Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Chương 240
134@-
Rất nhanh đến dịp Tết.
Bệnh tình của Tề Tu ngày càng nặng, toàn thân phù nề, đặc biệt là bụng, mỗi ngày đều phải rút nhiều dịch ở bụng.
Tiêu Dẫn khuyên Cố Tinh chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Tinh hiểu ý của câu nói đó, nhưng vẫn không thể kìm được suy nghĩ trống rỗng trong đầu, vì Tề Tu, cũng vì chính mình.
Lý Ngọc Hạo nói có đài truyền hình muốn mời Cố Tinh ghi hình video chúc Tết ngắn.
Cố Tinh từ chối, cậu thực sự không còn chút sức lực nào để cười.
Tuy nhiên, điện thoại của Cố Hằng Viễn từ hai ba ngày gọi một lần tăng lên thành mỗi ngày gọi vài cuộc.
Cuối cùng Cố Tinh đã gặp mặt ông ta một lần.
Cố Hằng Viễn so với vẻ hào hoa ngày xưa đã khác xa.
Tóc mai đã có sợi bạc, người cũng gầy đi nhiều, thực sự đã già đi.
Khi nhìn thấy Cố Tinh, mất ông ta sáng lên, thậm chí còn ân cần kéo ghế cho cậu.
Cố tổng không khách sáo, liền ngồi xuống.
Cố Hằng Viễn không chỉ già đi, mà còn lắm lời hơn nhiều.
Ông ta kể chuyện đã cho Cao Đồng ra đi tay trắng, còn đuổi Cố Hằng Sơn ra khỏi hội đồng quản trị của Cố thị, nhìn Cố Tinh với ánh mắt cầu cạnh và yêu thích.
Cố Tinh đối với thái độ của Cố Hằng Viễn không có nhiều hứng thú.
Cố Hằng Viễn cũng không thực sự thích cậu, chỉ là một người đàn ông truyền thống không muốn mình vô hậu nên tạm thời nhượng bộ mà thôi.
Đối mặt với lời hứa của Cố Hằng Viễn, rằng chỉ cần cậu quay về, ông ta sẽ dốc toàn lực đẩy cậu lên vị trí chủ tịch Cố thị, Cố tổng chỉ cười nhạt.
Cậu muốn gì, chẳng lẽ không tự mình giành được sao?
Nhưng những lời này, nói với Cố Hằng Viễn cũng là lãng phí.
Cố tổng thực sự yêu cầu một thứ, đó là đại trạch nhà họ Cố.
Không có lý do đặc biệt gì.
Đó là nơi nguyên chủ đã lớn lên từ nhỏ.
Để trống cũng tốt.
Còn việc Cố Hằng Viễn đề nghị về nhà ăn Tết, Cố tổng không thèm để ý.
Cậu chỉ nói một câu: "Ông quên rồi sao, ông đã bán tôi đi cho người khác rồi." Câu nói đó khiến tay đối phương run rẩy.
Tự làm tự chịu.
Cố tổng không hề đồng cảm với Cố Hằng Viễn, rời đi một cách chán nản.
Tết năm đầu tiên sau khi Cố tổng chết đi sống lại, cậu đã đón Tết ở bệnh viện.
Tề Tu đã không thể dậy nổi, trên người cắm đầy ổng, thời gian hôn mê nhiều hơn thời gian tỉnh táo.
Cậu và Lâm Đình mỗi ngày đều tranh thủ lúc Tề Tu tỉnh táo, nói chuyện với anh ấy một chút.
Chỉ là để cho Tề Tu biết rằng, bên cạnh anh ấy luôn có người.
Điều khiến Cố Tinh ngạc nhiên là, Trình Đông Húc cả ngày ba mươi và mùng một Tết đều ở bệnh viện.
Rõ ràng trong nguyên tác có đề cập rằng, mỗi năm vào thời điểm này anh sẽ đến miền Nam cùng gia đình.
Nhưng lần này, bữa cơm tất niên ngày ba mươi, Cố Tinh không từ chối ngồi cùng bàn với Trình Đông Húc.
Cậu rất trân trọng cơ hội này.
Dù món ăn mà đối phương gắp cho, cậu cẩn thận tránh không ăn.
Sau bữa ăn, Trình Đông Húc nhận được cuộc gọi từ ông nội.
Ông cụ giọng đầy khí lực: "Thằng nhóc thối, đã theo đuổi được người ta chưa?"
Trình Đông Húc cười: "Sắp rồi."
Cố Tinh từ nhà vệ sinh bước ra, thấy phòng khách trống trải, ánh mắt trùng xuống.
Cậu vào phòng mình, nhưng lại thấy Trình Đông Húc ngồi bên trong.
Trái tim rơi xuống đáy vực nhanh chóng bay lên, mặt lại lạnh lùng: "Trình tổng, anh vào nhầm phòng rồi à?"
Người đàn ông chống tay vào ghế đứng dậy: "Đi ngay đây."
Cố Tinh đứng yên không nhúc nhích, chờ anh rời đi để đóng cửa.
Không ngờ, người đàn ông cao lớn, đẹp trai khi đi ngang qua lại nhanh chóng nhét một bao lì xì vào túi áo trước của cậu.
Cố Tinh chưa kịp phản ứng, đầu cậu bị nhấn nhẹ.
Cậu nghe thấy đối phương nói: "Chúc mừng năm mới."
Cố Tinh như bị dán chặt tại chỗ, đứng đó rất lâu.
Sau đó đóng cửa, nhìn bao lì xì nói nhỏ: "Chúc mừng năm mới, anh Trình."
Buổi tối, Cố Tinh đặt bao lì xì dưới gối.
Đáng tiếc không ngủ được.
Nếu không biết đâu lại mơ thấy anh ấy.
Ngày 20 tháng 2, mùng 8 Tết.
Tề Tu qua đời tại bệnh viện.
Ngày 23 tháng 2, 11 Tết.
Cố Tinh chôn cất Tề Tu ở quê nhà của anh, sau khi trở về bị ốm mấy ngày.
Ngày 29 tháng 2, 17 Tết.
Đại thiếu gia nhà họ Kỷ, Kỷ Đình Sâm không may bị cảm lạnh, bệnh cũ và bệnh mới chồng chất, điều trị không hiệu quả mà qua đời.
Ngày 5 tháng 3, 22 Tết.
Lễ tang của Kỷ Đình Sâm.
Sau khi trở về từ lễ tang, Cố Tinh ngồi trong phòng khách suốt đêm.
Cậu không biết điểm thay đổi của nguyên tác nằm ở đâu.
Rõ ràng có một số tình tiết đã thay đổi.
Nhưng dường như ngày tháng của cái chết vẫn là cố định, đầu tiên là Tề Tu, sau đó là Kỷ Đình Sâm, tất cả đều chết vào thời điểm được ghi trong nguyên tác.
Áp lực và lo lắng đè nặng lên thần kinh của Cố Tinh.
Chuông điện thoại lại reo, là cuộc gọi từ Trình Đông Húc, nhưng cậu không nghe.
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Rất nhanh đến dịp Tết.
Bệnh tình của Tề Tu ngày càng nặng, toàn thân phù nề, đặc biệt là bụng, mỗi ngày đều phải rút nhiều dịch ở bụng.
Tiêu Dẫn khuyên Cố Tinh chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Tinh hiểu ý của câu nói đó, nhưng vẫn không thể kìm được suy nghĩ trống rỗng trong đầu, vì Tề Tu, cũng vì chính mình.
Lý Ngọc Hạo nói có đài truyền hình muốn mời Cố Tinh ghi hình video chúc Tết ngắn.
Cố Tinh từ chối, cậu thực sự không còn chút sức lực nào để cười.
Tuy nhiên, điện thoại của Cố Hằng Viễn từ hai ba ngày gọi một lần tăng lên thành mỗi ngày gọi vài cuộc.
Cuối cùng Cố Tinh đã gặp mặt ông ta một lần.
Cố Hằng Viễn so với vẻ hào hoa ngày xưa đã khác xa.
Tóc mai đã có sợi bạc, người cũng gầy đi nhiều, thực sự đã già đi.
Khi nhìn thấy Cố Tinh, mất ông ta sáng lên, thậm chí còn ân cần kéo ghế cho cậu.
Cố tổng không khách sáo, liền ngồi xuống.
Cố Hằng Viễn không chỉ già đi, mà còn lắm lời hơn nhiều.
Ông ta kể chuyện đã cho Cao Đồng ra đi tay trắng, còn đuổi Cố Hằng Sơn ra khỏi hội đồng quản trị của Cố thị, nhìn Cố Tinh với ánh mắt cầu cạnh và yêu thích.
Cố Tinh đối với thái độ của Cố Hằng Viễn không có nhiều hứng thú.
Cố Hằng Viễn cũng không thực sự thích cậu, chỉ là một người đàn ông truyền thống không muốn mình vô hậu nên tạm thời nhượng bộ mà thôi.
Đối mặt với lời hứa của Cố Hằng Viễn, rằng chỉ cần cậu quay về, ông ta sẽ dốc toàn lực đẩy cậu lên vị trí chủ tịch Cố thị, Cố tổng chỉ cười nhạt.
Cậu muốn gì, chẳng lẽ không tự mình giành được sao?
Nhưng những lời này, nói với Cố Hằng Viễn cũng là lãng phí.
Cố tổng thực sự yêu cầu một thứ, đó là đại trạch nhà họ Cố.
Không có lý do đặc biệt gì.
Đó là nơi nguyên chủ đã lớn lên từ nhỏ.
Để trống cũng tốt.
Còn việc Cố Hằng Viễn đề nghị về nhà ăn Tết, Cố tổng không thèm để ý.
Cậu chỉ nói một câu: "Ông quên rồi sao, ông đã bán tôi đi cho người khác rồi." Câu nói đó khiến tay đối phương run rẩy.
Tự làm tự chịu.
Cố tổng không hề đồng cảm với Cố Hằng Viễn, rời đi một cách chán nản.
Tết năm đầu tiên sau khi Cố tổng chết đi sống lại, cậu đã đón Tết ở bệnh viện.
Tề Tu đã không thể dậy nổi, trên người cắm đầy ổng, thời gian hôn mê nhiều hơn thời gian tỉnh táo.
Cậu và Lâm Đình mỗi ngày đều tranh thủ lúc Tề Tu tỉnh táo, nói chuyện với anh ấy một chút.
Chỉ là để cho Tề Tu biết rằng, bên cạnh anh ấy luôn có người.
Điều khiến Cố Tinh ngạc nhiên là, Trình Đông Húc cả ngày ba mươi và mùng một Tết đều ở bệnh viện.
Rõ ràng trong nguyên tác có đề cập rằng, mỗi năm vào thời điểm này anh sẽ đến miền Nam cùng gia đình.
Nhưng lần này, bữa cơm tất niên ngày ba mươi, Cố Tinh không từ chối ngồi cùng bàn với Trình Đông Húc.
Cậu rất trân trọng cơ hội này.
Dù món ăn mà đối phương gắp cho, cậu cẩn thận tránh không ăn.
Sau bữa ăn, Trình Đông Húc nhận được cuộc gọi từ ông nội.
Ông cụ giọng đầy khí lực: "Thằng nhóc thối, đã theo đuổi được người ta chưa?"
Trình Đông Húc cười: "Sắp rồi."
Cố Tinh từ nhà vệ sinh bước ra, thấy phòng khách trống trải, ánh mắt trùng xuống.
Cậu vào phòng mình, nhưng lại thấy Trình Đông Húc ngồi bên trong.
Trái tim rơi xuống đáy vực nhanh chóng bay lên, mặt lại lạnh lùng: "Trình tổng, anh vào nhầm phòng rồi à?"
Người đàn ông chống tay vào ghế đứng dậy: "Đi ngay đây."
Cố Tinh đứng yên không nhúc nhích, chờ anh rời đi để đóng cửa.
Không ngờ, người đàn ông cao lớn, đẹp trai khi đi ngang qua lại nhanh chóng nhét một bao lì xì vào túi áo trước của cậu.
Cố Tinh chưa kịp phản ứng, đầu cậu bị nhấn nhẹ.
Cậu nghe thấy đối phương nói: "Chúc mừng năm mới."
Cố Tinh như bị dán chặt tại chỗ, đứng đó rất lâu.
Sau đó đóng cửa, nhìn bao lì xì nói nhỏ: "Chúc mừng năm mới, anh Trình."
Buổi tối, Cố Tinh đặt bao lì xì dưới gối.
Đáng tiếc không ngủ được.
Nếu không biết đâu lại mơ thấy anh ấy.
Ngày 20 tháng 2, mùng 8 Tết.
Tề Tu qua đời tại bệnh viện.
Ngày 23 tháng 2, 11 Tết.
Cố Tinh chôn cất Tề Tu ở quê nhà của anh, sau khi trở về bị ốm mấy ngày.
Ngày 29 tháng 2, 17 Tết.
Đại thiếu gia nhà họ Kỷ, Kỷ Đình Sâm không may bị cảm lạnh, bệnh cũ và bệnh mới chồng chất, điều trị không hiệu quả mà qua đời.
Ngày 5 tháng 3, 22 Tết.
Lễ tang của Kỷ Đình Sâm.
Sau khi trở về từ lễ tang, Cố Tinh ngồi trong phòng khách suốt đêm.
Cậu không biết điểm thay đổi của nguyên tác nằm ở đâu.
Rõ ràng có một số tình tiết đã thay đổi.
Nhưng dường như ngày tháng của cái chết vẫn là cố định, đầu tiên là Tề Tu, sau đó là Kỷ Đình Sâm, tất cả đều chết vào thời điểm được ghi trong nguyên tác.
Áp lực và lo lắng đè nặng lên thần kinh của Cố Tinh.
Chuông điện thoại lại reo, là cuộc gọi từ Trình Đông Húc, nhưng cậu không nghe.
Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân
Story
Chương 240
10.0/10 từ 43 lượt.