Quan Thuật
Chương 1644: Bị nhìn thấy hết!
Triệu Sơn tương đối đắc ý, liếc nhìn mọi người, đưa bàn tay thô ráp của gã ra nói:
- Mọi người nhìn tay tôi đây này, toàn là những vết chai. Còn bàn tay của tên họ Diệp kia ấy à, căn bản là như tay đàn bà ấy.
Công phu tay chắc chắn là không ra gì. Tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn có công phu cao. Hiện tại tuy là tôi vẫn chưa thể nào nhìn rõ được.
Nhưng, không có chút công lực thì sao có thể quét ngã cả một đám côn đồ? Các người nói tên Tô Ngưu Đản đó đớn hèn, không thể nào đâu.
Cái đám du thủ du thực ấy tôi rõ nhất. Những người xông lên vây công Diệp Phàm đều là những tay đánh nhau thuê đấy. Đâm nhau là chuyện thường ngày của họ. Chắc chắn một đối hai là không thành vấn đề.
- Nghe anh nói như vậy, thì họ Diệp này là cao thủ sao?
Lưu Nhất Tiêu liếc mắt nhìn Triệu Sơn, hừ lạnh nói.
- Tôi thấy, nhiều nhất là chỉ kém tôi một chút. Đáng tiếc tôi không cách nào ra tay được, bằng không thì đảm bảo hắn răng rơi đầy đất, mẹ nó, tiếc thật!
Triệu Sơn nhất thời thổi phồng lên.
- Haha, với hắc chưởng của anh, chắc hẳn tên họ Diệp kia không xong rồi. Hay là, cho đại cục trưởng Triệu xuất ngựa đi, một chưởng đánh cho tên kia tàn phế luôn, chúng ta cũng đỡ hao tâm tổn sức.
Lúc này, Chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh cười ha hả, dĩ nhiên, câu từ có ý châm chọc.
Triệu Sơn làm sao mà không nghe được ý đó chứ, biết là tên kia cố ý trêu chọc mình. Vì Đinh Nghĩa Minh quản lý bên khối công an. Có lần Triệu Sơn nhờ gã phê cho ít giấy tờ, đơn giản là muốn kiếm ít tiền.
Chuyện này, cục trưởng cục tài chính Lưu Nhất Tiêu đã gật đầu trước rồi.
Vốn, chuyện này Triệu Sơn nghĩ ván đã đóng thuyền. Thần tài Lưu Nhất Tiêu đã đồng ý rồi, nên Triệu Sơn đinh ninh cùng là người trong vòng của Chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm, không thể mặt tăng cũng phải xem mặt phật, dĩ nhiên gã sẽ động bút ký thôi.
Không thể ngờ Đmn không thèm nể mặt mình, cuối cùng Triệu Sơn sau khi nghe ngóng được biết, Đinh Nghĩa Minh đã phê chuẩn khoản tiền đó cho Cục lương thực.
Triệu Sơn dĩ nhiên rất tức giận. Cục lương thực trước kia vẫn còn tương đối sốt. Lúc đó phàm là ai có cũng muốn có được một công việc ở cục lương thực.
Giờ thì cục lương thực chỉ là cái sạp nát thôi. Dù nói Cục trưởng vẫn là cán bộ cấp cục trưởng, nhưng so với cán bộ Cục công an có thực quyền cấp Phó cục trưởng như mình thì còn kém xa.
Triệu Sơn thấy quá mất mặt, cho nên, sau này gặp cơ hội, gã liền sai người bắt em họ của Đinh Nghĩa Minh, vì em họ của lão Đinh có mở sòng bạc. Những chuyện thế này bình thường Triệu Sơn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần có biếu tiền là được rồi.
Nhưng, trước khác nay khác, đồng chí lão Triệu phải trút giận, Đinh Nghĩa Minh là lãnh đạo của mình, dĩ nhiên không thể trút giận được, vậy thì đành tìm em họ của y để xả giận vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vậy là hai bên cứ dùng dằng như vậy. Tuy nói sau này Trương Minh Sâm có ra mặt để hòa giải hai người nhưng cả hai ngoài mặt không sao. Chứ trong lòng thì vẫn còn tức tối.
Cho nên, Triệu Sơn có vẻ hơi tức giận nhìn Đinh Nghĩa Minh, miệng cười nói:
- Haha, nếu có thể đánh hắn tàn phế thì cũng không đánh được, người ta là Chủ tịch thành phố cơ mà. Tôi đây chỉ là một Phó cục trưởng nhỏ làm sao mà dám đánh một Chủ tịch thành phố như hắn. Hay là, Phó Chủ tịch thành phố Đinh uy phong, anh lên trước đi. có lẽ một cước của anh đủ để xóa sổ Diệp Phàm rồi, vậy không phải càng vui hơn sao.
- Haha, tôi có bao giờ động tay động chân đâu, đó là hạng mãng phu!
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên hừ mỉm cười một tiếng.
Triệu Sơn vừa nghe, sắc mặt có chút khó coi. Vậy thì Đinh Nghĩa Minh anh là người văn minh, ông đây là hạng mãng phu à. Thằng này định mở miệng cãi lại, nhưng Trương Minh Sâm khoát tay nói:
- Thôi đi, hai người chẳng ai vừa cả. Cứ lải nhải mải là có ý gì? Còn không mau nghĩ cách tìm lại thể diện đi.
- Chủ tịch thành phố, tôi thấy chuyện này vẫn chưa xong đâu. Đám người Tô Ngưu Đản vẫn đang bị giam ở Cục công an. Thử nghĩ, Tô Lâm Nhi sẽ để yên sao. Cô nàng là thiên kim xuất thân từ Tô gia quyền quý, nghe nói Tô gia có thế lực lắm. lúc đó mà đấu với Diệp Phàm thì đúng là náo nhiệt đây.
Lưu Nhất Tiêu thản nhiên mỉm cười.
- Tô Lâm Nhi không phải hạng phụ nữ dễ chọc vào, mọi người còn n hớ không, lần trước Mã Tin Tiền của Cục công thương thành phố lúc cấp giấy phép đã chọc Tô Lâm Nhi, kết quả thế nào? Ha ha ha
Đinh Nghĩa Minh phá lên cười.
- Lão Mã thê thảm, không ngờ muốn chắt bóp của Tô Lâm Nhi. Thật là không có mắt, Tô Lâm Nhi là ai chứ, đầu gã chắc chắn là bị lừa đá. Không ngờ dám nói với Tô Lâm Nhi, đi uống rượu với gã thì sẽ cấp giấy phép ngay. Kết quả, dĩ nhiên là bị Tô Lâm Nhi hầu hạ cho một trận quyền cước.
Đồng chí Lưu Nhất Tiêu hứng thú.
- Nếu tên họ Diệp đó cũng là con quỷ háo sắc thì càng tốt, gặp phải Tô Lâm Nhi sẽ có chuyện nào nhiệt để xem rồi.
Dáng Tô Lâm Nhi, mẹ nó, đúng là gợi cảm. mỗi lần đụng phải loại đàn bà này là tôi muốn làm ngay tại chỗ. Nhưng, tôi đây không dám. Tôi không phải lão Mã, không chịu nỗi cơn giận của cô ta.
Triệu Sơn cũng vui vẻ, trêu chọc.
- Hoa hồng có gai, Triệu Sơn, tôi nhắc nhở cậu, cậu muốn làm ai thì làm, đừng dây vào Tô Lâm Nhi. Tôi nghe nói anh cô nàng làm bên quân đội, hơn nữa, chức vị không thấp. Tô gia thủ đô tiền nhiều thế lớn. Người ta mà hừ một tiếng thì sẽ có một quan lớn ở tỉnh xuất hiện. Cái mũ của cậu bay ngay đấy. Đừng vì phụ nữ mà bỏ lỡ chuyện lớn, không đáng đâu.
Trương Minh Sâm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi biết mà Chủ tịch thành phố, nói đùa thì được, chứ tôi nào dám làm mấy chuyện đó, đầu tôi chưa bị lừa đá mà.
Triệu Sơn có chút đáng khinh, cười nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi nghĩ ra một ý kiến.
Lúc này, Đinh Nghĩa Minh đột nhiên nói.
- Ý gì, nói nhanh đi.
Lưu Nhất Tiêu nôn nóng, thúc giục hỏi.
- Haha, ở núi Cẩu Đầu có nhà máy phát điện nghe nói muốn bán đúng không? Đến lúc đó chúng ta...
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên cười cười không nói.
- Ờ, cách này cũng khá được đó, đây là trò gậy ông đập lưng ông.
Trương Minh Sâm thản nhiên mỉm cười.
- Thằng nhãi kia sau khi lên chức chẳng ngồi được bao lâu đâu. Cái này, sắp đến cuối năm rồi, hắn đến đây làm quyền Chủ tịch thành phố chắc chẳn phải chỉ thị công tác tổ chức của thành phố. Đến lúc đó chắc chắn sẽ phải triệu tập bộ máy thành phố để họp đúng không. Haha, đến lúc đó...
Nói đến đây Biệt Đạo Phong liếc mắt nhìn mọi người, làm động tác ném dưa chuột.
- Có anh Trương và anh Biệt "song mã sáo" xuống tay, thằng nhãi kia chắc chắn mắc kẹt rồi.
Lưu Nhất Tiêu vừa nói, toàn bộ mọi người đều cười ồ lên.
Tòa lầu Ủy ban nhân dân thành phố tương đối cũ nát. Hai cột đá trước cổng chính, bên trên xi măng loang lỗ. Chẳng trang hoàng gì cả, cột đá càng đen đúa hơn, nhìn bẩn thỉu lắm.
Chiều, Diệp Phàm vừa lái xe đến cổng, ông lão giữ cổng vừa nhìn thấy biển số xe, biết chủ nhân đến. Vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa sắt không chạy điện mà vẫn là loại cửa đẩy tay kiểu cũ.
- Chào Chủ tịch thành phố!
Ông lão vội vàng ra sau cửa chào hỏi, thấy xe Diệp Phàm tiến vào, dừng lại ở giữa cổng. Ông lão còn tưởng Chủ tịch thành phố bất mãn gì đó, trán lập tức liền đổ mồ hôi, khẩn trương chạy tới ân cần thăm hỏi.
- Bác, mỗi ngày cửa này đều đóng lại sao?
Diệp Phàm ấn cửa sổ xe xuống, quay đầu lại hỏi.
Ông lão trông cửa đương nhiên không ngờ Diệp Phàm là Chủ tịch thành phố mà gọi mình là "bác", nhất thời ngẩn người, quên cả trả lời, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
- À!
Diệp Phàm lại à một tiếng, ông lão mới phản ứng lại lập tức nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố, có xe vào họ sẽ bảo tôi mở cửa, bình thường không có xe vào đều đóng lại.
- Đóng lại, người đến đây làm việc không ít, họ đi ở đâu?
Diệp Phàm có chút mất hứng, nghiêm mặt, hừ giọng nói.
Lúc này, đồng chí Chánh văn phòng Vu Hữu Hòa cũng chạy tới, nói:
- Các đồng chí đều đi bằng cửa hông.
- Đường đường là Ủy ban nhân dân thành phố, người làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố cũng là cơ quan nhà nước, là những người đại diện cho nhân dân, tại sao lại đóng cửa chính để người ta đi cửa hông?
Diệp Phàm hừ nói, lái xe vào trong rồi bước xuống, hỏi.
- Cái này...
Vu Hữu Hòa liếc nhìn ông lão, có vẻ băn khoăn.
- Chủ tịch thành phố Trương không cho mở cửa chính, nói là chỉ có lãnh đạo vào mới được mở, bằng không, sẽ bị nhìn thấy hết.
Ông lão kia thành thật nói.
- Bị nhìn thấy hết cái gì mà bị nhìn thấy hết? Ủy ban nhân dân thành phố chứ có phải là phụ nữ đâu? Hay là thích thoát y nên sợ bị nhìn thấy hết? Những lời này là sao chứ?
Diệp Phàm lại liếc nhìn Vu Hữu Hòa, có vẻ hơi bất mãn, hỏi.
- Chủ tịch thành phố, từ từ tôi sẽ nói anh nghe.
Vu Hữu Hòa vội nói, hai người đi cạnh nhau, Vu Hữu Hòa thấy không có ai xung quanh, bèn nói:
- Trước kia vốn vẫn mở, nhưng sau không biết có chuyện gì. Phó chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm nói cứ mở cửa như vậy không tốt.
Sau đó tôi có hỏi thăm, nghe nói có thầy địa lý đến làm việc với Phó chủ tịch thành phố Trương, hôm đó đúng lúc Phó chủ tịch thành phố Trương không rảnh nên hẹn gặp ông ta ở văn phòng.
Người kia vừa nhìn thấy cửa chính lập tức ngây người. Sau đó nói với Phó chủ tịch thành phố Trương: Văn phòng của ông đối diện với cổng chính, vốn vị trí văn phòng tương đối tốt.
Bên trong có khí ngũ long tương trợ, sau này thuận lợi cho đường thăng quan tiến chức. Nhưng, cổng chính không thể mở cả ngày được.
Lúc đó Phó chủ tịch thành phố Trương vừa nghe xong đã hỏi tại sao? Thầy địa lý nói ngũ long của ông sẽ chạy một phần ra ngoài.
Cứ mở cửa chính thì nó sẽ trốn theo đường đó đi mất. Phó chủ tịch thành phố Trương vội hỏi cách giải quyết. Thầy địa lý nói ít mở cửa chính, có thể giữ khí ngũ long ở mãi trong văn phòng của ông.
- Hoang đường! Cửa chính cua rỦy ban nhân dân thành phố có thể có khí ngũ long gì chứ, chả có logic gì cả, chẳng ra làm sao cả!
Diệp Phàm tức giận, hừ một tiếng, không thể ngờ Trương Minh Sâm vì một tên giả thần giả thánh mà không cho mở cổng chính.
- Cái này, anh cũng biết, Chủ tịch thành phố Trần bị bệnh, cả một thời gian đều do Phó chủ tịch thành phố Trương chủ trì công tác.
Chúng tôi chỉ biết chấp hành chỉ thị của lãnh đạo thôi. Bằng không, bảo chúng tôi phải làm sao đây?
Vu Hữu Hòa vẻ mặt xấu hổ, nói.
- Lập tức mở cổng chính, ngoài trừ buổi tối vì lý do an toàn không để người ngoài tùy ý vào mới đóng cửa. Đây là Ủy ban nhân dân thành phố, đường đường là cơ quan nhà nước, là cơ quan phục vụ nhân dân. Đâu thể nào làm bừa bãi như vậy được chứ!
Diệp lão đại nghiêm mặt, hừ giọng nói.
- Tôi sẽ lập tức dặn dò họ mở cổng ra.
Nói xong Vu Hữu Hòa nhấc điện thoại gọi. Sau khi tắt máy, nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi đưa anh đi xem văn phòng, nếu không hài lòng chúng ta lại sửa lại.
Quan Thuật
- Mọi người nhìn tay tôi đây này, toàn là những vết chai. Còn bàn tay của tên họ Diệp kia ấy à, căn bản là như tay đàn bà ấy.
Công phu tay chắc chắn là không ra gì. Tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn có công phu cao. Hiện tại tuy là tôi vẫn chưa thể nào nhìn rõ được.
Nhưng, không có chút công lực thì sao có thể quét ngã cả một đám côn đồ? Các người nói tên Tô Ngưu Đản đó đớn hèn, không thể nào đâu.
Cái đám du thủ du thực ấy tôi rõ nhất. Những người xông lên vây công Diệp Phàm đều là những tay đánh nhau thuê đấy. Đâm nhau là chuyện thường ngày của họ. Chắc chắn một đối hai là không thành vấn đề.
- Nghe anh nói như vậy, thì họ Diệp này là cao thủ sao?
Lưu Nhất Tiêu liếc mắt nhìn Triệu Sơn, hừ lạnh nói.
- Tôi thấy, nhiều nhất là chỉ kém tôi một chút. Đáng tiếc tôi không cách nào ra tay được, bằng không thì đảm bảo hắn răng rơi đầy đất, mẹ nó, tiếc thật!
Triệu Sơn nhất thời thổi phồng lên.
- Haha, với hắc chưởng của anh, chắc hẳn tên họ Diệp kia không xong rồi. Hay là, cho đại cục trưởng Triệu xuất ngựa đi, một chưởng đánh cho tên kia tàn phế luôn, chúng ta cũng đỡ hao tâm tổn sức.
Lúc này, Chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh cười ha hả, dĩ nhiên, câu từ có ý châm chọc.
Triệu Sơn làm sao mà không nghe được ý đó chứ, biết là tên kia cố ý trêu chọc mình. Vì Đinh Nghĩa Minh quản lý bên khối công an. Có lần Triệu Sơn nhờ gã phê cho ít giấy tờ, đơn giản là muốn kiếm ít tiền.
Chuyện này, cục trưởng cục tài chính Lưu Nhất Tiêu đã gật đầu trước rồi.
Vốn, chuyện này Triệu Sơn nghĩ ván đã đóng thuyền. Thần tài Lưu Nhất Tiêu đã đồng ý rồi, nên Triệu Sơn đinh ninh cùng là người trong vòng của Chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm, không thể mặt tăng cũng phải xem mặt phật, dĩ nhiên gã sẽ động bút ký thôi.
Không thể ngờ Đmn không thèm nể mặt mình, cuối cùng Triệu Sơn sau khi nghe ngóng được biết, Đinh Nghĩa Minh đã phê chuẩn khoản tiền đó cho Cục lương thực.
Triệu Sơn dĩ nhiên rất tức giận. Cục lương thực trước kia vẫn còn tương đối sốt. Lúc đó phàm là ai có cũng muốn có được một công việc ở cục lương thực.
Giờ thì cục lương thực chỉ là cái sạp nát thôi. Dù nói Cục trưởng vẫn là cán bộ cấp cục trưởng, nhưng so với cán bộ Cục công an có thực quyền cấp Phó cục trưởng như mình thì còn kém xa.
Triệu Sơn thấy quá mất mặt, cho nên, sau này gặp cơ hội, gã liền sai người bắt em họ của Đinh Nghĩa Minh, vì em họ của lão Đinh có mở sòng bạc. Những chuyện thế này bình thường Triệu Sơn đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần có biếu tiền là được rồi.
Nhưng, trước khác nay khác, đồng chí lão Triệu phải trút giận, Đinh Nghĩa Minh là lãnh đạo của mình, dĩ nhiên không thể trút giận được, vậy thì đành tìm em họ của y để xả giận vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vậy là hai bên cứ dùng dằng như vậy. Tuy nói sau này Trương Minh Sâm có ra mặt để hòa giải hai người nhưng cả hai ngoài mặt không sao. Chứ trong lòng thì vẫn còn tức tối.
Cho nên, Triệu Sơn có vẻ hơi tức giận nhìn Đinh Nghĩa Minh, miệng cười nói:
- Haha, nếu có thể đánh hắn tàn phế thì cũng không đánh được, người ta là Chủ tịch thành phố cơ mà. Tôi đây chỉ là một Phó cục trưởng nhỏ làm sao mà dám đánh một Chủ tịch thành phố như hắn. Hay là, Phó Chủ tịch thành phố Đinh uy phong, anh lên trước đi. có lẽ một cước của anh đủ để xóa sổ Diệp Phàm rồi, vậy không phải càng vui hơn sao.
- Haha, tôi có bao giờ động tay động chân đâu, đó là hạng mãng phu!
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên hừ mỉm cười một tiếng.
Triệu Sơn vừa nghe, sắc mặt có chút khó coi. Vậy thì Đinh Nghĩa Minh anh là người văn minh, ông đây là hạng mãng phu à. Thằng này định mở miệng cãi lại, nhưng Trương Minh Sâm khoát tay nói:
- Thôi đi, hai người chẳng ai vừa cả. Cứ lải nhải mải là có ý gì? Còn không mau nghĩ cách tìm lại thể diện đi.
- Chủ tịch thành phố, tôi thấy chuyện này vẫn chưa xong đâu. Đám người Tô Ngưu Đản vẫn đang bị giam ở Cục công an. Thử nghĩ, Tô Lâm Nhi sẽ để yên sao. Cô nàng là thiên kim xuất thân từ Tô gia quyền quý, nghe nói Tô gia có thế lực lắm. lúc đó mà đấu với Diệp Phàm thì đúng là náo nhiệt đây.
Lưu Nhất Tiêu thản nhiên mỉm cười.
- Tô Lâm Nhi không phải hạng phụ nữ dễ chọc vào, mọi người còn n hớ không, lần trước Mã Tin Tiền của Cục công thương thành phố lúc cấp giấy phép đã chọc Tô Lâm Nhi, kết quả thế nào? Ha ha ha
Đinh Nghĩa Minh phá lên cười.
- Lão Mã thê thảm, không ngờ muốn chắt bóp của Tô Lâm Nhi. Thật là không có mắt, Tô Lâm Nhi là ai chứ, đầu gã chắc chắn là bị lừa đá. Không ngờ dám nói với Tô Lâm Nhi, đi uống rượu với gã thì sẽ cấp giấy phép ngay. Kết quả, dĩ nhiên là bị Tô Lâm Nhi hầu hạ cho một trận quyền cước.
Đồng chí Lưu Nhất Tiêu hứng thú.
- Nếu tên họ Diệp đó cũng là con quỷ háo sắc thì càng tốt, gặp phải Tô Lâm Nhi sẽ có chuyện nào nhiệt để xem rồi.
Dáng Tô Lâm Nhi, mẹ nó, đúng là gợi cảm. mỗi lần đụng phải loại đàn bà này là tôi muốn làm ngay tại chỗ. Nhưng, tôi đây không dám. Tôi không phải lão Mã, không chịu nỗi cơn giận của cô ta.
Triệu Sơn cũng vui vẻ, trêu chọc.
- Hoa hồng có gai, Triệu Sơn, tôi nhắc nhở cậu, cậu muốn làm ai thì làm, đừng dây vào Tô Lâm Nhi. Tôi nghe nói anh cô nàng làm bên quân đội, hơn nữa, chức vị không thấp. Tô gia thủ đô tiền nhiều thế lớn. Người ta mà hừ một tiếng thì sẽ có một quan lớn ở tỉnh xuất hiện. Cái mũ của cậu bay ngay đấy. Đừng vì phụ nữ mà bỏ lỡ chuyện lớn, không đáng đâu.
Trương Minh Sâm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi biết mà Chủ tịch thành phố, nói đùa thì được, chứ tôi nào dám làm mấy chuyện đó, đầu tôi chưa bị lừa đá mà.
Triệu Sơn có chút đáng khinh, cười nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi nghĩ ra một ý kiến.
Lúc này, Đinh Nghĩa Minh đột nhiên nói.
- Ý gì, nói nhanh đi.
Lưu Nhất Tiêu nôn nóng, thúc giục hỏi.
- Haha, ở núi Cẩu Đầu có nhà máy phát điện nghe nói muốn bán đúng không? Đến lúc đó chúng ta...
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên cười cười không nói.
- Ờ, cách này cũng khá được đó, đây là trò gậy ông đập lưng ông.
Trương Minh Sâm thản nhiên mỉm cười.
- Thằng nhãi kia sau khi lên chức chẳng ngồi được bao lâu đâu. Cái này, sắp đến cuối năm rồi, hắn đến đây làm quyền Chủ tịch thành phố chắc chẳn phải chỉ thị công tác tổ chức của thành phố. Đến lúc đó chắc chắn sẽ phải triệu tập bộ máy thành phố để họp đúng không. Haha, đến lúc đó...
Nói đến đây Biệt Đạo Phong liếc mắt nhìn mọi người, làm động tác ném dưa chuột.
- Có anh Trương và anh Biệt "song mã sáo" xuống tay, thằng nhãi kia chắc chắn mắc kẹt rồi.
Lưu Nhất Tiêu vừa nói, toàn bộ mọi người đều cười ồ lên.
Tòa lầu Ủy ban nhân dân thành phố tương đối cũ nát. Hai cột đá trước cổng chính, bên trên xi măng loang lỗ. Chẳng trang hoàng gì cả, cột đá càng đen đúa hơn, nhìn bẩn thỉu lắm.
Chiều, Diệp Phàm vừa lái xe đến cổng, ông lão giữ cổng vừa nhìn thấy biển số xe, biết chủ nhân đến. Vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa sắt không chạy điện mà vẫn là loại cửa đẩy tay kiểu cũ.
- Chào Chủ tịch thành phố!
Ông lão vội vàng ra sau cửa chào hỏi, thấy xe Diệp Phàm tiến vào, dừng lại ở giữa cổng. Ông lão còn tưởng Chủ tịch thành phố bất mãn gì đó, trán lập tức liền đổ mồ hôi, khẩn trương chạy tới ân cần thăm hỏi.
- Bác, mỗi ngày cửa này đều đóng lại sao?
Diệp Phàm ấn cửa sổ xe xuống, quay đầu lại hỏi.
Ông lão trông cửa đương nhiên không ngờ Diệp Phàm là Chủ tịch thành phố mà gọi mình là "bác", nhất thời ngẩn người, quên cả trả lời, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
- À!
Diệp Phàm lại à một tiếng, ông lão mới phản ứng lại lập tức nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố, có xe vào họ sẽ bảo tôi mở cửa, bình thường không có xe vào đều đóng lại.
- Đóng lại, người đến đây làm việc không ít, họ đi ở đâu?
Diệp Phàm có chút mất hứng, nghiêm mặt, hừ giọng nói.
Lúc này, đồng chí Chánh văn phòng Vu Hữu Hòa cũng chạy tới, nói:
- Các đồng chí đều đi bằng cửa hông.
- Đường đường là Ủy ban nhân dân thành phố, người làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố cũng là cơ quan nhà nước, là những người đại diện cho nhân dân, tại sao lại đóng cửa chính để người ta đi cửa hông?
Diệp Phàm hừ nói, lái xe vào trong rồi bước xuống, hỏi.
- Cái này...
Vu Hữu Hòa liếc nhìn ông lão, có vẻ băn khoăn.
- Chủ tịch thành phố Trương không cho mở cửa chính, nói là chỉ có lãnh đạo vào mới được mở, bằng không, sẽ bị nhìn thấy hết.
Ông lão kia thành thật nói.
- Bị nhìn thấy hết cái gì mà bị nhìn thấy hết? Ủy ban nhân dân thành phố chứ có phải là phụ nữ đâu? Hay là thích thoát y nên sợ bị nhìn thấy hết? Những lời này là sao chứ?
Diệp Phàm lại liếc nhìn Vu Hữu Hòa, có vẻ hơi bất mãn, hỏi.
- Chủ tịch thành phố, từ từ tôi sẽ nói anh nghe.
Vu Hữu Hòa vội nói, hai người đi cạnh nhau, Vu Hữu Hòa thấy không có ai xung quanh, bèn nói:
- Trước kia vốn vẫn mở, nhưng sau không biết có chuyện gì. Phó chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm nói cứ mở cửa như vậy không tốt.
Sau đó tôi có hỏi thăm, nghe nói có thầy địa lý đến làm việc với Phó chủ tịch thành phố Trương, hôm đó đúng lúc Phó chủ tịch thành phố Trương không rảnh nên hẹn gặp ông ta ở văn phòng.
Người kia vừa nhìn thấy cửa chính lập tức ngây người. Sau đó nói với Phó chủ tịch thành phố Trương: Văn phòng của ông đối diện với cổng chính, vốn vị trí văn phòng tương đối tốt.
Bên trong có khí ngũ long tương trợ, sau này thuận lợi cho đường thăng quan tiến chức. Nhưng, cổng chính không thể mở cả ngày được.
Lúc đó Phó chủ tịch thành phố Trương vừa nghe xong đã hỏi tại sao? Thầy địa lý nói ngũ long của ông sẽ chạy một phần ra ngoài.
Cứ mở cửa chính thì nó sẽ trốn theo đường đó đi mất. Phó chủ tịch thành phố Trương vội hỏi cách giải quyết. Thầy địa lý nói ít mở cửa chính, có thể giữ khí ngũ long ở mãi trong văn phòng của ông.
- Hoang đường! Cửa chính cua rỦy ban nhân dân thành phố có thể có khí ngũ long gì chứ, chả có logic gì cả, chẳng ra làm sao cả!
Diệp Phàm tức giận, hừ một tiếng, không thể ngờ Trương Minh Sâm vì một tên giả thần giả thánh mà không cho mở cổng chính.
- Cái này, anh cũng biết, Chủ tịch thành phố Trần bị bệnh, cả một thời gian đều do Phó chủ tịch thành phố Trương chủ trì công tác.
Chúng tôi chỉ biết chấp hành chỉ thị của lãnh đạo thôi. Bằng không, bảo chúng tôi phải làm sao đây?
Vu Hữu Hòa vẻ mặt xấu hổ, nói.
- Lập tức mở cổng chính, ngoài trừ buổi tối vì lý do an toàn không để người ngoài tùy ý vào mới đóng cửa. Đây là Ủy ban nhân dân thành phố, đường đường là cơ quan nhà nước, là cơ quan phục vụ nhân dân. Đâu thể nào làm bừa bãi như vậy được chứ!
Diệp lão đại nghiêm mặt, hừ giọng nói.
- Tôi sẽ lập tức dặn dò họ mở cổng ra.
Nói xong Vu Hữu Hòa nhấc điện thoại gọi. Sau khi tắt máy, nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi đưa anh đi xem văn phòng, nếu không hài lòng chúng ta lại sửa lại.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1644: Bị nhìn thấy hết!
9.2/10 từ 43 lượt.