Quan Thuật
Chương 3505: Chúng tôi ủng hộ
- Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ quyết định của Dương tổng.
Dương Chấn Đông cười gượng một tiếng, kết bè lại trêu tức Dương Chí Thăng rồi.
- Tôi thấy không còn chuyện gì nữa thì giải tán thôi, thế nào Chủ tịch Phong?
Dương Chí Thăng hừ lạnh nói.
- Giải tán giải tán, ai có việc thì đi làm đi.
Phong Hồ Ninh giành được thắng lợi, mỉm cười phất phất tay.
- Chủ tịch Diệp, trong tổ hiện tại khá là kỳ lạ.
Ngũ Vân Lượng của Chu Tước sơn trang vẻ mặt buồn rầu.
- Giờ có phải chuyển thành tranh chấp giữa hai người Dương Phong rồi không?
Diệp Phàm lạnh nhạt cười, uống ngụm trà.
- Đúng vậy, Dương Chí Thăng cũng không chiếm ưu thế. Phong Hồ Ninh người này không ngờ lại nhận được sự ủng hộ của Dương Chấn Đông trong thời gian ngắn đã nổi lên. Xu hướng đè bẹp Dương Chí Thăng rất lớn.
Ngũ Vân Lượng nói:
- Có điều khoản tiền của khu Lục Loan không cách nào lấy được, vậy phải làm sao? Tôi thấy Phong Hồ Ninh căn bản có ý kéo dài rồi bỏ qua.
- Điều này là bình thường, chuyện hợp tác khu Lục Loan, Ủy ban nhân dân tỉnh vốn không thể thông qua đúng không?
Trên thực tế nơi này lẫn lộn quyền lực của hai đồng chí Khương Quân Sơn và Khúc Chí Quốc của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Mà bên tỉnh ủy lại dính tới tranh chấp giữa Khúc Chí Quốc và bí thư Ninh Chí Hòa. Tình hình rất phức tạp.
Khu Lục Loan sắp biến thành chiến trường đọ sức của các vị đứng đầu tỉnh rồi.
Diệp Phàm nói.
- Trâu bò đánh nhau thì đám ruồi muỗi chúng ta gặp phải tai ương rồi.
Ngũ Vân Lượng thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Có điều, để yên cho Phong Hồ Ninh làm như vậy, vậy chuyện hợp tác giữa chúng ta và khu Lục Loan có bị nhỡ hay không. Nếu thật sự gặp trở ngại thì người mất mặt chính là Chủ tịch tỉnh anh đó. Vì vậy hạng mục này anh phải ra sức thúc đẩy.
- Mất mặt thì mất mặt, dù sao tôi cũng đang tạm thời cách chức tự kiểm điểm thôi. Hơn nữa, việc này nếu cấp trên không vội thì chúng ta không cần vội. Tôi muốn xem xem ai có thể ngồi được?
Diệp Phàm hừ một tiếng. Ngũ Vân Lượng hiểu, Diệp Phàm đang gây trở ngại cho hai đồng chí Ninh Chí Hòa và Khương Quân Sơn.
- Cũng không biết khi nào tỉnh ủy mới có thể cho anh chính danh.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Hừ, tôi tin rằng sẽ sớm thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Dù sao cũng là tạm thời cách chức tự kiểm điểm, Diệp Phàm dứt khoát bay thẳng đến Thủy Châu giải quyết chuyện Lô Minh Châu.
Vừa mới xuống máy bay, Vương Triêu đã mang tin tốt đến, điều tra bên trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Phúc rốt cuộc tra đến Xa Đông Đình của Xa gia.
- Anh xem chuyện của Xa Đông Đình xử lý thế nào?
Diệp Phàm vội vàng tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Hạ Hải Vĩ vừa đưa ra tài liệu liên quan vừa hỏi.
- To gan thật!
Diệp Phàm hừ nói, ném tài liệu lên bàn.
- Người đứng sau thao túng mật báo muốn liên kết nói xấu bộ trưởng Minh Châu, tội danh này không nhỏ đâu. Ngay cả Xa Tân Thiên của Xa gia cũng không trốn được. Hơn nữa, trong đó còn đề cập tới việc hơn một triệu tiền đút lót. Hai đại nhân vật này của Xa gia mà bị bắt thì Xa gia cũng đủ đau đầu một thời gian rồi.
Mặt Hạ Hải Vĩ lộ ra vẻ độc ác thường trực.
- Bọn họ bất nhân với chúng ta, chúng ta cũng chẳng cần nhân nghĩa với bọn họ.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Hơn nữa, việc này nếu là ân oán giữa hai nhà Xa Lô, chúng ta cũng nên để Lô gia bỏ một phần sức lực mới đúng.
- Tôi cũng có ý này đấy, nếu vụ án của Lô Minh Châu đã điều tra rõ ràng là bị oan, vậy thì sau khi chúng ta báo cáo lên trên căn bản có thể thả người. Một khi cô ấy ra, chuyện này muốn nã pháo vào Xa gia hoàn toàn dựa vào bọn họ rồi. Chúng ta ấy à, đứng ra làm chứng là được.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm nói. Sau đó cùng Hạ Hải Vĩ vào văn phòng Hướng Đông Phương bàn bạc cụ thể việc này.
Hướng Đông Phương cũng hiểu được tình hình nghiêm trọng, mang theo Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ đến thẳng văn phòng của bí thư tỉnh ủy Sở Nhất Cư. Sở Nhất Cư gọi hai đồng chí Đoàn Hải Thiên và Trần Nguyệt Thanh cùng vào nghe báo cáo.
Trước tất cả sự thật và chứng cứ, ba người mở một cuộc hội ý, quyết định thả Lô Minh Châu.
Đương nhiên, Diệp Phàm bên này cũng báo cáo qua điện thoại với Phó bộ trưởng Lan và Phó bí thư Lục Hải Bình của Ủy ban Kỷ luật quốc gia, hai đồng chí cũng đồng ý đề nghị của tỉnh Nam Phúc.
Sau khi bị giam hơn mười ngày, Lô Minh Châu rốt cuộc cũng đi ra. Lô Bạch Vân tự mình mang theo những tộc nhân quan trọng trong Lô gia đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đón Lô Minh Châu.
Để tránh bị nghi ngờ, Lô Minh Châu, Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ không hề gặp mặt sau việc này. Đương nhiên, ba người đã bí mật gặp nhau, thương lượng một ít đối sách.
Tuy nói người trẻ tuổi của xã hội hiện đại đều thích ở nhà biệt thự kiểu mới, thoải mái, nhưng, tộc nhân Xa gia đều biết, tòa nhà này tuy rằng xưa cũ. Thế nhưng, nơi này cũng là trung tâm quyền lực và tài nghiệp của Xa gia.
Cho nên, tất cả tộc nhân Xa gia đều coi việc có thể tiến vào tòa nhà xưa cũ này là điều đáng tự hào. Có điều, không khí của nơi này tối nay khá nặng nề.
Lúc này đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh Xa gia có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi.
Gia chủ đương nhiệm Xa Hạo Thủy của Xa gia ngồi ở bên trái, tiểu thúc của anh ta Xa Đông Đình ngồi ở ghế bên phải.
Cổ nhân dĩ tả vi tôn, Xa Đông Đình tuy là phận chú, nhưng địa vị trong Xa gia không thể vượt qua vị chưởng đà Xa Hạo Thủy này.
- Không thể ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh chóng như vậy, chỉ trong thời gian mấy ngày không ngờ đảo lộn hoàn toàn tình hình vụ án.
Xa Đông Đình vẻ mặt âm trầm.
- Em đã sớm nói cách này không đáng tin, lúc đầu mọi người lại không nghe. Loại người như Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh sao có thể tin tưởng. Có tiền liền cứng rắn hơn, có điều, người ta dùng thủ đoạn đặc biệt gì chỉnh trị một cái là hai tên này lập tức lộ nguyên hình ngay.
Em trai nhỏ nhất của Xa Hạo Thủy, Xa Tân Lý nói.
- Ai mà ngờ được Hướng Đông Phương sẽ đề bạt Hạ Hải Vĩ một lần nữa, haizz…
Xa Hạo Thủy thở dài.
- Mấu chốt của việc này không phải ở y.
Không ngờ Xa Đông Đình lắc đầu.
- Vụ án này không phải do y phụ trách sao? Ngay cả người bên Ủy ban Kỷ luật quốc gia cũng phải bỏ chạy. Hơn nữa, nghe nói người này thiết diện như Bao Công. Ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là một nhân vật có thủ đoạn cứng rắn.
Xa Hạo Thủy nói.
- Đúng vậy, mẹ nó chứ, chính tên này làm cho nhà chúng ta rơi vào thế bị động như hiện tại. Ngay cả Tân Thiên cũng đi vào rồi. Sớm biết đã sai người xử lý người này, để xem y còn có thể làm gì.
Xa Tân Lý giận dữ nói, đấm một cái lên bàn trà.
- Xử lý xử lý xử lý, mày chỉ biết làm bừa. Hiện giờ là thời đại nào rồi, còn noi theo mấy hành vi giang hồ của lão tổ tông truyền lại.
Hạ Hải Vĩ là người nào chứ, nhân vật có thủ đoạn cứng rắn của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Người như vậy ai dám động tới…
Mày đừng tưởng rằng có chút công phu trong người liền có thể chạm đến trời. Người ta một viên đạn là có thể tiễn mày về Tây thiên rồi.
Xa Đông Đình tức giận.
Đó là lời giáo huấn rất nghiêm khắc đối với Xa Tân Lý. Bởi vì, trong tộc nhân Xa gia hiện giờ, căn cốt của Xa Tân Lý tốt nhất, thân thủ cũng rất giỏi.
- Vậy chú bảo phải làm sao bây giờ? Con chó điên Hạ Hải Vĩ này cứ cắn chặt không buông. Nhà chúng ta phải làm sao?
- Không phải tôi đã nói sao, nhân vật mấu chốt không phải y.
Xa Đông Đình hừ nói.
- Không phải y thì là ai?
Xa Hạo Thủy cũng không hiểu.
- Các cậu ấy, căn bản không hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Vụ án này vốn cũng không phải giao cho Hạ Hải Vĩ, sau này vì sao đó mà chuyển đến cho y. Mà ngay cả chủ nhiệm Vương Phong đến từ Ủy ban Kỷ luật quốc gia cũng phải chạy té khói. Chính là vì người này.
Xa Đông Đình giật giật ngón tay.
- Ai?
Xa Hạo Thủy hỏi.
- Diệp Phàm.
Xa Đông Đình nói.
- Diệp Phàm, người này dường như không phải người trong tỉnh?
Xa Hạo Thủy hỏi.
- Người này mới là nhân vật mấu chốt, lần trước ta đã sai người “tiếp đón” hắn một chút. Việc này không nói cho các ngươi biết.
Có điều, cuối cùng không ngờ bị hắn đánh trả lại một đòn. Hơn nữa, người này cũng chính là người phụ trách chính của vụ án.
Hạ Hải Vĩ chẳng qua là một phó tổ trưởng làm cùng mà thôi. Thân phận người này rất không đơn giản, Xa gia chúng ta lần này gặp phải hắn xem như, haizz…
Xa Đông Đình vẻ mặt vô cùng buồn bực.
- Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Xa Tân Lý hết sức hiếu kỳ.
- Trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an, hơn nữa còn là Phó chủ tịch tỉnh Vân Thiên. Người này rất trẻ, mới có ba mươi tuổi.
Xa Đông Đình nói.
- Chúng ta dùng tiền đè bẹp hắn, con không tin hiện giờ có người làm quan lại không yêu tiền.
Xa Tân Lý hừ nói.
- Đến nước này rồi, quá muộn rồi.
- Tôi cũng không ngờ người này lại khó chơi đến vậy.
Tôi nghi ngờ người này có quan hệ rất mật thiết với Lô gia. Nếu không hắn rõ ràng là Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân lại đến tỉnh Nam Phúc làm cái gì chứ?
Người này còn là người huyện Cổ Xuyên tỉnh chúng ta.
- Nếu là người Cổ Xuyên, chúng ta liền bắt tay xử lý người nhà hắn trước.
Xa Hạo Thủy nói.
- Hạo Thủy, chú nói cho con nghe. Sau này con sẽ phải gánh vác nhiều rồi.
Xa Đông Đình lập tức già nua đi không ít.
- Chú nói thế là sao? Dù sao Tân Thủy cũng vào đó rồi cứ để nó ở trong đó một thời gian. Chúng ta nghĩ cách khác để nó được mau ra là được.
Hơn nữa, chuyện lần này chúng ta hoàn toàn có thể đổ vai trò chủ mưu lên đầu Dương Thất. Trước đó con cũng đã thương lượng với Dương Thất rồi.
Dương Thất từ đầu đã chuẩn bị kỹ rồi. Việc này một khi bại lộ liền để y gánh. Cho nên, chú không thể nói những lời bi quan như vậy được.
Chú chính là trụ cột của Xa gia chúng ta.
Xa Hạo Thủy có chút kinh ngạc, nói.
- Tôi đã quyết định như vậy rồi.
Xa Đông Đình làm một động tác chặt cổ tay.
- Tráng sĩ chặt cổ tay, chú, chú định làm gì?
Xa Hạo Thủy nóng nảy.
- Tôi đã nhận được tin tức, việc này đã dính tới tôi rồi. Lúc trước tôi cũng có chút khinh địch, không ngờ không cẩn thận một chút liền dính đến mình. Việc này dù sao cũng phải cho cấp trên một lời giải thích. So với để bọn họ tới tìm tôi, chẳng bằng tôi làm thế này. Chuyện này tính đi tính lại, Hạ Hải Vĩ tôi tính đến rồi, thế nhưng tôi tính thế nào cũng không tính đến con hắc mã Diệp Phàm này sẽ xuất hiện mà.
Xa Đông Đình thở dài.
- Chú, việc này Lô gia khẳng định sẽ nắm chắc không buông. Chúng ta điều đình đi. Cho dù chúng ta phải mất mấy triệu cũng phải xử lý cho êm chuyện này. Việc này chỉ cần Lô Minh Châu không nắm chắc không buông, chúng ta liền dễ lo liệu.
Xa Hạo Thủy cắn răng ra quyết định.
- Kẻ thù truyền kiếp hàng ngàn năm, con nói xem Lô gia lần này vất vả lắm mới nắm được cơ hội sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hơn nữa, chúng ta lúc trước cũng làm rất tuyệt tình.
Xa Đông Đình nói.
- Anh, chú, việc này để con làm, cái mạng này của con không cần nữa, con xử lý Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ, xem bọn hắn còn có thể làm gì?
Xa Tân Lý đứng lên, nắm chặt bàn tay.
Quan Thuật
Dương Chấn Đông cười gượng một tiếng, kết bè lại trêu tức Dương Chí Thăng rồi.
- Tôi thấy không còn chuyện gì nữa thì giải tán thôi, thế nào Chủ tịch Phong?
Dương Chí Thăng hừ lạnh nói.
- Giải tán giải tán, ai có việc thì đi làm đi.
Phong Hồ Ninh giành được thắng lợi, mỉm cười phất phất tay.
- Chủ tịch Diệp, trong tổ hiện tại khá là kỳ lạ.
Ngũ Vân Lượng của Chu Tước sơn trang vẻ mặt buồn rầu.
- Giờ có phải chuyển thành tranh chấp giữa hai người Dương Phong rồi không?
Diệp Phàm lạnh nhạt cười, uống ngụm trà.
- Đúng vậy, Dương Chí Thăng cũng không chiếm ưu thế. Phong Hồ Ninh người này không ngờ lại nhận được sự ủng hộ của Dương Chấn Đông trong thời gian ngắn đã nổi lên. Xu hướng đè bẹp Dương Chí Thăng rất lớn.
Ngũ Vân Lượng nói:
- Có điều khoản tiền của khu Lục Loan không cách nào lấy được, vậy phải làm sao? Tôi thấy Phong Hồ Ninh căn bản có ý kéo dài rồi bỏ qua.
- Điều này là bình thường, chuyện hợp tác khu Lục Loan, Ủy ban nhân dân tỉnh vốn không thể thông qua đúng không?
Trên thực tế nơi này lẫn lộn quyền lực của hai đồng chí Khương Quân Sơn và Khúc Chí Quốc của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Mà bên tỉnh ủy lại dính tới tranh chấp giữa Khúc Chí Quốc và bí thư Ninh Chí Hòa. Tình hình rất phức tạp.
Khu Lục Loan sắp biến thành chiến trường đọ sức của các vị đứng đầu tỉnh rồi.
Diệp Phàm nói.
- Trâu bò đánh nhau thì đám ruồi muỗi chúng ta gặp phải tai ương rồi.
Ngũ Vân Lượng thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Có điều, để yên cho Phong Hồ Ninh làm như vậy, vậy chuyện hợp tác giữa chúng ta và khu Lục Loan có bị nhỡ hay không. Nếu thật sự gặp trở ngại thì người mất mặt chính là Chủ tịch tỉnh anh đó. Vì vậy hạng mục này anh phải ra sức thúc đẩy.
- Mất mặt thì mất mặt, dù sao tôi cũng đang tạm thời cách chức tự kiểm điểm thôi. Hơn nữa, việc này nếu cấp trên không vội thì chúng ta không cần vội. Tôi muốn xem xem ai có thể ngồi được?
Diệp Phàm hừ một tiếng. Ngũ Vân Lượng hiểu, Diệp Phàm đang gây trở ngại cho hai đồng chí Ninh Chí Hòa và Khương Quân Sơn.
- Cũng không biết khi nào tỉnh ủy mới có thể cho anh chính danh.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Hừ, tôi tin rằng sẽ sớm thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Dù sao cũng là tạm thời cách chức tự kiểm điểm, Diệp Phàm dứt khoát bay thẳng đến Thủy Châu giải quyết chuyện Lô Minh Châu.
Vừa mới xuống máy bay, Vương Triêu đã mang tin tốt đến, điều tra bên trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Phúc rốt cuộc tra đến Xa Đông Đình của Xa gia.
- Anh xem chuyện của Xa Đông Đình xử lý thế nào?
Diệp Phàm vội vàng tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Hạ Hải Vĩ vừa đưa ra tài liệu liên quan vừa hỏi.
- To gan thật!
Diệp Phàm hừ nói, ném tài liệu lên bàn.
- Người đứng sau thao túng mật báo muốn liên kết nói xấu bộ trưởng Minh Châu, tội danh này không nhỏ đâu. Ngay cả Xa Tân Thiên của Xa gia cũng không trốn được. Hơn nữa, trong đó còn đề cập tới việc hơn một triệu tiền đút lót. Hai đại nhân vật này của Xa gia mà bị bắt thì Xa gia cũng đủ đau đầu một thời gian rồi.
Mặt Hạ Hải Vĩ lộ ra vẻ độc ác thường trực.
- Bọn họ bất nhân với chúng ta, chúng ta cũng chẳng cần nhân nghĩa với bọn họ.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Hơn nữa, việc này nếu là ân oán giữa hai nhà Xa Lô, chúng ta cũng nên để Lô gia bỏ một phần sức lực mới đúng.
- Tôi cũng có ý này đấy, nếu vụ án của Lô Minh Châu đã điều tra rõ ràng là bị oan, vậy thì sau khi chúng ta báo cáo lên trên căn bản có thể thả người. Một khi cô ấy ra, chuyện này muốn nã pháo vào Xa gia hoàn toàn dựa vào bọn họ rồi. Chúng ta ấy à, đứng ra làm chứng là được.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm nói. Sau đó cùng Hạ Hải Vĩ vào văn phòng Hướng Đông Phương bàn bạc cụ thể việc này.
Hướng Đông Phương cũng hiểu được tình hình nghiêm trọng, mang theo Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ đến thẳng văn phòng của bí thư tỉnh ủy Sở Nhất Cư. Sở Nhất Cư gọi hai đồng chí Đoàn Hải Thiên và Trần Nguyệt Thanh cùng vào nghe báo cáo.
Trước tất cả sự thật và chứng cứ, ba người mở một cuộc hội ý, quyết định thả Lô Minh Châu.
Đương nhiên, Diệp Phàm bên này cũng báo cáo qua điện thoại với Phó bộ trưởng Lan và Phó bí thư Lục Hải Bình của Ủy ban Kỷ luật quốc gia, hai đồng chí cũng đồng ý đề nghị của tỉnh Nam Phúc.
Sau khi bị giam hơn mười ngày, Lô Minh Châu rốt cuộc cũng đi ra. Lô Bạch Vân tự mình mang theo những tộc nhân quan trọng trong Lô gia đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đón Lô Minh Châu.
Để tránh bị nghi ngờ, Lô Minh Châu, Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ không hề gặp mặt sau việc này. Đương nhiên, ba người đã bí mật gặp nhau, thương lượng một ít đối sách.
Tuy nói người trẻ tuổi của xã hội hiện đại đều thích ở nhà biệt thự kiểu mới, thoải mái, nhưng, tộc nhân Xa gia đều biết, tòa nhà này tuy rằng xưa cũ. Thế nhưng, nơi này cũng là trung tâm quyền lực và tài nghiệp của Xa gia.
Cho nên, tất cả tộc nhân Xa gia đều coi việc có thể tiến vào tòa nhà xưa cũ này là điều đáng tự hào. Có điều, không khí của nơi này tối nay khá nặng nề.
Lúc này đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh Xa gia có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi.
Gia chủ đương nhiệm Xa Hạo Thủy của Xa gia ngồi ở bên trái, tiểu thúc của anh ta Xa Đông Đình ngồi ở ghế bên phải.
Cổ nhân dĩ tả vi tôn, Xa Đông Đình tuy là phận chú, nhưng địa vị trong Xa gia không thể vượt qua vị chưởng đà Xa Hạo Thủy này.
- Không thể ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh chóng như vậy, chỉ trong thời gian mấy ngày không ngờ đảo lộn hoàn toàn tình hình vụ án.
Xa Đông Đình vẻ mặt âm trầm.
- Em đã sớm nói cách này không đáng tin, lúc đầu mọi người lại không nghe. Loại người như Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh sao có thể tin tưởng. Có tiền liền cứng rắn hơn, có điều, người ta dùng thủ đoạn đặc biệt gì chỉnh trị một cái là hai tên này lập tức lộ nguyên hình ngay.
Em trai nhỏ nhất của Xa Hạo Thủy, Xa Tân Lý nói.
- Ai mà ngờ được Hướng Đông Phương sẽ đề bạt Hạ Hải Vĩ một lần nữa, haizz…
Xa Hạo Thủy thở dài.
- Mấu chốt của việc này không phải ở y.
Không ngờ Xa Đông Đình lắc đầu.
- Vụ án này không phải do y phụ trách sao? Ngay cả người bên Ủy ban Kỷ luật quốc gia cũng phải bỏ chạy. Hơn nữa, nghe nói người này thiết diện như Bao Công. Ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là một nhân vật có thủ đoạn cứng rắn.
Xa Hạo Thủy nói.
- Đúng vậy, mẹ nó chứ, chính tên này làm cho nhà chúng ta rơi vào thế bị động như hiện tại. Ngay cả Tân Thiên cũng đi vào rồi. Sớm biết đã sai người xử lý người này, để xem y còn có thể làm gì.
Xa Tân Lý giận dữ nói, đấm một cái lên bàn trà.
- Xử lý xử lý xử lý, mày chỉ biết làm bừa. Hiện giờ là thời đại nào rồi, còn noi theo mấy hành vi giang hồ của lão tổ tông truyền lại.
Hạ Hải Vĩ là người nào chứ, nhân vật có thủ đoạn cứng rắn của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Người như vậy ai dám động tới…
Mày đừng tưởng rằng có chút công phu trong người liền có thể chạm đến trời. Người ta một viên đạn là có thể tiễn mày về Tây thiên rồi.
Xa Đông Đình tức giận.
Đó là lời giáo huấn rất nghiêm khắc đối với Xa Tân Lý. Bởi vì, trong tộc nhân Xa gia hiện giờ, căn cốt của Xa Tân Lý tốt nhất, thân thủ cũng rất giỏi.
- Vậy chú bảo phải làm sao bây giờ? Con chó điên Hạ Hải Vĩ này cứ cắn chặt không buông. Nhà chúng ta phải làm sao?
- Không phải tôi đã nói sao, nhân vật mấu chốt không phải y.
Xa Đông Đình hừ nói.
- Không phải y thì là ai?
Xa Hạo Thủy cũng không hiểu.
- Các cậu ấy, căn bản không hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Vụ án này vốn cũng không phải giao cho Hạ Hải Vĩ, sau này vì sao đó mà chuyển đến cho y. Mà ngay cả chủ nhiệm Vương Phong đến từ Ủy ban Kỷ luật quốc gia cũng phải chạy té khói. Chính là vì người này.
Xa Đông Đình giật giật ngón tay.
- Ai?
Xa Hạo Thủy hỏi.
- Diệp Phàm.
Xa Đông Đình nói.
- Diệp Phàm, người này dường như không phải người trong tỉnh?
Xa Hạo Thủy hỏi.
- Người này mới là nhân vật mấu chốt, lần trước ta đã sai người “tiếp đón” hắn một chút. Việc này không nói cho các ngươi biết.
Có điều, cuối cùng không ngờ bị hắn đánh trả lại một đòn. Hơn nữa, người này cũng chính là người phụ trách chính của vụ án.
Hạ Hải Vĩ chẳng qua là một phó tổ trưởng làm cùng mà thôi. Thân phận người này rất không đơn giản, Xa gia chúng ta lần này gặp phải hắn xem như, haizz…
Xa Đông Đình vẻ mặt vô cùng buồn bực.
- Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Xa Tân Lý hết sức hiếu kỳ.
- Trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an, hơn nữa còn là Phó chủ tịch tỉnh Vân Thiên. Người này rất trẻ, mới có ba mươi tuổi.
Xa Đông Đình nói.
- Chúng ta dùng tiền đè bẹp hắn, con không tin hiện giờ có người làm quan lại không yêu tiền.
Xa Tân Lý hừ nói.
- Đến nước này rồi, quá muộn rồi.
- Tôi cũng không ngờ người này lại khó chơi đến vậy.
Tôi nghi ngờ người này có quan hệ rất mật thiết với Lô gia. Nếu không hắn rõ ràng là Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân lại đến tỉnh Nam Phúc làm cái gì chứ?
Người này còn là người huyện Cổ Xuyên tỉnh chúng ta.
- Nếu là người Cổ Xuyên, chúng ta liền bắt tay xử lý người nhà hắn trước.
Xa Hạo Thủy nói.
- Hạo Thủy, chú nói cho con nghe. Sau này con sẽ phải gánh vác nhiều rồi.
Xa Đông Đình lập tức già nua đi không ít.
- Chú nói thế là sao? Dù sao Tân Thủy cũng vào đó rồi cứ để nó ở trong đó một thời gian. Chúng ta nghĩ cách khác để nó được mau ra là được.
Hơn nữa, chuyện lần này chúng ta hoàn toàn có thể đổ vai trò chủ mưu lên đầu Dương Thất. Trước đó con cũng đã thương lượng với Dương Thất rồi.
Dương Thất từ đầu đã chuẩn bị kỹ rồi. Việc này một khi bại lộ liền để y gánh. Cho nên, chú không thể nói những lời bi quan như vậy được.
Chú chính là trụ cột của Xa gia chúng ta.
Xa Hạo Thủy có chút kinh ngạc, nói.
- Tôi đã quyết định như vậy rồi.
Xa Đông Đình làm một động tác chặt cổ tay.
- Tráng sĩ chặt cổ tay, chú, chú định làm gì?
Xa Hạo Thủy nóng nảy.
- Tôi đã nhận được tin tức, việc này đã dính tới tôi rồi. Lúc trước tôi cũng có chút khinh địch, không ngờ không cẩn thận một chút liền dính đến mình. Việc này dù sao cũng phải cho cấp trên một lời giải thích. So với để bọn họ tới tìm tôi, chẳng bằng tôi làm thế này. Chuyện này tính đi tính lại, Hạ Hải Vĩ tôi tính đến rồi, thế nhưng tôi tính thế nào cũng không tính đến con hắc mã Diệp Phàm này sẽ xuất hiện mà.
Xa Đông Đình thở dài.
- Chú, việc này Lô gia khẳng định sẽ nắm chắc không buông. Chúng ta điều đình đi. Cho dù chúng ta phải mất mấy triệu cũng phải xử lý cho êm chuyện này. Việc này chỉ cần Lô Minh Châu không nắm chắc không buông, chúng ta liền dễ lo liệu.
Xa Hạo Thủy cắn răng ra quyết định.
- Kẻ thù truyền kiếp hàng ngàn năm, con nói xem Lô gia lần này vất vả lắm mới nắm được cơ hội sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hơn nữa, chúng ta lúc trước cũng làm rất tuyệt tình.
Xa Đông Đình nói.
- Anh, chú, việc này để con làm, cái mạng này của con không cần nữa, con xử lý Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ, xem bọn hắn còn có thể làm gì?
Xa Tân Lý đứng lên, nắm chặt bàn tay.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3505: Chúng tôi ủng hộ
9.2/10 từ 43 lượt.