kinh động đến thần linh, thần linh thương xót nàng, phái thiên sứ đến nhân gian giải cứu thiếu nữ.

Thiên sứ cũng mang lòng yêu thiếu nữ xinh đẹp, nhưng thần linh không cho phép thiên sứ yêu nhân loại. Khi biết được tình yêu của bọn họ, thần linh hết sức tức giận, nhưng ngài chẳng nỡ giết thiếu nữ, nên liền để thiên sứ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Thiên sứ chìm vào ngủ say khiến thiếu nữ bi thương không thôi, nhưng tình yêu dành cho thiên sứ đã khiến nội tâm nàng trở nên kiên cường. Để cứu thiên sứ, nàng đã chịu rất nhiều khốn khổ, thậm chí dung nhan bị phá hủy, trở nên già đi và hết sức xấu xí, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận.

Thần linh cảm động, ngài đã cho thiên sứ tỉnh dậy, cho bọn họ thử thách cuối cùng. Nhìn thấy gương mặt già nua xấu xí của thiếu nữ, thiên sứ vẫn hết mực yêu thương nàng, hai người ôm chặt lấy nhau.

Trong lúc vui sướng rơi nước mắt, thiếu nữ khôi phục lại dung nhan xinh đẹp của mình. Đây là thần ban tặng cho nàng, và ngài còn ban cho nàng sinh mệnh vĩnh hằng và tuổi trẻ để hai đôi tình nhân có thể ở bên nhau mãi mãi.

Bây giờ thời gian diễn tập đã đến giai đoạn sau, nhưng điều khiến Kỷ Ninh cảm thấy lo lắng là Arques đang đóng vai thiên sứ hôm nay trạng thái lại kém đến bất ngờ, hắn đọc lời thoại rất cứng nhắc, đặc biệt là khi hắn nên bày tỏ tình cảm của mình dành cho nữ chính thì lại chẳng nói được một câu nào.

Với tư cách là đạo diễn, Kỷ Ninh dừng buổi tổng duyệt, đưa Arquesra khỏi phòng tập nhảy và hỏi riêng hắn: “Hôm nay cậu bị sao vậy? Cảm thấy không khỏe hả?”

“Em xin lỗi, nhưng mà…”

Arques cụp mặt, trầm mặc một lúc, lí nhí nói: “Nhưng mà em không muốn diễn nữa.”

“Tại sao?” Kỷ Ninh vô cùng kinh ngạc: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì?”

“Em có người trong lòng, cho nên em…” Âm thanh của Arques càng lúc càng nhỏ: “Em không thể nào nói những lời kia cho người khác nghe được.”

“…” Kỷ Ninh trợn tròn mắt, không ngờ rằng lại là lý do như vậy. Cậu đứng hình một lúc, nói: “Chẳng lẽ bạn gái em ghen?”

Arques ngẩng đầu nhìn cậu, tựa hồ muốn tìm điều gì đó trên mặt cậu, nhưng lại rất nhanh cúi đầu xuống, có chút mất mát mở miệng.

“Người ta không có ghen…”

“Với lại người ta vẫn chưa thuộc về em, không làm được là lỗi do em.”

Kỷ Ninh châm chước một chút, nói: “Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng mà Arques, anh biết tính em, em sẽ suy nghĩ cho mọi người đúng chứ? Nếu như bây giờ em rút khỏi vở kịch bọn anh sẽ gặp rắc rối lớn, bởi vì bọn anh không tìm được người có thể thay thế em.”

“…” Arques im lặng.

“Nói ra điều này có thể hơi làm khó em, nhưng mà,” Kỷ Ninh nói: “Em có thể thử tưởng tượng ‘Shuliman’ thành người em thích, như thế thì em…”

“Xin lỗi đàn anh, em không làm được.” Arques mím môi, nhỏ giọng lặp lại: “Xin lỗi anh.”

“Em thật là…”

Kỷ Ninh bất lực, cậu vừa định bảo Arques suy nghĩ kỹ một chút đi, ít nhất hoàn thành bữa tập duyệt hôm nay trước, nhưng lại rất nhanh nghe Arques nói.

“Nhưng mà, nếu đối tượng luyện tập của em là đàn anh thì sẽ khác.”

Arques bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu bạc nhìn thẳng vào Kỷ Ninh, nói.

“Nếu là đàn anh, thì em có thể nói ra những kia.”

“Đàn anh, em muốn mời anh luyện tập cùng em, có thể không ạ?”
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Truyện Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại Story Chương 92
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...