Sa Bẫy
Chương 43: Đọc sách
141@-"Vậy... vậy Tuyết Mi là do ông giết." Allison thở dốc vì kinh ngạc.
Dụ Giang nói: "Có đôi khi Tuyết Trì hay do dự không quyết định được, thằng bé luôn cần được thúc đẩy."
"Vậy cuối cùng K.K là do ông giết hay anh ấy giết?" Allison hỏi.
Dụ Giang: "Là thằng bé giết, nhưng tôi cũng đẩy một tay."
Allison thở dồn dập, lạnh toát cả người. Chẳng trách Lâm Tuyết Trì luôn miễn cưỡng nhờ cảnh sát giúp đỡ, vì một khi báo cảnh sát, chắc chắn anh cũng sẽ bị dính vào, đến lúc đó dù cho Dụ Giang có bị bắt thì Lâm Tuyết Trì cũng khó thoát thân. Thật không ngờ dùng cách chết chùm để kết thúc cơn ác mộng này lại đúng ý Dụ Giang. Nếu anh tự mình giải quyết vụ của Briden, điều đó chỉ có thể chứng minh anh đã mất niềm tin vào việc sử dụng luật pháp để giải quyết vấn đề, trở thành một người lấy đen ăn đen, dùng bạo lực và tàn sát để thực hiện mục đích. Vậy thì cuối cùng dù cho anh có thành công giết Dụ Giang hay không thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Không thể vì trong lòng người này còn có đạo đức là có thể bỏ qua tội giết người, giống như không thể vì lý do bi thảm mà giết người vô tội vạ, trên đời này có hơn trăm triệu người khốn khổ, vậy chẳng lẽ ai cũng phải đi giết người? Nếu vậy, luật pháp và lý tính của con người sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Dụ Giang đã thành công, Lâm Tuyết Trì đã trở thành đao phủ.
"Tôi có thể hỏi ông một chuyện không?" Allison nói: "Trước khi ông giết tôi."
Dụ Giang hào phóng: "Được, cô hỏi đi."
Allison hỏi: "Tại sao lại phải mở sọ những người này? Briden Gore giết người là vì theo đuổi cái gọi là Thần, ông ta là tín đồ tà giáo nhưng ông thì không. Tuyết Trì nói ông là người vô thần, ông cũng không tin vào thuyết sau khi dịch chuyển tiểu não trái có thể trông thấy Thần chứ nhỉ? Ông không giết người vì giáo lý. Vậy tại sao ông lại giúp Briden?"
"Câu hỏi khá đấy." Dụ Giang nói: "Quả thật tôi là người vô thần nhưng Briden là bạn tôi, tôi nên giúp anh ta."
"Chỉ vậy thôi? Ông giết nhiều người như thế chỉ vì giúp bạn?"
Dụ Giang mỉm cười: "Tất nhiên cũng vì tôi tò mò về học thuật. Cô học tôn giáo cũng biết vẫn còn rất nhiều chỗ trống cần được lấp đầy trong lĩnh vực nghiên cứu tà giáo ở nước ta. Briden là một ví dụ rất tốt để bắt đầu, đúng không?"
Allison tức giận: "Ông không xứng đáng làm học giả!"
"Tôn giáo là một chủ đề có quan hệ rất mật thiết với con người, chỉ có hiểu rõ con người, hiểu sâu sắc con người như thế nào, chúng ta mới có thể hiểu được tại sao các tôn giáo lại ra đời. Có thể cô sẽ không hiểu một số phương pháp nghiên cứu độc đáo nhưng nó đáng giá với tôi. Tôi đã thu thập được rất nhiều tài liệu và đây sẽ là một bài viết hay."
Allison không thể tưởng tượng được giáo sư mình kính trọng nhiều năm, chủ nhiệm khoa Tôn giáo danh giá của đại học Washington lại là một con quỷ khủng khiếp thế này. Trình độ học thuật của Dụ Giang là không cần bàn cãi, thái độ nghiên cứu rất mẫu mực nhưng chỉ cần nghĩ tới đằng sau những thành tích này lại là xương cốt chồng chất, thậm chí những sinh viên, giáo sư, bạn bè từng được Dụ Giang dạy dỗ hay thân thiết đều đánh giá cao điều đó, cô chỉ cảm thấy rét lạnh cả người.
Allison kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, buộc bản thân phải sắp xếp suy nghĩ một cách rõ ràng nhất có thể.
Vì để Lâm Tuyết Trì từ New York về Seattle, gã đàn ông này không ngần ngại giết đứa con gái mình nuôi nấng nhiều năm, điều này cũng chứng tỏ Dụ Giang quyết tâm giữ Lâm Tuyết Trì lại và biến anh thành đồng phạm của mình. Nhưng nếu đổi lại là Allison, cô sẽ không sẵn sàng trả giá cao và nguy hiểm đến thế. Đạo lý ai cũng hiểu, một khi giết Lâm Tuyết Mi, dù Lâm Tuyết Trì có về thì người làm con cũng hận cha mình vô cùng, đừng nói là trở thành đồng phạm, không báo cảnh sát đã là tốt lắm rồi. Dụ Giang có thể giết Lâm Tuyết Trì rồi lại tìm một đồng phạm khác trung thành tận tâm không phải tốt hơn sao? Tại sao lại nhất định phải là Lâm Tuyết Trì? Chẳng lẽ là vì đã bỏ nhiều tâm sức bồi dưỡng nên không bỏ được?
Allison nói: "Ông yêu anh ấy, đúng không?"
Dụ Giang im lặng, nhíu mày.
Allison không nhìn ra được gì từ nét mặt của gã, nói tiếp: "Nhưng anh ấy sẽ không yêu ông, anh ấy chỉ ghét và sợ hãi ông thôi. Ép buộc anh ấy ở lại ông cũng thay đổi được gì chứ? Dụ Giang, Lâm Tuyết Trì sẽ không bao giờ yêu một kẻ đã giết em gái ruột của mình."
Dụ Giang nhìn đồng hồ, nói lạnh nhạt: "Cô Owell, xin lỗi, tôi không còn nhiều thời gian lắm, Tuyết Trì còn đang chờ tôi về, hôm nay chúng ta cũng nói đủ rồi, đã đến lúc tạm biệt."
Allison nghe thấy tiếng bước chân của gã bình ổn vững vàng. Cô căng thẳng muốn hét lên trong khoảnh khắc rơi vào tuyệt vọng của cái chết.
Khi Lâm Tuyết Trì về đến nhà vẫn còn chóng mặt, tửu lượng của anh không tốt, trò chuyện với Walter anh lại uống thêm hai ly và kết quả là nôn thốc nôn tháo.
Vất vả lắm Walter mới đưa anh được về nhà, Dụ Giang mở cửa, người cha bị bộ dạng chán nản của con trai làm cho buồn cười.
"Đều tại ông, trách ông!" Lâm Tuyết Trì nắm cổ gã dụi dụi.
Dụ Giang vừa gánh tội trách móc vừa dỗ dành: "Được, là lỗi của ta, bụng còn khó chịu không, muốn uống nước không?"
"Ừm." Lâm Tuyết Trì ngồi trong bồn tắm, áo đã cởi một nửa, cổ áo kẹt ngay trên đầu không lấy ra được, áo anh kẹt ở đó trông như một nhà sư già nhập định chờ Dụ Giang bưng trà rót nước.
Dụ Giang quay lại nhìn thấy tạo hình trẻ con của anh, cởi áo c0i quần giúp anh: "Uống rượu vào rồi ngay cả c0i quần áo cũng không biết đúng không?"
Lâm Tuyết Trì chép miệng, rầu rĩ không nói lời nào. Dòng nước nóng dần dần dâng qua đầu gối bao bọc lấy cơ thể lạnh cóng của anh.
Dụ Giang đút nước cho anh, chà lưng gội đầu, Lâm Tuyết Trì vừa ôm chai dầu gội đầu vừa nói nghiêm túc: "Hôm nay tôi nghe được một chuyện của ông, lúc trước ông được một y tá trưởng ở bệnh viện tôi theo đuổi, đúng không?"
Dụ Giang thẳng thắn: "Ừm, ta đến chỗ em giảng dạy nên quen biết cô ấy, bây giờ cô ấy đã kết hôn có con rồi."
"Vậy ông còn đi giảng làm gì?" Lâm Tuyết Trì trừng gã: "Ông còn thích người ta hả?"
Dụ Giang buồn cười: "Đó là công việc, Tuyết Trì, ta không thể từ chối lời mời của viện trưởng em."
"Tôi mặc kệ, sau này ông không được đi nữa." Bác sĩ trẻ tuổi ngang ngược: "Có nghe không, không được đi nữa!"
Dụ Giang cho là anh say rượu nói bừa: "Được, vậy ta không đi nữa."
Lâm Tuyết Trì hài lòng, anh cúi đầu để gã xoa tóc, dáng vẻ rất ngoan ngoan: "Họ không thích tôi, Walter nói tính cách của tôi lạnh lùng, họ đều cảm thấy căng thẳng sợ hãi khi làm phẫu thuật với tôi, thấy tính tình tôi không tốt. Tôi đáng sợ vậy hở, tôi cũng không ăn thịt họ."
Dụ Giang nhìn khuôn mặt Lâm Tuyết Trì phản chiếu trong nước, trông dịu dàng xinh đẹp: "Vậy em phải suy nghĩ lại xem mình có nên nhẹ nhàng với người khác hơn không. Mọi người làm việc với nhau, đừng quá căng thẳng với đồng nghiệp, điều này không tốt. Nhỡ ngày nào đó em cần người khác giúp đỡ, người ta sẽ không chủ động giúp em đúng không?"
"Ông cũng thấy tính tình tôi xấu lắm đúng không?" Lâm Tuyết Trì mang cả đầu bọt xà phòng nghiêm túc nhìn gã.
Dụ Giang hôn chóp mũi anh: "Ta là cha em, khác nhau. Em thế nào ta cũng sẽ yêu em."
"Ông còn phàn nàn về tôi với Briden." Vị bác sĩ không tha, cực kỳ thù dai.
"Chuyện này đâu có gì là lạ, giống như em cũng sẽ phàn nàn về đồng nghiệp nhưng em vẫn yêu nghề của mình. Chẳng lẽ em chưa từng phàn nàn về ta sao?" Dụ Giang mở vòi sen để tắm cho anh: "Nếu mọi người chỉ phàn nàn một chút có lẽ cũng không phải chuyện xấu, ít nhất điều này chứng tỏ họ công nhận em, cũng tán thành năng lực của em. Thỉnh thoảng em cũng có thể phàn nàn với họ, như thế sẽ làm họ cảm thấy em có mùi tình người."
"Tôi không thích phàn nàn trong lúc làm việc." Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu lên, cảm nhận dòng nước nóng len qua tóc. Anh thở dài một hơi: "Họ còn nói ông quá chiều tôi, chưa thấy đàn ông ba mươi tuổi nào còn sống chung với cha, cha đến bệnh viện đưa áo len, nửa đêm nửa hôm còn phải gọi về nhà báo cáo hành trình."
"Ừm hửm?" Dụ Giang vuốt nhéo vai anh: "Còn nói gì nữa?"
Lâm Tuyết Trì khẽ khịt mũi: "Hết rồi. Họ đều nói ông tốt, nói tôi xấu. Hừ."
Dụ Giang cười: "Nên em xem xem, xấu tính có phải chịu thiệt rồi không?"
Sau khi tắm xong, Lâm Tuyết Trì chỉ quấn mỗi khăn tắm chạy về giường chui vào chăn cha mình.
Bác sĩ tuyên bố: "Tôi không buồn ngủ. Ông kể chuyện cho tôi đi."
Giáo sư chiều con nói gì nghe nấy: "Muốn nghe gì?"
"Cuốn "I want to know why" thì sao? Đọc lại đi."
"Được." Giáo sư đi vào phòng làm việc tìm quyển tuyển tập truyện ngắn kia, "Bắt đầu từ đầu à?"
Lâm Tuyết Trì tựa đầu lên chân gã, ôm gối trong lòng: "Ừm, đọc đi."
Giáo sư đọc với giọng trầm dịu dàng: ""Ngày đầu tiên đến phía Đông, chúng tôi dậy lúc bốn giờ sáng. Đêm hôm trước, chúng tôi xuống tàu chở hàng bên cạnh thị trấn. Theo bản năng của thiếu niên Kentucky, chúng tôi đi khắp thị trấn, tìm thấy đường đua và chuồng ngựa ngay lập tức..."*" (Bài đọc từ "I want to know why" của Sherwood Anderson.)
Lâm Tuyết Trì híp mắt thoải mái dụi vào đùi Dụ Giang. Xuyên qua hàng mi cụp xuống, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống giữa đùi gã tạo thành một bóng đen lộn ngược, bóng cửa sổ, bàn cạnh giường và bóng cây bạch quả bên ngoài đung đưa, màu sắc chuyển từ nhạt sang đậm giống như bối cảnh của một vở kịch câm. Trong chuyện, các thiếu niên kể về chuyến lữ hành đi xem đua ngựa, bốn thiếu niên mang theo chưa đầy năm mươi đô la lên xe lửa đến Saratoga. Trong cuộc hành trình buồn tẻ, cậu thiếu niên nhớ đến người cha làm luật sư của mình, rồi lại như không có gì để nhớ tới, ngoài nghề "luật sư" ra, người này không có nhiều thông tin khác, ông ta tồn tại như một bản tóm tắt khái niệm, còn không nhiều bằng cảnh tả một con ngựa tuyệt đẹp.
""Sunstreak" giống như một cô gái mà bạn luôn nhung nhớ nhưng chưa bao giờ gặp. Toàn thân nó rắn rỏi nhưng cũng rất đáng yêu, bạn nhìn đầu nó sẽ muốn hôn nó. Con ngựa này được Jerry Tilford huấn luyện. Anh ấy biết tôi, nhiều lần đối xử tốt với tôi, chẳng hạn cho tôi vào chuồng, đến gần ngựa quan sát vân vân. Nhưng lại không dễ thương như ngựa. Nó yên lặng, đứng ở vạch xuất phát chẳng hề phô trương nhưng thật ra trong lòng nó lại nóng như lửa đốt. Hàng rào vừa được kéo lên, con ngựa đã lao đi như một vệt nắng – đúng như tên gọi của nó. Nhìn nó chạy làm bạn hồi hộp, làm bạn khó chịu. Nó chạy hết sức giống như một con chó săn bắt chim..."" Giọng đọc thì thầm của gã đàn ông lọt vào tai anh.
Lâm Tuyết Trì thở dài, anh có thể tưởng tượng nó là con ngựa thế nào, mặc dù tác giả không thật sự miêu tả màu lông, lông dày hay không, mắt có ngây thơ không. Nhưng Lâm Tuyết Trì cảm thấy thế này lại tốt hơn, nó không nên có màu sắc cụ thể, có lẽ nó có màu đỏ thẫm dưới ánh mặt trời, nó sẽ trông như một ngọn lửa đang cháy khi di chuyển theo gió. Và dưới ánh trăng, nó lại có màu đen bóng, đẹp hơn cả một con ngựa đen tuyền. Hẳn nó sẽ có đủ mọi màu sắc, nó sẽ thay đổi tùy theo suy nghĩ của cậu bé, nó sẽ là một con ngựa trong mơ hoàn hảo duy nhất trên thế giới.
Người huấn luyện một con ngựa thế này, Jerry Tilford đã cho thấy bản lĩnh của mình. Lâm Tuyết Trì chắc chắn rằng cậu thiếu niên đã yêu Jerry Tilford, khi Dụ Giang đọc đến đây, Lâm Tuyết Trì gần như có thể cùng đọc thoại —
"Một điều buồn cười đã xảy ra với tôi, tôi vẫn cứ nghĩ về người huấn luyện Jerry Tilford, trong suốt cuộc đua đó anh ấy đã vui biết bao nhiêu. Xế chiều ngày đó, tôi thích anh ấy còn hơn cả cha mình, tôi cứ thế nhớ nhung, đến nỗi gần như quên cả ngựa."
Lúc này anh ngẩng đầu lên nhìn Dụ Giang, ánh mắt gã đàn ông chăm chú thâm tình, Lâm Tuyết Trì không nhịn được ngửa lên hôn gã.
Nhưng thiếu niên sắp phát hiện ra rằng người mình thích đang ở cùng gái điếm.
Dụ Giang tiếp tục đọc: ""Ước gì tôi không rời trường đua mà ở lại với ngựa và người huấn luyện da đen. Người phụ nữ cao lớn với gương mặt đáng ghét đứng giữa chúng tôi, giống như "Sunstreak" đứng giữa chúng tôi trên bãi tập vào chiều ngày hôm đó. Bất chợt, tôi căm hận người kia. Tôi muốn hét lên, xông vào ngôi nhà đó giết chết anh ta. Tôi chưa từng có cảm giác như thế. Tôi nổi giận, giận đến mức rơi nước mắt, tôi siết chặt tay, móng tay ghim vào tay tôi.""
Câu chuyện kết thúc rất nhanh.
""Tại sao anh ta lại làm chuyện này? Tôi muốn biết tại sao."" Dụ Giang khép sách lại: "Được rồi, đọc xong rồi."
Lâm Tuyết Trì nằm trên đùi gã, ngáp: "Ừm."
"Đi ngủ nhé?" Dụ Giang tắt đèn bàn.
Trong bóng tối, Lâm Tuyết Trì cuộn mình chui vào vòng tay cha: "Mỗi lần nghe câu chuyện này lại có một ý tưởng mới, nhất là phần kết."
"Cuối cùng cậu bé không giết Jerry Tilford." Dụ Giang nói.
"Ừm." Lâm Tuyết Trì nhỏ giọng: "Lúc trước tôi thấy cậu ấy nhát quá, dù cho hình tượng tốt đẹp của Jerry trong lòng có sụp đổ cũng không dám giết Jerry, bởi vì cậu ấy tôn thờ anh ta, vì luôn tôn thờ về mặt tinh thần nên mãi mãi ở thế yếu. Bây giờ nghĩ lại lại thấy thật ra đây là chuyện bình thường, không giết Jerry xem như buông tha cho bản thân mình, trưởng thành vốn rất khó khăn, đừng nên tính toán từng li từng tí đúng không?"
Dụ Giang vui vẻ yên lòng: "Ừm, con người phải học cách không tự làm khó mình."
"Vậy nghĩa là tôi đã trưởng thành rồi đúng không?" Lâm Tuyết Trì ghé sát mặt vào gã, nói với vẻ kiêu ngạo.
Dụ Giang hôn anh: "Ừ, em lớn rồi."
Sa Bẫy
Dụ Giang nói: "Có đôi khi Tuyết Trì hay do dự không quyết định được, thằng bé luôn cần được thúc đẩy."
"Vậy cuối cùng K.K là do ông giết hay anh ấy giết?" Allison hỏi.
Dụ Giang: "Là thằng bé giết, nhưng tôi cũng đẩy một tay."
Allison thở dồn dập, lạnh toát cả người. Chẳng trách Lâm Tuyết Trì luôn miễn cưỡng nhờ cảnh sát giúp đỡ, vì một khi báo cảnh sát, chắc chắn anh cũng sẽ bị dính vào, đến lúc đó dù cho Dụ Giang có bị bắt thì Lâm Tuyết Trì cũng khó thoát thân. Thật không ngờ dùng cách chết chùm để kết thúc cơn ác mộng này lại đúng ý Dụ Giang. Nếu anh tự mình giải quyết vụ của Briden, điều đó chỉ có thể chứng minh anh đã mất niềm tin vào việc sử dụng luật pháp để giải quyết vấn đề, trở thành một người lấy đen ăn đen, dùng bạo lực và tàn sát để thực hiện mục đích. Vậy thì cuối cùng dù cho anh có thành công giết Dụ Giang hay không thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Không thể vì trong lòng người này còn có đạo đức là có thể bỏ qua tội giết người, giống như không thể vì lý do bi thảm mà giết người vô tội vạ, trên đời này có hơn trăm triệu người khốn khổ, vậy chẳng lẽ ai cũng phải đi giết người? Nếu vậy, luật pháp và lý tính của con người sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
Dụ Giang đã thành công, Lâm Tuyết Trì đã trở thành đao phủ.
"Tôi có thể hỏi ông một chuyện không?" Allison nói: "Trước khi ông giết tôi."
Dụ Giang hào phóng: "Được, cô hỏi đi."
Allison hỏi: "Tại sao lại phải mở sọ những người này? Briden Gore giết người là vì theo đuổi cái gọi là Thần, ông ta là tín đồ tà giáo nhưng ông thì không. Tuyết Trì nói ông là người vô thần, ông cũng không tin vào thuyết sau khi dịch chuyển tiểu não trái có thể trông thấy Thần chứ nhỉ? Ông không giết người vì giáo lý. Vậy tại sao ông lại giúp Briden?"
"Câu hỏi khá đấy." Dụ Giang nói: "Quả thật tôi là người vô thần nhưng Briden là bạn tôi, tôi nên giúp anh ta."
"Chỉ vậy thôi? Ông giết nhiều người như thế chỉ vì giúp bạn?"
Dụ Giang mỉm cười: "Tất nhiên cũng vì tôi tò mò về học thuật. Cô học tôn giáo cũng biết vẫn còn rất nhiều chỗ trống cần được lấp đầy trong lĩnh vực nghiên cứu tà giáo ở nước ta. Briden là một ví dụ rất tốt để bắt đầu, đúng không?"
Allison tức giận: "Ông không xứng đáng làm học giả!"
"Tôn giáo là một chủ đề có quan hệ rất mật thiết với con người, chỉ có hiểu rõ con người, hiểu sâu sắc con người như thế nào, chúng ta mới có thể hiểu được tại sao các tôn giáo lại ra đời. Có thể cô sẽ không hiểu một số phương pháp nghiên cứu độc đáo nhưng nó đáng giá với tôi. Tôi đã thu thập được rất nhiều tài liệu và đây sẽ là một bài viết hay."
Allison không thể tưởng tượng được giáo sư mình kính trọng nhiều năm, chủ nhiệm khoa Tôn giáo danh giá của đại học Washington lại là một con quỷ khủng khiếp thế này. Trình độ học thuật của Dụ Giang là không cần bàn cãi, thái độ nghiên cứu rất mẫu mực nhưng chỉ cần nghĩ tới đằng sau những thành tích này lại là xương cốt chồng chất, thậm chí những sinh viên, giáo sư, bạn bè từng được Dụ Giang dạy dỗ hay thân thiết đều đánh giá cao điều đó, cô chỉ cảm thấy rét lạnh cả người.
Allison kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, buộc bản thân phải sắp xếp suy nghĩ một cách rõ ràng nhất có thể.
Vì để Lâm Tuyết Trì từ New York về Seattle, gã đàn ông này không ngần ngại giết đứa con gái mình nuôi nấng nhiều năm, điều này cũng chứng tỏ Dụ Giang quyết tâm giữ Lâm Tuyết Trì lại và biến anh thành đồng phạm của mình. Nhưng nếu đổi lại là Allison, cô sẽ không sẵn sàng trả giá cao và nguy hiểm đến thế. Đạo lý ai cũng hiểu, một khi giết Lâm Tuyết Mi, dù Lâm Tuyết Trì có về thì người làm con cũng hận cha mình vô cùng, đừng nói là trở thành đồng phạm, không báo cảnh sát đã là tốt lắm rồi. Dụ Giang có thể giết Lâm Tuyết Trì rồi lại tìm một đồng phạm khác trung thành tận tâm không phải tốt hơn sao? Tại sao lại nhất định phải là Lâm Tuyết Trì? Chẳng lẽ là vì đã bỏ nhiều tâm sức bồi dưỡng nên không bỏ được?
Allison nói: "Ông yêu anh ấy, đúng không?"
Dụ Giang im lặng, nhíu mày.
Allison không nhìn ra được gì từ nét mặt của gã, nói tiếp: "Nhưng anh ấy sẽ không yêu ông, anh ấy chỉ ghét và sợ hãi ông thôi. Ép buộc anh ấy ở lại ông cũng thay đổi được gì chứ? Dụ Giang, Lâm Tuyết Trì sẽ không bao giờ yêu một kẻ đã giết em gái ruột của mình."
Dụ Giang nhìn đồng hồ, nói lạnh nhạt: "Cô Owell, xin lỗi, tôi không còn nhiều thời gian lắm, Tuyết Trì còn đang chờ tôi về, hôm nay chúng ta cũng nói đủ rồi, đã đến lúc tạm biệt."
Allison nghe thấy tiếng bước chân của gã bình ổn vững vàng. Cô căng thẳng muốn hét lên trong khoảnh khắc rơi vào tuyệt vọng của cái chết.
Khi Lâm Tuyết Trì về đến nhà vẫn còn chóng mặt, tửu lượng của anh không tốt, trò chuyện với Walter anh lại uống thêm hai ly và kết quả là nôn thốc nôn tháo.
Vất vả lắm Walter mới đưa anh được về nhà, Dụ Giang mở cửa, người cha bị bộ dạng chán nản của con trai làm cho buồn cười.
"Đều tại ông, trách ông!" Lâm Tuyết Trì nắm cổ gã dụi dụi.
Dụ Giang vừa gánh tội trách móc vừa dỗ dành: "Được, là lỗi của ta, bụng còn khó chịu không, muốn uống nước không?"
"Ừm." Lâm Tuyết Trì ngồi trong bồn tắm, áo đã cởi một nửa, cổ áo kẹt ngay trên đầu không lấy ra được, áo anh kẹt ở đó trông như một nhà sư già nhập định chờ Dụ Giang bưng trà rót nước.
Dụ Giang quay lại nhìn thấy tạo hình trẻ con của anh, cởi áo c0i quần giúp anh: "Uống rượu vào rồi ngay cả c0i quần áo cũng không biết đúng không?"
Lâm Tuyết Trì chép miệng, rầu rĩ không nói lời nào. Dòng nước nóng dần dần dâng qua đầu gối bao bọc lấy cơ thể lạnh cóng của anh.
Dụ Giang đút nước cho anh, chà lưng gội đầu, Lâm Tuyết Trì vừa ôm chai dầu gội đầu vừa nói nghiêm túc: "Hôm nay tôi nghe được một chuyện của ông, lúc trước ông được một y tá trưởng ở bệnh viện tôi theo đuổi, đúng không?"
Dụ Giang thẳng thắn: "Ừm, ta đến chỗ em giảng dạy nên quen biết cô ấy, bây giờ cô ấy đã kết hôn có con rồi."
"Vậy ông còn đi giảng làm gì?" Lâm Tuyết Trì trừng gã: "Ông còn thích người ta hả?"
Dụ Giang buồn cười: "Đó là công việc, Tuyết Trì, ta không thể từ chối lời mời của viện trưởng em."
"Tôi mặc kệ, sau này ông không được đi nữa." Bác sĩ trẻ tuổi ngang ngược: "Có nghe không, không được đi nữa!"
Dụ Giang cho là anh say rượu nói bừa: "Được, vậy ta không đi nữa."
Lâm Tuyết Trì hài lòng, anh cúi đầu để gã xoa tóc, dáng vẻ rất ngoan ngoan: "Họ không thích tôi, Walter nói tính cách của tôi lạnh lùng, họ đều cảm thấy căng thẳng sợ hãi khi làm phẫu thuật với tôi, thấy tính tình tôi không tốt. Tôi đáng sợ vậy hở, tôi cũng không ăn thịt họ."
Dụ Giang nhìn khuôn mặt Lâm Tuyết Trì phản chiếu trong nước, trông dịu dàng xinh đẹp: "Vậy em phải suy nghĩ lại xem mình có nên nhẹ nhàng với người khác hơn không. Mọi người làm việc với nhau, đừng quá căng thẳng với đồng nghiệp, điều này không tốt. Nhỡ ngày nào đó em cần người khác giúp đỡ, người ta sẽ không chủ động giúp em đúng không?"
"Ông cũng thấy tính tình tôi xấu lắm đúng không?" Lâm Tuyết Trì mang cả đầu bọt xà phòng nghiêm túc nhìn gã.
Dụ Giang hôn chóp mũi anh: "Ta là cha em, khác nhau. Em thế nào ta cũng sẽ yêu em."
"Ông còn phàn nàn về tôi với Briden." Vị bác sĩ không tha, cực kỳ thù dai.
"Chuyện này đâu có gì là lạ, giống như em cũng sẽ phàn nàn về đồng nghiệp nhưng em vẫn yêu nghề của mình. Chẳng lẽ em chưa từng phàn nàn về ta sao?" Dụ Giang mở vòi sen để tắm cho anh: "Nếu mọi người chỉ phàn nàn một chút có lẽ cũng không phải chuyện xấu, ít nhất điều này chứng tỏ họ công nhận em, cũng tán thành năng lực của em. Thỉnh thoảng em cũng có thể phàn nàn với họ, như thế sẽ làm họ cảm thấy em có mùi tình người."
"Tôi không thích phàn nàn trong lúc làm việc." Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu lên, cảm nhận dòng nước nóng len qua tóc. Anh thở dài một hơi: "Họ còn nói ông quá chiều tôi, chưa thấy đàn ông ba mươi tuổi nào còn sống chung với cha, cha đến bệnh viện đưa áo len, nửa đêm nửa hôm còn phải gọi về nhà báo cáo hành trình."
"Ừm hửm?" Dụ Giang vuốt nhéo vai anh: "Còn nói gì nữa?"
Lâm Tuyết Trì khẽ khịt mũi: "Hết rồi. Họ đều nói ông tốt, nói tôi xấu. Hừ."
Dụ Giang cười: "Nên em xem xem, xấu tính có phải chịu thiệt rồi không?"
Sau khi tắm xong, Lâm Tuyết Trì chỉ quấn mỗi khăn tắm chạy về giường chui vào chăn cha mình.
Bác sĩ tuyên bố: "Tôi không buồn ngủ. Ông kể chuyện cho tôi đi."
Giáo sư chiều con nói gì nghe nấy: "Muốn nghe gì?"
"Cuốn "I want to know why" thì sao? Đọc lại đi."
"Được." Giáo sư đi vào phòng làm việc tìm quyển tuyển tập truyện ngắn kia, "Bắt đầu từ đầu à?"
Lâm Tuyết Trì tựa đầu lên chân gã, ôm gối trong lòng: "Ừm, đọc đi."
Giáo sư đọc với giọng trầm dịu dàng: ""Ngày đầu tiên đến phía Đông, chúng tôi dậy lúc bốn giờ sáng. Đêm hôm trước, chúng tôi xuống tàu chở hàng bên cạnh thị trấn. Theo bản năng của thiếu niên Kentucky, chúng tôi đi khắp thị trấn, tìm thấy đường đua và chuồng ngựa ngay lập tức..."*" (Bài đọc từ "I want to know why" của Sherwood Anderson.)
Lâm Tuyết Trì híp mắt thoải mái dụi vào đùi Dụ Giang. Xuyên qua hàng mi cụp xuống, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống giữa đùi gã tạo thành một bóng đen lộn ngược, bóng cửa sổ, bàn cạnh giường và bóng cây bạch quả bên ngoài đung đưa, màu sắc chuyển từ nhạt sang đậm giống như bối cảnh của một vở kịch câm. Trong chuyện, các thiếu niên kể về chuyến lữ hành đi xem đua ngựa, bốn thiếu niên mang theo chưa đầy năm mươi đô la lên xe lửa đến Saratoga. Trong cuộc hành trình buồn tẻ, cậu thiếu niên nhớ đến người cha làm luật sư của mình, rồi lại như không có gì để nhớ tới, ngoài nghề "luật sư" ra, người này không có nhiều thông tin khác, ông ta tồn tại như một bản tóm tắt khái niệm, còn không nhiều bằng cảnh tả một con ngựa tuyệt đẹp.
""Sunstreak" giống như một cô gái mà bạn luôn nhung nhớ nhưng chưa bao giờ gặp. Toàn thân nó rắn rỏi nhưng cũng rất đáng yêu, bạn nhìn đầu nó sẽ muốn hôn nó. Con ngựa này được Jerry Tilford huấn luyện. Anh ấy biết tôi, nhiều lần đối xử tốt với tôi, chẳng hạn cho tôi vào chuồng, đến gần ngựa quan sát vân vân. Nhưng lại không dễ thương như ngựa. Nó yên lặng, đứng ở vạch xuất phát chẳng hề phô trương nhưng thật ra trong lòng nó lại nóng như lửa đốt. Hàng rào vừa được kéo lên, con ngựa đã lao đi như một vệt nắng – đúng như tên gọi của nó. Nhìn nó chạy làm bạn hồi hộp, làm bạn khó chịu. Nó chạy hết sức giống như một con chó săn bắt chim..."" Giọng đọc thì thầm của gã đàn ông lọt vào tai anh.
Lâm Tuyết Trì thở dài, anh có thể tưởng tượng nó là con ngựa thế nào, mặc dù tác giả không thật sự miêu tả màu lông, lông dày hay không, mắt có ngây thơ không. Nhưng Lâm Tuyết Trì cảm thấy thế này lại tốt hơn, nó không nên có màu sắc cụ thể, có lẽ nó có màu đỏ thẫm dưới ánh mặt trời, nó sẽ trông như một ngọn lửa đang cháy khi di chuyển theo gió. Và dưới ánh trăng, nó lại có màu đen bóng, đẹp hơn cả một con ngựa đen tuyền. Hẳn nó sẽ có đủ mọi màu sắc, nó sẽ thay đổi tùy theo suy nghĩ của cậu bé, nó sẽ là một con ngựa trong mơ hoàn hảo duy nhất trên thế giới.
Người huấn luyện một con ngựa thế này, Jerry Tilford đã cho thấy bản lĩnh của mình. Lâm Tuyết Trì chắc chắn rằng cậu thiếu niên đã yêu Jerry Tilford, khi Dụ Giang đọc đến đây, Lâm Tuyết Trì gần như có thể cùng đọc thoại —
"Một điều buồn cười đã xảy ra với tôi, tôi vẫn cứ nghĩ về người huấn luyện Jerry Tilford, trong suốt cuộc đua đó anh ấy đã vui biết bao nhiêu. Xế chiều ngày đó, tôi thích anh ấy còn hơn cả cha mình, tôi cứ thế nhớ nhung, đến nỗi gần như quên cả ngựa."
Lúc này anh ngẩng đầu lên nhìn Dụ Giang, ánh mắt gã đàn ông chăm chú thâm tình, Lâm Tuyết Trì không nhịn được ngửa lên hôn gã.
Nhưng thiếu niên sắp phát hiện ra rằng người mình thích đang ở cùng gái điếm.
Dụ Giang tiếp tục đọc: ""Ước gì tôi không rời trường đua mà ở lại với ngựa và người huấn luyện da đen. Người phụ nữ cao lớn với gương mặt đáng ghét đứng giữa chúng tôi, giống như "Sunstreak" đứng giữa chúng tôi trên bãi tập vào chiều ngày hôm đó. Bất chợt, tôi căm hận người kia. Tôi muốn hét lên, xông vào ngôi nhà đó giết chết anh ta. Tôi chưa từng có cảm giác như thế. Tôi nổi giận, giận đến mức rơi nước mắt, tôi siết chặt tay, móng tay ghim vào tay tôi.""
Câu chuyện kết thúc rất nhanh.
""Tại sao anh ta lại làm chuyện này? Tôi muốn biết tại sao."" Dụ Giang khép sách lại: "Được rồi, đọc xong rồi."
Lâm Tuyết Trì nằm trên đùi gã, ngáp: "Ừm."
"Đi ngủ nhé?" Dụ Giang tắt đèn bàn.
Trong bóng tối, Lâm Tuyết Trì cuộn mình chui vào vòng tay cha: "Mỗi lần nghe câu chuyện này lại có một ý tưởng mới, nhất là phần kết."
"Cuối cùng cậu bé không giết Jerry Tilford." Dụ Giang nói.
"Ừm." Lâm Tuyết Trì nhỏ giọng: "Lúc trước tôi thấy cậu ấy nhát quá, dù cho hình tượng tốt đẹp của Jerry trong lòng có sụp đổ cũng không dám giết Jerry, bởi vì cậu ấy tôn thờ anh ta, vì luôn tôn thờ về mặt tinh thần nên mãi mãi ở thế yếu. Bây giờ nghĩ lại lại thấy thật ra đây là chuyện bình thường, không giết Jerry xem như buông tha cho bản thân mình, trưởng thành vốn rất khó khăn, đừng nên tính toán từng li từng tí đúng không?"
Dụ Giang vui vẻ yên lòng: "Ừm, con người phải học cách không tự làm khó mình."
"Vậy nghĩa là tôi đã trưởng thành rồi đúng không?" Lâm Tuyết Trì ghé sát mặt vào gã, nói với vẻ kiêu ngạo.
Dụ Giang hôn anh: "Ừ, em lớn rồi."
Sa Bẫy
Đánh giá:
Truyện Sa Bẫy
Story
Chương 43: Đọc sách
10.0/10 từ 13 lượt.