Quan Thuật

Chương 864: Tiêu chuẩn hậu cần

- Lão Thượng, chúng ta nghỉ nghơi một chút rồi lập tức khởi hành đi Xã Chức Nữ xem xem, nếu như hài lòng thì địa chỉ xưởng bước đầu định ở đây vậy.

Nhân tiện thời gian tết âm lịch rảnh rỗi này khởi công, đến năm tới khi vừa tới mùa xuân, lá trà mọc ra xưởng của ông có thể sản xuất rồi.

Hơn nữa, đất đai nơi đó lại rất rẻ, tôi sẽ nói chuyện với Chủ Tịch Xã một chút, có thể cung ứng miễn phí.

Còn nói về phương diện chế tạo trà, trong Xã cũng có một vài vị lão niên rất có kinh nghiệm, ông có thể mở một Công ty trà Thanh Vụ kết hợp giữa công nghệ truyền thống và công nghệ hiện đại.

Còn về hạng mục Sở nông nghiệp Tỉnh, tôi đảm bảo được. Nếu như hạng mục chẳng may không thể nắm về tay được, thì sự đầu tư của Lão Thượng ông kỳ trước cứ xem như Diệp Phàm tôi đây nợ ông một ân huệ vậy. Có cơ hội tôi sẽ hoàn trả cho ông.

Vẻ mặt Diệp Phàm rất oai vệ nói.

- Anh Diệp, anh nói cái gì thế, như thế không phải là quá kháchsáo rồi sao. Lão Thượng tôi tuy rằng là một người thô lỗ, nói chuyện cũng thô lỗ không kém.

Nhưng dựa vào nguồn hậu cần của Tập đoàn Hoành Xương tôi thì trà rác rưởi cũng có thể trở nên thơm tho.

Phía đông không sáng thì phía tây sáng, còn trà Thanh Vụ kia, tôi cũng đã thử qua rồi, cảm giác thật đúng là có chút đặc sắc của địa phương.

Trà bày được sản xuất ở những đỉnh núi có độ cao sáu bảy trăm mét, nhận được sự ôm ấp của gió núi mây sương, về phương diện ô nhiễm mà nói thì tuyệt đối là thuần khiết rồi, người hiện đại thích nhất là một ngụm trà này.

cái gì phía trước cũng thêm vào hai chữ 'màu xanh' vào thì đều đáng giá đồng tiền cả. Mở một công ty trà Thanh Vụ, không dám bảo đảm kiếm lời nhiều, nhưng ít nhất cũng có thể thu hồi vốn.

Chút trình độ này mà cũng không có, thì Lão Thượng tôi mở Tập đoàn Hoành Xương sớm quan tâm được thuận lợi rồi. Ha ha ha.

Thượng Thiên Đồ đột nhiên hào hứng lên, như có một sự tự tin trào ra vậy.

Làm cho Diệp Phàm cũng phải gật gật đầu, cho rằng Lão Thượng chắc không phải đáng khoác lác, người ta quản một tập đoàn đến mấy trăm triệu, tuy rằng sự tích lũy trước đây nghe nói là từ việc buôn lậu, nhưng không có chút chủ ý của mình thì không thể được. Nếu không, trên thế giới này sợ không phải là những phú ông tỷ phú bay đầy trời, thì còn đáng giá cái quái gì nữa?

- Ừm, đợi hạng mục của Tỉnh nắm được trong tay, chính quyền chúng ta bỏ vốn ra, và lại kéo thêm vài người hùn vốn đến, muốn làm thì phải làm một Công ty Tập đoàn trà Thanh Vụ quy mô lớn.

Muốn làm thì phải làm lớn, thông qua sự phân tích của một vài lão nông trên Huyện, ở Ma Xuyên chúng ta, có một vài Xã có độ cao so với mặt nước biển có thể trồng được loại trà này, nguyên liệu đất đai cũng không phải lo nhiều.


Nếu đã có quy hoạch, từ khi bắt đầu, sau khi chọn địa điểm xưởng xong, địa bàn đó phải lớn một chút. Vừa hay tôi vừa đi qua xã Chức Nữ, hiện thuộc trực tiếp Chính quyền xã cũng có một mảnh đất. Có thể nói chuyện với Chủ tịch xã, xem xem có thể lấy dùng miễn phí được không.

Diệp Phàm hắn giọng cười, rõ ràng là không an tâm lắm.

- Miễn phí, thế thì tốt quá, cảm ơn Chủ tịch Diệp đã ưu đãi đối với Công ty Hoành Xương chúng tôi.

Thượng Thiên Đồ kiềm chế nụ cười, vẻ mặt trông rất đàng hoàng.

Việc từ khi đề cập đến khi đầu tư Lão Thượng tự nhiên cũng đàng hoàng hẳn lên. Số một ra số một, buôn bán ra buôn bán, bạn bè ra bạn bè, hai cái cần phân biệt rõ ràng.

- Tuy nhiên, nghe nói Chính quyền Xã Chức Nữ đến giờ vẫn chưa có trụ sở làm việc, lần trước tôi có đồng ý cho Chủ tịch xã xây dựng một trụ sở, ha ha.

Lời nói đó của Diệp Phàm vừa nói ra, khóe miệng Lão Thượng tự nhiên co giật vài cái.

Trên mặt tay này lập tức hằn lên những đường đen, thầm nói rằng:

"Tôi nói nhé trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí đâu, đoán chừng ở Xã Chức Nữ có thể mua được mười mấy ngọn núi. Tên tuổi dễ nghe, còn miễn phí, miễn cái con khỉ ấy, ước chừng ông đây đây còn phải bồi thêm vốn vào."

Chợt, thằng nhãi này giật giật tròng mắt, cười nói:

- Dứt khoát là như thế đi nhé, kinh doanh ra kinh doanh, giao tình ra giao tình. Tiền đất đai tôi phải chi ra. Nếu như là một mảnh đất lớn, mảnh đất lại đẹp, thôn Chức Nữ có thể dùng mảnh đất này nhập cổ phần, quy ra tiền mặt là được rồi. Nếu như tình hình công ty vẫn rất tốt, Xã Chức Nữ coi như dựa vào số tiền cổ phần đó thu lời không phải là có tể xây dựng được trụ sở làm việc rồi sao?

- Ừ, cách này rất hay, cứ định như thế đi nhé. Cụ thể tính toán như thế nào anh thượng lượng làm việc với Chủ tịch xã.

Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng hiểu rõ rồi, người ta thông minh mà.

Còn muốn người ta bỏ tiền ra không, người ta cũng không làm, chính là số tiền 3 triệu hôm nay, chỉ có 1 triệu là quyên tặng, 2 triệu còn lại là phải dựa vào sự ra tay giúp đỡ của mình để đoạt mảnh đất ấy về.

Nghĩ tới những điều này Diệp Phàm có chút nuồn bực, thầm chửi:

" Cá nhân ông đây ra sức, giúp nhà nước làm việc, đây là thói đời gì vậy, đây là vì phục vụ cho người dân cũng không phải là cách phục vụ thông thường. Hơn nữa, việc này còn không sáng tỏ. Cán bộ Ma xuyên chỉ thất người ta quyên tặng 3 triệu tệ, đâu có biết rằng ông đây bỏ cả mạng mới có thể đoạt về, trên đời này, đúng là không có bữa ăn nào là miễn phí cả..."



- Chủ tịch Diệp, ha ha..chỉ nghe 4 chữ, sau đó là một tràn liền hồi những tiếng cười, làm cho trong lòng Diệp Phàm ngứa ngáy cả lên, trước mắt lập tức hiện lên khuôn mặt tinh ranh giả xảo của bà chị Quách Thu Thiên kia.

Sau khi hoàn hồn, hắn có điệu bộ nói cà lăm, thầm nói hôm nay có phải là thay đổi rồi, bạn học trường Đảng Quách Thu Thiên sao lại dám gọi điện thoại cho mình, thế là cười nói:

- Chị Quách, đừng có mang vẻ cười kỹ nữ này nữa nhé?

- Hứ anh mới là kỹ nữ.

Quách "đại tỷ" tức giận đùng đùng.

- Hì hì...

Diệp Phàm cười gượng không đáp, chợt hỏi:

- Chị Quách, có chỉ thị gì không, xin nói rõ, tiểu sinh nhất định tuân thủ mà làm.

- Chỉ thị, ai dám anh đường đường là một Chủ tịch huyện, hơn nữa, còn là lớp trưởng của chúng tôi, tôi chủ là một ủy viên sinh hoạt, đâu dám chỉ thị lớp trưởng chúng tôi?

Quách Thu Thiên với vẻ mặt cười châm chọc nói.

- Khà khà, bên này sao dám so với bên đó đúng không? Chị đừng nói là đột nhiên nhớ đến tôi nên mới gọi điện thoại đấy nhé? Tuy nhiên, thành phố Tuyền Hưng các chị lại giàu nứt khố đổ vách, chị đường đường lại là Phó chủ nhiệm Ủy ban thành phố, có thể làm sợi dây liên minh, cùng nhau làm giàu, lấy chút bên đó giúp chúng tôi nghèo rớt mông tơi bên này với. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Diệp Phàm hắn giọng cười.

- Giúp bên đó, ha ha ha, nếu muốn giúp bên đó đối tượng cũng phải là địa khu Đức Bình các anh, Thành phố Tuyền Hưng chúng tôi là Thành phố cấp ba, Ma Xuyên các anh, không đủ tư cách.

Quách đại tỷ đột nhiên cao hứng lên, trong lời nói tràn ngập sự đắc ý.

- Ôi...nói cũng đúng.

Diệp Phàm thở một hơi dài.


- Giúp tôi cũng là giúp chị, tuy nhiên bây giờ giúp không được rồi, hiện giờ tôi không ở thành phố Tuyền Hưng nữa, đi lên tỉnh rồi.

Quách Thu Thiên trầm ngâm một hồi, rồi nói.

- Đi lên tỉnh, phòng nào?

Diệp Phàm giật mình, lỗ tai dựng đứng hẳn lên.Trong thời gian học tại Trường Đảng, sống với Quách Thu Thiên cũng không tồi.

Thậm chí có người sau lưng còn ghép đôi mình với Quách Thu Thiên, nói nào là kim đồng ngọc nữ.

Quách Thu Thiên gian xảo hoạt bát, có lúc tinh ranh như yêu quái, có lúc lại thánh thiện như nữ thần, Diệp Phàm cũng bị cô ta đùa vỡn mấy lần, đầu đầu luôn, cũng nếm qua một chút rồi.

Đương nhiên, nói mình và Quách Thu Thiên là một cặp, Diệp Phàm không có ý đó. Tuổi tác là một vấn đề, Quách Thu Thiên lớn hơn mình đến sáu tuổi, Diệp Phàm cảm thấy hơn lớn một chút.

Cái này, không thể không suy nghĩ cho phụ nữ sau này, phụ nữ khi qua tuổi 40, già yếu rất là nhanh. Đến thời gian mình được 50, bà xã già rồi, không phải trở thành bà hầu của mình rồi sao, không có hương vị gì nữa. Mà đàn ông năm sáu chục tuổi thì cũng là bình thường thôi.

Quách Thu Thiên đối với mình cũng không có ý nghĩa, cái này chỉ có trời mới biết. Tuy nhiên, từ trên biểu hiện của Quách Thu Thiên mà thấy, hình như lại có chút để ý.

- Phòng Nhân sự Giáo dục của sở Tài chính.

Quách Thu Thiên khiêm tốn nói.

- Ôi, tôi còn nghĩ rằng mình đã đủ lợi hại rồi, tăng lên chức Chủ tịch Huyện của một huyện hẻo lánh thì có thể lên mặt được rồi, không ngờ rằng chị Quách đã đường đường là một thần tài cấp tỉnh rồi, không thể so sánh, đúng là tre già măng mọc mà.

Diệp Phàm rùng mình, trong miệng phun ra những lời nói chua chát, trong lòng thì lại thầm vui mừng. Cái này, Quách Thu Thiên làm ở Sở tài chính tỉnh, sau này khi có việc gì cũng có thể giúp đỡ chút. Tuy nhiên trong lòng cũng âm thầm lo sợ, khi học tại trường Đảng Quách Thu Thiên chẳng qua chỉ là một Phó Chủ nhiệm Chánh văn phòng cơ quan thành phố Tuyền Hưng, trong chốc lát không những tăng lên nữa cấp, mà nơi đến còn là sở Tài chính tỉnh, quản mặt nhân sự, thế thì vị trí đó quá thơm rồi.

Từ phương diện này mà suy luận, Cô gái Quách Thu Thiên này trên tỉnh nhất định có mối quan hệ sâu rộng. Bằng không, làm sao có thể nắm được vị trí tốt như thế.

Lấy chính mình mà nói, chức Chủ tịch huyện này cũng là gặp vận may, Cục trưởng Trương trên thủ đô cân nhắc cho mình mới có được. Bằng không, không có cái tin tức kia của Cục trưởng Trương, phỏng chừng bây giờ mình vẫn đang vất vưởng ở Cục xúc tiến thương mại đầu tư Thành phố Mặc Hương.

- Còn không biết đủ à anh uy phong ngời ngời, vừa ra tay, thì có thể kiếm về hơn 2 chục ngàn, tôi thật sự không có bản lĩnh đó như anh đâu. Hơn nữa, trên sân khấu, anh nói rất là mạnh mẽ khẳng khái, ngay cả bổn cô nương đây cũng suýt chút nữa rút túi quyên tiền rồi, ha ha ha..

Quách Thu Thiên không biết là đang biếm trích Diệp Phàm hay là đang nịnh hắn, dù sao thì Diệp Phàm cũng đoán không ra.

Thằng nhãi này kinh sợ, vội hỏi:

- Chị...chị đến à?

- Kha kha kha...bên trong lại truyền đến một tràng tiếng cười sang sảng như khi gà mái đẻ trứng.

- Mau nói với tôi, đang ở nơi nào, tôi gọi xe đến đón chị.

Trong lòng Diệp Phàm cũng vui vui, bạn học đến thăm chơi mà.

- Có phải là muốn cùng tôi đi khắp nơi dạo quanh Ma Xuyên?

Quách Thu Thiên nghịch ngợm hỏi.

- Đương nhiên, bạn học cũ đến rồi, việc gì cũng phải gác sang một bên để đón bạn mà?

Diệp Phàm nói một lời hai ý, mặt của Quách Thu Thiên lập tức hiện lên những đốm mây đỏ hồng, xì đồ mặt dày mày dạn, hừ nói:

- Thế được, tôi đang muốn đi đến Bối Diệp Cốc của Xã Lang Kiều các anh xem xem Bối Diệp Lang Kiều. Anh nếu như có thời gian rãnh thì đến làm hướng dẫn viên dẫn đường cũng không tồi chút nào.

- Cái này, ngày mai như thế nào, chị đến huyện nghỉ ngơi nữa ngày, tôi còn có chút việc cần phải giải quyết cho xong.

Diệp Phàm có chút khó xử, bởi vì đang chuẩn bị đưa Thượng Thiên Đồ đi Xã Chức Nữ thăm thú căn cứ trà.

- Thế nào, không thể dời lại, tôi mặc kệ, dù sao thì chốc nữa phải thấy được anh. Có một chút cần phải nói rõ với anh, tôi là cùng đi với bá phụ đến, không đến, hứ về sau đừng có mà nói tôi không có nhắc nhở anh, hối hận cũng muộn rồi. Còn nữa, đừng có nói chuyện này với người khác, muốn đến thì anh một mình đến.

Quách Thu Thiên gác điện thoại.

" Ý gì chứ, không đến sau này ông đây hối hận, dựa vào cái gì? Không phải là chị Quách đó có chút ý tứ gì với mình chứ, cái ý đó thì dễ giải thích rồi. Là ám chỉ mình cần nhân cơ hội này theo đuổi cô ấy, kề sát mà đi lên, nếu không sẽ hối hận. Tuy nhiên, cái này hình như không phải là tính cách của cô ấy, Quách Thu Thiên thường ngày rất kiêu ngạo, lúc này như thế không phải là mất giá quá rồi sao. Có chút như mua bán trao đổi, nhất định không phải ý này rồi, thế thì là ý gì chứ..."

Diệp Phàm thật sự có chút phiền não, xoa xoa cái đầu, chính là nghĩ không ra nguyên cơ do đâu.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 864: Tiêu chuẩn hậu cần
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...