Quan Thuật
Chương 1410: Thay đổi nhân sự lớn ở tỉnh Nam Phúc
- Cấp trên thực sự giao cho?
Lâm Phong có chút chần chừ, y có chút do dự. Chỉ sợ cấp trên chưa giao, mấy người y cứu Dương Điền, đó chẳng phải là quay lưng lại với tổ điều tra trung ương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Có lẽ câu nói đầu tiên của lãnh đạo cấp cao của tổ điều tra có thể kéo y từ Phó chủ tịch thường trực xuống. Thời kỳ đặc biệt, phải thật sự cẩn thận.
Chính Chủ tịch tỉnh Uông, trước mắt cũng chỉ có thể lo lắng suông mà không dám có hành động, chỉ sợ rủi ro.
- Chủ tịch Lâm, cho anh biết, tôi vừa rồi nói chính là ý của Ủy ban Kỷ luật Trung ương Điền Bảo Thất chính mồm nói ra. Lúc đó Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng cũng phụ họa nói đến vấn đề này. Tuy rằng bọn họ là lãnh đạo Trung ương, nhưng đều là từ địa phương đi lên. Đều biết tầm quan trọng của phát triển kinh tế đối với chính quyền địa phương.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là tốt rồi!
Lâm Phong nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, đứng dậy chào Diệp Phàm đi. Diệp Phàm biết rằng, y chắc chắn đi bàn với Chủ tịch Uông làm thế nào để tập đoàn Dương Điền không đến nỗi sụp đổ. Diệp Phàm cầm lấy điện thoại.
- Sao lại thế này, phần lớn cổ phiếu bị người ta chiếm mất không ít?
Miêu Thanh Mi một phụ nữ lớn tuổi, mặt mày nhăn nhó hướng về phía một người đàn ông trung niên nói. Người này là Hoa Đạo Minh ông chủ lớn của cửa hàng mới phát đạt ở Việt Đông. Nghe nói tài sản không dưới 1 tỷ. Đương nhiên là Miêu Thanh Mi dùng rất nhiều lời lẽ mới khiến y liên hợp cùng nhau nắm cổ phiếu của tập đoàn Dương Điền.
- Thế của đối phương rất mạnh mẽ, chúng ta mới mua được 10% thì đối phương hình như đã thu mua được 20%.
Hoa Đạo Minh miệng giật giật, nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong chốc lát, lại nhìn Miêu Thanh Mi liếc mắt một cái, nói:
- Việc này không phải là để lộ tin tức chứ? Tuy nhiên lạ thật, người này sao dám mạo hiểm như thế?
- Hừ, Dương Điền thực sự sụp đổ cổ phiếu của nó không đáng một đồng.
Miêu Thanh Mi lạnh lùng hừ một tiếng.
- Chúng ta đã nên ra tay sớm. Vừa mới đến ba phần giá trị đã nên ra tay. Không thể tưởng tượng được bị đối phương chiếm ưu thế trước, đáng tiếc.
Hoa Đạo Minh nói vẻ mặt ảo não lắc đầu.
- Đối thủ không chỉ một, cô nhìn xem, tập đoàn Bàn Đế chiếm rất mạnh. Tập đoàn Lô thị đến từ Thủy Châu cũng không kém, giữ năm phần trăm, còn có công ty Hoành Địa, mấy lực lượng lôi kéo. Tôi nghĩ tỉnh đã có quyết định, không thể cứu vãn rồi.
Miêu Thanh Mi tức giận nói với Hoa Đạo Minh.
- Toàn bộ tuyến xuất kích!
Hoa Đạo Minh gật gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, tỉnh có phản ứng lại. Nói là chuẩn bị tổ chức đại hội tập đoàn Dương Điền…
Tin tức này công bố không lâu, cổ phiếu tập đoàn Dương Điền lập tức tăng lên. Gần nửa ngày, cổ phiếu tập đoàn Dương Điền đã khôi phục, tăng lên 60% giá trị. Hơn nữa, vẫn còn tăng mạnh lên. Dân chứng khoán ngửi thấy mùi vị, đa số là mua cổ phiếu Dương Điền.
Mười ngày sau, tình hình cơ bản quyết định.
Vẻ mặt Miêu Thanh Mi có chút tối, người phụ nữ này, mấy ngày căn bản không ngủ.
- Tổng Giám đốc Miêu, nói riêng về cổ phần, chúng ta liên hợp cũng có ba phần, hẳn là cổ đông lớn nhất của Dương Điền. Buổi sáng đại hội cổ đông, tổng giám đốc Miêu chúc tôi phải chúc mừng cô. Sau Chủ tịch hội đồng quản trị Kế cô chính là người thứ hai đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị Dương Điền.
Hoa Đạo Minh vẻ mặt vui mừng nói.
- May mắn chúng ta ra tay, tập đoàn Bàn Đế và tập đoàn Lô thị hình như tác động chậm không đủ. Có lẽ là không tự tin không dám bỏ sức mới làm cho chúng ta đoạt được ưu thế.
Miêu Thanh Mi vẻ mặt thản nhiên, ngồi trên ghế xoay, giơ tay hất tóc trên trái, nhìn rất phụ nữ là Chủ tịch Hoa Đạo Minh thiếu chút nữa không giữ được.
Tuy nhiên, Hoa Đạo Minh biết rõ, người phụ nữ này hoàn cảnh rất thần bí, nhà cô hình như cùng Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền có quan hệ gì đó. Thậm chí, Hoa Đạo Minh đoán, khả năng Miêu Thanh Mi chính là người bí mật của Chủ tịch Uông. Đối với người bí mật của Chủ tịch tỉnh, Hoa Đạo Minh không dám hồ đồ có suy nghĩ gì khác.
- Tổng giám đốc Miêu, đại hội cổ đông đã bắt đầu rồi, chúng ta có phải là nên xuất phát. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hoa Đạo Minh thản nhiên nói.
- Anh ra trước đi, tôi lập tức đến.
Miêu Thanh Mi vừa nghe, nghĩ đến vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền sáng chói kia lập tức tinh thần phấn chấn lên. Hoa Đạo Minh đi trước, tất nhiên là chừa chút thời gian để Miêu Thanh Mi trang điểm.
Mười giờ sáng, tập đoàn Dương Điền tổ chức đại hội cổ đông. Phòng hội nghị trong trụ sở Tập đoàn Dương Điền đã chuẩn bị sẵn sàng. Ủy ban nhân dân tỉnh cứ là Phó trưởng ban thư ký Kiều Báo Quốc dẫn theo một ít người tự mình giám sát.
Miêu Thanh Mi vẻ mặt tươi cười, cùng mấy người Hoa Đạo Minh chậm rãi đi vào phòng họp. Cổ đông cũ và cổ đông mới của Tập đoàn Dương Điền đều nhiệt liệt vỗ tay.
Chánh văn phòng tập đoàn Dương Điền Lý Tân Tống vốn là người của Miêu Thanh Mi. Trước tiên có được tin tức, y cầm lấy mic nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền Mim phát biểu.
Lập tức trong phòng hội nghị vỗ tay như sấm dậy.
- Trưởng ban thư ký Kiều, anh là lãnh đạo Ủy ban nhân dân, mời ngồi.
Miêu Thanh Mi hiểu rõ lễ nghĩa, lúc này không vì thắng cuộc mà choáng váng đầu óc, lễ phép mời Kiều Báo Quốc ngồi vào vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị. Dù sao, Kiều Báo Quốc là đại diện cho chính phủ và đất nước.
- Không, không, tổng giám đốc Miêu, cô mới là chủ ngày hôm nay, chúng ta chỉ đến góp vui thôi.
Kiều Báo Quốc thản nhiên lắc đầu, ngồi ở bên cạnh không chịu ngồi vị trí chính. Miêu Thanh Mi giả vờ từ chối rồi đi lên.
Tuy nhiên, vừa mới ngồi trên còn chưa bắt đầu nói. Lúc này, cửa chính của phòng họp nhẹ nhàng đẩy ra, đi vào là một thanh niên cơ thể cao lớn. Đi sau còn có vài người thanh niên, vẻ mặt đều nghiêm túc.
Người trẻ tuổi phía sau người trung niên nhìn nhìn Miêu Thanh Mi ngồi vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị, lập tức nhíu mày nói:
- Tổng giám đốc Miêu, trước hết mời cô chuyển vị trí.
- Cậu là ai? Sao lại nói chuyện như thế?
Lý Tân Tống lập tức lạnh mặt hừ nói.
- Tôi là ai chưa tới lân anh quản, tránh ra một bên đi.
Người trung niênko nể mặt Lý Tân Tống, lạnh lùng hừ nói.
- Chủ tịch Lô Phương Đông, tập đoàn Lô thị Thủy Châu các anh hình như chỉ thu mua được trên dưới 10% cổ phiếu. Các anh là cổ đông lớn, điểm đó không có gì đáng trách, anh có tư cách gì bảo tổng giám đốc Miêu chuyển vị trí, chẳng lẽ các tập đoàn Lô thị các anh thu mua cổ phiếu vượt qua chúng tôi?
Lúc này Hoa Đạo Minh vẻ mặt kiêu căng, nhìn Lô Phương Đông liếc mắt một cái, hừ nói.
- Tổng giám đốc Hoa, không thể đối đãi với một cổ đông lớn của Dương Điền chúng ta như vậy.
Miêu Thanh Mi nhìn Lô Phương Đông một cái thản nhiên nói.
- Tôi mới tổng giám đốc Miêu chuyển vị trí đương nhiên là có lý do. Lô Phương Đông tôi chẳng lẽ không hiểu quy củ sao? Tập đoàn Lô thị Thủy Châu chúng tôi cũng không kém tập đoàn Dương Điền.
Lô Phương Đông lộ ra nụ cười kỳ lạ.
- Đó là đương nhiên, điểm đó không cần hoài nghi. Tập đoàn Lô thị các anh nổi tiếng, Dương Điền không có cách so với các anh. Tuy nhiên hiện tại là trong phòng họp của tập đoàn Dương Điền, không phải phòng họp của tập đoàn Lô thị.
Miêu Thanh Mi có chút tức giận, giọng điệu nặng lên nhiều. Mà Kiều Báo Quốc và mấy người của Ủy ban nhân dân toàn bộ im lặng, lẳng lặng nhìn trò hay.
- Ha ha, Tập đoàn Lô thị Thủy Châu chiếm 10% cổ phần, tập đòa Hoành Địa chiếm hai lăm phần trăm cổ phần, … cùng nhau hợp lại vượt qua 30% cổ phần.
Mà tập đoàn Bàn Đế cũng có 20% cổ phần của Dương Điền. Mấy công ty chúng tôi đã trải qua bàn bạc, cùng đề cử Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế, anh Diệp Cương đảm nhiệm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền.
- Tổng giám đốc Miêu, cô nói xem, chúng tôi đề cử có phù hợp với quy định của pháp luật không?
Lô Phương Đông thản nhiên nói xong, mấy chủ tịch đều tỏ ý Lô Phương Đông không nói sai. Hơn nữa, ngay lúc đó có người đưa ra giấy chứng nhận có hiệu lực pháp luật, giấy giao ước…
Mặt Miêu Thanh Mi lập tức đỏ lên, không lâu thì tái nhợt. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Cường một cái, đứng lên, ngồi ở vị trí Phó Chủ tịch hội đồng quản trị, không nói chuyện nữa. Còn Hoa Đạo Minh, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi. Mà Lý Tân Tống đã sớm trốn, chính một vị trí của y, chắc chắn không vững chắc.
Diệp Cường việc đáng làm không nhường ai, ngồi lên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền. Y vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như chim ưng, linh hoạt, sắc bén quyét mắt nhìn tất cả các cổ đông lớn một cái hừ nói:
- Các anh chị đồng ý không?
- Đương nhiên đồng ý.
Lô Phương Đông lên tiếng đầu tiên. Tiếp theo lại có mấy cổ đông lên tiếng. Miêu Thanh Mi không gật đầu, tuy nhiên, hai mắt Diệp Cường nhìn chằm chằm người phụ nữ này. Hai người giữ nhau vài giây, Miêu Thanh Mi cuối cùng cúi đầu xuống. Cô biết, đã hết hi vọng. Không thể tưởng tượng được cô bận việc nửa ngày, kết quả là may áo cho người khác.
Trung tuần tháng 11 năm 2001.
Quyết định điều chỉnh Lãnh đạo cấp cao tỉnh Nam Phúc cuối cùng được đưa ra.
Chủ tịch tỉnh Phí Mãn Thiên không nghi ngờ gì, ngồi trên ghế đầu của Chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Mà Tề Chấn Đào có sự giúp sức của nhà họ Mai, cũng không nắm vị trí Chủ tịch tỉnh. Tuy nhiên, người phụ trách quản lý Đảng và quần chúng Tôn Hoài Vân điều ra tỉnh ngoài đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, Tề Chấn Đào cuối cùng được Tỉnh ủy sắp xếp tiếp nhận vị trí của Tôn Hoài Vân, xếp thứ ba trong nội bộ Đảng Nam Phúc, phân công quản lý Đảng và Quần chúng, phân lượng đương nhiên nặng thêm không ít.
Mà vị trí của Tề Chấn Đào cũng bị ủy viên thường vụ tỉnh ủy, thành ủy thành phố Thương Hải Nạp Lan Nhược Phong tiếp nhận.
Người chắc hẳn tiếp nhận chức Phó Chủ tịch thường trực tỉnh của Tề Chấn Đào Tống Sơ Kiệt thiếu chút nữa phun huyết. Ban đầu ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong trong Đảng xếp vị trí thấp nhất. Không thể tưởng tượng được người ta trong chớp mắt đã đi lên trên đầu mình. Tống Sơ Kiệt không phun huyết mới là lạ.
Trong chuyện này buồn bực nhất chính là Đoàn Hải Thiên. Vốn kinh tế thành phố Thương Hải so với thành phố Thủy Chây đều tốt hơn. Hơn nữa thành phố Thương Hải còn là thành phố cấp phó tỉnh, mà Thủy Châu tỉnh thành cũng không phải thành phố cấp phó tỉnh. Khiến cho Đoàn Hải Thiên bị vây trong các thành phố lớn khá xấu hổ.
Từ khi Đoàn Hải Thiên tiếp nhận Thủy Châu đến nay vẫn cố sức đuổi theo Thành phố Thương Hải. Tuy nhiên không như mong muốn, muốn làm khu kinh tế mới Hồng Liên, lại làm không tốt Hai thành phố vốn đều nhìn chằm chằm đối phương, âm thầm phân cao thấp.
Lần này điều chỉnh bộ máy nhân sự ủy viên thường vụ, Nạp Lan Nhược Phong là nhân vật cuối cùng ủy viên Thường vụ, không ngờ bật lên ngồi trên đầu mình, Đoàn Hải Thiên đương nhiên cũng phải phun huyết. Về sau, theo quy định, Đoàn Hải Thiên còn phải gọi là Bí thư Nạp Lan!
Quan Thuật
Lâm Phong có chút chần chừ, y có chút do dự. Chỉ sợ cấp trên chưa giao, mấy người y cứu Dương Điền, đó chẳng phải là quay lưng lại với tổ điều tra trung ương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Có lẽ câu nói đầu tiên của lãnh đạo cấp cao của tổ điều tra có thể kéo y từ Phó chủ tịch thường trực xuống. Thời kỳ đặc biệt, phải thật sự cẩn thận.
Chính Chủ tịch tỉnh Uông, trước mắt cũng chỉ có thể lo lắng suông mà không dám có hành động, chỉ sợ rủi ro.
- Chủ tịch Lâm, cho anh biết, tôi vừa rồi nói chính là ý của Ủy ban Kỷ luật Trung ương Điền Bảo Thất chính mồm nói ra. Lúc đó Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng cũng phụ họa nói đến vấn đề này. Tuy rằng bọn họ là lãnh đạo Trung ương, nhưng đều là từ địa phương đi lên. Đều biết tầm quan trọng của phát triển kinh tế đối với chính quyền địa phương.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là tốt rồi!
Lâm Phong nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, đứng dậy chào Diệp Phàm đi. Diệp Phàm biết rằng, y chắc chắn đi bàn với Chủ tịch Uông làm thế nào để tập đoàn Dương Điền không đến nỗi sụp đổ. Diệp Phàm cầm lấy điện thoại.
- Sao lại thế này, phần lớn cổ phiếu bị người ta chiếm mất không ít?
Miêu Thanh Mi một phụ nữ lớn tuổi, mặt mày nhăn nhó hướng về phía một người đàn ông trung niên nói. Người này là Hoa Đạo Minh ông chủ lớn của cửa hàng mới phát đạt ở Việt Đông. Nghe nói tài sản không dưới 1 tỷ. Đương nhiên là Miêu Thanh Mi dùng rất nhiều lời lẽ mới khiến y liên hợp cùng nhau nắm cổ phiếu của tập đoàn Dương Điền.
- Thế của đối phương rất mạnh mẽ, chúng ta mới mua được 10% thì đối phương hình như đã thu mua được 20%.
Hoa Đạo Minh miệng giật giật, nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong chốc lát, lại nhìn Miêu Thanh Mi liếc mắt một cái, nói:
- Việc này không phải là để lộ tin tức chứ? Tuy nhiên lạ thật, người này sao dám mạo hiểm như thế?
- Hừ, Dương Điền thực sự sụp đổ cổ phiếu của nó không đáng một đồng.
Miêu Thanh Mi lạnh lùng hừ một tiếng.
- Chúng ta đã nên ra tay sớm. Vừa mới đến ba phần giá trị đã nên ra tay. Không thể tưởng tượng được bị đối phương chiếm ưu thế trước, đáng tiếc.
Hoa Đạo Minh nói vẻ mặt ảo não lắc đầu.
- Đối thủ không chỉ một, cô nhìn xem, tập đoàn Bàn Đế chiếm rất mạnh. Tập đoàn Lô thị đến từ Thủy Châu cũng không kém, giữ năm phần trăm, còn có công ty Hoành Địa, mấy lực lượng lôi kéo. Tôi nghĩ tỉnh đã có quyết định, không thể cứu vãn rồi.
Miêu Thanh Mi tức giận nói với Hoa Đạo Minh.
- Toàn bộ tuyến xuất kích!
Hoa Đạo Minh gật gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, tỉnh có phản ứng lại. Nói là chuẩn bị tổ chức đại hội tập đoàn Dương Điền…
Tin tức này công bố không lâu, cổ phiếu tập đoàn Dương Điền lập tức tăng lên. Gần nửa ngày, cổ phiếu tập đoàn Dương Điền đã khôi phục, tăng lên 60% giá trị. Hơn nữa, vẫn còn tăng mạnh lên. Dân chứng khoán ngửi thấy mùi vị, đa số là mua cổ phiếu Dương Điền.
Mười ngày sau, tình hình cơ bản quyết định.
Vẻ mặt Miêu Thanh Mi có chút tối, người phụ nữ này, mấy ngày căn bản không ngủ.
- Tổng Giám đốc Miêu, nói riêng về cổ phần, chúng ta liên hợp cũng có ba phần, hẳn là cổ đông lớn nhất của Dương Điền. Buổi sáng đại hội cổ đông, tổng giám đốc Miêu chúc tôi phải chúc mừng cô. Sau Chủ tịch hội đồng quản trị Kế cô chính là người thứ hai đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị Dương Điền.
Hoa Đạo Minh vẻ mặt vui mừng nói.
- May mắn chúng ta ra tay, tập đoàn Bàn Đế và tập đoàn Lô thị hình như tác động chậm không đủ. Có lẽ là không tự tin không dám bỏ sức mới làm cho chúng ta đoạt được ưu thế.
Miêu Thanh Mi vẻ mặt thản nhiên, ngồi trên ghế xoay, giơ tay hất tóc trên trái, nhìn rất phụ nữ là Chủ tịch Hoa Đạo Minh thiếu chút nữa không giữ được.
Tuy nhiên, Hoa Đạo Minh biết rõ, người phụ nữ này hoàn cảnh rất thần bí, nhà cô hình như cùng Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền có quan hệ gì đó. Thậm chí, Hoa Đạo Minh đoán, khả năng Miêu Thanh Mi chính là người bí mật của Chủ tịch Uông. Đối với người bí mật của Chủ tịch tỉnh, Hoa Đạo Minh không dám hồ đồ có suy nghĩ gì khác.
- Tổng giám đốc Miêu, đại hội cổ đông đã bắt đầu rồi, chúng ta có phải là nên xuất phát. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hoa Đạo Minh thản nhiên nói.
- Anh ra trước đi, tôi lập tức đến.
Miêu Thanh Mi vừa nghe, nghĩ đến vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền sáng chói kia lập tức tinh thần phấn chấn lên. Hoa Đạo Minh đi trước, tất nhiên là chừa chút thời gian để Miêu Thanh Mi trang điểm.
Mười giờ sáng, tập đoàn Dương Điền tổ chức đại hội cổ đông. Phòng hội nghị trong trụ sở Tập đoàn Dương Điền đã chuẩn bị sẵn sàng. Ủy ban nhân dân tỉnh cứ là Phó trưởng ban thư ký Kiều Báo Quốc dẫn theo một ít người tự mình giám sát.
Miêu Thanh Mi vẻ mặt tươi cười, cùng mấy người Hoa Đạo Minh chậm rãi đi vào phòng họp. Cổ đông cũ và cổ đông mới của Tập đoàn Dương Điền đều nhiệt liệt vỗ tay.
Chánh văn phòng tập đoàn Dương Điền Lý Tân Tống vốn là người của Miêu Thanh Mi. Trước tiên có được tin tức, y cầm lấy mic nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền Mim phát biểu.
Lập tức trong phòng hội nghị vỗ tay như sấm dậy.
- Trưởng ban thư ký Kiều, anh là lãnh đạo Ủy ban nhân dân, mời ngồi.
Miêu Thanh Mi hiểu rõ lễ nghĩa, lúc này không vì thắng cuộc mà choáng váng đầu óc, lễ phép mời Kiều Báo Quốc ngồi vào vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị. Dù sao, Kiều Báo Quốc là đại diện cho chính phủ và đất nước.
- Không, không, tổng giám đốc Miêu, cô mới là chủ ngày hôm nay, chúng ta chỉ đến góp vui thôi.
Kiều Báo Quốc thản nhiên lắc đầu, ngồi ở bên cạnh không chịu ngồi vị trí chính. Miêu Thanh Mi giả vờ từ chối rồi đi lên.
Tuy nhiên, vừa mới ngồi trên còn chưa bắt đầu nói. Lúc này, cửa chính của phòng họp nhẹ nhàng đẩy ra, đi vào là một thanh niên cơ thể cao lớn. Đi sau còn có vài người thanh niên, vẻ mặt đều nghiêm túc.
Người trẻ tuổi phía sau người trung niên nhìn nhìn Miêu Thanh Mi ngồi vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị, lập tức nhíu mày nói:
- Tổng giám đốc Miêu, trước hết mời cô chuyển vị trí.
- Cậu là ai? Sao lại nói chuyện như thế?
Lý Tân Tống lập tức lạnh mặt hừ nói.
- Tôi là ai chưa tới lân anh quản, tránh ra một bên đi.
Người trung niênko nể mặt Lý Tân Tống, lạnh lùng hừ nói.
- Chủ tịch Lô Phương Đông, tập đoàn Lô thị Thủy Châu các anh hình như chỉ thu mua được trên dưới 10% cổ phiếu. Các anh là cổ đông lớn, điểm đó không có gì đáng trách, anh có tư cách gì bảo tổng giám đốc Miêu chuyển vị trí, chẳng lẽ các tập đoàn Lô thị các anh thu mua cổ phiếu vượt qua chúng tôi?
Lúc này Hoa Đạo Minh vẻ mặt kiêu căng, nhìn Lô Phương Đông liếc mắt một cái, hừ nói.
- Tổng giám đốc Hoa, không thể đối đãi với một cổ đông lớn của Dương Điền chúng ta như vậy.
Miêu Thanh Mi nhìn Lô Phương Đông một cái thản nhiên nói.
- Tôi mới tổng giám đốc Miêu chuyển vị trí đương nhiên là có lý do. Lô Phương Đông tôi chẳng lẽ không hiểu quy củ sao? Tập đoàn Lô thị Thủy Châu chúng tôi cũng không kém tập đoàn Dương Điền.
Lô Phương Đông lộ ra nụ cười kỳ lạ.
- Đó là đương nhiên, điểm đó không cần hoài nghi. Tập đoàn Lô thị các anh nổi tiếng, Dương Điền không có cách so với các anh. Tuy nhiên hiện tại là trong phòng họp của tập đoàn Dương Điền, không phải phòng họp của tập đoàn Lô thị.
Miêu Thanh Mi có chút tức giận, giọng điệu nặng lên nhiều. Mà Kiều Báo Quốc và mấy người của Ủy ban nhân dân toàn bộ im lặng, lẳng lặng nhìn trò hay.
- Ha ha, Tập đoàn Lô thị Thủy Châu chiếm 10% cổ phần, tập đòa Hoành Địa chiếm hai lăm phần trăm cổ phần, … cùng nhau hợp lại vượt qua 30% cổ phần.
Mà tập đoàn Bàn Đế cũng có 20% cổ phần của Dương Điền. Mấy công ty chúng tôi đã trải qua bàn bạc, cùng đề cử Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế, anh Diệp Cương đảm nhiệm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền.
- Tổng giám đốc Miêu, cô nói xem, chúng tôi đề cử có phù hợp với quy định của pháp luật không?
Lô Phương Đông thản nhiên nói xong, mấy chủ tịch đều tỏ ý Lô Phương Đông không nói sai. Hơn nữa, ngay lúc đó có người đưa ra giấy chứng nhận có hiệu lực pháp luật, giấy giao ước…
Mặt Miêu Thanh Mi lập tức đỏ lên, không lâu thì tái nhợt. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Cường một cái, đứng lên, ngồi ở vị trí Phó Chủ tịch hội đồng quản trị, không nói chuyện nữa. Còn Hoa Đạo Minh, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi. Mà Lý Tân Tống đã sớm trốn, chính một vị trí của y, chắc chắn không vững chắc.
Diệp Cường việc đáng làm không nhường ai, ngồi lên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền. Y vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như chim ưng, linh hoạt, sắc bén quyét mắt nhìn tất cả các cổ đông lớn một cái hừ nói:
- Các anh chị đồng ý không?
- Đương nhiên đồng ý.
Lô Phương Đông lên tiếng đầu tiên. Tiếp theo lại có mấy cổ đông lên tiếng. Miêu Thanh Mi không gật đầu, tuy nhiên, hai mắt Diệp Cường nhìn chằm chằm người phụ nữ này. Hai người giữ nhau vài giây, Miêu Thanh Mi cuối cùng cúi đầu xuống. Cô biết, đã hết hi vọng. Không thể tưởng tượng được cô bận việc nửa ngày, kết quả là may áo cho người khác.
Trung tuần tháng 11 năm 2001.
Quyết định điều chỉnh Lãnh đạo cấp cao tỉnh Nam Phúc cuối cùng được đưa ra.
Chủ tịch tỉnh Phí Mãn Thiên không nghi ngờ gì, ngồi trên ghế đầu của Chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Mà Tề Chấn Đào có sự giúp sức của nhà họ Mai, cũng không nắm vị trí Chủ tịch tỉnh. Tuy nhiên, người phụ trách quản lý Đảng và quần chúng Tôn Hoài Vân điều ra tỉnh ngoài đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, Tề Chấn Đào cuối cùng được Tỉnh ủy sắp xếp tiếp nhận vị trí của Tôn Hoài Vân, xếp thứ ba trong nội bộ Đảng Nam Phúc, phân công quản lý Đảng và Quần chúng, phân lượng đương nhiên nặng thêm không ít.
Mà vị trí của Tề Chấn Đào cũng bị ủy viên thường vụ tỉnh ủy, thành ủy thành phố Thương Hải Nạp Lan Nhược Phong tiếp nhận.
Người chắc hẳn tiếp nhận chức Phó Chủ tịch thường trực tỉnh của Tề Chấn Đào Tống Sơ Kiệt thiếu chút nữa phun huyết. Ban đầu ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong trong Đảng xếp vị trí thấp nhất. Không thể tưởng tượng được người ta trong chớp mắt đã đi lên trên đầu mình. Tống Sơ Kiệt không phun huyết mới là lạ.
Trong chuyện này buồn bực nhất chính là Đoàn Hải Thiên. Vốn kinh tế thành phố Thương Hải so với thành phố Thủy Chây đều tốt hơn. Hơn nữa thành phố Thương Hải còn là thành phố cấp phó tỉnh, mà Thủy Châu tỉnh thành cũng không phải thành phố cấp phó tỉnh. Khiến cho Đoàn Hải Thiên bị vây trong các thành phố lớn khá xấu hổ.
Từ khi Đoàn Hải Thiên tiếp nhận Thủy Châu đến nay vẫn cố sức đuổi theo Thành phố Thương Hải. Tuy nhiên không như mong muốn, muốn làm khu kinh tế mới Hồng Liên, lại làm không tốt Hai thành phố vốn đều nhìn chằm chằm đối phương, âm thầm phân cao thấp.
Lần này điều chỉnh bộ máy nhân sự ủy viên thường vụ, Nạp Lan Nhược Phong là nhân vật cuối cùng ủy viên Thường vụ, không ngờ bật lên ngồi trên đầu mình, Đoàn Hải Thiên đương nhiên cũng phải phun huyết. Về sau, theo quy định, Đoàn Hải Thiên còn phải gọi là Bí thư Nạp Lan!
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1410: Thay đổi nhân sự lớn ở tỉnh Nam Phúc
9.2/10 từ 43 lượt.