Quan Thuật
Chương 1645: Hội sở Tô thị
- Chủ nhiệm Vu, thành phố Hải Đông cũng không phải thuộc dạng nghèo đói, vậy mà sao tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố nhìn chẳng ra làm sao vậy? Nếu tôi đoán không nhầm, ngay cả tòa nhà nằm ở trung tâm có vẻ mới nhất thì cũng đã được xây dựng cách đây mấy năm rồi?
Diệp Phàm đứng ở tòa nhà có vẻ hơi cũ kỹ ở trung tâm, tương đối nghi hoặc hỏi.
- Haizz, tòa nhà này mới nhất, nhưng cũng được xây từ những năm 80 rồi, giờ cũng sắp được 20 năm. Còn những tòa lầu khác thì khỏi nói, trên cơ bản đều được xây cách đây 25 năm.
Tòa nhà cũ nát không nói, nó còn thường xuyên rỉ nước nữa. lại thêm tòa nhà xây dựng quá lâu rồi, giờ có muốn lắp thêm máy tính hay thiết bị gì cũng phiền phức.
Nếu làm lại đường dây, vậy thì dây điện, dây điện thoại cũng phải kéo lại chung, nhìn cứ như mạng nhện, rất khó coi.
Hơn nữa, tòa lầu cũ căn bản không có nhà vệ sinh, toàn bô Ủy ban nhân dân đều xài chung một nhà vệ sinh lớn. Đến giờ cũng đã cũ nát chẳng ra hình dạng gì nữa rồi.
Chẳng hạn lấy phòng Chủ tịch thành phố mà nói đi, muốn đi vệ sinh, cũng phải đi bộ mất 10 phút, vô cùng phiền phức.
Cho nên, trước khi mọi người từ nhà đến văn phòng, tất cả mọi người đều tranh thủ thải hết mọi thứ đã rồi mới đi làm, bằng không, vướng víu công tác không nói, mà còn rất phiền phức nữa.
Vu Hữu Hòa lắc đầu, nhìn xa xăm nói.
- Sao không xây lại một chút, hơn nữa, có thể xây thêm nhà vệ sinh mà! Cái này cũng đâu phải chuyện nhỏ, không thể qua loa được.
Diệp Phàm hỏi.
- Không làm được, chẳng có đường cống thoát nước. Nếu muốn sửa thì phải đập ra, có khi còn phải đi xuyên từ trên lầu xuống dưới móng. Trước đây xâu toàn lầu này không có đà kiềng, chỉ đào móng thôi nên không được an toàn. Hơn nữa, tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố đã cũ rồi, sức ép chịu cũng đủ lắm rồi, giờ mà ép thêm nữa chắc sẽ sập mất. Cái này, trên thực tế sẽ gây nguy hiểm cho tòa nhà.
Vu Hữu Hòa khó xử, cau mày lại.
- Quy hoạch xây dựng lại tòa nhà là được, tuy nói chúng ta không đề cao lãng phí, nhưng phải có điều kiện làm việc tất yếu thì các đồng chí mới sáng tạo được chứ? Dân chúng là người, cán bộ chúng ta cũng là người mà! Không thể chỉ nhớ kỹ vì nhân dân phục vụ, điều kiện cơ bản của cá nhân cũng cần được đảm báo chứ.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Không có tiền thì làm sao xây dựng ạ? Hơn nữa, trong chuyện này, còn có chút tranh chấp đất đai nữa.
Vu Hữu Hòa nói.
- Rốt cuộc là sao, anh giải thích rõ xem nào?
Hai người bước vào văn phòng. Diệp Phàm không cần nhìn đã đặt mông ngồi xuống ghế xoay.
- 10 năm trước, tòa nhà Thành ủy vốn ở cách vách chúng ta, cũng cũ nát y như chúng ta vậy. Mấy năm trước, đồng chí Phạm Viễn làm Bí thư.
Chuyện đầu tiên mà ông ta làm là chuyển tòa lầu Thành ủy đi. Chuyện chuyển tòa lầu này chẳng hề đơn giản, phải xây dựng hết mấy năm trời, nghe nói công trình đó tốn mất bốn năm trăm triệu.
Tiền này đều trực tiếp rút từ tài chính thành phố, Hải Đông chúng ta không giàu có gì. Chỉ trong mấy năm đã làm một chuyện như vậy, toàn nhà Thành ủy sở dĩ cao lớn như vậy, hoàn toàn dựa theo lối kiến trúc của khách sạn ba sao vùng duyên hải kia.
Riêng tầng của Bí thư Phạm thì được trang hoàng như khách sạn 5 sao. Nghe nói trang hoàng một tầng lầu thôi mà cũng 20 triệu rồi.
Vu Hữu Hòa vừa uống trà, vừa do dự nói.
- Tòa nhà thành ủy cấp bậc ba sao, tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta tại sao lại không thể xây dựng lại, chúng ta không cần tiêu chuẩn sao siếc gì cả, chỉ cần mới là được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không có tiền thì xây thế nào được. Toàn bộ tiền dùng cho tòa nhà thành ủy cả rồi. Hơn nữa, Bí thư Phạm nói rồi. Nói là vốn đia bàn của toàn lầu thành ủy tương đối lớn.
Vốn là phải bán đấu giá, sau đó Chủ tịch thành phố cũ không chịu cho bán đấu giá, nói là địa bàn Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta quá nhỏ. Vừa hay có thể xác nhập hai mảnh đất lại với nhau.
Cuối cùng, Bí thư Phạm cũng không làm căng nữa, đồng ý cho hủy bức tường ngăn của tòa nhà Thành ủy giao cho Ủy ban nhân dân thành phố mảnh đất kia.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là không được đề cập đến vấn đề xây tòa nhà mới. Bí thư Phạm còn nói, đã cho Ủy ban nhân dân thành phố mảnh đất đồng nghĩa với cho Ủy ban nhân dân thành phố một khoản tiền lớn.
Nói là mảnh đất này ít nất cũng hơn trăm triệu.
Vu Hữu Hòa nói đến đây, lén liếc nhìn Diệp Phàm.
- Bí thư Phạm nói có lý quá nhỉ! Cho mảnh đất thì không cho tiền xây nhà, ngược lại Ủy ban nhân dân thành phố còn kiếm được món hời, kiếm được miếng đất hơn cả trăm triệu.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Liếc mắt nhìn Vu Hữu Hòa một cái, hỏi:
- Tuy nhiên, vừa nãy tôi cũng có đi một vòng, thấy Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta cũng không lớn lắm! Chẳng lẽ trước kia Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy chen chúc trong một không gian làm việc nhỏ thế này sao?
- Cái này...
Vu Hữu Hòa lại do dự.
- Con người của tôi, ghét nhất những ai hay né tránh.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Vu Hữu Hòa giống như nghe thấy hồi trống, đây chính là lời cảnh cáo của Chủ tịch thành phố mới. Nếu như anh không cố gắng vì chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố, chắc hẳn mông anh phải chuyển ổ.
Cho nên, cho dù trong lòng có lo lắng đồng chí lão Phạm tìm mình tính sổ, nhưng đầu tiên cứ qua cái cửa Chủ tịch thành phố này cái đã.
Hơn nữa, bản thân mình cũng là Phó trưởng ban thư ký thành ủy, Chủ nhiệm chánh văn phòng thị chính, bản thân mình là quản gia của đại viện Ủy ban nhân dân thành phố, phải vì Chủ tịch thành phố phục vụ. Nếu anh không đồng lòng với Chủ tịch thành phố, người ta không làm gì được Phạm Viễn kia, nhưng với một chủ nhiệm như anh người ta có cả n biện pháp.
Cho nên, đồng chí lão Vu đã đưa ra quyết định, liếc mắt nhìn đồng chí Diệp Phàm một cái, nói:
- Không chỉ vậy đâu, Chủ tịch thành phố, anh nhìn từ cửa sổ qua bên kia đi, có nhìn thấy cái gì không? Đúng rồi, để tôi đi lấy ống nhòm.
Vu Hữu Hòa nói xong chạy ra ngoài, không lâu sau thở hổn hển trở lại, đưa Diệp Phàm một ống nhòm quân dụng kiểu cũ. Diệp Phàm nhận lấy và nhìn theo hướng Vu Hữu Hòa chỉ. Phát hiện bên kia có một khối đất trống, dùng kính viễn vọng phóng lớn cũng khó mà nhìn thấy rõ, chắc hẳn là mảnh đất vuông không dưới ba dặm.
- Hình như là cái sân golf hả?
Buông kính viễn vọng ra, Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, đó chính là một Hội sở xa hoa phiên bản thu nhỏ, tên chính thức là Hội sở Tô thị.
Vu Hữu Hòa nói.
- Kỳ lạ, sân golf người ta thường xây dựng ở chỗ sơn dã này, sao lại xây ở một mảnh đất lớn giữa trung tâm thành phố như vậy. Hơn nữa, tôi thấy diện tích sân golf này hình như cũng hơi nhỏ quá. Chắc hẳn không phải là muốn dùng gậy đánh quả bóng bay thẳng đến Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta chứ?
Diệp Phàm có chút buồn bực, nhìn Vu Hữu Hòa.
- Ừm, đối với sân golf chính quy mà nói, mảnh đất đó đúng là nhỏ quá. Nhưng, nếu như xây dựng trong nội thành thì mảnh đất như vậy cũng là quá xa hoa rồi, chuyện đó không đơn giản đâu.
Chủ nhân Hội sở là Tô Lâm Nhi, nghe nói đến từ gia tộc Tô gia thủ đô. Sân golf này là sân nhỏ, trên thực tế chỉ để các hội viên xa hoa phóng túng hưởng thụ, thả lỏng thể xác và tinh thần thôi.
Chẳng hạn như ăn no rồi thì đánh vài gậy, không cần dùng quá nhiều sức, chỉ để được hưởng thụ khoái cảm khi chơi golf thôi.
Cho nên, chỉ cần tương đối thoải mái. Hơn nữa, bên trong còn có cả hòn non bô, đình đài lầu các, không gian tương đói trang nhã, còn có động thiên nữa.
Tuy nhiên, nghe nói Tô thị đã đầu tư hơn 200 triệu, hơn nữa, đến nay vừa mới khai trương được một năm.
Vu Hữu Hòa nói.
- Hải Đông chúng ta không giống Thương Hải, Thủy Châu giàu có. Tô thị hội sở không phải quá tốn tiền sao? Có bao nhiêu người có thể đến đó hưởng thụ loại tiêu phí xa hoa này chứ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, liếc nhìn đồng chí Vu Hữu Hòa.
- Chủ tịch thành phố, điểm ấy anh sai lầm rồi. Bọn họ tuy nói không có nhiều khách, nhưng cũng không ít. Hơn nữa, mức tiêu phí rất cao, giống như mấy thành phố gần đây, chẳng hạn như bên Chiết Ninh cũng có một số quan lớn, triệu phí đến Hội sở Tô thị xả stress.
Nghe nói mới khai trương một năm mà đã lời cả trăm triệu. Có lần trong lúc vô tình tôi nghe Trưởng phòng kinh tế tài chính nói là chỉ một năm mà đã thu hồi được toàn bộ vốn đầu tư.
Hiện nay kẻ có tiền ấy à, chẳng biết phải nói sao nữa.
Vu Hữu Hòa có chút chua xót, thản nhiên lắc lắc đầu.
- Xem ra, Tô thị rất có thế lực, bằng không, người ta sao có thể chịu đi đến nơi xa xôi thế chứ.
Diệp Phàm hừ nói, nhìn Vu Hữu Hòa nói:
- Khi không anh nói đến chuyện này làm gì?
- Đương nhiên không rồi, mảnh đất lớn của Tô thị hội sở anh vừa thấy chính là của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Nguyên địa bàn Ủy ban nhân dân thành phố của chúng ta không chỉ ngừng lại như hiện nay, hơn nữa lại thêm mảnh đất lớn của thành ủy nữa. Cũng không dưới 5 dặm đâu, nhưng, sau đó đã cho Tập đoàn Tô thị thuê làm hội sở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa, tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta không những không được mở rộng, ngược lai còn nhỏ hơn so với ban đầu. Vì, mảnh đất nguyên bản của Ủy ban nhân dân thành phố đã được cắt cho người khác thuê.
Vu Hữu Hòa vừa nói, Diệp lão đại thiếu chút nữa chấn động đến rớt cằm, hỏi:
- Ai đã cho người ta thuê Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta làm Hội sở, ai đưa ra ý kiến đó?
- Cái này, rất phức tạp.
Vu Hữu Hòa băn khoăn.
- Cái này, tôi không hỏi nữa, tôi hỏi anh, một năm cho thuê bao nhiêu?
Diệp Phàm cau mày, hỏi.
- Một triệu.
Vu Hữu Hòa nói đưa một ngón tay.
- Chỉ có chút đó thôi à, đây là nơi náo nhiệt, nếu như đổi lại cho thuê một tòa lầu lớn chắc chắn là không dưới vài triệu thậm chí là trên chục triệu?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Vu Hữu Hòa.
- Có biện pháp, lãnh đạo gật đầu rồi, chúng tôi chỉ là lính lác thì làm được gì?
Vu Hữu Hòa lắc đầu.
Diệp Phàm biết rằng, trong chuyện này chắc chắn có mưu mẹo, đơn giản là Tô thị đã móc nối với Phạm Viễn và Chủ tịch thành phố Trần, đám người Trương Minh Sâm.
Có lẽ, bề ngoài cho thuê với giá 1 triệu, bên trong còn có phong bì cho một số lãnh đạo Thành ủy nữa.
Hơn nữa, có khả năng, trong đó còn có cổ phần của ai đó. Hội sở Tô thị này nghiễm nhiên là một hội sở do một số nhân vật trong thành ủy lập ra. Hơn nữa, còn chiếm lợi ích của quốc gia vào hầu bao riêng của mình.
- Bọn họ ký hợp đồng mấy năm?
Diệp Phàm hỏi.
- 10 năm.
Vu Hữu Hòa nói.
- 10 năm, sao không ký 100 năm luôn đi?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói,
- Không nói chuyện này nữa, anh thông báo đi, sáng mai 8h họp hội nghị thành viên bộ máy. Còn nữa, bắt đầu từ hôm sau, tôi muốn đi thăm các quận huyện bên dưới, không có mục tiêu cụ thể. Anh cứ đưa hết tài liệu quận huyện bên dưới cho tôi rồi tính sau.
- Tôi lập tức đi ngay.
Vu Hữu Hòa gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Chủ tịch thành phố, Bí thư...
Quan Thuật
Diệp Phàm đứng ở tòa nhà có vẻ hơi cũ kỹ ở trung tâm, tương đối nghi hoặc hỏi.
- Haizz, tòa nhà này mới nhất, nhưng cũng được xây từ những năm 80 rồi, giờ cũng sắp được 20 năm. Còn những tòa lầu khác thì khỏi nói, trên cơ bản đều được xây cách đây 25 năm.
Tòa nhà cũ nát không nói, nó còn thường xuyên rỉ nước nữa. lại thêm tòa nhà xây dựng quá lâu rồi, giờ có muốn lắp thêm máy tính hay thiết bị gì cũng phiền phức.
Nếu làm lại đường dây, vậy thì dây điện, dây điện thoại cũng phải kéo lại chung, nhìn cứ như mạng nhện, rất khó coi.
Hơn nữa, tòa lầu cũ căn bản không có nhà vệ sinh, toàn bô Ủy ban nhân dân đều xài chung một nhà vệ sinh lớn. Đến giờ cũng đã cũ nát chẳng ra hình dạng gì nữa rồi.
Chẳng hạn lấy phòng Chủ tịch thành phố mà nói đi, muốn đi vệ sinh, cũng phải đi bộ mất 10 phút, vô cùng phiền phức.
Cho nên, trước khi mọi người từ nhà đến văn phòng, tất cả mọi người đều tranh thủ thải hết mọi thứ đã rồi mới đi làm, bằng không, vướng víu công tác không nói, mà còn rất phiền phức nữa.
Vu Hữu Hòa lắc đầu, nhìn xa xăm nói.
- Sao không xây lại một chút, hơn nữa, có thể xây thêm nhà vệ sinh mà! Cái này cũng đâu phải chuyện nhỏ, không thể qua loa được.
Diệp Phàm hỏi.
- Không làm được, chẳng có đường cống thoát nước. Nếu muốn sửa thì phải đập ra, có khi còn phải đi xuyên từ trên lầu xuống dưới móng. Trước đây xâu toàn lầu này không có đà kiềng, chỉ đào móng thôi nên không được an toàn. Hơn nữa, tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố đã cũ rồi, sức ép chịu cũng đủ lắm rồi, giờ mà ép thêm nữa chắc sẽ sập mất. Cái này, trên thực tế sẽ gây nguy hiểm cho tòa nhà.
Vu Hữu Hòa khó xử, cau mày lại.
- Quy hoạch xây dựng lại tòa nhà là được, tuy nói chúng ta không đề cao lãng phí, nhưng phải có điều kiện làm việc tất yếu thì các đồng chí mới sáng tạo được chứ? Dân chúng là người, cán bộ chúng ta cũng là người mà! Không thể chỉ nhớ kỹ vì nhân dân phục vụ, điều kiện cơ bản của cá nhân cũng cần được đảm báo chứ.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Không có tiền thì làm sao xây dựng ạ? Hơn nữa, trong chuyện này, còn có chút tranh chấp đất đai nữa.
Vu Hữu Hòa nói.
- Rốt cuộc là sao, anh giải thích rõ xem nào?
Hai người bước vào văn phòng. Diệp Phàm không cần nhìn đã đặt mông ngồi xuống ghế xoay.
- 10 năm trước, tòa nhà Thành ủy vốn ở cách vách chúng ta, cũng cũ nát y như chúng ta vậy. Mấy năm trước, đồng chí Phạm Viễn làm Bí thư.
Chuyện đầu tiên mà ông ta làm là chuyển tòa lầu Thành ủy đi. Chuyện chuyển tòa lầu này chẳng hề đơn giản, phải xây dựng hết mấy năm trời, nghe nói công trình đó tốn mất bốn năm trăm triệu.
Tiền này đều trực tiếp rút từ tài chính thành phố, Hải Đông chúng ta không giàu có gì. Chỉ trong mấy năm đã làm một chuyện như vậy, toàn nhà Thành ủy sở dĩ cao lớn như vậy, hoàn toàn dựa theo lối kiến trúc của khách sạn ba sao vùng duyên hải kia.
Riêng tầng của Bí thư Phạm thì được trang hoàng như khách sạn 5 sao. Nghe nói trang hoàng một tầng lầu thôi mà cũng 20 triệu rồi.
Vu Hữu Hòa vừa uống trà, vừa do dự nói.
- Tòa nhà thành ủy cấp bậc ba sao, tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta tại sao lại không thể xây dựng lại, chúng ta không cần tiêu chuẩn sao siếc gì cả, chỉ cần mới là được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không có tiền thì xây thế nào được. Toàn bộ tiền dùng cho tòa nhà thành ủy cả rồi. Hơn nữa, Bí thư Phạm nói rồi. Nói là vốn đia bàn của toàn lầu thành ủy tương đối lớn.
Vốn là phải bán đấu giá, sau đó Chủ tịch thành phố cũ không chịu cho bán đấu giá, nói là địa bàn Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta quá nhỏ. Vừa hay có thể xác nhập hai mảnh đất lại với nhau.
Cuối cùng, Bí thư Phạm cũng không làm căng nữa, đồng ý cho hủy bức tường ngăn của tòa nhà Thành ủy giao cho Ủy ban nhân dân thành phố mảnh đất kia.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là không được đề cập đến vấn đề xây tòa nhà mới. Bí thư Phạm còn nói, đã cho Ủy ban nhân dân thành phố mảnh đất đồng nghĩa với cho Ủy ban nhân dân thành phố một khoản tiền lớn.
Nói là mảnh đất này ít nất cũng hơn trăm triệu.
Vu Hữu Hòa nói đến đây, lén liếc nhìn Diệp Phàm.
- Bí thư Phạm nói có lý quá nhỉ! Cho mảnh đất thì không cho tiền xây nhà, ngược lại Ủy ban nhân dân thành phố còn kiếm được món hời, kiếm được miếng đất hơn cả trăm triệu.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Liếc mắt nhìn Vu Hữu Hòa một cái, hỏi:
- Tuy nhiên, vừa nãy tôi cũng có đi một vòng, thấy Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta cũng không lớn lắm! Chẳng lẽ trước kia Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy chen chúc trong một không gian làm việc nhỏ thế này sao?
- Cái này...
Vu Hữu Hòa lại do dự.
- Con người của tôi, ghét nhất những ai hay né tránh.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Vu Hữu Hòa giống như nghe thấy hồi trống, đây chính là lời cảnh cáo của Chủ tịch thành phố mới. Nếu như anh không cố gắng vì chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố, chắc hẳn mông anh phải chuyển ổ.
Cho nên, cho dù trong lòng có lo lắng đồng chí lão Phạm tìm mình tính sổ, nhưng đầu tiên cứ qua cái cửa Chủ tịch thành phố này cái đã.
Hơn nữa, bản thân mình cũng là Phó trưởng ban thư ký thành ủy, Chủ nhiệm chánh văn phòng thị chính, bản thân mình là quản gia của đại viện Ủy ban nhân dân thành phố, phải vì Chủ tịch thành phố phục vụ. Nếu anh không đồng lòng với Chủ tịch thành phố, người ta không làm gì được Phạm Viễn kia, nhưng với một chủ nhiệm như anh người ta có cả n biện pháp.
Cho nên, đồng chí lão Vu đã đưa ra quyết định, liếc mắt nhìn đồng chí Diệp Phàm một cái, nói:
- Không chỉ vậy đâu, Chủ tịch thành phố, anh nhìn từ cửa sổ qua bên kia đi, có nhìn thấy cái gì không? Đúng rồi, để tôi đi lấy ống nhòm.
Vu Hữu Hòa nói xong chạy ra ngoài, không lâu sau thở hổn hển trở lại, đưa Diệp Phàm một ống nhòm quân dụng kiểu cũ. Diệp Phàm nhận lấy và nhìn theo hướng Vu Hữu Hòa chỉ. Phát hiện bên kia có một khối đất trống, dùng kính viễn vọng phóng lớn cũng khó mà nhìn thấy rõ, chắc hẳn là mảnh đất vuông không dưới ba dặm.
- Hình như là cái sân golf hả?
Buông kính viễn vọng ra, Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, đó chính là một Hội sở xa hoa phiên bản thu nhỏ, tên chính thức là Hội sở Tô thị.
Vu Hữu Hòa nói.
- Kỳ lạ, sân golf người ta thường xây dựng ở chỗ sơn dã này, sao lại xây ở một mảnh đất lớn giữa trung tâm thành phố như vậy. Hơn nữa, tôi thấy diện tích sân golf này hình như cũng hơi nhỏ quá. Chắc hẳn không phải là muốn dùng gậy đánh quả bóng bay thẳng đến Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta chứ?
Diệp Phàm có chút buồn bực, nhìn Vu Hữu Hòa.
- Ừm, đối với sân golf chính quy mà nói, mảnh đất đó đúng là nhỏ quá. Nhưng, nếu như xây dựng trong nội thành thì mảnh đất như vậy cũng là quá xa hoa rồi, chuyện đó không đơn giản đâu.
Chủ nhân Hội sở là Tô Lâm Nhi, nghe nói đến từ gia tộc Tô gia thủ đô. Sân golf này là sân nhỏ, trên thực tế chỉ để các hội viên xa hoa phóng túng hưởng thụ, thả lỏng thể xác và tinh thần thôi.
Chẳng hạn như ăn no rồi thì đánh vài gậy, không cần dùng quá nhiều sức, chỉ để được hưởng thụ khoái cảm khi chơi golf thôi.
Cho nên, chỉ cần tương đối thoải mái. Hơn nữa, bên trong còn có cả hòn non bô, đình đài lầu các, không gian tương đói trang nhã, còn có động thiên nữa.
Tuy nhiên, nghe nói Tô thị đã đầu tư hơn 200 triệu, hơn nữa, đến nay vừa mới khai trương được một năm.
Vu Hữu Hòa nói.
- Hải Đông chúng ta không giống Thương Hải, Thủy Châu giàu có. Tô thị hội sở không phải quá tốn tiền sao? Có bao nhiêu người có thể đến đó hưởng thụ loại tiêu phí xa hoa này chứ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, liếc nhìn đồng chí Vu Hữu Hòa.
- Chủ tịch thành phố, điểm ấy anh sai lầm rồi. Bọn họ tuy nói không có nhiều khách, nhưng cũng không ít. Hơn nữa, mức tiêu phí rất cao, giống như mấy thành phố gần đây, chẳng hạn như bên Chiết Ninh cũng có một số quan lớn, triệu phí đến Hội sở Tô thị xả stress.
Nghe nói mới khai trương một năm mà đã lời cả trăm triệu. Có lần trong lúc vô tình tôi nghe Trưởng phòng kinh tế tài chính nói là chỉ một năm mà đã thu hồi được toàn bộ vốn đầu tư.
Hiện nay kẻ có tiền ấy à, chẳng biết phải nói sao nữa.
Vu Hữu Hòa có chút chua xót, thản nhiên lắc lắc đầu.
- Xem ra, Tô thị rất có thế lực, bằng không, người ta sao có thể chịu đi đến nơi xa xôi thế chứ.
Diệp Phàm hừ nói, nhìn Vu Hữu Hòa nói:
- Khi không anh nói đến chuyện này làm gì?
- Đương nhiên không rồi, mảnh đất lớn của Tô thị hội sở anh vừa thấy chính là của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Nguyên địa bàn Ủy ban nhân dân thành phố của chúng ta không chỉ ngừng lại như hiện nay, hơn nữa lại thêm mảnh đất lớn của thành ủy nữa. Cũng không dưới 5 dặm đâu, nhưng, sau đó đã cho Tập đoàn Tô thị thuê làm hội sở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa, tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta không những không được mở rộng, ngược lai còn nhỏ hơn so với ban đầu. Vì, mảnh đất nguyên bản của Ủy ban nhân dân thành phố đã được cắt cho người khác thuê.
Vu Hữu Hòa vừa nói, Diệp lão đại thiếu chút nữa chấn động đến rớt cằm, hỏi:
- Ai đã cho người ta thuê Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta làm Hội sở, ai đưa ra ý kiến đó?
- Cái này, rất phức tạp.
Vu Hữu Hòa băn khoăn.
- Cái này, tôi không hỏi nữa, tôi hỏi anh, một năm cho thuê bao nhiêu?
Diệp Phàm cau mày, hỏi.
- Một triệu.
Vu Hữu Hòa nói đưa một ngón tay.
- Chỉ có chút đó thôi à, đây là nơi náo nhiệt, nếu như đổi lại cho thuê một tòa lầu lớn chắc chắn là không dưới vài triệu thậm chí là trên chục triệu?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Vu Hữu Hòa.
- Có biện pháp, lãnh đạo gật đầu rồi, chúng tôi chỉ là lính lác thì làm được gì?
Vu Hữu Hòa lắc đầu.
Diệp Phàm biết rằng, trong chuyện này chắc chắn có mưu mẹo, đơn giản là Tô thị đã móc nối với Phạm Viễn và Chủ tịch thành phố Trần, đám người Trương Minh Sâm.
Có lẽ, bề ngoài cho thuê với giá 1 triệu, bên trong còn có phong bì cho một số lãnh đạo Thành ủy nữa.
Hơn nữa, có khả năng, trong đó còn có cổ phần của ai đó. Hội sở Tô thị này nghiễm nhiên là một hội sở do một số nhân vật trong thành ủy lập ra. Hơn nữa, còn chiếm lợi ích của quốc gia vào hầu bao riêng của mình.
- Bọn họ ký hợp đồng mấy năm?
Diệp Phàm hỏi.
- 10 năm.
Vu Hữu Hòa nói.
- 10 năm, sao không ký 100 năm luôn đi?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói,
- Không nói chuyện này nữa, anh thông báo đi, sáng mai 8h họp hội nghị thành viên bộ máy. Còn nữa, bắt đầu từ hôm sau, tôi muốn đi thăm các quận huyện bên dưới, không có mục tiêu cụ thể. Anh cứ đưa hết tài liệu quận huyện bên dưới cho tôi rồi tính sau.
- Tôi lập tức đi ngay.
Vu Hữu Hòa gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Chủ tịch thành phố, Bí thư...
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1645: Hội sở Tô thị
9.2/10 từ 43 lượt.