Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 54: C54: Bị dọa ngốc rồi đúng không
Người Hoắc gia lần lượt quay đầu nhìn về hướng cầu thang, Diệp Lạc Dao vừa dứt lời không lâu liền nghe thấy một tràng cười vui vẻ náo nhiệt.
Ông Thôi bà Thôi dẫn theo Chung Tử Duy và một đám người phía sau, cười cười nói nói đi lên lầu.
Ánh mắt của Diệp Lạc Dao trước tiên rơi trên người Chung Tử Duy, sau khi nhìn chằm chằm một lúc, cậu lại ở trong lòng nhỏ giọng cảm khái:
Nói chứ, Chung Tử Duy thật sự trông giống một tên tra nam.
Người Hoắc gia vô cùng tán thành mà gật đầu.
Đặc biệt là quầng thâm dưới mắt kia của Chung Tử Duy, kem che khuyết điểm không che đậy được, vừa nhìn liền hiểu là người rất biết quản lý thời gian.
Tầm mắt của Chung Tử Duy quét một vòng qua các khách mời, thấy Hoắc Yến, đầu tiên là hắn sửng sốt sau đó mới cau mày cười: "Yo, ngọn gió nào đã thổi Hoắc nhị thiếu gia của chúng ta đến đây vậy?"
Hoắc Yến luôn không ưa Chung Tử Duy và nhóm công tử thích ăn chơi trác táng như gã, cho nên khi hai nhóm người thỉnh thoảng gặp nhau khó tránh khỏi sẽ khịa nhau mấy câu.
Sắc mặt Hoắc Yến không thay đổi, thậm chí còn cười nhạt: "Vừa hay hôm nay không có việc nên tới xem náo nhiệt thôi."
Hắn không hề bịa chuyện, cả nhà bọn họ xuất hiện ở đây chẳng phải là để xem náo nhiệt của Chung Tử Duy hay sao?
Hoắc Yến thật sự rất mong chờ!
Người Hoắc gia nghe câu này đều không nhịn được cong miệng.
Nhưng Chung Tử Duy hiển nhiên không thể hiểu được ý nghĩ sau xa sau nụ cười của bọn họ, mặc dù gã xác thật không thích Hoắc Yến nhưng bởi vì người lớn đều có mặt nên hắn cũng biết kiềm chế, vì thế mở miệng nói: "Vậy cậu cứ chậm rãi xem, tôi không chào hỏi với cậu nữa."
Nói xong câu này, dưới sự vây chặt của đám đông hắn bước vào phòng cưới.
Dựa theo nghi thức, ngay sau đó sẽ là em trai cô dâu cõng cô dâu lên xe.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, ông Thôi bà Thôi mới phát hiện khắp nơi trong nhà đều không thấy bóng dáng của Thôi Phồn đâu.
Thôi Phồn chạy đi đâu rồi?
Chung Tử Duy vẫn đang trò chuyện cười đùa với những người khác trong phòng, ông Thôi gấp gáp đến tức giận cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
Nhưng đáng tiếng, cuộc gọi này đã định trước sẽ không gọi được.
Diệp Lạc Dao nhìn bóng lưng sốt ruột của ông Thôi, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tìm cái gì mà tìm, bây giờ Thôi Phồn chẳng phải đang ở trong phòng cưới đó sao!
Đang ở dưới mí mắt của các người kìa, còn lả một người ba đến con trai mình cũng không nhận ra à.
Toàn bộ người của Hoắc gia đều giương cao khóe miệng.
Người ngoài không biết bọn họ đang cười cái gì, chỉ cho rằng người Hoắc gia cũng rất thích xem chuyện hôn nhân của hai nhà.
Ông Thôi ở bên ngoài tìm một vòng, cuối cùng lại vô vọng mà cầm điện thoại vội vàng quay trở lại phòng cưới: "Không, không tìm thấy......"
Bà Thôi thấy vậy nhíu mày, nhưng trước mặt nhiều họ hàng bên nhà trai như vậy, bà không tức giận chỉ dùng giọng điệu oán trách nói: "Thằng nhóc nà, thật không hiểu chuyện! Vào thời điểm này mà nó lại chạy đi chơi ở đâu rồi không biết? Nếu không để em họ của Tiểu Thục......"
Lúc này, Chung Tử Duy mở miệng ngắt lời bà Thôi: "Thôi, vẫn là để cháu tự cõng Tiểu Thục đi."
Bà Thôi và ông Thôi đưa mắt nhìn nhau.
Ông Thôi nói: "A, mặc dù chúng ta cũng tổ chức hôn lễ theo phong cách cổ xưa, nhưng cũng không giống toàn bộ!"
Bà Thôi cũng nhanh chóng cười hòa giải: "Vậy làm phiền Tử Duy rồi."
Bọn họ khó khăn lắm mới đợi được ngày tổ chức hôn lễ, không thể để xảy ra sai lầm gì!
Nhưng ông Thôi bà Thôi có lẽ không bao giờ ngờ tới, sai lầm đã xảy ra từ lâu, hơn nữa mọi chuyện về sau sẽ nằm ngoài khống chế của bọn họ.
Chú rể cõng cô dâu lên kiệu vốn dĩ là chuyện không gì chê được, ông Thôi bà Thôi cũng đã gật đầu, tầm mắt của mọi người liền rơi trên người Chung Tử Duy.
Mà chính Chung Tử Duy vốn dĩ đã sớm mong chờ giờ khắc này!
Đây là cơ hội tốt để tiếp xúc thân mật với Thôi Thục!
Ngay lần đầu tiên sau khi gặp gỡ cùng Thôi Thục, Chung Tử Duy đã nhìn trúng Thôi Thục.
Nhưng đáng tiếc, Thôi Thục khác với những cô gái mà gã quen trước đó, cho dù xác định quan hệ, Thôi Thục cũng không đồng ý để Chung Tử Duy chạm vào cô một lần, đối với chuyện này Chung Tử Duy có chút thất vọng nhưng cảm giác mới lạ vẫn chiếm nhiều hơn.
Từ nhỏ đến lớn Chung Tử Duy chưa từng gặp được cô gái ngoan ngoãn truyền thống như Thôi Thục, hiện tại bị từ chối một lần, gã chỉ cảm thấy mới lạ, thậm chí còn sinh ra thích thú với Thôi Thục.
Huống hồ theo cái nhìn của Chung Tử Duy, dù sao Thôi gia cũng gấp gáp muốn hai người bọn họ kết hôn, chỉ cần bọn họ đính hôn...... Thôi Thục còn có lý do gì để từ chối nữa?
Chỉ là điều mà Chung Tử Duy không ngờ tới chính là, lịch sự đen tối ăn chơi đàng điếm trước kia của mình vậy mà sẽ bị Thôi Thục phát hiện ngay trước thời điểm ngày cưới chưa được ấn định.
Vì lý do này, Thôi Thục không chỉ làm ầm ĩ một trận ở Thôi gia, thậm chí còn làm ầm ngay trước mặt cha mẹ Chung Tử Duy.
Ông Chung bà Chung cảm thấy mặt mũi vứt sạch, khi đó muốn hủy bỏ hôn ước với Thôi gia.
Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Chung Tử Duy cắt ngang.
Nếu nói trước đó Chung Tử Duy chỉ có chút hứng thú với Thôi Thục, vậy thì hiện tại hứng thú của gã đối với Thôi Thục trực tiếp tăng lên 100%.
Thôi Thục càng chống cự, khát vọng chinh phục của Chung Tử Duy càng mạnh mẽ hơn.
Gã phải có được Thôi Thục.
Cho nên Chung Tử Duy bất chấp sự phản đối của cha mẹ, nhất quyết muốn kết hôn cùng Thôi Thục.
Mà Thôi gia vốn dĩ cũng hy vọng hai người có thể kết hôn, nên càng ra sức thúc đẩy.
Cách đây không lâu Thôi Thục làm ầm rất lớn, dù cha mẹ hai bên có xúc tiến thế nào cô cũng không nguyện ý đến cục dân chính lấy chứng nhận với Chung Tử Duy.
Mắt thấy mọi chuyện sắp đi đến bế tắc, vẫn là Chung Tử Duy đưa ra nhượng bộ trước.
Theo như Chung Tử Duy, chứng nhận kết hôn chẳng phải chỉ là một giấy chứng nhận thôi sao?
Chờ gã và Thôi Thục gạo nấu thành cơm rồi, đến khi đó chắc sẽ đến lượt Thôi Thục tới cầu xin mình.
Một người luôn lạnh nhạt với mình, cuối cùng chẳng phải vẫn nằm trong tay gã?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó Chung Tử Duy liền cảm thấy kích thích.
Hôm nay là ngày kết hôn của hai người, mà tối nay ———
Chung Tử Duy nhìn người mặc váy cưới lộng lẫy trước mặt, cố gắng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nuốt ngụm nước miếng nói: "Tiểu Thục, anh cõng em nhé?"
Người đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ qua hai giây mới chậm rãi gật đầu.
Chung Tử Duy lập tức cười rạng rỡ, trực tiếp ngồi xổm trước mặt "Thôi Thục": "Tới, lên đi! Hôm nay tôi sẽ cõng cô dâu của tôi về!"
Mọi người nghe thấy câu này tức khắc không nhịn được bắt đầu vỗ tay.
Chỉ có Diệp Lạc Dao vẻ mặt lo lắng nhìn cảnh trước mặt.
Hoắc Cảnh vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn biểu cảm của Diệp Lạc Dao, thấy vậy hơi sửng sốt.
Sao lại là vẻ mặt này?
Không chờ hắn bắt đầu suy đoán có phải còn có dưa gì nữa hay không, liền nghe Diệp Lạc Dao vô cùng cảm khái nói:
Cũng không biết thể lực của Chung Tử Duy có tốt hơn Lục Bác hay không.
Sao đột nhiên lại nhắc đến Lục Bác?
Người Hoắc gia đều xem phòng trực tiếp của tống nghệ mà Diệp Lạc Dao đang tham gia, đương nhiên biết Lục Bác.
Chỉ đáng tiếc, ngoại trừ Hoắc Yến, những người khác đều không ở hiện trường ăn dưa, lẽ nào trong phòng phát sóng bọn họ đã bỏ lỡ nội tình gì đó?
Nghĩ đến đây, ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh đều quay đầu nhìn Hoắc Yến.
Hoắc Yến: "......."
Nhìn con/em làm gì?
Dưa con/em biết chẳng phải đều đã kể hết những dưa đã ăn vào trong nhóm gia đình ăn dưa trừ Diệp Lạc Dao rồi hay sao?
Sau đó liền nghe Diệp Lạc Dao cười khì khì:
Ha ha ha ha, quả nhiên, dưa chuột thối đều yếu như nhau!
Người Hoắc gia nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng tầm mắt của Diệp Lạc Dao, chỉ thấy "Thôi Thục" lúc này đã nằm sấp trên người Chung Tử Duy, mà Chung Tử Duy vốn đang ngồi xổm hiện đang khuỵu một đầu gối trên mặt đất.
Tư thế này kéo dài khoảng mấy giây, qua hồi lâu vẫn không thấy Chung Tử Duy nhúc nhích, bên cạnh có người tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Lạc Dao ở vị trí nhìn thấy rõ ràng nhất, cậu thậm chí có thể nhìn thấy tầng mồ hôi dày đặc trên trán Chung Tử Duy.
Ha ha ha ha ha ha ha ha, còn thế nào nữa! Đương nhiên vì yếu rồi!
Thôi Phồn nhìn như vậy thật sự không béo, nhưng dù sao cậu ta cũng là một nam sinh trưởng thành, người yếu như Chung Tử Duy đương nhiên cõng rất tốn lực!
Diệp Lạc Dao càng cười to hơn.
Nhóm người Hoắc gia phản ứng lại cũng không nhịn được, khóe miệng thiếu chút nữa không đè xuống được.
Lại nhìn trong phòng.
Chung Tử Duy hít sâu một hơi, tựa hồ đang chuẩn bị trực tiếp đứng dậy, nhưng gã mới đứng được một nửa hai chân liền thấy mềm nhũn.
"Này này này ——-."
"Không sao chứ?"
Người bên cạnh nhanh chóng tiến tới đỡ.
Có sự giúp đỡ của người bên cạnh, Chung Tử Duy rốt cuộc cũng cõng được "Thôi Thục" đứng dậy, chỉ thấy mặt hắn nhịn đến đỏ bừng, nhưng trên miệng vẫn nói: "Không sao."
"Thật sự không sao chứ?" Người nói chuyện là "Thôi Thục" trên lưng Chung Tử Duy, giọng cô vẫn lạnh nhạt như trước: "Nếu không để tôi xuống tự tôi đi."
Chung Tử Duy nếu như thật sự buông "Thôi Thục" xuống, đó chính là tát vào mặt mình!
"Nói gì vậy chứ?" Chung Tử Duy nghiến chặt hàm răng, nửa khom lưng tiến lên trước một bước: "Tiểu Thục, em yên tâm, anh vẫn còn sức để cõng em!"
Nói xong, mọi người liền thấy chân của Chung Tử Duy đang run rẩy.
Diệp Lạc Dao thật sự nhịn không được, cười đến mức bả vai rung lên.
Người nào không biết còn tưởng rằng Chung Tử Duy mắc bệnh Parkinson ha ha ha ha ——
(*) Bệnh Parkinson : là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
Diệp Lạc Dao rất biết hình dung.
Chung Tử Duy bước một bước lắc lư một cái, đùi vẫn đang không ngừng run rẩy, nhìn không giống bệnh Parkinson thì là gì?
Khi gã cõng "Thôi Thục" đi ngang qua, Hoắc Yến còn ân cần nói một câu: "Sao không đi thang máy?"
Chung Tử Duy hai mắt sáng lên: "Đúng rồi, thang máy...... thang máy ở đâu?"
Người có mặt đều là vẻ mặt không nhịn được cười nhưng mọi người đều e ngại chủ nhân có mặt nên đều cố gắng không cười.
"Bên này bên này, Tử Duy đi bên này!"
Bà Thôi và ông Thôi đi trước dẫn đường, một hàng người mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Ba Hoắc đúng lúc lên tiếng: "Được rồi, chúng ta cũng nên mau chóng tới địa điểm tiệc cưới rồi."
Dù sao náo nhiệt ở hiện trường tiệc cưới mới là dưa lớn nhất, bọn họ không thể bỏ qua.
Diệp Lạc Dao cũng gật đầu: "Vậy đi thôi!"
Sau khi nhóm người đi cầu thang xuống lầu, trùng hợp nhìn thấy Chung Tử Duy cõng "Thôi Thục" từ trong thang máy đi ra.
Gã lúc này đã nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, đi được hai bước lại dừng lại nghỉ ngơi một lúc: "Đợi đã...... có chút mệt, ôi nghỉ một lát."
"Thôi Thục" cũng vô cùng săn sóc: "Anh được không? Thật sự không cần tôi xuống tự tôi đi sao? Tôi đi hai bước cũng không việc gì."
Điều mà đàn ông e ngại nhất chính là bị phụ nữ hỏi hắn được hay không.
Chung Tử Duy nghiến chặt hàm răng, lại tiến thêm một bước lớn: "Anh đương nhiên là được! Chỉ là Tiểu Thục..... có phải gần đây em béo lên rồi không......"
"Thôi Thục" trên lưng hừ lạnh: "Mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà, anh nói xem?"
Chung Tử Duy có chút chột dạ, không dám mở miệng nữa.
Ông Thôi bà Thôi lại có chút nghi ngờ, khoảng thời gian này chẳng phải Thôi Thục đều không ăn cơm sao?
Hay là nói..... chẳng lẽ thật sự bởi vì Chung Tử Duy quá yếu đến mức không cõng được người nặng 45kg như Thôi Thục?
(*) Nguyên văn ghi 90 = 45kg bên mình.
Ngoại trừ ông bà Thôi gia, không ai biết sự vất vả của mối hôn sự này.
Cho nên dù cảm thấy kỳ quái nhưng bọn họ không có người nào dám mở miệng làm mất mặt Chung Tử Duy.
Ông Thôi thậm chí còn cố ý đi tới bên cạnh Chung Tử Duy, để Chung Tử Duy nửa dựa vào lên người mình, chia một phần sức lực cho gã.
Cho đến khi thấy Chung Tử Duy run lẩy bẩy cõng Thôi Thục lên xe, cả nhà Diệp Lạc Dao lúc này mới thu hồi tầm mắt, đóng cửa sổ xe.
Tài xế khởi động xe mau chóng đi trước xe hoa chở cả nhà đến hiện trường tiệc cưới.
Trên đường không bị kẹt xe, cả nhà đến nơi tổ chức tiệc cưới sớm hơn xe hoa.
Diệp Lạc Dao vừa xuống xe, tầm mắt quét mấy vòng trong sảnh tiệc cưới.
Theo lý mà nói, Thôi Thục bây giờ chắc đã tới rồi đúng không nhỉ?
Người Hoắc gia nghe tiếng lẩm bẩm của Diệp Lạc Dao liền sửng sốt.
Thôi Thục khó khăn lắm mới thoát khỏi sự giám sát, thời điểm này lẽ nào chẳng phải nên nhân cơ hội chạy trốn hay sao?
Ngay sau đó bọn họ nghĩ lại, không đúng, Thôi Phồn còn ở đây!
Tuy biết Thôi Phồn chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao Thôi Phồn cũng là em trai duy nhất của Thôi Thục, cũng là người duy nhất trong nhà sẵn sàng vì cô mà xông pha khói lửa, sao Thôi Thục có thể bỏ lại Thôi Phồn ở lại mà bỏ đi?
Sau khi Hoắc gia hiểu rõ cũng không sốt cuộc, bọn họ đợi tin tốt từ Diệp Lạc Dao là được!
Mà lúc này, ở một nơi phía xa trong sảnh tiệc, Tần Diệu hơi cau mày.
Thôi Thục?
Nếu hắn nhớ không nhầm, một trong hai nhân vật chính của tiệc cưới này hình như chính là Thôi Thục?
Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy xe hoa tới mà?
Đột nhiên. mí mắt Tần Diệu giật giật, Diệp Lạc Dao không phải một người thích tham gia náo nhiệt nhưng một khi cậu tới tham gia náo nhiệt ———
Vậy chẳng phải biểu thị tiệc cưới này lại có dưa?
Tần Diệu không còn tâm tình nói chuyện cùng nhóm người hợp tác nữa, hắn phải nhanh chóng đi tìm Diệp Lạc Dao.
Ngay lúc Tần Diệu đang định xác định phương hướng của Diệp Lạc Dao, bỗng nghe thấy âm thanh của Diệp Lạc Dao vang lên.
A? Sao Tần tổng lại ở chỗ này?
Tần Diệu quay đầu liền thấy Diệp Lạc Dao đứng sau lưng mình.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, vẫy tay với Diệp Lạc Dao: "Mới tới?"
Đã bị Tần Diệu bắt gặp thì Diệp Lạc Dao cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy, cậu đang định tiến lên chào hỏi liền thấy một người phục vụ dáng người thấp bé nhanh chân chạy qua trước mặt hai người.
Hai mắt Diệp Lạc Dao đột nhiên sáng lên: Là Thôi Thục, quả nhiên cô ấy đã tới trước!
A, sau lưng là..... còn tìm một vệ sĩ!
Ha ha ha ha tốt tốt tốt, tiếp theo không cần lo lắng bọn họ sẽ bị bắt nạt nữa rồi!
Diệp Lạc Dao vẻ mặt phấn khích. Nhìn bóng lưng của Thôi Thục, ngay cả Tần Diệu đến gần cũng không phát hiện ra.
Tần Diệu cũng đi theo hướng nhìn của Diệp Lạc Dao nhìn người phục vụ kia, sau khi ghi nhớ điểm đặc trưng dáng người của cô liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Chỗ ngồi của em ở đâu?" Tần Diệu hỏi.
Theo lý mà nói, ngoại trừ mấy bàn dành cho họ hàng của chủ nhà, những vị trí khác trong tiệc cưới đều có thể ngồi tùy ý.
Nhưng tiệc cưới của hào môn lại không như vậy, không chỉ vị trí ngồi được sắp xếp kín kẽ mà lượng người cũng được tính toán từ trước.
Diệp Lạc Dao chỉ một cái bàn: "Em ngồi cùng ba mẹ."
Tần Diệu gật đầu, vị trí của hắn ở bàn bên cạnh: "Vậy chúng ta qua đó trước, thời gian cũng không sai biệt lắm, chắc xe hoa tới rồi."
Tần Diệu vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng chào đón vang lên, sau đó tiếng nhạc trong đại sảnh nổi lên, trong chốc lát các khách mời đều có chút kích động, sôi nổi đi về phía cửa sảnh tiệc.
"Đi thôi."
Biển người cuồn cuộn, Tần Diệu đưa tay định bắt lấy cánh tay của Diệp Lạc Dao miễn cho cậu bị đụng phải, nhưng không ngờ vị khách bên cạnh đi tới bên cạnh hắn, Tần Diệu theo bản năng tiến lên tránh, tay vươn tay cũng theo đó mà trượt xuống, vốn dĩ nên nắm lấy cánh tay của Diệp Lạc Dao nhưng lại nắm được bàn tay của cậu.
Diệp Lạc Dao vẻ mặt khác thường.
A, Tần tổng nắm tay mình làm gì?
Tần Diệu: "......"
Hắn nói hắn không cố ý, Diệp Lạc Dao tin không?
Tần Diệu mở miệng, vừa muốn giải thích, Diệp Lạc Dao lại dứt khoát kéo tay Tần Diệu đi về phía trước: "Đi thôi, Tần tổng ngẩn ở đó làm gì?"
Lần này đến lượt Tần Diệu sửng sốt.
Cho nên lúc mình nắm tay Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao thật sự không cảm thấy kỳ quái sao?
Tại sao cậu còn lộ vẻ mặt đương nhiên như vậy?
Chẳng phải Diệp Lạc Dao từng nói cậu thích nam hay sao?
Chẳng lẽ.
Mí mắt Tần Diệu khẽ giật.
Ngón tay của thiếu chút có chút hơi lạnh, đầu ngón tay cuộn tròn trong lòng bàn tay của Tần Diệu, ngón tay cái đặt lên mu bàn tay Tần Diệu, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Liền nghe Diệp Lạc Dao kinh ngạc cảm thán:
Oa, không ngờ tay Tần tổng lại mềm như vậy, sờ vào còn mượt hơn cả tay mình nữa.
Tần Diệu: "!!!"
Người Hoắc gia đứng đó không xa: "........"
Hai mắt Hoắc Yến thậm chí thiếu chút nữa phun lửa.
Không phải, sao Tần Diệu lại nắm tay em trai hắn!
Hoắc Cảnh vẻ mặt nghiêm trọng: "Ở tuổi này của Tiểu Dao xác thật có thể yêu đương được rồi, nhưng phải chăng Tần Diệu có hơi lớn tuổi rồi hay không?"
Ba Hoắc: "......."
Mẹ Hoắc không nói nên lời: "Có phải hai đứa suy nghĩ xa vời quá rồi không? Mẹ vừa nhìn thấy rồi, bọn họ không cẩn thận nắm tay nhau mà thôi!"
"Lại nói, hai đứa không nghe thấy câu cuối cùng mà Tiểu Dao nói à?" Âm thanh cuối cùng này, mẹ Hoắc đè thấp giọng.
Lần này tới lượt hai người anh trai trầm mặc.
Cũng đúng, vốn dĩ chỉ là ngoài ý muốn, Diệp Lạc Dao còn....... Ừm.
Người nên nói xin lỗi là bọn họ!
Xem ra vẫn phải giáo dục lại em trai nhà mình, cho dù không phải nam nhân xa lạ thì cũng phải giữ khoảng cách với hắn!
Sao có thể tùy tiện bị nắm tay như vậy?
Tần Diệu lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng rút tay ra.
Diệp Lạc Dao có chút nghi hoặc quay đầu.
Hở? Không nắm tay nữa?
Tần Diệu hơi hít một hơi, giải thích nói: "Tôi vừa rồi sợ bị lạc mất thôi, hiện tại người đều ra ngoài xem náo nhiệt cả rồi, không cần sợ nữa."
Diệp Lạc Dao nói: "Được thôi."
Nghe kỹ thì giọng điệu tựa hồ còn có chút tiếc nuối.
Sau đó lại nghe cậu ở trong lòng lẩm bẩm:
Nói chứ, tay của Tần tổng nắm vào cũng khá thoải mái. Mình lớn như vậy vẫn chưa từng nắm tay người nào khác như vậy, phải chăng tay của nam nhân khác cũng giống Tần tổng?
Được rồi, lần sau đổi sang người khác nắm thử sẽ biết liền.
Tần Diệu: ".........."
Toàn thể Hoắc gia: ".........."
Con/em muốn thử cái gì?
Lời này nói ra sao nghe như có gì không đúng lắm?!
Hoắc Yến giơ tay che mặt.
Không phải, Diệp Lạc Dao, ý nghĩ này của em thật sự rất nguy hiểm đấy em có biết không hả?!
Hoắc Cảnh lo lắng: "Nếu không qua một khoảng thời gian nữa con sẽ bảo người sắp xếp một khóa học yêu đương cho Tiểu Dao?"
Dù sao cũng là người bước vào giới giải trí, nên vẫn cần phải có một số ý thức chừng mực.
Ba Hoắc nói: "Chẳng phải lão nhị có kinh nghiệm yêu đương đó sao?"
Mẹ Hoắc vẻ mặt ghét bỏ: "Thôi đi, kinh nghiệm của nó chính là bị lừa tiền lừa tình cảm."
Hoắc Yến mạc danh lại bị đâm một dao vào trúng tim.
Người Hoắc gia thở dài nặng nền, đều có chút lo lắng.
Nhưng sự chú ý của Diệp Lạc Dao lúc này đã sớm không còn ở chuyện này nữa rồi, tiếng hô chào đón ngoài cửa lại vang lên vài lần, Diệp Lạc Dao vươn cái cổ dài lên nhìn, liền thấy hai người Chung Tử Duy và "Thôi Thục" được các khách khứa bay vây đi vào bên trong.
Bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Bọn họ sắp tới.
Hai nhà Hoắc gia và Tần gia với tư cách là khách quý, vị trí của hai nhà đều được sắp xếp ở phía trên.
Mắt thấy Diệp Lạc Dao đi tới, mẹ Hoắc vẫy tay với cậu: "Tiểu Đao, mau qua đây ngồi."
Diệp Lạc Dao đi tới vừa ngồi xuống liền nghe MC cất cao giọng nói: "Mời cô dâu chú rể tiến vào!"
Hiện trường lập tức vang lên một tràng vỗ tay như sấm.
Tiếng vỗ tay kết thúc, MC bắt đầu đưa ra lời chúc.
Mà trên sân khấu đã sớm chuẩn bị mấy cái ghế ngồi.
Gia trưởng hai bên gia đình sôi nổi lên sân khấu ngồi, chờ hai vợ chồng mới cưới dâng trà sau khi buổi lễ hoàn tất.
Lúc này toàn bộ sự chú ý của khán giả đều đổ dồn vào hai người mới cưới Diệp Lạc Dao đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng cậu quan sát kỹ càng hơn những người khác.
Diệp Lạc Dao liếc mắt một cái liền nhìn thấy dấu vết mồ hôi còn lưu lại trên trán Chung Tử Duy, lớp trang điểm trên thái dương gã thậm chí đã có chút mờ đi, không chỉ như vậy, bước đi của Chung Tử Duy tuy nhìn không có gì khác thường nhưng tay của gã buông xuống bên cạnh vẫn còn đang hơi run run!
Ha ha ha xem ra vừa nãy cõng Thôi Phồn xuống lầu, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hồi phục lại!
Được rồi được rồi, tôi hiện tại thừa nhận, Chung Tử Duy nhanh còn yếu hơn cả Lục Bác! Ít nhất sau khi bị Hân tỷ đè trên mặt đất Lục Bác vẫn còn sức lực giãy giụa!
Trên mặt người Hoắc gia đều mang theo ý cười.
Ai nói không phải?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai người này đều thối nát như nhau, không ai cao quý hơn ai.
Khi hai người bước lên sân khấu, dưới đài lập tức vỗ tay như sấm.
Qua một lúc mới nghe thấy âm thanh của MC vang lên, bắt dầu chủ trì tiệc cưới hôm nay.
Tới rồi tới rồi!
Phần đặc sắc nhất của ngày hôm nay sắp xuất hiện rồi!
Khác với hôn lễ phương Tây, MC sẽ không hỏi đôi uyên ương có đồng ý trở thành vợ chồng hay không, lễ đầu tiên chính là cô dâu chú rể bái trời đất.
Âm thanh của MC cao cao vang lên: "Bái đầu tiên, mời cô dâu chú rể bái trời đất!"
Chung Tử Duy xoay người khom người với trời đất bên ngoài tiệc cưới, bái xong hắn trực tiếp đứng thẳng rồi xoay người lại.
Chỉ là trong lúc xoay người gã đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
"Thôi Thục" bên cạnh hắn hình như vừa rồi không bái?
Khách khứa trên đài lẫn dưới đài chứng kiến rõ hơn Chung Tử Duy, "Thôi Thục" không những không bái, cậu ta căn bản không hề cử động.
"Đây là chuyện gì vậy?"
"Lẽ nào tin tức trước đó là thật?"
"Tin gì?"
"Các người không biết à? Chính là tin con gái Thôi gia không đồng ý kết hôn với Chung gia, sau đó lại bị ba mẹ ép kết hôn!"
"Cho nên cô gái này vẫn kiên trì cho đến ngày hôm nay?"
"Tôi hình như còn nghe nói bọn họ hiện tại vẫn chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn, nếu thật sự buông bỏ vừa rồi sao có khả năng không động đậy?"
Chuyện phiếm của hào môn không khác người thường lắm, một khi đến chỗ hưng phấn, giọng nói của mọi người sẽ bắt đầu không chịu khống chế nữa.
Các khách nhân nói chuyện phiếm, Tần Diệu đều nghe rõ rành rành, cũng biết được tình huống đại khái.
Chỉ là vừa nghĩ đến người phục vụ vừa rồi mà Diệp Lạc Dao nhìn thấy, Tần Diệu lại có chút nghi ngờ.
Nếu người phục vụ vừa rồi là Thôi Thục, vậy người đang đứng trên đài kia là ai?
Tần Diệu giương mắt nhìn Diệp Lạc Dao.
Hai mắt của Diệp Lạc Dao lúc này giống như đang phát sóng, không chớp một cái nhìn lên đài.
Tầm mắt của Tần Diệu không nhịn được dừng lại trên mặt cậu mấy giây, rồi nhanh chóng dời đi không để lại dấu vết.
Chính lúc này, giọng nói của Diệp Lạc Dao lại vang lên:
Ha ha ha MC cũng mơ hồ luôn rồi, chắc hẳn lúc này hắn đang ở trong lòng kêu cứu mạng đúng không?
Còn hơn ấy chứ!
Trên sân khấu, MC thật sự toát mồ hôi lạnh luôn rồi.
Hắn nhìn "cô dâu" không động đậy trước mặt, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi mình nói quá nhỏ hay không, vì thế MC lại lên tiếng lần nữa: "Bái thứ nhất, xin mời cô dâu chú rể bái trời đất!"
Lần này Chung Tử Duy không trực tiếp xoay người bái trời đất nữa mà vươn tay nắm lấy cánh tay "Thôi Thục" muốn kéo cô cùng nhau bái.
Nhưng tay hắn mới chạm vào tay "Thôi Thục", gã liền cảm thấy có chút không đúng.
Trước khi khi quá khứ phong lưu của gã vẫn chưa bị Thôi Thục phát hiện, cũng không phải là hắn chưa từng nắm tay Thôi Thục.
Chẳng phải chính là cảm giác khi chạm vào tay nữ sinh sao?
Tay của Thôi Thục....... Sao càng sờ càng giống tay nam sinh vậy?
"Anh sờ đủ chưa?" Một giọng nam lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Con ngươi của Chung Tử Duy càng thêm chấn động, kinh ngạc dùng tay chỉ vào người trước mặt: "Em...... em em...... Thôi Thục, lâu ngày không gặp, tại sao giọng em cũng biến thành đàn ông rồi?"
Nói rồi Chung Tử Duy liền muốn vén khăn trùm đầu của "Thôi Thục", nhưng động tác của Thôi Phồn còn nhanh hơn gã, một tay vén khăn trùm đầu của mình lên, một tay khác nắm chặt thành nắm đấm.
Chỉ nghe một tiếng dứt khoát vang lên, Chung Tử Duy bị một quyền đánh trúng, máu mũi lập tức chảy xuống, gã sửng sốt lùi về sau một bước lớn, sau khi nhìn rõ người trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Cậu...... cậu là......"
"Anh mẹ nó không cần biết tôi là ai, tên ghẻ thối như anh mà cũng muốn ăn thịt thiên nga!"
Thôi Phồn nói xong không cho Chung Tử Duy thời gian phản ứng, nắm lấy tay gã trực tiếp bẻ ra sau, sau đó dùng một đòn ném qua vai tiêu sái đem gã nằm vật trên đất.
Sau một tiếng bịch vang lên, hiện trường tiệc cưới hoàn toàn lạnh ngắt như tờ.
Đây là tình huống gì?!
Người trên đài kia rõ ràng là một người đàn ông!
Chung gia và Thôi gia điên rồi sao?
Tại sao phải để con trai bọn họ liên hôn?
Chỉ có Diệp Lạc Dao biết rõ tình hình vô cùng hưng phấn ở trong lòng kêu gào:
Động tác vén khăn trùm đầu thêm tư thế vật qua vai này của Thôi Phồn quá đẹp trai!
Nhưng mà vẻ mặt vừa rồi của Chung Tử Duy thật là đặc sắc! Trực tiếp biểu diễn biến hóa người sống.
Chị gái biến thành em trai, đều bị dọa ngốc rồi đúng không ha ha ha!
———
Trời lạnh nên tôi cũng lười luôn, vừa gõ bàn phím vừa run rẩy.
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái