Quan Thuật
Chương 630: Ăn chết mày luôn
- Tốt! Chuyện Diệp lão đệ mời khách định rồi.
- Không thành vấn đề! Bữa ăn buổi tối này để tôi ra tay đầu tiên, ha ha ha...... Cơm nước xong ca hát, ngâm chân, tất cả tôi sẽ bao hết.
Diệp Phàm cũng trả miếng.
- Hừ! Những đồng chí nam này trong mồm chó nhả không ra răng ngà.
Thái Hồng Ngẫu và Liễu Nguyệt, Quách Thu Thiên đỏ bừng nghiêm mặt mắng.
- Làm sao vậy Quách tiểu muội tử của tôi, chúng là chánh nhân quân tử, cô...... Ha hả, tự mình cũng hiểu sai rồi.
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Tôi nói lớp trưởng, anh nói đa nghĩa quá. Quách tiểu muội tử hiểu sai cũng bình thường, còn không phải là bởi vì anh, hắc hắc......
Hứa Thông vội vàng điểm một mồi lửa.
Gã vừa nói ra thì tất cả đều cười, mịt mờ nhìn Diệp Phàm và Quách Thu Thiên. Diệp Phàm là nam nên không chịu thiệt gì, trong những chuyện này thì phần thiệt luôn thuộc về nữ, hắn ra vẻ bất đắc dĩ:
- Ha hả, ha hả, Giám đốc sở Hứa nói hình như cũng có chút đạo lý sao! Chẳng qua, tôi tin tưởng Quách tiểu muội tử chúng ta tuyệt sẽ không nghĩ như vậy, có phải hay không? Giám đốc sở Hứa hài hước a hài hước!
- Ai nói sẽ không, lớp trưởng chúng ta anh tuấn tiêu sái như thế, dung mạo còn hơn cả Phan An, đẹp trai còn hơn cả Lữ Bố, tiểu muội tôi thật là muốn a, đáng tiếc anh nhìn tôi không thuận, ha ha ha......
Quách Thu Thiên đỏ mặt, lại có thể bạo gan đùa giỡn, nói xong điềm nhiên xem kịch hay, lúc này tuồng hát tập trung vào đồng chí Diệp Phàm.
Quách Thu Thiên nhìn thẳng vào Diệp Phàm, khóe miệng cong lên như một Tinh Linh khả ái. Diệp Phàm thầm nghĩ cô nàng này đúng là bạo miệng, mình không thể yếu thế rồi, nếu không sau này làm gì còn uy lớp trưởng nữa. Hơn nữa, đùa giỡn nam nhân lại không lỗ lã, sợ cái cóc khô.
Vì thế hắn cũng cười hề hề:
- Có gì đâu, Quách đại muội tử, tối nay ngày tốt cảnh đẹp cũng sống uổng rồi, hai chúng ta dứt khoát tốt ngày ra mắt mọi người nhé? Có thể một đôi với Quách đại muội tử, ai, là tam sinh hữu hạnh a!
Ha ha ha......
Lên a..., tốt! Đánh sắt khi còn nóng, chúng tôi đều là nhân chứng......
Cả bàn nhất thời ồn ào.
Quách Thu Thiên mặt càng đỏ hơn, đoán chừng là sắp có thể rỉ máu rồi.
- Gọi thức ăn gọi thức ăn! Chúng ta no bụng rồi hãy nói.
Diệp Phàm vội vàng ngắt lời, nếu không không thể dừng lại được chuyện này.
Mỹ nữ Tinh Linh Quách đại muội tử nhìn dáng dấp sắp nổi đóa làm hắn chột dạ, nếu quả thật là vậy thì mình xuống đài e không dễ.
- Món ăn, ưu tiên nữ đi, để cho Quách muội tử gọi nhé?
Hứa Thông cười nói, tiện tay đem thực đơn đưa cho Quách Thu Thiên.
- Gọi thì gọi, ai sợ ai?
Quách Thu Thiên cũng cay cú, cắn răng một cái, căn bản là không nhìn, gọi một hơi bốn món ăn vương bài của Bát Bảo Các, giá tiền đương nhiên là cao ngất rồi. Hứa Thông gọi một thùng Bordeaux xưa, dĩ nhiên là do gã bảo Trầm Khai để trước ở Bát Bảo Các, nếu không cho dù là Bát Bảo Các chắc là cũng sẽ khó tìm loại Bordeaux rất xưa năm ngàn một chai này, đồng chí Diệp Phàm chỉ cười nhạt.
Hứa Thông trong lòng cười âm hiểm, trên mặt rạng rỡ.
Trên bàn các vị mặt ngoài cũng rất hòa hợp, Quách Thu Thiên thật giống như bỏ đói lâu ngày, không hề chú ý đến hình tượng của một cô nương, cứ thế tận tình hưởng thụ.
Hứa Thông thì đặc biệt chọn một chai Bordeaux giá trị năm ngàn, trên bàn rượu gã tương đối nhiệt tình, liên tiếp mời rượu, chạm cốc keng keng hết lượt.
Đương nhiên, có thể làm quan thì đều uống được rượu, hơn nữa không khí tối nay vui vẻ, dĩ nhiên là uống không dừng.
Hơn nữa, Hứa Thông cũng uống hơn bình thường, một mình chơi gần hai chai Bordeaux, mặt hết đỏ rồi lại tái, có thể trở về nhà hay không thì chưa biết.
- Quái, vốn là cho là cái thằng chó Hứa Thông này sẽ sử ám chiêu hại mình, làm sao đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, chỉ ra sức nốc Bordeaux, chẳng lẽ uống Bordeaux cũng có mờ ám hay sao?
Diệp Phàm liếc mắt quan sát, trong lòng cũng trăm mối vẫn không có cách giải, âm thầm buồn bực.
Hắn quả thật không nghĩ cách mà Hứa Thông ra tay là ăn nhiều uống nhiều để Diệp Phàm lúng túng khi tính tiền trước mặt đồng học. Hứa Thông lúc này cảm giác uống rượu không hề khổ sở mà ngọt như mật.
Buổi tối uống đến thật tận hứng, một người Diệp Phàm cũng bị Hứa Thông phát động nhân dân vây công, tu hết ba chai Bordeaux.
Mười mấy người ngà ngà xuống lầu, rất nhanh xuống đến tầng dưới đã thấy tiểu thư tính tiền đang nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Lớp trưởng Diệp, anh mang theo đủ tiền mặt không. Thủy Châu khác với Ngư Dương, đoán chừng là không cách nào viết hóa đơn hay cho nợ được.
Hứa Thông cười khan, hơi có vẻ đắc ý.
Theo tính toán bước đầu của gã, toàn thể Cán sự lớp tổng cộng là 11 người đã uống hết 15 chai Bordeaux, chỉ riêng tiền rượu cũng đã là khoảng hơn 7 vạn.
Cộng thêm cả mấy món đặc sản núi rừng sau đó chắc cũng không rẻ. Tính toán sơ bộ, cộng thêm cả phí phục vụ vân vân thì không có 8 vạn là không xong rồi.
Đừng bảo Diệp Phàm là quan viên nghèo đến từ Ngư Dương, cho dù là quan lớn như Hứa Thông cũng phải âm thầm chắc lưỡi hít hà không dứt.
, thầm nghĩ, " Một bàn 8 vạn, lão tử cũng chưa dám xa xỉ như vậy. Cho dù là công tử cự phú như Trầm Khai thì một bàn một vạn cũng sẽ đau đến nhấc chân, mở mắt rồi, thật mở rộng tầm mắt rồi."
Gã vui đến trong lòng nở hoa, đốt một điếu Trung Hoa tiêu sái phun một vòng khói, nhìn chằm chằm vào đồng chí Diệp Phàm, không để sót một chi tiết. Nếu như có camera, Hứa Thông tuyệt sẽ không thương tiếc tự mình xông tới làm một quay phim vinh quang.
- Khóc so với cười tốt hơn, ha ha.
Hứa Thông âm hiểm, chuẩn bị cười sằng sặc, chẳng qua gã vẫn cố nhịn, chưa tới lúc mấu chốt thì chưa thể thả ra, nếu không lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì nguy hiểm.
- Ha ha, tiền mặt, tôi nghĩ chắc là đủ để trả tiền cơm tối nay.
Diệp Phàm liếc Hứa Thông, cũng không ngần ngại móc ví ra cân nhắc một chút giống như để xem có đủ hay không.
Hắn có chút kỳ quái, suy nghĩ, " Đắt lắm thì cũng chỉ tới năm ngàn là cùng, muốn cười lão tử à, hơi sớm đấy."
- Ha ha, đủ, tốt rồi. Chẳng qua tôi phải nói trước là lớp trưởng ra tay đầu tiên, không để cho ai trang đoạt danh tiếng trả tiền thay.
Hứa Thông cười rạng rỡ như con cháu phật Di Lặc.
- Đúng thế, chúng ta tuyệt không đoạt danh tiếng lớp trưởng, nếu không sau này xui xẻo rồi.
Những người khác cũng vui vẻ.
Diệp Phàm móc ví tiền ra quơ quơ trước mặt Hứa Thông, thầm nghĩ tiểu tử này chắc là thất vọng rồi, cái gì lão tử không có chứ tiền thì không ít.
- Mẹ kiếp, để cho tiểu tử ngươi khóc đi, 8 vạn tương đương với 15 năm lương của Phó Chủ tịch huyện huyện nghèo như ngươi.Chỉ cần tiểu tử ngươi dám viết hóa đơn, lão tử là Giám đốc sở chống tham nhũng của Viện Kiểm sát tỉnh tuyệt đối sẽ không hàm hồ.
Hứa Thông mơ màng, nghĩ tới lúc Diệp Phàm mất mặt.
Lúc này vừa có một bàn cũng ăn xong tới tính tiền, bảy tám người vây lại một vòng.
Trầm Khai đương nhiên cũng xen lẫn trong trong đó, còn quay đầu nhìn về Hứa Thông nháy mắt, mấy tên sớm thương lượng, chỉ cần Diệp Phàm trả không nổi thì sẽ xúm vào.
Không lâu!
Hai vị tiểu thư bán hàng xinh đẹp cộng xong, trên mặt nhất thời nở hoa. Ngay cả mí mắt cũng hoa lên vì tửu lâu có quy định, khách nhân tiêu phí càng nhiều thì các cô được trích phần trăm càng nhiều.
Trong lòng còn đang thầm than khách nhân này vung tay, một bữa có thể tiêu tới 8 vạn, Bordeaux 5 ngàn một chai có thể uống tới 15 chai, đúng là mở rộng tầm mắt, đoán chừng là khách nhân hào phóng nhất của Bát Bảo Các từ lúc mở cửa tiệm đến nay. Hai người còn suy đoán đây có phải là phú ông có gia sản trăm triệu hay không, thậm chí là công tử tiền tỷ.
Cô gái có vóc người cao gầy tiến đến chào Diệp Phàm vẻ thân thiết.
Vốn là chỉ khẽ cúi người là được, tuy nhiên trích phần trăm lần này có thể lên đến một ngàn đồng nên cô ta cúi thật sâu để lộ hai bầu vú lồ lộ, thầm nghĩ nếu để cho tên nhà giàu này được rửa mắt thì hắn thưởng mười mấy vạn không thành vấn đề.
Nói:
- Tiên sinh, lần này ngài tiêu hết tổng cộng là 81320 đồng ở Bát Bảo Các chúng tôi. Tổng quản lý nói, ngài là khách nhân đặc biệt nhất từ trước đến giờ nên chỉ lấy 8 vạn là con số cát tường, mong ước khách quý đại lợi.
- 8 vạn! Tiểu thư, cô không lầm chứ.
Quách Thu Thiên chấn động,buột miệng hỏi.
Quan Thuật
- Không thành vấn đề! Bữa ăn buổi tối này để tôi ra tay đầu tiên, ha ha ha...... Cơm nước xong ca hát, ngâm chân, tất cả tôi sẽ bao hết.
Diệp Phàm cũng trả miếng.
- Hừ! Những đồng chí nam này trong mồm chó nhả không ra răng ngà.
Thái Hồng Ngẫu và Liễu Nguyệt, Quách Thu Thiên đỏ bừng nghiêm mặt mắng.
- Làm sao vậy Quách tiểu muội tử của tôi, chúng là chánh nhân quân tử, cô...... Ha hả, tự mình cũng hiểu sai rồi.
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Tôi nói lớp trưởng, anh nói đa nghĩa quá. Quách tiểu muội tử hiểu sai cũng bình thường, còn không phải là bởi vì anh, hắc hắc......
Hứa Thông vội vàng điểm một mồi lửa.
Gã vừa nói ra thì tất cả đều cười, mịt mờ nhìn Diệp Phàm và Quách Thu Thiên. Diệp Phàm là nam nên không chịu thiệt gì, trong những chuyện này thì phần thiệt luôn thuộc về nữ, hắn ra vẻ bất đắc dĩ:
- Ha hả, ha hả, Giám đốc sở Hứa nói hình như cũng có chút đạo lý sao! Chẳng qua, tôi tin tưởng Quách tiểu muội tử chúng ta tuyệt sẽ không nghĩ như vậy, có phải hay không? Giám đốc sở Hứa hài hước a hài hước!
- Ai nói sẽ không, lớp trưởng chúng ta anh tuấn tiêu sái như thế, dung mạo còn hơn cả Phan An, đẹp trai còn hơn cả Lữ Bố, tiểu muội tôi thật là muốn a, đáng tiếc anh nhìn tôi không thuận, ha ha ha......
Quách Thu Thiên đỏ mặt, lại có thể bạo gan đùa giỡn, nói xong điềm nhiên xem kịch hay, lúc này tuồng hát tập trung vào đồng chí Diệp Phàm.
Quách Thu Thiên nhìn thẳng vào Diệp Phàm, khóe miệng cong lên như một Tinh Linh khả ái. Diệp Phàm thầm nghĩ cô nàng này đúng là bạo miệng, mình không thể yếu thế rồi, nếu không sau này làm gì còn uy lớp trưởng nữa. Hơn nữa, đùa giỡn nam nhân lại không lỗ lã, sợ cái cóc khô.
Vì thế hắn cũng cười hề hề:
- Có gì đâu, Quách đại muội tử, tối nay ngày tốt cảnh đẹp cũng sống uổng rồi, hai chúng ta dứt khoát tốt ngày ra mắt mọi người nhé? Có thể một đôi với Quách đại muội tử, ai, là tam sinh hữu hạnh a!
Ha ha ha......
Lên a..., tốt! Đánh sắt khi còn nóng, chúng tôi đều là nhân chứng......
Cả bàn nhất thời ồn ào.
Quách Thu Thiên mặt càng đỏ hơn, đoán chừng là sắp có thể rỉ máu rồi.
- Gọi thức ăn gọi thức ăn! Chúng ta no bụng rồi hãy nói.
Diệp Phàm vội vàng ngắt lời, nếu không không thể dừng lại được chuyện này.
Mỹ nữ Tinh Linh Quách đại muội tử nhìn dáng dấp sắp nổi đóa làm hắn chột dạ, nếu quả thật là vậy thì mình xuống đài e không dễ.
- Món ăn, ưu tiên nữ đi, để cho Quách muội tử gọi nhé?
Hứa Thông cười nói, tiện tay đem thực đơn đưa cho Quách Thu Thiên.
- Gọi thì gọi, ai sợ ai?
Quách Thu Thiên cũng cay cú, cắn răng một cái, căn bản là không nhìn, gọi một hơi bốn món ăn vương bài của Bát Bảo Các, giá tiền đương nhiên là cao ngất rồi. Hứa Thông gọi một thùng Bordeaux xưa, dĩ nhiên là do gã bảo Trầm Khai để trước ở Bát Bảo Các, nếu không cho dù là Bát Bảo Các chắc là cũng sẽ khó tìm loại Bordeaux rất xưa năm ngàn một chai này, đồng chí Diệp Phàm chỉ cười nhạt.
Hứa Thông trong lòng cười âm hiểm, trên mặt rạng rỡ.
Trên bàn các vị mặt ngoài cũng rất hòa hợp, Quách Thu Thiên thật giống như bỏ đói lâu ngày, không hề chú ý đến hình tượng của một cô nương, cứ thế tận tình hưởng thụ.
Hứa Thông thì đặc biệt chọn một chai Bordeaux giá trị năm ngàn, trên bàn rượu gã tương đối nhiệt tình, liên tiếp mời rượu, chạm cốc keng keng hết lượt.
Đương nhiên, có thể làm quan thì đều uống được rượu, hơn nữa không khí tối nay vui vẻ, dĩ nhiên là uống không dừng.
Hơn nữa, Hứa Thông cũng uống hơn bình thường, một mình chơi gần hai chai Bordeaux, mặt hết đỏ rồi lại tái, có thể trở về nhà hay không thì chưa biết.
- Quái, vốn là cho là cái thằng chó Hứa Thông này sẽ sử ám chiêu hại mình, làm sao đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, chỉ ra sức nốc Bordeaux, chẳng lẽ uống Bordeaux cũng có mờ ám hay sao?
Diệp Phàm liếc mắt quan sát, trong lòng cũng trăm mối vẫn không có cách giải, âm thầm buồn bực.
Hắn quả thật không nghĩ cách mà Hứa Thông ra tay là ăn nhiều uống nhiều để Diệp Phàm lúng túng khi tính tiền trước mặt đồng học. Hứa Thông lúc này cảm giác uống rượu không hề khổ sở mà ngọt như mật.
Buổi tối uống đến thật tận hứng, một người Diệp Phàm cũng bị Hứa Thông phát động nhân dân vây công, tu hết ba chai Bordeaux.
Mười mấy người ngà ngà xuống lầu, rất nhanh xuống đến tầng dưới đã thấy tiểu thư tính tiền đang nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Lớp trưởng Diệp, anh mang theo đủ tiền mặt không. Thủy Châu khác với Ngư Dương, đoán chừng là không cách nào viết hóa đơn hay cho nợ được.
Hứa Thông cười khan, hơi có vẻ đắc ý.
Theo tính toán bước đầu của gã, toàn thể Cán sự lớp tổng cộng là 11 người đã uống hết 15 chai Bordeaux, chỉ riêng tiền rượu cũng đã là khoảng hơn 7 vạn.
Cộng thêm cả mấy món đặc sản núi rừng sau đó chắc cũng không rẻ. Tính toán sơ bộ, cộng thêm cả phí phục vụ vân vân thì không có 8 vạn là không xong rồi.
Đừng bảo Diệp Phàm là quan viên nghèo đến từ Ngư Dương, cho dù là quan lớn như Hứa Thông cũng phải âm thầm chắc lưỡi hít hà không dứt.
, thầm nghĩ, " Một bàn 8 vạn, lão tử cũng chưa dám xa xỉ như vậy. Cho dù là công tử cự phú như Trầm Khai thì một bàn một vạn cũng sẽ đau đến nhấc chân, mở mắt rồi, thật mở rộng tầm mắt rồi."
Gã vui đến trong lòng nở hoa, đốt một điếu Trung Hoa tiêu sái phun một vòng khói, nhìn chằm chằm vào đồng chí Diệp Phàm, không để sót một chi tiết. Nếu như có camera, Hứa Thông tuyệt sẽ không thương tiếc tự mình xông tới làm một quay phim vinh quang.
- Khóc so với cười tốt hơn, ha ha.
Hứa Thông âm hiểm, chuẩn bị cười sằng sặc, chẳng qua gã vẫn cố nhịn, chưa tới lúc mấu chốt thì chưa thể thả ra, nếu không lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì nguy hiểm.
- Ha ha, tiền mặt, tôi nghĩ chắc là đủ để trả tiền cơm tối nay.
Diệp Phàm liếc Hứa Thông, cũng không ngần ngại móc ví ra cân nhắc một chút giống như để xem có đủ hay không.
Hắn có chút kỳ quái, suy nghĩ, " Đắt lắm thì cũng chỉ tới năm ngàn là cùng, muốn cười lão tử à, hơi sớm đấy."
- Ha ha, đủ, tốt rồi. Chẳng qua tôi phải nói trước là lớp trưởng ra tay đầu tiên, không để cho ai trang đoạt danh tiếng trả tiền thay.
Hứa Thông cười rạng rỡ như con cháu phật Di Lặc.
- Đúng thế, chúng ta tuyệt không đoạt danh tiếng lớp trưởng, nếu không sau này xui xẻo rồi.
Những người khác cũng vui vẻ.
Diệp Phàm móc ví tiền ra quơ quơ trước mặt Hứa Thông, thầm nghĩ tiểu tử này chắc là thất vọng rồi, cái gì lão tử không có chứ tiền thì không ít.
- Mẹ kiếp, để cho tiểu tử ngươi khóc đi, 8 vạn tương đương với 15 năm lương của Phó Chủ tịch huyện huyện nghèo như ngươi.Chỉ cần tiểu tử ngươi dám viết hóa đơn, lão tử là Giám đốc sở chống tham nhũng của Viện Kiểm sát tỉnh tuyệt đối sẽ không hàm hồ.
Hứa Thông mơ màng, nghĩ tới lúc Diệp Phàm mất mặt.
Lúc này vừa có một bàn cũng ăn xong tới tính tiền, bảy tám người vây lại một vòng.
Trầm Khai đương nhiên cũng xen lẫn trong trong đó, còn quay đầu nhìn về Hứa Thông nháy mắt, mấy tên sớm thương lượng, chỉ cần Diệp Phàm trả không nổi thì sẽ xúm vào.
Không lâu!
Hai vị tiểu thư bán hàng xinh đẹp cộng xong, trên mặt nhất thời nở hoa. Ngay cả mí mắt cũng hoa lên vì tửu lâu có quy định, khách nhân tiêu phí càng nhiều thì các cô được trích phần trăm càng nhiều.
Trong lòng còn đang thầm than khách nhân này vung tay, một bữa có thể tiêu tới 8 vạn, Bordeaux 5 ngàn một chai có thể uống tới 15 chai, đúng là mở rộng tầm mắt, đoán chừng là khách nhân hào phóng nhất của Bát Bảo Các từ lúc mở cửa tiệm đến nay. Hai người còn suy đoán đây có phải là phú ông có gia sản trăm triệu hay không, thậm chí là công tử tiền tỷ.
Cô gái có vóc người cao gầy tiến đến chào Diệp Phàm vẻ thân thiết.
Vốn là chỉ khẽ cúi người là được, tuy nhiên trích phần trăm lần này có thể lên đến một ngàn đồng nên cô ta cúi thật sâu để lộ hai bầu vú lồ lộ, thầm nghĩ nếu để cho tên nhà giàu này được rửa mắt thì hắn thưởng mười mấy vạn không thành vấn đề.
Nói:
- Tiên sinh, lần này ngài tiêu hết tổng cộng là 81320 đồng ở Bát Bảo Các chúng tôi. Tổng quản lý nói, ngài là khách nhân đặc biệt nhất từ trước đến giờ nên chỉ lấy 8 vạn là con số cát tường, mong ước khách quý đại lợi.
- 8 vạn! Tiểu thư, cô không lầm chứ.
Quách Thu Thiên chấn động,buột miệng hỏi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 630: Ăn chết mày luôn
9.2/10 từ 43 lượt.