Quan Thuật
Chương 1379
Tuy nhiên, vừa mới nói xong, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong cùng Lỗ Đông Lai không ngờ cùng nhau đến. Nghe nói là xuống dưới kiểm tra một chút, nếu thấy Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tổ chức hoạt động này, cũng tạo được tiếng vang lớn. Hai vị ủy viên thường vụ tỉnh ủy Lâm Phong và Lỗ Đông Lai nghe xong liền đến đây một chút.
Hiện trường lập tức sôi sục, cả nhóm ba trăm sinh viên rất kích động. Diệp Phàm đi đầu vỗ tay, hội trường lập tức vỗ tay như thủy triều, kéo dài không thôi.
- Ha ha, hôm nay chúng tôi đến Thâm Quyến kiểm tra. Nghe nói Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ chức hoạt động lần này rất khá, tôi và đồng chí Đông Lai tiện đường đến xem.
Vẻ mặt Lâm Phong tươi cười sau khi tiếng vỗ tay ngừng nói đơn giản.
- Đúng vậy, Thâm Quyến là nơi đi đầu trong cải cách mở cửa, trở thành tấm gương trong cải cách mở cửa đối với các thành phố lớn khác.
Nơi này tràn đầy sức sống. Hơi thở hiện đại hóa như thủy triều lên. Lần này Trưởng ban Diệp có thể chọn nơi này tổ chức hoạt động sát hạch, tốt lắm!
Các anh chị nếu có cơ hội được tuyển, vào cơ quan nhà nước làm việc. Khiến cho con nước thủy triều cải cách mở cửa lớn hơn nữa.
Khiến việc cải cách mở cửa sẽ lan rộng khắp tỉnh Việt Đông chúng ta. Tất cả các việc này, là mong muốn của Bí thư Triệu.
Lỗ Đông Phong nói chuyện rất có tính toán, nói xong nhìn Diệp Phàm một cái cười nói:
- Hai chúng tôi đơn giản chỉ tới chơi một chút, người chủ trì hôm này là đồng chí Diệp Phàm. Để anh ấy tuyên bố mệnh lệnh đi, ha ha.
Diệp Phàm cầm micro đang muốn tuy bố cuộc sát hạch bắt đầu, thì một đám người lại đến. Với Bí thư thành ủy Hoàng Vĩ Bình và Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình dẫn đầu cùng các lãnh đạo của thành phố Thâm Quyến toàn bộ đã đến.
Hoàng Vĩ Bình đương nhiên là tới chào đón Lâm Phong và Lỗ Đông Lai. Hai vị ủy viên thường vụ đều đến rồi, y ngồi ở văn phòng cũng không yên, vấn đề lễ nghĩa cấp bậc làm y không thể không đến.
Hai bên lại hàn huyên một hồi, cuối cùng Hoàng Vĩ Bình nói đơn giản vài câu rồi mới đến Diệp Phàm tuyên bố bắt đầu cuộc sát hạch. Mà Lâm Phong và Lỗ Đông Lai cũng có hứng thú ngồi dựa vào tường xem. Diệp Phàm mời họ ngồi tuy nhiên bọn họ không chịu lên.
Tuy nhiên, sau đó Diệp Phàm vẫn mời, hơn nữa khi đưa ra đề thi, mời mấy vị lãnh đạo cùng làm người chủ khảo.
Cùng thí sinh trực tiếp đối mặt nói chuyện. Bốn người Lâm Phong và Lỗ Đông Lai cùng với Hoàng Vĩ Bình và Phàm Nhất Bình cũng có hứng thú cầm lấy đề thi phỏng vấn.
Mà mấy ủy viên thường vụ thành phố Thâm Quyến cũng làm chủ khảo, mỗi người sát hạch hai sinh viên, cũng chấm điểm. Không khí ở đây tăng cao, làm cho người ta cảm thấy trang trọng nhưng không mất đi không khí sôi động.
Nhìn thấy có nhiều lãnh đạo cao cấp như vậy ở đây sát hạch, phần lớn sinh viên kích động, đồng thời nói ra suy nghĩ đã định. Cảm thấy lần sát hạch này chắc chắn sẽ công bằng.
Buổi sáng ngày hôm sau, ngay tại đại sảnh, sau khi các đồng chí Phòng cán bộ 1 suốt đêm làm việc cuối cùng đem danh sách ra.
Một tấm lụa màu đỏ thẫm dán trên tường của Khách sạn Khách Đô, rất giống với danh sách đậu rớt tiến sĩ ngày xưa.
Tất nhiên có người mừng, có người thì ngược lại. Mà người thân của Phó Chủ tịch tỉnh Chu nhưng cũng không tìm được vị trí tốt. Mà người cùng thân Lý Man Đầu, Lý Sâm đã đạt thành tích tốt.
Đương nhiên, việc này trên thực tế có ba phần thao tác trong tối. Ví dụ như con gái Giám đốc Sở Tài Chính Ngô Ngô Nguyệt tuy nói thành tích không cao nhưng lại được sắp xếp ở một chỗ tốt. Còn người thân của Phó Chủ tịch tỉnh Chu, bởi vì trình độ của y quá kém.
Hơn nữa, người này rất xui xẻo, khi phỏng vấn không ngờ đối thoại với Phó chủ tịch tỉnh Lâm. Cuối cùng sợ đến nỗi không nói được, lắp bắp làm Lâm Phong nghe nhíu mày.
Mà Lâm Phong đương nhiên sẽ không cho y điểm cao, mặc dù biết y là người thân của Chu Phương Ninh, chẳng lẽ Lâm Phong có có thể sợ y phải không?
Huống chi, Lâm Phong cũng nghe nói qua việc Chu Phương Ninh đến Ngư Đồng đâm Diệp Phàm, tất nhiên sẽ không nể mặt Chu Phương Ninh.
Chu Phương Ninh so sánh với Diệp Phàm trong đầu Lâm Phong tất nhiên phân lượng kém rất nhiều. Cứ cho là y là Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng không uy hiếp đến lợi ích của Lâm Phong thì tính sao? Mà Diệp Phàm cũng có thể mang đến ưu đãi cho Lâm Phong, đó là việc rât thật.
Trở lại văn phòng, Diệp Phàm đem danh sách đến báo cáo Phượng Quốc Hưng. Kỳ lạ chính là Phượng Quốc Hưng cũng chưa xem ngay, trực tiếp ký. Diệp Phàm lại cầm đến văn phòng Cổ Hoài.
- Cứ để đó đi.
Cổ Hoài thản nhiên nói.
Tuy nhiên ba ngày sau Cổ Hoài vẫn không có chút động tĩnh gì. Việc này Diệp Phàm cũng không đi giục, mà nhóm sinh viên cũng trông mòn con mắt. Không có thông báo chính thức, hết thảy mọi thay đổi đều có thể diễn ra trong nháy mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đến cuối tháng 8, Cổ Hoài mới thông qua.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cầm đến tay lập tức trợn tròn mắt, tức nghẹn lên tận cổ. Bởi vì bên trong thay đổi không phải nhỏ. Nếu thay đổi nhỏ Diệp Phàm sẽ không giận dữ, bởi vì, cấp trên điều chỉnh cũng là bình thường. Nhưng chính là thân của Lý Man Đầu Lý Sâm đang sắp xếp ở Sở giám sát tỉnh.
Ý của Diệp Phàm là Túc Nhất Tiêu có thể quan tâm y hiện tại không ngờ bị điều chỉnh đến phòng nghiên cứu chính sách của tỉnh làm việc vặt. Phòng nghiên cứu chính sách nói cho dễ nghe, là cơ quan trực thuộc tỉnh. Trên thực tế ở trong đó muốn ra rất khó, căn bản chính là một nửa trường học.
- Trưởng ban Cổ, Lý Sâm tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, học chuyên ngành chính trị pháp luật. Điều đến phòng nghiên cứu chính sách, có phải không đúng với chuyên môm không?
Diệp Phàm nén giận giọng hòa nhã hỏi.
- Không đúng chuyên ngành? Có gì không đúng chuyên ngành? Chẳng lẽ công tác chính trị pháp luật không phải điều tra nghiên cứu sao? Hơn nữa, đôi khi vì công việc cần cũng không nhất định phải phù hợp với chuyên môn. Ví dụ như cậu, ban đầu học không phải là chuyên về chính trị pháp luật, mà ở Ngư Đồng cậu quản lý khối chính trị pháp luật. Hơn nữa làm rất khá, c̣n phá án lớn. Công việc là người làm được, bắt đầu sẽ không biết, phải học tập dần. Chúng ta nhất định phải đi trước, tin tưởng năng lực của các sinh viên.
- Việc này cũng không đúng, phòng nghiên cứu chính sách kia yêu cầu không cao như vậy. Lý Sâm sát hạch xếp trong top ba, nếu không sắp xếp đúng có thể cho mọi người bất mãn. Bảng vàng kia chúng tôi đã công bố ở khách sạn Khách Đô.
Diệp Phàm chuyển sang lý do khác.
- Ha ha, điểm, điểm có thể đại diện cho năng lực sao? Người có điểm cao năng lực kém rất nhiều, còn phải xem công tác thực tế mới đúng được.
Hơn nữa, phòng nghiên cứu chính sách cũng là đơn vị tốt, không lo ăn không lo mặc. Tài chính phân cũng được, còn có thể tiếp xúc với các chính sách của nhà nước, muốn nghiên cứu cũng tốt.
Ngày đó học giả không được đi làm. Cậu xem xem, hiện tại Quốc vụ viện cũng rất trọng khối tri thức. Hai viện sĩ, người nào ra không phải là nhân vật quan trọng. Chính họ cũng là khách quý của Chủ tịch tỉnh.
Cổ Hoài không ngờ thản nhiên mỉm cười, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Trưởng ban, khi chúng ta bắt đầu sát hạch có công bố phương thức. Có hứa hẹn sẽ có chức vụ phù hợp với chuyên môm. Việc này lúc đó các đồng chí ở đó cũng không ít, như là Lâm Phong và Lỗ Đông Lai còn có Hoàng Vĩ Bình và Phàm Nhất Bình bốn đồng chí đều ở đấy. Nếu không thể làm đúng như vậy thì không phải là làm mất thể diện của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Nói đến việc này, tôi còn phê bình cậu một chút. Các cậu muốn làm phương án đưa qua Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phê chuẩn sao?
Cổ Hoài đột nhiên hừ nói.
- Phòng Cán bộ 1 chúng tôi không phải Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy sao? Lúc đó anh nói chuyện này do tôi toàn quyền phụ trách.
Diệp Phàm hơi tức giận, việc này rõ ràng là Cổ Hoài lật lọng cố ý làm khó dễ.
- Toàn quyền phụ trách cũng không có nghĩa là lãnh đạo cấp trên không thể thay đổi phương án của các cậy, còn mấy lãnh đạo kia tới làm gì? Ví dụ như phương án các cậu không ổn, lãnh đạo cấp trên đương nhiên phải sửa chữa có phải không?
Cổ Hoài cũng thể hiện uy phong, sa sầm mặt. Nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Đồng chí Diệp Phàm, làm việc không phải rập khuôn cứng nhắc, chủ nghĩa giáo điều là không được, hãy suy nghĩ lại một chút. Bất luận cái gì cần có tính toán linh hoạt. Nếu phương pháp này không được, cậu phải thay đổi có phải không? Nhận thức hạn chế thường thường là từ mình đúng không. Việc này đã quyết định như vậy rồi, cậu chấp hành đi.
Cổ Hoài nói xong khoát tay, không để cho tranh luận, khí phách mười phần.
- Không có phép tắc có phải không Phương Viên, việc này điều chỉnh danh sách quá bất hợp lý, tôi không thể thông báo.
Diệp Phàm không nhận danh sách vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Cổ Hoài.
Nếu phải nhìn lên thì nhìn lên. Nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của cổ hoài liếc mắt một cái, còn nói thêm
- Nếu bắt Phòng cán bộ 1 chúng tôi phải thông báo, chúng tôi cũng có thể thông báo. Nhưng chúng tôi sẽ ghi chú rõ điều chính sau đó là do lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ đã trải qua nghiên cứu thảo luận quyết định. Hơn nữa, mọi ảnh hưởng về sau Phòng cán bộ 1 chúng tôi không gánh vác.
- Thái độ này của cậu là thái độ gì? Nếu không làm được thì thay người. Lạ thật, lãnh đạo đã sắp xếp xuống, công việc của các cậu là đến nhặt đi, còn đòi gì nữa?
Cổ Hoài vẻ mặt nghiêm túc, đặt danh sách lên bàn, hừ nói. Giọng điệu khá nghiêm trọng.
- Thay đổi thì thay đổi, tôi lập tức bàn giao
Diệp Phàm hừ nói hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Hoài.
- Được, cậu không phải muốn thoải mái sao? Tốt lắm, đi quản lý cán bộ chung quanh đi, cậu và Tống Lệ Thu trao đổi một chút
Cổ Hoài nói chuyện, lập tức cầm lấy điện thoại tự mình gọi Tống Lệ Thu.
Diệp Phàm trong nháy mắt liền rõ, Cổ Hoài đã sắp xếp từ trước, chính là muốn cầm lại Phòng cán bộ 1. Mà nghe nói Tống Lệ Thu gần đây ở việc sát hạch mấy chủ tịch doanh nghiệp thuọc tỉnh có chút vấn đề.
Việc này nghe nói là liên quan đến Phượng Quốc Hưng cũng gấp. Cán bộ chung quanh này, nghiễm nhiên thành một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Xem ra Tống Lệ Thu chính mình giải quyết không đươc nữa, hiện tại Cổ Hoài lại chuyển tay, đá mình đến đó. Mà những gì mình giải quyết ở Phòng Cán bộ 1 đã bị chuyển đi rồi. Một tay dùng Càn Khôn Đại Na Địa ủy, Cổ Hoài luyện thành thục rồi.
Buổi chiều, Cổ Hoài triệu tập mọi người mở cuộc họp ngắn, thông báo việc điều chuyển Diệp Phàm và Tống Lệ Thu.
Trương Lâm Hoa nghe xong sắc mặt khó coi. Thật vất vả trông mong chủ tốt, nay chuyển đi rồi.
Quan Thuật
Hiện trường lập tức sôi sục, cả nhóm ba trăm sinh viên rất kích động. Diệp Phàm đi đầu vỗ tay, hội trường lập tức vỗ tay như thủy triều, kéo dài không thôi.
- Ha ha, hôm nay chúng tôi đến Thâm Quyến kiểm tra. Nghe nói Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ chức hoạt động lần này rất khá, tôi và đồng chí Đông Lai tiện đường đến xem.
Vẻ mặt Lâm Phong tươi cười sau khi tiếng vỗ tay ngừng nói đơn giản.
- Đúng vậy, Thâm Quyến là nơi đi đầu trong cải cách mở cửa, trở thành tấm gương trong cải cách mở cửa đối với các thành phố lớn khác.
Nơi này tràn đầy sức sống. Hơi thở hiện đại hóa như thủy triều lên. Lần này Trưởng ban Diệp có thể chọn nơi này tổ chức hoạt động sát hạch, tốt lắm!
Các anh chị nếu có cơ hội được tuyển, vào cơ quan nhà nước làm việc. Khiến cho con nước thủy triều cải cách mở cửa lớn hơn nữa.
Khiến việc cải cách mở cửa sẽ lan rộng khắp tỉnh Việt Đông chúng ta. Tất cả các việc này, là mong muốn của Bí thư Triệu.
Lỗ Đông Phong nói chuyện rất có tính toán, nói xong nhìn Diệp Phàm một cái cười nói:
- Hai chúng tôi đơn giản chỉ tới chơi một chút, người chủ trì hôm này là đồng chí Diệp Phàm. Để anh ấy tuyên bố mệnh lệnh đi, ha ha.
Diệp Phàm cầm micro đang muốn tuy bố cuộc sát hạch bắt đầu, thì một đám người lại đến. Với Bí thư thành ủy Hoàng Vĩ Bình và Chủ tịch thành phố Phàm Nhất Bình dẫn đầu cùng các lãnh đạo của thành phố Thâm Quyến toàn bộ đã đến.
Hoàng Vĩ Bình đương nhiên là tới chào đón Lâm Phong và Lỗ Đông Lai. Hai vị ủy viên thường vụ đều đến rồi, y ngồi ở văn phòng cũng không yên, vấn đề lễ nghĩa cấp bậc làm y không thể không đến.
Hai bên lại hàn huyên một hồi, cuối cùng Hoàng Vĩ Bình nói đơn giản vài câu rồi mới đến Diệp Phàm tuyên bố bắt đầu cuộc sát hạch. Mà Lâm Phong và Lỗ Đông Lai cũng có hứng thú ngồi dựa vào tường xem. Diệp Phàm mời họ ngồi tuy nhiên bọn họ không chịu lên.
Tuy nhiên, sau đó Diệp Phàm vẫn mời, hơn nữa khi đưa ra đề thi, mời mấy vị lãnh đạo cùng làm người chủ khảo.
Cùng thí sinh trực tiếp đối mặt nói chuyện. Bốn người Lâm Phong và Lỗ Đông Lai cùng với Hoàng Vĩ Bình và Phàm Nhất Bình cũng có hứng thú cầm lấy đề thi phỏng vấn.
Mà mấy ủy viên thường vụ thành phố Thâm Quyến cũng làm chủ khảo, mỗi người sát hạch hai sinh viên, cũng chấm điểm. Không khí ở đây tăng cao, làm cho người ta cảm thấy trang trọng nhưng không mất đi không khí sôi động.
Nhìn thấy có nhiều lãnh đạo cao cấp như vậy ở đây sát hạch, phần lớn sinh viên kích động, đồng thời nói ra suy nghĩ đã định. Cảm thấy lần sát hạch này chắc chắn sẽ công bằng.
Buổi sáng ngày hôm sau, ngay tại đại sảnh, sau khi các đồng chí Phòng cán bộ 1 suốt đêm làm việc cuối cùng đem danh sách ra.
Một tấm lụa màu đỏ thẫm dán trên tường của Khách sạn Khách Đô, rất giống với danh sách đậu rớt tiến sĩ ngày xưa.
Tất nhiên có người mừng, có người thì ngược lại. Mà người thân của Phó Chủ tịch tỉnh Chu nhưng cũng không tìm được vị trí tốt. Mà người cùng thân Lý Man Đầu, Lý Sâm đã đạt thành tích tốt.
Đương nhiên, việc này trên thực tế có ba phần thao tác trong tối. Ví dụ như con gái Giám đốc Sở Tài Chính Ngô Ngô Nguyệt tuy nói thành tích không cao nhưng lại được sắp xếp ở một chỗ tốt. Còn người thân của Phó Chủ tịch tỉnh Chu, bởi vì trình độ của y quá kém.
Hơn nữa, người này rất xui xẻo, khi phỏng vấn không ngờ đối thoại với Phó chủ tịch tỉnh Lâm. Cuối cùng sợ đến nỗi không nói được, lắp bắp làm Lâm Phong nghe nhíu mày.
Mà Lâm Phong đương nhiên sẽ không cho y điểm cao, mặc dù biết y là người thân của Chu Phương Ninh, chẳng lẽ Lâm Phong có có thể sợ y phải không?
Huống chi, Lâm Phong cũng nghe nói qua việc Chu Phương Ninh đến Ngư Đồng đâm Diệp Phàm, tất nhiên sẽ không nể mặt Chu Phương Ninh.
Chu Phương Ninh so sánh với Diệp Phàm trong đầu Lâm Phong tất nhiên phân lượng kém rất nhiều. Cứ cho là y là Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng không uy hiếp đến lợi ích của Lâm Phong thì tính sao? Mà Diệp Phàm cũng có thể mang đến ưu đãi cho Lâm Phong, đó là việc rât thật.
Trở lại văn phòng, Diệp Phàm đem danh sách đến báo cáo Phượng Quốc Hưng. Kỳ lạ chính là Phượng Quốc Hưng cũng chưa xem ngay, trực tiếp ký. Diệp Phàm lại cầm đến văn phòng Cổ Hoài.
- Cứ để đó đi.
Cổ Hoài thản nhiên nói.
Tuy nhiên ba ngày sau Cổ Hoài vẫn không có chút động tĩnh gì. Việc này Diệp Phàm cũng không đi giục, mà nhóm sinh viên cũng trông mòn con mắt. Không có thông báo chính thức, hết thảy mọi thay đổi đều có thể diễn ra trong nháy mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đến cuối tháng 8, Cổ Hoài mới thông qua.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cầm đến tay lập tức trợn tròn mắt, tức nghẹn lên tận cổ. Bởi vì bên trong thay đổi không phải nhỏ. Nếu thay đổi nhỏ Diệp Phàm sẽ không giận dữ, bởi vì, cấp trên điều chỉnh cũng là bình thường. Nhưng chính là thân của Lý Man Đầu Lý Sâm đang sắp xếp ở Sở giám sát tỉnh.
Ý của Diệp Phàm là Túc Nhất Tiêu có thể quan tâm y hiện tại không ngờ bị điều chỉnh đến phòng nghiên cứu chính sách của tỉnh làm việc vặt. Phòng nghiên cứu chính sách nói cho dễ nghe, là cơ quan trực thuộc tỉnh. Trên thực tế ở trong đó muốn ra rất khó, căn bản chính là một nửa trường học.
- Trưởng ban Cổ, Lý Sâm tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, học chuyên ngành chính trị pháp luật. Điều đến phòng nghiên cứu chính sách, có phải không đúng với chuyên môm không?
Diệp Phàm nén giận giọng hòa nhã hỏi.
- Không đúng chuyên ngành? Có gì không đúng chuyên ngành? Chẳng lẽ công tác chính trị pháp luật không phải điều tra nghiên cứu sao? Hơn nữa, đôi khi vì công việc cần cũng không nhất định phải phù hợp với chuyên môn. Ví dụ như cậu, ban đầu học không phải là chuyên về chính trị pháp luật, mà ở Ngư Đồng cậu quản lý khối chính trị pháp luật. Hơn nữa làm rất khá, c̣n phá án lớn. Công việc là người làm được, bắt đầu sẽ không biết, phải học tập dần. Chúng ta nhất định phải đi trước, tin tưởng năng lực của các sinh viên.
- Việc này cũng không đúng, phòng nghiên cứu chính sách kia yêu cầu không cao như vậy. Lý Sâm sát hạch xếp trong top ba, nếu không sắp xếp đúng có thể cho mọi người bất mãn. Bảng vàng kia chúng tôi đã công bố ở khách sạn Khách Đô.
Diệp Phàm chuyển sang lý do khác.
- Ha ha, điểm, điểm có thể đại diện cho năng lực sao? Người có điểm cao năng lực kém rất nhiều, còn phải xem công tác thực tế mới đúng được.
Hơn nữa, phòng nghiên cứu chính sách cũng là đơn vị tốt, không lo ăn không lo mặc. Tài chính phân cũng được, còn có thể tiếp xúc với các chính sách của nhà nước, muốn nghiên cứu cũng tốt.
Ngày đó học giả không được đi làm. Cậu xem xem, hiện tại Quốc vụ viện cũng rất trọng khối tri thức. Hai viện sĩ, người nào ra không phải là nhân vật quan trọng. Chính họ cũng là khách quý của Chủ tịch tỉnh.
Cổ Hoài không ngờ thản nhiên mỉm cười, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Trưởng ban, khi chúng ta bắt đầu sát hạch có công bố phương thức. Có hứa hẹn sẽ có chức vụ phù hợp với chuyên môm. Việc này lúc đó các đồng chí ở đó cũng không ít, như là Lâm Phong và Lỗ Đông Lai còn có Hoàng Vĩ Bình và Phàm Nhất Bình bốn đồng chí đều ở đấy. Nếu không thể làm đúng như vậy thì không phải là làm mất thể diện của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Nói đến việc này, tôi còn phê bình cậu một chút. Các cậu muốn làm phương án đưa qua Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phê chuẩn sao?
Cổ Hoài đột nhiên hừ nói.
- Phòng Cán bộ 1 chúng tôi không phải Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy sao? Lúc đó anh nói chuyện này do tôi toàn quyền phụ trách.
Diệp Phàm hơi tức giận, việc này rõ ràng là Cổ Hoài lật lọng cố ý làm khó dễ.
- Toàn quyền phụ trách cũng không có nghĩa là lãnh đạo cấp trên không thể thay đổi phương án của các cậy, còn mấy lãnh đạo kia tới làm gì? Ví dụ như phương án các cậu không ổn, lãnh đạo cấp trên đương nhiên phải sửa chữa có phải không?
Cổ Hoài cũng thể hiện uy phong, sa sầm mặt. Nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Đồng chí Diệp Phàm, làm việc không phải rập khuôn cứng nhắc, chủ nghĩa giáo điều là không được, hãy suy nghĩ lại một chút. Bất luận cái gì cần có tính toán linh hoạt. Nếu phương pháp này không được, cậu phải thay đổi có phải không? Nhận thức hạn chế thường thường là từ mình đúng không. Việc này đã quyết định như vậy rồi, cậu chấp hành đi.
Cổ Hoài nói xong khoát tay, không để cho tranh luận, khí phách mười phần.
- Không có phép tắc có phải không Phương Viên, việc này điều chỉnh danh sách quá bất hợp lý, tôi không thể thông báo.
Diệp Phàm không nhận danh sách vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Cổ Hoài.
Nếu phải nhìn lên thì nhìn lên. Nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của cổ hoài liếc mắt một cái, còn nói thêm
- Nếu bắt Phòng cán bộ 1 chúng tôi phải thông báo, chúng tôi cũng có thể thông báo. Nhưng chúng tôi sẽ ghi chú rõ điều chính sau đó là do lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ đã trải qua nghiên cứu thảo luận quyết định. Hơn nữa, mọi ảnh hưởng về sau Phòng cán bộ 1 chúng tôi không gánh vác.
- Thái độ này của cậu là thái độ gì? Nếu không làm được thì thay người. Lạ thật, lãnh đạo đã sắp xếp xuống, công việc của các cậu là đến nhặt đi, còn đòi gì nữa?
Cổ Hoài vẻ mặt nghiêm túc, đặt danh sách lên bàn, hừ nói. Giọng điệu khá nghiêm trọng.
- Thay đổi thì thay đổi, tôi lập tức bàn giao
Diệp Phàm hừ nói hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Hoài.
- Được, cậu không phải muốn thoải mái sao? Tốt lắm, đi quản lý cán bộ chung quanh đi, cậu và Tống Lệ Thu trao đổi một chút
Cổ Hoài nói chuyện, lập tức cầm lấy điện thoại tự mình gọi Tống Lệ Thu.
Diệp Phàm trong nháy mắt liền rõ, Cổ Hoài đã sắp xếp từ trước, chính là muốn cầm lại Phòng cán bộ 1. Mà nghe nói Tống Lệ Thu gần đây ở việc sát hạch mấy chủ tịch doanh nghiệp thuọc tỉnh có chút vấn đề.
Việc này nghe nói là liên quan đến Phượng Quốc Hưng cũng gấp. Cán bộ chung quanh này, nghiễm nhiên thành một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Xem ra Tống Lệ Thu chính mình giải quyết không đươc nữa, hiện tại Cổ Hoài lại chuyển tay, đá mình đến đó. Mà những gì mình giải quyết ở Phòng Cán bộ 1 đã bị chuyển đi rồi. Một tay dùng Càn Khôn Đại Na Địa ủy, Cổ Hoài luyện thành thục rồi.
Buổi chiều, Cổ Hoài triệu tập mọi người mở cuộc họp ngắn, thông báo việc điều chuyển Diệp Phàm và Tống Lệ Thu.
Trương Lâm Hoa nghe xong sắc mặt khó coi. Thật vất vả trông mong chủ tốt, nay chuyển đi rồi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1379
9.2/10 từ 43 lượt.