Quan Thuật
Chương 932: Hoảng tử
Hơn nữa, loại thuốc Trung Hoa của Mai Thiên Kiệt, tuy nói là loại chất lượng thấp nhất, nhưng Diệp Phàm vẫn vui vẻ "hưởng thụ". Phỏng chừng là y lấy được của người nhà đến.
- Thiên Kiệt, loại thuốc này của cậu hình như là loại đặc biệt đúng không?
Diệp Phàm bắt đầu "gây sự" rồi. Ngồi trên ghế rung đùi, "gợi ý" Mai Thiên Kiệt.
- Vâng, chất lượng không được tốt lắm, ha ha!
Mai Thiên Kiệt sờ sờ đầu ngượng ngùng nói.
- Như thế là được rồi. Tuy nhiên, cậu lấy đồ tốt của người nhà đi như vậy, ông già cậu có ý kiến gì không?
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Không, bọn họ cho em mà. Còn bảo em nhất định phải tôn kính với "sư phụ", giống như tôn kính cha mẹ mình…
Mai Thiên Kiệt thật thà nói, thằng nhãi này thật sự khâm phục Diệp Phàm.
Nhìn nhìn Diệp Phàm một lát, nói:
- Sư phụ, có thể lộ hai tay ra cho đệ tử nhìn một chút được không?
- Lộ hai tay, sao hả? Không tin tưởng còn đến đây học tôi làm gì?
Diệp Phàm mặt nghiêm lại, có chút mất hứng.
- Không phải, sư phụ. Em không có ý đó, em biết là sư phụ có bản lĩnh lớn. Chị em rất ít khi tôn sùng người khác, nhưng chị ấy rất khâm phục sư phụ. Chỉ có điều trong lòng có chút khó chịu thôi…
Mai Thiên Kiệt thành thật nói.
- Chị cậu, là Diệc Thu phải không?
Diệp Phàm lên mặt, liếc Mai Thiên Kiệt một cái.
- Vâng, nghe nói bây giờ chị ấy lại thăng rồi…
Mai Thiên Kiệt có vẻ đắc ý nói.
- Thăng? Nghe nói cô ấy trước kia ở Báo Săn là tiểu đoàn trưởng, lại thăng nữa không phải là phó trung đoàn trưởng hay sao?
Chức phó trung đoàn trưởng ở Báo Săn người bình thường có thể ngồi được vào sao? Bởi vì, đó là một binh đoàn chứ không phải là trung đoàn bình thường. Theo cấp bậc thì là một đơn vị cấp phó quân đoàn, đương nhiên, cái này là chỉ tổ nòng cốt thứ tám, nghe nói tổng bộ chuẩn bị thăng tổ nòng cốt thứ tám lên cấp quân đoàn rồi.
Trong lòng Diệp Phàm cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao mình cũng chẳng cần phải quản những chuyện đó mà làm gì.
- Vâng, ngày đó nghe ông già nói đã qua quân ủy trung ương phê chuẩn, quân khu Lĩnh Nam đã đồng ý. Binh đoàn Báo Săn năm nay sẽ thăng lên thêm một cấp.
Mai Thiên Kiệt nói.
Tay này phỏng chừng cũng muốn vào Báo Săn, chỉ có điều vẫn chưa đủ bản lĩnh, đẳng cấp còn rất thấp, người ta sao để ý đến y được.
Đương nhiên, nếu người nhà họ Mai thực sự đồng ý, dựa vào ông nội y là Chủ nhiệm tổng bộ Chính trị quân ủy và cha là phó tư lệnh viên quân khu Lĩnh Nam, thì việc y vào Báo Săn không phải là khó. Bởi vì Báo Săn chỉ là tôt chức bên ngoài tổ Đặc nhiệm thứ tám.
Tuy nhiên, cho dù lãnh đạo Báo Să đồng ý để y vào thì y cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa vào Báo Săn cũng tương đối nguy hiểm.
Nếu lúc làm nhiệm vụ có gì bất trắc, thì Mai gia sẽ đau lòng chết mất. Nhà đã có Mai Diệc Thu vào rồi, giờ lại thêm Mai Thiên Kiệt muốn vào nữa thì trong nhà chắc chắn sẽ không đồng ý.
- Thăng lên một cấp, chẳng lẽ thăng lên cấp sư đoàn hay sao?
Diệp Phàm chỉ thuận miệng hỏi, chứ không suy nghĩ nhiều lắm. Việc này, dù sao bản thân mình cũng chẳng muốn tham dự vào.
- Vâng, cái này cũng chẳng phải bí mật lớn gì. Gió đã sớm thổi rồi, nếu Báo Săn lên cấp sư đoàn, thì chị em cũng được "thuyền lên theo sóng", thăng lên chức trung đoàn trưởng. Hơn nữa, quân hàm chắc cũng lên cấp trung tá. Ít nhất thì chức phó trung đoàn trưởng là chắc chắn, tuy nhiên, nghe nói Báo Săn tất cả được thăng, số lượng nhân viên lại tăng chẳng đáng bao nhiêu. Lúc này các quân quan binh ở các quân khu đều chú ý đến Báo Săn.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt thần bí nói.
- Ờ! Như vậy, phỏng chừng mọi người thất vọng rồi, vào chẳng được bao nhiêu người, người ta điều đi thì điều đi, có liên quan gì đến bọn họ đâu?
Diệp Phàm cười nói, rồi tiện tay châm điếu Trung Hoa. Liếc nhìn Mai Thiên Kiệt một cái, nói:
- Muốn thấy sư phụ lộ thủ cũng được, nhưng cậu phải làm một chuyện, nếu làm tốt thì tôi sẽ dạy cậu cả hay tay.
Diệp Phàm ném ra một "chiếc bánh" to đùng, Mai Thiên Kiệt tự nhiên trúng kế, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, vội vã nói:
- Sư phụ, chuyện gì vậy?
- Gần đây ở huyện thu được rất nhiều tin tức về chuyện loạn khai thác mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, không trả tiền bồi thường…Rất nhiều vấn đề. Cậu là trưởng phòng Đất đai huyện, cũng nên xuống điều tra môt chút.
Diệp Phàm bộ dạng tự nhiên, nói.
- Sư phụ nói ra những lời này, bảo em điều tra thế nào thì em sẽ điều tra thế đó.
Mai Thiên Kiệt xoa tay nói.
- Chẳng lẽ cậu còn phải để tôi dạy hay sao? Ở văn phòng Tỉnh ủy không học được cái này à…
Diệp Phàm có chút bực mình nói.
- Em biết rồi, sư phụ cứ yên tâm, nhất định sư phụ sẽ hài lòng.
Mai Thiên Kiệt giơ tay lên, giống như một tướng quân. Bỗng chốc, y lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đi lấy một chiếc gậy đến đây…
Diệp Phàm biết thằng nhãi này có tâm tư, chắc chắn là muốn mình thể hiện một chút.
Thì đương nhiên mình cũng phải biểu diễn một chút, nếu không, người ta sẽ nghi ngờ, tưởng mình là sư phụ gà mờ, làm bại hoại thanh danh của mình.
- Vâng!
Mai Thiên Kiệt không biết Diệp Phàm có ý gì, cũng không hỏi, liền chạy ra sân nhặt một chiếc gậy gỗ đến, đưa cho Diệp Phàm.
Chiếc gậy bằng gỗ tạp này dùng để đốt, khá rắn chắc. Có lẽ cũng gần bằng một chiếc gậy thép dẻo.
Diệp Phàm duỗi tay ra vận khí, đột nhiên hít một hơi, chỉ một cái là đã cắm xuống. Sau đó thu tay lại, ném cho Mai Thiên Kiệt, nói:
- Thế nào?
- Ôi dào! Không phải sư phụ chỉ chỉ tay một chút thôi sao? Giả bộ như vậy ai chẳng làm được chứ?
Mai Thiên Kiệt trong lòng "khinh bỉ" sư phụ Diệp Phàm, ánh mắt có chút thất vọng nhìn về phía cây gậy, trong chốc lát thằng nhóc này bỗng như hóa đá. Cả người ngơ ngác, há hốc miệng nói chẳng nên lời.
Một lúc sau.
Thằng nhóc này mới thốt lên:
- Lợi hại, không ngờ lại thành một cái lỗ, trời ơi, nếu mà chỉ vào người mình mà thành lỗ như vậy thì…
Thằng nhóc này hứng thú hẳn lên, nói nhỏ:
- Sư phụ, đây không phải là Nhị chỉ thần công của hòa thượng Thiếu Lâm tự sao? Truyền thuyết nếu luyện đến mức đỉnh điểm, có thể dùng hai ngón tay mà có thể chống ngược cả cơ thể dậy, đâm gạch dễ dàng như đâm đậu phụ.
- Nhị chỉ thiện, cậu nghĩ cái gì vậy, sư phụ cậu đâu phải là hòa thượng chứ.
Diệp phàm có chút tức giận nói, thấy gương mặt Mai Thiên Kiệt hứng thú, liền nói:
- Nhị chỉ thiện công là một loại công pháp bí truyền, thông qua quá trình luyện tập lâu dài, sẽ đem toàn bộ khí và lực tập trung vào hai ngón tay. Đây là loại phương pháp rèn luyện để cường thân ngự địch.
Nó là do luyện ý, luyện khí và luyện lực hợp thành, nhấn mạnh ở tiền đề đãi thủ nhập tĩnh, áp dụng phối hợp giữa động tác quán viên hoạt và hô hấp, thúc đẩy gân cốt khỏe mạnh.
Sau khi thành công, ngón tay sẽ cứng rắn như thép, khi chỉ sẽ vô hình vô tích, là một tuyệt kỹ để phòng thân và là một pháp bảo để chế khống chế kẻ thù, nó từng được gọi là "tuyệt thế kỳ công", "võ bôi bí chiêu".
Thực ra, cái này của sư phụ đương nhiên không phải là nhị chỉ thiện công, chỉ cần cậu kiên trì luyện khí, công lực đạt đến trình độ nhất định thì tự nhiên "nước sẽ chảy thành sông".
Thằng nhãi này trong lòng cũng oán thầm nói, tiểu Mai ơi là tiểu Mai, phỏng chừng đời này cô không còn gì để diễn nữa rồi. Muốn đạt đến công lực như vậy, không phải là thất đẳng thì đừng mơ. Cao thủ lục đẳng tuy nói cũng có thể thành lỗ, nhưng phải từ từ mới được, Còn muốn làm "gọn gàng" như tôi đây thì còn lâu.
Đương nhiên những lời này Diệp Phàm không nói ra miệng rồi, như vậy thì đả kích Mai Thiên Kiệt quá.
Ngày hôm sau, Mai Thiên Kiệt tự đi sắp xếp tuần tra mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn.
Mà âm thầm, Hạ Hải Vĩ và Phương Viên, cùng với Ngô Đồng, thêm cả Mã Tiêu, ba người đã sớm hành động. Như vậy, một âm thầm, một công khai, giống như giăng thiên la địa võng điều tra mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn vậy.
Bởi vì Ma Xuyên là nơi khá cao so với mặt nước biển, hơn nữa điều kiện địa lý có chút đặc biệt, cho nên hoa đào nở khá muộn. Thông thường đều phải từ trung tuần tháng tư, đến sau trung tuần tháng năm khi vùng duyên hải có đào ra thị trường rồi thì ở đây mới bắt đầu kết quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thời gian đưa ra thị trường phải chậm đến khoảng một tháng. Cho nên Diệp Phàm sau khi biết được điều này thì thầm mừng, có thể cho kéo dài thời gian đưa đào ra thị trường và ngắm hoa đào, có lẽ sẽ tạo được hiệu quả kinh tế tốt.
Hơn nữa, hắn đã ra lệnh cho phòng Nông nghiệp huyện, là phải nghĩ cách để kéo dài thời gian nở hoa, cho chậm thời kỳ kết quả lại, chính là vì tránh thời kỳ cao điểm đưa đào ra thị trường.
Tuy nói, tháng chín tháng mười, trên phố vẫn còn hoa đào để cung ứng, nhưng số lượng không còn nhiều nữa rồi, áp dụng một số phương pháp đặc biệt để cất giữ, đương nhiên trong sẽ không còn ngon được như đào tươi.
Chuyên gia cũng nói, trước mắt kỹ thuật vẫn chưa thành thục, muốn kéo thời gian quá dài là điều không thể, dùng các loại thuốc và phương pháp đặc thù thì nhiều nhất cũng chỉ hoãn được một tuần mà thôi.
Nghe nói viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh có một phòng chuyên nghiên cứu phương diện này. Sau khi nghe xong liền quyết định vài ngày nữa đi sở Nông nghiệp làm hạng mục sẽ nói với bạn học cũ là Vệ Thiết Trách.
Không chừng, địa hình khí hậu đặc biệt của Ma Xuyên có thể thu hút được các chuyên gia ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh đến làm thí nghiệm gì đó.
Nếu đã còn gần hai tháng nữa là Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang toàn diện thi công. Mới mấy ngày đã làm ra phương án thiết kế có tính khả thi.
Bước tiếp theo, vào giai đoạn thi công xây dựng. Mà đoạn quốc lộ từ cổng thành đến xã Kim Đào, dưới sự đốc thúc của Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc, xã Kim Đào và những vùng lân cận có trồng đào đã ra công toàn lực rồi.
Mà Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang bỏ tiền bán thuốc nổ, toàn dân nhiệt tình kiến thiết mở rộng quốc lộ chưa từng có.
Trải qua một thời gian sửa sang lại, hiện tại đoạn quốc lộ từ cổng thanh đến xã Kim Đào đã được mở rộng khoảng bốn mét, tuy nói có nơi không được như ý nhưng về sau quốc lộ ở xã Kim Đào có thể biến thành đường đá vụn rộng khoảng chín mét.
Bởi vì, quy hoạch của Diệp Phàm là như vậy. Tuy nói hiện tại rất nhiều địa phương vì núi đá ngăn trở chỉ có thể đạt được tám mét, nhưng tin rằng sau khi cho nổ để mở rộng, thêm nửa năm tu sửa nữa là được chín mét.
Đương nhiên, người bận rộn như Mai Phán Nhi không rảnh mà đến đây, việc này liền giao cho Vạn Đông Tuyền phụ trách.
Y lại biến thành người phụ trách thiết kế chính cho sơn trang. Đương nhiên, vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị do Mai Phán Nhi cử người đến đảm nhận. Vạn Đông Tuyền là phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Phó giám đốc.
Quan Thuật
- Thiên Kiệt, loại thuốc này của cậu hình như là loại đặc biệt đúng không?
Diệp Phàm bắt đầu "gây sự" rồi. Ngồi trên ghế rung đùi, "gợi ý" Mai Thiên Kiệt.
- Vâng, chất lượng không được tốt lắm, ha ha!
Mai Thiên Kiệt sờ sờ đầu ngượng ngùng nói.
- Như thế là được rồi. Tuy nhiên, cậu lấy đồ tốt của người nhà đi như vậy, ông già cậu có ý kiến gì không?
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Không, bọn họ cho em mà. Còn bảo em nhất định phải tôn kính với "sư phụ", giống như tôn kính cha mẹ mình…
Mai Thiên Kiệt thật thà nói, thằng nhãi này thật sự khâm phục Diệp Phàm.
Nhìn nhìn Diệp Phàm một lát, nói:
- Sư phụ, có thể lộ hai tay ra cho đệ tử nhìn một chút được không?
- Lộ hai tay, sao hả? Không tin tưởng còn đến đây học tôi làm gì?
Diệp Phàm mặt nghiêm lại, có chút mất hứng.
- Không phải, sư phụ. Em không có ý đó, em biết là sư phụ có bản lĩnh lớn. Chị em rất ít khi tôn sùng người khác, nhưng chị ấy rất khâm phục sư phụ. Chỉ có điều trong lòng có chút khó chịu thôi…
Mai Thiên Kiệt thành thật nói.
- Chị cậu, là Diệc Thu phải không?
Diệp Phàm lên mặt, liếc Mai Thiên Kiệt một cái.
- Vâng, nghe nói bây giờ chị ấy lại thăng rồi…
Mai Thiên Kiệt có vẻ đắc ý nói.
- Thăng? Nghe nói cô ấy trước kia ở Báo Săn là tiểu đoàn trưởng, lại thăng nữa không phải là phó trung đoàn trưởng hay sao?
Chức phó trung đoàn trưởng ở Báo Săn người bình thường có thể ngồi được vào sao? Bởi vì, đó là một binh đoàn chứ không phải là trung đoàn bình thường. Theo cấp bậc thì là một đơn vị cấp phó quân đoàn, đương nhiên, cái này là chỉ tổ nòng cốt thứ tám, nghe nói tổng bộ chuẩn bị thăng tổ nòng cốt thứ tám lên cấp quân đoàn rồi.
Trong lòng Diệp Phàm cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng rất nhanh đã bình thường trở lại, dù sao mình cũng chẳng cần phải quản những chuyện đó mà làm gì.
- Vâng, ngày đó nghe ông già nói đã qua quân ủy trung ương phê chuẩn, quân khu Lĩnh Nam đã đồng ý. Binh đoàn Báo Săn năm nay sẽ thăng lên thêm một cấp.
Mai Thiên Kiệt nói.
Tay này phỏng chừng cũng muốn vào Báo Săn, chỉ có điều vẫn chưa đủ bản lĩnh, đẳng cấp còn rất thấp, người ta sao để ý đến y được.
Đương nhiên, nếu người nhà họ Mai thực sự đồng ý, dựa vào ông nội y là Chủ nhiệm tổng bộ Chính trị quân ủy và cha là phó tư lệnh viên quân khu Lĩnh Nam, thì việc y vào Báo Săn không phải là khó. Bởi vì Báo Săn chỉ là tôt chức bên ngoài tổ Đặc nhiệm thứ tám.
Tuy nhiên, cho dù lãnh đạo Báo Să đồng ý để y vào thì y cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa vào Báo Săn cũng tương đối nguy hiểm.
Nếu lúc làm nhiệm vụ có gì bất trắc, thì Mai gia sẽ đau lòng chết mất. Nhà đã có Mai Diệc Thu vào rồi, giờ lại thêm Mai Thiên Kiệt muốn vào nữa thì trong nhà chắc chắn sẽ không đồng ý.
- Thăng lên một cấp, chẳng lẽ thăng lên cấp sư đoàn hay sao?
Diệp Phàm chỉ thuận miệng hỏi, chứ không suy nghĩ nhiều lắm. Việc này, dù sao bản thân mình cũng chẳng muốn tham dự vào.
- Vâng, cái này cũng chẳng phải bí mật lớn gì. Gió đã sớm thổi rồi, nếu Báo Săn lên cấp sư đoàn, thì chị em cũng được "thuyền lên theo sóng", thăng lên chức trung đoàn trưởng. Hơn nữa, quân hàm chắc cũng lên cấp trung tá. Ít nhất thì chức phó trung đoàn trưởng là chắc chắn, tuy nhiên, nghe nói Báo Săn tất cả được thăng, số lượng nhân viên lại tăng chẳng đáng bao nhiêu. Lúc này các quân quan binh ở các quân khu đều chú ý đến Báo Săn.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt thần bí nói.
- Ờ! Như vậy, phỏng chừng mọi người thất vọng rồi, vào chẳng được bao nhiêu người, người ta điều đi thì điều đi, có liên quan gì đến bọn họ đâu?
Diệp Phàm cười nói, rồi tiện tay châm điếu Trung Hoa. Liếc nhìn Mai Thiên Kiệt một cái, nói:
- Muốn thấy sư phụ lộ thủ cũng được, nhưng cậu phải làm một chuyện, nếu làm tốt thì tôi sẽ dạy cậu cả hay tay.
Diệp Phàm ném ra một "chiếc bánh" to đùng, Mai Thiên Kiệt tự nhiên trúng kế, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, vội vã nói:
- Sư phụ, chuyện gì vậy?
- Gần đây ở huyện thu được rất nhiều tin tức về chuyện loạn khai thác mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, không trả tiền bồi thường…Rất nhiều vấn đề. Cậu là trưởng phòng Đất đai huyện, cũng nên xuống điều tra môt chút.
Diệp Phàm bộ dạng tự nhiên, nói.
- Sư phụ nói ra những lời này, bảo em điều tra thế nào thì em sẽ điều tra thế đó.
Mai Thiên Kiệt xoa tay nói.
- Chẳng lẽ cậu còn phải để tôi dạy hay sao? Ở văn phòng Tỉnh ủy không học được cái này à…
Diệp Phàm có chút bực mình nói.
- Em biết rồi, sư phụ cứ yên tâm, nhất định sư phụ sẽ hài lòng.
Mai Thiên Kiệt giơ tay lên, giống như một tướng quân. Bỗng chốc, y lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đi lấy một chiếc gậy đến đây…
Diệp Phàm biết thằng nhãi này có tâm tư, chắc chắn là muốn mình thể hiện một chút.
Thì đương nhiên mình cũng phải biểu diễn một chút, nếu không, người ta sẽ nghi ngờ, tưởng mình là sư phụ gà mờ, làm bại hoại thanh danh của mình.
- Vâng!
Mai Thiên Kiệt không biết Diệp Phàm có ý gì, cũng không hỏi, liền chạy ra sân nhặt một chiếc gậy gỗ đến, đưa cho Diệp Phàm.
Chiếc gậy bằng gỗ tạp này dùng để đốt, khá rắn chắc. Có lẽ cũng gần bằng một chiếc gậy thép dẻo.
Diệp Phàm duỗi tay ra vận khí, đột nhiên hít một hơi, chỉ một cái là đã cắm xuống. Sau đó thu tay lại, ném cho Mai Thiên Kiệt, nói:
- Thế nào?
- Ôi dào! Không phải sư phụ chỉ chỉ tay một chút thôi sao? Giả bộ như vậy ai chẳng làm được chứ?
Mai Thiên Kiệt trong lòng "khinh bỉ" sư phụ Diệp Phàm, ánh mắt có chút thất vọng nhìn về phía cây gậy, trong chốc lát thằng nhóc này bỗng như hóa đá. Cả người ngơ ngác, há hốc miệng nói chẳng nên lời.
Một lúc sau.
Thằng nhóc này mới thốt lên:
- Lợi hại, không ngờ lại thành một cái lỗ, trời ơi, nếu mà chỉ vào người mình mà thành lỗ như vậy thì…
Thằng nhóc này hứng thú hẳn lên, nói nhỏ:
- Sư phụ, đây không phải là Nhị chỉ thần công của hòa thượng Thiếu Lâm tự sao? Truyền thuyết nếu luyện đến mức đỉnh điểm, có thể dùng hai ngón tay mà có thể chống ngược cả cơ thể dậy, đâm gạch dễ dàng như đâm đậu phụ.
- Nhị chỉ thiện, cậu nghĩ cái gì vậy, sư phụ cậu đâu phải là hòa thượng chứ.
Diệp phàm có chút tức giận nói, thấy gương mặt Mai Thiên Kiệt hứng thú, liền nói:
- Nhị chỉ thiện công là một loại công pháp bí truyền, thông qua quá trình luyện tập lâu dài, sẽ đem toàn bộ khí và lực tập trung vào hai ngón tay. Đây là loại phương pháp rèn luyện để cường thân ngự địch.
Nó là do luyện ý, luyện khí và luyện lực hợp thành, nhấn mạnh ở tiền đề đãi thủ nhập tĩnh, áp dụng phối hợp giữa động tác quán viên hoạt và hô hấp, thúc đẩy gân cốt khỏe mạnh.
Sau khi thành công, ngón tay sẽ cứng rắn như thép, khi chỉ sẽ vô hình vô tích, là một tuyệt kỹ để phòng thân và là một pháp bảo để chế khống chế kẻ thù, nó từng được gọi là "tuyệt thế kỳ công", "võ bôi bí chiêu".
Thực ra, cái này của sư phụ đương nhiên không phải là nhị chỉ thiện công, chỉ cần cậu kiên trì luyện khí, công lực đạt đến trình độ nhất định thì tự nhiên "nước sẽ chảy thành sông".
Thằng nhãi này trong lòng cũng oán thầm nói, tiểu Mai ơi là tiểu Mai, phỏng chừng đời này cô không còn gì để diễn nữa rồi. Muốn đạt đến công lực như vậy, không phải là thất đẳng thì đừng mơ. Cao thủ lục đẳng tuy nói cũng có thể thành lỗ, nhưng phải từ từ mới được, Còn muốn làm "gọn gàng" như tôi đây thì còn lâu.
Đương nhiên những lời này Diệp Phàm không nói ra miệng rồi, như vậy thì đả kích Mai Thiên Kiệt quá.
Ngày hôm sau, Mai Thiên Kiệt tự đi sắp xếp tuần tra mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn.
Mà âm thầm, Hạ Hải Vĩ và Phương Viên, cùng với Ngô Đồng, thêm cả Mã Tiêu, ba người đã sớm hành động. Như vậy, một âm thầm, một công khai, giống như giăng thiên la địa võng điều tra mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn vậy.
Bởi vì Ma Xuyên là nơi khá cao so với mặt nước biển, hơn nữa điều kiện địa lý có chút đặc biệt, cho nên hoa đào nở khá muộn. Thông thường đều phải từ trung tuần tháng tư, đến sau trung tuần tháng năm khi vùng duyên hải có đào ra thị trường rồi thì ở đây mới bắt đầu kết quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thời gian đưa ra thị trường phải chậm đến khoảng một tháng. Cho nên Diệp Phàm sau khi biết được điều này thì thầm mừng, có thể cho kéo dài thời gian đưa đào ra thị trường và ngắm hoa đào, có lẽ sẽ tạo được hiệu quả kinh tế tốt.
Hơn nữa, hắn đã ra lệnh cho phòng Nông nghiệp huyện, là phải nghĩ cách để kéo dài thời gian nở hoa, cho chậm thời kỳ kết quả lại, chính là vì tránh thời kỳ cao điểm đưa đào ra thị trường.
Tuy nói, tháng chín tháng mười, trên phố vẫn còn hoa đào để cung ứng, nhưng số lượng không còn nhiều nữa rồi, áp dụng một số phương pháp đặc biệt để cất giữ, đương nhiên trong sẽ không còn ngon được như đào tươi.
Chuyên gia cũng nói, trước mắt kỹ thuật vẫn chưa thành thục, muốn kéo thời gian quá dài là điều không thể, dùng các loại thuốc và phương pháp đặc thù thì nhiều nhất cũng chỉ hoãn được một tuần mà thôi.
Nghe nói viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh có một phòng chuyên nghiên cứu phương diện này. Sau khi nghe xong liền quyết định vài ngày nữa đi sở Nông nghiệp làm hạng mục sẽ nói với bạn học cũ là Vệ Thiết Trách.
Không chừng, địa hình khí hậu đặc biệt của Ma Xuyên có thể thu hút được các chuyên gia ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh đến làm thí nghiệm gì đó.
Nếu đã còn gần hai tháng nữa là Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang toàn diện thi công. Mới mấy ngày đã làm ra phương án thiết kế có tính khả thi.
Bước tiếp theo, vào giai đoạn thi công xây dựng. Mà đoạn quốc lộ từ cổng thành đến xã Kim Đào, dưới sự đốc thúc của Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc, xã Kim Đào và những vùng lân cận có trồng đào đã ra công toàn lực rồi.
Mà Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang bỏ tiền bán thuốc nổ, toàn dân nhiệt tình kiến thiết mở rộng quốc lộ chưa từng có.
Trải qua một thời gian sửa sang lại, hiện tại đoạn quốc lộ từ cổng thanh đến xã Kim Đào đã được mở rộng khoảng bốn mét, tuy nói có nơi không được như ý nhưng về sau quốc lộ ở xã Kim Đào có thể biến thành đường đá vụn rộng khoảng chín mét.
Bởi vì, quy hoạch của Diệp Phàm là như vậy. Tuy nói hiện tại rất nhiều địa phương vì núi đá ngăn trở chỉ có thể đạt được tám mét, nhưng tin rằng sau khi cho nổ để mở rộng, thêm nửa năm tu sửa nữa là được chín mét.
Đương nhiên, người bận rộn như Mai Phán Nhi không rảnh mà đến đây, việc này liền giao cho Vạn Đông Tuyền phụ trách.
Y lại biến thành người phụ trách thiết kế chính cho sơn trang. Đương nhiên, vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị do Mai Phán Nhi cử người đến đảm nhận. Vạn Đông Tuyền là phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Phó giám đốc.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 932: Hoảng tử
9.2/10 từ 43 lượt.