Quan Thuật
Chương 1218: Tràn đầy tư thế
- Chuyện tổ chức huấn luyện tôi không rõ lắm, đây là chuyện của căn cứ người ta, tuy nói tôi là tư lệnh quân phân khu Ngư Đồng, nhưng không được quản căn cứ Liễu Đỉnh Sơn.
Người phụ căn cứ trách tên Lục Dũng, quân hàm đại tá, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn Kỳ thật là một căn cứ cấp phó sư, bên trong có binh lực của nửa đoàn sư.
Trang bị bốn đoàn. Còn nói căn cứ rốt cuộc làm gì, đây là thuộc loại cơ mật quân sự, ngay cả tôi cũng không ràng lắm.
Lô An Cương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói. Trong lòng nghĩ bản thân anh là Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu, chuyện gì tra không ra, còn cần phải hỏi tôi làm gì.
- Ừ, nhưng, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn rốt cuộc có bao gồm khu vực mỏ khai thác Dương Điền kia không?
Diệp Phàm nhíu mày, hỏi.
- Cái này tôi không rõ lắm, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn cách mỏ Dương Điền hơn 15 dặm. Nếu nói mỏ Dương Điền bên ngoài phạm vi giáp giới của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn cũng bình thường. Tuy nhiên, nếu nói mỏ Dương Điền trong phạm vi bảo hộ của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, hoặc nói mỏ Dương Điền cũng là phạm vi vùng cấm quân sự của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn thì quả là hơi khó hiểu.
Lô An Cương nhấp ngụm trà, cũng có chút nghi hoặc khó hiểu.
- Ừ, vùng cấm quân sự sao có thể cho anh khai thác mỏ, thế thì làm sao mà giữ được bí mật chứ? Việc này rất quỷ dị, tôi phải tra xem sao.
Tuy nhiên, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn làm như thế đáng bị nghi là cố ý làm khó dễ cục công an thành phố chấp pháp. Đột nhiên lại tìm cái cớ liên kết với công ty khai thác mỏ tiến hành huấn luyện quân sự đặc thù.
Nếu thật sự có chuyện này thì cũng không gì đáng trách. Chỉ sợ việc này căn bản là giả, rõ ràng muốn bảo vệ mỏ khai thác Dương Điền, chẳng lẽ Quản Phi đã cắm râu vào sâu trong căn cứ Liễu Đỉnh Sơn?
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Cái đó tuyệt đối không thể, muốn mua được căn cứ, làm sao có khả năng đó được. Quân đội một khối là khó gặm vào xương nhất, nếu nói muốn mua chuộc một quân nhân tư tưởng không kiên định thì còn có thể làm được, dù sao đó cũng là bản tính của con người. Nhưng, nếu muốn mua toàn bộ căn cứ, điều đó là tuyệt đối không thể. Có lẽ là người nào đó trong số những người phụ trách chủ yếu của căn cứ có quan hệ tốt với Quản Phi, hoặc là thân thích, ra mặt giúp Quản Phi giàn xếp việc này cũng là bình thường.
Lô An Cương nói.
- Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn dưới quyền bản lý trực tiếp của quân khu nào?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Đại quân khu Việt Châu.
Lô An Cương đáp.
- Việc này quả là có chút phiền phức, anh có người quen ở quân khu Việt Châu không, đương nhiên, cấp bậc phải cao hơn so với tư lệnh căn cứ Liễu Đỉnh Sơn mới được.
Diệp Phàm hỏi.
- Có thì có, Phó tư lệnh quân khu Việt Châu Tưởng Trạch Lâm tôi cũng có quen. Tuy nhiên, quan hệ cũng không phải rất thân thiết, để tôi gọi điện thoại thử xem.
Lô An Cương sau khi nói xong bấm điện thoại, đem mọi chuyện nói lai với Tưởng Trạch Lâm.
- An Cương, việc này có chút phiền phức. Tư lệnh căn cứ Liễu Đỉnh Sơn tên Lục Dũng, nếu căn cứ người ta thật sự có kế hoạch cùng với mỏ khai thác Dương Điền tổ chức huấn luyện quân sự dưới hầm, đây cũng là việc bình thường.
Anh là quân nhân, không phải là chưa từng hợp tác với địa phương tổ chức huấn luyện đúng không nào. Tuy nhiên, về điểm này tôi có thể giúp anh hỏi xem bọn họ vốn có kế hoạch này hay không.
Chỉ có điều, Lục Dũng người này hơi, haizz, tôi hỏi giúp anh một chút.
Tưởng Trạch Lâm nói chuyện khéo léo, tuy nhiên, cũng biểu đạt một chút ý tứ, chắc hẳn Lục Dũng người này cũng có lai lịch.
Chỉ chốc lát sau, Tưởng Trạch Lâm đã gọi lại, nói là không có chuyện này, sau đó dặn dò Lô An Cương vài câu rồi gác máy, dĩ nhiên là nhờ đừng nói ra chuyện này.
- Mặc kệ, chúng ta đi xem thử.
Diệp Phàm giọng thanh nói.
Mấy người đi thẳng đến công ty khai thác mỏ Dương Điền.
Khi mới đến Dương Điền, phát hiện bên ngoài không hề có quần chúng vây xem, còn kéo một tuyến cảnh giới. Nghe Vương Triều nói là căn cứ Liễu Đỉnh Sơn dùng lý do huấn luyện quân sự đuổi hết quần chúng đi. Còn trong tuyến cảnh giới chính là phạm vi khu nhà máy công ty khai thác mỏ Dương Điền, không cho chúng ta vào.
- Căn cứ Liễu đỉnh sơn là ai? Cấp bậc gì?
Diệp Phàm nói, giương mắt nhìn, phát hiện tổng bộ tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền xây trên nửa dốc núi.
Muốn vào tổng bộ và khu vực khai thác mỏ lại có một quốc lộ vòng qua núi. Quốc lộ xây rất rộng, chắc phải mười lăm mười sáu mét, hẳn là đã suy xét đến ô tô tải trọng lớn.
Tuy nhiên, quốc lộ cũng bị đè nén đến nỗi khắp nơi đều gồ ghề, mặt đường tương đối xấu.
Mà tường rào vây bên ngoài tổng bộ công ty khai thác mỏ Dương Điền rất cao, trên đỉnh tường rào còn có lưới sắt ngăn người ta trèo vào trong. Vừa nhìn qua, hơi có cảm giác giống như vùng cấm quân sự, lại có chút cảm giác giống như một nhà giam.
- Đề phòng nghiêm ngặt nhỉ, không phải chỉ khai thác ngọc thạch chất lượng thấp sao, cứ làm như khai thác mỏ vàng ấy.
Lô An Cương đứng bên cũng có vẻ hơi bất mãn, phán một câu.
- Có một đoàn trưởng thượng tá tới, tên Lâm Phong, khoảng ba mươi mấy tuổi, kiểu rất ngông cuồng, cặp kia ánh mắt giống như chim ưng. Nói chuyện với chúng tôi cũng khó gần lắm, thường mở miệng ra cái là la hét, ông đây muốn đánh cho nó răng rơi đầy đất, mẹ nó!
Vương Triều chắc hẳn đã bị chọc giận lắm rồi, cánh tay còn bị cột băng, mắng.
- Bọn họ có bao nhiêu nhân?
Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi.
- Có tăng cường một liên đội, chắc hẳn trăm người. Hơn nữa còn có bộ phận nhân viên bảo vệ khu vực khai thác mỏ, cộng lại chắc cũng vài trăm người.
Vương Triều nói.
- Hừ, thật sự muốn dùng bạo lực chống lại pháp luật đúng không?
Lô An Cương lạnh giọng nói, tương đối bất mãn, bước nhanh mấy bước lên trước, nói với Diệp Phàm,
- Có cần tôi gọi người bên quân phân khu đến trợ giúp không?
- Không cần, nếu bàn về nhân số, chúng ta không ít hơn so với bọn họ. Công an cộng thêm cảnh sát có vũ trang cũng đến hai trăm người. Đến nữa cũng làm gì? Đâu phải là đi đanh nhau? Làm như vậy sẽ càng kích phát mâu thuẫn, không ổn lắm!
Diệp Phàm khoát tay.
Tương đối hài lòng với biểu hiện trung thành của Lô An Cương. Không thể ngò được Lô An Cương biết sẽ dẫn đến nguy hiểm mất mũ nhưng vẫn muốn xuất binh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chuyện lần trước đã đủ phiền toái người khác, hơn nữa còn chưa xử lý xong, Diệp Phàm trong lòng âm thầm cảm kích, dĩ nhiên sẽ không kéo anh ta xuống nước lần nữa.
Mới vừa đi đến tuyến cảnh giới màu đỏ kia, một tiếng hét lớn truyền đến:
- Đứng lại, vùng cấm, quân sự người rảnh không phận sự cấm vào, nếu không sẽ bị bắt!
Theo tiếng hét, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bảy tám quân nhân cầm súng trường trên tay, người lên tiếng là một thượng úy.
- Thượng úy Trương, anh ta là Diệp Phàm Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng chúng tôi. Có việc tìm đoàn trưởng Lâm của các anh, có thể thong báo giúp một chút không?
Lỗ Đông Phong đang ở bên tuyến cảnh giới tiến lên trước, chỉ vào Diệp Phàm vội vàng giới thiệu.
- Ta chẳng cần biết anh là ai cả, đoàn trưởng Lâm có dặn dò, bên trong đang tiến hành luyện tập quân sự, bất cứ kẻ nào cũng không được gặp. Đi nhanh đi, bằng không, sẽ phải ra tòa án quân sự với tội danh soi mói tình hình quân sự đó.
Thượng úy Trương giương mắt nhìn Diệp Phàm, hơi ngạc nhiên sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, tư thế đó, là từ trên cao nhìn xuống.
- Hừ, đủ oai phong đấy. Thượng úy Trương, tôi là Lô An Cương tư lệnh quân phân khu Ngư Đồng, tôi hôm nay đặc biệt đi cùng Bí thư Diệp xuống đây, chính là muốn gặp thủ trưởng các anh, mời thông báo một chút.
Lô An Cương dĩ nhiên tức giận, cất bước đi lên phía trước tuyến cảnh giới hỏi.
- Lô tư lệnh, cái này, vậy được rồi, tôi đi hỏi thử xem.
Thượng úy Trương do dự một chút, gật đầu đi vào bên trong. Xem ra, thân phận quân nhân của Lô An Cương anh ta còn có chút kiêng kị.
- Ha ha, Lô tư lệnh, bảng hiệu của anh xem ra dùng tốt hơn của tôi nhiều.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, bên này, Vương Triều sắp xếp người đưa mấy chiếc ghế đến mời họ ngồi.
- Ngồi cái gì? Chút nữa là đến rồi, có phần cao ngạo quá.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, trong chốc lát gã ta tuyệt sẽ không tới, anh kiên nhẫn ngồi chờ trước đi, bằng không, đứng lâu chân mỏi lắm.
Vương Triều vừa nói, Diệp Phàm đột nhiên hiểu rõ, chắc hẳn đoàn trưởng Lâm kia sẽ rất khoe khoang, hoặc là người ta căn bản không để lãnh đạo địa phương của Ngư Đồng vào trong mắt, cố ý phơi nắng đám bọn họ.
- Tôi muốn xem xem gã muốn phạt chúng ta đứng bao lâu.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một cái, nói với Vương Triều,
- Đem toàn bộ ghế đi chỗ khác.
Quả nhiên Vương Triều nói đúng, ước chừng 40 phút qua đi, mới thấy bên trong có động tĩnh, một người đàn ông cao gầy đeo quân hàm thượng tá có một đám thiếu tá trung tá đi cùng, nhàn nhã bước ra, nhàn nhã cứ như dạo chơi trong sân vắng.
Ánh mắt người đó dừng lại trên người Diệp Phàm và Lô An Cương xem xét kỹ một trận, lạnh lùng nói:
- Vị nào là Lô tư lệnh, có gì thì nói nhanh lên, chúng tôi đang diễn quân, không có thời gian đánh rắm nói chuyện phiếm.
- Là tôi, anh có phải là đoàn trưởng Lâm không?
Lô An Cương cố ý hỏi.
- Ừ!
Đoàn trưởng Lâm nhíu mày, hiển nhiên có chút không hài lòng với tư thế của Lô An Cương.
- Lần này tôi đặc biệt đi cùng Bí thư Diệp xuống việc này, mời Bí thư Diệp nói chuyện với anh.
Lô An Cương nói, quay qua gật đầu với Diệp Phàm.
- Đoàn trưởng Lâm, cơ quan công an đã chuẩn bị đầy đủ các thủ tục, công nhân viên chức công ty khai thác mỏ Dương Điền cố ý đánh Phó chủ tịch thành phố Ngư Đồng Túc Nhất Tiêu, hơn nữa, còn đả thương mười mấy người.
Cục công an thành phố chúng tôi nhận được chỉ thị của Bí thư Thành ủy Hà và dưới sự đốc thúc của hai vị lãnh đạo Tỉnh ủy, đặc biệt xuống xử lý chuyện này.
Càng làm người ta khiếp sợ chính là, người công ty khai thác mỏ Dương Điền không ngờ ngay cả cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố chúng tôi cũng dám vây đánh, chưa nói đến việc dùng bạo lực chống đối pháp luật, họ đã làm bị thương rất nhiều cảnh sát.
Hôm nay, tôi đại diện Thành ủy thành phố Ngư Đồng và Cục công an thành phố tới xử lý chuyện của khu khai thác mỏ Dương Điền, hy vọng Đoàn trưởng Lâm phối hợp, để chúng ta vào chấp pháp.
Diệp Phàm giọng điệu nghiêm túc, coi như cũng khách khí.
- Chấp pháp, ai biết Cục công an thành phố các người có dự định gì. Công ty khai thác mỏ Dương Điền này thuộc phạm vi phân chia của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chúng tôi.
Khi bắt đầu khai thác khoáng thạch đã có hiệp định với căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chúng tôi, cho nên, nơi này, các người không thể vào.
Hơn nữa, tôi nghe nói Chủ tịch thành phố Túc kia của các người rất kiêu ngạo, ỷ mình là Phó Chủ tịch thành phố tài trí hơn người, căn bản là không để công nhân viên chức khai thác mỏ Dương Điền vào trong mắt.
Sau lại phát sinh sự cố đánh nhau cũng là do anh ta khơi mào, rồi sau đó, các cảnh sát Cục công an thành phố các người xuống không hỏi rõ trắng đen đã động thủ bắt người, đây là đạo lý gì chứ?
Công ty khai thác mỏ Dương Điền có ký kết hiệp nghị với căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chúng tôi, chúng tôi có nghĩa vụ đảm bảo quyền lợi chính đáng hợp pháp của bọn họ không bị xâm hại.
Hơn nữa, chúng tôi cũng đang diễn quân, không rảnh tiếp các người. Các người đi đi, đừng đến làm phiền nữa, bằng không, Lâm Phong tôi không thể khách khí nữa, đến lúc đó đừng nói tôi không giữ thể diện cho các người.
Đoàn trưởng Lâm tràn đầy tư thế, lạnh giọng nói.
- Nói láo, anh thấy chúng tôi chưa hỏi rõ đã bắt người lúc nào. Chẳng lẽ cơ quan công an chúng tôi phá án cũng phải báo cáo căn cứ Liễu Đỉnh Sơn các người? Đúng là loạn mà. Các người công nhiên bao che phần tử bạo lực chống đối pháp luật, việc này, cơ quan công an chúng tôi sẽ phản ánh chuyện này lên quân khu cấp trên của anh.
Lúc này, Vương Triều đứng bên cạnh Diệp Phàm nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phàm, cố ý giả bộ không kìm nổi mắng chửi vài câu.
Quan Thuật
Người phụ căn cứ trách tên Lục Dũng, quân hàm đại tá, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn Kỳ thật là một căn cứ cấp phó sư, bên trong có binh lực của nửa đoàn sư.
Trang bị bốn đoàn. Còn nói căn cứ rốt cuộc làm gì, đây là thuộc loại cơ mật quân sự, ngay cả tôi cũng không ràng lắm.
Lô An Cương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói. Trong lòng nghĩ bản thân anh là Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu, chuyện gì tra không ra, còn cần phải hỏi tôi làm gì.
- Ừ, nhưng, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn rốt cuộc có bao gồm khu vực mỏ khai thác Dương Điền kia không?
Diệp Phàm nhíu mày, hỏi.
- Cái này tôi không rõ lắm, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn cách mỏ Dương Điền hơn 15 dặm. Nếu nói mỏ Dương Điền bên ngoài phạm vi giáp giới của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn cũng bình thường. Tuy nhiên, nếu nói mỏ Dương Điền trong phạm vi bảo hộ của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, hoặc nói mỏ Dương Điền cũng là phạm vi vùng cấm quân sự của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn thì quả là hơi khó hiểu.
Lô An Cương nhấp ngụm trà, cũng có chút nghi hoặc khó hiểu.
- Ừ, vùng cấm quân sự sao có thể cho anh khai thác mỏ, thế thì làm sao mà giữ được bí mật chứ? Việc này rất quỷ dị, tôi phải tra xem sao.
Tuy nhiên, căn cứ Liễu Đỉnh Sơn làm như thế đáng bị nghi là cố ý làm khó dễ cục công an thành phố chấp pháp. Đột nhiên lại tìm cái cớ liên kết với công ty khai thác mỏ tiến hành huấn luyện quân sự đặc thù.
Nếu thật sự có chuyện này thì cũng không gì đáng trách. Chỉ sợ việc này căn bản là giả, rõ ràng muốn bảo vệ mỏ khai thác Dương Điền, chẳng lẽ Quản Phi đã cắm râu vào sâu trong căn cứ Liễu Đỉnh Sơn?
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Cái đó tuyệt đối không thể, muốn mua được căn cứ, làm sao có khả năng đó được. Quân đội một khối là khó gặm vào xương nhất, nếu nói muốn mua chuộc một quân nhân tư tưởng không kiên định thì còn có thể làm được, dù sao đó cũng là bản tính của con người. Nhưng, nếu muốn mua toàn bộ căn cứ, điều đó là tuyệt đối không thể. Có lẽ là người nào đó trong số những người phụ trách chủ yếu của căn cứ có quan hệ tốt với Quản Phi, hoặc là thân thích, ra mặt giúp Quản Phi giàn xếp việc này cũng là bình thường.
Lô An Cương nói.
- Căn cứ Liễu Đỉnh Sơn dưới quyền bản lý trực tiếp của quân khu nào?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Đại quân khu Việt Châu.
Lô An Cương đáp.
- Việc này quả là có chút phiền phức, anh có người quen ở quân khu Việt Châu không, đương nhiên, cấp bậc phải cao hơn so với tư lệnh căn cứ Liễu Đỉnh Sơn mới được.
Diệp Phàm hỏi.
- Có thì có, Phó tư lệnh quân khu Việt Châu Tưởng Trạch Lâm tôi cũng có quen. Tuy nhiên, quan hệ cũng không phải rất thân thiết, để tôi gọi điện thoại thử xem.
Lô An Cương sau khi nói xong bấm điện thoại, đem mọi chuyện nói lai với Tưởng Trạch Lâm.
- An Cương, việc này có chút phiền phức. Tư lệnh căn cứ Liễu Đỉnh Sơn tên Lục Dũng, nếu căn cứ người ta thật sự có kế hoạch cùng với mỏ khai thác Dương Điền tổ chức huấn luyện quân sự dưới hầm, đây cũng là việc bình thường.
Anh là quân nhân, không phải là chưa từng hợp tác với địa phương tổ chức huấn luyện đúng không nào. Tuy nhiên, về điểm này tôi có thể giúp anh hỏi xem bọn họ vốn có kế hoạch này hay không.
Chỉ có điều, Lục Dũng người này hơi, haizz, tôi hỏi giúp anh một chút.
Tưởng Trạch Lâm nói chuyện khéo léo, tuy nhiên, cũng biểu đạt một chút ý tứ, chắc hẳn Lục Dũng người này cũng có lai lịch.
Chỉ chốc lát sau, Tưởng Trạch Lâm đã gọi lại, nói là không có chuyện này, sau đó dặn dò Lô An Cương vài câu rồi gác máy, dĩ nhiên là nhờ đừng nói ra chuyện này.
- Mặc kệ, chúng ta đi xem thử.
Diệp Phàm giọng thanh nói.
Mấy người đi thẳng đến công ty khai thác mỏ Dương Điền.
Khi mới đến Dương Điền, phát hiện bên ngoài không hề có quần chúng vây xem, còn kéo một tuyến cảnh giới. Nghe Vương Triều nói là căn cứ Liễu Đỉnh Sơn dùng lý do huấn luyện quân sự đuổi hết quần chúng đi. Còn trong tuyến cảnh giới chính là phạm vi khu nhà máy công ty khai thác mỏ Dương Điền, không cho chúng ta vào.
- Căn cứ Liễu đỉnh sơn là ai? Cấp bậc gì?
Diệp Phàm nói, giương mắt nhìn, phát hiện tổng bộ tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền xây trên nửa dốc núi.
Muốn vào tổng bộ và khu vực khai thác mỏ lại có một quốc lộ vòng qua núi. Quốc lộ xây rất rộng, chắc phải mười lăm mười sáu mét, hẳn là đã suy xét đến ô tô tải trọng lớn.
Tuy nhiên, quốc lộ cũng bị đè nén đến nỗi khắp nơi đều gồ ghề, mặt đường tương đối xấu.
Mà tường rào vây bên ngoài tổng bộ công ty khai thác mỏ Dương Điền rất cao, trên đỉnh tường rào còn có lưới sắt ngăn người ta trèo vào trong. Vừa nhìn qua, hơi có cảm giác giống như vùng cấm quân sự, lại có chút cảm giác giống như một nhà giam.
- Đề phòng nghiêm ngặt nhỉ, không phải chỉ khai thác ngọc thạch chất lượng thấp sao, cứ làm như khai thác mỏ vàng ấy.
Lô An Cương đứng bên cũng có vẻ hơi bất mãn, phán một câu.
- Có một đoàn trưởng thượng tá tới, tên Lâm Phong, khoảng ba mươi mấy tuổi, kiểu rất ngông cuồng, cặp kia ánh mắt giống như chim ưng. Nói chuyện với chúng tôi cũng khó gần lắm, thường mở miệng ra cái là la hét, ông đây muốn đánh cho nó răng rơi đầy đất, mẹ nó!
Vương Triều chắc hẳn đã bị chọc giận lắm rồi, cánh tay còn bị cột băng, mắng.
- Bọn họ có bao nhiêu nhân?
Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi.
- Có tăng cường một liên đội, chắc hẳn trăm người. Hơn nữa còn có bộ phận nhân viên bảo vệ khu vực khai thác mỏ, cộng lại chắc cũng vài trăm người.
Vương Triều nói.
- Hừ, thật sự muốn dùng bạo lực chống lại pháp luật đúng không?
Lô An Cương lạnh giọng nói, tương đối bất mãn, bước nhanh mấy bước lên trước, nói với Diệp Phàm,
- Có cần tôi gọi người bên quân phân khu đến trợ giúp không?
- Không cần, nếu bàn về nhân số, chúng ta không ít hơn so với bọn họ. Công an cộng thêm cảnh sát có vũ trang cũng đến hai trăm người. Đến nữa cũng làm gì? Đâu phải là đi đanh nhau? Làm như vậy sẽ càng kích phát mâu thuẫn, không ổn lắm!
Diệp Phàm khoát tay.
Tương đối hài lòng với biểu hiện trung thành của Lô An Cương. Không thể ngò được Lô An Cương biết sẽ dẫn đến nguy hiểm mất mũ nhưng vẫn muốn xuất binh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chuyện lần trước đã đủ phiền toái người khác, hơn nữa còn chưa xử lý xong, Diệp Phàm trong lòng âm thầm cảm kích, dĩ nhiên sẽ không kéo anh ta xuống nước lần nữa.
Mới vừa đi đến tuyến cảnh giới màu đỏ kia, một tiếng hét lớn truyền đến:
- Đứng lại, vùng cấm, quân sự người rảnh không phận sự cấm vào, nếu không sẽ bị bắt!
Theo tiếng hét, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bảy tám quân nhân cầm súng trường trên tay, người lên tiếng là một thượng úy.
- Thượng úy Trương, anh ta là Diệp Phàm Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng chúng tôi. Có việc tìm đoàn trưởng Lâm của các anh, có thể thong báo giúp một chút không?
Lỗ Đông Phong đang ở bên tuyến cảnh giới tiến lên trước, chỉ vào Diệp Phàm vội vàng giới thiệu.
- Ta chẳng cần biết anh là ai cả, đoàn trưởng Lâm có dặn dò, bên trong đang tiến hành luyện tập quân sự, bất cứ kẻ nào cũng không được gặp. Đi nhanh đi, bằng không, sẽ phải ra tòa án quân sự với tội danh soi mói tình hình quân sự đó.
Thượng úy Trương giương mắt nhìn Diệp Phàm, hơi ngạc nhiên sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh, tư thế đó, là từ trên cao nhìn xuống.
- Hừ, đủ oai phong đấy. Thượng úy Trương, tôi là Lô An Cương tư lệnh quân phân khu Ngư Đồng, tôi hôm nay đặc biệt đi cùng Bí thư Diệp xuống đây, chính là muốn gặp thủ trưởng các anh, mời thông báo một chút.
Lô An Cương dĩ nhiên tức giận, cất bước đi lên phía trước tuyến cảnh giới hỏi.
- Lô tư lệnh, cái này, vậy được rồi, tôi đi hỏi thử xem.
Thượng úy Trương do dự một chút, gật đầu đi vào bên trong. Xem ra, thân phận quân nhân của Lô An Cương anh ta còn có chút kiêng kị.
- Ha ha, Lô tư lệnh, bảng hiệu của anh xem ra dùng tốt hơn của tôi nhiều.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, bên này, Vương Triều sắp xếp người đưa mấy chiếc ghế đến mời họ ngồi.
- Ngồi cái gì? Chút nữa là đến rồi, có phần cao ngạo quá.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, trong chốc lát gã ta tuyệt sẽ không tới, anh kiên nhẫn ngồi chờ trước đi, bằng không, đứng lâu chân mỏi lắm.
Vương Triều vừa nói, Diệp Phàm đột nhiên hiểu rõ, chắc hẳn đoàn trưởng Lâm kia sẽ rất khoe khoang, hoặc là người ta căn bản không để lãnh đạo địa phương của Ngư Đồng vào trong mắt, cố ý phơi nắng đám bọn họ.
- Tôi muốn xem xem gã muốn phạt chúng ta đứng bao lâu.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một cái, nói với Vương Triều,
- Đem toàn bộ ghế đi chỗ khác.
Quả nhiên Vương Triều nói đúng, ước chừng 40 phút qua đi, mới thấy bên trong có động tĩnh, một người đàn ông cao gầy đeo quân hàm thượng tá có một đám thiếu tá trung tá đi cùng, nhàn nhã bước ra, nhàn nhã cứ như dạo chơi trong sân vắng.
Ánh mắt người đó dừng lại trên người Diệp Phàm và Lô An Cương xem xét kỹ một trận, lạnh lùng nói:
- Vị nào là Lô tư lệnh, có gì thì nói nhanh lên, chúng tôi đang diễn quân, không có thời gian đánh rắm nói chuyện phiếm.
- Là tôi, anh có phải là đoàn trưởng Lâm không?
Lô An Cương cố ý hỏi.
- Ừ!
Đoàn trưởng Lâm nhíu mày, hiển nhiên có chút không hài lòng với tư thế của Lô An Cương.
- Lần này tôi đặc biệt đi cùng Bí thư Diệp xuống việc này, mời Bí thư Diệp nói chuyện với anh.
Lô An Cương nói, quay qua gật đầu với Diệp Phàm.
- Đoàn trưởng Lâm, cơ quan công an đã chuẩn bị đầy đủ các thủ tục, công nhân viên chức công ty khai thác mỏ Dương Điền cố ý đánh Phó chủ tịch thành phố Ngư Đồng Túc Nhất Tiêu, hơn nữa, còn đả thương mười mấy người.
Cục công an thành phố chúng tôi nhận được chỉ thị của Bí thư Thành ủy Hà và dưới sự đốc thúc của hai vị lãnh đạo Tỉnh ủy, đặc biệt xuống xử lý chuyện này.
Càng làm người ta khiếp sợ chính là, người công ty khai thác mỏ Dương Điền không ngờ ngay cả cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố chúng tôi cũng dám vây đánh, chưa nói đến việc dùng bạo lực chống đối pháp luật, họ đã làm bị thương rất nhiều cảnh sát.
Hôm nay, tôi đại diện Thành ủy thành phố Ngư Đồng và Cục công an thành phố tới xử lý chuyện của khu khai thác mỏ Dương Điền, hy vọng Đoàn trưởng Lâm phối hợp, để chúng ta vào chấp pháp.
Diệp Phàm giọng điệu nghiêm túc, coi như cũng khách khí.
- Chấp pháp, ai biết Cục công an thành phố các người có dự định gì. Công ty khai thác mỏ Dương Điền này thuộc phạm vi phân chia của căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chúng tôi.
Khi bắt đầu khai thác khoáng thạch đã có hiệp định với căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chúng tôi, cho nên, nơi này, các người không thể vào.
Hơn nữa, tôi nghe nói Chủ tịch thành phố Túc kia của các người rất kiêu ngạo, ỷ mình là Phó Chủ tịch thành phố tài trí hơn người, căn bản là không để công nhân viên chức khai thác mỏ Dương Điền vào trong mắt.
Sau lại phát sinh sự cố đánh nhau cũng là do anh ta khơi mào, rồi sau đó, các cảnh sát Cục công an thành phố các người xuống không hỏi rõ trắng đen đã động thủ bắt người, đây là đạo lý gì chứ?
Công ty khai thác mỏ Dương Điền có ký kết hiệp nghị với căn cứ Liễu Đỉnh Sơn chúng tôi, chúng tôi có nghĩa vụ đảm bảo quyền lợi chính đáng hợp pháp của bọn họ không bị xâm hại.
Hơn nữa, chúng tôi cũng đang diễn quân, không rảnh tiếp các người. Các người đi đi, đừng đến làm phiền nữa, bằng không, Lâm Phong tôi không thể khách khí nữa, đến lúc đó đừng nói tôi không giữ thể diện cho các người.
Đoàn trưởng Lâm tràn đầy tư thế, lạnh giọng nói.
- Nói láo, anh thấy chúng tôi chưa hỏi rõ đã bắt người lúc nào. Chẳng lẽ cơ quan công an chúng tôi phá án cũng phải báo cáo căn cứ Liễu Đỉnh Sơn các người? Đúng là loạn mà. Các người công nhiên bao che phần tử bạo lực chống đối pháp luật, việc này, cơ quan công an chúng tôi sẽ phản ánh chuyện này lên quân khu cấp trên của anh.
Lúc này, Vương Triều đứng bên cạnh Diệp Phàm nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phàm, cố ý giả bộ không kìm nổi mắng chửi vài câu.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1218: Tràn đầy tư thế
9.2/10 từ 43 lượt.