Sa Bẫy
Chương 44: Mất liên lạc
121@-Trong khoảng thời gian ngắn vẫn không ai phát hiện Briden Gore mất tích, có lẽ là vì người này luôn tận tâm với việc truyền giáo và hay nghiên cứu ở nhiều nơi nên thỉnh thoảng mất liên lạc mọi người cũng không lấy làm lạ.
Ít nhất sau khi ông ta chết một tuần, Lâm Tuyết Trì vẫn không thấy bất kỳ tin tức gì từ các phương tiện truyền thông.
Mặc dù mùa xuân đã đến nhưng Seattle vẫn có tuyết rơi. Hơi lạnh chưa tan, thỉnh thoảng có tiếng kêu của chim vàng anh hay chiền chiện trong sương mù thăm thẳm. Lâm Tuyết Trì vô tình tìm thấy một tổ chim trên cây bạch quả trước cửa sổ, trong đó có hai con chim non ướt sũng, tiếng kêu của chúng rất yếu nhưng lại vui vẻ. Anh đứng ở cửa sổ hồi lâu nhưng vẫn không thấy con chim mẹ, thế là không quan tâm đến mấy con chim này nữa.
Một tuần nữa khi anh nhớ tới tổ chim, tiếng kêu của chim đã có thể xuyên qua sương gió.
Dụ Giang khá hài lòng: "Trời lạnh thế này vẫn sống sót được, sức sống thật sự rất mạnh mẽ."
Nhưng Lâm Tuyết Trì lại rất thờ ơ: "Hót hay thì có ích gì? Biết kiếm ăn mới không chết đói."
"Em nghiêm khắc quá rồi." Dụ Giang nói: "Mỗi sinh vật đều có cách sinh tồn của nó."
Lâm Tuyết Trì bĩu môi, đóng sầm cửa sổ lại. Hôm nay anh đi làm sớm, ăn sáng xong sẽ đến bệnh viện, đúng lúc một đợt sinh viên thực tập mới đến, y tá trưởng bảo anh đặt ra quy định cho họ.
Các thực tập sinh được giao cho Lâm Tuyết Trì là một nam một nữ. Lâm Tuyết Trì vừa đọc sơ yếu lý lịch vừa nhìn hai người mới rụt rè. Cô gái có tóc xoăn vàng óng, kẹp tóc bằng kẹp màu hồng, để lộ vầng trán rộng. Những đốm tàn nhang trên hai má khiến cô trông trẻ trung bẽn lẽn, cô dùng ánh mắt hưng phấn nhìn chiếc mũ bác sĩ chính của Lâm Tuyết Trì, Lâm Tuyết Trì rất quen thuộc với kiểu ánh mắt này, năm anh vào Boen cũng đã dùng ánh mắt đó để nhìn bác sĩ chính của anh.
Nam sinh hơi mập, trên bụng treo lủng lẳng cặp kính gọng đen to tướng, đường viền cổ áo màu vàng nhô ra, vẻ mặt căng thẳng, hơi nhíu mày, như muốn dùng sự nghiêm túc để che đậy sự chất phác. Lâm Tuyết Trì đã gặp nhiều người mới thế này trong bệnh viện, hầu hết đều có tương lai đáng lo vì thiếu khả năng đưa ra quyết định quả quyết, kiểu bác sĩ này đơn giản là tai nạn cho bệnh nhân.
Lâm Tuyết Trì cau mày, đối mặt với hai thực tập sinh không nhìn thấy tương lai, anh quyết định đưa họ đi thăm phòng bệnh trước: "Thái độ đi thăm phòng tử tế một chút, đánh thức bệnh nhân thì nên xin lỗi. Chỗ tôi không nhiều quy tắc, đừng đi trễ về sớm, khi tôi gọi, nên đến gặp tôi trong vòng năm phút, năm phút không đến tôi xem như hai người chết rồi. Bác sĩ thực tập được thống nhất có một ngày nghỉ sau 48 giờ trực, nếu muốn nghỉ phép đưa đơn cho tôi, tôi ký tên rồi đưa qua nhân sự. Giờ nghỉ có thể đến văn phòng ngủ một lúc nhưng giường là của tôi, đừng động vào, hai người ngủ sofa.
Khoa điều trị nội trú của tòa nhà phía đông có các khoa chuyên môn ở dưới tầng sáu, còn các phòng hành chính và phòng hội nghị ở tầng sáu, tôi nói với hai người những thứ này là để thuận tiện cho việc chạy đến OR trong thời gian với lộ trình ngắn nhất, trễ một phút, bệnh nhân của hai người có thể sẽ chết trên cáng cứu thương. Ngoài ra, nhanh chóng nhớ tên và nhớ mặt càng sớm càng tốt, và lịch sự với y tá, đừng nghĩ mình là bác sĩ thực tập thì không coi y tá ra gì, chỉ cần ai ở trong bệnh viện này lâu hơn hai người cũng đều giỏi hơn hai người, ở đây không thiếu những người như các anh chị."
Hai người mới đi sau anh khúm núm gật đầu.
Lâm Tuyết Trì quay người đi vào phòng bệnh, các y tá đang đưa thuốc và đo huyết áp cho người bệnh, nhìn thấy anh thì thở một hơi nhẹ nhõm: "Dr.Lim, chào buổi sáng."
"Chào." Lâm Tuyết Trì rút bệnh án ở đầu giường ra, đưa mắt chỉ người phụ nữ trung niên sau bức màn: "Sao rồi?"
Y tá kéo rèm lại, lắc đầu nói nhỏ: "Không có tiến triển gì, hôm qua lại kiểm tra tim nhưng vẫn không được."
Bác sĩ thực tập tò mò nhìn qua bệnh án trong tay anh, chỉ thấy mấy dòng chữ lít nhít "suy hô hấp, suy tim". Lâm Tuyết Trì thở dài: "Vậy thông báo cho người nhà đi, đã thế này nằm cũng chỉ phí tiền phí giường."
Y tá trông hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu rời đi.
Thực tập nam nhìn Lâm Tuyết Trì, sốt sắng: "Cô kia bị bệnh gì vậy?"
Lâm Tuyết Trì đưa bệnh án cho cậu chàng nhìn. Cậu chàng xem một hồi cũng không xem được gì: "Vẫn chưa chuẩn đoán chính xác được ạ? Nhìn giống viêm phổi hoặc có vấn đề về tim..."
"Là viêm phổi kẽ tự phát." Lâm Tuyết Trì biến những suy nghĩ buồn bã thành trò đùa dai: "Đúng lúc y tá đi thông báo cho người nhà bệnh nhân, chút nữa cậu đi tiếp họ đi, nói với người nhà bệnh này không chữa được, nên chuẩn bị hậu sự sớm thì hơn."
Thực tập há hốc: "Chuyện này... chuyện này phải nói thế nào..."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Thì nói thẳng thôi, chú ý xoa dịu cảm xúc người nhà, tốt nhất nên nói ở ngoài phòng bệnh, đừng để bệnh nhân nghe được, kẻo kích động chết ngay tại chỗ thì đó là trách nhiệm của cậu đấy biết không?"
Thực tập sinh cà lăm: "Em... Em... vâng..."
Lâm Tuyết Trì ném ca bệnh cho hai tân binh, nhẹ nhàng quay đi.
Y tá trưởng tình cờ đi ngang qua nghe được bài của anh, buồn cười: "Hù con nít nữa? Tôi còn tưởng cậu tốt tính với thực tập."
Bác sĩ chính thích dùng các cách khác nhau để tạo uy tín với người mới, còn Lâm Tuyết Trì thì tùy tâm trạng, lúc vui thì mưa thuận gió hòa, khi không vui thì vùi dập tơi bời, cho nên mỗi đợt thực tập luôn đánh giá anh khác nhau, có người nói anh dễ nói chuyện, có người nói anh lạnh lùng nghiêm túc nhưng ấn tượng chung là Dr.Lim rất khắt khe, muốn làm anh hài lòng rất khó.
Lâm Tuyết Trì bị cô nói cho xấu hổ: "Cũng không phải tôi cố ý hù bọn họ, chẳng phải lần trước thực tập của Walter tự ý chạy đến OR đấy sao, thỉnh thoảng cũng phải làm căng một chút."
Y tá trưởng biết anh là mẫu người ngoài mạnh trong yếu: "Đùa chút thôi, tôi biết các cậu cũng vất vả, bọn trẻ bây giờ khó bảo, sơ hở còn bị khiếu nại."
Lâm Tuyết Trì còn định nói gì đó nhưng đằng sau có người vỗ vai anh, anh quay lại thì thấy một thanh niên đang thở hổn hển với chiếc cặp trên lưng: "Xin chào, là Dr.Lim đúng không?"
Lâm Tuyết Trì không biết người này: "Là tôi. Xin chào, xin hỏi cậu đây là?"
"Tôi là sinh viên của đại học Washington. Có thể anh không biết tôi nhưng tôi là đàn anh của Allison Owell." Người thanh niên bắt tay với anh: "Làm phiền anh, bây giờ tôi hết cách mới đến tìm anh, Allison mất tích rồi, đã ba ngày tôi không liên lạc được với cô ấy."
Lâm Tuyết Trì giật mí mắt: "Mất tích? Là sao?"
Gương mặt chàng trai lo lắng: "Cô ấy không đi học, bạn cùng phòng nói ba ngày nay cô ấy không về chỗ thuê, tôi gọi điện thoại cũng không được, gửi mail cũng không có tin tức, gọi về nhà thử thì hình như cô ấy không về nhà. Lúc đầu chúng tôi hẹn gặp sáng nay ở quán cà phê, tôi sẽ đưa vài mẫu vân tay cho cô ấy xem nhưng chờ hai tiếng cũng không thấy người đâu."
Lâm Tuyết Trì thầm nghĩ hỏng bét: "Cậu chắc chứ? Có thể đi du lịch hay làm dự án nghiên cứu gì ở ngoài không?"
"Tôi thấy khả năng này không lớn, nếu ra ngoài du lịch sẽ nói với bạn cùng phòng, giáo sư cô ấy cũng nói mấy ngày nay không liên lạc được, cô ấy có lịch học nhưng lại không nhận được đơn xin nghỉ phép."
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì tối xuống: "Lần cuối cùng cậu thấy em ấy là khi nào?"
Chàng trai: "Lần cuối tôi gặp là một tuần trước, vì tôi nhiều việc nên chúng tôi hẹn mỗi tuần gặp một lần. Bạn cùng phòng của cô ấy gặp lần cuối vào buổi sáng ba ngày trước. Cô ấy nói rằng mình đi học và sau đó không trở lại nữa."
Ba ngày trước, đêm Lâm Tuyết Trì và Walter đến bar uống rượu, sau đó về nhà, Dụ Giang còn kể chuyện cho anh nghe...
Lâm Tuyết Trì nheo mắt, đêm đó anh có gọi một cuộc cho Dụ Giang, Dụ Giang nói gã đang bên ngoài.
Lâm Tuyết Trì nhìn cậu đàn anh này: "Em ấy mất tích cậu không báo cảnh sát, sao lại đến tìm tôi?"
Chàng thanh niên vội nói: "Cô ấy đang điều tra vụ án của anh nên tôi nghĩ anh sẽ biết cô ấy ở đâu. Vậy bây giờ chúng ta có báo cảnh sát không? Cô ấy có gặp nguy hiểm không?"
"Tôi không chắc." Lâm Tuyết Trì thấy anh chàng này không giống nói dối: "Cậu lấy mẫu vân tay giúp cảnh sát đúng không?"
"Đúng, cảnh sát đã huy động tất cả dấu vân tay hiện trường vụ án tiểu não trái San Francisco và đang xây dựng lại cơ sở dữ liệu." Chàng trai nói, "Tôi không thể ăn cắp thông tin hay vượt qua kiểm tra an ninh, chỉ biết đến nay họ đã tìm ra mối liên quan giữa vụ của K.K và Oscar và bản án này trở thành tiêu điểm chú ý."
Lâm Tuyết Trì thở dài, anh suy nghĩ: "Cậu có cách tìm tín hiệu điện thoại giúp tôi không?"
Chàng trai khó hiểu: "Tín hiệu điện thoại? Tại sao?"
"Tôi nghi ngờ Allison đang gặp nguy hiểm." Lâm Tuyết Trì do dự nhìn anh chàng: "Là lỗi của tôi, tôi không nên để em ấy rơi vào vũng nước đục này, cậu kiểm tra giúp tôi một tín hiệu điện thoại, rất quan trọng, kiểm tra được có thể biết em ấy đang ở đâu."
Chàng trai gật đầu: "Được, anh nói đi."
Lâm Tuyết Trì lấy điện thoại ra: "Tối ba ngày trước tôi có gọi một cuộc điện thoại cho Dụ Giang, ông ta nói mình đang ở ngoài. Tôi nghi lúc này Allison đang ở trong tay ông ta, nếu thật sự là vậy thì ông ta đã bắt được Allison từ ba ngày trước. Lúc tôi gọi cho ông ta rất có thể đang ở cùng với Allison. Cậu điều tra thêm giúp tôi, tối hôm đó tín hiệu cuộc gọi trả lời của số này từ đâu đến, điều tra xong thì báo cảnh sát, để cảnh sát đưa người đi tìm."
"Anh... thật sự muốn báo cảnh sát ư?" Vẻ mặt chàng trai phức tạp nhìn anh: "Allison nói anh vẫn luôn không muốn báo..."
Lâm Tuyết Trì nhướng mày: "Tôi cũng không muốn nhưng bây giờ không có thời gian. Chỉ có cảnh sát có thể giúp cậu."
"Vậy còn anh? Bây giờ anh định làm gì?"
Lâm Tuyết Trì siết điện thoại: "Tôi phải về nhà một chuyến. Cậu nhớ cho kỹ, phải nhanh lên, đừng kéo dài thời gian, Dụ Giang là người có thể làm bất cứ chuyện gì, nếu như Allison còn sống thì lập tức ghi lại lời khai của em ấy để cảnh sát có thể xin lệnh khám xét Dụ Giang càng sớm càng tốt. Nếu em ấy chết..."
Anh nói tới đây khựng lại một lúc, sắc mặt rất tệ. Chàng trai thấy anh cẩn thận lựa lời, chủ động nói thay: "Nếu cô ấy không may gặp bất hạnh, tôi có thể cung cấp chứng cứ gì cho cảnh sát để chứng minh giáo sư Dụ Giang có liên quan gì đến cái chết của cô ấy?"
Lâm Tuyết Trì hít một hơi thật sâu: "Cậu nói với cảnh sát Dụ Giang có hiềm nghi quấy rối t1nh dục Allison, chuyện này là cô bé nói riêng với cậu, vì cô bé rất sợ Dụ Giang và lo về danh tiếng của mình nên cô bé chỉ nói với bạn bè. Bây giờ cậu nghi ngờ Dụ Giang quấy rối t1nh dục không thành chuyển thành giam giữ trái phép và yêu cầu được đến nhà Dụ Giang tìm người."
"Vậy nếu họ không thể tìm thấy chứng cứ gì sau khi thẩm vấn thì sao? Ông ta vẫn được thả ra ngoài đúng không?"
Lâm Tuyết Trì nhìn anh chàng thật sâu: "Cậu yên tâm, không cần chờ bọn họ hỏi, cậu chỉ cần dẫn cảnh sát đến tìm Dụ Giang là được. Còn lại để tôi làm."
"Được, tôi biết rồi."
"Đi đi, nhanh nhẹn lên, Allison có thể sống sót hay không phải dựa vào cậu."
Người thanh niên đi nhanh không ngoảnh lại. Lâm Tuyết Trì nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, lúc này các bác sĩ không có ca phẫu thuật sẽ vội ăn, bây giờ anh trốn khỏi bệnh viện và khả năng bị bắt là không cao.
Anh vào phòng thay đồ thay chiếc áo blouse trên người, sau đó đi ra cửa sau bệnh viện, đầu tiên anh gọi điện cho người giúp việc để họ tan làm sớm, sau đó đến nhà hàng mua cơm mang về. Vừa ra khỏi bệnh viện chưa đến một tiếng, điện thoại của anh đã bắt đầu điên cuồng đổ chuông, Lâm Tuyết Trì tắt máy rút sim, xe phóng về thẳng nhà.
Sa Bẫy
Ít nhất sau khi ông ta chết một tuần, Lâm Tuyết Trì vẫn không thấy bất kỳ tin tức gì từ các phương tiện truyền thông.
Mặc dù mùa xuân đã đến nhưng Seattle vẫn có tuyết rơi. Hơi lạnh chưa tan, thỉnh thoảng có tiếng kêu của chim vàng anh hay chiền chiện trong sương mù thăm thẳm. Lâm Tuyết Trì vô tình tìm thấy một tổ chim trên cây bạch quả trước cửa sổ, trong đó có hai con chim non ướt sũng, tiếng kêu của chúng rất yếu nhưng lại vui vẻ. Anh đứng ở cửa sổ hồi lâu nhưng vẫn không thấy con chim mẹ, thế là không quan tâm đến mấy con chim này nữa.
Một tuần nữa khi anh nhớ tới tổ chim, tiếng kêu của chim đã có thể xuyên qua sương gió.
Dụ Giang khá hài lòng: "Trời lạnh thế này vẫn sống sót được, sức sống thật sự rất mạnh mẽ."
Nhưng Lâm Tuyết Trì lại rất thờ ơ: "Hót hay thì có ích gì? Biết kiếm ăn mới không chết đói."
"Em nghiêm khắc quá rồi." Dụ Giang nói: "Mỗi sinh vật đều có cách sinh tồn của nó."
Lâm Tuyết Trì bĩu môi, đóng sầm cửa sổ lại. Hôm nay anh đi làm sớm, ăn sáng xong sẽ đến bệnh viện, đúng lúc một đợt sinh viên thực tập mới đến, y tá trưởng bảo anh đặt ra quy định cho họ.
Các thực tập sinh được giao cho Lâm Tuyết Trì là một nam một nữ. Lâm Tuyết Trì vừa đọc sơ yếu lý lịch vừa nhìn hai người mới rụt rè. Cô gái có tóc xoăn vàng óng, kẹp tóc bằng kẹp màu hồng, để lộ vầng trán rộng. Những đốm tàn nhang trên hai má khiến cô trông trẻ trung bẽn lẽn, cô dùng ánh mắt hưng phấn nhìn chiếc mũ bác sĩ chính của Lâm Tuyết Trì, Lâm Tuyết Trì rất quen thuộc với kiểu ánh mắt này, năm anh vào Boen cũng đã dùng ánh mắt đó để nhìn bác sĩ chính của anh.
Nam sinh hơi mập, trên bụng treo lủng lẳng cặp kính gọng đen to tướng, đường viền cổ áo màu vàng nhô ra, vẻ mặt căng thẳng, hơi nhíu mày, như muốn dùng sự nghiêm túc để che đậy sự chất phác. Lâm Tuyết Trì đã gặp nhiều người mới thế này trong bệnh viện, hầu hết đều có tương lai đáng lo vì thiếu khả năng đưa ra quyết định quả quyết, kiểu bác sĩ này đơn giản là tai nạn cho bệnh nhân.
Lâm Tuyết Trì cau mày, đối mặt với hai thực tập sinh không nhìn thấy tương lai, anh quyết định đưa họ đi thăm phòng bệnh trước: "Thái độ đi thăm phòng tử tế một chút, đánh thức bệnh nhân thì nên xin lỗi. Chỗ tôi không nhiều quy tắc, đừng đi trễ về sớm, khi tôi gọi, nên đến gặp tôi trong vòng năm phút, năm phút không đến tôi xem như hai người chết rồi. Bác sĩ thực tập được thống nhất có một ngày nghỉ sau 48 giờ trực, nếu muốn nghỉ phép đưa đơn cho tôi, tôi ký tên rồi đưa qua nhân sự. Giờ nghỉ có thể đến văn phòng ngủ một lúc nhưng giường là của tôi, đừng động vào, hai người ngủ sofa.
Khoa điều trị nội trú của tòa nhà phía đông có các khoa chuyên môn ở dưới tầng sáu, còn các phòng hành chính và phòng hội nghị ở tầng sáu, tôi nói với hai người những thứ này là để thuận tiện cho việc chạy đến OR trong thời gian với lộ trình ngắn nhất, trễ một phút, bệnh nhân của hai người có thể sẽ chết trên cáng cứu thương. Ngoài ra, nhanh chóng nhớ tên và nhớ mặt càng sớm càng tốt, và lịch sự với y tá, đừng nghĩ mình là bác sĩ thực tập thì không coi y tá ra gì, chỉ cần ai ở trong bệnh viện này lâu hơn hai người cũng đều giỏi hơn hai người, ở đây không thiếu những người như các anh chị."
Hai người mới đi sau anh khúm núm gật đầu.
Lâm Tuyết Trì quay người đi vào phòng bệnh, các y tá đang đưa thuốc và đo huyết áp cho người bệnh, nhìn thấy anh thì thở một hơi nhẹ nhõm: "Dr.Lim, chào buổi sáng."
"Chào." Lâm Tuyết Trì rút bệnh án ở đầu giường ra, đưa mắt chỉ người phụ nữ trung niên sau bức màn: "Sao rồi?"
Y tá kéo rèm lại, lắc đầu nói nhỏ: "Không có tiến triển gì, hôm qua lại kiểm tra tim nhưng vẫn không được."
Bác sĩ thực tập tò mò nhìn qua bệnh án trong tay anh, chỉ thấy mấy dòng chữ lít nhít "suy hô hấp, suy tim". Lâm Tuyết Trì thở dài: "Vậy thông báo cho người nhà đi, đã thế này nằm cũng chỉ phí tiền phí giường."
Y tá trông hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu rời đi.
Thực tập nam nhìn Lâm Tuyết Trì, sốt sắng: "Cô kia bị bệnh gì vậy?"
Lâm Tuyết Trì đưa bệnh án cho cậu chàng nhìn. Cậu chàng xem một hồi cũng không xem được gì: "Vẫn chưa chuẩn đoán chính xác được ạ? Nhìn giống viêm phổi hoặc có vấn đề về tim..."
"Là viêm phổi kẽ tự phát." Lâm Tuyết Trì biến những suy nghĩ buồn bã thành trò đùa dai: "Đúng lúc y tá đi thông báo cho người nhà bệnh nhân, chút nữa cậu đi tiếp họ đi, nói với người nhà bệnh này không chữa được, nên chuẩn bị hậu sự sớm thì hơn."
Thực tập há hốc: "Chuyện này... chuyện này phải nói thế nào..."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Thì nói thẳng thôi, chú ý xoa dịu cảm xúc người nhà, tốt nhất nên nói ở ngoài phòng bệnh, đừng để bệnh nhân nghe được, kẻo kích động chết ngay tại chỗ thì đó là trách nhiệm của cậu đấy biết không?"
Thực tập sinh cà lăm: "Em... Em... vâng..."
Lâm Tuyết Trì ném ca bệnh cho hai tân binh, nhẹ nhàng quay đi.
Y tá trưởng tình cờ đi ngang qua nghe được bài của anh, buồn cười: "Hù con nít nữa? Tôi còn tưởng cậu tốt tính với thực tập."
Bác sĩ chính thích dùng các cách khác nhau để tạo uy tín với người mới, còn Lâm Tuyết Trì thì tùy tâm trạng, lúc vui thì mưa thuận gió hòa, khi không vui thì vùi dập tơi bời, cho nên mỗi đợt thực tập luôn đánh giá anh khác nhau, có người nói anh dễ nói chuyện, có người nói anh lạnh lùng nghiêm túc nhưng ấn tượng chung là Dr.Lim rất khắt khe, muốn làm anh hài lòng rất khó.
Lâm Tuyết Trì bị cô nói cho xấu hổ: "Cũng không phải tôi cố ý hù bọn họ, chẳng phải lần trước thực tập của Walter tự ý chạy đến OR đấy sao, thỉnh thoảng cũng phải làm căng một chút."
Y tá trưởng biết anh là mẫu người ngoài mạnh trong yếu: "Đùa chút thôi, tôi biết các cậu cũng vất vả, bọn trẻ bây giờ khó bảo, sơ hở còn bị khiếu nại."
Lâm Tuyết Trì còn định nói gì đó nhưng đằng sau có người vỗ vai anh, anh quay lại thì thấy một thanh niên đang thở hổn hển với chiếc cặp trên lưng: "Xin chào, là Dr.Lim đúng không?"
Lâm Tuyết Trì không biết người này: "Là tôi. Xin chào, xin hỏi cậu đây là?"
"Tôi là sinh viên của đại học Washington. Có thể anh không biết tôi nhưng tôi là đàn anh của Allison Owell." Người thanh niên bắt tay với anh: "Làm phiền anh, bây giờ tôi hết cách mới đến tìm anh, Allison mất tích rồi, đã ba ngày tôi không liên lạc được với cô ấy."
Lâm Tuyết Trì giật mí mắt: "Mất tích? Là sao?"
Gương mặt chàng trai lo lắng: "Cô ấy không đi học, bạn cùng phòng nói ba ngày nay cô ấy không về chỗ thuê, tôi gọi điện thoại cũng không được, gửi mail cũng không có tin tức, gọi về nhà thử thì hình như cô ấy không về nhà. Lúc đầu chúng tôi hẹn gặp sáng nay ở quán cà phê, tôi sẽ đưa vài mẫu vân tay cho cô ấy xem nhưng chờ hai tiếng cũng không thấy người đâu."
Lâm Tuyết Trì thầm nghĩ hỏng bét: "Cậu chắc chứ? Có thể đi du lịch hay làm dự án nghiên cứu gì ở ngoài không?"
"Tôi thấy khả năng này không lớn, nếu ra ngoài du lịch sẽ nói với bạn cùng phòng, giáo sư cô ấy cũng nói mấy ngày nay không liên lạc được, cô ấy có lịch học nhưng lại không nhận được đơn xin nghỉ phép."
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì tối xuống: "Lần cuối cùng cậu thấy em ấy là khi nào?"
Chàng trai: "Lần cuối tôi gặp là một tuần trước, vì tôi nhiều việc nên chúng tôi hẹn mỗi tuần gặp một lần. Bạn cùng phòng của cô ấy gặp lần cuối vào buổi sáng ba ngày trước. Cô ấy nói rằng mình đi học và sau đó không trở lại nữa."
Ba ngày trước, đêm Lâm Tuyết Trì và Walter đến bar uống rượu, sau đó về nhà, Dụ Giang còn kể chuyện cho anh nghe...
Lâm Tuyết Trì nheo mắt, đêm đó anh có gọi một cuộc cho Dụ Giang, Dụ Giang nói gã đang bên ngoài.
Lâm Tuyết Trì nhìn cậu đàn anh này: "Em ấy mất tích cậu không báo cảnh sát, sao lại đến tìm tôi?"
Chàng thanh niên vội nói: "Cô ấy đang điều tra vụ án của anh nên tôi nghĩ anh sẽ biết cô ấy ở đâu. Vậy bây giờ chúng ta có báo cảnh sát không? Cô ấy có gặp nguy hiểm không?"
"Tôi không chắc." Lâm Tuyết Trì thấy anh chàng này không giống nói dối: "Cậu lấy mẫu vân tay giúp cảnh sát đúng không?"
"Đúng, cảnh sát đã huy động tất cả dấu vân tay hiện trường vụ án tiểu não trái San Francisco và đang xây dựng lại cơ sở dữ liệu." Chàng trai nói, "Tôi không thể ăn cắp thông tin hay vượt qua kiểm tra an ninh, chỉ biết đến nay họ đã tìm ra mối liên quan giữa vụ của K.K và Oscar và bản án này trở thành tiêu điểm chú ý."
Lâm Tuyết Trì thở dài, anh suy nghĩ: "Cậu có cách tìm tín hiệu điện thoại giúp tôi không?"
Chàng trai khó hiểu: "Tín hiệu điện thoại? Tại sao?"
"Tôi nghi ngờ Allison đang gặp nguy hiểm." Lâm Tuyết Trì do dự nhìn anh chàng: "Là lỗi của tôi, tôi không nên để em ấy rơi vào vũng nước đục này, cậu kiểm tra giúp tôi một tín hiệu điện thoại, rất quan trọng, kiểm tra được có thể biết em ấy đang ở đâu."
Chàng trai gật đầu: "Được, anh nói đi."
Lâm Tuyết Trì lấy điện thoại ra: "Tối ba ngày trước tôi có gọi một cuộc điện thoại cho Dụ Giang, ông ta nói mình đang ở ngoài. Tôi nghi lúc này Allison đang ở trong tay ông ta, nếu thật sự là vậy thì ông ta đã bắt được Allison từ ba ngày trước. Lúc tôi gọi cho ông ta rất có thể đang ở cùng với Allison. Cậu điều tra thêm giúp tôi, tối hôm đó tín hiệu cuộc gọi trả lời của số này từ đâu đến, điều tra xong thì báo cảnh sát, để cảnh sát đưa người đi tìm."
"Anh... thật sự muốn báo cảnh sát ư?" Vẻ mặt chàng trai phức tạp nhìn anh: "Allison nói anh vẫn luôn không muốn báo..."
Lâm Tuyết Trì nhướng mày: "Tôi cũng không muốn nhưng bây giờ không có thời gian. Chỉ có cảnh sát có thể giúp cậu."
"Vậy còn anh? Bây giờ anh định làm gì?"
Lâm Tuyết Trì siết điện thoại: "Tôi phải về nhà một chuyến. Cậu nhớ cho kỹ, phải nhanh lên, đừng kéo dài thời gian, Dụ Giang là người có thể làm bất cứ chuyện gì, nếu như Allison còn sống thì lập tức ghi lại lời khai của em ấy để cảnh sát có thể xin lệnh khám xét Dụ Giang càng sớm càng tốt. Nếu em ấy chết..."
Anh nói tới đây khựng lại một lúc, sắc mặt rất tệ. Chàng trai thấy anh cẩn thận lựa lời, chủ động nói thay: "Nếu cô ấy không may gặp bất hạnh, tôi có thể cung cấp chứng cứ gì cho cảnh sát để chứng minh giáo sư Dụ Giang có liên quan gì đến cái chết của cô ấy?"
Lâm Tuyết Trì hít một hơi thật sâu: "Cậu nói với cảnh sát Dụ Giang có hiềm nghi quấy rối t1nh dục Allison, chuyện này là cô bé nói riêng với cậu, vì cô bé rất sợ Dụ Giang và lo về danh tiếng của mình nên cô bé chỉ nói với bạn bè. Bây giờ cậu nghi ngờ Dụ Giang quấy rối t1nh dục không thành chuyển thành giam giữ trái phép và yêu cầu được đến nhà Dụ Giang tìm người."
"Vậy nếu họ không thể tìm thấy chứng cứ gì sau khi thẩm vấn thì sao? Ông ta vẫn được thả ra ngoài đúng không?"
Lâm Tuyết Trì nhìn anh chàng thật sâu: "Cậu yên tâm, không cần chờ bọn họ hỏi, cậu chỉ cần dẫn cảnh sát đến tìm Dụ Giang là được. Còn lại để tôi làm."
"Được, tôi biết rồi."
"Đi đi, nhanh nhẹn lên, Allison có thể sống sót hay không phải dựa vào cậu."
Người thanh niên đi nhanh không ngoảnh lại. Lâm Tuyết Trì nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, lúc này các bác sĩ không có ca phẫu thuật sẽ vội ăn, bây giờ anh trốn khỏi bệnh viện và khả năng bị bắt là không cao.
Anh vào phòng thay đồ thay chiếc áo blouse trên người, sau đó đi ra cửa sau bệnh viện, đầu tiên anh gọi điện cho người giúp việc để họ tan làm sớm, sau đó đến nhà hàng mua cơm mang về. Vừa ra khỏi bệnh viện chưa đến một tiếng, điện thoại của anh đã bắt đầu điên cuồng đổ chuông, Lâm Tuyết Trì tắt máy rút sim, xe phóng về thẳng nhà.
Sa Bẫy
Đánh giá:
Truyện Sa Bẫy
Story
Chương 44: Mất liên lạc
10.0/10 từ 13 lượt.