Quan Thuật

Chương 1409: Kết cục của Quản Nhất Minh

- Trưởng ban Diệp, việc này do anh phụ trách. Có báo cáo cũng phải do anh báo cáo, tôi chỉ xuống đây hỗ trợ anh xét xử tập đoàn Dương Điền thôi.

Trấn Hằng Phong lắc đầu, không tranh công.

- Anh là đặc phái viên của Thủ tướng, do anh báo cáo không phải càng tốt sao?

Diệp Phàm nói.

- Không giống nhau, việc này anh là chủ soái, tôi đi không thích hợp. Hơn nữa, việc này xử lý như thế nào, là do anh quyết định. Chủ nhiệm Trương, tôi nói có đúng không?

Trấn Hằng Phong quay lại hỏi Trương Hùng.

- Ừ, Trưởng ban Diệp đi là tốt nhất, chúng tôi đều đồng ý.

Trương Hùng nói, Túc Nhât Tiêu và Vương Triều cùng với Tề Thiên đều gật đầu.

Diệp Phàm biết, việc này, tất cả mọi người không dám cướp công của mình. Họ tin mình cũng sẽ không quên phần của mọi người, nên cũng không thoái thác, nói:

- Được, tối nay tôi sẽ về Bắc Kinh. Mọi người giám sát chặt chẽ, đừng để cho kẻ tình nghi chạy mất.

Buổi tối, Diệp Phàm đến nhà Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn. Triệu Xương Sơn xem xong tài liệu mặt ngưng trọng, nói:

- Cậu nhanh chóng trở về Bắc Kinh, báo cáo rõ ràng chuyện này.

Sáng hôm sau, Diệp Phàm chạy tới Bắc Kinh.

Diệp Phàm không trực tiếp tìm Thủ tướng, mà đem chống tài liệu đến biệt thự ở Tây Vường của Phí Nhất Hoàn.

Đại diện Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn sau khi xem xong tài liệu, trầm ngâm một lúc, hỏi:

- Việc này nếu Thủ tướng có phái đặc phái viên, thì cậu hãy báo cáo rõ ràng trước với Thủ tướng.

- Bí thư Phí, chuyện này ông cũng biết rồi.

Diệp Phàm nói.

Phí Nhất Hoàn sửng sốt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cười nói:


- Haha, mau đi đi.

- Tôi đi đây.

Diệp Phàm lên tiếng, cầm tài liệu, thông qua thư ký thủ tướng cuối cùng cũng liên hệ được với Thủ tướng. Thủ tướng nghe nói tập đoàn Dương Điền có dính líu rất lớn, liền cho gọi gặp Diệp Phàm suốt đêm.

Sau khi xem tất cả tài liệu, Thủ tướng trầm mặc. Lúc lâu sau, đập nhẹ xuống bàn, nói:

- Cậu về trước, nói với các đồng chí, giám sát chặt chẽ tất cả, chờ thông báo.

Diệp Phàm về tới Việt Đông, đi làm như bình thường.

Từng ngày trôi qua rất yên tĩnh.

Ngày lễ nhà giáo mùng 10 tháng 9.

Diệp Phàm nhận được điện thoại của Triệu Xương Sơn, bảo đến văn phòng.

Bên ngoài văn phòng của Triệu Xương Sơn có một phòng họp nhỏ, Diệp Phàm vừa vào, thấy có vài đồng chí vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi bên trong, đại ca Thiết Chiêm Hùng cũng có mặt.

- Đồng chí Diệp Phàm, vị này là Điền Bảo Thất ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Triệu Xương Sơn chỉ vào người đàn ông gầy, nói, và chỉ thiếu tướng ngồi cạnh Điền Bảo Thất, nói:

- Vị này chính là Chủ Nhiệm Tổng cục Chính trị Chu Mạo Long…

- Đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi là Tổ điều tra đặc biệt của trung ương. Tổ điều tra đặc biệt được lập bởi các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, quân ủy, bộ công an. Vừa rồi mọi người có cùng Bí thư Triệu và đồng chí Diệp Đông bàn bạc một chút, có thể thu lưới rồi.

Điền Bảo Thất mặt ngưng trọng, nói.

- Bí thư Điền, tôi sẽ hành động theo lệnh chỉ huy.

Diệp Phàm nói.

- Không phải anh cần nghe lệnh chỉ huy, lần này chúng tôi xuống đây là để hỗ trợ anh thu lưới. Trước khi đi, Thủ tướng và Bí thư Phí đã đích thân dặn dò. Hành động lần này được gọi là "Hành động Dương Kiếm", anh vẫn là chủ soái. Hai đồng chí Trần Bố Hòa và Tề Thiên Báo Săn Thủy Châu sẽ là những người chấp hành cụ thể của Hành động Dương Kiếm lần này. Hy vọng các anh có thể nhanh chóng hành động, hiệu suất làm việc cao, một mẻ lưới bắt hết tất cả các phần tử phạm tội, dương cao chính khí…


Điền Bảo Thất thận trọng căn dặn.

Buổi chiều, Hành động Dương Kiếm chính thức mở màn.

Binh chia làm hai đường, Tề Thiên bắt giữ Vu Thăng.

Diệp Phàm đem người đến Hải Châu, vì Quản Nhất Minh đang làm công tác xây dựng Đảng ở Hải Châu. Khi Diệp Phàm đến Đại hội thành phố Hải Châu, Quản Nhất Minh đang dõng dạch phát biểu tư tưởng đoan chính cổ vũ các đồng chí, thái độ công tác đoan chính, tác phong đảng đoan chính, muốn làm tốt công tác xây dựng tác phong Đảng trong sạch hóa bộ máy chính trị, tư tưởng phải vượt qua thử thách, tác phong phải kiên cường, tất thảy đều phải dựa vào Đảng…

Phó đội trưởng trung đoàn cảnh sát hình sự tỉnh đồng chí Phó Ba đứng bên ngoài nghe suýt chút nữa nôn mửa. Miệng hừ nói:

- Nói hay nhỉ, chó Nhật, toàn là hạng tham tiền mà còn lớn họng.

- Trong thể chế có không ít những cán bộ như vậy.

Phó Bí thư thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh đồng chí Vu Chí Hải lạnh lùng hừ nói.

Liếc mắt nhìn thấy Diệp Phàm, Quản Nhất Minh hơi ngạc nhiên. Sau đó còn phát hiện đám người Vu Chí Hải, Phó Ba, Quản Nhất Minh trong nháy mắt mặt mày hơi tái đi.

Thằng nhãi này cố gắng bình phục tinh thần, tay trái hung hăng khươ khươ trên đài diễn thuyết. Nhưng, Diệp Phàm phát hiện, trán Quản Nhất Minh đã toát ra rất nhiều mồ hôi.

- Bí thư Quản, nhận được chỉ thị của Bí thư Triệu, gọi ông trở về chủ trì công tác tổ chức của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Khóe miệng Diệp Phàm hơi cong lên. Như đang cười, hoặc là đang châm biếm.

- Tôi…

Quản Nhất Minh ừ một tiếng, liếc mắt nhìn mọi người, nói.

- Rất xin lỗi, Bí thư Triệu có việc cần dặn dò, tôi đi trước đã.

Tuy nhiên, các đồng trí ở hội trường kinh ngạc phát hiện. Khí thế cao ngất vừa rồi của Bí thư Quản, giờ phút này dường như tan biến mất, trong nháy mắt, tinh thần của Bí thư Quản như bị người bị rút hết gân cốt mềm nhũn ra. Sợ Quản Nhất Minh ngã trên bục, Diệp Phàm liếc nhìn. Phó Ba bảo hai đồng chí cảnh sát mặc thường phục lên đỡ Quản Nhất Minh xuống.

Đồng chí Nhạc Kỳ thành ủy thành phố Hải Châu vỗ tay đầu tiên, nói:

- Các đồng chí, chúng ta cảm ơn những lời giảng dạy sâu sắc của Bí thư Quản, những người ngồi ở đây đều học được nhiều thứ quý giá. Tôi hy vọng các đồng chí sau khi trở về, phải lĩnh hội đầy đủ những gì Bí thư Quản đã nói. Trong thời khắc còn là Đảng viên thì hãy nghiêm túc yêu cầu bản thân, làm việc liêm khiết, là tấm gương tốt, không nói điều kiện…

Trong tiếng vỗ tay như sấm, Quản Nhất Minh thảm đạm cảm ơn.

Khi bắt giữ Vu Thăng có gặp chút phiền phức. Lúc Tề Thiên đuổi đến, Vu Thăng đã hấp hối. Ông ta sớm đã uống thuốc độc.

Ông ta nói với Tề Thiên:

- Tôi biết sẽ sớm có ngày này, lưới trời tuy thưa mà khó lọt.

- Ông còn mặt mũi nói câu này à, nghĩ lại những người bị ông hại chết, lương tâm ông để đâu hả? Bọn họ đều là những người vô tội.

Tề Thiên vẻ mặt chính khí, hừ nói.

- Haizz…

Vu Thăng thở dài, bỏ chút sức lực cuối cùng hỏi:

- Quản Nhất Minh thế nào? Tôi không cam lòng. Đời này, tôi còn chưa thắng được ông ta.

- Ông ta với ông chẳng khác gì mấy đâu, Trưởng ban Diệp đã dẫn người đi Hải Châu, chắc hẳn hiện giờ cũng đã bắt được rồi.

Tề Thiên hừ nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Vu Thăng đột nhiên hét lên,

- Hahaha…

Sau khi cười to ba tiếng, bên miệng Vu Thăng máu chảy đen sì…

- Tự gây nghiệp chướng! không thể sống nữa!

Túc Nhất Tiêu đứng bên cạnh lắc đầu, có chút cảm thán.

Cùng với Quản Nhất Minh xuống ngựa, là một đám tôm tép cũng nổi lên mặt nước. Thành viên tầng cao của Tập đoàn Dương Điền syút chút nữa là bị tước hết. Đương nhiên, Miêu Thanh Mi thì chẳng hề bị kêu đi thẩm vấn. Người phụ nữ này rất giảo hoạt, sớm đã đem chứng cứ gì đó lau chùi sặch rồi, chẳng có gì cớ gì để bắt được cô ta.

Cùng với việc thẩm vấn vụ án, sự thật dần nổi lên mặt nước. Điều tra được hóa thạch từ nơi treo biển nhà khác quân khu. Hóa ra địa cứ khai thác hóa thạch nằm ngay dưới tòa lầu tổng bộ của mỏ Dương Điền, thực sự là rất bí mật, khó trách đám người Diệp Phàm chẳng thể bài điều tra được chỗ khai thác hóa thạch.

Vương Triều không khỏi cảm thán nói:


- Lục soát toàn bộ Ngư Đồng, không thể tưởng tượng được là nó lại nằm ngay dưới chân mình. Đời này, nói không chừng, Quản Phi đúng là một thiên tài. Đáng tiếc là lại đi sai đường. Bằng không, tập đoàn Dương Điền đúng là có thể hướng ra thế giới, đáng tiếc.

- Haizz! Có người đầu óc lệch lạc quá, chẳng thể nào đi được trên con đường chính đạo. Con người, không thể quá tham lam.

Diệp Phàm lắc đầu, có chút tự giễu.

Vẻn vẹn vài ngày, cổ phiếu tập đoàn Dương Điền đã rớt, giảm hơn 50%, hơn nữa, còn ở trên một đoạn đường lở đất, ắt hẳn tập đoàn Dương Điền đi đời rồi! Cổ phiếu của Dương Điền, có khả năng sẽ trở thành phế liệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong cũng rất lo lắng, tập đoàn Dương Điền là tập đoàn lớn được xếp số 1 trong toàn tỉnh, sự trưởng thành của nó ảnh hưởng trực tiếp đến Lâm Phong, hơn nữa Lâm Phong là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, giúp đỡ Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền nắm mặt kinh tế là nhiệm vụ của ông. Dương Điền đổ chắc hẳn sẽ đem đến cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh một loạt những phiền phức.

Không cần nói những chuyện khác, chỉ nói đến hơn 10.000 người thất nghiệp là đã đủ gây sức ép cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Chất phóng xạ bắn ra thì cũng ảnh hưởng đến vấn đề ăn uống của mấy chục ngàn người.

Tuy nhiên, tổ điều tra trung ương vẫn còn đóng quân tại Việt Đông, lúc này là thời kỳ cực kỳ quan trọng, Lâm Phong chỉ có thể lo lắng suông chứ không dám rat ay. Sợ vì chuyện này mà làm cấp trên nổi giận thì phiền phức.

Tuy nhiên, nhìn thấy giá cổ phiếu tập đoàn Dương Điền chỉ còn ba phần lúc ban đầu. Lâm Phong rốt cuộc không ngồi yên. Ông đích thân đến tìm Diệp Phàm, vì, lần này Diệp Phàm là chủ soái của tổ liên hợp điều tra. Nếu Diệp Phàm có thể ra mặt trợ giúp nói với cấp trên mấy câu, có lẽ, tập đoàn Dương Điền có khả năng được cứu sống. Chứ cứ để chuyện này phát triển thêm, Dương Điền sẽ sụp đổ.

- Trưởng ban Diệp, chuyện điều tra tôi không hỏi, đó là phạm trù công tác của các anh. Chỉ có điều, hiện trạng của tập đoàn Dương Điền các anh cũng rõ, không thể kéo dài thêm nữa, kéo dài thêm Dương Điền sẽ đổ thật. Sáng nay Chủ tịch tỉnh Uông cũng có chút lo lắng, Tập đoàn Dương Điền là doanh nghiệp lớn ở tỉnh chúng ta. Có tầm quan trọng không thể thiếu trong việc phát triển kinh tế.

Lâm Phong sau khi ngồi xuống, trà còn chưa kịp uống, nói thẳng. Tuy kết giao giữa ông và Diệp Phàm ngày càng thâm sâu, hai người cũng đã cùng bước chân lên một thuyền, cho nên, nói chuyện cũng rất thoải mái.

- Chuyện này tôi cũng đang lo lắng, tuy nói tôi làm công tác tổ chức. Nhưng tôi biết một doanh nghiệp lớn mà sụp đổ ảnh hưởng lớn đối với chính phủ, đặc biệt là chuyện này lại do Phó chủ tịch tỉnh Lâm phụ trách. Tôi có nói với các đồng chí tổ điều tra. Bọn họ cũng tỏ vẻ sẽ chiếu cố trong việc điều tra tập đoàn Dương Điền.

Diệp Phàm nói.

- Không thể kéo dài thêm nữa, đợi cấp trên điều tra xong, thì Dương Điền tiêu rồi, sao còn cứu sống được?

Lâm Phong nhanh chóng cau mày, nhìn Diệp Phàm, nói thêm:

- Cổ phiếu Dương Điền chỉ còn có 1/3 thôi.

Từ 10 đồng chỉ còn 3 đồng, dân chứng khoán sắp thổ huyết rồi. Trươc mắt, là đám chứng khoán điên cuồng. Anh không biết, hai ngày qua có hai đại cổ đông, một nhảy lầu, một sống đời thực vật.

Chuyện này, Báo đô thị Việt Châu có đăng. Nếu còn hạ nữa, dân chứng khoán sẽ mất cả chì lẫn chài, chắc hẳn sẽ sụp cả một đám. Đối với sự ổn định xã hội, với chấn hưng kinh tế đều là đả kích trầm trọng. Chúng ta là cán bộ Đảng, tuyệt đối không thể để sự việc này phát triển thêm nữa.

- Phó chủ tịch tỉnh Lâm, kỳ thực, cấp trên có nói. Chuyện này Ủy ban nhân dân tỉnh có thể ra mặt điều hòa một chút. Cái này, cũng không liên quan nhiều lắm đến phá án. Chúng ta chỉ điều tra kẻ xấu, chứ không phải là cả tập đoàn Dương Điền đúng không nào?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1409: Kết cục của Quản Nhất Minh
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...