Quan Thuật

Chương 1219: Kêu gào cái gì

- Đồ con rùa, mắng chửi cái rắm, bắt lại cho ông đây.

Lâm Phong rất tức giận, quay qua ra lệnh một thiếu tá bên cạnh.

Thiếu tá này đáp lại, mang theo sáu quân nhân uy vũ, giày quân đạp đất, rầm rập xông về phía Vương Triều.

- Muốn làm gì?

Giọng Diệp Phàm lạnh lùng, quét mắt liếc mấy quân nhân một cái.

- Bắt tiểu tử kia về căn cứ rồi nói sau.

Giọng Lâm Phong càng thô lỗ hơn.

- Hừ, ai dàm đến làm loạn, bắt phần tử bạo lực về xử tội.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Làm phản đúng không? Những người này đều là phần tử lưu manh làm loạn chỗ diễn tập quân sự. Bắt tất cả lại, cả tên đó nữa.

Đoàn trưởng Lâm chỉ vào Diệp Phàm hô.

- Lên!

Vương Triều vung tay, cảnh sát có vũ trang phía sau tiến lên xếp thành mấy hàng, tạo thành bức tường người lạnh lùng nhìn chăm chăm từng cặp mắt sắc bén phía đối diện, những quân nhân thiết huyết.

Kể ra trong lòng những đồng chí cảnh sát có vũ trang luôn bồn chồn, vì, liễu đỉnh sơn căn cứ nghe nói cũng là đặc thù quân đội, một đám toàn năng đánh.

Hơn nữa, vũ khí người ta đương nhiên tiên tiến hơn, trong tay ai nấy cũng đều là súng tự động, độ quét lớn.

Súng trường cũng tốt hơn nhiều so với mình, súng trường nhóm cảnh sát có vũ trang dùng trên căn bản đều là những thứ quân đội không dùng thải xuống. Sao có thể so với sung của bộ đội chính quy.

Trước kia căn cứ Liễu Đỉnh Sơn có Thượng úy Đại đội trưởng dẫn theo bốn binh viên đến thành phố Ngư Đồng uống rượu, cuối cùng có một nữ quân nhân bị đám côn đồ lưu manh thành phố Ngư Đồng quấy nhiễu

Thượng úy lập tức ra tay, bốn người đàn ông đánh ngã 30 tên lưu manh. Hơn nữa, gần mười người bị đánh gãy xương.

Kết quả, thượng úy kia không bị chuyện rắm gì mà còn lập công. Còn đám lưu mạnh, đương nhiên bị một lưới bắt hết. Lúc ấy chuyện này được truyền đi khắp Ngư Đồng, toàn bộ quân nhân căn cứ Liễu Đỉnh Sơn trở thành võ lâm hảo hán.

- Chậm đã!


Lúc này, phía sau Lâm Phong truyền đến tiếng kêu lớn.

Một thượng tá vội vàng đi ra, người này cất vài bước đã tới trước mặt Diệp Phàm rồi, ngăn cản mấy quân nhân trước mặt, nói với Diệp Phàm:

- Bí thư Diệp, ở đây đang diễn quân, các anh rút lui trước đi, lẽ nào thực sự muốn làm loạn sao?

- Ông là..."

Diệp Phàm liếc mắt nhìn người này một cái, thấy khuôn mặt tương đối rộng.

- Tôi là Phí Tắc ủy viên chính trị căn cứ Quân đoàn 1.

Phí Tắc nói.

- Các ông thật sự muốn bao che mỏ khai thác Dương Điền, bạo lực chống đối pháp luật đúng không? Chính ủy Phí, nếu thật sự cứ tiếp tục thế này, tôi không thể không phản ánh tình hình lên lãnh đạo cấp trên của các anh quân khu Việt Châu. Công ty khai thác mỏ Dương Điền là công ty khai thác mỏ dưới sự lãnh đạo của thành phố Ngư Đồng, không phải đơn vị quân sự.

Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, hừ giọng nói.

- Rất xin lỗi, chúng tôi có ký hiệp định.

Chính ủy Phí nói.

- Chính ủy, đừng lôi thôi với họ làm gì. Muốn đấu súng với chúng ta, vậy thử xem. Vài cảnh sát có vũ trang nát cùng với một đám cảnh sát hình sự lười nhác có thể dọa được toàn thể quan quân quân đoàn 1 chúng ta sao? Quả là quá buồn cười, ha ha ha, còn phản ánh tình hình lên cấp trên của chúng ta, cũng đúng lúc, chúng ta cũng muốn phản ánh với tỉnh ủy tỉnh Việt Đông Cục công an thành phố Ngư Đồng đã làm những gì.

Đoàn trưởng Lâm tràn đầy khí phách.

Dĩ nhiên, cũng là giả vờ thôi, nếu nói thực đối kháng với cảnh sát có vũ trang và cảnh sát hình sự, gã cũng tuyệt không dám gọi người nổ súng, chuyện này có tính chất rất nghiêm trọng, tuyệt đối có thể khiến gã phải ra toà án quân sự. Tuy nhiên, thằng nhãi này biết có người đang đứng sau xem cuộc chiến, cho nên, cũng không đặc biệt lo lắng gì cả.

- Thực sự không cho vào?

Diệp Phàm hừ giọng nói, nhẫn nại tới rồi cực hạn.

- Bí thư Diệp, các anh cứ về trước đi, qua một thời gian nữa hãy bàn chuyện này sau được không?

Chính ủy Phí vẻ mặt khó xử. Tuy nhiên, giọng điệu kiên quyết.

- Tốt lắm, nếu các người làm như thế, đem quân đội dùng bạo lực đối kháng cục công an thành phố, hơn nữa, các ngươi còn nói rõ mỏ khai thác Dương Điền này có ký kết hiệp nghị với căn cứ Liễu Đỉnh Sơn các người, và, còn đưa công ty khai thác mỏ Dương Điền vào phạm vi căn cứ Liễu Đỉnh Sơn. Vậy là không liên can gì đến thành phố Ngư Đồng chúng tôi đúng không?

Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, thản nhiên hỏi.



Đoàn trưởng Lâm thốt ra, có vẻ hơi tự đắc.

- Ừ, đích xác là như thế. Tuy nhiên, cái này, chúng tôi cũng khó nói rõ được

Chính ủy Phí nói năng khéo léo.

- Tốt lắm, một khi đã như vậy, thành phố Ngư Đồng chúng tôi cũng có thể làm việc của mình.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một cái, quay ra sau nói với Vương Triều,

- Lập tức hạ chỉ thị điện cục cung cấp điện của huyện Dương Điền, gần đây chúng ta lượng điện Ngư Đồng chúng ta rất túng thiếu, thường xuyên bị ngắt cầu dao.

Nếu công ty khai thác mỏ Dương Điền thuộc phạm vi căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, thế thì không phải việc của Ngư Đồng. Chúng ta bản thân mình còn chẳng đảm bảo điện để dùng, công ty khai thác mỏ Dương Điền này tạm không chiếu cố nữa.

Bảo bọn họ lập tức thông báo người phụ trách công ty khai thác mỏ Dương Điền, nửa giờ sau phải tắt cầu dao.

- Các ngươi dám! Chó Nhật, biết không? Chúng tôi đang tiến hành diễn quân, nếu vì không có điện mà các quân nhân ở dưới đáy giếng có xảy ra chuyện gì, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Lâm Phong rống lớn lên, thằng nhãi này phẫn nộ rồi, không ngờ có người dám khiêu chiến quyền uy của mình.

- Cho các người nửa giờ rồi, chắc chắn cũng kịp thôi.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với vương triều:

- Hạ mệnh lệnh, việc này Diệp Phàm tôi một mình gánh vác.

- Vâng, tôi cùng gánh vác với Bí thư Diệp.

Vương triều đứng bên vừa trả lời vừa sắp xếp người gọi điện.

- Tính tôi một phần, hừ, không thể tưởng tượng nổi. Các người, quả thực là mất mặt quân nhân.

Lô An Cương tiến lên trước một bước, hừ giọng nói.

- Tôi cũng một phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lỗ Đông Phong có vẻ hơi chần chừ cũng tiến lên nói.

- Tính chúng tôi một phần, tính chúng tôi một phần.


Lúc này, rất nhiều cảnh sát có vũ trang và cảnh sát hình sự bị chọc tức đều rống lên. Lập tức, không khí ở hiện trường đạt tới mức căng thẳng. Làn sóng âm thanh đó, vang dội khỏi chín tầng mây.

- Bí thư Diệp, không cần như thế đâu, anh làm như vậy không phải chỉ có vấn đề trách nhiệm, là phải ra toà án quân sự đấy.

Chính ủy Phí sắc mặt cũng khó coi.

- Lên toà án quân sự, vừa hay, tôi vẫn chưa đi dạo ở đó bao giờ, đi dạo một chút cũng hay, hừ!

Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng nói, vẻ mặt thật sự bình tĩnh.

Hai bên giằng co.

Sơn trang phía Đông sườn núi.

Trong đại sảnh vài người đang ngồi, dĩ nhiên là những nhân vật chủ chốt của tập đoàn Dương Điền.

- Tên kia kiêu ngạo quá, ngông cuồng quá, thật sự cho rằng Ngư Đồng này là thiên hạ của hắn sao?

Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền Cao Cương sắc mặt tương đối khó coi, hơn nữa, vẻ mặt phẫn nộ.

- Cuồng trung tự hữu cuồng trung thủ, phải cuồng đi, muốn ngông cuồng, nhưng cũng phải có năng lượng để ngông cuồng mới được. Quản đổng, anh nói, hắn thật sự có dám ngưng điện không?

Nhân vật số hai tập đoàn Dương Điền Tào Dục thản nhiên nói, lộ ra nụ cười quỷ dị.

- Thanh Lang nói rồi, họ Diệp dẫn theo hai trăm người đến trước cổng tổng bộ, đang giằng co với đoàn trưởng Lâm căn cứ Liễu Đỉnh Sơn. Thế cục có chút căng thẳng, tuy nhiên, trước mắt còn trong phạm vi khống chế.

Phó Chủ tịch Miêu Thanh Mi da mặt giật giật vài cái, có chút lo lắng, không hề đơn giản như trong lời nói.

- Chắc hẳn hắn cũng không dám vào đâu, đoàn trưởng Lâm đâu có ăn chay. Không cần nói hai trăm người, cho dù là ngàn người thì đã làm sao chứ. Có ai dám đụng đến sợi tơ hồng của vùng cấm quân sự kia không, đó chắc chắn là cực kỳ đen đủi. Một Bí thư Đảng ủy Công an nhỏ xíu, hắn thực sự có lá gan kia không?

Cao Cương thản nhiên liếc nhìn Miêu Thanh Mi một cái, bộ dạng bình tĩnh thong dong, chẳng chút lo lắng.

Bởi vì, tư lệnh Lục Dũng căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chính là người thân của Cao Cương, cũng tương đối gần. Lục tư lệnh đồng ý ra mặt nhận vụ hỗn loạn này, dĩ nhiên là do nễ mặt Cao Cương. Bởi vì Cao Cương, cũng có lai lịch.

- Tuy nhiên, rất có khả năng sẽ ngưng điện. Nghe nói tính tình Diệp Phàm này cũng tương đối nóng nảy, trước kia ngay cả Phó kiểm sát trưởng Khúc của Viện kiểm sát tỉnh cũng đụng phải cái đinh mềm rồi, còn Phó kiểm sát trưởng Vương Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng vì chọc hắn, không những bị hắn bắt về Cục công an thành phố nhốt mấy ngày, Cố Khúc đi nhờ vả, người ta cũng chẳng nể mặt.

Tào Dục chợt lắc đầu, bộ dạng cũng không dám xác định.

- Ừ, chắc hẳn lúc ấy họ Diệp cũng không phải nhốt giam Phó kiểm sát trưởng Vương thật, chỉ muốn uốn nắn một chút thôi, để thể hiện rõ quyền uy của một Bí thư Đảng ủy Công an như hắn. Kiểu giết gà doạ khỉ này chúng ta cũng chơi chán rồi, không có gì đáng ngạc nhiên.

Quản Phi tương đối bình tĩnh, ngồi ở ghế chính, liên tiếp cắn hạt dưa nói. Người lúc này đang nằm nghiêng dựa vào ghế, hơi giống một Vương gia phong lưu thời cổ đại.

- Diệp Phàm chắc chắn sẽ ngưng điện, không ngưng điện thì lời nói của hắn trước mặt cảnh sát cảnh sát vũ trang không đáng cái rắm. Chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, đừng để bị làm cho luống cuống tay chân.

Tào Dục kiềm chế ý cười, lúc này có hơi giống đồng chí Ngô Dụng đa mưu túc trí.

- Tào phó đổng, không cần chuẩn bị, bên kia sớm chuẩn bị cả rồi.

Miêu Thanh Mi thản nhiên nói, liếc nhìn mọi người một cái, còn nói thêm,

- Chỉ có điều nếu thực sự ngưng điện, tổn thất của chúng ta không nhỏ. Vài giờ còn được, nếu là vài ngày thậm chí hơn mười ngày, chúng ta phải dừng mọi công việc, hang hóa bên ngoài đang hối gấp, hơn nữa, vùng đó không thể ngưng điện được.

- Hừ! Để hắn ngưng điện thử xem.

Quản Phi đột nhiên ngồi thẳng người, sắc mặt, từ Vương gia phong lưu lập tức biến thành vị tướng khai quốc thiện chiến sa trường, liếc nhìn Miêu Thanh Mi một cái, nói,

- Kêu Thanh Lang chú ý cho kỹ, nếu thực sự ngưng điện, xem dùng cách gì để đùa với hắn một chút. Coi Tập đoàn Dương Điền chúng ta là quả hồng nhũn muốn ngắt nhéo sao cũng được à?

- Cái này thì dễ thôi, Ngư Đồng đâu chỉ có mình Diệp Phàm là ủy viên thường vụ, muốn nếu nói về xếp hạng thì tên nhãi kia còn quá thấp.

Bí thư Hà, Lý Quốc Hùng, Thái Chí Dương, Thôi Minh Khải bọn họ đều có thể phê bình hắn. Nếu ngưng điện, dù Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng với chúng ta không có nhiều giao tình, thì ông ta tuyệt đối cũng không muốn thấy xảy ra chuyện như thế.

Mỏ khai thác Dương Điền, không phải cái mỏ nhỏ, lợi nhuận và thuế rất lớn, hơn nữa riêng công nhân quét rác tạp vụ cũng đã ngàn người.

Ở Ngư Đồng thậm chí trong toàn tỉnh lực ảnh hưởng cũng không phải nhỏ. Chỉ cần Diệp Phàm ngưng điện, chúng ta lập tức kháng nghị mạnh lên lãnh đạo Thành ủy Thành phố Ngư Đồng, tin tưởng là Bí thư Hà và Chủ tịch thành phố Lý sẽ mời Diệp Phàm đến Thành ủy uống chút rượu thôi.

Tào Dục ngạo khí dâng cao.

- Ừ, bước đầu tiên là kháng nghị mạnh mẽ lên Thành ủy Thành phố Ngư Đồng, bước thứ hai chính là kháng nghị lãnh đạo chủ quản khai thác mỏ ở tỉnh. Đồng chí Diệp Phàm, lập tức trở thành mục tiêu công kích. Dùng ngòi bút làm vũ khí, tô điểm thêm chút nữa, khiến tên tiểu tử đó không cách nào đảm đương nổi. Trước mắt tỉnh đang phái tổ điều tra xuống Ngư Đồng, đúng thời cơ, chúng ta sẽ đi tìm tổ điều tra, ha ha.

Quản Phi mỉm cười thản nhiên.

- Tìm tổ điều tra, ý kiến hay. Tốt nhất là...

Tào Dục giật giật mũi, liếc mắt nhìn Quản Phi một cái.

- Ừ, đúng vậy, bảo nhiều người nêu thỉnh nguyện lên tổ điều tra! Diệp Phàm hắn không có khả năng bắt toàn bộ công nhân thỉnh nguyện của mỏ khai thác Dương Điền chúng ta.

Cổ tay Thiết Huyết Thủ, tôi muốn xem hắn có dám dùng cổ tay Thiết Huyết Thủ với tập đoàn Dương Điền chúng ta hay không.

Quản Phi hừ lạnh một tiếng.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1219: Kêu gào cái gì
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...