Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 241
130@-
Khi trời sáng, Cố Tinh đi tắm và thay quần áo.
Ngày mới bắt đầu, công việc và cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mở cửa ra, Cố Tinh nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Trình Đông Húc.
Dưới chân anh là đống đầu lọc thuốc lá.
Cố Tình nghĩ, Trình Đông Húc chắc hẳn là người có cấu trúc xương rất đẹp.
Khi mạnh mẽ thì đẹp trai, khi suy sụp cũng đẹp trai.
Đợi ở đây suốt đêm, mất Trình Đông Húc đỏ hoe.
Anh nhìn cậu thiếu niên gầy gò, gần như cầu xin: "Anh đưa em đi ăn ở Vị Trân, được không?"
Cố Tinh nhìn anh, đôi mắt màu nhạt lạnh lùng như mọi khi: "Anh phải làm thế nào mới tin rằng tôi hoàn toàn không thích anh?"
Gương mặt người đàn ông trở nên tái nhợt: "Em phải làm thế nào mới tin rằng, anh yêu em, lúc nào cũng vậy."
Cuộc đối thoại như mọi khi, không có gì bố ích.
Trình Đông Húc không chớp mắt nhìn cậu bước vào thang máy, đứng tại chỗ rất lâu.
Ngày 7 tháng 3, 24 Tết.
Ngày này là sinh nhật của Cố Tinh, cũng là sinh nhật của nguyên chủ.
Có rất nhiều người nhớ đến sinh nhật của Cố Tinh.
Nhưng không ai tìm thấy cậu, điện thoại tắt máy, mất tích.
Cố Tinh, người mà nhiều người đang tìm kiếm, hiện đang ở nghĩa trang.
Cậu mua một mảnh đất bên cạnh mộ mẹ mình, đặt những món đồ mà nguyên chủ thích vào, coi như lập một ngôi mộ gió.
Tề Tu có thể một bước hụt chân rồi phát bệnh, cho thấy diễn biến về sinh tử là không thể kháng cự.
Không thể tránh khỏi sự kháng cự này.
Cố tổng không biết khi mình gặp tai nạn, cơ thể sẽ bị phá hủy đến mức nào.
Trước tiên lập một ngôi mộ, coi như là một lời giải thích.
Thời tiết đầu xuân, mát mẻ và trong lành.
Bầu không khí tĩnh lặng đến mức gần như chết chóc trong nghĩa trang khiến Cố tổng cảm thấy rất thoải mái.
Đã rất lâu rồi cậu không có một giấc ngủ trọn vẹn.
Không biết từ lúc nào, cậu đã ngủ thiếp đi.
Cố tổng tỉnh dậy vì cảm giác lạnh trên mặt, trời bắt đầu mưa.
Mưa rất mỏng và nhẹ, nhưng thấm vào quần áo lại lạnh buốt.
Khung cảnh thê lương và u ám này, phối hợp với nghĩa trang thì khá là rùng rợn.
Cố tổng nghĩ vậy, cũng không biết là do môi trường ảnh hưởng đến tâm trạng hay tâm trạng làm cho môi trường thêm u ám, cậu chỉ ngồi ngây ra đó.
Khi Trình Đông Húc đến, anh nhìn thấy cảnh tượng này, cậu thiếu niên ngồi gục xuống đất, gầy như tờ giấy, mặt bên tái nhợt, không có chút sinh khí.
Anh chân mềm nhũn, giọng khàn đặc đến mức không nghe rõ: "Tinh Tinh!"
Cố Tinh chìm trong tâm trạng hoang tàn và thê lương.
Gần đây cậu đã quá mệt mỏi, thậm chí muốn ở lại đây mãi, không có hy vọng cũng không có mong đợi, yên bình.
Khi được ôm chặt vào lòng, Cố Tinh nhất thời không phản ứng kịp.
Giống như bị mưa làm cho ngốc nghếch, khi người ôm hỏi cậu có sao không, cậu mới ngơ ngác nói: "Anh Trình?"
"Anh đây, Tinh Tinh, anh đây." Trình Đông Húc không ngừng nói.
Anh chưa bao giờ thấy cậu bé với ánh mắt mờ mịt vô vọng như vậy, lòng đau như có người lấy dao khuẩy vào.
Trình Đông Húc cởi áo khoác vest bọc lấy cậu.
Hôn lên trán cậu: "Anh đưa em về nhà."
Mưa xuân kéo dài không thể che giấu được nước mắt trong hốc mắt của người đàn ông trước mặt.
Cùng với đó là sự kinh hoàng và lo sợ tột độ.
Cố Tinh chạm vào bên mắt của người đàn ông, hơi ngỡ ngàng: "Anh Trình, anh khóc?"
"Em gọi anh là gì?" Trình Đông Húc vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Trình... anh Trình..." Sợi dây trong lòng hoàn toàn đứt đoạn, Cố Tinh đau buồn nhìn anh: "Sao anh biết tôi ở đây?"
Trình Đông Húc ôm lấy cậu: "Em ở đâu, anh ở đó, cả đời đều như vậy."
Cố Tinh do dự một chút, rồi vòng tay ôm lấy cổ anh: "Cả đời nếu rất ngắn thì sao?"
Trình Đông Húc kéo cao áo khoác, che kín đầu cậu trong lòng: "Thì đó cũng là cả đời."
Trình Đông Húc bế cậu lên xe.
Chỉ khi lên xe mới thả ra một chút, rồi lại ôm chặt như bảo vật quý giá.
Tống Cần thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu.
Hai người ngồi ở ghế sau không nói gì suốt dọc đường, nhưng ôm nhau rất chặt, như thể họ là một.
Tại Hãn Hải Quốc Tế.
Trình Đông Húc mở cửa bước vào, nhưng lại thấy cậu bé nắm chặt tay nắm cửa.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Cố Tinh không biết phải nói gì.
Cậu tất nhiên muốn đi cùng Trình Đông Húc vào, rất muốn.
Biết rằng một khi vào rồi, thời gian còn lại sẽ trôi qua theo ý mình.
Nhưng điều Trình Đông Húc muốn là cả đời.
Trình Đông Húc nhận thấy sự do dự của cậu thiếu niên trong lòng.
"Nhìn anh này." Anh nói.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt hoàn mỹ của người đàn ông đầy tình yêu chân thành.
Cố Tinh nghe anh nói: "Ở lại đây, Tinh Tinh, tình yêu cho em, người cũng cho em, không đi đâu hết được không?"
Cố Tinh cúi mắt, nước mắt kìm nén suốt chặng đường cuối cùng cũng rơi xuống.
Cả người anh ướt đẫm, lạnh buốt, rất khó chịu, nhỏ giọng, nức nở nói: "Anh Trình, em muốn tắm."
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Khi trời sáng, Cố Tinh đi tắm và thay quần áo.
Ngày mới bắt đầu, công việc và cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mở cửa ra, Cố Tinh nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Trình Đông Húc.
Dưới chân anh là đống đầu lọc thuốc lá.
Cố Tình nghĩ, Trình Đông Húc chắc hẳn là người có cấu trúc xương rất đẹp.
Khi mạnh mẽ thì đẹp trai, khi suy sụp cũng đẹp trai.
Đợi ở đây suốt đêm, mất Trình Đông Húc đỏ hoe.
Anh nhìn cậu thiếu niên gầy gò, gần như cầu xin: "Anh đưa em đi ăn ở Vị Trân, được không?"
Cố Tinh nhìn anh, đôi mắt màu nhạt lạnh lùng như mọi khi: "Anh phải làm thế nào mới tin rằng tôi hoàn toàn không thích anh?"
Gương mặt người đàn ông trở nên tái nhợt: "Em phải làm thế nào mới tin rằng, anh yêu em, lúc nào cũng vậy."
Cuộc đối thoại như mọi khi, không có gì bố ích.
Trình Đông Húc không chớp mắt nhìn cậu bước vào thang máy, đứng tại chỗ rất lâu.
Ngày 7 tháng 3, 24 Tết.
Ngày này là sinh nhật của Cố Tinh, cũng là sinh nhật của nguyên chủ.
Có rất nhiều người nhớ đến sinh nhật của Cố Tinh.
Nhưng không ai tìm thấy cậu, điện thoại tắt máy, mất tích.
Cố Tinh, người mà nhiều người đang tìm kiếm, hiện đang ở nghĩa trang.
Cậu mua một mảnh đất bên cạnh mộ mẹ mình, đặt những món đồ mà nguyên chủ thích vào, coi như lập một ngôi mộ gió.
Tề Tu có thể một bước hụt chân rồi phát bệnh, cho thấy diễn biến về sinh tử là không thể kháng cự.
Không thể tránh khỏi sự kháng cự này.
Cố tổng không biết khi mình gặp tai nạn, cơ thể sẽ bị phá hủy đến mức nào.
Trước tiên lập một ngôi mộ, coi như là một lời giải thích.
Thời tiết đầu xuân, mát mẻ và trong lành.
Bầu không khí tĩnh lặng đến mức gần như chết chóc trong nghĩa trang khiến Cố tổng cảm thấy rất thoải mái.
Đã rất lâu rồi cậu không có một giấc ngủ trọn vẹn.
Không biết từ lúc nào, cậu đã ngủ thiếp đi.
Cố tổng tỉnh dậy vì cảm giác lạnh trên mặt, trời bắt đầu mưa.
Mưa rất mỏng và nhẹ, nhưng thấm vào quần áo lại lạnh buốt.
Khung cảnh thê lương và u ám này, phối hợp với nghĩa trang thì khá là rùng rợn.
Cố tổng nghĩ vậy, cũng không biết là do môi trường ảnh hưởng đến tâm trạng hay tâm trạng làm cho môi trường thêm u ám, cậu chỉ ngồi ngây ra đó.
Khi Trình Đông Húc đến, anh nhìn thấy cảnh tượng này, cậu thiếu niên ngồi gục xuống đất, gầy như tờ giấy, mặt bên tái nhợt, không có chút sinh khí.
Anh chân mềm nhũn, giọng khàn đặc đến mức không nghe rõ: "Tinh Tinh!"
Cố Tinh chìm trong tâm trạng hoang tàn và thê lương.
Gần đây cậu đã quá mệt mỏi, thậm chí muốn ở lại đây mãi, không có hy vọng cũng không có mong đợi, yên bình.
Khi được ôm chặt vào lòng, Cố Tinh nhất thời không phản ứng kịp.
Giống như bị mưa làm cho ngốc nghếch, khi người ôm hỏi cậu có sao không, cậu mới ngơ ngác nói: "Anh Trình?"
"Anh đây, Tinh Tinh, anh đây." Trình Đông Húc không ngừng nói.
Anh chưa bao giờ thấy cậu bé với ánh mắt mờ mịt vô vọng như vậy, lòng đau như có người lấy dao khuẩy vào.
Trình Đông Húc cởi áo khoác vest bọc lấy cậu.
Hôn lên trán cậu: "Anh đưa em về nhà."
Mưa xuân kéo dài không thể che giấu được nước mắt trong hốc mắt của người đàn ông trước mặt.
Cùng với đó là sự kinh hoàng và lo sợ tột độ.
Cố Tinh chạm vào bên mắt của người đàn ông, hơi ngỡ ngàng: "Anh Trình, anh khóc?"
"Em gọi anh là gì?" Trình Đông Húc vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Trình... anh Trình..." Sợi dây trong lòng hoàn toàn đứt đoạn, Cố Tinh đau buồn nhìn anh: "Sao anh biết tôi ở đây?"
Trình Đông Húc ôm lấy cậu: "Em ở đâu, anh ở đó, cả đời đều như vậy."
Cố Tinh do dự một chút, rồi vòng tay ôm lấy cổ anh: "Cả đời nếu rất ngắn thì sao?"
Trình Đông Húc kéo cao áo khoác, che kín đầu cậu trong lòng: "Thì đó cũng là cả đời."
Trình Đông Húc bế cậu lên xe.
Chỉ khi lên xe mới thả ra một chút, rồi lại ôm chặt như bảo vật quý giá.
Tống Cần thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu.
Hai người ngồi ở ghế sau không nói gì suốt dọc đường, nhưng ôm nhau rất chặt, như thể họ là một.
Tại Hãn Hải Quốc Tế.
Trình Đông Húc mở cửa bước vào, nhưng lại thấy cậu bé nắm chặt tay nắm cửa.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Cố Tinh không biết phải nói gì.
Cậu tất nhiên muốn đi cùng Trình Đông Húc vào, rất muốn.
Biết rằng một khi vào rồi, thời gian còn lại sẽ trôi qua theo ý mình.
Nhưng điều Trình Đông Húc muốn là cả đời.
Trình Đông Húc nhận thấy sự do dự của cậu thiếu niên trong lòng.
"Nhìn anh này." Anh nói.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt hoàn mỹ của người đàn ông đầy tình yêu chân thành.
Cố Tinh nghe anh nói: "Ở lại đây, Tinh Tinh, tình yêu cho em, người cũng cho em, không đi đâu hết được không?"
Cố Tinh cúi mắt, nước mắt kìm nén suốt chặng đường cuối cùng cũng rơi xuống.
Cả người anh ướt đẫm, lạnh buốt, rất khó chịu, nhỏ giọng, nức nở nói: "Anh Trình, em muốn tắm."
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Story
Chương 241
10.0/10 từ 43 lượt.