Quan Thuật
Chương 3504: Lửa thiêu mông
- Ha ha, hiện tại Tập đoàn Hoành Không không những là miếng bánh ngon, mà còn là củ khoai nóng bỏng tay. Nhậm Thời Mãn đến lúc đó tha hồ mà lửa chiêu cháy mông.
- Lửa thiêu cháy mông, lão đệ, lời này của cậu có ý gì. Có phải chuẩn bị triển khai hành động không?
Cái Thiệu Trung tỉnh ngộ nói.
- Tập đoàn Hoành Không do một tat tôi lập nên, cho dù có thay đổi bao nhiêu đời lãnh đạo thì uy tín của tôi ở đây không phải ngày một ngày hai có là có thể mất đi. Hơn nữa, hơn chục tỷ tiền đầu tư của năm ngoái, đa số là do tôi kéo đến. Anh nói xem, những người như Đổng Oanh Oanh và Mộc Nguyệt Nhi kia thì họ sẽ nghe ai?
Diệp Phàm nói.
- Hay, hay lắm.
Cái Thiệu Trung ở đầu dây bên kia cũng phải vỗ tay tán thưởng:
- Đến lúc đó, cứ để đồng chí lão Nhâm bị lửa thiêu cháy đi. Hơn nữa cũng phải để cho Tỉnh ủy Thiên Vân nhìn thấy, đồng chí phía dưới của chúng ta cũng có dũng khí và quyết tâm giành lấy những quyền lợi hợp pháp cho mình. Lão đệ, tôi ủng hộ cậu.
9h sáng hôm sau, Dương Chí Thăng hăng hái cùng với Phong Hồ Ninh mở cuộc họp bộ máy Tập đoàn Hoành Không.
Thật ra đối với bộ máy của tập đoàn thì hai người này chẳng xa lạ gì. Hôm nay chẳng qua chỉ là mở một cuộc họp đơn giản, thể hiện một chút quyền uy của mình mà thôi, cho nên cuộc họp hôm nay cũng không mang nhiều ý nghĩa cho lắm.
“màn chào hỏi” được tiến hành rất nhanh.
Phó tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không Trần Viên Kiều nói:
- Bí thư Phong, tổng giám đốc Dương, hôm nay trợ lý Lưu Minh Nguyệt của hạng mục cải tạo khu Lục Loan gọi điện đến. Yêu cầu chúng ta cấp tiền như đã hứa. Tổng cộng là năm trăm triệu, trước đó đã cấp hơn hai trăm triệu, số còn lại họ yêu cầu chúng ta cấp nốt.
- Số tiền đó là hội đồng quản trị quyết định cấp, hơn nữa UBND tỉnh đã có chỉ thị xuống. Việc cải tạo khu Lục Loan đã bắt đầu rồi, tập đoàn hiện tại cũng không thiếu tiền. Nếu trợ lý Lưu đã có yêu cầu như vậy thì chúng ta khẩn trương cấp tiền cho họ đi. Bằng không, Tập đoàn Hoành Không chúng ta sẽ trở nên thất tín với người ta.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không thiếu tiền, ai nói không thiếu tiền thế,
Dương Chấn Đông lạnh lùng nói.
- Tôi mới kiểm tra qua, tài vụ của Tập đoàn Hoành Không chúng ta còn đến tỷ mấy, hơn nữa lập tức có thể thu khoản được. Cho nên, chuyển ba trăm triệu qua thì cũng đâu có khó khăn gì.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Ừm, số tiền kia nếu đã được hội đồng quản trị quyết định thì cứ cấp đi.
Dương Chí Thăng nói.
Vì chuyện này Ninh Chí Hòa đã đồng ý, cho nên Dương Chí Thăng dù không muốn nhưng cũng không có cách nào khác. Ông ta không thể phản đối quyết định của Ninh đại lão.
- Dương tổng, anh vừa đến có lẽ không hiểu được tình hình thực tế của tập đoàn. Vội vàng cấp tiền như vậy nếu như ảnh hưởng đến sự vận hành của tập đoàn chúng ta thì làm thế nào?
Dương Chấn Đông nói. Đối với người mới đến nhậm chức như Dương Chí Thăng, Dương Chấn Đông cũng khá có ý kiến với người này.
- Đồng chí Chấn Đông, tôi tuy mới đến nhậm chức. Nhưng, anh đừng có quên tôi trước giờ vẫn là một trong những thành viên của bộ máy tập đoàn. Tình hình tài vụ của tập đoàn thế nào tôi rất rõ ràng.
Dương Chí Thăng hừ nói.
- Ha ha, chúng tôi cũng là một trong những thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn, hiện trạng của Tập đoàn Hoành Không thế nào cũng biết rất rõ. Theo tôi được biết, Tập đoàn Hoành Không có tỷ mấy thật, nhưng tập đoàn chúng ta lớn như vậy, các mặt công tác lại rất rộng, cộng thêm việc di dời hai thành phố, địa khu vẫn chưa kết thúc. Ở giai đoạn kết thúc thì càng cần nhiều tiền hơn. Tỷ mấy nghe thì to thật đấy, nhưng thực tế thì lại chẳng to chút nào. Việc cải tạo khu Lục Loan đã mở màn, trước đó đã cấp cho hai trăm triệu rồi, cũng đủ để khu Lục Loan chống đỡ trong một thời gian ngắn. Vả lại, cải tạo khu Lục Loan cũng là hạng mục trọng điểm của tỉnh trong năm nay, trên tỉnh cũng sẽ có hỗ trợ tài chính. Cho nên, tình hình trước mắt chúng ta chưa vội cấp tiền cho họ.
Phong Hồ Ninh phản đối.
- Khoản tiền này là do hội đồng quản trị trước cân nhắc kỹ càng và quyết định, hơn nữa đồng ý trong khoảng thời gian này sẽ cấp. Đến bây giờ rồi, Tập đoàn Hoành Không chúng ta cũng không nên thất hứa với người ta đúng không?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Thất tín à, đồng chí Vân Lượng, anh nói nghiêm trọng quá rồi đấy. Tại sao có thể nói là thất tín với người ta được. Chúng ta đâu nói là không cấp nữa, mà chỉ chậm một chút thôi. Hơn nữa, chúng ta là bên viện trợ cho họ, ngay cả việc cấp chậm một chút chúng ta cũng không có quyền hay sao?
Dương Chấn Đông hừ lạnh nói.
- Thật ra phải nói rằng trong thời gian này tiền nong của tập đoàn khá là dư dả, ngay cả công ty Yến Nguyệt ở Việt Đông của chúng ta cũng có nhiều tiền dư. Nếu tổng công ty cảm thấy dồn tiền khó quá thì công ty Yến Nguyệt có thể rút ra mấy trăm triệu hỗ trợ. Trên đời này chữ tín rất quan trọng, huống chi hạng mục này đã được Tỉnh ủy phê chuẩn là hạng mục trọng điểm.
Chúng ta là hợp tác chứ đâu phải là viện trợ toàn bộ. Cho nên, phương diện tài chính này phải làm đúng chỗ, đúng lúc. Nếu không, vì tiền mà khiến cho việc cải tạo khu Lục Loan gặp tổn thất thì trách nhiệm chúng ta không gánh nổi đâu.
Phó tổng Tào Nguyệt nói.
Tuy rằng Diệp Phàm tạm thời bị cách chức, nhưng Tào Nguyệt vẫn đi sát theo Diệp Phàm. Hơn nữa, Tào Nguyệt tin rằng quẫn cảnh hiện nay của Diệp Phàm chỉ là tạm thời và những ngày tươi đẹp của Diệp Phàm không lâu nữa sẽ trở lại.
- Ha ha, nếu Tào tổng nói công ty Yến Nguyệt có tiền thì cấp một chút cho công ty cơ khí của chúng tôi có được không?
Trần Viên Kiều cười nói.
- Thật xin lỗi đồng chí Viên Kiều, công ty của đồng chí quá nhiều tiền rồi. Chị nói như vậy chẳng khác nào địa chủ lại phải đi xin ăn cả.
Tào Nguyệt nói.
- Tuy nhiều tiền nhưng đối với một công ty cơ khí lớn mà nói thì vẫn không đủ. Hơn nữa, chúng ta đều là công ty con của Tập đoàn Hoành Không, giúp đỡ nhau một chút cũng là diều nên làm mà.
Cái mỏ nhọn của Trần Viên Kiều cũng khá lợi hại, cô ta vốn có ý kiến với Diệp Phàm. Diệp Phàm đề nghị cấp tiền cho khu Lục Loan, cô ta cũng là một trong những người phản đối mạnh mẽ nhất.
- Các công ty con chúng ta đều mượn tiền của tổng công ty để xoay vòng, nếu việc cải tạo khu Lục Loan cầm thì cũng tôi sẵn sàng, còn những cái khác thì khỏi cần nói.
Tào Nguyệt nhấn mạnh.
- Nếu công ty Yến Nguyệt có tiền như vậy thì trực tiếp hỗ trợ khu Lục Loan là được, cần gì phải thông qua tổng công ty nữa?
Tào Nguyệt hừ lạnh nói.
- Một là một hai là hai, hợp tác cải tạo khu Lục Loan là chuyện của tổng công ty, chứ không phải của công ty con chúng tôi. Khi tổng công ty gặp khó khăn thì chúng tôi cũng có trách nhiệm phải hỗ trợ. Hơn nữa, công ty Yến Nguyệt chỉ là một công ty con, không có thực lực để hợp tác với khu Lục Loan. Huống chi chúng tôi lại ở Việt Đông, danh không chính mà ngôn cũng chẳng thuận.
Tào Nguyệt phản bác nói.
- Tôi thấy đồng chí Tào Nguyệt nói rất có lý, đương nhiên, tôi tin rằng tổng công ty sẽ không rơi vào cảnh không thể quay vòng được.
Dương Chí Thăng nói.
- Nếu là chuyện đã đồng ý với người ta thì phải cố gắng làm cho được, huống chi việc hợp tác với khu Lục Loan còn có hợp đồng hẳn hoi. Nếu vi phạm hợp đồng còn phải nộp tiền phạt ấy chứ. Hơn nữa, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không nên vì ba trăm triệu mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
Ngũ Vân Lượng nói.
Tuy nhiên, đáng tiếc là Cung Chí Quân không có ở đây, Ngũ Vân Lượng có cảm giác một cây làm chẳng nên non.
- Chuyện lớn như vậy không phải nói cấp là cấp được, như vậy đi, chúng ta hãy biểu quyết thông qua việc này.
Phong Hồ Ninh nói.
- Việc đã quyết định rồi còn biểu quyết làm gì nữa. Không lẽ chúng ta còn muốn hủy quyết định của hội đồng quản trị hay sao?
Dương Chí Thăng không đồng ý, vì ông ta cảm thấy không chắc.
- Không phải là hủy, mà là tình hình có thay đổi mà thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không có ý không chấp hành quyết định của Tỉnh ủy. Chỉ là vì việc quay vòng của tập đoàn có khó khăn cho nên tạm thời chậm lại mà thôi.
Dương Chấn Đông nói.
- Việc này mấy hôm nữa rồi họp đi, hôm nay chúng ta thuần túy là gặp mặt mà.
Dương Chí Thăng muốn kéo sang ngày khác.
- Việc gấp rồi, chúng ta không kéo dài thêm được nữa. Chúng ta không cấp được thì cũng phải cho khu Lục Loan một câu trả lời thuyết phục. Chứ nếu không nay họ giục mai họ giục thì cũng rất phiền phức.
Phong Hồ Ninh quyết không buông tha Dương Chí Thăng.
- Đúng vậy đúng vậy, phải cho người ta một câu trả lời thuyết phục.
Dương Chấn Đông lâp tức hưởng ứng.
- Nếu tất cả mọi người đều cho rằng tạm thời có khó khăn thì cứ chậm vài ngày đi.
Dương Chí Thăng tuyệt đối không giơ tay biểu quyết, tuyệt đối không cúi đầu trước Phong Hồ Ninh.
- Ha ha, nếu đồng chí Chí Thăng nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa.
Phong Hồ Ninh cười nói, Dương Chí Thăng muốn xông lên tát cho ông ta một cái.
Quan Thuật
- Lửa thiêu cháy mông, lão đệ, lời này của cậu có ý gì. Có phải chuẩn bị triển khai hành động không?
Cái Thiệu Trung tỉnh ngộ nói.
- Tập đoàn Hoành Không do một tat tôi lập nên, cho dù có thay đổi bao nhiêu đời lãnh đạo thì uy tín của tôi ở đây không phải ngày một ngày hai có là có thể mất đi. Hơn nữa, hơn chục tỷ tiền đầu tư của năm ngoái, đa số là do tôi kéo đến. Anh nói xem, những người như Đổng Oanh Oanh và Mộc Nguyệt Nhi kia thì họ sẽ nghe ai?
Diệp Phàm nói.
- Hay, hay lắm.
Cái Thiệu Trung ở đầu dây bên kia cũng phải vỗ tay tán thưởng:
- Đến lúc đó, cứ để đồng chí lão Nhâm bị lửa thiêu cháy đi. Hơn nữa cũng phải để cho Tỉnh ủy Thiên Vân nhìn thấy, đồng chí phía dưới của chúng ta cũng có dũng khí và quyết tâm giành lấy những quyền lợi hợp pháp cho mình. Lão đệ, tôi ủng hộ cậu.
9h sáng hôm sau, Dương Chí Thăng hăng hái cùng với Phong Hồ Ninh mở cuộc họp bộ máy Tập đoàn Hoành Không.
Thật ra đối với bộ máy của tập đoàn thì hai người này chẳng xa lạ gì. Hôm nay chẳng qua chỉ là mở một cuộc họp đơn giản, thể hiện một chút quyền uy của mình mà thôi, cho nên cuộc họp hôm nay cũng không mang nhiều ý nghĩa cho lắm.
“màn chào hỏi” được tiến hành rất nhanh.
Phó tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không Trần Viên Kiều nói:
- Bí thư Phong, tổng giám đốc Dương, hôm nay trợ lý Lưu Minh Nguyệt của hạng mục cải tạo khu Lục Loan gọi điện đến. Yêu cầu chúng ta cấp tiền như đã hứa. Tổng cộng là năm trăm triệu, trước đó đã cấp hơn hai trăm triệu, số còn lại họ yêu cầu chúng ta cấp nốt.
- Số tiền đó là hội đồng quản trị quyết định cấp, hơn nữa UBND tỉnh đã có chỉ thị xuống. Việc cải tạo khu Lục Loan đã bắt đầu rồi, tập đoàn hiện tại cũng không thiếu tiền. Nếu trợ lý Lưu đã có yêu cầu như vậy thì chúng ta khẩn trương cấp tiền cho họ đi. Bằng không, Tập đoàn Hoành Không chúng ta sẽ trở nên thất tín với người ta.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không thiếu tiền, ai nói không thiếu tiền thế,
Dương Chấn Đông lạnh lùng nói.
- Tôi mới kiểm tra qua, tài vụ của Tập đoàn Hoành Không chúng ta còn đến tỷ mấy, hơn nữa lập tức có thể thu khoản được. Cho nên, chuyển ba trăm triệu qua thì cũng đâu có khó khăn gì.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Ừm, số tiền kia nếu đã được hội đồng quản trị quyết định thì cứ cấp đi.
Dương Chí Thăng nói.
Vì chuyện này Ninh Chí Hòa đã đồng ý, cho nên Dương Chí Thăng dù không muốn nhưng cũng không có cách nào khác. Ông ta không thể phản đối quyết định của Ninh đại lão.
- Dương tổng, anh vừa đến có lẽ không hiểu được tình hình thực tế của tập đoàn. Vội vàng cấp tiền như vậy nếu như ảnh hưởng đến sự vận hành của tập đoàn chúng ta thì làm thế nào?
Dương Chấn Đông nói. Đối với người mới đến nhậm chức như Dương Chí Thăng, Dương Chấn Đông cũng khá có ý kiến với người này.
- Đồng chí Chấn Đông, tôi tuy mới đến nhậm chức. Nhưng, anh đừng có quên tôi trước giờ vẫn là một trong những thành viên của bộ máy tập đoàn. Tình hình tài vụ của tập đoàn thế nào tôi rất rõ ràng.
Dương Chí Thăng hừ nói.
- Ha ha, chúng tôi cũng là một trong những thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn, hiện trạng của Tập đoàn Hoành Không thế nào cũng biết rất rõ. Theo tôi được biết, Tập đoàn Hoành Không có tỷ mấy thật, nhưng tập đoàn chúng ta lớn như vậy, các mặt công tác lại rất rộng, cộng thêm việc di dời hai thành phố, địa khu vẫn chưa kết thúc. Ở giai đoạn kết thúc thì càng cần nhiều tiền hơn. Tỷ mấy nghe thì to thật đấy, nhưng thực tế thì lại chẳng to chút nào. Việc cải tạo khu Lục Loan đã mở màn, trước đó đã cấp cho hai trăm triệu rồi, cũng đủ để khu Lục Loan chống đỡ trong một thời gian ngắn. Vả lại, cải tạo khu Lục Loan cũng là hạng mục trọng điểm của tỉnh trong năm nay, trên tỉnh cũng sẽ có hỗ trợ tài chính. Cho nên, tình hình trước mắt chúng ta chưa vội cấp tiền cho họ.
Phong Hồ Ninh phản đối.
- Khoản tiền này là do hội đồng quản trị trước cân nhắc kỹ càng và quyết định, hơn nữa đồng ý trong khoảng thời gian này sẽ cấp. Đến bây giờ rồi, Tập đoàn Hoành Không chúng ta cũng không nên thất hứa với người ta đúng không?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Thất tín à, đồng chí Vân Lượng, anh nói nghiêm trọng quá rồi đấy. Tại sao có thể nói là thất tín với người ta được. Chúng ta đâu nói là không cấp nữa, mà chỉ chậm một chút thôi. Hơn nữa, chúng ta là bên viện trợ cho họ, ngay cả việc cấp chậm một chút chúng ta cũng không có quyền hay sao?
Dương Chấn Đông hừ lạnh nói.
- Thật ra phải nói rằng trong thời gian này tiền nong của tập đoàn khá là dư dả, ngay cả công ty Yến Nguyệt ở Việt Đông của chúng ta cũng có nhiều tiền dư. Nếu tổng công ty cảm thấy dồn tiền khó quá thì công ty Yến Nguyệt có thể rút ra mấy trăm triệu hỗ trợ. Trên đời này chữ tín rất quan trọng, huống chi hạng mục này đã được Tỉnh ủy phê chuẩn là hạng mục trọng điểm.
Chúng ta là hợp tác chứ đâu phải là viện trợ toàn bộ. Cho nên, phương diện tài chính này phải làm đúng chỗ, đúng lúc. Nếu không, vì tiền mà khiến cho việc cải tạo khu Lục Loan gặp tổn thất thì trách nhiệm chúng ta không gánh nổi đâu.
Phó tổng Tào Nguyệt nói.
Tuy rằng Diệp Phàm tạm thời bị cách chức, nhưng Tào Nguyệt vẫn đi sát theo Diệp Phàm. Hơn nữa, Tào Nguyệt tin rằng quẫn cảnh hiện nay của Diệp Phàm chỉ là tạm thời và những ngày tươi đẹp của Diệp Phàm không lâu nữa sẽ trở lại.
- Ha ha, nếu Tào tổng nói công ty Yến Nguyệt có tiền thì cấp một chút cho công ty cơ khí của chúng tôi có được không?
Trần Viên Kiều cười nói.
- Thật xin lỗi đồng chí Viên Kiều, công ty của đồng chí quá nhiều tiền rồi. Chị nói như vậy chẳng khác nào địa chủ lại phải đi xin ăn cả.
Tào Nguyệt nói.
- Tuy nhiều tiền nhưng đối với một công ty cơ khí lớn mà nói thì vẫn không đủ. Hơn nữa, chúng ta đều là công ty con của Tập đoàn Hoành Không, giúp đỡ nhau một chút cũng là diều nên làm mà.
Cái mỏ nhọn của Trần Viên Kiều cũng khá lợi hại, cô ta vốn có ý kiến với Diệp Phàm. Diệp Phàm đề nghị cấp tiền cho khu Lục Loan, cô ta cũng là một trong những người phản đối mạnh mẽ nhất.
- Các công ty con chúng ta đều mượn tiền của tổng công ty để xoay vòng, nếu việc cải tạo khu Lục Loan cầm thì cũng tôi sẵn sàng, còn những cái khác thì khỏi cần nói.
Tào Nguyệt nhấn mạnh.
- Nếu công ty Yến Nguyệt có tiền như vậy thì trực tiếp hỗ trợ khu Lục Loan là được, cần gì phải thông qua tổng công ty nữa?
Tào Nguyệt hừ lạnh nói.
- Một là một hai là hai, hợp tác cải tạo khu Lục Loan là chuyện của tổng công ty, chứ không phải của công ty con chúng tôi. Khi tổng công ty gặp khó khăn thì chúng tôi cũng có trách nhiệm phải hỗ trợ. Hơn nữa, công ty Yến Nguyệt chỉ là một công ty con, không có thực lực để hợp tác với khu Lục Loan. Huống chi chúng tôi lại ở Việt Đông, danh không chính mà ngôn cũng chẳng thuận.
Tào Nguyệt phản bác nói.
- Tôi thấy đồng chí Tào Nguyệt nói rất có lý, đương nhiên, tôi tin rằng tổng công ty sẽ không rơi vào cảnh không thể quay vòng được.
Dương Chí Thăng nói.
- Nếu là chuyện đã đồng ý với người ta thì phải cố gắng làm cho được, huống chi việc hợp tác với khu Lục Loan còn có hợp đồng hẳn hoi. Nếu vi phạm hợp đồng còn phải nộp tiền phạt ấy chứ. Hơn nữa, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không nên vì ba trăm triệu mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
Ngũ Vân Lượng nói.
Tuy nhiên, đáng tiếc là Cung Chí Quân không có ở đây, Ngũ Vân Lượng có cảm giác một cây làm chẳng nên non.
- Chuyện lớn như vậy không phải nói cấp là cấp được, như vậy đi, chúng ta hãy biểu quyết thông qua việc này.
Phong Hồ Ninh nói.
- Việc đã quyết định rồi còn biểu quyết làm gì nữa. Không lẽ chúng ta còn muốn hủy quyết định của hội đồng quản trị hay sao?
Dương Chí Thăng không đồng ý, vì ông ta cảm thấy không chắc.
- Không phải là hủy, mà là tình hình có thay đổi mà thôi. Hơn nữa, chúng ta cũng không có ý không chấp hành quyết định của Tỉnh ủy. Chỉ là vì việc quay vòng của tập đoàn có khó khăn cho nên tạm thời chậm lại mà thôi.
Dương Chấn Đông nói.
- Việc này mấy hôm nữa rồi họp đi, hôm nay chúng ta thuần túy là gặp mặt mà.
Dương Chí Thăng muốn kéo sang ngày khác.
- Việc gấp rồi, chúng ta không kéo dài thêm được nữa. Chúng ta không cấp được thì cũng phải cho khu Lục Loan một câu trả lời thuyết phục. Chứ nếu không nay họ giục mai họ giục thì cũng rất phiền phức.
Phong Hồ Ninh quyết không buông tha Dương Chí Thăng.
- Đúng vậy đúng vậy, phải cho người ta một câu trả lời thuyết phục.
Dương Chấn Đông lâp tức hưởng ứng.
- Nếu tất cả mọi người đều cho rằng tạm thời có khó khăn thì cứ chậm vài ngày đi.
Dương Chí Thăng tuyệt đối không giơ tay biểu quyết, tuyệt đối không cúi đầu trước Phong Hồ Ninh.
- Ha ha, nếu đồng chí Chí Thăng nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa.
Phong Hồ Ninh cười nói, Dương Chí Thăng muốn xông lên tát cho ông ta một cái.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3504: Lửa thiêu mông
9.2/10 từ 43 lượt.