Quan Thuật
Chương 631: Bỡn cợt lão tổ tông
Diệp Phàm đương nhiên cũng âm thầm chấn động, liếc mắt nhìn Hứa Thông, hiện tại cuối cùng đã hiểu, cảm tình người này mới vừa rồi ở trên bàn rượu tích cực với Bordeaux chính là vì lúc này.
-Vị cô nương này rất khá, tổng cộng uống hết 15 bình rượu Bordeaux nhập khẩu của Pháp, hơn nữa loại rượu này được ủ mười mấy năm, giá một bình là năm ngàn.15 bình chính là 75000 ngàn, cộng thêm một bộ thức ăn bát trân chín ngàn một trăm, cộng thêm......
Cô gái còn lấy ra thực đơn, chỉ vào từng món trên bảng giá giải thích, thái độ tương đối ôn hòa.
-Làm sao nhiều như vậy?
Quách Thu Thiên liếc nhìn Diệp Phàm lại trợn mắt nhìn Hứa Thông, hờn giận nói:
- Một bộ điểm tâm bát trân vừa rồi là tôi gọi, tôi thấy số tiền lần này quá lớn, chúng ta nên chia ra thì hơn? Lớp trưởng Diệp mời khách lần khác vậy?
-Đúng vậy, chia ra thì tốt hơn.
Vệ Thiết Thanh cũng vội vàng phụ họa. Số tiền này quá dọa người, trong lòng mọi người đều hiểu, cả đám cổ quái liếc nhìn Hứa Thông. Nguồn: http://truyenfull.vn
-Uống không nổi thì đừng ra vẻ, năm ngàn một chai Bordeaux có là gì, lão tử toàn uống loại một vạn một chai, năm ngàn chỉ là mặt hàng cấp thấp, một đám sinh viên nhà quê, trả không nổi còn mời khách, hừ! Thật là thói đời, ở Bát Bảo Các cũng có người dám đến ăn chùa.
Trầm Khai mở lời, lập tức quăng những lời không hay về phía Diệp Phàm.
-Nhà quê, ha ha.
Diệp Phàm tiếp lời, lạnh lùng cười cười, nói:
-Phục vụ, tính tiền đi, không sao, 8 vạn đồng, không nhiều lắm. Đồ sinh viên nhà quê như tôi nhổ khoai lang cũng có thể kiếm đủ, không giống gia tử bại hoại nào đó.
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Thông, móc thẻ ra thanh toán, tuy nhiên đột nhiên có một tiếng la tương đối cung kính truyền đến:
-Đây không phải là Diệp...... Tiên sinh sao?
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, không phải là thiếu tá Quách Chân Kỳ bị Thiết Chiêm Hùng đá ra khỏi Liệp Báo sao? Nghe nói người này hiện tại được điều đến nhậm chức tiểu đoàn trưởng thiếu tá Quân đoàn số 2 phía ngoài Liệp Báo.
Tuy nhiên gã si mê Liệp Báo, không làm gì cũng tiến vào sơn động của Liệp Báo tĩnh tọa trên nửa giờ mới chịu rời đi.
Lần trước khi Diệp Phàm xử phạt Cao Nguyệt chính là Quách Chân Kỳ xung phong nhận việc đứng ra giám sát.
Người này mặc trên người trang phục dã chiến thiếu tá trinh sát uy phong, bên cạnh còn có mấy quan quân mặc trang phục dã chiến, đoán chừng cũng tới dùng cơm.
-Ồ...... Là cậu à, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm gật đầu, coi như chào hỏi.
-Tiểu thư, tôi thanh toán tiền cho vị Diệp tiên sinh này, bao nhiêu tiền?
Quách Chân Kỳ quay đầu nhìn về tiểu thư bán hàng cười hỏi.
-Đồ lính thối trả nổi sao, đây chính là 8 vạn, không phải là 8 đồng, đừng tưởng mình là một thiếu tá thì ngạo mạn ngất trời, một tháng được mấy trăm đồng trợ cấp, đủ cho tiểu tử cậu làm cả đời.
Trầm Khai ở bên cạnh lập tức chua ngoa hừ nói.
-Anh là ai? Tôi đúng là lính, tại sao lại nói chúng tôi là tên lính thối, không có chúng tôi, anh có thể an tâm ngồi ở chỗ này ăn uống như vậy sao? Khốn khiếp, loại như mày mà cũng dám khoe khoang trước mặt lão tử.
Quách Chân Kỳ là ai chứ, bá phụ Quách Đại Xuyên trong nhà đường đường là Trung tướng, phó Tư lệnh hải quân, đập mạnh một phát là khiến mặt biển Thủy Châu nổi sóng, y làm sao lại sợ loại người nhìn qua nhiều nhất chỉ có mấy đồng này chứ.
Hơn nữa quan trọng hơn là y cảm thấy tên Trầm Khai này đang đắc tội với Diệp tiên sinh, mình còn đang muốn nhờ hắn xin vào làm việc, cơ hội biểu hiện cuối cùng đã đến, cho nên không chút khách khí chĩa họng súng về phía Trầm Khai, nói giúp cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đương nhiên lập tức lui sang một bên nhìn cảnh náo nhiệt, thật ra mới vừa rồi tình cảnh Trầm Khai đưa mắt cầu cứu Hứa Thông, đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã nhìn thấy toàn bộ.
Hắn biết hai người này là đồng bọn, đặc biệt đến xem mình làm trò cười cho thiên hạ. Cho nên, thấy người thanh niên này đối đầu với Quách Chân Kỳ, biết cuối cùng xui xẻo nhất định là nhóm người Hứa Thông, cho nên, yên tâm thoải mái đứng một bên xem cảnh náo nhiệt.
- Rất ngạo mạn! Một tên lính nghèo, lại có thể dám phân cao thấp với Trầm thiếu gia, ngươi cũng không mở to mắt mà nhìn?
Thủ hạ của Trầm Khai không nhịn nổi, lâu nay vẫn quen thói kiêu ngạo, chưa từng gặp người nào dám cuồng vọng với bọn họ, cho nên lập tức nổi điên.
Một tiếng bạt tai thanh thúy truyền đến, tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, không cẩn thận đã bị đồng bọn của Quách Chân Kỳ đá ngã xuống đất, không khác gì chó gặm bùn, cảm giác miệng đau đến có mức tê dại, lấy tay về, nhất thời hét lớn:
-Trầm thiếu gia, hàm răng của tôi bị tên lính thối đánh rớt rồi.
-Mày còn kêu nữa lão tử lột da! Mẹ kiếp, loại heo như mày mà cũng dám ra vẻ trước mặt Thiếu tá Quách của ở chúng ta?
Một quan quân khác cười đầy ngạo nghễ, nhìn Quách Chân Kỳ kêu lên:
-Quách thiếu, có muốn vui đùa đá mục tiêu sống hay không?
-Lên!
Trầm Khai ra hiệu cho bảy tám người xông lên.
-Diệp tiên sinh, mời ngài ngồi, tôi xử lý xong bọn này trước rồi hãy nói.
Quách Chân Kỳ liếc mắt nhìn mấy gã xông đến, còn xoay người đem ghế mời Diệp Phàm ngồi xuống, châm cho hắn điếu thuốc Trung Hoa đặc cung.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Hứa Thông, yên tâm thoải mái phun vòng khói, khen:
-Ừ! Loại thuốc này ngon đấy, ha ha ha…
-Nêu Diệp tiên sinh thích, chỗ tôi còn mấy cây, ngày mai đưa tới cho ngài.
Quách Chân Kỳ giật mình, vội vàng nói.
-Được rồi!
Diệp Phàm lắc đầu.
-Cũng tốt.
Quách Chân Kỳ đáp một tiếng, quay đầu cười nói với Trầm Khai:
-Muốn chơi đánh lộn với chúng ta có phải không? Vậy thì được, chúng ta đang cần mấy người làm bia thịt
Sau khi nói xong kêu lên với mấy quan quân:
-Có người nguyện ý làm mục tiêu ca để chúng ta chơi đùa rồi.
-Đúng thế, ha ha......
Mấy quan quân cười vui vẻ, ưỡn ngực, xắn tay áo.
Tuy nhiên cũng len lén liếc nhìn đồng chí Diệp Phàm, trong lòng âm thầm phỏng đoán người này có lai lịch gì, lại có thể làm cho Quách thiếu cung kính như vậy.
Quách đại thiếu là ai chứ, người ta muốn thế có thế muốn tiền có tiền, không thiếu thứ gì…
-Người anh em, hãy xưng tên ra, chúng ta thanh sơn lục thủy, không gặp không về!
Trầm Khai không phải là ngu ngốc, vừa vặn ngược lại, hắn là một thương nhân rất khôn khéo, rất âm hiểm.
Y nói chuyện mạnh bạo, đương nhiên là biểu lộ thái độ muốn đánh đường hoàng. Hôm nay người ta đang chiếm thế thượng phong, mấy tên bọn chúng, kêu gào ầm ĩ còn được, ức hiếp mấy người lương thiện còn được, nếu đụng độ những tên lính này thì thê thảm.
Tuy nhiên, vẫn phải biểu hiện khí thế, sau khi vui đùa thì tính sổ.
-Quách Chân Kỳ, trực thuộc quân doanh đặc biệt quân đoàn 2 Thủy Châu, lão đệ muốn chơi thế nào bất cứ lúc nào cứ gọi tôi, đây là số điện thoại của tôi, gọi đến bất cứ lúc nào, bảo đảm sẽ tận hứng…
Quách Chân Kỳ nhướng lông mày, liếc nhìn Trầm Khai cười nói.
-Quách Chân Kỳ, tiểu tử này kiêu ngạo như vậy đại con, giống như rất có thế. Họ Quách, không phải là...... hình như có quan hệ với một vị trong tỉnh, vị kia cũng họ Quách, Quách Phác Dương......
Hứa Thông ở bên cạnh nhanh chóng suy nghĩ, cảm giác Quách Chân Kỳ hình như khôn sợ hãi, thăm dò lai lịch đối phương trước rồi rút lui, sau này mới tính sổ.
-Ngài họ Trầm có phải không? Chẳng lẽ là tập đoàn Tinh Huy Trầm gia?
- Ngài cũng biết, cũng không tệ lắm, tuy nhiên, vị này, ngài là......
Trầm Kha giả bộ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hứa Thông, hai người đương nhiên đang diễn song hoàng.
Diệp Phàm ở bên cạnh đã sớm đoán được, gác hai chân lên, cố ý nói tiếp nói:
-Y mà anh cũng không nhận ra, vậy tập đoàn Tinh Huy các anh có lẽ cũng nhanh biến thành tập đoàn bỏ đi rồi. Người ta là công tử số một tỉnh thành Thủy Châu, anh nên gọi y là Hứa đại thiếu, nếu không đoán chừng người ta ho một tiếng, Tinh Huy nhà anh, ha ha, nguy cấp mất.
Hiện tại Hứa Thông ra mặt, chính là diễn trò cũng phải diễn cho giống.
Cho nên, Trầm Khai cắn răng nín nhịn, giả bộ tương đối khiếp sợ, trợn mắt, hơi khom người nói:
-Thì ra là...... Hứa đại thiếu, hiểu lầm, hiểu lầm. Xin lỗi, hôm nay bữa ăn này tôi làm chủ, coi như xin lỗi Hứa đại thiếu.
Trầm Khai làm như vậy đương nhiên là muốn tạo thế cho Hứa Thông huyênh hoang trước mặt mấy người bạn học.
-Thằng ngốc này, ngươi trả 8 vạn cho hắn, lão tử lấy cái gì ra dạy người.
Hứa Thông thầm mắng một câu, vội vàng nghiêm nghị, hừ lạnh nói:
-Đừng tưởng rằng anh có tiền thì khoe khoang, lớp trưởng Diệp của chúng tôi không thiếu, mau cút đi!
-Vậy chúng ta đi trước, lần sau Trầm Khai này nhất định làm chủ mời khách
Trầm Khai quăng ra một câu.
-Diệp tiên sinh, cơ hội lần này anh để cho tiểu đệ này đi.
Thấy Diệp Phàm vừa giơ thẻ lên gọi người bán hàng thanh toán, Quách Chân Kỳ vội vàng xông tới, vẻ mặt cung kính, gần như cầu khẩn.
Tâm tư của Quách Chân Kỳ, Diệp Phàm đương nhiên rõ ràng, đơn giản là muốn quay về Liệp Báo rồi. Tuy nhiên lúc ấy hắn bị Thiết Chiêm Hùng đá ra Liệp Báo, lúc ấy bá phụ Quách Chân Kỳ chính là phó Tư lệnh hải quân, Trung tướng Quách Đại Xuyên mời được cha Mai Diệc Thu, cũng chính là Mai Tư lệnh đại Quân khu Lĩnh Nam ra mặt van xin, tuy nhiên cuối cùng đều bị Thiết Chiêm Hùng bác bỏ, cuối cùng Quách Chân Kỳ vẫn phải rời khỏi Liệp Báo.
Quan Thuật
-Vị cô nương này rất khá, tổng cộng uống hết 15 bình rượu Bordeaux nhập khẩu của Pháp, hơn nữa loại rượu này được ủ mười mấy năm, giá một bình là năm ngàn.15 bình chính là 75000 ngàn, cộng thêm một bộ thức ăn bát trân chín ngàn một trăm, cộng thêm......
Cô gái còn lấy ra thực đơn, chỉ vào từng món trên bảng giá giải thích, thái độ tương đối ôn hòa.
-Làm sao nhiều như vậy?
Quách Thu Thiên liếc nhìn Diệp Phàm lại trợn mắt nhìn Hứa Thông, hờn giận nói:
- Một bộ điểm tâm bát trân vừa rồi là tôi gọi, tôi thấy số tiền lần này quá lớn, chúng ta nên chia ra thì hơn? Lớp trưởng Diệp mời khách lần khác vậy?
-Đúng vậy, chia ra thì tốt hơn.
Vệ Thiết Thanh cũng vội vàng phụ họa. Số tiền này quá dọa người, trong lòng mọi người đều hiểu, cả đám cổ quái liếc nhìn Hứa Thông. Nguồn: http://truyenfull.vn
-Uống không nổi thì đừng ra vẻ, năm ngàn một chai Bordeaux có là gì, lão tử toàn uống loại một vạn một chai, năm ngàn chỉ là mặt hàng cấp thấp, một đám sinh viên nhà quê, trả không nổi còn mời khách, hừ! Thật là thói đời, ở Bát Bảo Các cũng có người dám đến ăn chùa.
Trầm Khai mở lời, lập tức quăng những lời không hay về phía Diệp Phàm.
-Nhà quê, ha ha.
Diệp Phàm tiếp lời, lạnh lùng cười cười, nói:
-Phục vụ, tính tiền đi, không sao, 8 vạn đồng, không nhiều lắm. Đồ sinh viên nhà quê như tôi nhổ khoai lang cũng có thể kiếm đủ, không giống gia tử bại hoại nào đó.
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Hứa Thông, móc thẻ ra thanh toán, tuy nhiên đột nhiên có một tiếng la tương đối cung kính truyền đến:
-Đây không phải là Diệp...... Tiên sinh sao?
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, không phải là thiếu tá Quách Chân Kỳ bị Thiết Chiêm Hùng đá ra khỏi Liệp Báo sao? Nghe nói người này hiện tại được điều đến nhậm chức tiểu đoàn trưởng thiếu tá Quân đoàn số 2 phía ngoài Liệp Báo.
Tuy nhiên gã si mê Liệp Báo, không làm gì cũng tiến vào sơn động của Liệp Báo tĩnh tọa trên nửa giờ mới chịu rời đi.
Lần trước khi Diệp Phàm xử phạt Cao Nguyệt chính là Quách Chân Kỳ xung phong nhận việc đứng ra giám sát.
Người này mặc trên người trang phục dã chiến thiếu tá trinh sát uy phong, bên cạnh còn có mấy quan quân mặc trang phục dã chiến, đoán chừng cũng tới dùng cơm.
-Ồ...... Là cậu à, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm gật đầu, coi như chào hỏi.
-Tiểu thư, tôi thanh toán tiền cho vị Diệp tiên sinh này, bao nhiêu tiền?
Quách Chân Kỳ quay đầu nhìn về tiểu thư bán hàng cười hỏi.
-Đồ lính thối trả nổi sao, đây chính là 8 vạn, không phải là 8 đồng, đừng tưởng mình là một thiếu tá thì ngạo mạn ngất trời, một tháng được mấy trăm đồng trợ cấp, đủ cho tiểu tử cậu làm cả đời.
Trầm Khai ở bên cạnh lập tức chua ngoa hừ nói.
-Anh là ai? Tôi đúng là lính, tại sao lại nói chúng tôi là tên lính thối, không có chúng tôi, anh có thể an tâm ngồi ở chỗ này ăn uống như vậy sao? Khốn khiếp, loại như mày mà cũng dám khoe khoang trước mặt lão tử.
Quách Chân Kỳ là ai chứ, bá phụ Quách Đại Xuyên trong nhà đường đường là Trung tướng, phó Tư lệnh hải quân, đập mạnh một phát là khiến mặt biển Thủy Châu nổi sóng, y làm sao lại sợ loại người nhìn qua nhiều nhất chỉ có mấy đồng này chứ.
Hơn nữa quan trọng hơn là y cảm thấy tên Trầm Khai này đang đắc tội với Diệp tiên sinh, mình còn đang muốn nhờ hắn xin vào làm việc, cơ hội biểu hiện cuối cùng đã đến, cho nên không chút khách khí chĩa họng súng về phía Trầm Khai, nói giúp cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đương nhiên lập tức lui sang một bên nhìn cảnh náo nhiệt, thật ra mới vừa rồi tình cảnh Trầm Khai đưa mắt cầu cứu Hứa Thông, đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã nhìn thấy toàn bộ.
Hắn biết hai người này là đồng bọn, đặc biệt đến xem mình làm trò cười cho thiên hạ. Cho nên, thấy người thanh niên này đối đầu với Quách Chân Kỳ, biết cuối cùng xui xẻo nhất định là nhóm người Hứa Thông, cho nên, yên tâm thoải mái đứng một bên xem cảnh náo nhiệt.
- Rất ngạo mạn! Một tên lính nghèo, lại có thể dám phân cao thấp với Trầm thiếu gia, ngươi cũng không mở to mắt mà nhìn?
Thủ hạ của Trầm Khai không nhịn nổi, lâu nay vẫn quen thói kiêu ngạo, chưa từng gặp người nào dám cuồng vọng với bọn họ, cho nên lập tức nổi điên.
Một tiếng bạt tai thanh thúy truyền đến, tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, không cẩn thận đã bị đồng bọn của Quách Chân Kỳ đá ngã xuống đất, không khác gì chó gặm bùn, cảm giác miệng đau đến có mức tê dại, lấy tay về, nhất thời hét lớn:
-Trầm thiếu gia, hàm răng của tôi bị tên lính thối đánh rớt rồi.
-Mày còn kêu nữa lão tử lột da! Mẹ kiếp, loại heo như mày mà cũng dám ra vẻ trước mặt Thiếu tá Quách của ở chúng ta?
Một quan quân khác cười đầy ngạo nghễ, nhìn Quách Chân Kỳ kêu lên:
-Quách thiếu, có muốn vui đùa đá mục tiêu sống hay không?
-Lên!
Trầm Khai ra hiệu cho bảy tám người xông lên.
-Diệp tiên sinh, mời ngài ngồi, tôi xử lý xong bọn này trước rồi hãy nói.
Quách Chân Kỳ liếc mắt nhìn mấy gã xông đến, còn xoay người đem ghế mời Diệp Phàm ngồi xuống, châm cho hắn điếu thuốc Trung Hoa đặc cung.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Hứa Thông, yên tâm thoải mái phun vòng khói, khen:
-Ừ! Loại thuốc này ngon đấy, ha ha ha…
-Nêu Diệp tiên sinh thích, chỗ tôi còn mấy cây, ngày mai đưa tới cho ngài.
Quách Chân Kỳ giật mình, vội vàng nói.
-Được rồi!
Diệp Phàm lắc đầu.
-Cũng tốt.
Quách Chân Kỳ đáp một tiếng, quay đầu cười nói với Trầm Khai:
-Muốn chơi đánh lộn với chúng ta có phải không? Vậy thì được, chúng ta đang cần mấy người làm bia thịt
Sau khi nói xong kêu lên với mấy quan quân:
-Có người nguyện ý làm mục tiêu ca để chúng ta chơi đùa rồi.
-Đúng thế, ha ha......
Mấy quan quân cười vui vẻ, ưỡn ngực, xắn tay áo.
Tuy nhiên cũng len lén liếc nhìn đồng chí Diệp Phàm, trong lòng âm thầm phỏng đoán người này có lai lịch gì, lại có thể làm cho Quách thiếu cung kính như vậy.
Quách đại thiếu là ai chứ, người ta muốn thế có thế muốn tiền có tiền, không thiếu thứ gì…
-Người anh em, hãy xưng tên ra, chúng ta thanh sơn lục thủy, không gặp không về!
Trầm Khai không phải là ngu ngốc, vừa vặn ngược lại, hắn là một thương nhân rất khôn khéo, rất âm hiểm.
Y nói chuyện mạnh bạo, đương nhiên là biểu lộ thái độ muốn đánh đường hoàng. Hôm nay người ta đang chiếm thế thượng phong, mấy tên bọn chúng, kêu gào ầm ĩ còn được, ức hiếp mấy người lương thiện còn được, nếu đụng độ những tên lính này thì thê thảm.
Tuy nhiên, vẫn phải biểu hiện khí thế, sau khi vui đùa thì tính sổ.
-Quách Chân Kỳ, trực thuộc quân doanh đặc biệt quân đoàn 2 Thủy Châu, lão đệ muốn chơi thế nào bất cứ lúc nào cứ gọi tôi, đây là số điện thoại của tôi, gọi đến bất cứ lúc nào, bảo đảm sẽ tận hứng…
Quách Chân Kỳ nhướng lông mày, liếc nhìn Trầm Khai cười nói.
-Quách Chân Kỳ, tiểu tử này kiêu ngạo như vậy đại con, giống như rất có thế. Họ Quách, không phải là...... hình như có quan hệ với một vị trong tỉnh, vị kia cũng họ Quách, Quách Phác Dương......
Hứa Thông ở bên cạnh nhanh chóng suy nghĩ, cảm giác Quách Chân Kỳ hình như khôn sợ hãi, thăm dò lai lịch đối phương trước rồi rút lui, sau này mới tính sổ.
-Ngài họ Trầm có phải không? Chẳng lẽ là tập đoàn Tinh Huy Trầm gia?
- Ngài cũng biết, cũng không tệ lắm, tuy nhiên, vị này, ngài là......
Trầm Kha giả bộ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hứa Thông, hai người đương nhiên đang diễn song hoàng.
Diệp Phàm ở bên cạnh đã sớm đoán được, gác hai chân lên, cố ý nói tiếp nói:
-Y mà anh cũng không nhận ra, vậy tập đoàn Tinh Huy các anh có lẽ cũng nhanh biến thành tập đoàn bỏ đi rồi. Người ta là công tử số một tỉnh thành Thủy Châu, anh nên gọi y là Hứa đại thiếu, nếu không đoán chừng người ta ho một tiếng, Tinh Huy nhà anh, ha ha, nguy cấp mất.
Hiện tại Hứa Thông ra mặt, chính là diễn trò cũng phải diễn cho giống.
Cho nên, Trầm Khai cắn răng nín nhịn, giả bộ tương đối khiếp sợ, trợn mắt, hơi khom người nói:
-Thì ra là...... Hứa đại thiếu, hiểu lầm, hiểu lầm. Xin lỗi, hôm nay bữa ăn này tôi làm chủ, coi như xin lỗi Hứa đại thiếu.
Trầm Khai làm như vậy đương nhiên là muốn tạo thế cho Hứa Thông huyênh hoang trước mặt mấy người bạn học.
-Thằng ngốc này, ngươi trả 8 vạn cho hắn, lão tử lấy cái gì ra dạy người.
Hứa Thông thầm mắng một câu, vội vàng nghiêm nghị, hừ lạnh nói:
-Đừng tưởng rằng anh có tiền thì khoe khoang, lớp trưởng Diệp của chúng tôi không thiếu, mau cút đi!
-Vậy chúng ta đi trước, lần sau Trầm Khai này nhất định làm chủ mời khách
Trầm Khai quăng ra một câu.
-Diệp tiên sinh, cơ hội lần này anh để cho tiểu đệ này đi.
Thấy Diệp Phàm vừa giơ thẻ lên gọi người bán hàng thanh toán, Quách Chân Kỳ vội vàng xông tới, vẻ mặt cung kính, gần như cầu khẩn.
Tâm tư của Quách Chân Kỳ, Diệp Phàm đương nhiên rõ ràng, đơn giản là muốn quay về Liệp Báo rồi. Tuy nhiên lúc ấy hắn bị Thiết Chiêm Hùng đá ra Liệp Báo, lúc ấy bá phụ Quách Chân Kỳ chính là phó Tư lệnh hải quân, Trung tướng Quách Đại Xuyên mời được cha Mai Diệc Thu, cũng chính là Mai Tư lệnh đại Quân khu Lĩnh Nam ra mặt van xin, tuy nhiên cuối cùng đều bị Thiết Chiêm Hùng bác bỏ, cuối cùng Quách Chân Kỳ vẫn phải rời khỏi Liệp Báo.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 631: Bỡn cợt lão tổ tông
9.2/10 từ 43 lượt.