Quan Thuật
Chương 1378: Cuộc đua của hai phe cánh
- Y phụ trách công tác của cả Ban, chuyện gì cũng dính đến. Các vị phân công quản lý đều do y phụ trách. Tuy nhiên, gần đây y bận việc gì lớn. Nghe nói là gần đây đang bận về vị trí của mấy doanh nghiệp nhà nước. Đều là vị trí cấp bậc giám đốc sở, vài đồng chí tranh giành khác ác liệt.
Trương Lâm Hoa nói.
- Nhân sự của doanh nghiệp nhà nước thuộc khối cán bộ cấp sở có thay đổi là thuộc sự quản lý của phòng cán bộ chung quanh, Trưởng ban Tống chẳng lẽ không có sắp xếp?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, trong lòng đã suy nghĩ. Từ vài lần trước ở các Bộ và ủy ban Trung ương có thể thấy được Tống Lệ Thu là người hầu thân thiết của Cổ Hoài. Nếu về việc này gặp khó khăn, xem chừng là Cổ Hoài tác quái.
- Trưởng ban Tống cũng sắp xếp nhưng Trưởng ban Phượng hình như không cùng quan điểm. Cho nên, Trưởng ban Tống báo cáo Trưởng ban Phượng xong vẫn bị gác lại không báo cáo đến chỗ Trưởng ban Cổ. Làm việc này Trưởng ban Tống đã bị phê bình kín đáo, vẫn yêu cầu Trưởng ban Phượng nhanh chóng phê xuống. Tuy nhiên, Trưởng ban Phượng nói là cần nghiên cứu một chút. Việc này là như vậy.
Trương Lâm Hoa thật sự là nắm rõ tin tức.
- Trưởng ban Cổ thái độ thế nào có biết không?
Diệp Phàm hỏi, xem ra trong này có chút mâu thuẫn.
Tống Lệ Thu sắp xếp rõ ràng là ý của Cổ Hoài, mà Phượng Quốc Hưng ép không báo cáo, hoặc là muốn chia chén canh hoặc là cố ý làm khó Cổ Hoài. Phỏng chừng không lâu sau Cổ Hoài còn có chỉ thị.
- Trước mắt không biết, không tỏ thái độ gì.
Trương Lâm Hoa lắc lắc đầu.
- Tốt lắm, cậu bí mật mang những tài liệu liên quan đến đây. Đối với doanh nghiệp nhà nước, tuy nói không phải là phạm vi mà chúng ta được phân công quản lý nhưng có rất nhiều trình tự sắp xếp cũng không khác lắm. Chúng ta phải tìm hiểu để học tập kinh nghiệm. Để sau việc sát hạch cán bộ có thể tham khảo. Ba người đi ắt sẽ có người là thầy.
Diệp phàm giải thích.
- Để tôi nghĩ cách.
Trương Lâm Hoa gật đầu.
- Còn nữa, Trưởng ban Cổ có quen Lý Bánh Mỳ sao?
- Hắn là biết
Trương Lâm Hoa nói.
- Cái này lạ nhỉ, hình như Trưởng ban Cổ với Lý Bánh Mỳ có mâu thuẫn. Nếu không vừa nãy sao…?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Kỳ thật, muốn nói việc này có chút phức tạp. Lần trước đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Trưởng ban Cổ không phải cũng tham gia.
Sau đó Lý Bánh Mỳ lời lẽ nghiêm khắc phê bình phương châm chỉ đạo của Chủ tịch Chu Phương Ninh có chút lệch lạc, không phù hợp với hiện trạng của các công ty ở Việt Đông chúng ta.
Về việc này, Phó Chủ tịch Tỉnh Chu cùng Giám đốc Lý đấu. Kết quả càng đấu càng lớn, cuối cùng, đến Trưởng ban Cổ cũng bị lôi vào.
Nghe nói Tống giám đốc Lý bên đó tập trung một nhóm người bác bỏ bên này, thiếu chút nữa hình thành hai phái.
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm gật gật đầu, âm thầm kinh ngạc, không thể tượng được Lý Bánh Mỳ này nhỏ mà không phải là nhỏ, không ngờ gặp phải gió lớn như vậy.
- Tuy nhiên, Phó Chủ tịch Tỉnh Lâm lúc đó cũng không tham gia?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói Phó Chủ tịch tỉnh Lâm tỏ thái độ im lặng.
Trương Lâm Hoa nói.
- Bên ngoài không phải mọi người đồn là Phó Chủ tịch tỉnh Lâm ra mặt giải quyết sao?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Không thể nào, bên ngoài là tin vịt. Kỳ thật bên trong có chút phức tạp, tôi nói cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ nghe nói thôi.
Trương Lâm Hoa nói, Diệp Phàm biết y không nói dối, gật đầu không hỏi nữa.
Buổi tối, Diệp Phàm mời Phó Chủ tịch tỉnh Lâm ăn cơm chiều, Lâm Phong cũng đến.
- Phó chủ tịch Lâm, gần đây Tử Nhuận đã thích ứng với công việc ở văn phòng Trung ương rồi chứ?
Diệp Phàm tìm lý do để mở đầu.
- Ha ha, thằng nhóc đó, hiện tại vênh váo lắm. So với tôi còn muốn vênh váo hơn, mỗi cuối tuần đều gọi điện thoại cho tôi tâm sự một ít chuyện lớn. Còn nói quen rất nhiều bạn mới, cấp bậc của mỗi người đều là cấp sở trở lên. Phó trưởng ban, thứ trưởng cũng có mấy người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lâm Phong nói chuyện con ông ta Lâm Tử Nhuận, mặt vui hớn hở. Tuy nhiên đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện ra trong mắt ông ta một tia buồn bã, trong lòng thầm nói có phải đã xảy ra biến cố gì không?
Hai người uống vài ly rượu xong, Lâm Phong đột nhiên nói:
- Nghe nói Cục trưởng Trương Vệ Thanh sắp đề bạt?
- Đề bạt, ha ha, hẳn là. Cục trưởng Trương đã hơn 40, kinh nghiệm lý lịch đã đủ.
Diệp phàm thản nhiên cười cười, nhìn Lâm Phong một cái hỏi:
- Không biết cục trưởng Trương sẽ thăng chức đến vị trí nào? Phó Chủ tịch Lâm có nghe nói không?
- Việc này vẫn chưa chứng thực, Tử Nhuận nói có lẽ sẽ trao quyền cho cấp dưới đến một tỉnh để đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch Tỉnh. Cục trưởng Trương nói, nếu Tử Nhuận đồng ý cùng y xuống dưới, y có thể dẫn theo.
Lâm Phong nói.
- Cục trưởng Trương thật ra muốn đứng ở văn phòng Trung ương, chỉ có điều, chức Phó Chủ nhiệm văn phòng trung ương ít, cục trưởng Trương không có ưu thế về tuổi tác. Tuy nhiên, nếu có thể đến tỉnh lớn như chúng ta đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh cũng không khác. Nhưng Tử Nhuận hình như muốn ở Bắc Kinh.
- Thái độ của Tử Nhuận thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói thật, Tử Nhuận không thể nào muốn xuống địa phương. Nếu đồng ý trở về, tôi đã sớm sắp xếp cho nó về Việt Đông rồi. Nếu Cục trưởng Trương thật sự đồng ý mang nó theo, đi xuống rèn luyện cũng tốt.
Lâm Phong nói có chút miễn cưỡng.
- Việc này anh phải suy nghĩ chu đáo cho Tử Nhuận, nếu không muốn xuống, thì đường miễn cưỡng.
Diệp Phàm rất thận trọng nói, nhìn Lâm Phong một cái nói:
- Việc này tôi sẽ nói với anh Trương một tiếng, nếu Tử Nhuận đồng ý tiếp tục làm việc ở văn phòng trung ương, anh Trương đi xuống, y nhất định sẽ sắp xếp cho Tử Nhuận một vị trí tốt. Văn phòng trung ương lớn như vậy, một vị trí vẫn phải có.
- Việc này chỉ sợ có chút khó khăn, Tử Nhuận mới tốt nghiệp nửa năm. Hiện tại đã là phó phòng, lập tức muốn được đề bạt, đó là tuyệt đối không thể. Nếu Cục trưởng Trương đi xuống địa phương, Tử Nhuận ở lại văn phòng trung ương, ôi…
Lâm Phong thở dài, có chút buồn bã. Không thể tưởng được trăm phương nghìn kế tìm vị trí tốt, không thể tưởng được Trương Vệ Thành có khả năng trao quyền cho cấp dưới.
Trao quyền cho cấp dưới đến địa phương Trương Vệ Thanh nhiều nhất cũng là Phó Chủ tịch tỉnh, năng lượng không bằng chính y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Lâm Tử Nhuận đi theo hắn cũng không cần thiết. Diệp Phàm tự nhiên đã hiểu, mà Lâm Nhuận muốn ở lại văn phòng trung ương, không ai che trở, ại chịu dùng y.
Bình thường những thư ký mà người khác đã dùng, không ai dùng lại. Giữa các lãnh đạo, cũng phải đề phòng.
Cũng giống như đồ cũ không ai thích, mọi người đương nhiên đều thích mới. Thư ký đã đi theo lãnh đạo sẽ còn sót lại một chút ý đồ của lãnh đạo cũ. Muốn sửa cũng có chút phiền phức, hơn nữa, quan hệ cùng người cũ cũng là một việc đau đầu. Cho nên, lãnh đạo mới thường thường cũng không dùng thư ký của lãnh đạo đã từng đảm nhiệm, miễn không phải gặp phải những phiền toái không đáng có.
- Kỳ thật, Phó Chủ tịch Lâm, anh cũng không cần phải lo lắng quá mức. Bạn học trường Đảng với tôi Tiền Quang hiện đang là Cục trưởng của văn phòng thư ký Quốc vụ viện. Lúc đó làm điều tra nghiên cứu y cùng tổ với tôi, quan hệ giữa y và cục trưởng Trương không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiền Quang, cảm ơn.
Lâm Phong không nói gì thêm, trên mặt quả nhiên mỉm cười, giơ lên chén rượu cùng Diệp Phàm cụng ba chén.
- Phó Chủ tịch lâm, nghe nói đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh lần trước, Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Khách Đô Lý Bánh Mỳ đã gây náo động lớn. Nghe nói Tổng giám đốc Lý được coi là nhà từ thiện lớn, thường xuyên làm việc thiện.
Cho nên, lần này Ban tổ chức cán bộ chúng tôi đem hoạt động sát hạch sinh viên đặt ở khách sạn Khách Đô. Gần đây, cho tổng giám đốc Lý kiếm chút tiền nhỏ, coi như là Ban tổ chức cán bộ chúng ta làm việc thiện có phải không?
Hơn nữa, tổng giám đốc Lý vẫn là một người thẳng thắn.
Diệp Phàm nói, thầm tỏ ý tứ, tin rằng Lâm Phong là người xảo quyệt có thể hiểu được.
- Ha ha, Lý Bánh Mỳ quả thật thú vị, Lúc đó ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân làm ầm ĩ rất lợi hại, kết quả tạo ra hai phe tranh luận.
Mà mấy người Quản Nhất Minh, Cổ Hoài không có cùng cái nhìn với Lý Bánh Mỳ. Lý Bánh Mỳ cũng được một số lãnh đạo ủng hộ.
Hai bên thế lực ngang nhau, kết quả hai bên tranh luận đến mặt đỏ tía tai nhằm vào lĩnh vực công nghiệp.
Đến bây giờ còn chưa xong, ôi, có tranh luận có tiến bộ. Sau đó, thật ra Lý Bánh Mỳ vượt qua đối thủ.
Ở tỉnh cũng tiếp thu một ít đề nghị của Lý Man Đầu
Phó Chủ tịch Lâm nói chuyện rất khéo léo, nói ba xạo, không để Diệp Phàm suy đoán ra sự thật.
Xem ra, lúc ấy Cổ Hoài là bại trận. Mà Phượng Quốc Hưng biết việc này, bởi vậy, cố ý trêu ghẹo mãi những gì Lý Bánh Mỳ gây ra cho Cổ Hoài, do đó khơi lại vết đau trong lòng Cổ Hoài.
- Thì ra là thế, thật đúng là khá náo nhiệt.
Diệp Phàm gật gật đầu, thuận miệng nói. Biết Lâm Phong cũng không muốn nói về lãnh đạo đứng về phía Lý Bánh Mỳ, việc này chỉ cần sau này nghe ngóng là biết. Có lẽ có cả lão Triệu.
Sau lại hỏi thăm, quả nhiên, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Lỗ Đông Lai là người ủng hộ đề nghị của Lý Bánh Mỳ.
Mà quan hệ giữa Lỗ Đông Lao và Triệu Xương Sơn Diệp Phàm biết rõ. Triệu Xương Sơn chắc chắn ủng hộ sau lưng Lỗ Đông Lai. Trên thực tế, đề nghị của Lý Bánh Mỳ không quan trọng. Cuối cùng diễn biến thành hai phe phái ở tỉnh đấu tranh.
Mà Lý Bánh Mỳ chiếm ưu thế, mà mình lại đưa hoạt động đặt ở chỗ của ông ta, Cổ Hoài tất nhiên không vui. Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng xong, cắn chặt răng hạ quyết tâm. Nếu Cổ Hoài vẫn không có cảm tình với mình, nghe nói Triệu Xương Sơn cũng không hợp phách với Cổ Hoài.
Hơn nữa, bất luận mình làm thế nào y cũng không vừa lòng. Vậy cứ bí mật đứng cạnh cuộc đấu của Triệu Xương Sơn và Cổ Hoài. Xem ra chính mình sẽ kiềm chế được Cổ Hoài, Triệu Xương Sơn ngược lại càng vui.
Cho nên, Diệp Phàm đem thiệp mời đến chỗ Lỗ Đông Lai. Không thể tượng tượng được vừa nghe đến chuyện sát hạch sinh viên, Lỗ Đông Lai đồng ý hôm đó sẽ đến. Mà Cổ Hoài ngược lại thoái thác không rảnh.
Ngày 20 tháng 8, đúng ngày sát hạch sinh viên.
Diệp Phàm đến khách sạn Khách Đô trước một ngày. Ban đầu Chủ tịch thành phố Thâm Quyến Phàm Nhất Bình mời hắn nghỉ ở nhà khách Thành ủy, tuy nhiên, Diệp Phàm khéo léo từ chối. Nếu tỏ vẻ tiết kệm, muốn tăng thu giảm chi, coi như là có tác dụng gương mẫu.
Mà Thành ủy bên kia cũng cử Chủ tịch thành phố Trương Minh Trọng đến giúp Diệp Phàm, chủ yếu là ủng hộ giúp đỡ về hậu cần. Chuyện lần này Diệp Phàm làm công khai trong sạch, sát hạch ngay trong phòng của khách sạn, luân phiên tiến hành. Chủ yếu là nhằm vào lời đồn, mà Trương Lâm Hoa rất năng động, đề thi rất thực tế, đề cập rộng…
Quan Thuật
Trương Lâm Hoa nói.
- Nhân sự của doanh nghiệp nhà nước thuộc khối cán bộ cấp sở có thay đổi là thuộc sự quản lý của phòng cán bộ chung quanh, Trưởng ban Tống chẳng lẽ không có sắp xếp?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, trong lòng đã suy nghĩ. Từ vài lần trước ở các Bộ và ủy ban Trung ương có thể thấy được Tống Lệ Thu là người hầu thân thiết của Cổ Hoài. Nếu về việc này gặp khó khăn, xem chừng là Cổ Hoài tác quái.
- Trưởng ban Tống cũng sắp xếp nhưng Trưởng ban Phượng hình như không cùng quan điểm. Cho nên, Trưởng ban Tống báo cáo Trưởng ban Phượng xong vẫn bị gác lại không báo cáo đến chỗ Trưởng ban Cổ. Làm việc này Trưởng ban Tống đã bị phê bình kín đáo, vẫn yêu cầu Trưởng ban Phượng nhanh chóng phê xuống. Tuy nhiên, Trưởng ban Phượng nói là cần nghiên cứu một chút. Việc này là như vậy.
Trương Lâm Hoa thật sự là nắm rõ tin tức.
- Trưởng ban Cổ thái độ thế nào có biết không?
Diệp Phàm hỏi, xem ra trong này có chút mâu thuẫn.
Tống Lệ Thu sắp xếp rõ ràng là ý của Cổ Hoài, mà Phượng Quốc Hưng ép không báo cáo, hoặc là muốn chia chén canh hoặc là cố ý làm khó Cổ Hoài. Phỏng chừng không lâu sau Cổ Hoài còn có chỉ thị.
- Trước mắt không biết, không tỏ thái độ gì.
Trương Lâm Hoa lắc lắc đầu.
- Tốt lắm, cậu bí mật mang những tài liệu liên quan đến đây. Đối với doanh nghiệp nhà nước, tuy nói không phải là phạm vi mà chúng ta được phân công quản lý nhưng có rất nhiều trình tự sắp xếp cũng không khác lắm. Chúng ta phải tìm hiểu để học tập kinh nghiệm. Để sau việc sát hạch cán bộ có thể tham khảo. Ba người đi ắt sẽ có người là thầy.
Diệp phàm giải thích.
- Để tôi nghĩ cách.
Trương Lâm Hoa gật đầu.
- Còn nữa, Trưởng ban Cổ có quen Lý Bánh Mỳ sao?
- Hắn là biết
Trương Lâm Hoa nói.
- Cái này lạ nhỉ, hình như Trưởng ban Cổ với Lý Bánh Mỳ có mâu thuẫn. Nếu không vừa nãy sao…?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Kỳ thật, muốn nói việc này có chút phức tạp. Lần trước đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Trưởng ban Cổ không phải cũng tham gia.
Sau đó Lý Bánh Mỳ lời lẽ nghiêm khắc phê bình phương châm chỉ đạo của Chủ tịch Chu Phương Ninh có chút lệch lạc, không phù hợp với hiện trạng của các công ty ở Việt Đông chúng ta.
Về việc này, Phó Chủ tịch Tỉnh Chu cùng Giám đốc Lý đấu. Kết quả càng đấu càng lớn, cuối cùng, đến Trưởng ban Cổ cũng bị lôi vào.
Nghe nói Tống giám đốc Lý bên đó tập trung một nhóm người bác bỏ bên này, thiếu chút nữa hình thành hai phái.
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm gật gật đầu, âm thầm kinh ngạc, không thể tượng được Lý Bánh Mỳ này nhỏ mà không phải là nhỏ, không ngờ gặp phải gió lớn như vậy.
- Tuy nhiên, Phó Chủ tịch Tỉnh Lâm lúc đó cũng không tham gia?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói Phó Chủ tịch tỉnh Lâm tỏ thái độ im lặng.
Trương Lâm Hoa nói.
- Bên ngoài không phải mọi người đồn là Phó Chủ tịch tỉnh Lâm ra mặt giải quyết sao?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Không thể nào, bên ngoài là tin vịt. Kỳ thật bên trong có chút phức tạp, tôi nói cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ nghe nói thôi.
Trương Lâm Hoa nói, Diệp Phàm biết y không nói dối, gật đầu không hỏi nữa.
Buổi tối, Diệp Phàm mời Phó Chủ tịch tỉnh Lâm ăn cơm chiều, Lâm Phong cũng đến.
- Phó chủ tịch Lâm, gần đây Tử Nhuận đã thích ứng với công việc ở văn phòng Trung ương rồi chứ?
Diệp Phàm tìm lý do để mở đầu.
- Ha ha, thằng nhóc đó, hiện tại vênh váo lắm. So với tôi còn muốn vênh váo hơn, mỗi cuối tuần đều gọi điện thoại cho tôi tâm sự một ít chuyện lớn. Còn nói quen rất nhiều bạn mới, cấp bậc của mỗi người đều là cấp sở trở lên. Phó trưởng ban, thứ trưởng cũng có mấy người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lâm Phong nói chuyện con ông ta Lâm Tử Nhuận, mặt vui hớn hở. Tuy nhiên đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện ra trong mắt ông ta một tia buồn bã, trong lòng thầm nói có phải đã xảy ra biến cố gì không?
Hai người uống vài ly rượu xong, Lâm Phong đột nhiên nói:
- Nghe nói Cục trưởng Trương Vệ Thanh sắp đề bạt?
- Đề bạt, ha ha, hẳn là. Cục trưởng Trương đã hơn 40, kinh nghiệm lý lịch đã đủ.
Diệp phàm thản nhiên cười cười, nhìn Lâm Phong một cái hỏi:
- Không biết cục trưởng Trương sẽ thăng chức đến vị trí nào? Phó Chủ tịch Lâm có nghe nói không?
- Việc này vẫn chưa chứng thực, Tử Nhuận nói có lẽ sẽ trao quyền cho cấp dưới đến một tỉnh để đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch Tỉnh. Cục trưởng Trương nói, nếu Tử Nhuận đồng ý cùng y xuống dưới, y có thể dẫn theo.
Lâm Phong nói.
- Cục trưởng Trương thật ra muốn đứng ở văn phòng Trung ương, chỉ có điều, chức Phó Chủ nhiệm văn phòng trung ương ít, cục trưởng Trương không có ưu thế về tuổi tác. Tuy nhiên, nếu có thể đến tỉnh lớn như chúng ta đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh cũng không khác. Nhưng Tử Nhuận hình như muốn ở Bắc Kinh.
- Thái độ của Tử Nhuận thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói thật, Tử Nhuận không thể nào muốn xuống địa phương. Nếu đồng ý trở về, tôi đã sớm sắp xếp cho nó về Việt Đông rồi. Nếu Cục trưởng Trương thật sự đồng ý mang nó theo, đi xuống rèn luyện cũng tốt.
Lâm Phong nói có chút miễn cưỡng.
- Việc này anh phải suy nghĩ chu đáo cho Tử Nhuận, nếu không muốn xuống, thì đường miễn cưỡng.
Diệp Phàm rất thận trọng nói, nhìn Lâm Phong một cái nói:
- Việc này tôi sẽ nói với anh Trương một tiếng, nếu Tử Nhuận đồng ý tiếp tục làm việc ở văn phòng trung ương, anh Trương đi xuống, y nhất định sẽ sắp xếp cho Tử Nhuận một vị trí tốt. Văn phòng trung ương lớn như vậy, một vị trí vẫn phải có.
- Việc này chỉ sợ có chút khó khăn, Tử Nhuận mới tốt nghiệp nửa năm. Hiện tại đã là phó phòng, lập tức muốn được đề bạt, đó là tuyệt đối không thể. Nếu Cục trưởng Trương đi xuống địa phương, Tử Nhuận ở lại văn phòng trung ương, ôi…
Lâm Phong thở dài, có chút buồn bã. Không thể tưởng được trăm phương nghìn kế tìm vị trí tốt, không thể tưởng được Trương Vệ Thành có khả năng trao quyền cho cấp dưới.
Trao quyền cho cấp dưới đến địa phương Trương Vệ Thanh nhiều nhất cũng là Phó Chủ tịch tỉnh, năng lượng không bằng chính y là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Lâm Tử Nhuận đi theo hắn cũng không cần thiết. Diệp Phàm tự nhiên đã hiểu, mà Lâm Nhuận muốn ở lại văn phòng trung ương, không ai che trở, ại chịu dùng y.
Bình thường những thư ký mà người khác đã dùng, không ai dùng lại. Giữa các lãnh đạo, cũng phải đề phòng.
Cũng giống như đồ cũ không ai thích, mọi người đương nhiên đều thích mới. Thư ký đã đi theo lãnh đạo sẽ còn sót lại một chút ý đồ của lãnh đạo cũ. Muốn sửa cũng có chút phiền phức, hơn nữa, quan hệ cùng người cũ cũng là một việc đau đầu. Cho nên, lãnh đạo mới thường thường cũng không dùng thư ký của lãnh đạo đã từng đảm nhiệm, miễn không phải gặp phải những phiền toái không đáng có.
- Kỳ thật, Phó Chủ tịch Lâm, anh cũng không cần phải lo lắng quá mức. Bạn học trường Đảng với tôi Tiền Quang hiện đang là Cục trưởng của văn phòng thư ký Quốc vụ viện. Lúc đó làm điều tra nghiên cứu y cùng tổ với tôi, quan hệ giữa y và cục trưởng Trương không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiền Quang, cảm ơn.
Lâm Phong không nói gì thêm, trên mặt quả nhiên mỉm cười, giơ lên chén rượu cùng Diệp Phàm cụng ba chén.
- Phó Chủ tịch lâm, nghe nói đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh lần trước, Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Khách Đô Lý Bánh Mỳ đã gây náo động lớn. Nghe nói Tổng giám đốc Lý được coi là nhà từ thiện lớn, thường xuyên làm việc thiện.
Cho nên, lần này Ban tổ chức cán bộ chúng tôi đem hoạt động sát hạch sinh viên đặt ở khách sạn Khách Đô. Gần đây, cho tổng giám đốc Lý kiếm chút tiền nhỏ, coi như là Ban tổ chức cán bộ chúng ta làm việc thiện có phải không?
Hơn nữa, tổng giám đốc Lý vẫn là một người thẳng thắn.
Diệp Phàm nói, thầm tỏ ý tứ, tin rằng Lâm Phong là người xảo quyệt có thể hiểu được.
- Ha ha, Lý Bánh Mỳ quả thật thú vị, Lúc đó ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân làm ầm ĩ rất lợi hại, kết quả tạo ra hai phe tranh luận.
Mà mấy người Quản Nhất Minh, Cổ Hoài không có cùng cái nhìn với Lý Bánh Mỳ. Lý Bánh Mỳ cũng được một số lãnh đạo ủng hộ.
Hai bên thế lực ngang nhau, kết quả hai bên tranh luận đến mặt đỏ tía tai nhằm vào lĩnh vực công nghiệp.
Đến bây giờ còn chưa xong, ôi, có tranh luận có tiến bộ. Sau đó, thật ra Lý Bánh Mỳ vượt qua đối thủ.
Ở tỉnh cũng tiếp thu một ít đề nghị của Lý Man Đầu
Phó Chủ tịch Lâm nói chuyện rất khéo léo, nói ba xạo, không để Diệp Phàm suy đoán ra sự thật.
Xem ra, lúc ấy Cổ Hoài là bại trận. Mà Phượng Quốc Hưng biết việc này, bởi vậy, cố ý trêu ghẹo mãi những gì Lý Bánh Mỳ gây ra cho Cổ Hoài, do đó khơi lại vết đau trong lòng Cổ Hoài.
- Thì ra là thế, thật đúng là khá náo nhiệt.
Diệp Phàm gật gật đầu, thuận miệng nói. Biết Lâm Phong cũng không muốn nói về lãnh đạo đứng về phía Lý Bánh Mỳ, việc này chỉ cần sau này nghe ngóng là biết. Có lẽ có cả lão Triệu.
Sau lại hỏi thăm, quả nhiên, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Lỗ Đông Lai là người ủng hộ đề nghị của Lý Bánh Mỳ.
Mà quan hệ giữa Lỗ Đông Lao và Triệu Xương Sơn Diệp Phàm biết rõ. Triệu Xương Sơn chắc chắn ủng hộ sau lưng Lỗ Đông Lai. Trên thực tế, đề nghị của Lý Bánh Mỳ không quan trọng. Cuối cùng diễn biến thành hai phe phái ở tỉnh đấu tranh.
Mà Lý Bánh Mỳ chiếm ưu thế, mà mình lại đưa hoạt động đặt ở chỗ của ông ta, Cổ Hoài tất nhiên không vui. Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng xong, cắn chặt răng hạ quyết tâm. Nếu Cổ Hoài vẫn không có cảm tình với mình, nghe nói Triệu Xương Sơn cũng không hợp phách với Cổ Hoài.
Hơn nữa, bất luận mình làm thế nào y cũng không vừa lòng. Vậy cứ bí mật đứng cạnh cuộc đấu của Triệu Xương Sơn và Cổ Hoài. Xem ra chính mình sẽ kiềm chế được Cổ Hoài, Triệu Xương Sơn ngược lại càng vui.
Cho nên, Diệp Phàm đem thiệp mời đến chỗ Lỗ Đông Lai. Không thể tượng tượng được vừa nghe đến chuyện sát hạch sinh viên, Lỗ Đông Lai đồng ý hôm đó sẽ đến. Mà Cổ Hoài ngược lại thoái thác không rảnh.
Ngày 20 tháng 8, đúng ngày sát hạch sinh viên.
Diệp Phàm đến khách sạn Khách Đô trước một ngày. Ban đầu Chủ tịch thành phố Thâm Quyến Phàm Nhất Bình mời hắn nghỉ ở nhà khách Thành ủy, tuy nhiên, Diệp Phàm khéo léo từ chối. Nếu tỏ vẻ tiết kệm, muốn tăng thu giảm chi, coi như là có tác dụng gương mẫu.
Mà Thành ủy bên kia cũng cử Chủ tịch thành phố Trương Minh Trọng đến giúp Diệp Phàm, chủ yếu là ủng hộ giúp đỡ về hậu cần. Chuyện lần này Diệp Phàm làm công khai trong sạch, sát hạch ngay trong phòng của khách sạn, luân phiên tiến hành. Chủ yếu là nhằm vào lời đồn, mà Trương Lâm Hoa rất năng động, đề thi rất thực tế, đề cập rộng…
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1378: Cuộc đua của hai phe cánh
9.2/10 từ 43 lượt.