Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 53: C53: Hôn lễ kiểu trung
Diệp Lạc Dao nằm trên sofa thở hơi thật dài, không hề chú ý đến tầm mắt của cả nhà đều hướng về phía mình.
Thôi Phồn thay chị gái kết hôn, sau đó thì sao?
Con/em mau nói đi!
Mẹ Hoắc vội vàng nhìn sang ba Hoắc.
Ba Hoắc đưa tay gãi đầu, suy nghĩ vài giây rồi buột miệng nói ra: "Tiểu Dao, nếu là chị gái của bạn học tiểu học của con, vậy nếu không con đi cùng ta đi, vừa hay có thể giao lưu cảm tình với bạn học."
Ừm, nói câu này xong, chính bản thân ba Hoắc cũng có chút chột dạ.
Nhưng Diệp Lạc Dao đang có ý này, vì thế cậu không do dự gật đầu nói: "Dạ."
Sau đó ở trong lòng cười vui vẻ: Nhưng mình sẽ không nói cho ba Hoắc biết, mình với Thôi Phồn vốn dĩ không quen thân, mình chỉ đến hiện trường ăn dưa mà thôi!
Người Hoắc gia ba nhìn con, con nhìn mẹ.
Đúng vậy, bọn họ cũng muốn tới ăn dưa.
Cho nên rốt cuộc là dưa gì?
Mọi người yên lặng chờ đợi.
Sau khi chơi xong ván game, Diệp Lạc Dao mới thoát khỏi giao diện trò chơi, mở bản ghi nhớ trong điện thoại, tốc độ nhanh chóng lướt xem rồi gật đầu liên tục.
Quả nhiên là vậy, xem ra mình không nhớ sai!
Như vậy xem ra Thôi Phồn và Thôi Thục cũng khá đáng thương, gặp đúng cặp ba mẹ như vậy!
Mẹ Hoắc quay đầu nhìn ba Hoắc.
Quả nhiên, vấn đề nằm trên người cha mẹ!
Tổ tiên Thôi gia là thư hương thế gia, cho đến thế hệ của ba Thôi Phồn mới bắt đầu lập nghiệp kinh doanh, nhưng đáng tiếc, Thôi Phủ không có đầu óc kinh doanh, thời kỳ đầu công ty phát triển khá thuận lợi nhưng đến hiện tại đã lâm vào cảnh nguy khốn, vì để duy trì việc kinh doanh của công ty, cặp vợ chồng này lôi kéo rất nhiều nguồn đầu tư, thậm chí còn có rất nhiều khoản vay nợ ngân hàng.
Nhưng cho dù như vậy cũng không làm giảm được hoàn cảnh khốn cùng trước mắt của công ty, cho nên cặp vợ chồng này nghĩ đến việt để Thôi Thục liên hôn lôi kéo đầu tư......
Diệp Lạc Dao khẽ cau mày, vô cùng coi thường việc làm của ông bà Thôi gia.
Rõ ràng do ba mẹ vô năng, tại sao phải lôi kéo liên lụy cho con gái?
Những người khác của Hoắc gia cũng rất khó chịu.
Tình trạng liên hôn trong hào môn thế gia rất thường thấy, nhưng hầu hết các trường hợp liên hôn đều dựa trên lợi ích đôi bên, sau khi liên hôn, gia tộc hai bên đều có lợi ích mà không phải chỉ có một bên có lợi.
Nhưng Thôi gia thì khác, ngay từ đầu bọn họ đã hướng đến đầu tư, vậy cũng có nghĩa chỉ cần có thể có tiền đầu tư, những việc làm khác bọn họ đều không quan tâm, càng đừng nói đến hạnh phúc của con gái.
Chuyện này có khác gì bán con gái để đổi tiền đâu?
Không thể không nói, Thôi Thục còn rất hiểu chuyện. Ban đầu ông bà Thôi gia nói đến chuyện liên hôn với Thôi Thục, Thôi Thục không phải đối mà trực tiếp đồng ý!
Mẹ Hoắc lập tức cau mày.
Không đúng, khoảng thời gian trước đó chẳng phải có người nói Thôi Thục không đồng ý cuộc hôn nhân này sao?
Lại là chuyện gì đây?
Chỉ nghe Diệp Lạc Dao nói tiếp:
Ông Thôi bà Thôi thấy Thôi Thục gật đầu liền nóng lòng đến Chung gia thương lượng chuyện liên hôn. Tương lai phát triển công ty của Chung gia thật ra không bằng Thôi gia nhưng không nhiều tiền bằng tổ tiên bọn họ! Hơn nữa con trai Chung gia cũng đã đến tuổi kết hôn, cho nên hai bên gia đình vừa gặp đã ăn ý.
(*) Nguyên văn — Nhất phách tức hợp : nghĩa đen là vừa gõ một nhịp liền có thể hợp nhất thành một bản nhạc. Ý nói hai người mới lần đầu gặp mà đã rất hợp nhau, ăn ý với nhau.
Dưới sự tác hợp của cha mẹ đôi bên, Thôi Thục rất nhanh cùng Chung Tử Duy gặp mặt, ban đầu Thôi Thục xác thật vẫn có chút ấn tượng tốt với Chung Tử Duy nhưng khi tiếp xúc với Chung Tử Duy càng nhiều, cô phát hiện Chung Tử Duy căn bản không phải quân tử nhanh nhẹn như vẻ bề ngoài, người này chính là một tên quần áo lụa là từ đầu đến chân.
Mọi người đều là người trong vòng, Hoắc Yến cũng từng nghe nói đến sự tích của Chung Tử Duy.
Hừm......
Khi còn học cấp 3, Chung Tử Duy đã thích đến quán bar, về sau trưởng thành mỗi ngày đều ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, bạn gái đổi hết người này tới người khác ———
Nói chung, xác thật không phải thứ tốt lành gì.
Ba Hoắc mẹ Hoắc không hiểu rõ bằng Hoắc Yến nhưng cũng nghe được một số tin tức.
Sau khi biết bộ mặt thật của Chung Tử Duy, Thôi Thục liền không muốn liên hôn nữa, cô đưa ra yêu cầu hủy bỏ hôn nhân này với ba mẹ nhưng Chung gia lúc này đã đưa sính lễ, ông Thôi bà Thôi sao có khả năng sẽ đồng ý trả lại số tiền này?
Cả nhà nghe đến đây cũng hiểu được.
Thôi Thục từng nghĩ hi sinh hôn nhân đại sự của bản thân để cứu vãn công ty nhà mà nhưng tiền đề là Chung Tử Duy phải xứng đôi vừa lứa.
Một công tử bột chỉ biết ăn chơi khoái lạc không đáng để Thôi Thục giao ra hạnh phúc của cô, cho nên cô mới phản kháng gia đình.
Chẳng lẽ Thôi Phồn thay chị gả đi chính là vì Thôi Thục phản kháng thất bại?
Tốc độ lật bản ghi nhớ của Diệp Lạc Dao càng lúc càng nhanh, càng xem chân mày cậu càng nhíu chặt hơn.
Quả nhiên, chỉ nghe Diệp Lạc Dao ở trong lòng kêu to một tiếng:
Ông bà Thôi gia này quả thật không phải con người! Vì Thôi Thục không đồng ý kết hôn với Chung Tử Duy, bọn họ vì muốn ép cô không chỉ khống chế tự do cá nhân của Thôi Thục, thậm chí còn cưỡng ép đưa Thôi Thục lên giường của Chung Tử Duy!
Cái thứ gì vậy?
Người Hoắc gia đều trừng to mắt.
Bọn họ thật sự là cha mẹ của Thôi Thục à?
Nào có cha mẹ vì tiền mà trực tiếp đưa con gái nhà mình lên giường người ta như vậy?
Quả thật chính là súc sinh!
Mẹ Hoắc nghe tới đây liền tức giận, có cần báo cảnh sát không?
Hành vi tình dục khi chưa có sự đồng ý của bên nữ, hoàn toàn có thể tố cáo Chung Tử Duy về tội cưỡng hiếp!
Sau đó liền nghe Diệp Lạc Dao nói:
A, còn may còn may, Thôi Phồn kịp thời chạy tới, không chỉ đánh Chung Tử Duy một trận còn đánh ba cậu ta thành gấu trúc luôn ha ha ha ha.
Người Hoắc gia đồng thời thở phào.
Thôi Thục không bị ức hiếp là được.
Chỉ là hành vi của ông Thôi bà Thôi quả thật quá xấu xa!
Ba Hoắc đột nhiên xoay đầu nhìn Hoắc Cảnh,
Có phải gần đây Thôi gia đang nói chuyện hợp tác với nhà chúng ta hay không?
Hoắc Cảnh gật đầu.
Hắn sẽ dặn người mau chóng từ chối hợp tác của Thôi gia.
Hắn không dám hợp tác doanh nghiệp với loại người có nhân phẩm kém như vậy.
Sau chuyện này, Thôi Thục hoàn toàn chết tâm với cha mẹ nhưng cô lại bị cha mẹ khống chế tự do cá nhân, căn bản không thể chạy thoát, ngay cả Thôi Phồng về sau cũng bị giáo huấn một trận.
Vì thế hai chị em mưu đồ bí mật, liền có màn gả thay chị gái lần này!
Mọi người nghe đến đây cũng hiểu được nguyên nhân mà Thôi Phồn gả thay.
Nhưng bọn họ vẫn rất tò mò, Thôi Phồn là một bé trai, cậu ấy thay chị gả đi thế nào?
Chắc trong hôn lễ sẽ bị lộ tẩy đúng không?
Diệp Lạc Dao hiển nhiên biết chi tiết bên trong, cậu ngồi trên sofa hai mắt đều phát sáng.
Nhưng vào thời điểm này cậu lại không ở trong lòng lẩm bẩm nữa, chỉ hưng phấn nói:
Được được được, mình đã bắt đầu nóng lòng muốn đi tham gia tiệc cưới rồi! Ngày mai mau đến nhanh đi!
Nghĩ tới đây, Diệp Lạc Dao đột nhiên buông điện thoại nhìn ba Hoắc: "Ba Hoắc, ngày mai chúng ta trực tiếp đến địa điểm cưới hay là có thể đến nơi đón dâu xem thứ?"
Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.
Tiệc cưới mà bọn họ thường tham gia đều đến thẳng địa điểm tổ chức hôn lễ.
Nhưng Diệp Lạc Dao đã nhắc đến chuyện này ——
Mẹ Hoắc hai mắt sáng lên, cười hỏi: "Con muốn đi xem đón dâu?"
Diệp Lạc Dao gật đầu liên tục.
Hiện trường đón dâu chính là hiện trường nữ tân nương biến thành nam tân nương, mình nhất định không thể bỏ qua!
Mẹ Hoắc khẽ cười.
Quả nhiên!
Bà biết hiện trường chắc chắn có náo nhiệt để xem.
Vì thế mẹ Hoắc trực tiếp nói: "Cũng được, Thôi Phồn chẳng phải là bạn học của con à, đợi lát nữa ba con sẽ gọi điện hỏi, nói con muốn qua đó xem, nếu như có thể, ngày mai chúng ta đến nhà gái xem."
Thôi gia vốn dĩ muốn Hoắc thị và Thôi thị thúc đẩy quan hệ hợp tác, ba Hoắc gọi điện tới chắc chắn sẽ không bị từ chối.
Diệp Lạc Dao cười vô cùng vui vẻ: "Dạ!"
Những người khác của Hoắc gia cũng cười vui vẻ, phát ra tiếng cảm khái như Diệp Lạc Dao.
Ngày mai à, mau đến đi!
........
Ngày hôm sau, vừa nghĩ tới hôm nay có thể đến hiện trường ăn dưa xem náo nhiệt, sáng sớm đồng hồ báo thức vừa vang Diệp Lạc Dao liền chủ động từ trong ổ chăn ngồi dậy.
Đánh răng rửa mặt xong, vừa mở cửa Diệp Lạc Dao liền nhìn thấy Hoắc Yến đứng ở cửa đang định gõ cửa.
Diệp Lạc Dao sửng sốt: "Hả? Anh hai, anh tới làm gì?"
Hoắc Yến nói: "Đương nhiên gọi em rời giường rồi, chẳng phải muốn đi tham gia tiệc cưới à?"
Diệp Lạc Dao càng nghi hoặc: "Nhưng anh hai, hôm qua không phải anh nói anh không đi sao?"
Hoắc Yến mặt không biến sắc: "Anh đổi ý không được à?"
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, không xoắn xuýt mà chỉ cảm khái.
Được rồi được rồi, dù sao thì anh hai cũng đến tuổi rồi.
Đến lượt Hoắc Yến nghi ngờ.
Hắn đến tuổi gì cơ?
Sau đó liền nghe thấy Diệp Lạc Dao ở trong lòng lẩm bẩm:
A không đúng, anh hai mới 29 tuổi, không thể nhanh như vậy đã đến thời kỳ mãn kinh tính tình thay đổi thất thường được đúng không?
Hoắc Yến: "........"
Anh cảm ơn em nha Diệp Lạc Dao!
Chờ hai người xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Cảnh mặc vest đi giày da ngồi nghiêm chỉnh, Diệp Lạc Dao càng thêm kinh ngạc.
"Anh hai, anh đây là......"
Lễ phục cũng mặc luôn rồi, chắc không thể đến công ty hợp đâu phải không?
Hoắc Cảnh hai mắt không chớp một cái, mặt không đổi nói: "Hội nghị công ty đã hủy rồi, vừa hay hôm nay có thời gian nên thuận tiện đi uống rượu mừng."
Diệp Lạc Dao gật đầu.
Hoắc Yến cúi đầu che đi nụ cười trên môi mình.
Hoắc Cảnh chỉ giả vờ như không nghe thấy lời trêu chọc của Diệp Lạc Dao.
Hắn chỉ muốn đi ăn dưa, đi làm thì chẳng phải mỗi ngày đều có thể đi được? Nhưng dưa không phải mỗi ngày đều có!
Không lâu sau, mẹ Hoắc và ba Hoắc làm tạo hình xong cũng xuống lầu.
"Xong rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!" Mẹ Hoắc cười nói.
Một tiếng sau, năm người Hoắc gia đúng giờ tới trước cửa biệt thự Thôi gia.
Chờ xuống xe rồi mọi người mới phát hiện, vật trang trí hôn lễ bên ngoài biệt thự Thôi gia toàn là phong cách cổ.
Chẳng lẽ hôm nay là hôn lễ kiểu Trung?
Sáng sớm ông Thôi bà Thôi đã đứng đợi ở cửa, thấy người Hoắc gia xuống xe, bọn họ nhanh chóng đi tới chào hỏi, trên người hai người cũng mặc Hán phục.
Diệp Lạc Dao quán sát hai người.
Mặc quần áo như con người nhưng lại hành xử như một con chó, làm việc không giống con người!
Chửi hay lắm!
Người Hoắc gia che giấu ý cười trên mặt, bắt đầu hỏi han với ông Thôi bà Thôi.
Nói chuyện chưa được mấy câu, ông Thôi bà Thôi liền dẫn bọn họ vào bên trong.
Càng đi sâu vào trong càng có thể thấy được một số đồ trang trí phong cách cổ.
Mẹ Hoắc xác thật không nhịn được hỏi: "Hôn lễ hôm nay là hôn lễ kiểu Trung?"
Ông Thôi bà Thôi nghe vậy nhìn nhau cười.
Nhắc đến đây bà Thôi liền tự hào, cười nói: "Đúng vậy, các vị chắc cũng biết, hai nhà chúng tôi đều là thư hương môn đệ, cha mẹ đều thích văn hóa truyền thống của chúng ta, con gái nhà tôi cũng vậy cho nên con bé nói hy vọng hôn lễ của con bé cũng là hôn lễ kiểu Trung, nên hôn sự hôm nay chúng tôi đều dựa theo nghi lễ thời Hán mà làm!"
Mẹ Hoắc gật đầu: "Thì ra là vậy."
Diệp Lạc Dao âm thầm bĩu môi.
Đúng thật khá truyền thống, truyền thống đến mức ngay cả "truyền thống tốt đẹp" của "bán con gái lấy vinh quang" ở cổ đại đều được lưu giữ.
Hoắc yến: "Khụ khụ......"
Hắn thật sự suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng!
Cái miệng này của Diệp Lạc Dao, quả thật chửi quá đúng.
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng nhịn rất khổ cực.
Cũng may ông Thôi bà Thôi không chú ý đến biểu cảm thay đổi của nhà bọn họ, vẫn nhiệt tình chào đón bọn họ vào uống trà.
Diệp Lạc Dao không muốn ngồi ở đây nhưng nhất thời cậu cũng không nghĩ ra lý do rời đi.
Chính vào thời điểm này bà Thôi mở miệng nói: "Nói đến thì hình như Lạc Dao nhà các vị và Thôi Phồn nhà chúng tôi còn là bạn học đúng chứ?"
Mẹ Hoắc gật đầu: "Đúng, hôm qua Tiểu Dao có nói, thằng bé và Thôi Phồn và bạn học tiểu học."
"Vậy tôi sẽ nói Thôi Phồn dẫn Tiểu Dao đi dạo một vòng trong nhà nhé?" Ông Thôi rất nhiệt tình.
Diệp Lạc Dao vội gật đầu: "Được ạ được ạ, vừa hay cháu cũng rất lâu chưa gặp lại cậu ấy."
Ông Thôi cầm điện thoại gọi điện.
Một lúc sau liền nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bên này.
Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn, hai mắt lập tức sáng lên, giọng điệu có chút kích động.
Mặc dù xác thật đã rất lâu rồi mình chưa gặp lại Thôi Phồn, nhưng mấy bức ảnh cậu ta đăng trong vòng bạn bè trước kia cũng không thấy cậu ta béo như vậy! Chẳng lẽ bên trong cậu ta đã mặc bộ áo cưới giống y đúc chị gái mình?
Người Hoắc gia cũng đưa mắt nhìn sang.
Dáng người Thôi Phồn không cao, thấp hơn Diệp Lạc Dao nửa cái đầu, chắc chỉ cao khoảng 1m75, mặc bộ Hán phục nam màu đỏ, khuôn mặt trông như không có thịt nhưng dáng người có chút hơi mập mạp, xác thực có chút không nhất quán, nói cậu ta mặc hai bộ Hán phục thì thật sự rất có khả năng!
Cho nên Thôi Phồn đã chuẩn bị từ lâu rồi sao?
Khi Thôi Phồn nhìn thấy Diệp Lạc Dao, vẻ mặt cậu ta hơi thay đổi, sau đó liền nở nụ cười, chủ động chào hỏi với Diệp Lạc Dao: "Tôi vừa rồi còn tò mò không biết là bạn học nào của tôi, thì ra là Diệp Lạc Dao, quả thật đã lâu không gặp."
Diệp Lạc Dao cười: "Đúng là rất lâu rồi."
Suy cho cùng thì chúng ta chưa gặp mặt được mấy lần kể từ khi tốt nghiệp tiểu học.
Thôi Phồn lịch sự chào hỏi với từng người có mặt, rồi nói với Diệp Lạc Dao: "Vậy đi thôi, tôi dẫn cậu đi dạo một vòng?"
Diệp Lạc Dao nhanh chóng đứng dậy: "Được."
Hoắc Yến thấy bóng dáng hai người đi xa, ánh mắt lập tức có chút oán hận.
Thôi Phồn đều đã mặt áo cưới bên trong rồi, chứng tỏ cậu ta đã bắt đầu chuẩn bị rồi!
Diệp Lạc Dao chắc cũng đang định đi thẳng tới hiện trường?
Hắn cũng muốn đi cùng Diệp Lạc Dao!
Bọn họ khi nào mới có thể đi?
Mẹ Hoắc dùng ánh mắt ra hiệu Hoắc Yến bình tĩnh đừng nóng vội.
Con thấy Tiểu Dao vừa rồi đâu có gấp, khẳng định vẫn còn khoảng thời gian nữa thì sự việc mới xảy ra, bọn họ ngồi ở đây đợi một lúc cũng không vấn đề gì!
Không gấp không gấp.
Diệp Lạc Dao theo Thôi Phồn ra khỏi phòng khách, cậu đang do dự phải hỏi lát nữa nơi rước dâu ở chỗ nào thế nào thì nghe thấy Thôi Phồn đột nhiên nói: "Tự cậu đi dạo một lát đi, giờ tôi không có thời gian dẫn cậu đi dạo."
Diệp Lạc Dao sửng sốt rồi đáp: "A, được."
Vốn dĩ Diệp Lạc Dao và Thôi Phồn đã không quen thân, hơn nữa không lâu nữa Chung gia sẽ đến đón dâu, thời điểm này Thôi Phồn nhất định sẽ rất bận, Diệp Lạc Dao cũng không muốn lãng phí thời gian của cậu ta.
Thôi Phồn thấy Diệp Lạc Dao sảng khoái gật đầu như vậy, có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao đợi mấy giây nhưng không thấy Thôi Phồn rời đi, không hiểu nhìn cậu ta: "Không phải cậu bận à?"
Thôi Phồn trầm mặc một lúc cậu ta mới mở miệng nói: "Có phải gần đây ba mẹ tôi muốn hợp tác cùng nhà cậu không?"
Diệp Lạc Dao không quan tâm đến chuyện công ty nhưng có thể nhìn thấy qua thái độ của ông Thôi bà Thôi đối với ba Hoắc mẹ Hoắc, cậu nói: "Có thể là vậy."
Trong mắt Thôi Phồn lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo, tức khắc nói: "Vậy cậu tốt nhất nên khuyên ba mẹ cậu suy nghĩ cẩn thận, cố gắng đừng hợp tác với nhà chúng tôi."
Diệp Lạc Dao có chút kinh ngạc nhìn Thôi Phồn.
Thôi Phồn nói xong cũng không quản Diệp Lạc Dao nữa mà xoay người đi lên cầu thang bên cạnh lên tầng hai.
Cho đến khi bóng lưng của Thôi Phồn biến mất, Diệp Lạc Dao mới không nhịn được cười.
Khuyên chúng tôi không nên hợp tác với Thôi gia, nên Thôi Phồn đã sớm có ý định đánh gục Thôi thị?
Mình thích xem vì việc nước mà quên tình nhà!
Diệp Lạc Dao nhớ lại phương hướng rời đi của Thôi Phồn, một mình đi dạo một vòng ở bên ngoài, chắc chắn giờ này Thôi Phồn đã chuẩn bị xong mới quay về.
Thời gian không sai biệt lắm, mình phải đi tham gia náo nhiệt!
Con đường này có thể lên tầng hai, nhưng Thôi Phồn chắc hẳn không thể trực tiếp vào phòng của Thôi Thục đâu nhỉ?
Diệp Lạc Dao dọc theo cầu thang đi lên nhưng không lên lầu hai mà trực tiếp đi lên ban công lớn ở tầng trên cùng. Tầng cao nhất không có người, trên đó chỉ có một bể bơi rất lớn, nhìn bình thường không có gì khác thường, nhưng trên thang cuốn bên cạnh bể bơi biệt thự có một sợi dây thừng to gần bằng cánh tay trẻ em, điểm đến của sợi dây dừng ngay ở vị trí cửa sổ của tầng hai.
Diệp Lạc Dao cong miệng.
Vậy là Thôi Phồn dựa vào sợi dây này mà vào sao!
Cùng một thời gian, trong phòng khách.
Ông Thôi nói: "Sắp đến giờ Chung gia tới đón dâu rồi, tôi lên lầu xem đứa nhỏ trước, các vị muốn đi cùng chứ?"
Mẹ Hoắc lập tức gật đầu: "Được, vừa hay chúng tôi cũng muốn xem cô dâu!"
Vì thế hàng người cùng nhau đi lên tầng hai.
Mặc dù nói Thôi gia tiến hành hôn lễ kiểu Trung, nhưng dù gì bây giờ cũng là thời hiện đại, không có nhiều quy định như xưa, không chỉ có bọn họ muốn đi xem cô dâu mà còn có rất nhiều họ hàng của Thôi gi cũng tới phòng cưới tham gia náo nhiệt.
Diệp Lạc Dao đã tới từ sớm nhưng không đi vào, chỉ đứng ở cửa sổ hành lang hóng.
Thấy nhóm người ba Hoắc mẹ Hoắc đi lên, hai mắt cậu sáng lên vội vàng vẫy tay với mọi người.
Ông Thôi nhìn thấy Diệp Lạc Dao, theo bản năng hỏi: "Sao chỉ có mình Lạc Dao? Thôi Phồn đâu?"
Diệp Lạc Dao cười: "Cháu nói với cậu ấy cháu muốn đi dạo một mình nên để cậu ấy đi rồi."
Sao tôi có thể làm phiền Thôi Phồn được chứ! Cậu ta là người muốn đi làm chuyện lớn!
Người Hoắc gia đều không nhịn được nhếch môi.
Làm tốt lắm!
Ông Thôi nghe Diệp Lạc Dao nói như vậy, cũng không hỏi nhiều mà cười dẫn người Hoắc gia đi đến phòng cưới.
Diệp Lạc Dao lúc này mới cùng nhau đi vào.
Phòng cưới của Thôi Thục rất lớn, lúc này trong phòng toàn mà mấy họ hòng và trẻ em đến chung vui, trong phòng khá ồn ào.
Thô Thục mặc trang phục cô dâu, ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt hơi cụp xuống giống như không nghe thấy tiếng ồn của đám đông.
Diệp Lạc Dao đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, sau đó ánh mắt sáng lên.
Hai phụ dâu kia chính là vệ sĩ trông coi Thôi Thục đúng không!
Người Hoắc gia đồng thời nhìn sang phụ dâu.
Hai phụ dâu đứng hai bên trái phải của Thôi Thục, nhìn thì không có gì bất thường nhưng vấn đề chính là nằm ở đây,
Mặc dù các cô con gái hào môn từ khi còn nhỏ đã được giáo dục lễ nghi, nhưng không có cô con gái nhà nào lại đứng như tư thế quân đội như này cả?!
Hôm nay tổ chức hôn lễ, nhưng ông bà Thôi gia vẫn trông coi Thôi Thục nghiêm ngặt như vậy.
Cũng khó trách Thôi Phồn sẽ sinh ra ý nghĩ thay chị gái gả đi,
Đồng thời bọn họ càng tò mò hơn.
Rốt cuộc Thôi Phồn hoán đổi với Thôi Thục như thế nào?
Mặc dù hai chị em có vẻ cao gần bằng nhau nhưng Thôi Phồn cao 1m75 nhưng Thôi Thục chỉ cao 1m7, thật sự sẽ không bị lộ chứ?
Để tránh cho vệ sĩ phát hiện điều bất thường, người Hoắc gia chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Ông Thôi tiến lên muốn gọi Thôi Thục đứng dậy chào hỏi với người Hoắc gia, nhưng Thôi Thục giống như không nghe thấy ông Thôi nói, vẫn cúi đầu ngồi yên không động đậy.
Sắc mặt ông Thôi tức khắc có chút khó coi.
Bà Thôi cũng lạnh mặt, trực tiếp đi tới bên cạnh cô hạ thấp giọng nói: "Thôi Thục, mày kéo mặt xuống cho ai xem? Trong ngày vui mày đừng chọc mẹ tức giận!"
Diệp Lạc Dao nhướng chân mày, ở trong lòng giễu cợt:
Vậy thôi cũng muốn tức giận? Đợi lát nữa trong tiệc cưới nhìn thấy con gái bà biến thành con trai, khi đó không chừng bà sẽ phát điên luôn chăng?
Mẹ Hoắc đưa tay che miệng, đến khi cười xong mới nhẹ giọng nói: "Ai da, cô nhìn cô nói gì kìa? Có cô gái nào không muốn vui vẻ trong ngày vui của mình? Người ta nói hôn nhân là chuyện quan trọng nhất, Tiểu Thục lần đầu kết hôn khẳng định khó tránh việc lo lắng."
Ba Hoắc cũng tiếp lời: "Đúng, chào hỏi cũng không phải chuyện gì lớn, người Chung gia sắp tới đón dâu rồi, chi bằng để đứa nhỏ yên tĩnh một lúc đi."
Ba Hoắc mẹ Hoắc đã nói như vậy rồi, ông Thôi bà Thôi cũng không thể nói gì thêm, chỉ cười làm lành.
Mẹ Hoắc lại nói: "Được rồi, hai người cũng không cần tiếp đón chúng tôi, chúng tôi cũng đã nhìn thấy cô dâu, lát nữa còn phải khởi hành đến Chung gia, hai người đi làm việc trước đi."
Chính vào lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng còi.
Diệp Lạc Dao đi tới cửa sổ nhìn xuống.
Chung gia tới rồi!
Hai người vừa đi, ở trong phòng Thôi Thục lúc này mới ngẩng đầu nhìn căn phòng, sau đó đứng dậy.
Hai mắt Diệp Lạc Dao lập tức sáng lên.
Sắp hành động rồi!
Người Hoắc gia cũng quay đầu nhìn sang.
Sau đó nghe Thôi Thục quay đầu liếc nhìn hai vệ sĩ phù dâu bên cạnh: "Tôi muốn đi phòng vệ sinh một lát."
Trong đó một vệ sĩ phù dâu nói: "Tôi đi cùng cô."
Thôi Thục kéo khóe miệng, cầm chiếc khăn trùm đầu trên bàn lên rồi đi về phía phòng vệ sinh trong phòng.
Người Hoắc gia có chút sửng sốt.
Sắp bắt đầu đổi người rồi sao?
Không phải, đợi đã.
Đổi thế nào?
Trong chớp nhoáng, người Hoắc gia đột nhiên nhớ tới câu tiếng lòng trước đó rất lâu của Diệp Lạc Dao ———
Cho nên Thôi Phồn dựa vào sợi dây này để vào!
Đồng từ của người Hoắc gia đồng thời co rút.
Vậy Thôi Phồn đã sớm trốn trong phòng vệ sinh của phòng Thôi Thục?
A, chờ đã ——
Thôi Thục vừa đứng lên, nhìn cũng không giống như chỉ cao 1m7.
Âm thanh kích động của Diệp Lạc Dao lại lần nữa vang lên:
Giày đế cao, được được được, để mình xem chờ lát nữa "Thôi Thục" đi ra còn đi giày đế cao nữa hay không?
Người Hoắc gia lập tức trợn to mắt.
Bọn họ lúc này mới chú ý đến giày của Thôi Thục.
Mọi người cong khóe miệng.
Rất tốt, bọn họ cũng bắt đầu mong chờ rồi.
Thôi Thục đi tới cửa phòng vệ sinh, vệ sĩ không đi theo vào mà chỉ đứng canh ngoài cửa.
Khoảng 5 phút sau, "Thôi Thục" đẩy cửa phòng vệ sinh ra, cô vẫn mặc bộ Hán phục màu đỏ như vừa rồi, chiếc khăn trùm đầu vốn dĩ được cô cầm trong tay lúc này đã được đội trên đầu cậu ta.
Vệ sĩ nhìn khăn trùm đầu của "cô" rõ ràng có phần sửng sốt: "Sao cô......"
Liền nghe một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Người đã tới rồi, tôi bây giờ không trùm đầu thì chờ đến khi nào mới trùm?"
Giọng nói này nghe rất không khách khí, còn có chút khàn khàn nhưng hoàn toàn không có chút liên quan đến giọng nam, chính là thanh âm của nữ.
Đến đây lại hiếu kỳ.
Cho nên thật sự đã đổi người rồi sao?
Người Hoắc gia khó hiểu.
Sau đó liền nghe thấy Diệp Lạc Dao che miệng cười.
Giọng thật, thật lợi hại!
Hai vệ sĩ này được phái đến để trông chừng Thôi Thục, họ không biết nhiều về Thôi Thục nên chắc chắn càng không biết nhiều về Thôi Phồn? Phải biết, Thôi Phồn đã học lồng tiếng từ khi học cấp hai rồi!
Đừng nói là mô phỏng giọng nói của chị cậu ta, cậu ta muốn mô phỏng của ai cũng có thể làm được!
Người Hoắc gia cũng bừng tỉnh đại ngộ,
Khó trách có thể thuận lợi đổi người như vậy!
"Thôi Thục" đã nói như vậy, vệ sĩ cũng không thể nói gì hơn, cùng cậu ta đi đến bàn trang điểm.
Hoắc gia nhìn rất nghiêm túc, khi "Thôi Thục" bước đi, giày của cậu ta đương nhiên cũng bị lộ ra ngoài.
Trước khi vào vẫn đi giày đế cao nhưng bây giờ đã đổi thành đôi giày bệt bình thường màu đỏ.
Tuyệt!
Hay cho một màn chị gái đổi thành em trai!
Trong mắt Hoắc gia tràn đầy thán phục.
Bọn họ vốn dĩ còn cho rằng Thôi Phồn và Thôi Thục sẽ hoán đổi khi đến nơi tổ chức tiệc cưới cơ!
Không ngờ ngay trước lúc đón dâu hai người sẽ hoán đổi thân phận luôn, không thể không nói lá gan của Thôi Phồn thật sự rất lớn.
Diệp Lạc Dao càng kích động hơn:
A a a a, Chung Tử Duy lên rồi!
- -----
Cái truyện này nó nhiều tên thật chứ, nhiều khi lẫn lộn tùm lum:(
Nay lạnh lẽo quá trời, chiều quá đi đám cưới đứng hóng gió biển đã muốn xỉu ngang xỉu dọc rồi.
Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái