Quan Thuật
Chương 865: Nhân vật số một Nam Phúc
Ngồi trên ghế xoay suy nghĩ một hồi, đột nhiên giật mình, sao đã quên mất những lời cô ấy nói mất rồi, còn nói là nhắc nhở mình, nếu thật sự có ý với mình, lẽ nào bá phụ của cô ấy xuống là để xem mình ra sao? Không phải là đi dạm hỏi đấy chứ...
Không phù hợp với yêu cầu cơ bản của nhà họ Quách. Tuy nhiên, lẽ nào bá phụ của Quách Thu Thiên có lai lịch gì hay sao?
Nói về phương diện khác, Quách Thu Thiên đang ám chỉ mình cần nắm lấy cơ hội. Hơn nữa lạicòn thận trọng giải thích, bảo một mình mình đi, trong này nhất định có ý gì đó.
Cơ hội à, trước đây một cuộc điện thoại của Bí thư Trương ở Kinh Thành đã đem đến một cơ hội, bảo mình lên làm Chủ tịch Huyện Ma Xuyên, lẽ nào bây giờ lại gặp quý nhân nữa rồi, cô ấy chính là bà chị Quách Thu Thiên vĩ đại của chúng ta, vị nữ thần may mắn của chúng ta...
Sự suy đoán này rất có khả năng.
- Lão Thượng bây giờ tôi có chút chuyện gấp phải đi xử lý một chút, tôi sắp xếp cho Phó Chủ tịch Huyện Phương Hồng Anh và Chủ nhiệm Nông đi cùng với ngài một chuyến thì như thế nào?
Diệp Phàm nói với giọng điệu trưng cầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Không sao, anh Diệp vị trí cao, việc nhiều, chúng ta lại không phải là người ngoài, nói việc này là quá khách sáo rồi. Anh đi làm việc của anh đi, gọi Phó chủ tịch Phương gì đó cùng đi với tôi là được rồi. Tôi sẽ trực tiếp từ xã Chức Nữ trở về Thủy Châu, nếu như địa điểm xưởng có thể đàm phán được, tôi sẽ nhanh chóng cho người xuống tiến hành chuẩn bị giai đoạn trước.
Thượng Thiên Đồ không có chút do dự nào, vội nói.
- Thu Thiên, người ta là một Chủ tịch huyện, bận làm rất nhiều việc. Hôm nay vừa mới quyên tiền xong, phỏng chừng còn rất nhiều khách vẫn chưa rời khỏi, là người chủ, dù sao cũng phải chiêu đãi khách quý từ nơi xa đến, bộ dạng cháu như thế là có chút hơi càn quấy rồi. Bán lão đầu nói với Quách Thu Thiên, giọng điệu có vẻ trách cứ.
- Nghe nói mấy vị khách đó sau khi ăn xong đều đã đi rồi, có bận cũng phải đến đi cùng tôi chứ, chị đây là người đường xa đến, cũng là khách quý.
Quách Thu Thiên ngay cả chút tư tưởng nhận thức đều không có, còn dương dương tự đắc.
Thầm ngầm ngừ nói:
- Diệp tử, tôi là muốn tạo cơ hội cho anh, có thể nắm chắc hay không còn phải xem sự may mắn của anh rồi, nếu không đến, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác. Vì để thuyết phục được bá phụ đến cái nơi nghèo nàn lạc hậu này, tôi đã giở đủ mọi chiêu trò, chỉ thiếu chưa khóc làm loạn thắt cổ mà thôi. Đừng có phụ tấm lòng khổ tâm của bổn cô nương đây.
- Đứa cháu gái này, cái gì cũng có lý lẽ, đại bá đây nói không lại cháu rồi.
Đứa cháu đáng yêu của lão lắc lắc đầu, cười nói, cũng không chỉ trích ông ta nữa. Kỳ thực, ông ta cũng muốn gặp mặt đồng chí Diệp Phàm.
- Thế thì đương nhiên, đại bá đây là người thế nào, là người bậc nhất Nam Phúc, nào là Bí thư thành ủy Bí thư địa ủy Cục trưởng Sở keo gào khóc lóc thì cũng khó mà gặp được nữa, cậu ta chỉ là một Chủ tịch Huyện, xem như vinh dự mặt mũi cho cậu ta lắm rồi, kha kha kha.
Quách Thu Thiên vẫn không quên vỗ vỗ vào vai nịnh bá bá.
- Đứa cháu gái này, người bậc nhất Nam Phúc, cháu lại đẩy đại bá đây lên cao quá rồi đấy. Nam Phúc, nơi này quá rộng lớn? Nói đại bá đây là người bậc nhất Nam Phúc, thì không ổn lắm.
'Lão bá' đó cười, kỳ thực, thì trong lòng cũng thoải mái vô cùng, con người mà, muôn hình vạn trạng, chỉ là nịnh bợ không ra mặt thôi.
- Sao không phải, Nam Phúc lẽ nào còn có người nào lớn hơn cả đại bá nữa sao? Hừ.
Quách Thu Thiên không phục, bĩu môi, hừm nói.
- Thu Thiên, cháu chỉ nhìn thấy bề mặt, lại không nhìn thấy được một số thứ ẩn bên trong. Cứ lấy Triệu tướng quân trước đây của Tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu mà nói, người ta bây giờ đã là Phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh rồi, vị trí đó quan trọng, tuyệt đối không thua kém gì đại bá đây đâu.
Bán lão đầu thản nhiên nói.
- Chẳng qua chỉ là một Phó tư lệnh viên, có thể lớn hơn đại bá sao? Cháu không tin.
Quách Thu Thiên không chịu thua.
- Được rồi, không đôi co với cháu nữa. Sắp đến Bối Diệp Cốc rồi, chúng ta đi đi xem xem.
Bán lão đầu chuyển đề tài nói chuyện. Một chiếc Mitsubishi Việt Dã bình thường chầm chậm hướng về Bối Diệp Cốc mà đi.
Bối Diệp Cốc nằm ở phía đông của Xã Lang Kiều, cách cửa thành Ma Xuyên chỉ một nữa giờ lộ trình, còn có khoảng nữa tiếng nữa thì đường khó đi rồi.
Căn bản là con đường bùn đất, Mitsubishi đi trên mặt đường giống như đi trên cát, hơn nữa, với mức đó, giống như bước đi của ốc sên, phỏng chừng một giờ đi xe chỉ được khoảng 10km thôi. So với người đi nhanh thì cũng không kém là bao.
- Thật không ngờ Bối Diệp Cốc chúng ta còn có lý lịch như thế, năm đó giải phóng quân đã cùng với Mã Hồ Tử quyết một trận sống chết tại địa bàn này.
Việc này thật là lạ, Quách Thu Thiên trước đây cũng làm việc ở thành phố Tuyền Hưng, Bối Diệp Cốc chỉ là trong mắt người Ma Xuyên còn có chút giá trị, cô ấy làm sao đột nhiên lại muốn đến nơi đó chứ?
Bối Diệp Cốc lại không phải là khu du lịch cấp quốc gia hoặc cấp tỉnh, thật làm cho người ta khó hiểu....
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc, không nghĩ nữa, sau khi đưa Thượng Thiên Đồ lên xe thì cũng lập tức đi. Nhưng lại là tự mình lái xe đi, chỉ dặn dò với Xa Hồng Quân một vài lời, lấy cái cứ đó mà dễ chuồn.
Một tiếng đồng hồ sau, dừng xe để hỏi thăm, xe đến được thôn Bối Diệp. Vừa hỏi thăm, mới biết rằng phải đi 15 phút nữa mới đến được Bối Diệp Cốc, hắn đành phải xuống đổi đường đi.
Vừa qua đỉnh núi, từ xa thì đã nhìn thấy một khe suối trong veo như một dải băng uốn lượn qua.
Bên dòng suối là vách núi cao dốc, phỏng chừng cách mặt suối cũng có đến độ cao bằng trăm tầng lầu. Bao trùm một vài cây rừng khổng lồ, giống như răng nanh của những con sói đan vào nhau, đúng là một quan cảnh nhàn nhã.
Lại đi qua một con đường uốn cong, cong như ruột dê khuất xuống, xa xa đã trông thấy một cây cầu đá màu trắng vắt qua mặt khe suối.
Nhìn tổng thể toàn bộ giống như trên mấy đoạn toa xe lửa được đặt thêm mấy cái nhà hình vòm mà thành. Dưới đôi mắt tinh anh, bây giờ không chỉ là một đỉnh vòm, dưới đế còn có đến bốn cái đỉnh vòm, phía trên giống như là xây dựng nhà ở bình thường trong xây dựng vậy, rất nhiều cột đá đứng sừng sững trong mưa gió, dưới cầu, đương nhiên là nước chảy ròng ròng rồi.
Đợi đến lúc đi gần đến, mới có một luồng kinh nhạc.
Không ngờ lại chọn toàn là kết cấu đá, trụ là trụ đá, trên mặt khắc chạm những hình quái thú nhe nanh múa vuốt, công nghệ chạm trỗ có chút hơi thô ráp, hơn nữa, có rất nhiều vết đạn che kín khắp bề mặt, làm cho cả trụ đá nhìn qua có chút ghồ ghề. Ngay cả hành lang cũng là những tấm đá mỏng từng tấm từng tấm lát kín lối đi.
- Ôi người thời xưa quả là lợi hại, nghe nói cây cầu đá này được xây dựng vào năm Càn Long, đã có gần hơn 200 năm lịch sử rồi.
Trải qua những trận mưa gió, nhưng không hề hấn gì. Tảng đá này có thể xây dựng nên, cũng thật là có chút bản lĩnh thật.
Vào niên đại trước đây, lại không có xi măng gì hết, thợ thủ công thời đó thật sự giỏi quá.
Diệp Phàm than thở trong lòng, khi đang tìm kiếm Quách Thu Thiên, mới phát hiện thấy trên cầu đang bày một cái bàn vuông, một người đàn ông trung niên, đầu che mất nữa khuôn mặt. Trên mình là kiểu áo Tôn Trung Sơn mộc mạc đã giặt đến mức bạc trắng rồi, hiện lên cảnh lão nông dân ngốc nghếch trong bộ trang phục và đạo cụ đó.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đi đến gần đầu cầu, đột nhiên, phía bên kia đầu cầu có hai người thanh niên mặc áo jacket lam đứng lên. Một đôi mắt rất có hồn, Diệp Phàm thậm chí còn cảm nhận được từ trên thân thể hai bọn họ một luồng sát khí ngầm.
- Quái lạ, không phải là sát thủ đấy chứ?
Diệp Phàm rùng mình một cái, nháy mắt nhìn Quách Thu Thiên, cười nói:
- Chị Quách, chị thật là nhàn nhã quá.
- Đến rồi à, qua đây đi.
Quách Thu Thiên cười với Diệp Phàm nói, hai người mặt áo xanh đó nghe cô ấy hô như vậy, đang ngồi xổm dưới trụ cột đá của cầu hút thuốc.
"Hai người này, hình như là vệ sĩ? Lẽ nào bá phụ của Quách Thu Thiên lại là những người thuộc giới thương gia phú quý, ngay cả vệ sĩ cũng có, không đơn giản chút nào. Nếu thật sự là như vậy, thế hôm nay những con chim nhạn phú quý qua Ma Xuyên chúng ta đều phải nhổ hết lông à."
Diệp Phàm rùng mình một cái, nhưng lại muốn nói:
- Nếu như người trung niên này không phải là những thương gia lớn mạnh trên thương thường, người đó lại có vệ sĩ? Thế thì có ý gì chứ?
Hắn từ từ đi tới, có vẻ sợ hãi, suýt nữa phát ra thành tiếng, không phải là vệ sĩ Trung Hải Nam đấy chứ?
Bất chợt, hắn lắc đầu, cho rằng điều này là không thể. Bởi vì khí khái trên hai người mặc đồ xanh này tuy là mạnh mẽ, nhưng so với vệ sĩ Trung Hải Nam, thì cũng còn kém xa, trái lại có chút khí khái giống với cảnh sát vũ trang
- Cảnh sát vũ trang bảo vệ người trung niên này, thế thì địa vị của người này cũng cao ra phết, không lẽ lại là một trong những Thường ủy của tỉnh Nam Phúc hay sao?
Với những suy đoán này thì cũng là bình thường thôi, Thường ủy thì chỉ có 10 người, xuống xã thì thường có hai ba cảnh sát mặt thường phục trang bị vũ khí.
Diệp Phàm miên man suy nghĩ về phương diện đó, trong lòng cảm thấy sợ, lập tức, bước chân kia như rối cả lên.
Hắn hét lên mấy tiếng trong lòng nói:
- Sợ cái gì chứ, Thường ủy không phải là ta đây chưa gặp qua, Tề Chấn Đào, Tống Sơ Kiệt không phải đều là Thường ủy hay sao, Thường ủy cũng là người, lột sạch quần áo thì cũng chẳng khác là mấy so với ta đây.
Trong nháy mắt, lời nguyền rủa đó được chôn chặt dưới đáy lòng. Bước chân, lập tức vững vàng trở lại. Nếu người trung niên này có khả năng là Thường ủy, hoặc là quan lớn cấp tỉnh gì đó, thì mình cũng phải thật bình tĩnh mới được, thể hiện được phong độ điềm tĩnh của một Chủ tịch huyện mới ra mặt được.
- Thu Thiên, vị này là?
Diệp Phàm cố ý hỏi, vẻ mặt khiêm tốn mĩm cười.
- Đại bá của tôi.
Quách Thu Thiên sẵn trả lời.
- Đại bá chào ông.
Diệp Phàm cố ý thốt ra những lời đó, lập tức làm cho khuôn mặt của Quách Thu Thiên đỏ bừng lên. Người trung niên này ngạc nhiên không kém, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, phỏng chừng là đang trách tên này sao lại dám gọi bậy bạ thế, đại bá là từ để cậu có thể gọi tùy tiện thế sao?
Thằng nhãi Diệp Phàm này, lập tức, hình như có chút bộ dạng bối rối, ngại ngùng sờ vào đầu, nói:
- Thật ngại quá, cháu nhất thời quên mất. Cháu và Thu Thiên là bạn học, khi trước cùng học với nhau ở trường Đảng rất là hòa hợp. Có lúc cháu còn gọi cô ấy là em Thu, cô ấy cũng gọi cháu là anh, nhất thời chấu quên mất, cho rằng là em mình, cho nên, mới gọi như thế, hề hề...
- Ha ha, không sao, gọi đại bá cũng được.
Người trung niên này gật gật đầu, chỉ về phía sợi dây an toàn trên ghế có thể thu lại, cười nói:
- Nếu cháu đã là bạn học của Thu Thiên, thì không cần phải khách sáo, cháu ngồi đi.
- Cảm ơn đại bá ạ.
Thằng nhãi Diệp Phàm da mặt dày này lập tức theo trèo lên, dứt khoát, chính thức bắt đầu gọi đại bá. Kỳ thực là kỳ lắm, ép phải gọi thôi.
Dù sao, người trung niên này tuy giả dạng giống nông phu, nhưng Diệp Phàm đã cảm nhận được cái gì đó từ hai người thanh niên mặc đồ xanh đó rồi, kiểu người này, nếu là nông phu mới lạ đó.
Quan Thuật
Không phù hợp với yêu cầu cơ bản của nhà họ Quách. Tuy nhiên, lẽ nào bá phụ của Quách Thu Thiên có lai lịch gì hay sao?
Nói về phương diện khác, Quách Thu Thiên đang ám chỉ mình cần nắm lấy cơ hội. Hơn nữa lạicòn thận trọng giải thích, bảo một mình mình đi, trong này nhất định có ý gì đó.
Cơ hội à, trước đây một cuộc điện thoại của Bí thư Trương ở Kinh Thành đã đem đến một cơ hội, bảo mình lên làm Chủ tịch Huyện Ma Xuyên, lẽ nào bây giờ lại gặp quý nhân nữa rồi, cô ấy chính là bà chị Quách Thu Thiên vĩ đại của chúng ta, vị nữ thần may mắn của chúng ta...
Sự suy đoán này rất có khả năng.
- Lão Thượng bây giờ tôi có chút chuyện gấp phải đi xử lý một chút, tôi sắp xếp cho Phó Chủ tịch Huyện Phương Hồng Anh và Chủ nhiệm Nông đi cùng với ngài một chuyến thì như thế nào?
Diệp Phàm nói với giọng điệu trưng cầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Không sao, anh Diệp vị trí cao, việc nhiều, chúng ta lại không phải là người ngoài, nói việc này là quá khách sáo rồi. Anh đi làm việc của anh đi, gọi Phó chủ tịch Phương gì đó cùng đi với tôi là được rồi. Tôi sẽ trực tiếp từ xã Chức Nữ trở về Thủy Châu, nếu như địa điểm xưởng có thể đàm phán được, tôi sẽ nhanh chóng cho người xuống tiến hành chuẩn bị giai đoạn trước.
Thượng Thiên Đồ không có chút do dự nào, vội nói.
- Thu Thiên, người ta là một Chủ tịch huyện, bận làm rất nhiều việc. Hôm nay vừa mới quyên tiền xong, phỏng chừng còn rất nhiều khách vẫn chưa rời khỏi, là người chủ, dù sao cũng phải chiêu đãi khách quý từ nơi xa đến, bộ dạng cháu như thế là có chút hơi càn quấy rồi. Bán lão đầu nói với Quách Thu Thiên, giọng điệu có vẻ trách cứ.
- Nghe nói mấy vị khách đó sau khi ăn xong đều đã đi rồi, có bận cũng phải đến đi cùng tôi chứ, chị đây là người đường xa đến, cũng là khách quý.
Quách Thu Thiên ngay cả chút tư tưởng nhận thức đều không có, còn dương dương tự đắc.
Thầm ngầm ngừ nói:
- Diệp tử, tôi là muốn tạo cơ hội cho anh, có thể nắm chắc hay không còn phải xem sự may mắn của anh rồi, nếu không đến, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác. Vì để thuyết phục được bá phụ đến cái nơi nghèo nàn lạc hậu này, tôi đã giở đủ mọi chiêu trò, chỉ thiếu chưa khóc làm loạn thắt cổ mà thôi. Đừng có phụ tấm lòng khổ tâm của bổn cô nương đây.
- Đứa cháu gái này, cái gì cũng có lý lẽ, đại bá đây nói không lại cháu rồi.
Đứa cháu đáng yêu của lão lắc lắc đầu, cười nói, cũng không chỉ trích ông ta nữa. Kỳ thực, ông ta cũng muốn gặp mặt đồng chí Diệp Phàm.
- Thế thì đương nhiên, đại bá đây là người thế nào, là người bậc nhất Nam Phúc, nào là Bí thư thành ủy Bí thư địa ủy Cục trưởng Sở keo gào khóc lóc thì cũng khó mà gặp được nữa, cậu ta chỉ là một Chủ tịch Huyện, xem như vinh dự mặt mũi cho cậu ta lắm rồi, kha kha kha.
Quách Thu Thiên vẫn không quên vỗ vỗ vào vai nịnh bá bá.
- Đứa cháu gái này, người bậc nhất Nam Phúc, cháu lại đẩy đại bá đây lên cao quá rồi đấy. Nam Phúc, nơi này quá rộng lớn? Nói đại bá đây là người bậc nhất Nam Phúc, thì không ổn lắm.
'Lão bá' đó cười, kỳ thực, thì trong lòng cũng thoải mái vô cùng, con người mà, muôn hình vạn trạng, chỉ là nịnh bợ không ra mặt thôi.
- Sao không phải, Nam Phúc lẽ nào còn có người nào lớn hơn cả đại bá nữa sao? Hừ.
Quách Thu Thiên không phục, bĩu môi, hừm nói.
- Thu Thiên, cháu chỉ nhìn thấy bề mặt, lại không nhìn thấy được một số thứ ẩn bên trong. Cứ lấy Triệu tướng quân trước đây của Tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu mà nói, người ta bây giờ đã là Phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh rồi, vị trí đó quan trọng, tuyệt đối không thua kém gì đại bá đây đâu.
Bán lão đầu thản nhiên nói.
- Chẳng qua chỉ là một Phó tư lệnh viên, có thể lớn hơn đại bá sao? Cháu không tin.
Quách Thu Thiên không chịu thua.
- Được rồi, không đôi co với cháu nữa. Sắp đến Bối Diệp Cốc rồi, chúng ta đi đi xem xem.
Bán lão đầu chuyển đề tài nói chuyện. Một chiếc Mitsubishi Việt Dã bình thường chầm chậm hướng về Bối Diệp Cốc mà đi.
Bối Diệp Cốc nằm ở phía đông của Xã Lang Kiều, cách cửa thành Ma Xuyên chỉ một nữa giờ lộ trình, còn có khoảng nữa tiếng nữa thì đường khó đi rồi.
Căn bản là con đường bùn đất, Mitsubishi đi trên mặt đường giống như đi trên cát, hơn nữa, với mức đó, giống như bước đi của ốc sên, phỏng chừng một giờ đi xe chỉ được khoảng 10km thôi. So với người đi nhanh thì cũng không kém là bao.
- Thật không ngờ Bối Diệp Cốc chúng ta còn có lý lịch như thế, năm đó giải phóng quân đã cùng với Mã Hồ Tử quyết một trận sống chết tại địa bàn này.
Việc này thật là lạ, Quách Thu Thiên trước đây cũng làm việc ở thành phố Tuyền Hưng, Bối Diệp Cốc chỉ là trong mắt người Ma Xuyên còn có chút giá trị, cô ấy làm sao đột nhiên lại muốn đến nơi đó chứ?
Bối Diệp Cốc lại không phải là khu du lịch cấp quốc gia hoặc cấp tỉnh, thật làm cho người ta khó hiểu....
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc, không nghĩ nữa, sau khi đưa Thượng Thiên Đồ lên xe thì cũng lập tức đi. Nhưng lại là tự mình lái xe đi, chỉ dặn dò với Xa Hồng Quân một vài lời, lấy cái cứ đó mà dễ chuồn.
Một tiếng đồng hồ sau, dừng xe để hỏi thăm, xe đến được thôn Bối Diệp. Vừa hỏi thăm, mới biết rằng phải đi 15 phút nữa mới đến được Bối Diệp Cốc, hắn đành phải xuống đổi đường đi.
Vừa qua đỉnh núi, từ xa thì đã nhìn thấy một khe suối trong veo như một dải băng uốn lượn qua.
Bên dòng suối là vách núi cao dốc, phỏng chừng cách mặt suối cũng có đến độ cao bằng trăm tầng lầu. Bao trùm một vài cây rừng khổng lồ, giống như răng nanh của những con sói đan vào nhau, đúng là một quan cảnh nhàn nhã.
Lại đi qua một con đường uốn cong, cong như ruột dê khuất xuống, xa xa đã trông thấy một cây cầu đá màu trắng vắt qua mặt khe suối.
Nhìn tổng thể toàn bộ giống như trên mấy đoạn toa xe lửa được đặt thêm mấy cái nhà hình vòm mà thành. Dưới đôi mắt tinh anh, bây giờ không chỉ là một đỉnh vòm, dưới đế còn có đến bốn cái đỉnh vòm, phía trên giống như là xây dựng nhà ở bình thường trong xây dựng vậy, rất nhiều cột đá đứng sừng sững trong mưa gió, dưới cầu, đương nhiên là nước chảy ròng ròng rồi.
Đợi đến lúc đi gần đến, mới có một luồng kinh nhạc.
Không ngờ lại chọn toàn là kết cấu đá, trụ là trụ đá, trên mặt khắc chạm những hình quái thú nhe nanh múa vuốt, công nghệ chạm trỗ có chút hơi thô ráp, hơn nữa, có rất nhiều vết đạn che kín khắp bề mặt, làm cho cả trụ đá nhìn qua có chút ghồ ghề. Ngay cả hành lang cũng là những tấm đá mỏng từng tấm từng tấm lát kín lối đi.
- Ôi người thời xưa quả là lợi hại, nghe nói cây cầu đá này được xây dựng vào năm Càn Long, đã có gần hơn 200 năm lịch sử rồi.
Trải qua những trận mưa gió, nhưng không hề hấn gì. Tảng đá này có thể xây dựng nên, cũng thật là có chút bản lĩnh thật.
Vào niên đại trước đây, lại không có xi măng gì hết, thợ thủ công thời đó thật sự giỏi quá.
Diệp Phàm than thở trong lòng, khi đang tìm kiếm Quách Thu Thiên, mới phát hiện thấy trên cầu đang bày một cái bàn vuông, một người đàn ông trung niên, đầu che mất nữa khuôn mặt. Trên mình là kiểu áo Tôn Trung Sơn mộc mạc đã giặt đến mức bạc trắng rồi, hiện lên cảnh lão nông dân ngốc nghếch trong bộ trang phục và đạo cụ đó.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đi đến gần đầu cầu, đột nhiên, phía bên kia đầu cầu có hai người thanh niên mặc áo jacket lam đứng lên. Một đôi mắt rất có hồn, Diệp Phàm thậm chí còn cảm nhận được từ trên thân thể hai bọn họ một luồng sát khí ngầm.
- Quái lạ, không phải là sát thủ đấy chứ?
Diệp Phàm rùng mình một cái, nháy mắt nhìn Quách Thu Thiên, cười nói:
- Chị Quách, chị thật là nhàn nhã quá.
- Đến rồi à, qua đây đi.
Quách Thu Thiên cười với Diệp Phàm nói, hai người mặt áo xanh đó nghe cô ấy hô như vậy, đang ngồi xổm dưới trụ cột đá của cầu hút thuốc.
"Hai người này, hình như là vệ sĩ? Lẽ nào bá phụ của Quách Thu Thiên lại là những người thuộc giới thương gia phú quý, ngay cả vệ sĩ cũng có, không đơn giản chút nào. Nếu thật sự là như vậy, thế hôm nay những con chim nhạn phú quý qua Ma Xuyên chúng ta đều phải nhổ hết lông à."
Diệp Phàm rùng mình một cái, nhưng lại muốn nói:
- Nếu như người trung niên này không phải là những thương gia lớn mạnh trên thương thường, người đó lại có vệ sĩ? Thế thì có ý gì chứ?
Hắn từ từ đi tới, có vẻ sợ hãi, suýt nữa phát ra thành tiếng, không phải là vệ sĩ Trung Hải Nam đấy chứ?
Bất chợt, hắn lắc đầu, cho rằng điều này là không thể. Bởi vì khí khái trên hai người mặc đồ xanh này tuy là mạnh mẽ, nhưng so với vệ sĩ Trung Hải Nam, thì cũng còn kém xa, trái lại có chút khí khái giống với cảnh sát vũ trang
- Cảnh sát vũ trang bảo vệ người trung niên này, thế thì địa vị của người này cũng cao ra phết, không lẽ lại là một trong những Thường ủy của tỉnh Nam Phúc hay sao?
Với những suy đoán này thì cũng là bình thường thôi, Thường ủy thì chỉ có 10 người, xuống xã thì thường có hai ba cảnh sát mặt thường phục trang bị vũ khí.
Diệp Phàm miên man suy nghĩ về phương diện đó, trong lòng cảm thấy sợ, lập tức, bước chân kia như rối cả lên.
Hắn hét lên mấy tiếng trong lòng nói:
- Sợ cái gì chứ, Thường ủy không phải là ta đây chưa gặp qua, Tề Chấn Đào, Tống Sơ Kiệt không phải đều là Thường ủy hay sao, Thường ủy cũng là người, lột sạch quần áo thì cũng chẳng khác là mấy so với ta đây.
Trong nháy mắt, lời nguyền rủa đó được chôn chặt dưới đáy lòng. Bước chân, lập tức vững vàng trở lại. Nếu người trung niên này có khả năng là Thường ủy, hoặc là quan lớn cấp tỉnh gì đó, thì mình cũng phải thật bình tĩnh mới được, thể hiện được phong độ điềm tĩnh của một Chủ tịch huyện mới ra mặt được.
- Thu Thiên, vị này là?
Diệp Phàm cố ý hỏi, vẻ mặt khiêm tốn mĩm cười.
- Đại bá của tôi.
Quách Thu Thiên sẵn trả lời.
- Đại bá chào ông.
Diệp Phàm cố ý thốt ra những lời đó, lập tức làm cho khuôn mặt của Quách Thu Thiên đỏ bừng lên. Người trung niên này ngạc nhiên không kém, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, phỏng chừng là đang trách tên này sao lại dám gọi bậy bạ thế, đại bá là từ để cậu có thể gọi tùy tiện thế sao?
Thằng nhãi Diệp Phàm này, lập tức, hình như có chút bộ dạng bối rối, ngại ngùng sờ vào đầu, nói:
- Thật ngại quá, cháu nhất thời quên mất. Cháu và Thu Thiên là bạn học, khi trước cùng học với nhau ở trường Đảng rất là hòa hợp. Có lúc cháu còn gọi cô ấy là em Thu, cô ấy cũng gọi cháu là anh, nhất thời chấu quên mất, cho rằng là em mình, cho nên, mới gọi như thế, hề hề...
- Ha ha, không sao, gọi đại bá cũng được.
Người trung niên này gật gật đầu, chỉ về phía sợi dây an toàn trên ghế có thể thu lại, cười nói:
- Nếu cháu đã là bạn học của Thu Thiên, thì không cần phải khách sáo, cháu ngồi đi.
- Cảm ơn đại bá ạ.
Thằng nhãi Diệp Phàm da mặt dày này lập tức theo trèo lên, dứt khoát, chính thức bắt đầu gọi đại bá. Kỳ thực là kỳ lắm, ép phải gọi thôi.
Dù sao, người trung niên này tuy giả dạng giống nông phu, nhưng Diệp Phàm đã cảm nhận được cái gì đó từ hai người thanh niên mặc đồ xanh đó rồi, kiểu người này, nếu là nông phu mới lạ đó.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 865: Nhân vật số một Nam Phúc
9.2/10 từ 43 lượt.